Phi Thăng Thất Bại, Ta Đóng Giả Kim Thủ Chỉ
Chương 10: Linh Hồn Thần Bí
Bái Nguyệt Tôn Giả
10/11/2024
"Hắc, tiểu tử ngươi đúng là có cốt khí." Lạc Hàn thầm nói, hắn không tiếp tục xoắn xuýt chủ đề này, tại quê nhà hắn có một câu nói: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời."
Nhưng theo thời gian sống càng lâu, gặp phải càng nhiều chuyện, bản tính con người cũng sẽ thay đổi theo rất nhiều. Tất nhiên vẫn có người giữ được sơ tâm của bản thân, nhưng thế gian này mấy ai làm được?
Cố Trường Ca đứng trước miệng hang, ánh mắt trầm lặng nhưng ánh lên tia kiên quyết. Bên trong hang động là một vùng tối đen, tựa như đáy vực sâu không thấy ánh mặt trời.
Hắn cảm thấy một luồng khí lạnh từ sâu trong lòng đất len lỏi ra, bao trùm lấy không gian quanh mình, như muốn thử thách dũng khí của kẻ xâm nhập.
Hắn hít một hơi, không chút do dự, bước chân vào trong hang động. Ánh sáng bên ngoài mờ dần, chỉ còn lại bóng tối thăm thẳm.
Mỗi bước chân lại vang vọng, tiếng bước chân của chính mình dội lại, nghe như tiếng gõ nhịp của cái chết chờ sẵn phía trước.
Mùi ẩm mốc và ngai ngái thoang thoảng trong không khí, gợi lên cảm giác u ám, cổ xưa, như thể nơi này đã bị phong bế qua hàng ngàn năm.
Đi sâu hơn, Cố Trường Ca bắt đầu nhận ra những bức phù điêu mờ nhạt hai bên vách hang, hắn liền cất giọng nói:
"Tiền bối, người biết những hình vẽ này là gì không?"
Lạc Hàn không lạnh không nhạt nói:
"Là vẽ một bộ công pháp, ừm, tên giống như là Thanh Vân Kiếm Điển."
Thanh Vân Kiếm Điển?
Cố Trường Ca có chút cả kinh, nếu như trên tường vẽ lại một bộ công pháp, hắn cũng không quá ngạc nhiên, nhưng khi nghe Lạc Hàn nói đây là Thanh Vân Kiếm Điển, hắn lồng ngực có chút khó thở.
Nếu như nói về Thanh Vân Kiếm Điển, sẽ không có ai so với đệ tử Thanh Vân tông hiểu rõ hơn. Đây là mấy trăm năm trước, Thanh Vân chân nhân kỳ tài ngút trời, ngộ ra được Thanh Vân Kiếm Điển, từ đó sáng tạo ra Thanh Vân tông mấy trăm năm thịnh thế.
Đệ tử bọn họ chủ tu công pháp gọi là Thanh Vân Kiếm Quyết, là một bản thu gọn của Thanh Vân Kiếm Điển, nhưng uy lực cũng không thua kém bao nhiêu, có thể tu luyện tới Kim Đan sơ kỳ.
Cố Trường Ca trước đây cũng không ngoại lệ, hắn lấy Thanh Vân Kiếm Quyết làm công pháp cơ sở, tu luyện tới đại thành, tại đồng giai không phải vô địch, nhưng muốn thắng hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.
"Nếu như sớm có Thanh Vân Kiếm Điển sớm hơn, ta cần gì phải chật vật như vậy, nhưng hết thảy cũng đã muộn." Cố Trường Ca cười khổ, nhưng lại càng khâm phục kiến thức của Hàn tiền bối hơn.
"Tiền bối, công pháp này là của tổ sư chúng ta sáng tạo ra, người chẳng lẽ cùng tổ sư có quen biết?"
Lạc Hàn ánh mắt quái dị nhìn hắn, nhưng Cố Trường Ca lại không thấy được, khóe miệng có chút cong lên nói:
"Tổ sư gia ngươi là ai? Thứ đồ rác rưởi này cũng dám xưng kiếm điển?"
Tuy hắn không am hiểu quá nhiều kiếm pháp, nhưng ánh mắt của một tên từng phi thăng vẫn còn đó. Nhìn hình vẽ xem ra, công pháp nhìn như rất lợi hại, nhưng sơ hở mấy ngàn chỗ, tối ưu cách sử dụng linh lực không có, chiêu thức dư thừa quá nhiều, công không ra công, thủ không ra thủ, chỉ là một bộ tu luyện tới Kim Đan viên mãn cũng dám xưng kiếm điển?
