Chương 52
Minh Dã
04/09/2024
Hiển nhiên lần này An Thanh về, ngày trở lại chưa xác định, còn có thể bị điều về tổng công ty, nếu như trở lại tổng công ty, đồng nghĩa với việc chị ấy cũng sẽ rời thành phố này, An Thanh vốn cũng không phải người ở đây, rời đi dường như cũng là chuyện đương nhiên.
Nếu như An Thanh rời khỏi thành phố này, cô phải làm sao đây? Lúc đầu cùng mối tình đầu chia tay cũng bởi vì không muốn rời xa thành phố này, bởi vì hai người đều là con một, không muốn rời nhà quá xa, nhưng An Thanh sớm muộn cũng rời khỏi nơi này, nghĩ đến đây, trong lòng Lương Hiểu có chút buồn phiền.
"Hình như em có tâm sự, đúng không?" An Thanh hỏi.
"Nghĩ đến ngày mai phải xa nhau, không nỡ xa chị." Lương Hiểu nói sự thật.
"Ngốc, cũng không phải đi không trở lại." An Thanh ôm Lương Hiểu nói, cô cũng nghĩ đến, nếu như cô trở về tổng công ty, cũng muốn điều Lương Hiểu về tổng công ty, nơi đó rộng lớn có không gian để phát triển hơn, điều kiện tiên quyết là cô có thể thừa kế công ty của cha. Nhưng dù lần này kết quả có ra sao, cũng sẽ không nhanh chóng trở lại, nghĩ đến phải xa Lương Hiểu một thời gian dài, liền ôm lấy Lương Hiểu, trong lòng cũng không nỡ.
"Nếu như chị được điều về tổng công ty, có phải cũng sẽ rời đi không trở lại không?" Lương Hiểu có chút bất an hỏi.
"Hẳn sẽ rời đi, nhưng chị sẽ mang em theo, em sẽ nguyện ý đi với chị phải không?" An Thanh cho rằng đến lúc đó Lương Hiểu sẽ không chút do dự cùng cô rời đi, Lương Hiểu đột nhiên hỏi như vậy khiến cô có chút không xác định.
Thật ra có lúc Lương Hiểu nghĩ, nếu ban đầu cô cùng mối tình đầu rời đi thì sẽ ra sao, đối với mối tình đầu, cô đã từng có tiếc nuối, lúc này nhìn An Thanh, cô biết, so với mối tình đầu - ban đầu không bỏ được, lúc này cô càng không bỏ được An Thanh, với An Thanh, cô không muốn có bất cứ tiếc nuối nào, chỉ cần An Thanh mở miệng, cô sẽ không để ý mọi thứ mà cùng An Thanh rời đi, thật ra cô biết bất tri bất giác, cô đã đem An Thanh đặt ở vị trí trọng yếu nhất.
"Chị về trước, xem lão cha quyết định thế nào, nếu như thật giống như chị mong muốn, đem công ty cho chị, chị nhất định sẽ điều em về trụ sở chính, nếu ông ấy vẫn nhất quyết theo ý mình, chị chỉ có thể tìm đường khác, nhưng tất cả đều phải chờ ông ấy phẫu thuật xong rồi mới quyết định." An Thanh nói với Lương Hiểu, trước kia cô không có ý định đem tâm tư của cô nói cho người khác, Lương Hiểu là người đầu tiên cô nguyện ý bộc lộ.
"Được, mọi thứ đều nghe theo chị." Lương Hiểu cảm thấy cô có lẽ chính là gả cho gà thì theo gà, cô tin tưởng An Thanh sẽ an bài tốt mọi thứ.
Tối ngày hôm sau, Lương Hiểu đưa An Thanh ra sân bay, Lương Hiểu ôm An Thanh.
"Ôm chặc như vậy, muốn không thở được luôn, lúc nào trở nên dính người như vậy?" An Thanh cười trêu nói, cô có thể cảm giác hai ngày nay Lương Hiểu giống như con nít vậy, vô cùng dính người, nhưng được Lương Hiểu khẩn trương như vậy, trong lòng An Thanh vẫn rất vui vẻ.
