Chương 42
Bắc Nam
27/10/2020
Uông Hạo Diên gấp gáp trở về đã là nửa đêm, mọi nhà đã tắt hết đèn đóm, chỉ có cửa sổ nhà Giản Tân còn hắt ra chút ánh sáng. Chạy lên lầu, trên cửa có treo vải trắng, biểu thị trong nhà có đám tang.
Trái tim bị bóp một cái, ngón tay đưa lên gõ cửa cũng nặng nề. Một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng bước chân, cửa mở ra một chút, Uông Hạo Diên muốn vội vàng đẩy cửa vào trong, không ngờ Giản Tân đã mở cửa ra.
Giản Tân đờ đẫn mệt mỏi, trên mặt loang lổ vệt nước mắt, môi cậu khẽ mở, nhưng không nói ra lời. Uông Hạo Diên dùng sức ôm lấy cậu, không ngừng vỗ về lưng cậu.
Tân Hủy được đặt nằm trên giường trong phòng ngủ, nhìn qua tựa như đang ngủ.
Phí Nguyên dừng xe xong đi lên nhà, thấy Uông Hạo Diên và Giản Tân ngồi cạnh giường túc trực bên linh cữu, hắn trước tiên cúi đầu trước Tân Hủy, sau đó vỗ vỗ vai Giản Tân rồi ra phòng khách.
Uông Hạo Diên phát hiện dì Tần không có ở đây, ngẫm lại hẳn là Giản Tân đã bảo dì về, dù sao cũng chỉ là người thuê đến chăm sóc. Anh không dám nghĩ, không dám nghĩ Giản Tân làm sao có thể một mình trông Tân Hủy.
“Em nói chuyện với anh một chút, Giản Tân, nhìn anh này.”
Giản Tân vẫn nhìn chằm chằm Tân Hủy, hai mắt không chớp, cậu không lên tiếng, chỉ mặc cho nước mắt rơi. Uông Hạo Diên lấy khăn lau mặt cho cậu, lau vài cái không nhịn được lại ôm lấy cậu vào lòng.
“Ngày đó ở bệnh viện, mẹ em dặn dò anh hai câu.” Uông Hạo Diên cảm giác Giản Tân hơi giật mình, giọng nói cũng không kiềm chế được mà nghẹn ngào, “Dì nó, đừng lừa dối em, đừng ức hiếp em.”
Giản Tân từ trên ghế trượt xuống, quỳ bên giường, cậu nhìn khuôn mặt bình thản của Tân Hủy, đôi mắt rốt cuộc cũng chậm rãi khép lại, gào to một tiếng, không chịu nổi khóc lên thảm thiết.
Cứ như vậy qua một đêm, trời vừa hửng sáng có người đến gõ cửa, Phí Nguyên mở cửa hỏi tìm ai, người nọ không để ý cũng không dừng lại, trực tiếp chạy vào trong phòng ngủ.
Giản Tân chậm rãi quay đầu, ánh mặt lạnh lẽo lại tuyệt vọng, cậu lê hai chân tê rần đi qua, nắm lấy cổ áo đối phương hỏi: “Vì sao bây giờ ba mới tới, vì sao bây giờ mới tới đây? Bà là mẹ con.”
Uông Hạo Diên đi tới gỡ tay Giản Tân ra, dìu cậu đứng bên cạnh. Giản Tân cơ hồ không ngừng lại được, dựa vào anh không ngừng run rẩy, miệng vẫn không ngừng gầm gừ trách cứ.
Giản Dật Thu hai mắt đỏ hoe, khóe mắt đong đầy nước mắt, ông ngồi xuống bên giường, nhẹ nắm lấy tay Tân Hủy.
Uông Hạo Diên kéo Giản Tân qua một căn phòng khác, để cậu nghỉ ngơi chốc lát, Phí Nguyên xuống lầu mua đồ ăn sáng, vừa lúc Giản Tân có thể ăn một chút.
“Ra đây một chút.”
Uông Hạo Diên cùng Phí Nguyên ra ngoài, Phí Nguyên nói: “Hiện tại chú Giản đến rồi, việc túc trực và chào khách cũng không phải một mình Giản Tân lo nữa, dù sao những chuyện này cũng nên là người nhà làm.”
