Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc
Chương 65: Khách không mời mà đến
Hải Phiêu Thiêu lượng
24/04/2014
"Cô đến chỗ này của Phi Nhi, là vì quen biết với Phi Nhi sao?" Tiêu Tương Phi cùng ngồi với Thái hậu ở chủ vị, nghi ngờ nói.
Thái hậu cũng không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhìn nàng, thấy nghi ngờ trong lòng nàng lớn như vậy lại không an tâm, lúc này mới thở dài mà nói: "Phi Nhi, cô cũng không có năng lực như ngươi nghĩ, cô mặc dù quý vi Thái hậu, nhưng lại không có quyền lợi gì, ngay cả Uyển Nhi ở trong cung, ai gia cũng không bảo vệ được nàng." Vừa nhắc tới Tiêu Tương Uyển, Thái hậu lại thấy khổ sở, rơi vài giọt nước mắt.
Tiêu Tương Phi cảm thấy Thái hậu nói nhiều điều là thật, người bên ngoài hận Tiêu gia như vậy, nếu như Thái hậu thật sự là người nhà của Tiêu gia, làm sao lại không thể nể mặt Thái hậu, giết sạch cả nhà bọn họ như vậy.
"Thái hậu đừng buồn, Phi Nhi tin tưởng Uyển Nhi trên trời có linh thiêng nàng sẽ rõ, Tiêu gia cũng sẽ hiểu cho khổ tâm cùng bất đắc dĩ của Thái hậu, bọn họ nhất định sẽ không trách ngài ." Nàng an ủi, nghi ngờ trong lòng chưa từng tản đi, đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, làm cho đầu óc của nàng thiếu chút nữa cũng choáng váng.
"Ai gia thật vô dụng, trơ mắt nhìn bọn họ chết thảm, cũng không thể làm gì được. Tương lai ngày nào đó ai gia thấy bọn họ, mặt mũi cũng không biết để đi đâu." Tiêu thái hậu nói xong, lại rơi nước mắt.
Tiêu Tương Phi chỉ biết nhìn bà ta mà không thể làm gì khác, đưa cho bà ta khăn tay rồi lại đưa một tách trà .
Thái hậu thật vất vả mới bình tĩnh lại, không nhắc lại những chuyện thương tâm, lại hỏi thăm chuyện tình giữa nàng cùng Hiên Viên Vũ, cuối cùng còn dặn dò nàng cẩn thận với Tương Phi, bởi vì nàng bẻ gãy của nàng ta một cánh tay, ngày sau nàng nhất định sẽ trả thù, mà bà ta cũng không có khả năng hay lực lượng gì, chỉ có thể nhắc nhở nàng trước.
Cùng Thái hậu nói chuyện về việc nhà một lát, lại nghe Thái hậu căn dặn cũng quan tâm, rốt cuộc bà ta cũng ra về, điều này làm cho Tiêu Tương Phi thở phào nhẹ nhõm.
Nàng rất không thích cùng người xa lạ nói chuyện, hơn nữa những người này đều là quen biết nàng từ trước, mọi người đều biết nàng, thân thiện vô cùng.
"Tiểu thư, Thái hậu nói gì." Hỉ Nhi thấy Thái hậu cùng cung nữ vừa đi lập tức nhanh chóng xông tới, vội vàng hỏi, lo lắng không biết có chuyện gì không.
Nàng cười nhạt lắc đầu một cái, buông lỏng nói: "Không có gì, dù sao không phải tìm đến để điều tra , không phải tìm đến để gây phiền toái là được. Các ngươi không cần phải lo lắng, tiểu thứ nhà các người cũng sẽ không để mình bị thua thiệt."
Đám người Hỉ Nhi không nghĩ vậy, họ cũng sợ muốn chết, nếu chủ tử xảy ra chuyện gì họ cũng không trốn thoát."Tiểu thư, ngài chớ nói vậy. Dọa chúng ta sợ muốn chết." Hỉ Nhi bĩu môi, vẻ mặt cầu xin nói.
"Yên tâm đi, ta sẽ có chừng mực." Nàng đã tính toán trước khi nói, trong lúc này bất chợt lại nở nụ cười.
Ngay lúc này, bên ngoài cung lại đột nhiên nhao nhao ầm ĩ lên , bên ngoài dường như có rất nhiều người đến, hơn nữa còn muốn xông thẳng vào bên trong này.
"Bên ngoài thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?" Hỉ Nhi không chờ Tiêu Tương Phi lên tiếng, liền kêu lên, sau đó cùng Nộ Nhi vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Thảo Nhi cùng Hoàn Nhi ở lại cạnh nàng, bưng trà đưa điểm tâm đến cho nàng.
