Chương 43
Tiêu Đường Đông Qua
16/08/2021
Đệ tứ thập tam chương.
Mạc Phi Trần biết, nội lực Quân Vô Sương lại tiến nhập đầu gối mình phong bế mấy huyệt đạo, kể cả tay chân.
Quân Vô Sương say sưa hôn lấy người trong lòng, bộ dáng say đắm khép mắt quả thực mê người, nhưng Mạc Phi Trần lại chỉ muốn cắt đứt đầu lưỡi hắn.
Rốt cuộc đầu lưỡi cũng tách ra, liếm môi Mạc Phi Trần, rụt về, thỏa nguyện nói: "Ngươi xem, như vậy thì vẫn có thể đi có thể chạy, chỉ riêng không thể sử dụng khinh công mà thôi."
"Vậy ngươi cởi bỏ huyệt đạo cho ta." Mạc Phi Trần thực bình tĩnh nói, hắn biết mình hiện tại đã nằm trong tay tên kia.
"Hảo." Quân Vô Sương nghiêng người Mạc Phi Trần, hai người đều là tư thế nằm nghiêng, hắn hôn lấy lưng Mạc Phi Trần, hôn tới thật lâu, hai tay Mạc Phi Trần rốt cuộc có thể động.
Mạc Phi Trần phẫn hận một vươn tay phía sau nắm được tóc Quân Vô Sương dùng sức kéo, một loại hành động trả thù quá ngây thơ.
Quân Vô Sương cười nhẹ một tiếng, dùng răng cắn lên sống lưng hắn, quả nhiên nghe được tiếng hắn hút khí.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì..... Phu quân ngươi không thích ta hầu hạ ngươi sao?" Đây là trò chơi trước kia bọn hắn thường vui đùa, chính là hôm nay lại nói ra, lọt vào lỗ tai Mạc Phi Trần đã thay đổi hoàn toàn ý nghĩa.
"Không muốn."
"Nhưng ta muốn." Quân Vô Sương dùng tư thế nằm nghiêng của hai người, không báo trước liền mạnh mẽ tiến vào thân thể Mạc Phi Trần.
"A –" Đau đến khiến hắn cơ hồ muốn ngất đi, "Ngươi con mẹ nó nổi điên cái gì?"
Hắn chỉ vào được một nửa, nhưng Mạc Phi Trần khẳng định mình xuất huyết rồi, chỉ cần hắn động nhẹ một cái, chính mình có lẽ sẽ tới Tây Thiên mất.
Khẽ cắn sau vai hắn, Quân Vô Sương...., Mạc Phi Trần hít khí, nắm chặt sàng đan mồ hôi lạnh chảy ròng.
"Đau không?" Quân Vô Sương nhẹ giọng hỏi.
"Ngươi để cho ta làm thử xem, ngươi nói có đau không!" Mạc Phi Trần tay kia gắt gao cầm chặt cổ tay đối phương đang ôm mình.
"Ngươi đau như vậy mới có thể dùng sức nắm chặt ta, không phải sao?" Quân Vô Sương thở dài, "Phi Trần.... Bên trong ngươi thực sự thoải mái...."
Nhưng là ta một chút cũng không thoải mái! Một ngày nào đó lão tử sẽ dùng dưa chuột.... không phải, là dao thái! Gậy răng sói! Đâm nát cái mông ngươi!
............
Mạc Phi Trần cảm thấy địa phương bị trừu sáp giống như có lửa đốt, "Ngươi tốt nhất dùng lực đi! Làm chết ta luôn đi! Ta sẽ không cần thấy cái bản mặt ngươi nữa!"
Quân Vô Sương phía sao bỗng đưa hắn quay lại, một cái xoay người áp đến trước mắt hắn, bốn mắt trừng trừng, nhìn rõ chán ghét cùng khinh thường trong mắt Mạc Phi Trần.
