Chương 6: Cậu muốn làm diễn viên sao?
Bắc Nam
27/10/2020
Biên tập: Tiểu Thất
Sau khi “Đi tới bình minh” đóng máy, Uông Hạo Diên vẫn tiếp tục bận rộn với công tác tuyên truyền cho bộ phim. Đoàn phim đã sắp xếp ba, bốn chương trình tạp kĩ, còn có bài phỏng vấn với các trang web, tính ra so với khi quay e là còn bận rộn hơn.
Phí Nguyên ở dưới sân khấu theo dõi rồi đến gần ra hiệu gọi Uông Hạo Diên vào hậu trường, dạy dỗ anh một bài “Tốt xấu gì cậu cũng là minh tinh hạng ba, có thể đừng đứng đó làm người vô hình được không? Nếu MC có nói gì thì cậu chịu khó mở cái miệng ra mà tung hứng với người ra một chút, hiểu chưa?”
Uông Hạo Diên thẳng lưng cúi đầu, bộ dạng y hệt học sinh tiểu học bị thầy cô mắng, đáp “Nam nữ chính đứng gần nhau thành một cặp, nam nữ phụ cũng vậy, chỉ có tôi làm chó độc thân đứng một mình chắc chắn càng trở nên mờ nhạt, hơn nữa tôi cũng muốn tung hứng với MC lắm chứ, ai ngờ đến phiên tôi vừa định mở miệng thì người ta đã nói xong rồi.”
Phí Nguyên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép “Bình thường không phải cậu hoạt ngôn lắm à? Hình tượng của cậu cũng không phải lạnh lùng ít lời, thoải mái hơn chút không được sao?”
“Anh cứ chờ xem thực lực của tôi đi, lát nữa có trò chơi, tôi sẽ thể hiện khả năng thu hút ống kính cho anh xem!”
Giản Ái nằm trên ghế, trông thấy Uông Hạo Diên tiến đến cũng không có phản ứng. Thấy thế anh liền đi qua ngồi chồm hổm trước mặt nó “Sao con lại làm thái độ này với ba hả?”
Kinh Tinh nghe được thiếu chút nữa phun hết cà phê trong miệng “Đậu má, tôi bảo nó gọi tôi là chị đó!”
Uông Hạo Diên chỉnh trang lại rồi ra quay, mà sự thật cho thấy anh tiếp tục làm nền trang trí. Đợi mãi cũng đến lúc chơi trò chơi để anh thỏa mãn ước nguyện, Uông Hạo Nhiên lưng dài, chân cũng dài tương đối có ưu thế, so với người khác chạy nhanh hơn nhiều, nhảy cũng cao hơn, đương nhiên sẽ rất thu hút người ta chú ý.
Phí Nguyên vẫn không vui, bởi vì các phần biểu cảm của trò chơi đều bị đảo lộn kha khá.
Cao trào là khúc tái hiện lại một phân đoạn tình cảm, mọi người bốc thăm ngẫu nhiên vai diễn trong phim. Uông Hạo Diên bốc trúng vai nam thứ, nam chính lại bốc phải vai nữ chính, hai người họ sẽ cùng diễn lại đoạn nam thứ tỏ tình với nữ chính.
Nam chính Hứa Dương chưa diễn đã phì cười, rồi giải thích rằng “Trong phim cậu ấy và tôi một người là Quốc dân, một là Cộng sản, nhưng lý tưởng và tín niệm lại giống nhau, tựa như tri kỷ, mà mỗi cảnh diễn chung của hai đứa thì thù hận vô cùng, giờ đột nhiên tỏ tình tôi thích ứng không kịp.”
Cả khán phòng bỗng trở nên sôi trào, MC nói thêm vài câu tăng sự náo nhiệt. Uông Hạo Diên im lặng mỉm cười, chờ khán giả yên tĩnh mới tiếp tục.
Hứa Dương khẽ nhíu mày rồi cắn môi để thể hiện nét mặt đáng yêu, nhìn hình ảnh ấy Uông Hạo Diên vừa nói một câu liền không thể mở lời được nữa. Anh cảm thấy cực kì không thoải mái, nhưng mọi người lại chỉ cho rằng anh đang thả chậm tiết tấu.
