Phi Thăng Thất Bại, Ta Đóng Giả Kim Thủ Chỉ
Chương 2: Cảm Thấy Có Chút Thú Vị Mà Thôi
Bái Nguyệt Tôn Giả
10/11/2024
"Tiền bối, ngài..ngài có thể giúp ta thật sao? Nhưng ta đã là phế nhân."
Cố Trường Ca lúc này nội tâm kinh hãi vạn phần, nhìn ngữ khi của đối phương, nhất định là một cường giả, còn là loại cường giả cực kỳ cường đại, mới có thể vô thanh vô tức vượt qua đại trận của Thanh Vân tông.
Cố Trường Ca có thân phận là đại sư huynh ở Thanh Vân tông, đệ tử chân truyền của Tinh Vận chân nhân, Kim Đan kỳ cường giả.
Vốn dĩ là đời tiếp theo tông chủ của Thanh Vân tông, không ngờ hai tháng trước xuất hiện một tên đệ tử ngoại môn tên là Tiêu Phàm. Ban đầu Cố Trường Ca cũng không để ý người này, dù sao Thanh Vân tông đệ tử hơn một ngàn, thân là đại sư huynh, đời tiếp theo tông chủ, ai lại chú ý tới một tên ngoại môn kiến cỏ.
Nhưng không biết vì cái gì, Tiêu Phàm trước kia thiên phú thường thường không có gì lạ, một tháng nay lại như phi kiếm bắn lên trời, không ngừng triển lộ tài hoa, biểu hiện ra mình nổi trội, được Tinh Vận chân nhân chú ý đến, thu làm ký danh đệ tử.
Cố Trường Ca còn chưa ý thức được Tiêu Phàm đang đe dọa địa vị của mình, hắn vẫn như cũ không để ý, dù sau ngoài Cố Trường Ca ra, Tinh Vận chân nhân còn có người đệ tử khác chưa tính hắn cùng Tiêu Phàm.
Hắn thậm chí còn giúp đỡ, không phân biệt đối xử với Tiêu Phàm, không ít lần chỉ Tiêu Phàm tu luyện.
Một ngày nọ, Cố Trường Ca dẫn các đệ tử đi lịch luyện, trong đó có sư muội Liễu Thanh Y cùng Tiêu Phàm. Không biết vì chuyện gì, hành tung của bọn họ bị ma tu phát hiện, thiết kế bẫy rập, Cố Trường Ca một đường giết ra, mới có thể bảo toàn mạng sống cho Liễu Thanh Y cùng Tiêu Phàm, đám người còn lại không may bỏ mình.
Trở lại tông môn, Cố Trường Ca không nghĩ đến, hắn tân tân khổ cực mở ra đường máu cứu sư muội cùng sư đệ, vậy mà sau khi trở về, hai người này lại nói hắn cùng ma đạo kết minh, mưu hại đệ tử trong tông.
Chuyện ma quỷ như vậy, cho dù tiểu thuyết gia sảng văn trong thành cũng không dám viết, ấy vậy mag để Cố Trường Ca sửng sốt là, sư tôn Tinh Vận chân nhân lại tin lời ma quỷ này, không chỉ nàng còn có nhiều đệ tử khác, trong đó không ít người từng được hắn giúp đỡ qua.
Cố Trường Ca nội tâm bi thương, thương yêu mình sư tôn, trước kia lúc nào cũng một tiếng đại sư huynh, hai câu đại sư huynh tiểu Thanh Y sư muội, vậy mà trong thời khắc đó lại quay lưng với mình.
Hắn từ nhỏ xuất sinh ra đã là cô nhi, được Tô Tinh Vận đi ngang qua mang về nuôi lớn, còn thu làm đại đệ tử. Hắn từ nhỏ tính cách thế nào, Tô Tinh Vận chẳng lẽ không biết?
Nhưng hết thảy đều giống như thật không biết, Tô Tinh Vận phế đi tu vi của hắn, nhốt hắn tại Diện Bích Nhai, đời này không được ra ngoài. Mới hôm qua vẫn còn phong quang vô hạn, tông chủ tương lai, hôm nay biến thành chật vật lôi thôi, phế nhân Cố Trường Ca.