Cố Trường Ca nghe vậy nội tâm có hơi buồn bực, nhưng Hàn tiền bối là ân nhân, hắn không thể vô lễ:
"Vậy làm sao tiền bối biết hình vẽ trên tường là Thanh Vân Kiếm Điển?"
Lạc Hàn nhíu mày, nhìn Cố Trường Ca như nhìn kẻ ngốc:
"Ngươi không nhìn thấy dòng chữ xiêu quẹo đầu tiên hay sao?"
Ặc, nghe như vậy, Cố Trường Ca mới để ý đến, đúng là có mấy chữ rất khó đọc, nếu không để ý kĩ liền sẽ không đọc ra được.
[Thanh Vân Kiếm Điển (quyền cuối) người có duyên đạt được.]
Cố Trường Ca thấy vậy có chút ngượng ngùng, hắn còn nghĩ Hàn tiền bối có quen biết với tổ sư gia, nhưng xem ra, Hàn tiền bối còn rất chướng mắt.
Đã từng hắn coi như trân bảo công pháp, vậy mà đối với Hàn tiền bối chỉ là thứ đồ rác rưởi, chuyện này để hắn cod chút ngượng ngùng, cười trừ nói:
"Ha ha, là ta nghĩ nhiều."
Lạc Hàn cũng không để ý đến chuyện vừa rồi, mở miệng nói:
"Tiến về phía trước có một cái cảnh cửa, hết thảy căn nguyên nơi này đều ở trong đó, ngươi bị phế đi cũng là một loại may mắn, cảnh giới càng cao tiếp xúc với nơi này càng dễ dàng bị âm tà chi khí ăn mòn, trở nên điên loạn."
Cảnh giới càng cao ở đây cụ thể là từ Luyện Khí đến Kim Đan viên mãn, tông môn do Kim Đan tiểu nhi sáng lập ra, có thể phong ấn được thứ gì ra trò, đây chỉ là Lạc Hàn cường điệu lên mà thôi.
Dù sao hậu trường càng lớn, khuếch trương đối thủ càng khủng bố, trang bức càng có ý nghĩa, càng được nhiều người trầm trồ thán phục.
Với tầng thứ như Lạc Hàn, chuyện như vậy là không cần thiết, nhưng nhân tiền hiển thánh sớm đã lạc ấn vào trong linh hồn của hắn, dù cho làm chuyện này mười lần hay trăm lần, đối thủ có là Luyện Khí kỳ, hắn cũng không qua loa, tận lực tâng bốc đối phương, sau đó mới một chiêu giải quyết.
Nghe như vậy, Cố Trường Ca cũng không sợ hãi, nếu như sợ hãi đã không tiến vào bên trong hang động.
Hắn đặt cả hai tay lên cánh cửa đá, dồn hết sức lực đẩy mạnh. Cánh cửa nặng nề từ từ mở ra, phát ra âm thanh rền rĩ như tiếng gầm vang vọng từ cõi xa xăm.
Khi khe hở chỉ vừa đủ để lách người, một luồng khí đen bất chợt bùng ra, nhanh như chớp lao về phía hắn, hắn còn có thể nghe trong gió có tiếng nói cạc cạc quái dị.
"Ha ha, cuối cùng sau hơn mấy trăm năm cũng có người giải thoát phong ấn cho ta, hừ, Thanh Vân tiểu nhi, các ngươi dám phong ấn ông tại nơi này, đợi ngày ta ra ngoài, chính là tử kỳ của đám Thanh Vân tông các ngươi."
Cố Trường Ca cả kinh, hắn muốn tránh né đi luồng khí đen này, nhưng nó quá nhanh, muốn tránh cũng đã muộn.
Luồng khí đen chui vào mi tâm của hắn, tiến sâu vào thức hải, Cố Trường Ca có thể cảm nhận được bên trong cơ thể mình có thêm một linh hồn nữa, nhưng linh hồn ngoại lai này lại giống như đang muốn "đá" chủ linh hồn, là hắn, ra bên ngoài.
Linh hồn kia âm thanh quái dị nói:
"Hừ, chỉ là một tên phế nhân sao? Nhưng không sao, chỉ cần ta dựa vào cơ thể này thành công thoát ra bên ngoài, sau đó tiềm tu trăm năm, liền có thể trở lại đỉnh phong, Thanh Vẫn lão nhi cũng không còn sống, nhưng Thanh Vân tông của hắn, ta nhất định phải diệt trừ, trả lại mối hận trăm năm trước."
