Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 200: Rắp tâm trả thù (2)
Phong Dục Tĩnh
29/02/2016
Bọn họ rời khỏi kinh thành náo nhiệt ổn ã tìm về cuộc sống tự do tự tại trước đây.
Hắn vẫn nghĩ hắn hiểu nàng , nàng là người vô dục vô cầu.
Nhưng không ngờ rằng , nàng lại vì tên Thuộc Phong kia mà cam tâm ở lại Thuộc Vương phủ, trở thành con chim hoàng yến, tự nguyện không muốn rời đi.
Lúc này , hắn chỉ còn có thể hi vọng Thuộc Phong sẽ đối xử tốt với nàng.
Nếu hắn đã không thể yên nàng nữa thì hắn cam tâm vĩnh viễn ở phía sau cầu chúc cho nàng hạnh phúc. Chỉ cần thỉnh thoảng được trở về để nhìn thấy nàng, rồi sẽ lại quay trở lại với chiến trường.
____________________-
“ Có cho nàng uống thuốc không ? ”
Thuộc Phong tiến vào thư phòng, theo sau là Tần Tương.
“ Chưa, sự tình vẫn chưa được điều tra rõ, nô tài không dám cho nàng dùng thuốc ”
Tần Tương hồi báo.
Thuộc Phong nhíu mày, trong mắt bình tĩnh không hề có một gợn sóng
“ Không cần biết cái thai của nàng ta là của ai, xóa sạch ! ”
Ngữ điệu của hắn âm lãnh, khuôn mặt tuấn tú âm trầm, không một chút do dự hạ lệnh.
“ Nhưng , lỡ đứa nhỏ là của Vương gia… Tuy rằng người ở lại đó có một đêm nhưng lỡ như…”
“ Là con của ta thì sao? Loại nữ nhân đó không đủ tư cách sinh con nối dòng cho ta ! ”
Hắn lạnh lùng liếc nhìn Tần Tương.
Tần Tương sửng sốt rồi thở dài.
“ Nương Nương, nếu nương nương có thể sinh thì tốt ”
Đôi mắt Thuộc Phong trầm xuống…
Nếu nàng có thể sinh… hắn hẳn là sẽ cao hứng sao ?
Hắn đột nhiên phát hiện ra bản thân càng ngày càng muốn được nhìn thấy bộ dáng của nàng khi cười rộ lên.
“ Vương Gia ! Nếu không còn chuyện gì khác, thuộc hạ xin phép được đi làm việc ”
Tần Tương lĩnh mệnh cáo lui.
“ Đợi đã ! ”
Thuộc Phong gọi hắn lại.
“ Vương Gia còn có việc gì phân phó ? ”
Thuộc Phong nhướng mày.
“ Họ Chúc kia đã rời đi chưa? ”
Hắn đã sớm tính toán qua, hai gian phòng đó chỉ cách nhau có một bức tường, chỉ cần thanh âm hơi lớn một chút là phòng cách vách có thể nghe thấy.
Cho nên tối hôm qua hắn cố ý bức ép Hữu Nhàn , mục đích chính là muốn nàng phải hét chói tai, tên Chúc Kiếm Khác đó chắn chắn phải nghe được!
“ Chưa…”
Tần Tương lắc đầu.
“ Sao lại chưa đi? ”
Hắn trừng mắt.
“ Bị , bị Vương Phi giữ lại… ”
Tần Tương len lén liếc nhìn chủ nhân, do dự trả lời.
Khuôn mặt tuấn tú nháy măt liền biết sắc, thật sau cũng không lên tiếng.
“ Chết tiệt! trước không cần phá cái thai!”
Thuộc Phong nổi giận đùng đùng, hướng Tĩnh Di Viện đi tới, đi tới nửa đường liền gặp Hữu Nhàn cùng Chúc Kiếm Khác đi dạo hoa viên trở về.
Hắn vẫn nghĩ hắn hiểu nàng , nàng là người vô dục vô cầu.
Nhưng không ngờ rằng , nàng lại vì tên Thuộc Phong kia mà cam tâm ở lại Thuộc Vương phủ, trở thành con chim hoàng yến, tự nguyện không muốn rời đi.
Lúc này , hắn chỉ còn có thể hi vọng Thuộc Phong sẽ đối xử tốt với nàng.
Nếu hắn đã không thể yên nàng nữa thì hắn cam tâm vĩnh viễn ở phía sau cầu chúc cho nàng hạnh phúc. Chỉ cần thỉnh thoảng được trở về để nhìn thấy nàng, rồi sẽ lại quay trở lại với chiến trường.
____________________-
“ Có cho nàng uống thuốc không ? ”
Thuộc Phong tiến vào thư phòng, theo sau là Tần Tương.
“ Chưa, sự tình vẫn chưa được điều tra rõ, nô tài không dám cho nàng dùng thuốc ”
Tần Tương hồi báo.
Thuộc Phong nhíu mày, trong mắt bình tĩnh không hề có một gợn sóng
“ Không cần biết cái thai của nàng ta là của ai, xóa sạch ! ”
Ngữ điệu của hắn âm lãnh, khuôn mặt tuấn tú âm trầm, không một chút do dự hạ lệnh.
“ Nhưng , lỡ đứa nhỏ là của Vương gia… Tuy rằng người ở lại đó có một đêm nhưng lỡ như…”
“ Là con của ta thì sao? Loại nữ nhân đó không đủ tư cách sinh con nối dòng cho ta ! ”
Hắn lạnh lùng liếc nhìn Tần Tương.
Tần Tương sửng sốt rồi thở dài.
“ Nương Nương, nếu nương nương có thể sinh thì tốt ”
Đôi mắt Thuộc Phong trầm xuống…
Nếu nàng có thể sinh… hắn hẳn là sẽ cao hứng sao ?
Hắn đột nhiên phát hiện ra bản thân càng ngày càng muốn được nhìn thấy bộ dáng của nàng khi cười rộ lên.
“ Vương Gia ! Nếu không còn chuyện gì khác, thuộc hạ xin phép được đi làm việc ”
Tần Tương lĩnh mệnh cáo lui.
“ Đợi đã ! ”
Thuộc Phong gọi hắn lại.
“ Vương Gia còn có việc gì phân phó ? ”
Thuộc Phong nhướng mày.
“ Họ Chúc kia đã rời đi chưa? ”
Hắn đã sớm tính toán qua, hai gian phòng đó chỉ cách nhau có một bức tường, chỉ cần thanh âm hơi lớn một chút là phòng cách vách có thể nghe thấy.
Cho nên tối hôm qua hắn cố ý bức ép Hữu Nhàn , mục đích chính là muốn nàng phải hét chói tai, tên Chúc Kiếm Khác đó chắn chắn phải nghe được!
“ Chưa…”
Tần Tương lắc đầu.
“ Sao lại chưa đi? ”
Hắn trừng mắt.
“ Bị , bị Vương Phi giữ lại… ”
Tần Tương len lén liếc nhìn chủ nhân, do dự trả lời.
Khuôn mặt tuấn tú nháy măt liền biết sắc, thật sau cũng không lên tiếng.
“ Chết tiệt! trước không cần phá cái thai!”
Thuộc Phong nổi giận đùng đùng, hướng Tĩnh Di Viện đi tới, đi tới nửa đường liền gặp Hữu Nhàn cùng Chúc Kiếm Khác đi dạo hoa viên trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.