“Em chính là người nhà của em ấy.” Uông Hạo Diên đau lòng muốn chết, không muốn nghe.
“Tỉnh táo lại đi.” Phí Nguyên bình tĩnh, nói tiếp: “Cho dù hiện tại cậu không có lịch trình không bận việc gì, cũng không thể làm vậy được. Đồng nghiệp và hàng xóm của Giản Tân ban ngày đến phúng viếng, cậu có thể lộ diện sao? Cậu có thể thấy làm thế không được, nhưng Giản Tân sau này làm sao giải thích với bọn họ?”
Uông Hạo Diên thở dài một tiếng, anh còn không hiểu sao, nhìn đồng hồ, thỏa hiệp nói: “Tám giờ đi, em nhìn Giản Tân ổn hơn chút sẽ đi, bên tổ phim em trở lại sẽ giải thích, hậu kỳ tùy tiện sắp xếp, sẽ không ai dị nghị đâu.”
Trở lại phòng trông thấy Giản Tân ngơ ngơ ngẩn ngẩn dựa vào đầu giường, anh mở một hộp hoành thánh ra thổi thổi, nói: “Ăn một miếng đi, ban ngày còn có người tới viếng, em ngất xỉu thì phải làm sao.”
Giản Tân lắc đầu, Uông Hạo Diên lại nói: “Tối hôm qua anh cũng chưa ăn, coi như cùng anh ăn vài miếng đi.”
Hai người ăn một phần hoành thánh, mặt Giản Tân rốt cục cũng có chút huyết sắc, Uông Hạo Diên vuốt ve mu bàn tay cậu, nhẹ nhàng nói: “Chết đi, có đôi khi cũng là một loại giải thoát, em là bác sĩ, em đổi lại càng hiểu rõ.”
Giản Tân ngửa đầu ngăn nước mắt rơi xuống, cậu hiểu rõ, nhưng không thể xoa dịu nỗi đau mất mẹ của cậu.
Uông Hạo Diên ngồi với cậu một lúc, chờ Giản Tân từ từ ổn định mới rời đi, anh đi qua gian phòng kia nhìn một chút, Giản Dật Thu vẫn ngồi bên giường, nghe thấy anh tiến vào, Giản Dật Thu hướng anh gật đầu.
“Chú, chú cũng ăn chút gì đi, sau đó nói chuyện với Giản Tân.”
Giản Dật Thu hỏi: “Giản Tân thế nào rồi?”
“Ổn hơn chút, con bảo em ấy nghỉ ngơi một lát, dì vừa mới đi, em ấy khẳng định khó kiềm chế được cảm xúc, hai người từ từ nói chuyện là tốt rồi.” Uông Hạo Diên dừng một lát, nói: “Con nói điều này có vẻ hơi buồn cười, nhưng vẫn muốn nhắc nhở chú, chiếu cố Giản Tân thật tốt, mấy ngày nay nhất định phải ăn cơm đi ngủ.”
Giản Dật Thu nhìn anh một cái, không lên tiếng. Uông Hạo Diên coi như im lặng là đồng ý, nói: “Vậy chú qua xem em ấy đi, con chuẩn bị đi rồi.”
Lại qua nói với Giản Tân một tiếng, đôi mắt Giản Tân sưng húp, cuối cùng cũng chịu nói một câu: “Không cần lo lắng cho em, anh đi đường cẩn thận.”
Phí Nguyên đã xuống lầu khởi động xe, Uông Hạo Diên mặc áo khoác chuẩn bị rời đi, chờ sau khi Giản Dật Thu vào với Giản Tân, anh mới đi vào phòng ngủ của Tân Hủy, quỳ gối bên giường hướng về bà nói lời từ biệt.
“Mẹ, đi đường bình an. Giản Tân về sau có con.”
Phí Nguyên và Uông Hạo Diên vội vàng chạy về tổ phim, trên đường đi Phí Nguyên báo cho Lộ Lộ, bảo cậu đi qua nhìn Giản Tân, Uông Hạo Diên mới yên lòng một chút.
