[Phỉ Thúy Tinh Hệ Liệt] Biên Duyến Chi Đô
Chương 8: Quyển 1 - Chương 7
Yêm Gia
28/08/2022
Đêm khuya, Mai Mai nhân lúc không ai nhìn thấy đã từ khu nghỉ ngơi của trụ sở vụng trộm trốn ra ngoài. Trước đó nó đã lén đào một cái lỗ lớn trong góc. Khí lực của nó cũng lớn, lồng sắt cũng không còn tốt nên có thể dễ dàng bị phá hỏng.
Mai Mai đi thẳng lên tầng trên. Nếu nó không nhầm, nơi vị khách hôm nay ở lại chính là phòng khách ở tầng trên này. Vị khách đó chính là hi vọng còn lại duy nhất của nó, nhất định phải nghĩ biện pháp tìm ra hắn, rồi đến trước mặt hắn...
"Ai ở đó?" Một AI ở trên hàng lang tối tăm, đang cố nhìn bốn phía xác nhận.
Mai Mai nép vào góc tường, che miệng cố gắng không phát ra âm thanh.
AI lại nhìn quanh một vòng, cuối cùng chậm rãi rời hành lang.
Mai Mai nhân cơ hội này chạy ra, nhưng cả hành lang có rất nhiều phòng khách, không phải muốn tìm liền có thể tìm thấy vị khách mà nó muốn tìm. Không có cách nào khác, nó chỉ có thể ghé tai vào từng cánh cửa nghe động tĩnh bên trong, nhưng cửa dày như vậy, nếu chỉ là giọng nói chuyện bình thường, nó đúng là không thể nghe thấy chút nào.
Trong lúc nó đang dần buông bỏ hi vọng, phòng bên cạnh lại truyền đến tiếng va chạm nhỏ, rất nhanh liền ngừng, sau đó là một trận im lặng.
Hẳn là phòng này! Mai Mai nghĩ, không biết trong phòng tại sao lại phát ra âm thanh như vậy, nhưng nó thật sự cảm kích tiếng động này.
Mai Mai đi đến cửa phòng đó, cửa đã được đóng chặt còn có khoá điện tử, nhưng cũng không có vấn đề gì. Nó chẳng có tài cán gì, chỉ được cái trời sinh đã có sức mạnh vô cùng lớn. Nó cứ thế phá hỏng khoá điện tử. Không có cái khoá này thì cũng chả cần phải cố sức mở cửa nữa. Nếu là người bình thường, muốn mở được cái cửa này thật sự phải cố hết sức, nhưng nó trước kia dù sao cũng đã phá không biết bao nhiêu cái cửa như thế này.
Mai Mai cố hết sức cắn răng đẩy một kẽ hở trên cửa đủ lớn rồi cố chen đi vào. Bên trong không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào qua cửa sổ sát đất, nhìn kỹ mới có thể nhìn thấy đồ vật bên trong.
Trong phòng có một chiếc giường cực lớn, treo rèm trắng phía trước, loại giường xa hoa thế này Mai Mai vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, trước giờ đều chỉ có thể ngủ trên giường nhỏ hẹp dành cho thú nuôi.
Mai Mai thầm ngưỡng mộ nghĩ rằng nếu nó có thể trở thành chó cảnh của vị khách đó, sau này chắc cũng có thể được ở trong căn phòng như vậy! Cho nên nó nhất định phải....
Mai Mai ló đầu nhìn vào trong, vị khách kia đang ngồi trên giường, chăn chiếu có hơi tán loạn, nhưng nó không để ý nhiều như vậy, chỉ chăm chú nhìn người trên giường được chiếc chăn dày bao bọc. Hắn đang nhắm mắt tựa như đang ngủ, nhưng làm gì có ai lại ngủ ngồi chứ? Mai Mai nghĩ ngợi, vẫn không rời mắt khỏi người đó.
Màu tóc thật là kỳ lạ, khác hẳn với màu tóc vàng óng ánh của chủ nhân, mà ánh lam toả ra trên tóc lại vô cùng xinh đẹp.
Nếu có thể trở thành thú cưng của org như vậy, tương lai nhất định nó có thể vênh mặt nhìn đến mấy chó cảnh tự cho mình là tốt kia. Mai Mai hít sâu một hơi hạ quyết tâm, im lặng đi về phía Tinh Hoa.
Mai Mai đến gần vừa mới vươn tay ra, tiếng xé rách vải vóc truyền đến, một thanh đao đâm thủng chăn lao đến, muốn đâm vào cằm Mai Mai.
Tinh Hoa mở mắt ra, đầy mặt kinh ngạc, cuối cùng lại chỉ nở nụ cười.
"Tiểu Mai?" Tinh Hoa còn nhớ rõ tên của nó.
Mai Mai không dám động, bởi vì một thanh đao còn đang kề ngay cổ nó.
Lúc này, trong tấm chăn trước ngực Tinh Hoa, có thứ gì đó bắt đầu động đậy, sau đó một bàn tay thò ra nắm lấy tóc hắn.
"Đau quá, đau quá, đợi đã, đừng nắm loạn......" Tinh Hoa cố gắng trấn an "thứ" trong chăn.
Mai Mai thấy tóc trên vành tai Tinh Hoa động đậy, tưởng là gió thổi, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện ra là do thực quản của hắn đang cử động. Thực quản chính là phần nối tiếp phía sau khẩu khí. Thực quản giống như xúc tu lui về phía sau, chậm rãi luồn vào trong tóc, sau đó khẩu khí hơi chút ướt át của Tinh Hoa đã trở lại trên vành tai.
"Ai đó?" Lúc này, bên dưới tấm chăn phát ra âm thanh cảnh cáo.
Mai Mai không dám lên tiếng, chỉ có thể đợi lúc "thứ" trong chăn lên tiếng. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt này, Mai Mai kinh ngạc, trong lòng org thế mà lại là tên chó săn đó.
"Ngươi đêm khuya dám xông vào trong phòng chúng ta muốn làm cái gì?" Tiểu Thái Đao dùng mu bàn tay chà xát môi, vẻ mặt hung ác đứng lên.
Mai Mai lúc này mới chú ý tới tên chó săn trước mắt cả người trần trụi.
"Á! Mau che lại, ngươi mau che thứ đó đi!" Mai Mai bịt mắt, dậm chân hét.
"Ta đang hỏi ngươi đó!" Tiểu Thái Đao không để ý đến những lời nói vô nghĩa kia của cô bé, định cầm đao nhảy xuống giường, nhưng lại bị Tinh Hoa kéo lại.
"Ngươi làm cái gì vậy?"
"Ngươi mặc quần áo vào đi." Tinh Hoa kéo chăn phủ lên người Tiểu Thái Đao vẫn đang giãy dụa.
"Có cái gì mà phải che?"
"Nhưng cũng không thể trần truồng gặp người ta chứ."
"Ở Sở huấn luyện chó săn mọi người đều như vậy." Cho nên Tiểu Thái Đao hoàn toàn không cảm thấy như vậy là sai.
"Vấn đề không phải như vậy......" Tinh Hoa bỗng nhiên có chút không vui. Hắn khẽ thở dài, cầm lấy đao của Tiểu Thái Đao để sang một bên, sau đó nhét cậu trở về trong chăn: "Ngoan ngoãn đợi ở đây, để ta đi nói chuyện với cô nhóc."
"Nếu nhỏ làm ngươi bị thương thì sao?"
"Chỉ là một cô bé, sẽ không sao đâu."
"Ta......"
Tiểu Thái Đao giãy dụa muốn đứng dậy, lại bị Tinh Hoa áp xuống.
"Chẳng lẽ vừa nãy vẫn còn chưa ăn no, bụng ngươi vẫn đói sao?"
Chỉ một câu nói của Tinh Hoa đã khiến Tiểu Thái Đao dừng lại. Cậu trừng mắt nhìn Tinh Hoa, nhưng lại ngoan ngoãn chui lại vào trong chăn bông.
Tinh Hoa vừa lòng vỗ vỗ đầu Tiểu Thái Đao rồi xoay người sang chỗ khác. Hắn qua loa phủ thêm một chiếc áo choàng lên vai.
Mai Mai lúc này mới chú ý tới đồ vật đổ vỡ khắp nơi, đệm trải giường tán loạn. Không chỉ là chó săn kia để thân trần, đến org trước mắt cũng đang khỏa thân!
"Các người......" Mai Mai đầy mặt không thể tin chỉ tay về phía Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao: "Vì sao lại đều khỏa thân nằm trên giường?"
Đúng là Mai Mai có nghe đến chuyện có chó cảnh cũng hầu hạ chủ nhân như vậy, nhưng lại chưa từng nghe qua sẽ có chó săn làm như vậy.
"Chuyện như vậy không phải chỉ có chó cảnh mới có thể làm sao?"
Mai Mai vừa dứt lờil, Tiểu Thái Đao đã muốn nhảy dựng lên. Thế nhưng Tinh Hoa lại quay đầu nhìn cậu một cái, khẩu khí trên vành tai nở rộ, giống như đang cảnh cáo cậu, khiến cậu không thể không kiềm chế mà lùi lại.
"Trước khi trả lời các câu hỏi của em, ta muốn em trả lời câu hỏi của ta trước. Tại sao em lại xuất hiện trong phòng của ta?" Tinh Hoa cười rất ôn hòa, nhưng so với Mai Mai nhỏ bé đứng trước mặt hắn thì trông hắn vô cùng cao lớn.
Mai Mai lùi về phía sau vài bước. Nó nuốt nước bọt đến ực một cái, không ngừng nhủ thầm: Đây là cơ hội cuối cùng!
Mai Mai quỳ xuống đến rầm một cái, cúi đầu khẩn cầu van lơn: "Thưa ngài Tinh hoa, xin ngài rủ lòng thương, hãy nhận nuôi tôi!"
"Em muốn ta nhận nuôi em?"
Thật là một yêu cầu kỳ quái. Tiểu Thái Đao ngồi dậy, nhăn mày nhìn Tinh Hoa và Mai Mai.
"Nếu...... Nếu bây giờ ngài không mang tôi đi, tôi sẽ bị đưa đến trại nhân giống để làm chó giống, cả đời không ngừng thụ thai rồi lại sinh con! Tôi không muốn biến thành như vậy!"
Mai Mai từng nghe đến những lời đồn về những chó giống nữ, nghe nói cuộc đời họ bị dày vò không khác gì sống trong địa ngục. Nó không muốn bản thân cũng trở thành như vậy.
Tinh Hoa im lặng một lúc sau rồi mới hỏi: "Vậy em nói xem, vì sao tôi lại phải nhận nuôi em? Nguyệt Mộ từng nói em cũng không phải quá xinh đẹp, hơn nữa lại sở hữu sức mạnh quá lớn, rất hậu đậu thường mắc sai lầm......"
