Phi Thường Hung Hãn, Vương Gia Quá Khó Chơi
Chương 3: Chúng ta còn có thể gặp lại
Tần Ca Uyển Uyển
24/03/2020
Phía trên lồng giam, Tần Mộc Ca đang xem xét cẩn thận xung quanh lồng
giam: loại chuyện như mở khóa này không làm khó được nàng. Chỉ tiếc căn
bản là cái lồng sắt này không có cửa chứ đừng nói gì tới khóa. Xem ra là có người vì tránh cho thiếu niên này chạy mất đã mất không ít công sức
rồi.
Lồng sắt đung đưa, hình như làm cho thiếu niên trong lồng khó chịu, chân mày hơi nhíu lại, làm lộ ra một chút khổ sở đã cố che giấu đi.
Hình như trên đầu có chất lỏng ương ướt nhỏ xuống, rơi vào giữa trán của thiếu niên. Chất lỏng lạnh lẽo thấm vào tim gan, làm cho ngàn vạn con trùng đang cắn nuốt xương cốt ở trong người, cảm giác đau đớn như gân mạch bị cắt đứt cũng giảm đi đôi chút.
Thiếu niên ngẩng đầu, vừa vặn thấy được Tần Mộc Ca cúi đầu.
"Thật xấu hổ, đang bị thương.” Tần Mộc Ca không thèm để ý chút nào, đưa tay quẹt nhẹ vào cánh tay đang nhỏ máu xuống.
Nhếch miệng lên, nở một nụ cười sạch sẽ không mang theo chút cảm tình nào, con ngươi đen nhánh của Tần Mộc Ca giống như vì sao rực rỡ, làm cho thiếu niên nhìn thấy lóa cả mắt.
Tần Mộc Ca đối diện với đôi mắt của thiếu niên, dường như đôi mắt này mang theo ma lực, có thể hút đi mọi ý thức của người khác.
Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, hình như có một loại khí tức quỷ dị nhưng ái muội tản ra, làm cho Tần Mộc Ca hết sức không thoải mái.
Vừa lúc đó, lỗ tai của thiếu niên tóc bạch kim ở bên dưới cũng giật giật.
Một giây tiếp theo, hắn nghiêng người một cái, vọt thẳng đến một bên của lồng sắt, níu lấy cánh tay Tần Mộc Ca.
Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Tần Mộc Ca bị nắm lấy muốn phản kích lại, nhưng không thể nhanh hơn được mảnh lụa trắng quấn quanh người thiếu niên đang phóng ra ngoài. Trong nháy mắt, nàng đã bị bao chặt lại.
Còn không đợi nàng hỏi, đôi môi lạnh lẽo của thiếu niên đang cách chiếc lồng sắt đã kề sát lại, cho tới khi chạm vào trái tai mềm mại của Tần Mộc Ca thì dừng lại: "Cầm cái này lập tức rời khỏi đây."
Kinh nghiệm nhiều năm đã cho nàng cảm giác được hơi thở xa lạ nhưng tà mị: có người tới!
Tần Mộc Ca cúi đầu nhìn thấy thiếu niên nhét một hạt châu vào trước ngực mình, trong mắt hiện lên một chút do dự, không phải hắn muốn giao dịch với nàng sao? Nàng chưa bao giờ muốn nợ ân tình của người khác: “Vậy ngươi làm thế nào?”
Trên mặt thiếu niên nở một nụ cười tà mị nhưng quỷ dị, lại mang vẻ đẹp mê hoặc lòng người: “Ta sẽ ra ngoài tìm ngươi.”
Lời nói của thiếu niên còn chưa dứt, Tần Mộc Ca thấy lòng bàn tay hắn hơi nóng. Chỉ trong chớp mắt sau đó, mảnh lụa trắng bên cạnh giống như mọc thêm con mắt, bao lấy nàng phóng thật nhanh về phía hang động mà mới vừa rồi nàng ẩn mình.
Hang động màu đỏ trước mặt nhẹ nhàng lay động, thiếu niên trong lồng sắt khép hờ đôi mắt, nhìn lại trong lồng sắt.
Nơi mà giọt máu của Tần Mộc Ca rơi xuống, vậy mà có làn khói mỏng đang nhè nhẹ toát ra, dường như không thấy nữa. . . . . .
Sau khi bị đẩy mạnh vào hang động, một lúc lâu Tần Mộc Ca mới lấy lại tinh thần, hạt châu trong ngực rơi ra ngoài, lại chiếu sáng cả hang động tối đen giống như ban ngày.
Tần Mộc Ca cầm viên dạ minh châu chậm rãi từ trong hang động đi ra ngoài, mới phát hiện cách một khoảng ở chân tường sẽ có một khối đá trong suốt như thủy tinh, nối liền với nhau.
Nhờ như vậy, đi theo ánh sáng này, rốt cuộc Tần Mộc Ca đi nửa canh giờ cũng đi ra khỏi hang động ẩm ướt mờ tối này.
Cửa động ở ngay lưng chừng núi, che giấu ở bên trong rừng gai, hình như bên ngoài mới vừa mưa xong. Không khí trong lành cùng với mùi bùn đất phả vào mặt, không có thành thị huyên náo, chỉ có sự yên tĩnh và nhàn nhã.