Lúc Lộ Lộ đến, cửa nhà đã mở đón khách đến viếng. Giản Dật Thu canh giữ bên giường, ông và Tân Hủy ly hôn đã nhiều năm, kỳ thực đã tính là người ngoài, cho nên chỉ có Giản Tân cúi người đáp lễ.
“Giản Tân, nén bi thương.” Lộ Lộ khom người viếng Tân Hủy, đến bên Giản Tân an ủi.
Giản Tân đờ đẫn gật gật đầu, cả người đều cứng đờ uể oải. Lộ Lộ vẫn không rời đi, nhìn xem có gì cần giúp liền giúp, buổi chiều xe ở nhà tang lễ tới, cậu cũng cùng đi đến nơi hỏa táng.
Người nhập liêm trang điểm cho Tân Hủy, lúc trang điểm xong Giản Tân rốt cuộc run rẩy không ngừng. Chỉ mười phút sau, bất kể là ai, đều chỉ còn lại một nắm tàn tro.
Tang sự của Tân Hủy thật sự kết thúc là lúc Giản Tân cùng Giản Dật Thu rời khỏi nghĩa trang, Lộ Lộ lại cùng bọn họ quay về nội thành, Giản Tân mấy ngày nay không nói lời nào, lúc xe khởi động thì nói: “Lộ Lộ, mấy ngày nay cảm ơn cậu.”
“Không cần mà, em là bạn của anh mà.” Lộ Lộ có chút ngại, cậu không biết an ủi người khác, cũng không biết cách chiếu cố ai, cho nên kỳ thực mấy ngày nay ít nhiều cũng vô thố, sợ không giúp được gì.
Giản Dật Thu cũng nói cảm ơn, ông như già hơn rất nhiều, giọng nói cũng không có sức. Lộ Lộ vội vàng nói: “Chú đừng khách sao, là việc bạn bè phải giúp đỡ thôi.”
Tới Tây Miên rồi, từng căn phòng vẫn như thế, vẫn còn quẩn quanh mùi thuốc đông y, Giản Tân ngẩn ngơ, Giản Dật Thu cũng thầm thở dài. Lộ Lộ nắm bả vai Giản Tân: “Anh và chú có đói bụng không? Em đói bụng quá nè.”
Giản Tân thôi nghĩ vẩn vơ nữa: “Anh đi làm chút đồ ăn.”
Lộ Lộ theo cậu vào bếp giúp đỡ, nói: “Bên này có phải nên thu dọn một chút không, nếu đã sắp bị phá đi, thì thu xếp hết luôn, em thấy bên Thanh Viên lộ trang trí sắp xong rồi đó.”
Giản Tân chậm chạp gật đầu, nhưng không nói gì.
Trên bàn cơm, Giản Dật Thu gắp rau cho Giản Tân, than một tiếng: “Con thế này không được, nếu không thì về Tô Châu vói ba, ở nhà tốt xấu gì cũng có người chăm sóc.”
Lộ Lộ vừa nghe có chút cấp bách, nhưng cậu không biết quan hệ của Uông Hạo Diên với nhà người Giản Tân thế nào, chỉ có thể khuyên: “Chú yên tâm, Giản Tân ở đây có bạn bè tụi con chiếu cố, hơn nữa ảnh còn công việc ở bệnh viện, chậm trễ lâu quá cũng không tốt.”
Giản Tân cúi đầu không phản ứng, Lộ Lộ bóng gió thêm một câu: “Cái người kia xong việc sẽ trở lại thôi…”
Giản Dật Thu lại thở dài, không biết là do nhớ đến lời nhắn của Tân Hủy, hay là vẫn đang tiếc nuối. Giản Tân giương mắt, nhẹ giọng nói: “Ba, ở đây cơ bản không còn việc gì nữa, ba sớm trở về đi, nếu không bà nội sẽ lo lắng.”
“Vậy còn con?”
Giản Tân lại buông mi mắt: “Con là người trưởng thành, có thể tự chăm sóc bản thân, nhà bên này muốn phá đi cần có chủ nhà ở lại, bệnh viện cũng không thể thời gian dài không làm việc.”