"Tôi, tôi vẫn còn nhỏ! Đợi tôi lớn lên một chút, tôi nhất định sẽ trở nên hấp dẫn hơn!" Mai Mai nói, trong mắt lấp lánh nước mắt."Về phần sức mạnh...... tôi xin thề em sẽ học cách để kìm chế thật tốt!"
"Cầm lấy, bóp nhẹ một chút." Tiểu Thái Đao không biết lúc nào đã thò đầu ra từ phía sau Tinh Hoa. Cậu vẫn ngồi trên giường, vươn tay cầm lấy bình thủy tinh đưa cho Mai Mai.
Mai Mai và Tinh Hoa cùng đưa mắt nhìn Tiểu Thái Đao. Sau đó Mai Mai vô tội nhìn sang Tinh Hoa, thấy hắn gật đầu một chút muốn Mai Mai nghe theo, vì thế Mai Mai cầm lấy bình thủy tinh, nhẹ nhàng niết một chút.
Choảng một tiếng, bình thủy tinh đã vỡ toang. Bọn họ lẳng lặng nhìn những vảnh vỡ loảng xoảng rơi xuống đất. Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao nhìn nhau. Tiểu Thái Đao nhún vai, lại thụt đầu vào trong chăn bông.
Còn Mai Mai tội nghiệp bởi vì đã làm vỡ bình thủy tinh, thiết nghĩ mình đã vô vọng bèn khóc lớn. Thế này thì chỉ nay mai thôi, nó sẽ bị đưa đến trại nhân giống, sau đó trải qua một cuộc đời đầy bi kịch.
"Vậy em làm sao vào trong phòng được? Bên ngoài có khóa điện tử mà?" Tinh Hoa hỏi.
"Tôi đập vỡ, sau đó kéo cửa ra lách vào, chỉ vậy thôi...... Hu hu hu!" Mai Mai nức nở.
Nó không rõ tên org này bây giờ còn hỏi nó những vấn đề này để làm gì. Nó mới không rảnh để trả lời hắn, bởi vì nó còn đang bận bi ai về cuộc sống tương lai của mình.
"Ừm, em nói đơn giản như vậy, nhưng người bình thường lại không thể làm được."
"Trời sinh đã có sức mạnh quái dị chứ đâu phải tôi muốn!" Mai Mai khóc sướt mướt.
Cái gì mà giọng điệu không tốt hoặc chống đối org, hiện tại nó cũng chẳng sợ nữa. Dù sao cuối cùng nó cũng chỉ còn một con đường để đi.
Tinh Hoa nhìn Mai Mai, lại quay đầu nhìn Tiểu Thái Đao trên giường Tiểu Thái Đao nhướn mày, bổ sung một câu: "Nó đúng là hàng phế phẩm tệ hại."
"Ta biết, không cần đợi tên chó săn như ngươi thêm mắm dặm muối!" Mai Mai chà xát nước mắt, thở phì phì trừngTiểu Thái Đao. Nó tưởng rằng Tiểu Thái Đao sợ Tinh Hoa sẽ nhận nuôi nó, bản thân sẽ không được yêu thương nữa nên mới nói như vậy.
"Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ không tranh giànhh với ngươi. Dù sao căn bản cũng sẽ không có org nào đồng ý nhận nuôi ta!" Nói tới đây, Mai Mai lại bật khóc.
Tinh Hoa vương tay xoa đầu Mai Mai, tuy rằng hiện tại thì hắn muốn ôm Tiểu Thái Đao hơn......
"Đừng khóc."
"Muốn tôi không khóc thì nhận nuôi tôi đi!" Nước mũi Mai Mai chảy dài thườn thượt.
Tinh Hoa mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Được, nhận nuôi thì nhận nuôi. Ngày mai ta sẽ mang em đi, có được không?"
"Cái gì?" Mai Mai lau nước mũi, tưởng rằng tai mình nghe lầm.
"Ta sẽ nuôi em. Ngày mai ta sẽ mua em từ tay Nguyệt Mộ, về sau em sẽ trở thành vật nuôi của ta."
"Ngài, ngài là nói thật sao?" Mai Mai không thể tin nổi, nước mũi nhiễu cả xuống cũng không biết.
"Thật." Tinh Hoa chìa ngón út ra. Nếu như hắn nhớ không lầm, con người khi hứa hẹn chuyện gì đó sẽ làm như vậy.
Mai Mai nghi ngờ nhìn Tinh Hoa, sau đó chậm rãi vươn tay, dùng ngón tay út nhỏ bé của mình ngoắc lấy tay org.
"Hôm nay tạm thời như vậy đã. Em hãy lẻn về, đừng để bị phát hiện. Ngày mai ta sẽ nói với Nguyệt Mộ muốn mang em đi, hiểu chưa?" Tinh Hoa vươn tay xoa đầu Mai Mai, sau đó xoay nàng lại về phía cửa.
Mai Mai quay đầu lại. Nó ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngây ngốc rời đi, như kiểu còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Đợi đến lúc Mai Mai rời đi, Tinh Hoa khẽ cười một tiếng rồi ngồi trở lại trên giường. Hắn lôi cái tên Tiểu Thái Đao đang định lẩn vào góc giường kéo về.
"Ngươi thích đứa nhỏ kia sao?" Tinh Hoa hỏi.
"Còn lâu!"
"Vậy vì sao ngươi cứ đặc biệt nhấn mạnh rằng nó là hàng phế phẩm?"
"Nhưng đó là sự thật."
"Đó là bởi vì ngươi nghĩ rằng ta thích những mặt hàng thấp kém phải không? Giống như ngươi vậy......"
Tinh Hoa biết Tiểu Thái Đao không rảnh rỗi như vậy, cố ý đưa bình thủy tinh cho Mai Mai làm vỡ, còn nói nó là hàng kém chất lượng, nhất định là có dụng ý. Tiểu Thái Đao hy vọng hắn hãy cứu Mai Mai. Nhưng mà đương nhiên là lấy tính cách của Tiểu Thái Đao, cậu còn lâu mới trực tiếp đề ra yêu cầu như vậy với hắn.
"Thế nhưng chuyện này rủi ro quá lớn. Nếu ta chỉ cảm thấy một mình ngươi đặc biệt, chứ không phải thứ hàng chất lượng thấp nào cũng thích thì phải làm sao bây giờ?"
"Ta còn lâu mới thèm quan tâm đến ngươi thích cái gì!" Tiểu Thái Đao đỏ mặt đỏ, cậu không giỏi nói dối.
Tinh Hoa khẽ thở dài, sau đó ôm cậu vào trong lòng.
"Được được, không quan tâm thì thôi. Nhưng khi thấy ta nhận nuôi thú cưng khác, ngươi không cảm thấy gì khác sao?"
Bình thường một khi org nhận nuôi nhiều hơn hai vật nuôi, con người sẽ bắt đầu tranh giành tình cảm, để lấy được nhiều sự yêu thương hơn từ org. Chuyện này rất thường gặp khi org nuôi thú cưng.
Tuy rằng đối với org, mấy trò mèo như vậy của con người rất khiến chúng phản cảm. Thế nhưng không biết vì sao, Tinh Hoa lại hy vọng Tiểu Thái Đao cũng có một chút cảm giác như vậy, tuy rằng hắn cũng ý thức được, Tiểu Thái Đao nhất định......
"Ta phải cảm thấy thế nào? Mau, buông, ta, ra!"
— Sẽ có phản ứng như thế này.
"Nếu có thể cảm thấy như vậy, thế thì tốt biết bao?" Ngược lại, Tinh Hoa càng ôm chặt lấy Tiểu Thái Đao.
"Dù sao......" Tiểu Thái Đao không vùng ra được, tức đến đỏ lự hết cả người. Hắn nghĩ rằng Tinh Hoa muốn hắn phản ứng như thế nào đó cho nên mới trở nên đáng ghét như vậy. Để có thể thoát ra, hắn đành phải thuận miệng trả lời:"Dù sao như vậy không phải rất tốt sao? Có chó cảnh mới, ngươi về sau có thể cùng cô ta chơi, đừng làm phiền đến ta!"
"Chơi? Ý ngươi là lên giường như này sao?"
"Như nào cũng được!"
Tinh Hoa nhíu chặt mày, hắn không thích đáp án của Tiểu Thái Đao lắm, điều này khiến ngực hắn cảm thấy rầu rĩ. Hắn lắc đầu với Tiểu Thái Đao:"Ta không định làm như vậy với con bé."
"Vậy ngươi tính thế nào?"
"Ta không có ý chơi đùa con bé hay để con bé trở thành chó cảnh."
"Hả?" Tiểu Thái Đao nghe không hiểu.
"Ta tính để cô bé trở thành chó săn, mà không phải chó cảnh."
"Cái gì? Ý ngươi là gì?" Tiểu Thái Đao túm tóc Tinh Hoa.
"Đau, đau đau......"
"Đau đau đau!"
Tiểu Thái Đao ôm đầu, cùng lúc kêu đau với Tinh Hoa. Cậu quên chú ý kiềm chế lực tay.
"Có ý gì ngươi không cần phải biết, sau này sẽ hiểu." Tinh Hoa vuốt tóc, rồi lại xoa đầu Tiểu Thái Đao: "Tạm thời chúng ta không nói những chuyện đó......"
Tinh Hoa còn chưa nói xong, Tiểu Thái Đao liền nhạy cảm mà ngửi thấy mùi "nguy hiểm". Cậu giống như dã thú bị sa vào bẫy kẹp của thợ săn, bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
"Vừa『 cho ăn 』 được một nửa đã bị làm phiền. Hiện tại không còn ai quấy rầy nữa, nên tiếp tục thôi." Tinh Hoa cười, con ngươi xanh biếc tỏa ra ánh sáng màu lam.
"Không phải đã cho ăn rồi sao? Mau dừng tay!"
Tiểu Thái Đao nắm chặt chăn bông, Tinh Hoa nằm sấp phía sau cậu.
"Ta cảm giác nếu chỉ dùng khẩu khí cho ngươi ăn, ngươi vẫn sẽ không ngoan, vẫn rất phấn chấn, cho nên...... từ phía dưới đi?" Tinh Hoa nhẹ nhàng vỗ về eo Tiểu Thái Đao, khiến cho đồi phương nổi da gà.
Cái thứ kia chen vào giữa hai chân khiến cho cậu cảm thấy bị uy hiếp. Tiểu Thái Đao đã bị tiến vào trong một lần, cậu nhớ rõ cảm giác khi bị xâm nhập. Điều này khiến cho cậu tim đập như trống, vô cùng khẩn trương.
Muốn cậy mạnh tiếp tục đối đầu với Tinh Hoa hay là tạm thời cúi đầu chịu thua, câu trả lời rất rõ ràng. Tiểu Thái Đao sẽ không lao đầu vào những trận đấu không có lợi cho mình.