Trong lòng anh bây giờ rất xoắn xuýt, bởi vì anh nhớ lại mỗi lần Giản Tân xấu hổ hay lúng túng đều có thói quen cắn môi giống như vậy, tuy nghiên môi của Hứa Dương khá dày nên dù cùng hành động đó lại không thể đáng yêu như của Giản Tân. Cuối cùng, anh vẫn nhịn không được mà bất đắc dĩ cười bảo “Cậu đừng có cắn môi nữa.”
Phía dưới sân khấu vang lên từng hồi tiếng thét chói tai, Hứa Dương cũng sững sờ, sau đó rất nhanh lấy lại bình tĩnh ‘mách’ với MC “Cậu ta trêu tôi!”
Vẻ mặt Uông Hạo Diên ngơ ngác, nhân cơ hội này máy quay liền lia tới làm một cảnh đặc tả.
Ghi hình xong, dàn diễn viên chính cùng MC và cả nhân viên đài truyền hình muốn đi ăn mừng. Vốn trước khi đến đã không có ý định xã giao, Uông Hạo Diên bảo Kinh Tinh đem quà chuẩn bị sẵn mang tặng cho mọi người rồi ra về. Trên đường Phí Nguyên khen anh “Lời đối đáp sau cùng của cậu rất tốt, thể hiện rõ là vấn đề thái độ, không phải vấn đề về năng lực.”
“Tôi oan ức mà!” Uông Hạo Diên nâng Giản Ái lên cọ cọ, tiếp tục nói “Chính xác là tôi không muốn xem bản mặt tỏ vẻ đáng yêu của cậu ta, kết quả lại làm ra hành động xấu hổ đó.”
Kinh Tinh cũng phụ họa thêm “Tôi hiểu, Hứa Dương rõ ràng là muốn bán hủ với anh nha. Dù vậy, ngày hôm nay cũng coi như đã giúp tôi tháo gỡ được khúc mắc bấy lâu trong lòng.”
Phí Nguyên tò mò hỏi “Cô có khúc mắc gì?”
Kinh Tinh cười hì hì hai tiếng, quay đầu về hướng Uông Hạo Diên nói với anh “Thật ra thì tôi vẫn luôn cho rằng anh thích con trai, bởi vì anh không hề yêu đương cũng không dính dáng lùm xùm với các nữ diễn viên. Thế nhưng bây giờ tôi thấy anh cũng không phải thích nam, mà có khả năng là tâm hồn anh còn ngây thơ trẻ con lắm.”
Nghe xong anh cũng không nói gì, chỉ âm thầm tự nhủ trong lòng “Anh đây từ lúc tuổi đời còn ngây thơ thành thật thì chuyện gì làm được đều đã làm hết rồi có biết không!”
Khoảng thời gian này rất ít liên hệ với Giản Tân, Uông Hạo Diên sắp nghẹn đến hư người. Bệnh viện đông đúc, anh không thể đi tìm cậu, hơn nữa cũng không thể ảnh hưởng đến công việc của cậu. Còn bình thường nhắn tin cậu lại không trả lời, gọi điện càng không nói được mấy câu. Uông Hạo Diên cảm thấy bọn họ như đang giậm chân tại chỗ.
“Xa mặt cách lòng, tình cảm có ngọt ngào bao nhiêu rồi cũng dần dần phai nhạt.” Uông Hạo Diên ở nhà ôm Giản Ái xem ti vi mà đầu óc treo tận đẩu đâu, chuyển tới lui lại chuyển đến một kênh đang phát chương trình phỏng vấn mình.
Hôm đó nhà tạo mẫu đã tạo cho anh một kiểu tóc rất chất, mang hơi hướng nổi loạn, bặm bụi. Uông Hạo Diên liền không chần chừ mà cầm điện thoại gọi cho Giản Tân, tiếng tút tút vang lên hồi lâu nhưng vẫn không có ai bắt máy. Anh tiếp tục gọi rồi lại gọi, mãi đến lần thứ tư cậu mới bắt máy, anh vội hỏi “Giản Tân? Sao em không nghe điện thoại vậy?”