Cậu dừng lại hai giây: “Hơn nữa, ở đây có nhà của con.”
Trái tim bị bóp một cái, ngón tay đưa lên gõ cửa cũng nặng nề. Một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng bước chân, cửa mở ra một chút, Uông Hạo Diên muốn vội vàng đẩy cửa vào trong, không ngờ Giản Tân đã mở cửa ra.
Giản Tân đờ đẫn mệt mỏi, trên mặt loang lổ vệt nước mắt, môi cậu khẽ mở, nhưng không nói ra lời. Uông Hạo Diên dùng sức ôm lấy cậu, không ngừng vỗ về lưng cậu.
Tân Hủy được đặt nằm trên giường trong phòng ngủ, nhìn qua tựa như đang ngủ.
Phí Nguyên dừng xe xong đi lên nhà, thấy Uông Hạo Diên và Giản Tân ngồi cạnh giường túc trực bên linh cữu, hắn trước tiên cúi đầu trước Tân Hủy, sau đó vỗ vỗ vai Giản Tân rồi ra phòng khách.
Uông Hạo Diên phát hiện dì Tần không có ở đây, ngẫm lại hẳn là Giản Tân đã bảo dì về, dù sao cũng chỉ là người thuê đến chăm sóc. Anh không dám nghĩ, không dám nghĩ Giản Tân làm sao có thể một mình trông Tân Hủy.
“Em nói chuyện với anh một chút, Giản Tân, nhìn anh này.”
Giản Tân vẫn nhìn chằm chằm Tân Hủy, hai mắt không chớp, cậu không lên tiếng, chỉ mặc cho nước mắt rơi. Uông Hạo Diên lấy khăn lau mặt cho cậu, lau vài cái không nhịn được lại ôm lấy cậu vào lòng.
“Ngày đó ở bệnh viện, mẹ em dặn dò anh hai câu.” Uông Hạo Diên cảm giác Giản Tân hơi giật mình, giọng nói cũng không kiềm chế được mà nghẹn ngào, “Dì nó, đừng lừa dối em, đừng ức hiếp em.”
Giản Tân từ trên ghế trượt xuống, quỳ bên giường, cậu nhìn khuôn mặt bình thản của Tân Hủy, đôi mắt rốt cuộc cũng chậm rãi khép lại, gào to một tiếng, không chịu nổi khóc lên thảm thiết.
Cứ như vậy qua một đêm, trời vừa hửng sáng có người đến gõ cửa, Phí Nguyên mở cửa hỏi tìm ai, người nọ không để ý cũng không dừng lại, trực tiếp chạy vào trong phòng ngủ.
Giản Tân chậm rãi quay đầu, ánh mặt lạnh lẽo lại tuyệt vọng, cậu lê hai chân tê rần đi qua, nắm lấy cổ áo đối phương hỏi: “Vì sao bây giờ ba mới tới, vì sao bây giờ mới tới đây? Bà là mẹ con.”
Uông Hạo Diên đi tới gỡ tay Giản Tân ra, dìu cậu đứng bên cạnh. Giản Tân cơ hồ không ngừng lại được, dựa vào anh không ngừng run rẩy, miệng vẫn không ngừng gầm gừ trách cứ.
Giản Dật Thu hai mắt đỏ hoe, khóe mắt đong đầy nước mắt, ông ngồi xuống bên giường, nhẹ nắm lấy tay Tân Hủy.
Uông Hạo Diên kéo Giản Tân qua một căn phòng khác, để cậu nghỉ ngơi chốc lát, Phí Nguyên xuống lầu mua đồ ăn sáng, vừa lúc Giản Tân có thể ăn một chút.
“Ra đây một chút.”
Uông Hạo Diên cùng Phí Nguyên ra ngoài, Phí Nguyên nói: “Hiện tại chú Giản đến rồi, việc túc trực và chào khách cũng không phải một mình Giản Tân lo nữa, dù sao những chuyện này cũng nên là người nhà làm.”