"Ta, ta...... Ta nghe lời là được! Ta sẽ ngoan ngoãn chui vào trong góc ngủ, không phá phách nữa."
Gần như cắn răng nói xong câu này, Tiểu Thái Đao cọ mặt vào gối để lau mồ hôi, dạ dày lần đầu tiên uống rượu, cảm giác như bị lửa thiêu đốt hơi âm ẩm đau, lửa nóng đã lan ra toàn thân.
Nghe thấy tuyên ngôn đầu hàng của cậu, đối với Tiểu Thái Đao mà nói chính là tiến bộ đáng quý nhất. Tinh Hoa hẳn là phải vừa lòng với cách giáo dục chó săn của mình, sau đó buông ra Tiểu Thái Đao giống như một lời khen thưởng, nhưng mà......
Tinh Hoa cảm nhận được dục vọng trỗi dậy từ sâu thẳm cơ thể. Đây rõ ràng là thứ cảm giác chỉ chủ động xuất hiện khi đến kỳ sinh sản, thế nhưng nó lại đang trào ra từ trong cơ thể một cách vô cùng rõ ràng.
Tinh Hoa rất muốn làm những chuyện thân mật với Tiểu Thái Đao, tỷ như ôm chặt lấy cậu, muốn cậu dung nhập vào xương máu của hắn — hắn có khát vọng muốn được kết hợp với Tiểu Thái Đao. Cảm giác như vậy có phải rất giống với dục vọng của con người không?
"Ngươi rốt cuộc có nghe được không?!"
Tiếng gầm nhẹ của Tiểu Thái Đao gọi lý trí của Tinh Hoa trở về.
"Không được, ta không tin ngươi. Đã từng có nhiều vết xe đổ lắm rồi." Tinh Hoa nói dối. Lần này hắn tin tưởng Tiểu Thái Đao, nhưng mà khi Tiểu Thái Đao hung tợn trừng hắn, hắn thế mà lại nói dối.
"Này!"
Túm tóc đã trở thành hành động cảnh cáo của Tiểu Thái Đao đối với Tinh Hoa, Tinh Hoa cũng không để ý. Cảm giác hơi đau đớn bị hắn xem như Tiểu Thái Đao đang đùa với hắn.
Tinh Hoa bỏ ngón tay vào trong miệng, dùng đầu lưỡi thấm ướt, sau đó đút vào bên trong cặp mông của Tiểu Thái Đao.
Từ cơ thể đang gồng lên chống cự của Tiểu Thái Đao có thể thấy được, cậu nhất định là đã bị chọc tức, bởi vì không nhận được sự tin tưởng, lại còn bị đối xử như vậy
"A a a a –" Tiểu Thái Đao túm chặt gối, chôn mặt trong gối gầm gừ.
Như vậy thật đáng yêu. Tinh Hoa cảm giác trái tim của mình đập hơi mạnh, đó không phải tiếng tim đập bình thường.
"Ngươi không thích cảm giác này sao? Ta tưởng rằng làm như vậy sẽ khiến con người cảm thấy thoải mái."
Quả thật là cũng thoải mái, nhưng mà chính cái cảm giác thoải mái lại khiến cậu thấy quỷ quái. Tiểu Thái Đao cảm thấy kỳ quặc, cho nên cậu tưởng rằng bản thân cậu không thích.
"Cái tên Nguyệt Mộ kia không phải nói chuyện giao phối này chỉ là hành vi của con người sao với nhau sao? Các ngươi là org cao quý, không thể làm chuyện này với con người! A!...... Đừng cử động ngón tay!"
"Vào những thời điểm thế náy thì ngươi không cần thiết phải nghe lời." Tinh Hoa chau mày, đôi khi hắn chẳng biết phải làm thế nào với Tiểu Thái Đao cả.
"Tóm lại là mau thả ta ra! Ngươi không phải là org sao? Chẳng phải org thích nhất là quy củ còn gì, ngươi còn thích chó săn biết『 nghe lời 』sao? Mau nghe lời đồng loại ngươi dừng lại ngay!"
Tinh Hoa lắc đầu. Nếu hắn thích chó săn biết "Nghe lời" thì ngay từ đầu hắn đã không mua Tiểu Thái Đao.
Tinh Hoa rút đầu ngón tay ra, khiến Tiểu Thái Đao tưởng rằng đối phương chuẩn bị buông tha cho mình thì Tinh Hoa đè xuống người cậu, hai cơ thể áp sát vào nhau, khiến khí quan thô cứng kia đặt giữa mông cậu.
Tiểu Thái Đao cắn răng, biết là không thể trốn thoát. Cậu tuyệt vọng thở hắt ra.
"Ta đã nói là ta sẽ nghe lời, vì sao ngươi vẫn muốn làm chuyện này?"
"Bởi vì ta muốn......" Phát tiết cảm xúc nào đó với cậu.
Tiểu Thái Đao thuận miệng hỏi một câu mà lại khiến Tinh Hoa chỉ đáp được một nửa rồi không thể nói tiếp được nữa. Hắn biết bản thân không hiểu vì sao lại muốn phát tiết cảm xúc lên người Tiểu Thái Đao, nhưng hắn cũng không hiểu cảm xúc này là cái gì.
"Cái gì?" Tiểu Thái Đao còn chưa thể nghe hiểu hàm ý trong lời nói của Tinh Hoa, mà phía sau lại khiến cậu phải kẹp chặt hai chân: "Này, này! đợi đã...... đừng làm như thế nữa......"
Từng tấc một sâu trong cơ thể bị xâm nhập, hóa ra tên org kia trong lúc nói chuyện với cậu đã nhét thứ đó vào bên trong.
"Thả lỏng, để ta cho ngươi ăn no."
Trong lúc Tinh Hoa đang thì thầm bên tai Tiểu Thái Đao, Tiểu Thái Đao lại túm chặt mái tóc dài của Tinh Hoa, đồng thời phát hiện tên org chết tiệt dám đưa tay vào giữa hai chân cậu, đang "tấn công" bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể cậu.
Mai Mai cả đêm thao thức. Tuy rằng vị org kia đã đồng ý rằng sẽ mang nó đi, nhưng ai mà biết liệu có phải chỉ là dỗ ngọt để đuổi nó đi? Vì thế mà nó trở về lồng cứ đứng ngồi không yên suốt cả đêm.
Sáng sớm tinh mơ, khi những chó cảnh xinh đẹp vẫn còn đang say ngủ, chỉ có Mai Mai là hai mắt thâm sì, thức trắng suốt đêm.
Sau đó, lần lượt có AI lục tục tiến vào, dẫn đi một vài chó cảnh xinh đẹp. Mai Mai ngồi thu lu trong góc chứng kiến hết thảy. Nó vẫn chờ mong có AI đi về phía nó, nhưng đợi mãi, đợi mãi cũng chẳng có.
Mai Mai thất vọng cúi đầu, cho đến khi có người gõ gõ vào tủ kính của nó.
Mai Mai ngẩng đầu, có một AI đang đứng ở trước tủ kính của nó, lấy chìa khóa mở cửa kính ra.
"Đứa nhỏ kia chuẩn bị được đưa đến trại nhân giống sao?" Có một chó cảnh khe khẽ thì thầm.
Mai Mai vô cùng hồi hộp, nó không nhịn được túm chặt lấy AI trước mặt, nôn nóng hỏi:"Ngươi muốn mang ta đến nơi nào?"
AI bị Mai Mai lôi kéo, toàn bộ cánh tay bằng máy móc đã bị kéo rớt, nhưng có vẻ như nó đã đã quá quen với sự phá hoại của Mai Mai, AI chỉ cười, lắp lại tay rồi nói: "Chúc mừng ngươi, có chủ nhân muốn nhận nuôi ngươi. Bây giờ ta sẽ mang ngươi đi trang điểm rồi sẽ mang ngươi đến trước mặt chủ nhân để kết khế ước."
Nghe vậy, Mai Mai lập tức vui như mở cờ. Nó cúi xuống xem ngón út của mình, vị org thật sự đã giữ lời hứa!
Trước khi kết khế ước, chó cảnh đều sẽ trang điểm cẩn thận, diện lên mình bộ cánh đẹp nhất rồi mới đến diện kiến chủ nhân. Bởi vậy Mai Mai cũng cố gắng trang điểm cho mình đẹp nhất có thể, tuy rằng với vóc dáng bé xíu của nó thì chẳng khác gì một đứa nhóc con cố giả làm người lớn......
Tâm trạng của Mai Mai có chút thấp thỏm. Nó cũng từng hóng được quá trình kết khế ước, nghe kể thì có vẻ rất đáng sợ. Nó còn nhớ rõ hình dáng của khế ước trên cơ thể trần trụi của tên chó săn buổi tối hôm qua.
Trên cơ thể nó cũng sẽ hiện ra hoa văn như vậy sao? Mai Mai còn đang mải chìm đắm trong suy nghĩ của mình, chốc lát đã bị dẫn đến căn phòng mà tối hôm qua nó đã lẻn vào.
Cửa phòng đã được sửa xong. Mai Mai liếc nhìn cái khóa điện tử hoàn hảo như chưa từng có cuộc chia ly, trái tim trong lồng ngực đập thùm thụp. Hẳn là chưa ai phát hiện ra cái khóa này đã từng bị nó phá hỏng, phải vậy không?
Sau khi nó đi vào phòng, AI liền lui đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Mai Mai.
Bây giờ hẳn là nó phải cởi hết quần áo rồi nằm im trên giường, đúng không? Sau đó chờ chủ nhân tương lai của nó, ngài Tinh Hoa đến để kết đính khế ước với nó? Nghe nói các chó cảnh đều làm như vậy — Mai Mai một bên đăm chiêu suy nghĩ, một bên tiến về phía chiếc giường. Nhưng là đến khi nó đi đến trước giường liền phát hiện ra nó không thể làm như vậy, bởi vì nếu nó lại leo lên giường nữa, như vậy thì giường chật quá.
"À, em tới rồi sao?"
Tinh Hoa mặc quần áo ngồi chỉnh tề ở trên giường, trong tay cầm một thứ gì đó tròn tròn giống như quả cầu, Mai Mai cũng không biết đó là cái gì. Còn bên cạnh Tinh Hoa, chiếc chăn bông che khuất một "thứ" gì đó, chỉ thấy hai chân lộ ra ngoài.
Vừa nghe thấy tiếng động, cái chăn liền cử động.
"Là ai?" Tiếng nói đầy cảnh giác của chó săn vang lên, giống hệt như tối hôm qua.
"Các người, sao đến giờ vẫn còn......" Mai Mai làm thế nào cũng không nghĩ tới tên chó săn tối hôm qua cùng với org ở bên nhau một đêm, thế mà cho tới sáng nay vẫn còn nằm ở trên giường.