Linh hồn kia còn đang muốn đảo khách thành chủ, chiếm lấy ký ức của Cố Trường Ca, liền nghe một đạo thanh âm lạnh lùng sắc bén nói:
"Vận dụng Phệ Thiên Quyết, thôn phệ hắn."
Nhưng theo thời gian sống càng lâu, gặp phải càng nhiều chuyện, bản tính con người cũng sẽ thay đổi theo rất nhiều. Tất nhiên vẫn có người giữ được sơ tâm của bản thân, nhưng thế gian này mấy ai làm được?
Cố Trường Ca đứng trước miệng hang, ánh mắt trầm lặng nhưng ánh lên tia kiên quyết. Bên trong hang động là một vùng tối đen, tựa như đáy vực sâu không thấy ánh mặt trời.
Hắn cảm thấy một luồng khí lạnh từ sâu trong lòng đất len lỏi ra, bao trùm lấy không gian quanh mình, như muốn thử thách dũng khí của kẻ xâm nhập.
Hắn hít một hơi, không chút do dự, bước chân vào trong hang động. Ánh sáng bên ngoài mờ dần, chỉ còn lại bóng tối thăm thẳm.
Mỗi bước chân lại vang vọng, tiếng bước chân của chính mình dội lại, nghe như tiếng gõ nhịp của cái chết chờ sẵn phía trước.
Mùi ẩm mốc và ngai ngái thoang thoảng trong không khí, gợi lên cảm giác u ám, cổ xưa, như thể nơi này đã bị phong bế qua hàng ngàn năm.
Đi sâu hơn, Cố Trường Ca bắt đầu nhận ra những bức phù điêu mờ nhạt hai bên vách hang, hắn liền cất giọng nói:
"Tiền bối, người biết những hình vẽ này là gì không?"
Lạc Hàn không lạnh không nhạt nói:
"Là vẽ một bộ công pháp, ừm, tên giống như là Thanh Vân Kiếm Điển."
Thanh Vân Kiếm Điển?
Cố Trường Ca có chút cả kinh, nếu như trên tường vẽ lại một bộ công pháp, hắn cũng không quá ngạc nhiên, nhưng khi nghe Lạc Hàn nói đây là Thanh Vân Kiếm Điển, hắn lồng ngực có chút khó thở.
Nếu như nói về Thanh Vân Kiếm Điển, sẽ không có ai so với đệ tử Thanh Vân tông hiểu rõ hơn. Đây là mấy trăm năm trước, Thanh Vân chân nhân kỳ tài ngút trời, ngộ ra được Thanh Vân Kiếm Điển, từ đó sáng tạo ra Thanh Vân tông mấy trăm năm thịnh thế.
Đệ tử bọn họ chủ tu công pháp gọi là Thanh Vân Kiếm Quyết, là một bản thu gọn của Thanh Vân Kiếm Điển, nhưng uy lực cũng không thua kém bao nhiêu, có thể tu luyện tới Kim Đan sơ kỳ.
Cố Trường Ca trước đây cũng không ngoại lệ, hắn lấy Thanh Vân Kiếm Quyết làm công pháp cơ sở, tu luyện tới đại thành, tại đồng giai không phải vô địch, nhưng muốn thắng hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.
"Nếu như sớm có Thanh Vân Kiếm Điển sớm hơn, ta cần gì phải chật vật như vậy, nhưng hết thảy cũng đã muộn." Cố Trường Ca cười khổ, nhưng lại càng khâm phục kiến thức của Hàn tiền bối hơn.
"Tiền bối, công pháp này là của tổ sư chúng ta sáng tạo ra, người chẳng lẽ cùng tổ sư có quen biết?"
Lạc Hàn ánh mắt quái dị nhìn hắn, nhưng Cố Trường Ca lại không thấy được, khóe miệng có chút cong lên nói:
"Tổ sư gia ngươi là ai? Thứ đồ rác rưởi này cũng dám xưng kiếm điển?"
Tuy hắn không am hiểu quá nhiều kiếm pháp, nhưng ánh mắt của một tên từng phi thăng vẫn còn đó. Nhìn hình vẽ xem ra, công pháp nhìn như rất lợi hại, nhưng sơ hở mấy ngàn chỗ, tối ưu cách sử dụng linh lực không có, chiêu thức dư thừa quá nhiều, công không ra công, thủ không ra thủ, chỉ là một bộ tu luyện tới Kim Đan viên mãn cũng dám xưng kiếm điển?
Cố Trường Ca nghe vậy nội tâm có hơi buồn bực, nhưng Hàn tiền bối là ân nhân, hắn không thể vô lễ:
"Vậy làm sao tiền bối biết hình vẽ trên tường là Thanh Vân Kiếm Điển?"