Chỉ chốc lát sau, Hỉ Nhi cùng Nộ Nhi còn không thấy đi vào, ngược lại thấy một đám người xa lạ tiến vào, bọn họ vọt vào Hướng Dương cung, đi thẳng tới trước mặt nàng.
"Tiểu thư. . . . . ." Thảo Nhi cùng Hoàn Nhi vừa giận vừa sợ, song song vây quanh nàng, cảnh giác nhìn đám người vừa tới.
Tiêu Tương Phi mặt không chút thay đổi, không biết hôm nay là ngày gì, sao nhiều khách không mời mà đến như vậy, nếu như không phải bản thân đã trải qua trăm trận chiến, chịu đủ hình thức huấn luyện, thì nàng thực sự sẽ cảm thấy tâm thần bất an cùng lo sợ. Thật đáng tiếc là nàng không như vậy. Nàng đã sớm âm thầm đặt vũ khí ở trong tay, hơn nữa nhanh chóng đem nhân số của đối phương đếm rõ ràng, tính rõ đường tấn công cùng rút lui. Nàng sẽ không đánh trận nếu không nắm rõ phần thắng, muốn bắt nạt nàng, kiếp sau đi.
"Các ngươi là ai, lại dám xông vào Hướng Dương cung, nếu để cho Hoàng thượng biết, các ngươi tội chết khó thoát, tội sống khó tha." Thảo Nhi cả giận nói, chỉ là nàng khẩn trương quá nên để cảm xúc bị ảnh hưởng.
Người tới chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Tương Phi nhíu mày, mặt lộ vẻ khinh bỉ cùng khinh thường: "Tiêu thị lại có một con cá lọt lưới là ngươi, ngươi nên cùng bọn họ xuống dưới lòng đất gặp nhau mới phải."
Tiêu Tương Phi vừa nghe thấy, trong lòng bắt đầu nổi lên chán ghét đối với những người này, nàng đã nghe thấy bọn họ mắng người của Tiêu gia, thống hận người nhà Tiêu gia, thậm chí muốn nhổ cỏ tận gốc, nhưng ngay cả một ngươi không có liên quan gì như nàng cũng muốn kéo vào. Tính tình nàng vốn lạnh nhạt giờ cũng bị lửa giận làm cho cháy sạch, tức đến sùi bọt mép.
Thái hậu cũng không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhìn nàng, thấy nghi ngờ trong lòng nàng lớn như vậy lại không an tâm, lúc này mới thở dài mà nói: "Phi Nhi, cô cũng không có năng lực như ngươi nghĩ, cô mặc dù quý vi Thái hậu, nhưng lại không có quyền lợi gì, ngay cả Uyển Nhi ở trong cung, ai gia cũng không bảo vệ được nàng." Vừa nhắc tới Tiêu Tương Uyển, Thái hậu lại thấy khổ sở, rơi vài giọt nước mắt.
Tiêu Tương Phi cảm thấy Thái hậu nói nhiều điều là thật, người bên ngoài hận Tiêu gia như vậy, nếu như Thái hậu thật sự là người nhà của Tiêu gia, làm sao lại không thể nể mặt Thái hậu, giết sạch cả nhà bọn họ như vậy.
"Thái hậu đừng buồn, Phi Nhi tin tưởng Uyển Nhi trên trời có linh thiêng nàng sẽ rõ, Tiêu gia cũng sẽ hiểu cho khổ tâm cùng bất đắc dĩ của Thái hậu, bọn họ nhất định sẽ không trách ngài ." Nàng an ủi, nghi ngờ trong lòng chưa từng tản đi, đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, làm cho đầu óc của nàng thiếu chút nữa cũng choáng váng.
"Ai gia thật vô dụng, trơ mắt nhìn bọn họ chết thảm, cũng không thể làm gì được. Tương lai ngày nào đó ai gia thấy bọn họ, mặt mũi cũng không biết để đi đâu." Tiêu thái hậu nói xong, lại rơi nước mắt.
Tiêu Tương Phi chỉ biết nhìn bà ta mà không thể làm gì khác, đưa cho bà ta khăn tay rồi lại đưa một tách trà .
Thái hậu thật vất vả mới bình tĩnh lại, không nhắc lại những chuyện thương tâm, lại hỏi thăm chuyện tình giữa nàng cùng Hiên Viên Vũ, cuối cùng còn dặn dò nàng cẩn thận với Tương Phi, bởi vì nàng bẻ gãy của nàng ta một cánh tay, ngày sau nàng nhất định sẽ trả thù, mà bà ta cũng không có khả năng hay lực lượng gì, chỉ có thể nhắc nhở nàng trước.