"Lại là ngươi!" Tiểu Thái Đao muốn nhảy dựng lên ngay lập tức, tiếc rằng cậu chỉ vừa muốn đứng dậy, cơn đau choáng váng như đánh úp vào đầu cùng với sự ướt át khó chịu ở phần dưới cơ thể khiến cậu đến bò dậy còn khó. "Ai ya ai ya –"
"Nghe nói cái này gọi là say rượu." Tinh Hoa thấy bộ dạng này của Tiểu Thái Đao rất thú vị, liền vươn ngón tay chọc vào chân đối phương một cái, khiến Tiểu Thái Đao lập tức nằm úp sấp xuống giường.
"Tinh Hoa!"
Tiểu Thái Đao càng tức giận gầm rú, Tinh Hoa ngược lại càng cười đến là vui vẻ. Mai Mai nhất thời cảm giác mình bị bỏ rơi không ai chú ý tới.
"Ngài... Ngài Tinh Hoa, ngài không phải muốn kết khế ước với tôi sao?" Mai Mai không nhịn được nhắc nhở.
"A, về chuyện này......"
"Hai người các ngươi muốn kết khế ước sao?" Tiểu Thái Đao mặt xanh mét, bị bọc trong chăn hỏi.
Nếu không phải biết rằng trong cơ thể Tiểu Thái Đao vẫn còn lưu lại "chất kích thích" của hắn, hơn nữa cậu vẫn đang say rượu nên không thoải mái, Tinh Hoa còn tưởng rằng cậu không vui khi thấy hắn cùng thú nuôi khác đính khế ước.
"Các ngươi cứ thoải mái đính khế ước, ông đây rời đi không làm phiền nữa."
Quả nhiên, Tiểu Thái Đao không hề có ý định muốn tranh sủng.
"Ngươi định đi đâu?" Tinh Hoa kéo cậu trở lại hỏi.
"Phòng tắm, ta muốn ngâm nước lạnh một chút, ngươi cứ đính khế ước của ngươi đi, đừng làm phiền ta!"
"Ta đâu có muốn đính khế ước chứ." Tinh Hoa trả lời như lẽ đương nhiên, khiến cho hai tiếng kêu kinh ngạc cùng vang lên. "A?"
"Ngài, ngài không muốn đính khế ước với em sao?" Mai Mai hoảng hốt, lập tức hai mắt đã ngấn nước, nhất thời kích động, đánh vỡ ngăn tủ bên cạnh, giọng nức nở: "Em đã biết sẽ không có chuyện tốt như thế. Ngài lừa em! Em không muốn bị đưa đi phối giống đâu!"
"Không, cũng không phải như vậy......"
Tinh Hoa còn chưa kịp giải thích, liền bị Nguyệt Mộ và AI vừa tiến vào ngắt lời.
"Xin lỗi đã quấy rầy." Để thể hiện sự tôn trọng, vì là chủ nhân nơi đây, Nguyệt Mộ vẫn phải bỏ chút công sức hạ mình với Tinh Hoa.
Mắt lão nhìn tình huống trong phòng, chậm rãi bước đến bên cạnh Mai Mai, nó thấy ánh mắt lão nhìn mình thật là lạnh lùng.
"Mới sáng có AI đến báo cáo nói ngài Tinh Hoa muốn mang Mai Mai cùng đi, lúc đó ta còn rất ngạc nhiên, tưởng rằng ngài thật sự muốn mang thứ thấp kém này về, xem ra lúc này tận mắt nhìn thấy ngài liền muốn đổi ý rồi?" Nguyệt Mộ đặt tay trên đầu Mai Mai, trầm giọng nói: "Con nhỏ này quả nhiên là phế phẩm, cuối cùng chỉ có thể dùng để nhân giống. Tôi vẫn là khuyên ngài lựa chọn một thú nuôi khác, cũng có thể giới thiệu cho ngài một chó săn xinh đẹp hơn nhiều?"
Vừa nói, Nguyệt Mộ vừa để ý đến Tiểu Thái Đao trên giường, vốn là chó săn không được phép lên giường bây giờ lại đang trần truồng ngồi đó, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì không cần nói cũng có thể tự nghĩ ra. Nguyệt Mộ không chút che giấu nhếch mày một cái.
Để ý thấy ánh mắt không thân thiện đó, Tiểu Thái Đao ngay lập tức muốn cầm đao của mình lên, nhưng đã bị Tinh Hoa ngăn lại.
Tinh Hoa chỉ muốn giảm bớt phiền phức ở đây, chỉ vội vàng dùng chăn che lại thân thể không mảnh vải của Tiểu Thái Đao.
Rất tự nhiên thả màn xuống, sau khi xác nhận Tiểu Thái Đao không bị người khác nhìn thấy, Tinh Hoa vừa lòng gật đầu, đi giải thích với Mai Mai đang đứng cạnh org kia.
"Không cần phải giới thiệu thú nuôi khác cho ta, ta quả thật muốn mang Mai Mai đi."
Nguyệt Mộ hơi nhăn mày, khó hiểu hỏi: "Ngài muốn mang nó đi, lại không muốn đính khế ước với nó? Tôi vừa rồi chắc là không nghe lầm chứ, ngài đã nói qua không muốn đính khế ước với nó mà."
"Nuôi vật nuôi nhất định phải có khế ước sao?" Tinh Hoa hỏi.
Nguyệt Mộ sửng sốt, quả thật không có thứ quy định cứng nhắc này, nhưng bình thường vì lo lắng con người sẽ chạy trốn hoặc làm phản, bọn họ đều sẽ đính khế ước với con người.
"Nếu ngài không đính khế ước với vật nuôi, không sợ nó sẽ chạy trốn sao? Con người đào vong thông thường sẽ tụ tập với lũ chó hoang lưu lạc bên ngoài, tạo thành sự ô nhiễm bẩn thỉu không cần thiết cho Mẹ. Ngài không hy vọng chuyện như này xảy ra, phải không?"
Nguyệt Mộ không hài lòng hỏi, nhưng Tinh Hoa vẫn tươi cười như trước.
"Sẽ không đâu. Đứa nhỏ này nhất định sẽ luôn đi bên cạnh ta, sẽ không chạy trốn, có đúng không?" Tinh Hoa hạ thấp người, để tầm mắt giao nhau với Mai Mai.
Mai Mai sụt sịt mũi, gật đầu thật mạnh.
Tinh Hoa cười nhẹ nhàng rồi đứng dậy. Hắn kéo tay Nguyệt Mộ ra, sau đó đưa Mai Mai về bên người mình.
"Cho nên quý ngài đây còn có đề nghị nào nữa không?"
Tinh Hoa đã nói đến như vậy, Nguyệt Mộ vốn có tầng lớp huyết mạch thấp hơn Tinh Hoa quá nhiều đương nhiên cũng không tiện nói thêm câu nào nữa.
"Như vậy thì tùy ngài! Mai Mai hiện tại đã trở thành vật nuôi của ngài."
"Cám ơn ngài! Ngài Tinh Hoa!" Mai Mai quỳ rạp xuống đất cúi đầu, từ lúc Nguyệt Mộ rời đi nó vẫn duy trì tư thế này.
"Không cần phải gọi ta là ngài này ngài nọ, tùy em muốn gọi như thế nào đều được."
"Thật sao?" Mai Mai cảm thấy mọi thứ đang trở nên tốt đẹp đến mực khó tin. Nó vui vẻ vô cùng, cuối cùng nó cũng có chủ nhân.
"Thật. Hơn nữa, em không cần phải cảm ơn ta, mà nên cảm ơn cái tên khẩu xà tâm phật trong kia."
"Ngài......" Sau khi được đến Tinh Hoa cho phép, Mai Mai cũng không muốn sử dụng những đại từ nhân xưng khiến nó trở nên ngại ngùng nữa:"Ý anh là tên chó săn đó sao?"
"Thực ra ta cũng rất có hứng thú với em, nhưng để đi đến quyết định muốn nhận nuôi em, đó là do Tiểu Thái Đao đã nói giúp cho em"
Tinh Hoa xoa đầu Mai Mai, nhỏ giọng nói. Thế nhưng hình như đã bị Tiểu Thái Đao nghe thấy, một thanh đao bay vèo vèo qua mặt hắn cắm phập xuống sàn nhà, chỉ cách Tinh Hoa mấy cm.
"Liên quan đéo gì đến ông! Chính ngươi muốn nuôi còn phải cần ý kiến của ông đây sao?!" Tiểu Thái Đao hạ nửa người vây quanh đệm trải giường chui đi ra.
"Em xem, tên này cứ khẩu xà tâm phật như vậy, thật là đáng yêu." Tinh Hoa cười.
Tiểu Thái Đao vừa nghe thấy Tinh Hoa nói cậu đáng yêu thì lại nhào lên liều mạng với hắn. Chẳng qua cậu vừa mới bị "cho ăn" cả đêm, lực sát thương của Tiểu Thái Đao không còn cao như thường lệ, nhào lên đánh nhau với Tinh Hoa chỉ như một con mèo xù lông đang chơi đùa.
Cái tên chó săn hung hãn chỉ thích ở trần kia sao có thế nói giúp cho nó? Mai Mai ngây người nhìn cặp chủ tớ trông có vẻ như tình cảm rất tốt kia, nhất là Tiểu Thái Đao. Nó chú ý tới khế ước màu lam như đóa hoa đang nở rộ xinh đẹp trên vai Tiểu Thái Đao.
"Vì sao không đính khế ước với em?" Mai Mai bỗng nhiên đặt câu hỏi.
"Hửm?" Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao đang đánh nhau dở, tóc của hắn cũng đang bị Tiểu Thái Đao túm trong tay, dù vậy trông tâm trạng hắn có vẻ như rất tốt.
"Ngài có thể đính khế ước với em! Em muốn báo đáp ân tình của Tiểu Hoa, cái gì em cũng làm được!"
Tiểu Hoa? Nghe thấy xưng hô như vậy, Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao đều sửng sốt. Mà chính hắn đã cho phép Mai Mai muốn gọi mình thế nào cũng được nên Tinh Hoa cũng không thể ý kiến gì. Ngược lại là Tiểu Thái Đao, hiếm khi bị chọc đến mức cười sặc.
Cậu ôm bụng cười lăn cười bò: "Gọi thế này nghe hay thật đấy, có phải không bé Tiểu Hoa?" Cậu còn vỗ vỗ vai Tinh Hoa.
Tinh Hoa nhìn bàn tay Tiểu Thái Đao đang đặt trêm vai hắn, trong lòng có thấy là lạ. Hắn mỉm cười, lắc đầu với Mai Mai: "Hiện tại em cứ ngoan ngoãn nghe lời ta là được. Ta không định đính khế ước với người khác."
"Hả?! Nhưng mà ngài đã đính khế ước với anh ta còn gì!" Mai Mai cảm thấy không công bằng.
"Đù má! Vì sao chỉ có ông đây là cần khế ước?" Tiểu Thái Đao cũng cảm thấy không công bằng.