Giản Tân ở bên đầu dây kia đáp “Ở sân thượng nên không nghe thấy.”
“Trễ thế này rồi còn ở sân thượng làm gì, coi chừng bị cảm lạnh.”
“Mới vừa viết xong bản phân tích bệnh án nên hơi mệt, muốn lên sân thượng hít thở.”
Uông Hạo Diên vừa vuốt ve Giản Ái vừa khuyên “Em đừng đứng ở đó nữa, trở về xem ti vi đi, kênh trung ương 3, anh phải khiến em nhìn thấy anh thật nhiều, lỡ em quên mất anh thì anh phải làm sao?”
Giản Tân quay về phòng khách mở ti vi, vừa chuyển kênh vừa hỏi “Anh thật sự làm diễn viên?”
“Anh còn đi theo con đường nghệ thuật nhân sinh ấy chứ.” Uông Hạo Diên trả lời. Anh thật sự xúc động muốn chết khi cậu hỏi anh những câu hỏi như thế, đặc biệt là giọng điệu còn rất chân thành, mỗi lần Giản Tân làm vậy, anh đều muốn túm người lại mà đánh yêu mấy cái.
Mở kênh trung ương 3 lên, đoàn phim “Đi tới bình minh” là khách mời phỏng vấn, lúc này đạo diễn đang nói mấy lời tuyên truyền nhàm chán. Giản Tân không chú ý nghe, đường nhìn chỉ yên lặng tập trung lên người Uông Hạo Diên trong màn hình.
Hai người vẫn còn giữ cuộc điện thoại, Uông Hạo Diên nói “Nhìn anh thật kĩ nhé.”
Giản Tân tập trung xem anh trên ti vi, không trả lời lại.
MC đang hỏi những vấn đề xoay xung quanh nam nữ chính, gần 10 phút cả Uông Hạo Diên và Giản Tân đều không nói gì, chỉ ngồi trên sô pha của chính mình cùng nhau xem ti vi. Đến khi MC hỏi xong, hầu kết của Uông Hạo Diên chuyển động rồi đánh ực một cái, bởi vì anh đang căng thẳng.
Trọng tâm chương trình bắt đầu chuyển tới Uông Hạo Diên, MC mời anh chia sẻ về nhân vật của mình cũng như những kỉ niệm thú vị khi quay phim. Giản Tân nhìn chằm chằm màn hình, cậu bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách giữa mình và anh sao thật xa xôi.
MC tiếp tục phỏng vấn Uông Hạo Diên một vấn đề khác “Khi đóng phim cậu không có những cảnh tình cảm, bình thường cũng không có tin đồn yêu đương, như vậy, cậu có suy nghĩ gì về tình yêu? Cậu thuộc phái chủ động hay bị động?”
Nghe được câu hỏi, Uông Hạo Diên suy nghĩ vài giây rồi nghiêm túc trả lời “Tôi là phe chiến lược. Nếu như tôi thích một người, tôi sẽ làm thật nhiều việc để đối phương cảm nhận được tình yêu của tôi, sau đó đợi thời cơ chín muồi rồi sẽ tỏ tình.”
MC nở nụ cười truy hỏi tiếp “Vậy tỏ tình bằng cách nào? Là kiểu tỏ tình lãng mạn sao?
Trong TV Uông Hạo Diên lắc đầu đáp “Là trực tiếp nói – mình yêu nhau nhé.”
Một năm nào đó, tháng nào đó, ngày nào đó, trước khi tan học 5 phút, Uông Hạo Diên đang cầm bài tập Vật lý của Giản Tân sao chép lại. Giản Tân làm xong bài tập giờ đang ngồi tô chữ theo vở tập viết, bồn chồn hỏi “Không phải mỗi lần cậu đều để tối về nhà mới chép sao?”
“Hôm nay muốn viết xong sớm một chút.” Uông Hạo Diên vừa viết vừa thuận tay chỉ cho cậu một lỗi sai “Câu số năm sai đề nè!”