"Đây chỉ là một chuyện nhỏ trong đời ta mà thôi!" Lạc Hàn giọng nói có chút phiêu miễu truyền vài tai Cố Trường Ca.
Cố Trường Ca chấn động trong lòng, phải biết, tình trạng của hắn bây giờ rất bết bát, không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng chuyện trở thành phế nhân này, cũng không cách nào cứu trở về, chí ít với kiến thức của hắn cho là vậy.
Hắn năm nay hơn hai mươi tuổi, bắt đầu tu luyện từ năm mười sáu, dùng thời gian bốn năm đã trở thành Trúc Cơ trung kỳ tu sĩ, tại Thanh Vân tông cũng như phụ cận những tông môn gần đây, đã được xem như thiên phú trác tuyệt.
Phải biết, trừ đệ tử của các đại tông môn kia, bốn năm từ phàm nhân trở thành Trúc Cơ trung kỳ tu sĩ đó là chuyện đáng gờm, không có gì bất ngờ xảy ra, trước ba mươi tuổi, Cố Trường Thanh có thể độ phát đến Kim Đan kỳ.
Thiên phú này, tại Thanh Vân tông, chỉ có Tinh Vận chân nhân mới có thể so được. Nhưng không ngờ, vì một lời nói của Tiêu Phàm, nàng nói phế liền phế, mí mắt không nhảy một cái.
Bây giờ nghe vị giọng nói này có thể giúp hắn báo thù, đây là cường đại đến nhường nào, hắn biết, tiền bối thần bí kia đã vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn, nếu như lời nói của người kia là sự thật.
Lạc Hàn cũng không nói chơi, hắn có nhiều công pháp để Cố Trường Ca cho dù là phế nhân, vẫn có thể một lần nữa giết trở lại, thậm chí càng thêm mạnh mẽ hơn trước.
Hắn lần đó phi thăng thất bại, may mắn lúc đó vận dụng kịp bí pháp, thần thồn thoát ra khỏi thân thể, nhưng xui xẻo lại là, hắn không có thân thể tương tích, đây cũng là nhược điểm của bí pháp, cho nên chỉ có thể trốn trong nhẫn ngọc, tạm thời ngủ say.
Lạc Hàn cũng không biết ngủ say bao lâu, nhưng lúc hắn tỉnh lại liền chứng kiến mọi việc, chứng kiến Cố Trường Ca đụng phải ma tu, chứng kiến hắn một đường máu giết ra, chứng kiến hắn trở lại tông môn, bị người vu oan giá họa, hết thảy đều trong mắt hắn.
Hắn chỉ có thể thở dài, nếu là trước kia gặp phải chuyện này, một chưởng liền kết thúc đám người vô não này, nhưng tình trạng bây giờ của hắn chỉ còn hồn thể, chí ít phải phải tịnh dưỡng trăm năm, mới có thể một lần nữa ngưng tụ nhục thân, đi lại trên thế gian.
Lạc Hàn vốn dĩ muốn "ngủ đông" chờ cơ thể phục hồi, nhưng bây giờ lại muốn thay đổi chủ ý. Hắn nhớ ra mình đến thế giới này cũng mới hai mươi năm đi, nhưng chân chính hưởng thụ nhân sinh thế giới này chỉ có duy nhất một năm.
Hắn phi thăng thất bại có lẽ không phải vì thực lực hắn yếu kém, mà nguyên nhân đến từ kinh lịch thế giới này quá ít.
Trước kia tại Địa Cầu Lạc Hàn đối mặt với hai thứ đáng sợ nhất của đời người, là mười hai năm giáo dục cùng bệnh viện. Hắn sau khi tốt nghiệp mười hai, được chuẩn đoán ung thư giai đoạn cuối, những năm cuối đời chỉ có thể trong bệnh viện cùng bốn bức tường, thỉnh thoảng ngắm trăng ngắm sao, ngắm mỹ nữ lắc hông trên mạng.