"Bởi vì...... Tiểu Thái Đao khá là đặc biệt, cho nên hiện tại ta chỉ muốn duy trì quan hệ khế ước với Tiểu Thái Đao thôi."
Chỉ có Tinh Hoa cảm thấy công bằng.
Mai Mai đi thẳng lên tầng trên. Nếu nó không nhầm, nơi vị khách hôm nay ở lại chính là phòng khách ở tầng trên này. Vị khách đó chính là hi vọng còn lại duy nhất của nó, nhất định phải nghĩ biện pháp tìm ra hắn, rồi đến trước mặt hắn...
"Ai ở đó?" Một AI ở trên hàng lang tối tăm, đang cố nhìn bốn phía xác nhận.
Mai Mai nép vào góc tường, che miệng cố gắng không phát ra âm thanh.
AI lại nhìn quanh một vòng, cuối cùng chậm rãi rời hành lang.
Mai Mai nhân cơ hội này chạy ra, nhưng cả hành lang có rất nhiều phòng khách, không phải muốn tìm liền có thể tìm thấy vị khách mà nó muốn tìm. Không có cách nào khác, nó chỉ có thể ghé tai vào từng cánh cửa nghe động tĩnh bên trong, nhưng cửa dày như vậy, nếu chỉ là giọng nói chuyện bình thường, nó đúng là không thể nghe thấy chút nào.
Trong lúc nó đang dần buông bỏ hi vọng, phòng bên cạnh lại truyền đến tiếng va chạm nhỏ, rất nhanh liền ngừng, sau đó là một trận im lặng.
Hẳn là phòng này! Mai Mai nghĩ, không biết trong phòng tại sao lại phát ra âm thanh như vậy, nhưng nó thật sự cảm kích tiếng động này.
Mai Mai đi đến cửa phòng đó, cửa đã được đóng chặt còn có khoá điện tử, nhưng cũng không có vấn đề gì. Nó chẳng có tài cán gì, chỉ được cái trời sinh đã có sức mạnh vô cùng lớn. Nó cứ thế phá hỏng khoá điện tử. Không có cái khoá này thì cũng chả cần phải cố sức mở cửa nữa. Nếu là người bình thường, muốn mở được cái cửa này thật sự phải cố hết sức, nhưng nó trước kia dù sao cũng đã phá không biết bao nhiêu cái cửa như thế này.
Mai Mai cố hết sức cắn răng đẩy một kẽ hở trên cửa đủ lớn rồi cố chen đi vào. Bên trong không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào qua cửa sổ sát đất, nhìn kỹ mới có thể nhìn thấy đồ vật bên trong.
Trong phòng có một chiếc giường cực lớn, treo rèm trắng phía trước, loại giường xa hoa thế này Mai Mai vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, trước giờ đều chỉ có thể ngủ trên giường nhỏ hẹp dành cho thú nuôi.
Mai Mai thầm ngưỡng mộ nghĩ rằng nếu nó có thể trở thành chó cảnh của vị khách đó, sau này chắc cũng có thể được ở trong căn phòng như vậy! Cho nên nó nhất định phải....
Mai Mai ló đầu nhìn vào trong, vị khách kia đang ngồi trên giường, chăn chiếu có hơi tán loạn, nhưng nó không để ý nhiều như vậy, chỉ chăm chú nhìn người trên giường được chiếc chăn dày bao bọc. Hắn đang nhắm mắt tựa như đang ngủ, nhưng làm gì có ai lại ngủ ngồi chứ? Mai Mai nghĩ ngợi, vẫn không rời mắt khỏi người đó.
Màu tóc thật là kỳ lạ, khác hẳn với màu tóc vàng óng ánh của chủ nhân, mà ánh lam toả ra trên tóc lại vô cùng xinh đẹp.
Nếu có thể trở thành thú cưng của org như vậy, tương lai nhất định nó có thể vênh mặt nhìn đến mấy chó cảnh tự cho mình là tốt kia. Mai Mai hít sâu một hơi hạ quyết tâm, im lặng đi về phía Tinh Hoa.
Mai Mai đến gần vừa mới vươn tay ra, tiếng xé rách vải vóc truyền đến, một thanh đao đâm thủng chăn lao đến, muốn đâm vào cằm Mai Mai.
Tinh Hoa mở mắt ra, đầy mặt kinh ngạc, cuối cùng lại chỉ nở nụ cười.
"Tiểu Mai?" Tinh Hoa còn nhớ rõ tên của nó.
Mai Mai không dám động, bởi vì một thanh đao còn đang kề ngay cổ nó.
Lúc này, trong tấm chăn trước ngực Tinh Hoa, có thứ gì đó bắt đầu động đậy, sau đó một bàn tay thò ra nắm lấy tóc hắn.
"Đau quá, đau quá, đợi đã, đừng nắm loạn......" Tinh Hoa cố gắng trấn an "thứ" trong chăn.
Mai Mai thấy tóc trên vành tai Tinh Hoa động đậy, tưởng là gió thổi, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện ra là do thực quản của hắn đang cử động. Thực quản chính là phần nối tiếp phía sau khẩu khí. Thực quản giống như xúc tu lui về phía sau, chậm rãi luồn vào trong tóc, sau đó khẩu khí hơi chút ướt át của Tinh Hoa đã trở lại trên vành tai.
"Ai đó?" Lúc này, bên dưới tấm chăn phát ra âm thanh cảnh cáo.
Mai Mai không dám lên tiếng, chỉ có thể đợi lúc "thứ" trong chăn lên tiếng. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt này, Mai Mai kinh ngạc, trong lòng org thế mà lại là tên chó săn đó.
"Ngươi đêm khuya dám xông vào trong phòng chúng ta muốn làm cái gì?" Tiểu Thái Đao dùng mu bàn tay chà xát môi, vẻ mặt hung ác đứng lên.
Mai Mai lúc này mới chú ý tới tên chó săn trước mắt cả người trần trụi.
"Á! Mau che lại, ngươi mau che thứ đó đi!" Mai Mai bịt mắt, dậm chân hét.
"Ta đang hỏi ngươi đó!" Tiểu Thái Đao không để ý đến những lời nói vô nghĩa kia của cô bé, định cầm đao nhảy xuống giường, nhưng lại bị Tinh Hoa kéo lại.
"Ngươi làm cái gì vậy?"
"Ngươi mặc quần áo vào đi." Tinh Hoa kéo chăn phủ lên người Tiểu Thái Đao vẫn đang giãy dụa.
"Có cái gì mà phải che?"
"Nhưng cũng không thể trần truồng gặp người ta chứ."
"Ở Sở huấn luyện chó săn mọi người đều như vậy." Cho nên Tiểu Thái Đao hoàn toàn không cảm thấy như vậy là sai.
"Vấn đề không phải như vậy......" Tinh Hoa bỗng nhiên có chút không vui. Hắn khẽ thở dài, cầm lấy đao của Tiểu Thái Đao để sang một bên, sau đó nhét cậu trở về trong chăn: "Ngoan ngoãn đợi ở đây, để ta đi nói chuyện với cô nhóc."
"Nếu nhỏ làm ngươi bị thương thì sao?"
"Chỉ là một cô bé, sẽ không sao đâu."
"Ta......"
Tiểu Thái Đao giãy dụa muốn đứng dậy, lại bị Tinh Hoa áp xuống.
"Chẳng lẽ vừa nãy vẫn còn chưa ăn no, bụng ngươi vẫn đói sao?"
Chỉ một câu nói của Tinh Hoa đã khiến Tiểu Thái Đao dừng lại. Cậu trừng mắt nhìn Tinh Hoa, nhưng lại ngoan ngoãn chui lại vào trong chăn bông.
Tinh Hoa vừa lòng vỗ vỗ đầu Tiểu Thái Đao rồi xoay người sang chỗ khác. Hắn qua loa phủ thêm một chiếc áo choàng lên vai.
Mai Mai lúc này mới chú ý tới đồ vật đổ vỡ khắp nơi, đệm trải giường tán loạn. Không chỉ là chó săn kia để thân trần, đến org trước mắt cũng đang khỏa thân!
"Các người......" Mai Mai đầy mặt không thể tin chỉ tay về phía Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao: "Vì sao lại đều khỏa thân nằm trên giường?"
Đúng là Mai Mai có nghe đến chuyện có chó cảnh cũng hầu hạ chủ nhân như vậy, nhưng lại chưa từng nghe qua sẽ có chó săn làm như vậy.
"Chuyện như vậy không phải chỉ có chó cảnh mới có thể làm sao?"
Mai Mai vừa dứt lờil, Tiểu Thái Đao đã muốn nhảy dựng lên. Thế nhưng Tinh Hoa lại quay đầu nhìn cậu một cái, khẩu khí trên vành tai nở rộ, giống như đang cảnh cáo cậu, khiến cậu không thể không kiềm chế mà lùi lại.
"Trước khi trả lời các câu hỏi của em, ta muốn em trả lời câu hỏi của ta trước. Tại sao em lại xuất hiện trong phòng của ta?" Tinh Hoa cười rất ôn hòa, nhưng so với Mai Mai nhỏ bé đứng trước mặt hắn thì trông hắn vô cùng cao lớn.
Mai Mai lùi về phía sau vài bước. Nó nuốt nước bọt đến ực một cái, không ngừng nhủ thầm: Đây là cơ hội cuối cùng!
Mai Mai quỳ xuống đến rầm một cái, cúi đầu khẩn cầu van lơn: "Thưa ngài Tinh hoa, xin ngài rủ lòng thương, hãy nhận nuôi tôi!"
"Em muốn ta nhận nuôi em?"
Thật là một yêu cầu kỳ quái. Tiểu Thái Đao ngồi dậy, nhăn mày nhìn Tinh Hoa và Mai Mai.
"Nếu...... Nếu bây giờ ngài không mang tôi đi, tôi sẽ bị đưa đến trại nhân giống để làm chó giống, cả đời không ngừng thụ thai rồi lại sinh con! Tôi không muốn biến thành như vậy!"
Mai Mai từng nghe đến những lời đồn về những chó giống nữ, nghe nói cuộc đời họ bị dày vò không khác gì sống trong địa ngục. Nó không muốn bản thân cũng trở thành như vậy.
Tinh Hoa im lặng một lúc sau rồi mới hỏi: "Vậy em nói xem, vì sao tôi lại phải nhận nuôi em? Nguyệt Mộ từng nói em cũng không phải quá xinh đẹp, hơn nữa lại sở hữu sức mạnh quá lớn, rất hậu đậu thường mắc sai lầm......"
"Tôi, tôi vẫn còn nhỏ! Đợi tôi lớn lên một chút, tôi nhất định sẽ trở nên hấp dẫn hơn!" Mai Mai nói, trong mắt lấp lánh nước mắt."Về phần sức mạnh...... tôi xin thề em sẽ học cách để kìm chế thật tốt!"