Chuông tan học vang lên, các học sinh lục tục thu dọn cặp sách rời khỏi, ngoại trừ hai bạn ở lại trực nhật ra thì trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Bạn trực nhật kia thấy vậy liền nói “Hai cậu ở lại thì một hồi nhớ đóng cửa sổ, khóa mấy cánh cửa lại nhé.”
Giản Tân cười gật đầu, tiếp tục luyện chữ.
Chờ bạn trực nhật rời đi rồi, Uông Hạo Diên liền ngừng bút, đưa đầu ngó sang chữ của Giản Tân, sau đó xích người lại gần hơn khoác tay lên ghế dựa của cậu, bất đắc dĩ cảm thán “Biết làm sao với chữ của Giản Tân nhà ta đây.”
Giản Tân liền đáp “Chữ của Giản Tân là kiểu giản thể, cậu nhìn không hiểu đâu.”
Uông Hạo Diên lấy bài tập vật lý ra đặt trước mặt Giản Tân, trêu đùa “Hạo Diên của cậu đã giúp cậu sửa lại mấy bài bị sai, xem coi hiểu không? Không hiểu thì nói Hạo Diên của cậu giải thích cho hiểu ha.”
Mặt Giản Tân nóng lên, lấy bài sai ra sửa lại. Chờ cậu sửa xong thì trời đã gần tối, cậu vội thu dọn đồ đạc vào cặp, đoạn đứng lên chuẩn bị đi đóng cửa sổ thì Uông Hạo Diên “tạch” một tiếng đã tắt đèn trước.
Cậu sững sờ đứng ở bàn mình nhìn anh từng bước đi tới. Cửa sổ vẫn còn mở rộng, từng cơn gió nhẹ thổi vào, cả phòng học mờ mờ tối chìm trong im lặng. Uông Hạo Diên bước tới trước mặt Giản Tân, nhìn cậu một cách chăm chú bằng ánh mắt sáng ngời của mình.
Giản Tân ôm cặp đứng lặng yên.
Uông Hạo Diên vội vàng ghé vào bên tai cậu, càng vội vàng hơn nói với cậu một câu “Tụi mình yêu nhau nhé.”
Giản Tân rõ ràng nghe thấy, nhưng vẫn làm ra vẻ mặt ngốc nghếch hỏi lại anh “Cái gì?”
Uông Hạo Diên ghé đến bên tai cậu nhắc lại lần nữa “Tụi mình yêu nhau nhé!”
Nghe vậy, khóe miệng Giản Tân hơi nhếch lên hỏi “Vì sao?”
Uông Hạo Diên âm thầm bước gần thêm một bước, thấp giọng đáp “Vì tôi thích cậu, thích đến không chịu được.”
“Còn cậu, có thích tôi không?” Anh hỏi tiếp, đồng thời lấy túi sách Giản Tân đang ôm trong lòng ra rồi lặp lại lần nữa “Tụi mình yêu nhau đi.”
Giản Tân cúi đầu cất tiếng cười trong trẻo, sau đó gật đầu “Được.”
Giản Tân quên mất mình vẫn còn đang nghe điện thoại, thanh âm của Uông Hạo Diên so với trước đây càng thêm thành thục, trầm ấm từ bên trong truyền ra “Giản Tân, tụi mình yêu nhau đi.”
Cảnh vật xung quanh dường như tĩnh lại, Uông Hạo Diên ngừng thở chờ đợi đáp án của Giản Tân.
Phỏng vấn vẫn còn tiếp tục, MC lại hỏi “Cậu làm nghệ thuật lâu vậy rồi, đối với lựa chọn trở thành diễn viên của mình đã bao giờ cảm thấy hối hận chưa?”
“Chưa từng, tuy rằng với tư cách diễn viên tôi vẫn chưa đạt được thành tích gì nổi bật, thế nhưng tôi không hề hối hận.”
Uông Hạo Diên vô lực nhắm mắt lại, dường như anh đã biết đáp án. Quả nhiên một giây sau Giản Tân cúp điện thoại, bên tai chỉ còn âm thanh máy bận “tút, tút” không ngừng.
Anh ôm Giản Ái lên thở dài “Con đường theo đuổi ‘vợ’ của ba vẫn còn xa xôi lắm cục cưng ạ.”