"Đúng a, ngươi cũng sợ đau, sau này nếu không muốn đau như vậy, phải nghe lời đi." Ngón tay Quân Vô Sương xét qua sợi tóc ướt đẫm mồ hôi vì đau đớn của hắn.
"Nghe lời? Nếu ngươi muốn một sủng vật nghe lời, đề nghị ngươi ra chợ mua một con cẩu, cẩu thực nghe lời chủ nhân đó." Mạc Phi Trần hừ một tiếng.
Quân Vô Sương mỉm cười, nở rộ đều khiến không khí mở rộng theo.
"Ta không muốn ngươi làm cẩu cho ta, ta chỉ muốn ngươi bên cạnh ta." Ngón tay Quân Vô Sương chen vào thân thể Mạc Phi Trần, "Dùng chân khí giúp ngươi thả lỏng là được?"
.......
Mạc Phi Trần khó khăn nén xuống tiếng rên rỉ không đồng đều phát ra từ cổ họng,... cuối cùng lại lọt vào lưới tình điên cuồng Quân Vô Sương dệt nên.
Đến khi một cỗ nhiệt lưu bắn ra, Mạc Phi Trần mờ mịt nhìn chằm chằm nóc giường.
Mẹ nó, lại bị kẻ lừa đảo này chiếm tiện nghi.
Nhớ tới Hà Uẩn Phong, Mạc Phi Trần cảm thấy nước mắt mình muốn rơi xuống.
Nhưng hắn không thể khóc, chính mình công phu đã không thể cao bằng Quân Vô Sương, bị hắn khi dễ còn bày ra bộ dáng tiểu tức phụ, thật sự là thua toàn bộ.....
Nhưng Quân Vô Sương lại căn bản không muốn ngừng nghỉ. Hắn chậm rãi rút ra, ngón ta vói vào cơ thể Mạc Phi Trần, khẽ xoay tròng, đem trọn dịch kia dần dần chảy ra. Mạc Phi Trần muốn khép chận lại, nhưng lại vô lực phải duy trì tư thế mở rộng kia.
Tiếng thở dốc của Quân Vô Sương dần dần trầm thấp, Mạc Phi Trần thật choáng váng, trong lòng cũng biết đối phương chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha mình như vậy, nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt một trận xoay tròn......
Mạc Phi Trần cảm giác đối phương luật động đè ép, bên tai là tiếp hô hấp của mình cùng tiếng nói ám ách đan xen.
"Phi Trần.... Phi Trần...."
Quân Vô Sương gọi lên tên hắn, dùng sức đến khắc cốt, Mạc Phi Trần thậm chí có loại ảo giác, thanh âm người kia giống như lưỡi đao, khắc vào trong suy nghĩ hắn, sâu tận trong máu thịt hắn.
Màn đêm buông xuống, Quân Vô Sương phủ trên lưng Mạc Phi Trần, ngón tay khẽ vuốt ve gò má hồng nhạt, chậm rãi đứng dậy, rời khỏi thân thể hắn.
Từ tủ lấy ra một bình sứ, sau khi cẩn thận rửa sạch thân thể giúp Mạc Phi Trần, đem dịch thuốc trong bình sức tỉ mỉ bôi ở huyệt đạo bị xé rách.
Trở lại trong giáo, Lãnh Ngọc Phương đi theo phía sau Quân Vô Sương.
"Việc hắn ở trong Kính Thủy giáo ngươi có để cho Vu Cấm biết không?" Quân Vô Sương vuốt vuốt chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay giữa, nhìn vách tường tựa hồ suy nghĩ gì đó.
"Không có." Lãnh Ngọc Phương hít một hơi, Vu Cấm mấy tháng trước bị nàng cử đi tìm hiểu tình hình của Bái Huyết giáo ở Tây Vực, vài ngày nữa mới trở về.