"Cầm lấy, bóp nhẹ một chút." Tiểu Thái Đao không biết lúc nào đã thò đầu ra từ phía sau Tinh Hoa. Cậu vẫn ngồi trên giường, vươn tay cầm lấy bình thủy tinh đưa cho Mai Mai.
Mai Mai và Tinh Hoa cùng đưa mắt nhìn Tiểu Thái Đao. Sau đó Mai Mai vô tội nhìn sang Tinh Hoa, thấy hắn gật đầu một chút muốn Mai Mai nghe theo, vì thế Mai Mai cầm lấy bình thủy tinh, nhẹ nhàng niết một chút.
Choảng một tiếng, bình thủy tinh đã vỡ toang. Bọn họ lẳng lặng nhìn những vảnh vỡ loảng xoảng rơi xuống đất. Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao nhìn nhau. Tiểu Thái Đao nhún vai, lại thụt đầu vào trong chăn bông.
Còn Mai Mai tội nghiệp bởi vì đã làm vỡ bình thủy tinh, thiết nghĩ mình đã vô vọng bèn khóc lớn. Thế này thì chỉ nay mai thôi, nó sẽ bị đưa đến trại nhân giống, sau đó trải qua một cuộc đời đầy bi kịch.
"Vậy em làm sao vào trong phòng được? Bên ngoài có khóa điện tử mà?" Tinh Hoa hỏi.
"Tôi đập vỡ, sau đó kéo cửa ra lách vào, chỉ vậy thôi...... Hu hu hu!" Mai Mai nức nở.
Nó không rõ tên org này bây giờ còn hỏi nó những vấn đề này để làm gì. Nó mới không rảnh để trả lời hắn, bởi vì nó còn đang bận bi ai về cuộc sống tương lai của mình.
"Ừm, em nói đơn giản như vậy, nhưng người bình thường lại không thể làm được."
"Trời sinh đã có sức mạnh quái dị chứ đâu phải tôi muốn!" Mai Mai khóc sướt mướt.
Cái gì mà giọng điệu không tốt hoặc chống đối org, hiện tại nó cũng chẳng sợ nữa. Dù sao cuối cùng nó cũng chỉ còn một con đường để đi.
Tinh Hoa nhìn Mai Mai, lại quay đầu nhìn Tiểu Thái Đao trên giường Tiểu Thái Đao nhướn mày, bổ sung một câu: "Nó đúng là hàng phế phẩm tệ hại."
"Ta biết, không cần đợi tên chó săn như ngươi thêm mắm dặm muối!" Mai Mai chà xát nước mắt, thở phì phì trừngTiểu Thái Đao. Nó tưởng rằng Tiểu Thái Đao sợ Tinh Hoa sẽ nhận nuôi nó, bản thân sẽ không được yêu thương nữa nên mới nói như vậy.
"Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ không tranh giànhh với ngươi. Dù sao căn bản cũng sẽ không có org nào đồng ý nhận nuôi ta!" Nói tới đây, Mai Mai lại bật khóc.
Tinh Hoa vương tay xoa đầu Mai Mai, tuy rằng hiện tại thì hắn muốn ôm Tiểu Thái Đao hơn......
"Đừng khóc."
"Muốn tôi không khóc thì nhận nuôi tôi đi!" Nước mũi Mai Mai chảy dài thườn thượt.
Tinh Hoa mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Được, nhận nuôi thì nhận nuôi. Ngày mai ta sẽ mang em đi, có được không?"
"Cái gì?" Mai Mai lau nước mũi, tưởng rằng tai mình nghe lầm.
"Ta sẽ nuôi em. Ngày mai ta sẽ mua em từ tay Nguyệt Mộ, về sau em sẽ trở thành vật nuôi của ta."
"Ngài, ngài là nói thật sao?" Mai Mai không thể tin nổi, nước mũi nhiễu cả xuống cũng không biết.
"Thật." Tinh Hoa chìa ngón út ra. Nếu như hắn nhớ không lầm, con người khi hứa hẹn chuyện gì đó sẽ làm như vậy.
Mai Mai nghi ngờ nhìn Tinh Hoa, sau đó chậm rãi vươn tay, dùng ngón tay út nhỏ bé của mình ngoắc lấy tay org.
"Hôm nay tạm thời như vậy đã. Em hãy lẻn về, đừng để bị phát hiện. Ngày mai ta sẽ nói với Nguyệt Mộ muốn mang em đi, hiểu chưa?" Tinh Hoa vươn tay xoa đầu Mai Mai, sau đó xoay nàng lại về phía cửa.
Mai Mai quay đầu lại. Nó ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngây ngốc rời đi, như kiểu còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Đợi đến lúc Mai Mai rời đi, Tinh Hoa khẽ cười một tiếng rồi ngồi trở lại trên giường. Hắn lôi cái tên Tiểu Thái Đao đang định lẩn vào góc giường kéo về.
"Ngươi thích đứa nhỏ kia sao?" Tinh Hoa hỏi.
"Còn lâu!"
"Vậy vì sao ngươi cứ đặc biệt nhấn mạnh rằng nó là hàng phế phẩm?"
"Nhưng đó là sự thật."
"Đó là bởi vì ngươi nghĩ rằng ta thích những mặt hàng thấp kém phải không? Giống như ngươi vậy......"
Tinh Hoa biết Tiểu Thái Đao không rảnh rỗi như vậy, cố ý đưa bình thủy tinh cho Mai Mai làm vỡ, còn nói nó là hàng kém chất lượng, nhất định là có dụng ý. Tiểu Thái Đao hy vọng hắn hãy cứu Mai Mai. Nhưng mà đương nhiên là lấy tính cách của Tiểu Thái Đao, cậu còn lâu mới trực tiếp đề ra yêu cầu như vậy với hắn.
"Thế nhưng chuyện này rủi ro quá lớn. Nếu ta chỉ cảm thấy một mình ngươi đặc biệt, chứ không phải thứ hàng chất lượng thấp nào cũng thích thì phải làm sao bây giờ?"
"Ta còn lâu mới thèm quan tâm đến ngươi thích cái gì!" Tiểu Thái Đao đỏ mặt đỏ, cậu không giỏi nói dối.
Tinh Hoa khẽ thở dài, sau đó ôm cậu vào trong lòng.
"Được được, không quan tâm thì thôi. Nhưng khi thấy ta nhận nuôi thú cưng khác, ngươi không cảm thấy gì khác sao?"
Bình thường một khi org nhận nuôi nhiều hơn hai vật nuôi, con người sẽ bắt đầu tranh giành tình cảm, để lấy được nhiều sự yêu thương hơn từ org. Chuyện này rất thường gặp khi org nuôi thú cưng.
Tuy rằng đối với org, mấy trò mèo như vậy của con người rất khiến chúng phản cảm. Thế nhưng không biết vì sao, Tinh Hoa lại hy vọng Tiểu Thái Đao cũng có một chút cảm giác như vậy, tuy rằng hắn cũng ý thức được, Tiểu Thái Đao nhất định......
"Ta phải cảm thấy thế nào? Mau, buông, ta, ra!"
— Sẽ có phản ứng như thế này.
"Nếu có thể cảm thấy như vậy, thế thì tốt biết bao?" Ngược lại, Tinh Hoa càng ôm chặt lấy Tiểu Thái Đao.
"Dù sao......" Tiểu Thái Đao không vùng ra được, tức đến đỏ lự hết cả người. Hắn nghĩ rằng Tinh Hoa muốn hắn phản ứng như thế nào đó cho nên mới trở nên đáng ghét như vậy. Để có thể thoát ra, hắn đành phải thuận miệng trả lời:"Dù sao như vậy không phải rất tốt sao? Có chó cảnh mới, ngươi về sau có thể cùng cô ta chơi, đừng làm phiền đến ta!"
"Chơi? Ý ngươi là lên giường như này sao?"
"Như nào cũng được!"
Tinh Hoa nhíu chặt mày, hắn không thích đáp án của Tiểu Thái Đao lắm, điều này khiến ngực hắn cảm thấy rầu rĩ. Hắn lắc đầu với Tiểu Thái Đao:"Ta không định làm như vậy với con bé."
"Vậy ngươi tính thế nào?"
"Ta không có ý chơi đùa con bé hay để con bé trở thành chó cảnh."
"Hả?" Tiểu Thái Đao nghe không hiểu.
"Ta tính để cô bé trở thành chó săn, mà không phải chó cảnh."
"Cái gì? Ý ngươi là gì?" Tiểu Thái Đao túm tóc Tinh Hoa.
"Đau, đau đau......"
"Đau đau đau!"
Tiểu Thái Đao ôm đầu, cùng lúc kêu đau với Tinh Hoa. Cậu quên chú ý kiềm chế lực tay.
"Có ý gì ngươi không cần phải biết, sau này sẽ hiểu." Tinh Hoa vuốt tóc, rồi lại xoa đầu Tiểu Thái Đao: "Tạm thời chúng ta không nói những chuyện đó......"
Tinh Hoa còn chưa nói xong, Tiểu Thái Đao liền nhạy cảm mà ngửi thấy mùi "nguy hiểm". Cậu giống như dã thú bị sa vào bẫy kẹp của thợ săn, bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
"Vừa『 cho ăn 』 được một nửa đã bị làm phiền. Hiện tại không còn ai quấy rầy nữa, nên tiếp tục thôi." Tinh Hoa cười, con ngươi xanh biếc tỏa ra ánh sáng màu lam.
"Không phải đã cho ăn rồi sao? Mau dừng tay!"
Tiểu Thái Đao nắm chặt chăn bông, Tinh Hoa nằm sấp phía sau cậu.
"Ta cảm giác nếu chỉ dùng khẩu khí cho ngươi ăn, ngươi vẫn sẽ không ngoan, vẫn rất phấn chấn, cho nên...... từ phía dưới đi?" Tinh Hoa nhẹ nhàng vỗ về eo Tiểu Thái Đao, khiến cho đồi phương nổi da gà.
Cái thứ kia chen vào giữa hai chân khiến cho cậu cảm thấy bị uy hiếp. Tiểu Thái Đao đã bị tiến vào trong một lần, cậu nhớ rõ cảm giác khi bị xâm nhập. Điều này khiến cho cậu tim đập như trống, vô cùng khẩn trương.
Muốn cậy mạnh tiếp tục đối đầu với Tinh Hoa hay là tạm thời cúi đầu chịu thua, câu trả lời rất rõ ràng. Tiểu Thái Đao sẽ không lao đầu vào những trận đấu không có lợi cho mình.
"Ta, ta...... Ta nghe lời là được! Ta sẽ ngoan ngoãn chui vào trong góc ngủ, không phá phách nữa."
Gần như cắn răng nói xong câu này, Tiểu Thái Đao cọ mặt vào gối để lau mồ hôi, dạ dày lần đầu tiên uống rượu, cảm giác như bị lửa thiêu đốt hơi âm ẩm đau, lửa nóng đã lan ra toàn thân.