Tần Mộc Ca nắm chặt viên dạ minh châu trong tay, óng ánh trong suốt, ánh sáng lưu chuyển, nhìn một cái cũng biết là vô giá.
Nàng quay đầu lại đưa mắt nhìn sơn động sau lưng: không biết người thiếu niên kia như thế nào rồi?
Lồng sắt đung đưa, hình như làm cho thiếu niên trong lồng khó chịu, chân mày hơi nhíu lại, làm lộ ra một chút khổ sở đã cố che giấu đi.
Hình như trên đầu có chất lỏng ương ướt nhỏ xuống, rơi vào giữa trán của thiếu niên. Chất lỏng lạnh lẽo thấm vào tim gan, làm cho ngàn vạn con trùng đang cắn nuốt xương cốt ở trong người, cảm giác đau đớn như gân mạch bị cắt đứt cũng giảm đi đôi chút.
Thiếu niên ngẩng đầu, vừa vặn thấy được Tần Mộc Ca cúi đầu.
"Thật xấu hổ, đang bị thương.” Tần Mộc Ca không thèm để ý chút nào, đưa tay quẹt nhẹ vào cánh tay đang nhỏ máu xuống.
Nhếch miệng lên, nở một nụ cười sạch sẽ không mang theo chút cảm tình nào, con ngươi đen nhánh của Tần Mộc Ca giống như vì sao rực rỡ, làm cho thiếu niên nhìn thấy lóa cả mắt.
Tần Mộc Ca đối diện với đôi mắt của thiếu niên, dường như đôi mắt này mang theo ma lực, có thể hút đi mọi ý thức của người khác.
Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, hình như có một loại khí tức quỷ dị nhưng ái muội tản ra, làm cho Tần Mộc Ca hết sức không thoải mái.
Vừa lúc đó, lỗ tai của thiếu niên tóc bạch kim ở bên dưới cũng giật giật.
Một giây tiếp theo, hắn nghiêng người một cái, vọt thẳng đến một bên của lồng sắt, níu lấy cánh tay Tần Mộc Ca.
Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Tần Mộc Ca bị nắm lấy muốn phản kích lại, nhưng không thể nhanh hơn được mảnh lụa trắng quấn quanh người thiếu niên đang phóng ra ngoài. Trong nháy mắt, nàng đã bị bao chặt lại.
Còn không đợi nàng hỏi, đôi môi lạnh lẽo của thiếu niên đang cách chiếc lồng sắt đã kề sát lại, cho tới khi chạm vào trái tai mềm mại của Tần Mộc Ca thì dừng lại: "Cầm cái này lập tức rời khỏi đây."
Kinh nghiệm nhiều năm đã cho nàng cảm giác được hơi thở xa lạ nhưng tà mị: có người tới!
Tần Mộc Ca cúi đầu nhìn thấy thiếu niên nhét một hạt châu vào trước ngực mình, trong mắt hiện lên một chút do dự, không phải hắn muốn giao dịch với nàng sao? Nàng chưa bao giờ muốn nợ ân tình của người khác: “Vậy ngươi làm thế nào?”
Trên mặt thiếu niên nở một nụ cười tà mị nhưng quỷ dị, lại mang vẻ đẹp mê hoặc lòng người: “Ta sẽ ra ngoài tìm ngươi.”
Lời nói của thiếu niên còn chưa dứt, Tần Mộc Ca thấy lòng bàn tay hắn hơi nóng. Chỉ trong chớp mắt sau đó, mảnh lụa trắng bên cạnh giống như mọc thêm con mắt, bao lấy nàng phóng thật nhanh về phía hang động mà mới vừa rồi nàng ẩn mình.
Hang động màu đỏ trước mặt nhẹ nhàng lay động, thiếu niên trong lồng sắt khép hờ đôi mắt, nhìn lại trong lồng sắt.
Nơi mà giọt máu của Tần Mộc Ca rơi xuống, vậy mà có làn khói mỏng đang nhè nhẹ toát ra, dường như không thấy nữa. . . . . .
Sau khi bị đẩy mạnh vào hang động, một lúc lâu Tần Mộc Ca mới lấy lại tinh thần, hạt châu trong ngực rơi ra ngoài, lại chiếu sáng cả hang động tối đen giống như ban ngày.
Tần Mộc Ca cầm viên dạ minh châu chậm rãi từ trong hang động đi ra ngoài, mới phát hiện cách một khoảng ở chân tường sẽ có một khối đá trong suốt như thủy tinh, nối liền với nhau.
Nhờ như vậy, đi theo ánh sáng này, rốt cuộc Tần Mộc Ca đi nửa canh giờ cũng đi ra khỏi hang động ẩm ướt mờ tối này.
Cửa động ở ngay lưng chừng núi, che giấu ở bên trong rừng gai, hình như bên ngoài mới vừa mưa xong. Không khí trong lành cùng với mùi bùn đất phả vào mặt, không có thành thị huyên náo, chỉ có sự yên tĩnh và nhàn nhã.
Tần Mộc Ca nắm chặt viên dạ minh châu trong tay, óng ánh trong suốt, ánh sáng lưu chuyển, nhìn một cái cũng biết là vô giá.
Nàng quay đầu lại đưa mắt nhìn sơn động sau lưng: không biết người thiếu niên kia như thế nào rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.