Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 181: Rơi xuống: Say đắm (1)
Phong Dục Tĩnh
11/03/2015
Edit + Beta: Dực
Hữu Nhàn tự nói một mình, lộ ra biểu cảm bằng hữu với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch ngẩng đầu nhỏ nhìn lại nàng, sau đó đột nhiên kêu lên hai tiếng nghe rất vui vẻ, rồi nhảy xuống bàn trà chạy ra ngoài.
“Tiểu Bạch, mày lại làm dơ sàn nhà ta vừa lau sạch rồi!”
Hữu Nhàn đuổi theo nó, Tiểu Bạch chạy đến gần cửa thì dừng lại.
“Sao mày hư vậy?”
Hữu Nhàn bắt được nó, nhíu mày mắng.
Tiểu Bạch vẫn tiếp tục kêu lên vui mừng, giống như muốn báo tin tốt cho Hữu Nhàn.
Hữu Nhàn không hiểu ngẩng đầu lên, phát hiện Thuộc Phong đang đi về hướng này —
Ban ngày, hắn không về phòng.
Sao hôm nay lại…
Hữu Nhàn giật mình, buông nhẹ tay, Tiểu Bạch rơi từ trên tay nàng xuống đất kêu “ẳng” lên một tiếng đáng thương, nó nhìn về phía lối ra, biết giờ phút này trong mắt chủ nhân nó giống như không khí rồi…
“Ngươi còn chưa đi?”
Thuộc Phong tiến lại, liếc mắt nhìn nàng hỏi.
“Ta, ta dọn dẹp giúp chàng!”
Hữu Nhàn tự biết, nắm chặt bàn tay bé nhỏ lại, thần kinh căng thẳng chứng tỏ hiện tại nàng rất luống cuống.
Thuộc Phong thuận thế nhìn xuống, phát hiện nàng đang để chân trần đứng trên mặt đất lạnh lẽo.
Đôi mày không tự chủ được nhíu lại, đôi mắt anh tuấn nhìn thẳng vào đôi chân bó của nàng không chớp mắt.
“Phong…có phải chàng không muốn thấy ta ở đây không, vậy, bây giờ ta đi!”
Hữu Nhàn cho rằng nguyên nhân hắn nhíu mày là vì không muốn thấy mình, vẻ mặt hoang mang nói.
“Ngay cả hài ta cũng không cho ngươi đi sao?”
Thuộc Phong khó chịu trừng nàng, khẩu khí ác liệt hỏi lại.
Hữu Nhàn dùng sức lắc dầu.
“Đương nhiên là không phải! Ta, chỉ cảm thấy không đi hài thoải mái hơn, hơn nữa mặt đất cũng không dơ, cho nên mới…” Nàng căng thẳng nhìn hắn “Chàng đừng tức giận, sau này ta sẽ không như vậy nữa.”
Hữu Nhàn cẩn thận nói, nhưng đổi lại, lại là biểu tình hờ hững của hắn.
“Ngươi, không biết yêu quý bản thân đó là chuyện của ngươi, ta nổi giận cái gì?”
Thuộc Phong cười giễu cợt nói, vẻ mặt làm như không có chuyện gì.
“Xin lỗi… Xin lỗi!”
Hữu Nhàn càng cúi thấp mặt hơn, ý muốn nói xin lỗi, biểu tinh bất lực hiện rõ trên mặt.
Gương mặt tuấn tú của hắn vô thức co giật, trong ngực đột nhiên lại thấy đau.
Chưa từng có nữ nhân nào khiến trái tim sắt đá của hắn dao động, cho dù là Trúc Tâm, cũng không khiến hắn có cảm giác xa lạ này!
Hơn nữa, cảm giác xa lạ này khiến hắn phải cảnh giác!
“Nửa tháng nữa, hoàng thất quý tộc thi đấu võ đài, ta trở về sớm là để nói chuyện này!”