Nhân sinh của hắn cũng không có gì để kể, xuyên qua đến thế giới, bắt chước theo đám tiền bối xuyên việt, có chút thực lực mới có thể ra ngoài hành tẩu. Lạc Hàn cũng không để bản thân thất vọng, một năm qua cuộc sống hắn rất đặc sắc, nhưng Tinh Vân đại lục rộng lớn bao nhiêu.
Phía Đông là Đông Hải, biển đảo khắp nơi, nhiều hòn đảo còn chưa khám phá, hắn cũng muốn một lần làm vua hải tặc, tham gia đại hải trình, biết đâu khám phá ra đại lục mới.
Phía Tây là Tây Mạt Phật quốc, Tịnh thổ vô biên, là thanh tu chi địa.
Phía Nam là Nam Hoang, có Vạn Yêu Sơn, nơi đó yêu thú vô số, còn có truyền thuyết về Thượng Cổ Yêu tộc.
Phía Bắc là Cực Bắc chi địa, quanh năm băng tuyết phủ đầy, là nơi không tìm thấy cức chim, nhưng mà Lạc Hàn muốn đến nơi này trượt tuyết.
Cho dù là Độ Kiếp kỳ, chí cao cường giả, để một năm có thể khám phá toàn bộ Tinh Vân đại lục đó cũng là chuyện quá xa vời, đây cũng là nuối tiếc của hắn, cho nên mới sinh ra tâm ma ở khâu cuối cùng kia.
Hiện tại Lạc Hàn muốn thông qua Cố Trường Ca, thông qua hắn để mình có thể cảm nhận được nhân sinh muôn màu, cho dù là một đoạn ngắn đi nữa, vẫn sẽ hơn so với ý định "ngủ đông" kia.
Cố Trường Ca lúc này kích động, nhưng vẫn không quên thăm dò, nói:
"Tiền bối, ta có thể hỏi vì sao ngài lại giúp ta hay không?"
"Chỉ là đột nhiên cảm thấy thú vị mà thôi!" Lạc Hàn giọng nói hờ hững, thiên địa cũng vì câu nói này của hắn mà dừng lại, mưa trên trời cũng không biết tạnh lại từ khi nào.
Cố Trường Ca lúc này nội tâm kinh hãi vạn phần, nhìn ngữ khi của đối phương, nhất định là một cường giả, còn là loại cường giả cực kỳ cường đại, mới có thể vô thanh vô tức vượt qua đại trận của Thanh Vân tông.
Cố Trường Ca có thân phận là đại sư huynh ở Thanh Vân tông, đệ tử chân truyền của Tinh Vận chân nhân, Kim Đan kỳ cường giả.
Vốn dĩ là đời tiếp theo tông chủ của Thanh Vân tông, không ngờ hai tháng trước xuất hiện một tên đệ tử ngoại môn tên là Tiêu Phàm. Ban đầu Cố Trường Ca cũng không để ý người này, dù sao Thanh Vân tông đệ tử hơn một ngàn, thân là đại sư huynh, đời tiếp theo tông chủ, ai lại chú ý tới một tên ngoại môn kiến cỏ.
Nhưng không biết vì cái gì, Tiêu Phàm trước kia thiên phú thường thường không có gì lạ, một tháng nay lại như phi kiếm bắn lên trời, không ngừng triển lộ tài hoa, biểu hiện ra mình nổi trội, được Tinh Vận chân nhân chú ý đến, thu làm ký danh đệ tử.
Cố Trường Ca còn chưa ý thức được Tiêu Phàm đang đe dọa địa vị của mình, hắn vẫn như cũ không để ý, dù sau ngoài Cố Trường Ca ra, Tinh Vận chân nhân còn có người đệ tử khác chưa tính hắn cùng Tiêu Phàm.
Hắn thậm chí còn giúp đỡ, không phân biệt đối xử với Tiêu Phàm, không ít lần chỉ Tiêu Phàm tu luyện.