Lương Hiểu biết An Thanh không thích người khác quá dính chị ấy, cho nên Lương Hiểu không thể không khắc chế nổi buồn mà buông An Thanh ra. Trong lòng cô vô cùng không nỡ rời xa An Thanh, vừa nghĩa đến lần này An Thanh đi không biết khi nào trở lại, trong lòng cô cũng có chút khó chịu. Cô cảm thấy chờ đợi không xác định được thời gian còn so với chờ đợi khó chịu hơn nhiều.
"Em chỉ dính người em yêu." Lương Hiểu nghiêm túc nói với An Thanh, cô với An Thanh đều không phải yêu là nói ra lời, nói đến thì đây là trong số ít lần cô bày tỏ với An Thanh.
"Vậy chị cho em dính một hồi rồi đến kiểm tra an ninh, em nếu vẫn thế sẽ khiến chị cũng buồn theo, chị sẽ nhớ em." An Thanh sờ tóc Lương Hiểu nói, cô rất thích sờ tóc Lương Hiểu, đen dài còn thẳng, chất tóc vô cùng tốt, sờ vào rất mềm mại.
"Nhớ em phải gọi điện cho em." Lương Hiểu cảm thấy cô rất thích được An Thanh nhớ đến.
"Chị chỉ sợ qua đó bận rộn mà lạnh nhạt em." An Thanh nói trước cho Lương Hiểu chuẩn bị, tránh vì cô bận có lúc lơ là Lương Hiểu.
"Chủ thượng bận rộn thỉnh thoảng có thể nhớ đến thần thiếp là tốt rồi." Lương Hiểu đùa giỡn nói, dù sao cô rất dễ thu xếp.
"Nhìn em nói bi thương như vậy, trước khi ngủ mỗi ngày chị sẽ gọi cho em." An Thanh cảm thấy cô là lần đầu nói yêu đương, nói chuyện đến ngọt ngấy như vậy.
"Được." Lương Hiểu phát hiện cô rất dễ dỗ ngọt, như vậy là đã thỏa mãn.
"Chị đi đến kiểm tra an ninh đây, em về nhanh đi." An Thanh vừa nói vừa đẩy cái valy nhỏ, bởi vì trở về nhà cô, ở nhà cái gì cũng có, nên chuẩn bị hành lý cũng không nhiều.
"Đến lúc không thấy chị nữa, em sẽ trở về, qua đến đó nhớ gọi điện cho em." Lương Hiểu dặn dò An Thanh.
"Được, chờ chị trở lại." Trước khi đi An Thanh hôn lên trán Lương Hiểu một cái, rồi đẩy valy vào kiểm tra an ninh.
Lương Hiểu cảm thấy có lẽ chưa kịp đợi An Thanh về cô đã bay qua đó thăm An Thanh, nhưng nhìn bóng lưng rời đi của An Thanh, trong lòng Lương Hiểu vẫn cảm thấy rất buồn rầu.
An Thanh trở về thành phố, được tài xế An gia đến đón, ở trên xe An Thanh gọi điện cho Lương Hiểu báo bình an rồi bảo Lương Hiểu nên ngủ sớm. Cô trực tiếp từ phi trường đến bệnh viện, đến nơi cũng đã một hai giờ sáng, nhưng ba cô vẫn còn chưa ngủ.
"Tại sao còn chưa ngủ, sẽ không phải đang đợi con trở về đó chứ?" An Thanh hỏi, không biết có phải ảo giác của cô hay không, An Thanh cảm thấy người đàn ông trước mắt này so với lần trước gặp già hơn nhiều.
"Là đang đợi con." An Thái nhìn An Thanh nói, không thể phủ nhận năng lực của con gái hơn con trai, ông vốn nghĩ sẽ có đủ thời gian đào tạo con trai thành công, hôm nay lại phát hiện thời gian của bản thân có thể còn lại không nhiều, dưới tình huống này, ông không thể không gọi An Thanh trở lại.
