Phi Thường Hung Hãn, Vương Gia Quá Khó Chơi
Chương 10: Xem ra vòng ôm của Bổn Vương rất là thoải mái nha.
Tần Ca Uyển Uyển
08/04/2020
Tần Chấn Cương hoảng sợ, ánh mắt xoay chuyển, nhưng không thể nhìn ra được
điều gì từ trên gương mặt không chút gợn sóng nào của Tấn Vương.
Chỉ đành nhanh chóng lau mồ hôi, gọi nha hoàn dẫn Tấn Vương tới hậu viện.
Tần Mộc Ca choáng váng, cũng đoạt đi sự chú ý của tất cả mọi người.
Một lễ cập kê cài hoa thật tốt lại bị hủy đi như vậy, Tần Noãn Tâm tức giận đến nỗi đôi mắt đỏ lên, lại ngại vì thường ngày vẫn luôn giữ tư thái đoan trang nên không thể phát tác.
Ngược lại đại phu nhân nhìn thấy đau lòng, liền thận trọng kéo Tần Chấn Cương đến gần: “Lão gia, Mộc Ca gặp chuyện không may, Noãn Tâm ở nơi này cũng không thể gặp chuyện không may nữa, lễ cài hoa này. . . . . ."
Tần Chấn Cương nghĩ ngợi một chút, vốn là muốn cự tuyệt, nâng mắt lên lại thấy bộ dáng điềm đạm, yêu kiều của đại phu nhân, không thể mở miệng từ chối được.
Hắn ta đành phải kiên trì tiến tới, thận trọng nói với Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, lễ cài hoa của Noãn Tâm . . . . ."
Còn không đợi Tần Chấn Cương nói xong, gương mặt của Hoàng hậu nương nương đã hoàn toàn biến đen.
Đột nhiên nàng ta đứng dậy, đập mạnh trên mặt bàn đến nỗi làm rơi cả trâm hoa, lạnh lùng nói: “Người bên kia còn chưa có tin tức gì, vậy mà ngươi vẫn còn lo lắng lễ cài hoa này sao? Thì ra ở trong mắt của Thừa tướng, mạng của nữ nhi con vợ cả vẫn không sánh bằng lễ cài hoa của một nữ nhi thứ xuất à? Xem ra hôm nào Bổn cung phải bàn lại với Hoàng thượng về luân lý cương thường rồi!”
Nói xong lời này, Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, vô cùng tức giận phất tay áo rời đi.
Tần Chấn Cương cảm thấy như có hàn băng chảy từ đầu xuống chân, nếu bị Cửu Thiên Tuế nắm được nhược điểm này, tấu lên trước mặt Hoàng thượng, sợ rằng mình sẽ không được an bình trong một thời gian dài rồi.
Nghĩ đến chỗ này, hắn ta càng thêm gấp gáp đến nỗi giống như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên, hối hận không thôi.
Những thiếu nữ ngày thường vẫn luôn bị danh tiếng vượt trội của Tần Noãn Tâm đè ép, lúc này làm sao có thể chịu đựng được, từng ánh mắt sắc bén như dao của các nàng ấy giống như đang cạo từng lớp từng lớp da trên mặt của Tần Noãn Tâm đến rướm máu.
Chưa bao giờ gặp phải tình cảnh như vậy, Tần Noãn Tâm cảm thấy trong một khắc này, nàng ta đã nhận lấy tất cả nhục nhã mà đời này nàng ta phải gánh chịu, hai mắt đẫm lệ, xoay người chạy về hậu viện.
Hoa nở hai đầu, tuy nhìn bên ngoài là chung một nhánh.
Lại nói Tấn Vương ôm Tần Mộc Ca đến hậu viện tại Long Thúy các, bước vào phòng ngoài, hắn ta mới dừng lại.
Dưới ánh mắt sâu kín của nha hoàn dẫn đường, mới mở đôi môi nhàn nhạt như nước, phun ra mấy chữ: “Ngươi đi ra ngoài đi.”
Lời này vừa nói ra, thiếu chút nữa thì nha hoàn kia sững sờ: rõ ràng đã đến hậu viện, chính hắn nên đi ra ngoài mới đúng chứ?
Mặc dù Tấn Vương nho nhã, nhưng tóm lại vẫn là người của Hoàng thất.
Nha hoàn dẫn đường chỉ có thể oán thầm vài câu trong lòng, trên mặt cũng không dám nhiều lời, chỉ cắn nhẹ môi rồi lui ra ngoài, muốn nhanh chóng bẩm báo một tiếng với đại phu nhân.
Theo bước chân nha hoàn càng chạy càng xa, cả phòng ngoài cũng yên tĩnh đến nỗi dường như chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Bầu không khí quỷ dị này có chút ngột ngạt, làm cho người đang nằm trong ngực có vẻ lo lắng, lông mi khẽ run.
Tấn Vương cúi đầu, có thể nhìn thấy hàng lông mi cong dài che phủ thật mê người của Tần Mộc Ca, còn có đôi môi hồng nhạt cũng thật mê người, giống như đang chờ người đến hái.
Nếu không có gương mặt thô ráp này, thì nàng cũng có thể được coi là một mỹ nhân xinh đẹp.
Nhớ đến vừa rồi ở tiền thính, nhìn thấy được đôi mắt đen láy trong trẻo như nước suối thanh mát thấm vào lòng người kia, thật sự là đáng tiếc . . . . . .
Trong lòng hơi xao động, giọng nói của Tấn Vương ngân nga trong vắt: “Xem ra vòng ôm của Bổn Vương rất là thoải mái, cho nên Tần Tam tiểu thư không có ý định rời đi sao?”