Sau khi “Đi tới bình minh” đóng máy, Uông Hạo Diên vẫn tiếp tục bận rộn với công tác tuyên truyền cho bộ phim. Đoàn phim đã sắp xếp ba, bốn chương trình tạp kĩ, còn có bài phỏng vấn với các trang web, tính ra so với khi quay e là còn bận rộn hơn.
Phí Nguyên ở dưới sân khấu theo dõi rồi đến gần ra hiệu gọi Uông Hạo Diên vào hậu trường, dạy dỗ anh một bài “Tốt xấu gì cậu cũng là minh tinh hạng ba, có thể đừng đứng đó làm người vô hình được không? Nếu MC có nói gì thì cậu chịu khó mở cái miệng ra mà tung hứng với người ra một chút, hiểu chưa?”
Uông Hạo Diên thẳng lưng cúi đầu, bộ dạng y hệt học sinh tiểu học bị thầy cô mắng, đáp “Nam nữ chính đứng gần nhau thành một cặp, nam nữ phụ cũng vậy, chỉ có tôi làm chó độc thân đứng một mình chắc chắn càng trở nên mờ nhạt, hơn nữa tôi cũng muốn tung hứng với MC lắm chứ, ai ngờ đến phiên tôi vừa định mở miệng thì người ta đã nói xong rồi.”
Phí Nguyên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép “Bình thường không phải cậu hoạt ngôn lắm à? Hình tượng của cậu cũng không phải lạnh lùng ít lời, thoải mái hơn chút không được sao?”
“Anh cứ chờ xem thực lực của tôi đi, lát nữa có trò chơi, tôi sẽ thể hiện khả năng thu hút ống kính cho anh xem!”
Giản Ái nằm trên ghế, trông thấy Uông Hạo Diên tiến đến cũng không có phản ứng. Thấy thế anh liền đi qua ngồi chồm hổm trước mặt nó “Sao con lại làm thái độ này với ba hả?”
Kinh Tinh nghe được thiếu chút nữa phun hết cà phê trong miệng “Đậu má, tôi bảo nó gọi tôi là chị đó!”
Uông Hạo Diên chỉnh trang lại rồi ra quay, mà sự thật cho thấy anh tiếp tục làm nền trang trí. Đợi mãi cũng đến lúc chơi trò chơi để anh thỏa mãn ước nguyện, Uông Hạo Nhiên lưng dài, chân cũng dài tương đối có ưu thế, so với người khác chạy nhanh hơn nhiều, nhảy cũng cao hơn, đương nhiên sẽ rất thu hút người ta chú ý.
Phí Nguyên vẫn không vui, bởi vì các phần biểu cảm của trò chơi đều bị đảo lộn kha khá.
Cao trào là khúc tái hiện lại một phân đoạn tình cảm, mọi người bốc thăm ngẫu nhiên vai diễn trong phim. Uông Hạo Diên bốc trúng vai nam thứ, nam chính lại bốc phải vai nữ chính, hai người họ sẽ cùng diễn lại đoạn nam thứ tỏ tình với nữ chính.
Nam chính Hứa Dương chưa diễn đã phì cười, rồi giải thích rằng “Trong phim cậu ấy và tôi một người là Quốc dân, một là Cộng sản, nhưng lý tưởng và tín niệm lại giống nhau, tựa như tri kỷ, mà mỗi cảnh diễn chung của hai đứa thì thù hận vô cùng, giờ đột nhiên tỏ tình tôi thích ứng không kịp.”
Cả khán phòng bỗng trở nên sôi trào, MC nói thêm vài câu tăng sự náo nhiệt. Uông Hạo Diên im lặng mỉm cười, chờ khán giả yên tĩnh mới tiếp tục.
Hứa Dương khẽ nhíu mày rồi cắn môi để thể hiện nét mặt đáng yêu, nhìn hình ảnh ấy Uông Hạo Diên vừa nói một câu liền không thể mở lời được nữa. Anh cảm thấy cực kì không thoải mái, nhưng mọi người lại chỉ cho rằng anh đang thả chậm tiết tấu.