Im lặng một lúc, hắn đột nhiên chuyển trọng tâm cuộc nói chuyện.
Hữu Nhàn tự nói một mình, lộ ra biểu cảm bằng hữu với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch ngẩng đầu nhỏ nhìn lại nàng, sau đó đột nhiên kêu lên hai tiếng nghe rất vui vẻ, rồi nhảy xuống bàn trà chạy ra ngoài.
“Tiểu Bạch, mày lại làm dơ sàn nhà ta vừa lau sạch rồi!”
Hữu Nhàn đuổi theo nó, Tiểu Bạch chạy đến gần cửa thì dừng lại.
“Sao mày hư vậy?”
Hữu Nhàn bắt được nó, nhíu mày mắng.
Tiểu Bạch vẫn tiếp tục kêu lên vui mừng, giống như muốn báo tin tốt cho Hữu Nhàn.
Hữu Nhàn không hiểu ngẩng đầu lên, phát hiện Thuộc Phong đang đi về hướng này —
Ban ngày, hắn không về phòng.
Sao hôm nay lại…
Hữu Nhàn giật mình, buông nhẹ tay, Tiểu Bạch rơi từ trên tay nàng xuống đất kêu “ẳng” lên một tiếng đáng thương, nó nhìn về phía lối ra, biết giờ phút này trong mắt chủ nhân nó giống như không khí rồi…
“Ngươi còn chưa đi?”
Thuộc Phong tiến lại, liếc mắt nhìn nàng hỏi.
“Ta, ta dọn dẹp giúp chàng!”
Hữu Nhàn tự biết, nắm chặt bàn tay bé nhỏ lại, thần kinh căng thẳng chứng tỏ hiện tại nàng rất luống cuống.
Thuộc Phong thuận thế nhìn xuống, phát hiện nàng đang để chân trần đứng trên mặt đất lạnh lẽo.
Đôi mày không tự chủ được nhíu lại, đôi mắt anh tuấn nhìn thẳng vào đôi chân bó của nàng không chớp mắt.
“Phong…có phải chàng không muốn thấy ta ở đây không, vậy, bây giờ ta đi!”
Hữu Nhàn cho rằng nguyên nhân hắn nhíu mày là vì không muốn thấy mình, vẻ mặt hoang mang nói.
“Ngay cả hài ta cũng không cho ngươi đi sao?”
Thuộc Phong khó chịu trừng nàng, khẩu khí ác liệt hỏi lại.
Hữu Nhàn dùng sức lắc dầu.
“Đương nhiên là không phải! Ta, chỉ cảm thấy không đi hài thoải mái hơn, hơn nữa mặt đất cũng không dơ, cho nên mới…” Nàng căng thẳng nhìn hắn “Chàng đừng tức giận, sau này ta sẽ không như vậy nữa.”
Hữu Nhàn cẩn thận nói, nhưng đổi lại, lại là biểu tình hờ hững của hắn.
“Ngươi, không biết yêu quý bản thân đó là chuyện của ngươi, ta nổi giận cái gì?”
Thuộc Phong cười giễu cợt nói, vẻ mặt làm như không có chuyện gì.
“Xin lỗi… Xin lỗi!”
Hữu Nhàn càng cúi thấp mặt hơn, ý muốn nói xin lỗi, biểu tinh bất lực hiện rõ trên mặt.
Gương mặt tuấn tú của hắn vô thức co giật, trong ngực đột nhiên lại thấy đau.
Chưa từng có nữ nhân nào khiến trái tim sắt đá của hắn dao động, cho dù là Trúc Tâm, cũng không khiến hắn có cảm giác xa lạ này!
Hơn nữa, cảm giác xa lạ này khiến hắn phải cảnh giác!
“Nửa tháng nữa, hoàng thất quý tộc thi đấu võ đài, ta trở về sớm là để nói chuyện này!”
Im lặng một lúc, hắn đột nhiên chuyển trọng tâm cuộc nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.