"Thụ sủng nhược kinh, con tưởng cha chỉ cần con trai là được, hắn lúc này hẳn nên ở chỗ này giả bộ làm con có hiếu sao?" An Thanh châm chọc nói, lần trước bị đuổi ra khỏi công ty, cô và lão cha cũng đã xé rách mặt.
"Đừng nói những lời khiến cha mất hứng. Hôm qua cha đã để luật sư làm di chúc, cha quyết định đem bảy mươi phần trăm cổ phần trong tay cho con, ba mươi phần trăm cho em trai con. Mà điều kiện để di chúc có hiệu lực là con phải kết hôn, sinh đứa đầu tiên phải họ An, sau đó con liền có thể làm chủ tịch hội đồng quản trị." An Thái nghiêm túc nói với An Thanh.
"Nếu như con không kết hôn?" An Thanh cau mày nói.
"Mấy năm nay cuộc sống của con không biết chừng mực, cha không nói không có nghĩa là cha không biết, con không kết hôn, tiếp tục cùng phụ nữ lêu lỗng, một đồng tiền con cũng không lấy được, tất cả cổ phần sẽ do em trai con thừa kế." Ánh mắt An Thai sắc bén nhìn An Thanh nói, mặc dù An Thái thừa nhận ông có chút thiên vị, nhưng ông quả thật cũng muốn tốt cho An Thanh.
Ông vốn nghĩ An Thanh biết chừng mực, cuộc sống riêng hoang đường mấy năm, chơi đã cũng sẽ trở về nề nếp nhưng thấy An Thanh cũng đã hơn ba mươi, vẫn còn dây dưa với phụ nữ, sinh mạng không còn bao lâu, ông muốn cưỡng chế đem An Thanh về con đường chính đạo, nên lấy quyền thừa kế công ty - thứ An Thanh để ý nhất làm điều kiện trao đổi. Ông hiểu con gái mình, cũng thông minh, ích kỷ như ông, máu lạnh vô tình, sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất.
An Thanh nghe vậy cười nhạt, hiển nhiên vô cùng không thích điều kiện trong di chúc, cô vô cùng không thích bị ép buộc đưa ra lựa chọn.
Nếu như An Thanh rời khỏi thành phố này, cô phải làm sao đây? Lúc đầu cùng mối tình đầu chia tay cũng bởi vì không muốn rời xa thành phố này, bởi vì hai người đều là con một, không muốn rời nhà quá xa, nhưng An Thanh sớm muộn cũng rời khỏi nơi này, nghĩ đến đây, trong lòng Lương Hiểu có chút buồn phiền.
"Hình như em có tâm sự, đúng không?" An Thanh hỏi.
"Nghĩ đến ngày mai phải xa nhau, không nỡ xa chị." Lương Hiểu nói sự thật.
"Ngốc, cũng không phải đi không trở lại." An Thanh ôm Lương Hiểu nói, cô cũng nghĩ đến, nếu như cô trở về tổng công ty, cũng muốn điều Lương Hiểu về tổng công ty, nơi đó rộng lớn có không gian để phát triển hơn, điều kiện tiên quyết là cô có thể thừa kế công ty của cha. Nhưng dù lần này kết quả có ra sao, cũng sẽ không nhanh chóng trở lại, nghĩ đến phải xa Lương Hiểu một thời gian dài, liền ôm lấy Lương Hiểu, trong lòng cũng không nỡ.
"Nếu như chị được điều về tổng công ty, có phải cũng sẽ rời đi không trở lại không?" Lương Hiểu có chút bất an hỏi.
"Hẳn sẽ rời đi, nhưng chị sẽ mang em theo, em sẽ nguyện ý đi với chị phải không?" An Thanh cho rằng đến lúc đó Lương Hiểu sẽ không chút do dự cùng cô rời đi, Lương Hiểu đột nhiên hỏi như vậy khiến cô có chút không xác định.