"Vậy là tốt rồi, việc hắn ở đây chỉ cần ta và ngươi biết, không nên có kẻ thứ ba biết được." Khóe miệng Quân Vô Sương thoáng hiện lên nét cười lạnh, "Lục Khinh Mặc cùng Hà Uẩn Phong có lẽ rất nhanh sẽ tới chỗ chúng ta, Lãnh cô cô, người cần phải hảo hảo tiếp đón bọn họ, đừng làm họ tìm được chút manh mối gì."
"Vâng, Giáo chủ."
"Mộc Vân sơn trang bên kia thế nào?"
"Ôn Tiềm Lưu không có động tĩnh gì, bất quá hắn là một kẻ rất tiểu nhân lại cẩn thận. Hiện giờ hắn đã thu được Thiên Vân kiếm, ở trong võ lâm càng có địa vị, ngay cả Vô Lượng Thiền Sư chỉ sợ thấy hắn còn phải cúi đầu."
"Hừ, ngụy quân tử. Có lẽ hắn còn không biết được chúng ta thu nhận cùng giúp đỡ nhi tử của phu thê Điển thị."
"Đúng vậy, hắn hiện tại cũng đang bí mật phái người tìm tung tích của nhi tử Điển Lăng là Điển Trạo, nhưng hắn lại ngàn vạn lần không nghĩ tới vú nuôi trên đường đem theo Điển Trạo trốn tới Tây Vực ma xui quỷ khiến thế nào lại bị Vu Cấm ngăn cản."
"Trước tiên nhìn xem Ôn Tiềm Lưu muốn làm gì, nếu hắn muốn gây bất lợi với Kính Thủy giáo chúng ta, ta sẽ đem Điển Trạo giao cho Vô Lượng Thiền Sư, để mấy tên danh môn chính phải này tự mình giao tranh nội bộ." Quân Vô Sương nhíu mày, Lãnh Ngọc Phương đứng cạnh cũng không nói thêm lời nào.
Mạc Phi Trần tỉnh lại đã là giữa trưa hôm sau, yết hầu đau đến khó chịu, mới vừa động thân mình, nửa người dưới giống như tàn phế căn bản không thể nhúc nhích được.
"Mụ nội nó Quân Vô Sương!"
Mũi Mạc Phi Trần cay cay, mấp máy miệng vẫn cố nén nước mắt nuốt về. Thử dụng nội lực, quả nhiên kiếm khí tự do lưu chuyển đến cổ tay lại không thể xuất ra, phỏng chừng ở chân cũng vậy, khinh công được Hà Uẩn Phong khen là nhất lưu xem như cũng bị phế luôn.
Hắn tin tưởng Hà Uẩn Phong nhất định đang tìm kiếm mình, cho nên hắn không thể học thứ tình cảm ba xu trên kịch truyền hình mà khóc lóc rồi thắt cổ tự tử, hắn muốn có thể ăn liền ăn, được ngủ liền ngủ, hảo hảo sống chờ cơ hội chạy trốn. Hắn cũng không tin Quân Vô Sương thực sự có thể bắt nhốt mình cả đời.
Nhìn đến bàn trà, Mạc Phi Trần cọ cọ trên giường, một tay nắm thành giường, tay còn lại duỗi ra muốn lấy bình trà, quả nhiên.... Mông đau tới nỗi muốn nổi sao. Hắn bò lên hai cái, rốt cuộc bám tới cạnh bàn, tự mình rót chén nước, cứ vậy ngồi dưới đất ùng ục uống.
Tựa hồ có người đứng ở cửa, nhìn hắn thỏa mãn được giải khát khẽ nở nụ cười, "Ngươi thật sự tựa như con khỉ."
Mạc Phi Trần biết là Quân Vô Sương đã tới, tính tình quật cường lại nổi lên, tuy rằng liều mạng muốn đứng lên nhưng khí lực hai chân thật sự không thể động. Quân Vô Sương bước nhanh tới, mới vừa vươn tay muốn dìu hắn, Mạc Phi Trần đã mở miệng, "Nương tử, ngươi hãy để cho vi phu tự mình đứng lên đi, bằng không mất mặt trước ngươi, vi phu quả thực không muốn sống nữa!"