Trong lòng anh bây giờ rất xoắn xuýt, bởi vì anh nhớ lại mỗi lần Giản Tân xấu hổ hay lúng túng đều có thói quen cắn môi giống như vậy, tuy nghiên môi của Hứa Dương khá dày nên dù cùng hành động đó lại không thể đáng yêu như của Giản Tân. Cuối cùng, anh vẫn nhịn không được mà bất đắc dĩ cười bảo “Cậu đừng có cắn môi nữa.”
Phía dưới sân khấu vang lên từng hồi tiếng thét chói tai, Hứa Dương cũng sững sờ, sau đó rất nhanh lấy lại bình tĩnh ‘mách’ với MC “Cậu ta trêu tôi!”
Vẻ mặt Uông Hạo Diên ngơ ngác, nhân cơ hội này máy quay liền lia tới làm một cảnh đặc tả.
Ghi hình xong, dàn diễn viên chính cùng MC và cả nhân viên đài truyền hình muốn đi ăn mừng. Vốn trước khi đến đã không có ý định xã giao, Uông Hạo Diên bảo Kinh Tinh đem quà chuẩn bị sẵn mang tặng cho mọi người rồi ra về. Trên đường Phí Nguyên khen anh “Lời đối đáp sau cùng của cậu rất tốt, thể hiện rõ là vấn đề thái độ, không phải vấn đề về năng lực.”
“Tôi oan ức mà!” Uông Hạo Diên nâng Giản Ái lên cọ cọ, tiếp tục nói “Chính xác là tôi không muốn xem bản mặt tỏ vẻ đáng yêu của cậu ta, kết quả lại làm ra hành động xấu hổ đó.”
Kinh Tinh cũng phụ họa thêm “Tôi hiểu, Hứa Dương rõ ràng là muốn bán hủ với anh nha. Dù vậy, ngày hôm nay cũng coi như đã giúp tôi tháo gỡ được khúc mắc bấy lâu trong lòng.”
Phí Nguyên tò mò hỏi “Cô có khúc mắc gì?”
Kinh Tinh cười hì hì hai tiếng, quay đầu về hướng Uông Hạo Diên nói với anh “Thật ra thì tôi vẫn luôn cho rằng anh thích con trai, bởi vì anh không hề yêu đương cũng không dính dáng lùm xùm với các nữ diễn viên. Thế nhưng bây giờ tôi thấy anh cũng không phải thích nam, mà có khả năng là tâm hồn anh còn ngây thơ trẻ con lắm.”
Nghe xong anh cũng không nói gì, chỉ âm thầm tự nhủ trong lòng “Anh đây từ lúc tuổi đời còn ngây thơ thành thật thì chuyện gì làm được đều đã làm hết rồi có biết không!”
Khoảng thời gian này rất ít liên hệ với Giản Tân, Uông Hạo Diên sắp nghẹn đến hư người. Bệnh viện đông đúc, anh không thể đi tìm cậu, hơn nữa cũng không thể ảnh hưởng đến công việc của cậu. Còn bình thường nhắn tin cậu lại không trả lời, gọi điện càng không nói được mấy câu. Uông Hạo Diên cảm thấy bọn họ như đang giậm chân tại chỗ.
“Xa mặt cách lòng, tình cảm có ngọt ngào bao nhiêu rồi cũng dần dần phai nhạt.” Uông Hạo Diên ở nhà ôm Giản Ái xem ti vi mà đầu óc treo tận đẩu đâu, chuyển tới lui lại chuyển đến một kênh đang phát chương trình phỏng vấn mình.
Hôm đó nhà tạo mẫu đã tạo cho anh một kiểu tóc rất chất, mang hơi hướng nổi loạn, bặm bụi. Uông Hạo Diên liền không chần chừ mà cầm điện thoại gọi cho Giản Tân, tiếng tút tút vang lên hồi lâu nhưng vẫn không có ai bắt máy. Anh tiếp tục gọi rồi lại gọi, mãi đến lần thứ tư cậu mới bắt máy, anh vội hỏi “Giản Tân? Sao em không nghe điện thoại vậy?”
