Phi Thường Hung Hãn, Vương Gia Quá Khó Chơi
Chương 23: Một mũi tên đoạt mệnh
Tần Ca Uyển Uyển
21/06/2020
Trong ánh sáng chói mắt, đột nhiên có thể nhìn thấy khuôn mặt ló ra từ trong xe ngựa.
Da thịt vàng vọt, thân thể gầy còm, còn có khát vọng cùng với sự tò mò lộ ra trong đôi mắt kia.
Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt sáng ngời cùng với sự si mê còn đọng lại chỉ trong nháy mắt đều tan biến, chỉ còn lại là sự căm hận không hề che giấu chút nào.
Lại là người quái dị này!
Thật đúng là âm hồn không tan!
Dung Diệu ngoái đầu lại nhìn Tần Noãn Tâm, lại thấy nàng ta đang rưng rưng muốn khóc, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy hoảng sợ cùng uất ức.
Ánh mắt lạnh lẽo run lên, trong nháy mắt đã nảy sinh một ý nghĩ to gan trong đầu.
Ngược lại với ánh mắt chằm chặp của Dung Diệu, sau khi Tần Mộc Ca thấy được ánh mắt của hắn ta, vậy mà nàng không giải thích được mà thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù dáng dấp của Dung Diệu cũng rất đẹp, nhưng so với yêu nghiệt áo đỏ đang đứng bên cạnh hắn ta thì còn thua xa.
Hơn nữa căn bản hắn ta cũng không có đôi mắt màu lam kia, đã như vậy thì cũng dễ dàng xử lý hơn!
Không hiểu tại sao tảng đá đè nặng trong lòng cũng buông xuống, Tần Mộc Ca với vẻ mặt lạnh nhạt lui vào trong xe ngựa.
"Liên Kiều, náo nhiệt đã xem xong rồi, chúng ta trở về đi!"
"Nhưng mà tiểu thư —— a ——"
Vốn dĩ Liên Kiều còn định kì kèo ở lại thêm một lát, bởi vì nàng ấy còn chưa ngắm đủ vị Ương Vương trong truyền thuyết kia mà.
Nhưng ngay khi nàng ấy bất đắc dĩ muốn ngồi vào trong xe ngựa, thì một ánh sáng chói mắt bị khúc xạ bởi ánh nắng mặt trời ở phía xa hướng tới trước mặt làm cho nàng ấy tái đi.
Sắc mặt Tần Mộc Ca lạnh lẽo, lúc nàng ngẩng đầu lên lần nữa lại phát hiện ra một mũi tên dài màu trắng bạc được phóng ra từ trên đài cao ở đối diện đang bắn về phía mình.
"Vèo ——"
Mũi tên xé gió mang theo mười phần sức lực, phóng thẳng tới Tần Mộc Ca.
Văn võ bá quan cũng bị sự tình bất ngờ này làm cho kinh hãi, trong đám người vang lên tiếng hét chói tai đầy sợ hãi.
Nói thế nào thì cũng đã lăn lộn trên chiến trường không ít năm, lướt qua mũi tên bắn lén, Tần Mộc Ca có thể nhìn thấy Dung Diệu cả người khoác trang phục màu đen, trên tay đang cầm một cây cung hình bán nguyệt.
Rất rõ ràng, mũi tên này là do hắn ta bắn ra!
Mặc dù Tần Mộc Ca vẫn trấn định như cũ, nhưng mũi tên bắn lén trong nháy mắt đã bay tới trước mặt.
Cho dù nàng có phản ứng nhanh hơn nữa thì cũng không có cách nào tránh được.
Đôi mày xinh đẹp nhíu lại, nàng nhắm hai mắt lại chấp nhận số phận: chỉ hy vọng mình sẽ chết đi giống lần trước, có thể xuyên trở về là được rồi.
Nhưng chỉ một giây sau đó lại nghe một tiếng va chạm thanh thúy vang lên ——.
Mọi người trơ mắt nhìn một luồng ánh sáng màu bạc từ bên kia bay tới, lúc mũi tên sắp bắn vào xe ngựa thì lại bị đánh trượt đi một chút.
‘Vèo ——’ một tiếng, mũi tên được bắn ra từ trong tay Dung Diệu cắm vào trên đỉnh chiếc xe ngựa cũ nát.
Một giây kế tiếp, chiếc xe ngựa xộc xệch đã bị chia năm xẻ bảy, sụp đổ tan nát.
Chỉ còn lại chủ tớ ba người của Tần Mộc Ca còn chưa định thần đang ngã trên mặt đất.
Thấy mũi tên kia của Dung Diệu bắn chệch rồi, ánh mắt đang sáng rực đầy ý cười của Tần Noãn Tâm trong nháy mắt trở nên nghiêm túc.
Nàng ta cũng không nhìn thiếu niên đang ở trên đài, nở nụ cười gượng gạo, xoay người rời khỏi đám đông.
Thấy Tần Noãn Tâm xoay người rời đi, ánh mắt hung ác của Dung Diệu thoáng qua kinh ngạc, cuối cùng biến thành bất đắc dĩ và ảo não.
Hiển nhiên là hai người Đế Hậu cũng bị hành động bất ngờ này của Dung Diệu làm cho sợ đến ngây người, ngược lại Dung Cảnh đang đứng ở một bên xem náo nhiệt đến đắc ý lại nâng khóe miệng nở một nụ cười trào phúng: “Khí thế của Thế tử gia cũng thật lớn rồi, dám ở ngay trước mặt đế hậu mà sử dụng binh khí.”