“Em chính là người nhà của em ấy.” Uông Hạo Diên đau lòng muốn chết, không muốn nghe.
“Tỉnh táo lại đi.” Phí Nguyên bình tĩnh, nói tiếp: “Cho dù hiện tại cậu không có lịch trình không bận việc gì, cũng không thể làm vậy được. Đồng nghiệp và hàng xóm của Giản Tân ban ngày đến phúng viếng, cậu có thể lộ diện sao? Cậu có thể thấy làm thế không được, nhưng Giản Tân sau này làm sao giải thích với bọn họ?”
Uông Hạo Diên thở dài một tiếng, anh còn không hiểu sao, nhìn đồng hồ, thỏa hiệp nói: “Tám giờ đi, em nhìn Giản Tân ổn hơn chút sẽ đi, bên tổ phim em trở lại sẽ giải thích, hậu kỳ tùy tiện sắp xếp, sẽ không ai dị nghị đâu.”
Trở lại phòng trông thấy Giản Tân ngơ ngơ ngẩn ngẩn dựa vào đầu giường, anh mở một hộp hoành thánh ra thổi thổi, nói: “Ăn một miếng đi, ban ngày còn có người tới viếng, em ngất xỉu thì phải làm sao.”
Giản Tân lắc đầu, Uông Hạo Diên lại nói: “Tối hôm qua anh cũng chưa ăn, coi như cùng anh ăn vài miếng đi.”
Hai người ăn một phần hoành thánh, mặt Giản Tân rốt cục cũng có chút huyết sắc, Uông Hạo Diên vuốt ve mu bàn tay cậu, nhẹ nhàng nói: “Chết đi, có đôi khi cũng là một loại giải thoát, em là bác sĩ, em đổi lại càng hiểu rõ.”
Giản Tân ngửa đầu ngăn nước mắt rơi xuống, cậu hiểu rõ, nhưng không thể xoa dịu nỗi đau mất mẹ của cậu.
Uông Hạo Diên ngồi với cậu một lúc, chờ Giản Tân từ từ ổn định mới rời đi, anh đi qua gian phòng kia nhìn một chút, Giản Dật Thu vẫn ngồi bên giường, nghe thấy anh tiến vào, Giản Dật Thu hướng anh gật đầu.
“Chú, chú cũng ăn chút gì đi, sau đó nói chuyện với Giản Tân.”
Giản Dật Thu hỏi: “Giản Tân thế nào rồi?”
“Ổn hơn chút, con bảo em ấy nghỉ ngơi một lát, dì vừa mới đi, em ấy khẳng định khó kiềm chế được cảm xúc, hai người từ từ nói chuyện là tốt rồi.” Uông Hạo Diên dừng một lát, nói: “Con nói điều này có vẻ hơi buồn cười, nhưng vẫn muốn nhắc nhở chú, chiếu cố Giản Tân thật tốt, mấy ngày nay nhất định phải ăn cơm đi ngủ.”
Giản Dật Thu nhìn anh một cái, không lên tiếng. Uông Hạo Diên coi như im lặng là đồng ý, nói: “Vậy chú qua xem em ấy đi, con chuẩn bị đi rồi.”
Lại qua nói với Giản Tân một tiếng, đôi mắt Giản Tân sưng húp, cuối cùng cũng chịu nói một câu: “Không cần lo lắng cho em, anh đi đường cẩn thận.”
Phí Nguyên đã xuống lầu khởi động xe, Uông Hạo Diên mặc áo khoác chuẩn bị rời đi, chờ sau khi Giản Dật Thu vào với Giản Tân, anh mới đi vào phòng ngủ của Tân Hủy, quỳ gối bên giường hướng về bà nói lời từ biệt.
“Mẹ, đi đường bình an. Giản Tân về sau có con.”
Phí Nguyên và Uông Hạo Diên vội vàng chạy về tổ phim, trên đường đi Phí Nguyên báo cho Lộ Lộ, bảo cậu đi qua nhìn Giản Tân, Uông Hạo Diên mới yên lòng một chút.