Giản Tân ở bên đầu dây kia đáp “Ở sân thượng nên không nghe thấy.”
“Trễ thế này rồi còn ở sân thượng làm gì, coi chừng bị cảm lạnh.”
“Mới vừa viết xong bản phân tích bệnh án nên hơi mệt, muốn lên sân thượng hít thở.”
Uông Hạo Diên vừa vuốt ve Giản Ái vừa khuyên “Em đừng đứng ở đó nữa, trở về xem ti vi đi, kênh trung ương 3, anh phải khiến em nhìn thấy anh thật nhiều, lỡ em quên mất anh thì anh phải làm sao?”
Giản Tân quay về phòng khách mở ti vi, vừa chuyển kênh vừa hỏi “Anh thật sự làm diễn viên?”
“Anh còn đi theo con đường nghệ thuật nhân sinh ấy chứ.” Uông Hạo Diên trả lời. Anh thật sự xúc động muốn chết khi cậu hỏi anh những câu hỏi như thế, đặc biệt là giọng điệu còn rất chân thành, mỗi lần Giản Tân làm vậy, anh đều muốn túm người lại mà đánh yêu mấy cái.
Mở kênh trung ương 3 lên, đoàn phim “Đi tới bình minh” là khách mời phỏng vấn, lúc này đạo diễn đang nói mấy lời tuyên truyền nhàm chán. Giản Tân không chú ý nghe, đường nhìn chỉ yên lặng tập trung lên người Uông Hạo Diên trong màn hình.
Hai người vẫn còn giữ cuộc điện thoại, Uông Hạo Diên nói “Nhìn anh thật kĩ nhé.”
Giản Tân tập trung xem anh trên ti vi, không trả lời lại.
MC đang hỏi những vấn đề xoay xung quanh nam nữ chính, gần 10 phút cả Uông Hạo Diên và Giản Tân đều không nói gì, chỉ ngồi trên sô pha của chính mình cùng nhau xem ti vi. Đến khi MC hỏi xong, hầu kết của Uông Hạo Diên chuyển động rồi đánh ực một cái, bởi vì anh đang căng thẳng.
Trọng tâm chương trình bắt đầu chuyển tới Uông Hạo Diên, MC mời anh chia sẻ về nhân vật của mình cũng như những kỉ niệm thú vị khi quay phim. Giản Tân nhìn chằm chằm màn hình, cậu bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách giữa mình và anh sao thật xa xôi.
MC tiếp tục phỏng vấn Uông Hạo Diên một vấn đề khác “Khi đóng phim cậu không có những cảnh tình cảm, bình thường cũng không có tin đồn yêu đương, như vậy, cậu có suy nghĩ gì về tình yêu? Cậu thuộc phái chủ động hay bị động?”
Nghe được câu hỏi, Uông Hạo Diên suy nghĩ vài giây rồi nghiêm túc trả lời “Tôi là phe chiến lược. Nếu như tôi thích một người, tôi sẽ làm thật nhiều việc để đối phương cảm nhận được tình yêu của tôi, sau đó đợi thời cơ chín muồi rồi sẽ tỏ tình.”
MC nở nụ cười truy hỏi tiếp “Vậy tỏ tình bằng cách nào? Là kiểu tỏ tình lãng mạn sao?
Trong TV Uông Hạo Diên lắc đầu đáp “Là trực tiếp nói – mình yêu nhau nhé.”
Một năm nào đó, tháng nào đó, ngày nào đó, trước khi tan học 5 phút, Uông Hạo Diên đang cầm bài tập Vật lý của Giản Tân sao chép lại. Giản Tân làm xong bài tập giờ đang ngồi tô chữ theo vở tập viết, bồn chồn hỏi “Không phải mỗi lần cậu đều để tối về nhà mới chép sao?”
“Hôm nay muốn viết xong sớm một chút.” Uông Hạo Diên vừa viết vừa thuận tay chỉ cho cậu một lỗi sai “Câu số năm sai đề nè!”