Lạc Hàn nhíu mày, nhìn Cố Trường Ca như nhìn kẻ ngốc:
"Ngươi không nhìn thấy dòng chữ xiêu quẹo đầu tiên hay sao?"
Ặc, nghe như vậy, Cố Trường Ca mới để ý đến, đúng là có mấy chữ rất khó đọc, nếu không để ý kĩ liền sẽ không đọc ra được.
[Thanh Vân Kiếm Điển (quyền cuối) người có duyên đạt được.]
Cố Trường Ca thấy vậy có chút ngượng ngùng, hắn còn nghĩ Hàn tiền bối có quen biết với tổ sư gia, nhưng xem ra, Hàn tiền bối còn rất chướng mắt.
Đã từng hắn coi như trân bảo công pháp, vậy mà đối với Hàn tiền bối chỉ là thứ đồ rác rưởi, chuyện này để hắn cod chút ngượng ngùng, cười trừ nói:
"Ha ha, là ta nghĩ nhiều."
Lạc Hàn cũng không để ý đến chuyện vừa rồi, mở miệng nói:
"Tiến về phía trước có một cái cảnh cửa, hết thảy căn nguyên nơi này đều ở trong đó, ngươi bị phế đi cũng là một loại may mắn, cảnh giới càng cao tiếp xúc với nơi này càng dễ dàng bị âm tà chi khí ăn mòn, trở nên điên loạn."
Cảnh giới càng cao ở đây cụ thể là từ Luyện Khí đến Kim Đan viên mãn, tông môn do Kim Đan tiểu nhi sáng lập ra, có thể phong ấn được thứ gì ra trò, đây chỉ là Lạc Hàn cường điệu lên mà thôi.
Dù sao hậu trường càng lớn, khuếch trương đối thủ càng khủng bố, trang bức càng có ý nghĩa, càng được nhiều người trầm trồ thán phục.
Với tầng thứ như Lạc Hàn, chuyện như vậy là không cần thiết, nhưng nhân tiền hiển thánh sớm đã lạc ấn vào trong linh hồn của hắn, dù cho làm chuyện này mười lần hay trăm lần, đối thủ có là Luyện Khí kỳ, hắn cũng không qua loa, tận lực tâng bốc đối phương, sau đó mới một chiêu giải quyết.
Nghe như vậy, Cố Trường Ca cũng không sợ hãi, nếu như sợ hãi đã không tiến vào bên trong hang động.
Hắn đặt cả hai tay lên cánh cửa đá, dồn hết sức lực đẩy mạnh. Cánh cửa nặng nề từ từ mở ra, phát ra âm thanh rền rĩ như tiếng gầm vang vọng từ cõi xa xăm.
Khi khe hở chỉ vừa đủ để lách người, một luồng khí đen bất chợt bùng ra, nhanh như chớp lao về phía hắn, hắn còn có thể nghe trong gió có tiếng nói cạc cạc quái dị.
"Ha ha, cuối cùng sau hơn mấy trăm năm cũng có người giải thoát phong ấn cho ta, hừ, Thanh Vân tiểu nhi, các ngươi dám phong ấn ông tại nơi này, đợi ngày ta ra ngoài, chính là tử kỳ của đám Thanh Vân tông các ngươi."
Cố Trường Ca cả kinh, hắn muốn tránh né đi luồng khí đen này, nhưng nó quá nhanh, muốn tránh cũng đã muộn.
Luồng khí đen chui vào mi tâm của hắn, tiến sâu vào thức hải, Cố Trường Ca có thể cảm nhận được bên trong cơ thể mình có thêm một linh hồn nữa, nhưng linh hồn ngoại lai này lại giống như đang muốn "đá" chủ linh hồn, là hắn, ra bên ngoài.
Linh hồn kia âm thanh quái dị nói:
"Hừ, chỉ là một tên phế nhân sao? Nhưng không sao, chỉ cần ta dựa vào cơ thể này thành công thoát ra bên ngoài, sau đó tiềm tu trăm năm, liền có thể trở lại đỉnh phong, Thanh Vẫn lão nhi cũng không còn sống, nhưng Thanh Vân tông của hắn, ta nhất định phải diệt trừ, trả lại mối hận trăm năm trước."
Linh hồn kia còn đang muốn đảo khách thành chủ, chiếm lấy ký ức của Cố Trường Ca, liền nghe một đạo thanh âm lạnh lùng sắc bén nói:
"Vận dụng Phệ Thiên Quyết, thôn phệ hắn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.