Cùng Thái hậu nói chuyện về việc nhà một lát, lại nghe Thái hậu căn dặn cũng quan tâm, rốt cuộc bà ta cũng ra về, điều này làm cho Tiêu Tương Phi thở phào nhẹ nhõm.
Nàng rất không thích cùng người xa lạ nói chuyện, hơn nữa những người này đều là quen biết nàng từ trước, mọi người đều biết nàng, thân thiện vô cùng.
"Tiểu thư, Thái hậu nói gì." Hỉ Nhi thấy Thái hậu cùng cung nữ vừa đi lập tức nhanh chóng xông tới, vội vàng hỏi, lo lắng không biết có chuyện gì không.
Nàng cười nhạt lắc đầu một cái, buông lỏng nói: "Không có gì, dù sao không phải tìm đến để điều tra , không phải tìm đến để gây phiền toái là được. Các ngươi không cần phải lo lắng, tiểu thứ nhà các người cũng sẽ không để mình bị thua thiệt."
Đám người Hỉ Nhi không nghĩ vậy, họ cũng sợ muốn chết, nếu chủ tử xảy ra chuyện gì họ cũng không trốn thoát."Tiểu thư, ngài chớ nói vậy. Dọa chúng ta sợ muốn chết." Hỉ Nhi bĩu môi, vẻ mặt cầu xin nói.
"Yên tâm đi, ta sẽ có chừng mực." Nàng đã tính toán trước khi nói, trong lúc này bất chợt lại nở nụ cười.
Ngay lúc này, bên ngoài cung lại đột nhiên nhao nhao ầm ĩ lên , bên ngoài dường như có rất nhiều người đến, hơn nữa còn muốn xông thẳng vào bên trong này.
"Bên ngoài thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?" Hỉ Nhi không chờ Tiêu Tương Phi lên tiếng, liền kêu lên, sau đó cùng Nộ Nhi vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Thảo Nhi cùng Hoàn Nhi ở lại cạnh nàng, bưng trà đưa điểm tâm đến cho nàng.
Chỉ chốc lát sau, Hỉ Nhi cùng Nộ Nhi còn không thấy đi vào, ngược lại thấy một đám người xa lạ tiến vào, bọn họ vọt vào Hướng Dương cung, đi thẳng tới trước mặt nàng.
"Tiểu thư. . . . . ." Thảo Nhi cùng Hoàn Nhi vừa giận vừa sợ, song song vây quanh nàng, cảnh giác nhìn đám người vừa tới.
Tiêu Tương Phi mặt không chút thay đổi, không biết hôm nay là ngày gì, sao nhiều khách không mời mà đến như vậy, nếu như không phải bản thân đã trải qua trăm trận chiến, chịu đủ hình thức huấn luyện, thì nàng thực sự sẽ cảm thấy tâm thần bất an cùng lo sợ. Thật đáng tiếc là nàng không như vậy. Nàng đã sớm âm thầm đặt vũ khí ở trong tay, hơn nữa nhanh chóng đem nhân số của đối phương đếm rõ ràng, tính rõ đường tấn công cùng rút lui. Nàng sẽ không đánh trận nếu không nắm rõ phần thắng, muốn bắt nạt nàng, kiếp sau đi.
"Các ngươi là ai, lại dám xông vào Hướng Dương cung, nếu để cho Hoàng thượng biết, các ngươi tội chết khó thoát, tội sống khó tha." Thảo Nhi cả giận nói, chỉ là nàng khẩn trương quá nên để cảm xúc bị ảnh hưởng.
Người tới chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Tương Phi nhíu mày, mặt lộ vẻ khinh bỉ cùng khinh thường: "Tiêu thị lại có một con cá lọt lưới là ngươi, ngươi nên cùng bọn họ xuống dưới lòng đất gặp nhau mới phải."
Tiêu Tương Phi vừa nghe thấy, trong lòng bắt đầu nổi lên chán ghét đối với những người này, nàng đã nghe thấy bọn họ mắng người của Tiêu gia, thống hận người nhà Tiêu gia, thậm chí muốn nhổ cỏ tận gốc, nhưng ngay cả một ngươi không có liên quan gì như nàng cũng muốn kéo vào. Tính tình nàng vốn lạnh nhạt giờ cũng bị lửa giận làm cho cháy sạch, tức đến sùi bọt mép.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.