Thật ra có lúc Lương Hiểu nghĩ, nếu ban đầu cô cùng mối tình đầu rời đi thì sẽ ra sao, đối với mối tình đầu, cô đã từng có tiếc nuối, lúc này nhìn An Thanh, cô biết, so với mối tình đầu - ban đầu không bỏ được, lúc này cô càng không bỏ được An Thanh, với An Thanh, cô không muốn có bất cứ tiếc nuối nào, chỉ cần An Thanh mở miệng, cô sẽ không để ý mọi thứ mà cùng An Thanh rời đi, thật ra cô biết bất tri bất giác, cô đã đem An Thanh đặt ở vị trí trọng yếu nhất.
"Chị về trước, xem lão cha quyết định thế nào, nếu như thật giống như chị mong muốn, đem công ty cho chị, chị nhất định sẽ điều em về trụ sở chính, nếu ông ấy vẫn nhất quyết theo ý mình, chị chỉ có thể tìm đường khác, nhưng tất cả đều phải chờ ông ấy phẫu thuật xong rồi mới quyết định." An Thanh nói với Lương Hiểu, trước kia cô không có ý định đem tâm tư của cô nói cho người khác, Lương Hiểu là người đầu tiên cô nguyện ý bộc lộ.
"Được, mọi thứ đều nghe theo chị." Lương Hiểu cảm thấy cô có lẽ chính là gả cho gà thì theo gà, cô tin tưởng An Thanh sẽ an bài tốt mọi thứ.
Tối ngày hôm sau, Lương Hiểu đưa An Thanh ra sân bay, Lương Hiểu ôm An Thanh.
"Ôm chặc như vậy, muốn không thở được luôn, lúc nào trở nên dính người như vậy?" An Thanh cười trêu nói, cô có thể cảm giác hai ngày nay Lương Hiểu giống như con nít vậy, vô cùng dính người, nhưng được Lương Hiểu khẩn trương như vậy, trong lòng An Thanh vẫn rất vui vẻ.
Lương Hiểu biết An Thanh không thích người khác quá dính chị ấy, cho nên Lương Hiểu không thể không khắc chế nổi buồn mà buông An Thanh ra. Trong lòng cô vô cùng không nỡ rời xa An Thanh, vừa nghĩa đến lần này An Thanh đi không biết khi nào trở lại, trong lòng cô cũng có chút khó chịu. Cô cảm thấy chờ đợi không xác định được thời gian còn so với chờ đợi khó chịu hơn nhiều.
"Em chỉ dính người em yêu." Lương Hiểu nghiêm túc nói với An Thanh, cô với An Thanh đều không phải yêu là nói ra lời, nói đến thì đây là trong số ít lần cô bày tỏ với An Thanh.
"Vậy chị cho em dính một hồi rồi đến kiểm tra an ninh, em nếu vẫn thế sẽ khiến chị cũng buồn theo, chị sẽ nhớ em." An Thanh sờ tóc Lương Hiểu nói, cô rất thích sờ tóc Lương Hiểu, đen dài còn thẳng, chất tóc vô cùng tốt, sờ vào rất mềm mại.
"Nhớ em phải gọi điện cho em." Lương Hiểu cảm thấy cô rất thích được An Thanh nhớ đến.
"Chị chỉ sợ qua đó bận rộn mà lạnh nhạt em." An Thanh nói trước cho Lương Hiểu chuẩn bị, tránh vì cô bận có lúc lơ là Lương Hiểu.
"Chủ thượng bận rộn thỉnh thoảng có thể nhớ đến thần thiếp là tốt rồi." Lương Hiểu đùa giỡn nói, dù sao cô rất dễ thu xếp.
"Nhìn em nói bi thương như vậy, trước khi ngủ mỗi ngày chị sẽ gọi cho em." An Thanh cảm thấy cô là lần đầu nói yêu đương, nói chuyện đến ngọt ngấy như vậy.
"Được." Lương Hiểu phát hiện cô rất dễ dỗ ngọt, như vậy là đã thỏa mãn.