Nghe thấy tuyên ngôn đầu hàng của cậu, đối với Tiểu Thái Đao mà nói chính là tiến bộ đáng quý nhất. Tinh Hoa hẳn là phải vừa lòng với cách giáo dục chó săn của mình, sau đó buông ra Tiểu Thái Đao giống như một lời khen thưởng, nhưng mà......
Tinh Hoa cảm nhận được dục vọng trỗi dậy từ sâu thẳm cơ thể. Đây rõ ràng là thứ cảm giác chỉ chủ động xuất hiện khi đến kỳ sinh sản, thế nhưng nó lại đang trào ra từ trong cơ thể một cách vô cùng rõ ràng.
Tinh Hoa rất muốn làm những chuyện thân mật với Tiểu Thái Đao, tỷ như ôm chặt lấy cậu, muốn cậu dung nhập vào xương máu của hắn — hắn có khát vọng muốn được kết hợp với Tiểu Thái Đao. Cảm giác như vậy có phải rất giống với dục vọng của con người không?
"Ngươi rốt cuộc có nghe được không?!"
Tiếng gầm nhẹ của Tiểu Thái Đao gọi lý trí của Tinh Hoa trở về.
"Không được, ta không tin ngươi. Đã từng có nhiều vết xe đổ lắm rồi." Tinh Hoa nói dối. Lần này hắn tin tưởng Tiểu Thái Đao, nhưng mà khi Tiểu Thái Đao hung tợn trừng hắn, hắn thế mà lại nói dối.
"Này!"
Túm tóc đã trở thành hành động cảnh cáo của Tiểu Thái Đao đối với Tinh Hoa, Tinh Hoa cũng không để ý. Cảm giác hơi đau đớn bị hắn xem như Tiểu Thái Đao đang đùa với hắn.
Tinh Hoa bỏ ngón tay vào trong miệng, dùng đầu lưỡi thấm ướt, sau đó đút vào bên trong cặp mông của Tiểu Thái Đao.
Từ cơ thể đang gồng lên chống cự của Tiểu Thái Đao có thể thấy được, cậu nhất định là đã bị chọc tức, bởi vì không nhận được sự tin tưởng, lại còn bị đối xử như vậy
"A a a a –" Tiểu Thái Đao túm chặt gối, chôn mặt trong gối gầm gừ.
Như vậy thật đáng yêu. Tinh Hoa cảm giác trái tim của mình đập hơi mạnh, đó không phải tiếng tim đập bình thường.
"Ngươi không thích cảm giác này sao? Ta tưởng rằng làm như vậy sẽ khiến con người cảm thấy thoải mái."
Quả thật là cũng thoải mái, nhưng mà chính cái cảm giác thoải mái lại khiến cậu thấy quỷ quái. Tiểu Thái Đao cảm thấy kỳ quặc, cho nên cậu tưởng rằng bản thân cậu không thích.
"Cái tên Nguyệt Mộ kia không phải nói chuyện giao phối này chỉ là hành vi của con người sao với nhau sao? Các ngươi là org cao quý, không thể làm chuyện này với con người! A!...... Đừng cử động ngón tay!"
"Vào những thời điểm thế náy thì ngươi không cần thiết phải nghe lời." Tinh Hoa chau mày, đôi khi hắn chẳng biết phải làm thế nào với Tiểu Thái Đao cả.
"Tóm lại là mau thả ta ra! Ngươi không phải là org sao? Chẳng phải org thích nhất là quy củ còn gì, ngươi còn thích chó săn biết『 nghe lời 』sao? Mau nghe lời đồng loại ngươi dừng lại ngay!"
Tinh Hoa lắc đầu. Nếu hắn thích chó săn biết "Nghe lời" thì ngay từ đầu hắn đã không mua Tiểu Thái Đao.
Tinh Hoa rút đầu ngón tay ra, khiến Tiểu Thái Đao tưởng rằng đối phương chuẩn bị buông tha cho mình thì Tinh Hoa đè xuống người cậu, hai cơ thể áp sát vào nhau, khiến khí quan thô cứng kia đặt giữa mông cậu.
Tiểu Thái Đao cắn răng, biết là không thể trốn thoát. Cậu tuyệt vọng thở hắt ra.
"Ta đã nói là ta sẽ nghe lời, vì sao ngươi vẫn muốn làm chuyện này?"
"Bởi vì ta muốn......" Phát tiết cảm xúc nào đó với cậu.
Tiểu Thái Đao thuận miệng hỏi một câu mà lại khiến Tinh Hoa chỉ đáp được một nửa rồi không thể nói tiếp được nữa. Hắn biết bản thân không hiểu vì sao lại muốn phát tiết cảm xúc lên người Tiểu Thái Đao, nhưng hắn cũng không hiểu cảm xúc này là cái gì.
"Cái gì?" Tiểu Thái Đao còn chưa thể nghe hiểu hàm ý trong lời nói của Tinh Hoa, mà phía sau lại khiến cậu phải kẹp chặt hai chân: "Này, này! đợi đã...... đừng làm như thế nữa......"
Từng tấc một sâu trong cơ thể bị xâm nhập, hóa ra tên org kia trong lúc nói chuyện với cậu đã nhét thứ đó vào bên trong.
"Thả lỏng, để ta cho ngươi ăn no."
Trong lúc Tinh Hoa đang thì thầm bên tai Tiểu Thái Đao, Tiểu Thái Đao lại túm chặt mái tóc dài của Tinh Hoa, đồng thời phát hiện tên org chết tiệt dám đưa tay vào giữa hai chân cậu, đang "tấn công" bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể cậu.
Mai Mai cả đêm thao thức. Tuy rằng vị org kia đã đồng ý rằng sẽ mang nó đi, nhưng ai mà biết liệu có phải chỉ là dỗ ngọt để đuổi nó đi? Vì thế mà nó trở về lồng cứ đứng ngồi không yên suốt cả đêm.
Sáng sớm tinh mơ, khi những chó cảnh xinh đẹp vẫn còn đang say ngủ, chỉ có Mai Mai là hai mắt thâm sì, thức trắng suốt đêm.
Sau đó, lần lượt có AI lục tục tiến vào, dẫn đi một vài chó cảnh xinh đẹp. Mai Mai ngồi thu lu trong góc chứng kiến hết thảy. Nó vẫn chờ mong có AI đi về phía nó, nhưng đợi mãi, đợi mãi cũng chẳng có.
Mai Mai thất vọng cúi đầu, cho đến khi có người gõ gõ vào tủ kính của nó.
Mai Mai ngẩng đầu, có một AI đang đứng ở trước tủ kính của nó, lấy chìa khóa mở cửa kính ra.
"Đứa nhỏ kia chuẩn bị được đưa đến trại nhân giống sao?" Có một chó cảnh khe khẽ thì thầm.
Mai Mai vô cùng hồi hộp, nó không nhịn được túm chặt lấy AI trước mặt, nôn nóng hỏi:"Ngươi muốn mang ta đến nơi nào?"
AI bị Mai Mai lôi kéo, toàn bộ cánh tay bằng máy móc đã bị kéo rớt, nhưng có vẻ như nó đã đã quá quen với sự phá hoại của Mai Mai, AI chỉ cười, lắp lại tay rồi nói: "Chúc mừng ngươi, có chủ nhân muốn nhận nuôi ngươi. Bây giờ ta sẽ mang ngươi đi trang điểm rồi sẽ mang ngươi đến trước mặt chủ nhân để kết khế ước."
Nghe vậy, Mai Mai lập tức vui như mở cờ. Nó cúi xuống xem ngón út của mình, vị org thật sự đã giữ lời hứa!
Trước khi kết khế ước, chó cảnh đều sẽ trang điểm cẩn thận, diện lên mình bộ cánh đẹp nhất rồi mới đến diện kiến chủ nhân. Bởi vậy Mai Mai cũng cố gắng trang điểm cho mình đẹp nhất có thể, tuy rằng với vóc dáng bé xíu của nó thì chẳng khác gì một đứa nhóc con cố giả làm người lớn......
Tâm trạng của Mai Mai có chút thấp thỏm. Nó cũng từng hóng được quá trình kết khế ước, nghe kể thì có vẻ rất đáng sợ. Nó còn nhớ rõ hình dáng của khế ước trên cơ thể trần trụi của tên chó săn buổi tối hôm qua.
Trên cơ thể nó cũng sẽ hiện ra hoa văn như vậy sao? Mai Mai còn đang mải chìm đắm trong suy nghĩ của mình, chốc lát đã bị dẫn đến căn phòng mà tối hôm qua nó đã lẻn vào.
Cửa phòng đã được sửa xong. Mai Mai liếc nhìn cái khóa điện tử hoàn hảo như chưa từng có cuộc chia ly, trái tim trong lồng ngực đập thùm thụp. Hẳn là chưa ai phát hiện ra cái khóa này đã từng bị nó phá hỏng, phải vậy không?
Sau khi nó đi vào phòng, AI liền lui đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Mai Mai.
Bây giờ hẳn là nó phải cởi hết quần áo rồi nằm im trên giường, đúng không? Sau đó chờ chủ nhân tương lai của nó, ngài Tinh Hoa đến để kết đính khế ước với nó? Nghe nói các chó cảnh đều làm như vậy — Mai Mai một bên đăm chiêu suy nghĩ, một bên tiến về phía chiếc giường. Nhưng là đến khi nó đi đến trước giường liền phát hiện ra nó không thể làm như vậy, bởi vì nếu nó lại leo lên giường nữa, như vậy thì giường chật quá.
"À, em tới rồi sao?"
Tinh Hoa mặc quần áo ngồi chỉnh tề ở trên giường, trong tay cầm một thứ gì đó tròn tròn giống như quả cầu, Mai Mai cũng không biết đó là cái gì. Còn bên cạnh Tinh Hoa, chiếc chăn bông che khuất một "thứ" gì đó, chỉ thấy hai chân lộ ra ngoài.
Vừa nghe thấy tiếng động, cái chăn liền cử động.
"Là ai?" Tiếng nói đầy cảnh giác của chó săn vang lên, giống hệt như tối hôm qua.
"Các người, sao đến giờ vẫn còn......" Mai Mai làm thế nào cũng không nghĩ tới tên chó săn tối hôm qua cùng với org ở bên nhau một đêm, thế mà cho tới sáng nay vẫn còn nằm ở trên giường.
"Lại là ngươi!" Tiểu Thái Đao muốn nhảy dựng lên ngay lập tức, tiếc rằng cậu chỉ vừa muốn đứng dậy, cơn đau choáng váng như đánh úp vào đầu cùng với sự ướt át khó chịu ở phần dưới cơ thể khiến cậu đến bò dậy còn khó. "Ai ya ai ya –"
"Nghe nói cái này gọi là say rượu." Tinh Hoa thấy bộ dạng này của Tiểu Thái Đao rất thú vị, liền vươn ngón tay chọc vào chân đối phương một cái, khiến Tiểu Thái Đao lập tức nằm úp sấp xuống giường.