Trong nháy mắt giọng nói vừa vang lên, thì nhuyễn hương trong lòng cũng giống như một con mèo nhỏ linh hoạt, lưu loát nhảy xuống, vững vàng đứng trước mặt Tấn Vương.
Chỉ đành nhanh chóng lau mồ hôi, gọi nha hoàn dẫn Tấn Vương tới hậu viện.
Tần Mộc Ca choáng váng, cũng đoạt đi sự chú ý của tất cả mọi người.
Một lễ cập kê cài hoa thật tốt lại bị hủy đi như vậy, Tần Noãn Tâm tức giận đến nỗi đôi mắt đỏ lên, lại ngại vì thường ngày vẫn luôn giữ tư thái đoan trang nên không thể phát tác.
Ngược lại đại phu nhân nhìn thấy đau lòng, liền thận trọng kéo Tần Chấn Cương đến gần: “Lão gia, Mộc Ca gặp chuyện không may, Noãn Tâm ở nơi này cũng không thể gặp chuyện không may nữa, lễ cài hoa này. . . . . ."
Tần Chấn Cương nghĩ ngợi một chút, vốn là muốn cự tuyệt, nâng mắt lên lại thấy bộ dáng điềm đạm, yêu kiều của đại phu nhân, không thể mở miệng từ chối được.
Hắn ta đành phải kiên trì tiến tới, thận trọng nói với Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, lễ cài hoa của Noãn Tâm . . . . ."
Còn không đợi Tần Chấn Cương nói xong, gương mặt của Hoàng hậu nương nương đã hoàn toàn biến đen.
Đột nhiên nàng ta đứng dậy, đập mạnh trên mặt bàn đến nỗi làm rơi cả trâm hoa, lạnh lùng nói: “Người bên kia còn chưa có tin tức gì, vậy mà ngươi vẫn còn lo lắng lễ cài hoa này sao? Thì ra ở trong mắt của Thừa tướng, mạng của nữ nhi con vợ cả vẫn không sánh bằng lễ cài hoa của một nữ nhi thứ xuất à? Xem ra hôm nào Bổn cung phải bàn lại với Hoàng thượng về luân lý cương thường rồi!”
Nói xong lời này, Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, vô cùng tức giận phất tay áo rời đi.
Tần Chấn Cương cảm thấy như có hàn băng chảy từ đầu xuống chân, nếu bị Cửu Thiên Tuế nắm được nhược điểm này, tấu lên trước mặt Hoàng thượng, sợ rằng mình sẽ không được an bình trong một thời gian dài rồi.
Nghĩ đến chỗ này, hắn ta càng thêm gấp gáp đến nỗi giống như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên, hối hận không thôi.
Những thiếu nữ ngày thường vẫn luôn bị danh tiếng vượt trội của Tần Noãn Tâm đè ép, lúc này làm sao có thể chịu đựng được, từng ánh mắt sắc bén như dao của các nàng ấy giống như đang cạo từng lớp từng lớp da trên mặt của Tần Noãn Tâm đến rướm máu.
Chưa bao giờ gặp phải tình cảnh như vậy, Tần Noãn Tâm cảm thấy trong một khắc này, nàng ta đã nhận lấy tất cả nhục nhã mà đời này nàng ta phải gánh chịu, hai mắt đẫm lệ, xoay người chạy về hậu viện.
Hoa nở hai đầu, tuy nhìn bên ngoài là chung một nhánh.
Lại nói Tấn Vương ôm Tần Mộc Ca đến hậu viện tại Long Thúy các, bước vào phòng ngoài, hắn ta mới dừng lại.
Dưới ánh mắt sâu kín của nha hoàn dẫn đường, mới mở đôi môi nhàn nhạt như nước, phun ra mấy chữ: “Ngươi đi ra ngoài đi.”
Lời này vừa nói ra, thiếu chút nữa thì nha hoàn kia sững sờ: rõ ràng đã đến hậu viện, chính hắn nên đi ra ngoài mới đúng chứ?
Mặc dù Tấn Vương nho nhã, nhưng tóm lại vẫn là người của Hoàng thất.
Nha hoàn dẫn đường chỉ có thể oán thầm vài câu trong lòng, trên mặt cũng không dám nhiều lời, chỉ cắn nhẹ môi rồi lui ra ngoài, muốn nhanh chóng bẩm báo một tiếng với đại phu nhân.
Theo bước chân nha hoàn càng chạy càng xa, cả phòng ngoài cũng yên tĩnh đến nỗi dường như chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Bầu không khí quỷ dị này có chút ngột ngạt, làm cho người đang nằm trong ngực có vẻ lo lắng, lông mi khẽ run.
Tấn Vương cúi đầu, có thể nhìn thấy hàng lông mi cong dài che phủ thật mê người của Tần Mộc Ca, còn có đôi môi hồng nhạt cũng thật mê người, giống như đang chờ người đến hái.
Nếu không có gương mặt thô ráp này, thì nàng cũng có thể được coi là một mỹ nhân xinh đẹp.
Nhớ đến vừa rồi ở tiền thính, nhìn thấy được đôi mắt đen láy trong trẻo như nước suối thanh mát thấm vào lòng người kia, thật sự là đáng tiếc . . . . . .
Trong lòng hơi xao động, giọng nói của Tấn Vương ngân nga trong vắt: “Xem ra vòng ôm của Bổn Vương rất là thoải mái, cho nên Tần Tam tiểu thư không có ý định rời đi sao?”
Trong nháy mắt giọng nói vừa vang lên, thì nhuyễn hương trong lòng cũng giống như một con mèo nhỏ linh hoạt, lưu loát nhảy xuống, vững vàng đứng trước mặt Tấn Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.