"Chị đi đến kiểm tra an ninh đây, em về nhanh đi." An Thanh vừa nói vừa đẩy cái valy nhỏ, bởi vì trở về nhà cô, ở nhà cái gì cũng có, nên chuẩn bị hành lý cũng không nhiều.
"Đến lúc không thấy chị nữa, em sẽ trở về, qua đến đó nhớ gọi điện cho em." Lương Hiểu dặn dò An Thanh.
"Được, chờ chị trở lại." Trước khi đi An Thanh hôn lên trán Lương Hiểu một cái, rồi đẩy valy vào kiểm tra an ninh.
Lương Hiểu cảm thấy có lẽ chưa kịp đợi An Thanh về cô đã bay qua đó thăm An Thanh, nhưng nhìn bóng lưng rời đi của An Thanh, trong lòng Lương Hiểu vẫn cảm thấy rất buồn rầu.
An Thanh trở về thành phố, được tài xế An gia đến đón, ở trên xe An Thanh gọi điện cho Lương Hiểu báo bình an rồi bảo Lương Hiểu nên ngủ sớm. Cô trực tiếp từ phi trường đến bệnh viện, đến nơi cũng đã một hai giờ sáng, nhưng ba cô vẫn còn chưa ngủ.
"Tại sao còn chưa ngủ, sẽ không phải đang đợi con trở về đó chứ?" An Thanh hỏi, không biết có phải ảo giác của cô hay không, An Thanh cảm thấy người đàn ông trước mắt này so với lần trước gặp già hơn nhiều.
"Là đang đợi con." An Thái nhìn An Thanh nói, không thể phủ nhận năng lực của con gái hơn con trai, ông vốn nghĩ sẽ có đủ thời gian đào tạo con trai thành công, hôm nay lại phát hiện thời gian của bản thân có thể còn lại không nhiều, dưới tình huống này, ông không thể không gọi An Thanh trở lại.
"Thụ sủng nhược kinh, con tưởng cha chỉ cần con trai là được, hắn lúc này hẳn nên ở chỗ này giả bộ làm con có hiếu sao?" An Thanh châm chọc nói, lần trước bị đuổi ra khỏi công ty, cô và lão cha cũng đã xé rách mặt.
"Đừng nói những lời khiến cha mất hứng. Hôm qua cha đã để luật sư làm di chúc, cha quyết định đem bảy mươi phần trăm cổ phần trong tay cho con, ba mươi phần trăm cho em trai con. Mà điều kiện để di chúc có hiệu lực là con phải kết hôn, sinh đứa đầu tiên phải họ An, sau đó con liền có thể làm chủ tịch hội đồng quản trị." An Thái nghiêm túc nói với An Thanh.
"Nếu như con không kết hôn?" An Thanh cau mày nói.
"Mấy năm nay cuộc sống của con không biết chừng mực, cha không nói không có nghĩa là cha không biết, con không kết hôn, tiếp tục cùng phụ nữ lêu lỗng, một đồng tiền con cũng không lấy được, tất cả cổ phần sẽ do em trai con thừa kế." Ánh mắt An Thai sắc bén nhìn An Thanh nói, mặc dù An Thái thừa nhận ông có chút thiên vị, nhưng ông quả thật cũng muốn tốt cho An Thanh.
Ông vốn nghĩ An Thanh biết chừng mực, cuộc sống riêng hoang đường mấy năm, chơi đã cũng sẽ trở về nề nếp nhưng thấy An Thanh cũng đã hơn ba mươi, vẫn còn dây dưa với phụ nữ, sinh mạng không còn bao lâu, ông muốn cưỡng chế đem An Thanh về con đường chính đạo, nên lấy quyền thừa kế công ty - thứ An Thanh để ý nhất làm điều kiện trao đổi. Ông hiểu con gái mình, cũng thông minh, ích kỷ như ông, máu lạnh vô tình, sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất.
An Thanh nghe vậy cười nhạt, hiển nhiên vô cùng không thích điều kiện trong di chúc, cô vô cùng không thích bị ép buộc đưa ra lựa chọn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.