Da thịt vàng vọt, thân thể gầy còm, còn có khát vọng cùng với sự tò mò lộ ra trong đôi mắt kia.
Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt sáng ngời cùng với sự si mê còn đọng lại chỉ trong nháy mắt đều tan biến, chỉ còn lại là sự căm hận không hề che giấu chút nào.
Lại là người quái dị này!
Thật đúng là âm hồn không tan!
Dung Diệu ngoái đầu lại nhìn Tần Noãn Tâm, lại thấy nàng ta đang rưng rưng muốn khóc, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy hoảng sợ cùng uất ức.
Ánh mắt lạnh lẽo run lên, trong nháy mắt đã nảy sinh một ý nghĩ to gan trong đầu.
Ngược lại với ánh mắt chằm chặp của Dung Diệu, sau khi Tần Mộc Ca thấy được ánh mắt của hắn ta, vậy mà nàng không giải thích được mà thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù dáng dấp của Dung Diệu cũng rất đẹp, nhưng so với yêu nghiệt áo đỏ đang đứng bên cạnh hắn ta thì còn thua xa.
Hơn nữa căn bản hắn ta cũng không có đôi mắt màu lam kia, đã như vậy thì cũng dễ dàng xử lý hơn!
Không hiểu tại sao tảng đá đè nặng trong lòng cũng buông xuống, Tần Mộc Ca với vẻ mặt lạnh nhạt lui vào trong xe ngựa.
"Liên Kiều, náo nhiệt đã xem xong rồi, chúng ta trở về đi!"
"Nhưng mà tiểu thư —— a ——"
Vốn dĩ Liên Kiều còn định kì kèo ở lại thêm một lát, bởi vì nàng ấy còn chưa ngắm đủ vị Ương Vương trong truyền thuyết kia mà.
Nhưng ngay khi nàng ấy bất đắc dĩ muốn ngồi vào trong xe ngựa, thì một ánh sáng chói mắt bị khúc xạ bởi ánh nắng mặt trời ở phía xa hướng tới trước mặt làm cho nàng ấy tái đi.
Sắc mặt Tần Mộc Ca lạnh lẽo, lúc nàng ngẩng đầu lên lần nữa lại phát hiện ra một mũi tên dài màu trắng bạc được phóng ra từ trên đài cao ở đối diện đang bắn về phía mình.
"Vèo ——"
Mũi tên xé gió mang theo mười phần sức lực,
Văn võ bá quan cũng bị sự tình bất ngờ này làm cho kinh hãi, trong đám người vang lên tiếng hét chói tai đầy sợ hãi.
Nói thế nào thì cũng đã lăn lộn trên chiến trường không ít năm, lướt qua mũi tên bắn lén, Tần Mộc Ca có thể nhìn thấy Dung Diệu cả người khoác trang phục màu đen, trên tay đang cầm một cây cung hình bán nguyệt.
Rất rõ ràng, mũi tên này là do hắn ta bắn ra!
Mặc dù Tần Mộc Ca vẫn trấn định như cũ, nhưng mũi tên bắn lén trong nháy mắt đã bay tới trước mặt.
Cho dù nàng có phản ứng nhanh hơn nữa thì cũng không có cách nào tránh được.
Đôi mày xinh đẹp nhíu lại, nàng nhắm hai mắt lại chấp nhận số phận: chỉ hy vọng mình sẽ chết đi giống lần trước, có thể xuyên trở về là được rồi.
Nhưng chỉ một giây sau đó lại nghe một tiếng va chạm thanh thúy vang lên ——.
Mọi người trơ mắt nhìn một luồng ánh sáng màu bạc từ bên kia bay tới, lúc mũi tên sắp bắn vào xe ngựa thì lại bị đánh trượt đi một chút.
‘Vèo ——’ một tiếng, mũi tên được bắn ra từ trong tay Dung Diệu cắm vào trên đỉnh chiếc xe ngựa cũ nát.
Một giây kế tiếp, chiếc xe ngựa xộc xệch đã bị chia năm xẻ bảy, sụp đổ tan nát.
Chỉ còn lại chủ tớ ba người của Tần Mộc Ca còn chưa định thần đang ngã trên mặt đất.
Thấy mũi tên kia của Dung Diệu bắn chệch rồi, ánh mắt đang sáng rực đầy ý cười của Tần Noãn Tâm trong nháy mắt trở nên nghiêm túc.
Nàng ta cũng không nhìn thiếu niên đang ở trên đài, nở nụ cười gượng gạo, xoay người rời khỏi đám đông.
Thấy Tần Noãn Tâm xoay người rời đi, ánh mắt hung ác của Dung Diệu thoáng qua kinh ngạc, cuối cùng biến thành bất đắc dĩ và ảo não.
Hiển nhiên là hai người Đế Hậu cũng bị hành động bất ngờ này của Dung Diệu làm cho sợ đến ngây người, ngược lại Dung Cảnh đang đứng ở một bên xem náo nhiệt đến đắc ý lại nâng khóe miệng nở một nụ cười trào phúng: “Khí thế của Thế tử gia cũng thật lớn rồi, dám ở ngay trước mặt đế hậu mà sử dụng binh khí.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.