Chuông tan học vang lên, các học sinh lục tục thu dọn cặp sách rời khỏi, ngoại trừ hai bạn ở lại trực nhật ra thì trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Bạn trực nhật kia thấy vậy liền nói “Hai cậu ở lại thì một hồi nhớ đóng cửa sổ, khóa mấy cánh cửa lại nhé.”
Giản Tân cười gật đầu, tiếp tục luyện chữ.
Chờ bạn trực nhật rời đi rồi, Uông Hạo Diên liền ngừng bút, đưa đầu ngó sang chữ của Giản Tân, sau đó xích người lại gần hơn khoác tay lên ghế dựa của cậu, bất đắc dĩ cảm thán “Biết làm sao với chữ của Giản Tân nhà ta đây.”
Giản Tân liền đáp “Chữ của Giản Tân là kiểu giản thể, cậu nhìn không hiểu đâu.”
Uông Hạo Diên lấy bài tập vật lý ra đặt trước mặt Giản Tân, trêu đùa “Hạo Diên của cậu đã giúp cậu sửa lại mấy bài bị sai, xem coi hiểu không? Không hiểu thì nói Hạo Diên của cậu giải thích cho hiểu ha.”
Mặt Giản Tân nóng lên, lấy bài sai ra sửa lại. Chờ cậu sửa xong thì trời đã gần tối, cậu vội thu dọn đồ đạc vào cặp, đoạn đứng lên chuẩn bị đi đóng cửa sổ thì Uông Hạo Diên “tạch” một tiếng đã tắt đèn trước.
Cậu sững sờ đứng ở bàn mình nhìn anh từng bước đi tới. Cửa sổ vẫn còn mở rộng, từng cơn gió nhẹ thổi vào, cả phòng học mờ mờ tối chìm trong im lặng. Uông Hạo Diên bước tới trước mặt Giản Tân, nhìn cậu một cách chăm chú bằng ánh mắt sáng ngời của mình.
Giản Tân ôm cặp đứng lặng yên.
Uông Hạo Diên vội vàng ghé vào bên tai cậu, càng vội vàng hơn nói với cậu một câu “Tụi mình yêu nhau nhé.”
Giản Tân rõ ràng nghe thấy, nhưng vẫn làm ra vẻ mặt ngốc nghếch hỏi lại anh “Cái gì?”
Uông Hạo Diên ghé đến bên tai cậu nhắc lại lần nữa “Tụi mình yêu nhau nhé!”
Nghe vậy, khóe miệng Giản Tân hơi nhếch lên hỏi “Vì sao?”
Uông Hạo Diên âm thầm bước gần thêm một bước, thấp giọng đáp “Vì tôi thích cậu, thích đến không chịu được.”
“Còn cậu, có thích tôi không?” Anh hỏi tiếp, đồng thời lấy túi sách Giản Tân đang ôm trong lòng ra rồi lặp lại lần nữa “Tụi mình yêu nhau đi.”
Giản Tân cúi đầu cất tiếng cười trong trẻo, sau đó gật đầu “Được.”
Giản Tân quên mất mình vẫn còn đang nghe điện thoại, thanh âm của Uông Hạo Diên so với trước đây càng thêm thành thục, trầm ấm từ bên trong truyền ra “Giản Tân, tụi mình yêu nhau đi.”
Cảnh vật xung quanh dường như tĩnh lại, Uông Hạo Diên ngừng thở chờ đợi đáp án của Giản Tân.
Phỏng vấn vẫn còn tiếp tục, MC lại hỏi “Cậu làm nghệ thuật lâu vậy rồi, đối với lựa chọn trở thành diễn viên của mình đã bao giờ cảm thấy hối hận chưa?”
“Chưa từng, tuy rằng với tư cách diễn viên tôi vẫn chưa đạt được thành tích gì nổi bật, thế nhưng tôi không hề hối hận.”
Uông Hạo Diên vô lực nhắm mắt lại, dường như anh đã biết đáp án. Quả nhiên một giây sau Giản Tân cúp điện thoại, bên tai chỉ còn âm thanh máy bận “tút, tút” không ngừng.
Anh ôm Giản Ái lên thở dài “Con đường theo đuổi ‘vợ’ của ba vẫn còn xa xôi lắm cục cưng ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.