Lúc Lộ Lộ đến, cửa nhà đã mở đón khách đến viếng. Giản Dật Thu canh giữ bên giường, ông và Tân Hủy ly hôn đã nhiều năm, kỳ thực đã tính là người ngoài, cho nên chỉ có Giản Tân cúi người đáp lễ.
“Giản Tân, nén bi thương.” Lộ Lộ khom người viếng Tân Hủy, đến bên Giản Tân an ủi.
Giản Tân đờ đẫn gật gật đầu, cả người đều cứng đờ uể oải. Lộ Lộ vẫn không rời đi, nhìn xem có gì cần giúp liền giúp, buổi chiều xe ở nhà tang lễ tới, cậu cũng cùng đi đến nơi hỏa táng.
Người nhập liêm trang điểm cho Tân Hủy, lúc trang điểm xong Giản Tân rốt cuộc run rẩy không ngừng. Chỉ mười phút sau, bất kể là ai, đều chỉ còn lại một nắm tàn tro.
Tang sự của Tân Hủy thật sự kết thúc là lúc Giản Tân cùng Giản Dật Thu rời khỏi nghĩa trang, Lộ Lộ lại cùng bọn họ quay về nội thành, Giản Tân mấy ngày nay không nói lời nào, lúc xe khởi động thì nói: “Lộ Lộ, mấy ngày nay cảm ơn cậu.”
“Không cần mà, em là bạn của anh mà.” Lộ Lộ có chút ngại, cậu không biết an ủi người khác, cũng không biết cách chiếu cố ai, cho nên kỳ thực mấy ngày nay ít nhiều cũng vô thố, sợ không giúp được gì.
Giản Dật Thu cũng nói cảm ơn, ông như già hơn rất nhiều, giọng nói cũng không có sức. Lộ Lộ vội vàng nói: “Chú đừng khách sao, là việc bạn bè phải giúp đỡ thôi.”
Tới Tây Miên rồi, từng căn phòng vẫn như thế, vẫn còn quẩn quanh mùi thuốc đông y, Giản Tân ngẩn ngơ, Giản Dật Thu cũng thầm thở dài. Lộ Lộ nắm bả vai Giản Tân: “Anh và chú có đói bụng không? Em đói bụng quá nè.”
Giản Tân thôi nghĩ vẩn vơ nữa: “Anh đi làm chút đồ ăn.”
Lộ Lộ theo cậu vào bếp giúp đỡ, nói: “Bên này có phải nên thu dọn một chút không, nếu đã sắp bị phá đi, thì thu xếp hết luôn, em thấy bên Thanh Viên lộ trang trí sắp xong rồi đó.”
Giản Tân chậm chạp gật đầu, nhưng không nói gì.
Trên bàn cơm, Giản Dật Thu gắp rau cho Giản Tân, than một tiếng: “Con thế này không được, nếu không thì về Tô Châu vói ba, ở nhà tốt xấu gì cũng có người chăm sóc.”
Lộ Lộ vừa nghe có chút cấp bách, nhưng cậu không biết quan hệ của Uông Hạo Diên với nhà người Giản Tân thế nào, chỉ có thể khuyên: “Chú yên tâm, Giản Tân ở đây có bạn bè tụi con chiếu cố, hơn nữa ảnh còn công việc ở bệnh viện, chậm trễ lâu quá cũng không tốt.”
Giản Tân cúi đầu không phản ứng, Lộ Lộ bóng gió thêm một câu: “Cái người kia xong việc sẽ trở lại thôi…”
Giản Dật Thu lại thở dài, không biết là do nhớ đến lời nhắn của Tân Hủy, hay là vẫn đang tiếc nuối. Giản Tân giương mắt, nhẹ giọng nói: “Ba, ở đây cơ bản không còn việc gì nữa, ba sớm trở về đi, nếu không bà nội sẽ lo lắng.”
“Vậy còn con?”
Giản Tân lại buông mi mắt: “Con là người trưởng thành, có thể tự chăm sóc bản thân, nhà bên này muốn phá đi cần có chủ nhà ở lại, bệnh viện cũng không thể thời gian dài không làm việc.”
Cậu dừng lại hai giây: “Hơn nữa, ở đây có nhà của con.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.