Một ngày nọ, Cố Trường Ca dẫn các đệ tử đi lịch luyện, trong đó có sư muội Liễu Thanh Y cùng Tiêu Phàm. Không biết vì chuyện gì, hành tung của bọn họ bị ma tu phát hiện, thiết kế bẫy rập, Cố Trường Ca một đường giết ra, mới có thể bảo toàn mạng sống cho Liễu Thanh Y cùng Tiêu Phàm, đám người còn lại không may bỏ mình.
Trở lại tông môn, Cố Trường Ca không nghĩ đến, hắn tân tân khổ cực mở ra đường máu cứu sư muội cùng sư đệ, vậy mà sau khi trở về, hai người này lại nói hắn cùng ma đạo kết minh, mưu hại đệ tử trong tông.
Chuyện ma quỷ như vậy, cho dù tiểu thuyết gia sảng văn trong thành cũng không dám viết, ấy vậy mag để Cố Trường Ca sửng sốt là, sư tôn Tinh Vận chân nhân lại tin lời ma quỷ này, không chỉ nàng còn có nhiều đệ tử khác, trong đó không ít người từng được hắn giúp đỡ qua.
Cố Trường Ca nội tâm bi thương, thương yêu mình sư tôn, trước kia lúc nào cũng một tiếng đại sư huynh, hai câu đại sư huynh tiểu Thanh Y sư muội, vậy mà trong thời khắc đó lại quay lưng với mình.
Hắn từ nhỏ xuất sinh ra đã là cô nhi, được Tô Tinh Vận đi ngang qua mang về nuôi lớn, còn thu làm đại đệ tử. Hắn từ nhỏ tính cách thế nào, Tô Tinh Vận chẳng lẽ không biết?
Nhưng hết thảy đều giống như thật không biết, Tô Tinh Vận phế đi tu vi của hắn, nhốt hắn tại Diện Bích Nhai, đời này không được ra ngoài. Mới hôm qua vẫn còn phong quang vô hạn, tông chủ tương lai, hôm nay biến thành chật vật lôi thôi, phế nhân Cố Trường Ca.
"Đây chỉ là một chuyện nhỏ trong đời ta mà thôi!" Lạc Hàn giọng nói có chút phiêu miễu truyền vài tai Cố Trường Ca.
Cố Trường Ca chấn động trong lòng, phải biết, tình trạng của hắn bây giờ rất bết bát, không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng chuyện trở thành phế nhân này, cũng không cách nào cứu trở về, chí ít với kiến thức của hắn cho là vậy.
Hắn năm nay hơn hai mươi tuổi, bắt đầu tu luyện từ năm mười sáu, dùng thời gian bốn năm đã trở thành Trúc Cơ trung kỳ tu sĩ, tại Thanh Vân tông cũng như phụ cận những tông môn gần đây, đã được xem như thiên phú trác tuyệt.
Phải biết, trừ đệ tử của các đại tông môn kia, bốn năm từ phàm nhân trở thành Trúc Cơ trung kỳ tu sĩ đó là chuyện đáng gờm, không có gì bất ngờ xảy ra, trước ba mươi tuổi, Cố Trường Thanh có thể độ phát đến Kim Đan kỳ.
Thiên phú này, tại Thanh Vân tông, chỉ có Tinh Vận chân nhân mới có thể so được. Nhưng không ngờ, vì một lời nói của Tiêu Phàm, nàng nói phế liền phế, mí mắt không nhảy một cái.
Bây giờ nghe vị giọng nói này có thể giúp hắn báo thù, đây là cường đại đến nhường nào, hắn biết, tiền bối thần bí kia đã vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn, nếu như lời nói của người kia là sự thật.
Lạc Hàn cũng không nói chơi, hắn có nhiều công pháp để Cố Trường Ca cho dù là phế nhân, vẫn có thể một lần nữa giết trở lại, thậm chí càng thêm mạnh mẽ hơn trước.
Hắn lần đó phi thăng thất bại, may mắn lúc đó vận dụng kịp bí pháp, thần thồn thoát ra khỏi thân thể, nhưng xui xẻo lại là, hắn không có thân thể tương tích, đây cũng là nhược điểm của bí pháp, cho nên chỉ có thể trốn trong nhẫn ngọc, tạm thời ngủ say.