"Tinh Hoa!"
Tiểu Thái Đao càng tức giận gầm rú, Tinh Hoa ngược lại càng cười đến là vui vẻ. Mai Mai nhất thời cảm giác mình bị bỏ rơi không ai chú ý tới.
"Ngài... Ngài Tinh Hoa, ngài không phải muốn kết khế ước với tôi sao?" Mai Mai không nhịn được nhắc nhở.
"A, về chuyện này......"
"Hai người các ngươi muốn kết khế ước sao?" Tiểu Thái Đao mặt xanh mét, bị bọc trong chăn hỏi.
Nếu không phải biết rằng trong cơ thể Tiểu Thái Đao vẫn còn lưu lại "chất kích thích" của hắn, hơn nữa cậu vẫn đang say rượu nên không thoải mái, Tinh Hoa còn tưởng rằng cậu không vui khi thấy hắn cùng thú nuôi khác đính khế ước.
"Các ngươi cứ thoải mái đính khế ước, ông đây rời đi không làm phiền nữa."
Quả nhiên, Tiểu Thái Đao không hề có ý định muốn tranh sủng.
"Ngươi định đi đâu?" Tinh Hoa kéo cậu trở lại hỏi.
"Phòng tắm, ta muốn ngâm nước lạnh một chút, ngươi cứ đính khế ước của ngươi đi, đừng làm phiền ta!"
"Ta đâu có muốn đính khế ước chứ." Tinh Hoa trả lời như lẽ đương nhiên, khiến cho hai tiếng kêu kinh ngạc cùng vang lên. "A?"
"Ngài, ngài không muốn đính khế ước với em sao?" Mai Mai hoảng hốt, lập tức hai mắt đã ngấn nước, nhất thời kích động, đánh vỡ ngăn tủ bên cạnh, giọng nức nở: "Em đã biết sẽ không có chuyện tốt như thế. Ngài lừa em! Em không muốn bị đưa đi phối giống đâu!"
"Không, cũng không phải như vậy......"
Tinh Hoa còn chưa kịp giải thích, liền bị Nguyệt Mộ và AI vừa tiến vào ngắt lời.
"Xin lỗi đã quấy rầy." Để thể hiện sự tôn trọng, vì là chủ nhân nơi đây, Nguyệt Mộ vẫn phải bỏ chút công sức hạ mình với Tinh Hoa.
Mắt lão nhìn tình huống trong phòng, chậm rãi bước đến bên cạnh Mai Mai, nó thấy ánh mắt lão nhìn mình thật là lạnh lùng.
"Mới sáng có AI đến báo cáo nói ngài Tinh Hoa muốn mang Mai Mai cùng đi, lúc đó ta còn rất ngạc nhiên, tưởng rằng ngài thật sự muốn mang thứ thấp kém này về, xem ra lúc này tận mắt nhìn thấy ngài liền muốn đổi ý rồi?" Nguyệt Mộ đặt tay trên đầu Mai Mai, trầm giọng nói: "Con nhỏ này quả nhiên là phế phẩm, cuối cùng chỉ có thể dùng để nhân giống. Tôi vẫn là khuyên ngài lựa chọn một thú nuôi khác, cũng có thể giới thiệu cho ngài một chó săn xinh đẹp hơn nhiều?"
Vừa nói, Nguyệt Mộ vừa để ý đến Tiểu Thái Đao trên giường, vốn là chó săn không được phép lên giường bây giờ lại đang trần truồng ngồi đó, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì không cần nói cũng có thể tự nghĩ ra. Nguyệt Mộ không chút che giấu nhếch mày một cái.
Để ý thấy ánh mắt không thân thiện đó, Tiểu Thái Đao ngay lập tức muốn cầm đao của mình lên, nhưng đã bị Tinh Hoa ngăn lại.
Tinh Hoa chỉ muốn giảm bớt phiền phức ở đây, chỉ vội vàng dùng chăn che lại thân thể không mảnh vải của Tiểu Thái Đao.
Rất tự nhiên thả màn xuống, sau khi xác nhận Tiểu Thái Đao không bị người khác nhìn thấy, Tinh Hoa vừa lòng gật đầu, đi giải thích với Mai Mai đang đứng cạnh org kia.
"Không cần phải giới thiệu thú nuôi khác cho ta, ta quả thật muốn mang Mai Mai đi."
Nguyệt Mộ hơi nhăn mày, khó hiểu hỏi: "Ngài muốn mang nó đi, lại không muốn đính khế ước với nó? Tôi vừa rồi chắc là không nghe lầm chứ, ngài đã nói qua không muốn đính khế ước với nó mà."
"Nuôi vật nuôi nhất định phải có khế ước sao?" Tinh Hoa hỏi.
Nguyệt Mộ sửng sốt, quả thật không có thứ quy định cứng nhắc này, nhưng bình thường vì lo lắng con người sẽ chạy trốn hoặc làm phản, bọn họ đều sẽ đính khế ước với con người.
"Nếu ngài không đính khế ước với vật nuôi, không sợ nó sẽ chạy trốn sao? Con người đào vong thông thường sẽ tụ tập với lũ chó hoang lưu lạc bên ngoài, tạo thành sự ô nhiễm bẩn thỉu không cần thiết cho Mẹ. Ngài không hy vọng chuyện như này xảy ra, phải không?"
Nguyệt Mộ không hài lòng hỏi, nhưng Tinh Hoa vẫn tươi cười như trước.
"Sẽ không đâu. Đứa nhỏ này nhất định sẽ luôn đi bên cạnh ta, sẽ không chạy trốn, có đúng không?" Tinh Hoa hạ thấp người, để tầm mắt giao nhau với Mai Mai.
Mai Mai sụt sịt mũi, gật đầu thật mạnh.
Tinh Hoa cười nhẹ nhàng rồi đứng dậy. Hắn kéo tay Nguyệt Mộ ra, sau đó đưa Mai Mai về bên người mình.
"Cho nên quý ngài đây còn có đề nghị nào nữa không?"
Tinh Hoa đã nói đến như vậy, Nguyệt Mộ vốn có tầng lớp huyết mạch thấp hơn Tinh Hoa quá nhiều đương nhiên cũng không tiện nói thêm câu nào nữa.
"Như vậy thì tùy ngài! Mai Mai hiện tại đã trở thành vật nuôi của ngài."
"Cám ơn ngài! Ngài Tinh Hoa!" Mai Mai quỳ rạp xuống đất cúi đầu, từ lúc Nguyệt Mộ rời đi nó vẫn duy trì tư thế này.
"Không cần phải gọi ta là ngài này ngài nọ, tùy em muốn gọi như thế nào đều được."
"Thật sao?" Mai Mai cảm thấy mọi thứ đang trở nên tốt đẹp đến mực khó tin. Nó vui vẻ vô cùng, cuối cùng nó cũng có chủ nhân.
"Thật. Hơn nữa, em không cần phải cảm ơn ta, mà nên cảm ơn cái tên khẩu xà tâm phật trong kia."
"Ngài......" Sau khi được đến Tinh Hoa cho phép, Mai Mai cũng không muốn sử dụng những đại từ nhân xưng khiến nó trở nên ngại ngùng nữa:"Ý anh là tên chó săn đó sao?"
"Thực ra ta cũng rất có hứng thú với em, nhưng để đi đến quyết định muốn nhận nuôi em, đó là do Tiểu Thái Đao đã nói giúp cho em"
Tinh Hoa xoa đầu Mai Mai, nhỏ giọng nói. Thế nhưng hình như đã bị Tiểu Thái Đao nghe thấy, một thanh đao bay vèo vèo qua mặt hắn cắm phập xuống sàn nhà, chỉ cách Tinh Hoa mấy cm.
"Liên quan đéo gì đến ông! Chính ngươi muốn nuôi còn phải cần ý kiến của ông đây sao?!" Tiểu Thái Đao hạ nửa người vây quanh đệm trải giường chui đi ra.
"Em xem, tên này cứ khẩu xà tâm phật như vậy, thật là đáng yêu." Tinh Hoa cười.
Tiểu Thái Đao vừa nghe thấy Tinh Hoa nói cậu đáng yêu thì lại nhào lên liều mạng với hắn. Chẳng qua cậu vừa mới bị "cho ăn" cả đêm, lực sát thương của Tiểu Thái Đao không còn cao như thường lệ, nhào lên đánh nhau với Tinh Hoa chỉ như một con mèo xù lông đang chơi đùa.
Cái tên chó săn hung hãn chỉ thích ở trần kia sao có thế nói giúp cho nó? Mai Mai ngây người nhìn cặp chủ tớ trông có vẻ như tình cảm rất tốt kia, nhất là Tiểu Thái Đao. Nó chú ý tới khế ước màu lam như đóa hoa đang nở rộ xinh đẹp trên vai Tiểu Thái Đao.
"Vì sao không đính khế ước với em?" Mai Mai bỗng nhiên đặt câu hỏi.
"Hửm?" Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao đang đánh nhau dở, tóc của hắn cũng đang bị Tiểu Thái Đao túm trong tay, dù vậy trông tâm trạng hắn có vẻ như rất tốt.
"Ngài có thể đính khế ước với em! Em muốn báo đáp ân tình của Tiểu Hoa, cái gì em cũng làm được!"
Tiểu Hoa? Nghe thấy xưng hô như vậy, Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao đều sửng sốt. Mà chính hắn đã cho phép Mai Mai muốn gọi mình thế nào cũng được nên Tinh Hoa cũng không thể ý kiến gì. Ngược lại là Tiểu Thái Đao, hiếm khi bị chọc đến mức cười sặc.
Cậu ôm bụng cười lăn cười bò: "Gọi thế này nghe hay thật đấy, có phải không bé Tiểu Hoa?" Cậu còn vỗ vỗ vai Tinh Hoa.
Tinh Hoa nhìn bàn tay Tiểu Thái Đao đang đặt trêm vai hắn, trong lòng có thấy là lạ. Hắn mỉm cười, lắc đầu với Mai Mai: "Hiện tại em cứ ngoan ngoãn nghe lời ta là được. Ta không định đính khế ước với người khác."
"Hả?! Nhưng mà ngài đã đính khế ước với anh ta còn gì!" Mai Mai cảm thấy không công bằng.
"Đù má! Vì sao chỉ có ông đây là cần khế ước?" Tiểu Thái Đao cũng cảm thấy không công bằng.
"Bởi vì...... Tiểu Thái Đao khá là đặc biệt, cho nên hiện tại ta chỉ muốn duy trì quan hệ khế ước với Tiểu Thái Đao thôi."
Chỉ có Tinh Hoa cảm thấy công bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.