Lạc Hàn cũng không biết ngủ say bao lâu, nhưng lúc hắn tỉnh lại liền chứng kiến mọi việc, chứng kiến Cố Trường Ca đụng phải ma tu, chứng kiến hắn một đường máu giết ra, chứng kiến hắn trở lại tông môn, bị người vu oan giá họa, hết thảy đều trong mắt hắn.
Hắn chỉ có thể thở dài, nếu là trước kia gặp phải chuyện này, một chưởng liền kết thúc đám người vô não này, nhưng tình trạng bây giờ của hắn chỉ còn hồn thể, chí ít phải phải tịnh dưỡng trăm năm, mới có thể một lần nữa ngưng tụ nhục thân, đi lại trên thế gian.
Lạc Hàn vốn dĩ muốn "ngủ đông" chờ cơ thể phục hồi, nhưng bây giờ lại muốn thay đổi chủ ý. Hắn nhớ ra mình đến thế giới này cũng mới hai mươi năm đi, nhưng chân chính hưởng thụ nhân sinh thế giới này chỉ có duy nhất một năm.
Hắn phi thăng thất bại có lẽ không phải vì thực lực hắn yếu kém, mà nguyên nhân đến từ kinh lịch thế giới này quá ít.
Trước kia tại Địa Cầu Lạc Hàn đối mặt với hai thứ đáng sợ nhất của đời người, là mười hai năm giáo dục cùng bệnh viện. Hắn sau khi tốt nghiệp mười hai, được chuẩn đoán ung thư giai đoạn cuối, những năm cuối đời chỉ có thể trong bệnh viện cùng bốn bức tường, thỉnh thoảng ngắm trăng ngắm sao, ngắm mỹ nữ lắc hông trên mạng.
Nhân sinh của hắn cũng không có gì để kể, xuyên qua đến thế giới, bắt chước theo đám tiền bối xuyên việt, có chút thực lực mới có thể ra ngoài hành tẩu. Lạc Hàn cũng không để bản thân thất vọng, một năm qua cuộc sống hắn rất đặc sắc, nhưng Tinh Vân đại lục rộng lớn bao nhiêu.
Phía Đông là Đông Hải, biển đảo khắp nơi, nhiều hòn đảo còn chưa khám phá, hắn cũng muốn một lần làm vua hải tặc, tham gia đại hải trình, biết đâu khám phá ra đại lục mới.
Phía Tây là Tây Mạt Phật quốc, Tịnh thổ vô biên, là thanh tu chi địa.
Phía Nam là Nam Hoang, có Vạn Yêu Sơn, nơi đó yêu thú vô số, còn có truyền thuyết về Thượng Cổ Yêu tộc.
Phía Bắc là Cực Bắc chi địa, quanh năm băng tuyết phủ đầy, là nơi không tìm thấy cức chim, nhưng mà Lạc Hàn muốn đến nơi này trượt tuyết.
Cho dù là Độ Kiếp kỳ, chí cao cường giả, để một năm có thể khám phá toàn bộ Tinh Vân đại lục đó cũng là chuyện quá xa vời, đây cũng là nuối tiếc của hắn, cho nên mới sinh ra tâm ma ở khâu cuối cùng kia.
Hiện tại Lạc Hàn muốn thông qua Cố Trường Ca, thông qua hắn để mình có thể cảm nhận được nhân sinh muôn màu, cho dù là một đoạn ngắn đi nữa, vẫn sẽ hơn so với ý định "ngủ đông" kia.
Cố Trường Ca lúc này kích động, nhưng vẫn không quên thăm dò, nói:
"Tiền bối, ta có thể hỏi vì sao ngài lại giúp ta hay không?"
"Chỉ là đột nhiên cảm thấy thú vị mà thôi!" Lạc Hàn giọng nói hờ hững, thiên địa cũng vì câu nói này của hắn mà dừng lại, mưa trên trời cũng không biết tạnh lại từ khi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.