Ngữ khí giống như trước kia, nhưng mơ hồ lại có gì đó không giống.
Tay Quân Vô Sương cứng tại chỗ, không biết nên thế nào đụng vào hắn.
Mạc Phi Trần bám vào bên cạnh run rẩy đứng dậy, thở phì phò.
"Ngươi tức giận ta ôm ngươi sao?" Quân Vô Sương hỏi.
Mạc Phi Trần ngồi xuống, trên mặt biểu tình giống như nghe được chuyện hài, vỗ vỗ vai hắn, "Ta cam tâm tình nguyện cho ngươi ôm sao? Nếu không ngươi cho ta thông mông ngươi một lần đi?"
"Có thể a, nếu ngươi muốn." Quân Vô Sương trả lời vô cùng hờ hững.
Mạc Phi Trần sửng sốt, hắn nghĩ đến đối phương sẽ ra tay giáo huấn hắn, ít nhất phải một bộ dáng tức giận mới đúng.
"Ta muốn ôm.... Cũng sẽ không ôm ngươi." Nếu thật sự đối với ngươi làm cái gì, ta đời này tám phần không thể quay lại, cũng không có mặt mũi gặp lại Hà Uẩn Phong.
End chương 43.
———————————————–
Cho ta ăn chơi hết tháng cô hồn nga~ Dạo này lười quá, cam đoan là Phi Trần sẽ không kết thúc trễ hơn tháng 8 đâu __ ____!!!
Còn Thương Khung Chi Thượng thì tới khoảng 20 hay 23 tháng 7 ta sẽ up lại từ đầu (sửa vài cái tên), 1 lúc 10 chương? Ta định sửa tên Lý Duy – Fanpel =>>> Levi Vampell. Ta thì thật thích cái tên Lý Duy nga~ Ai góp ý cuối cùng là Levi Vampell hay là Lý Duy Vampell nhỉ?
Mạc Phi Trần biết, nội lực Quân Vô Sương lại tiến nhập đầu gối mình phong bế mấy huyệt đạo, kể cả tay chân.
Quân Vô Sương say sưa hôn lấy người trong lòng, bộ dáng say đắm khép mắt quả thực mê người, nhưng Mạc Phi Trần lại chỉ muốn cắt đứt đầu lưỡi hắn.
Rốt cuộc đầu lưỡi cũng tách ra, liếm môi Mạc Phi Trần, rụt về, thỏa nguyện nói: "Ngươi xem, như vậy thì vẫn có thể đi có thể chạy, chỉ riêng không thể sử dụng khinh công mà thôi."
"Vậy ngươi cởi bỏ huyệt đạo cho ta." Mạc Phi Trần thực bình tĩnh nói, hắn biết mình hiện tại đã nằm trong tay tên kia.
"Hảo." Quân Vô Sương nghiêng người Mạc Phi Trần, hai người đều là tư thế nằm nghiêng, hắn hôn lấy lưng Mạc Phi Trần, hôn tới thật lâu, hai tay Mạc Phi Trần rốt cuộc có thể động.
Mạc Phi Trần phẫn hận một vươn tay phía sau nắm được tóc Quân Vô Sương dùng sức kéo, một loại hành động trả thù quá ngây thơ.
Quân Vô Sương cười nhẹ một tiếng, dùng răng cắn lên sống lưng hắn, quả nhiên nghe được tiếng hắn hút khí.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì..... Phu quân ngươi không thích ta hầu hạ ngươi sao?" Đây là trò chơi trước kia bọn hắn thường vui đùa, chính là hôm nay lại nói ra, lọt vào lỗ tai Mạc Phi Trần đã thay đổi hoàn toàn ý nghĩa.
"Không muốn."
"Nhưng ta muốn." Quân Vô Sương dùng tư thế nằm nghiêng của hai người, không báo trước liền mạnh mẽ tiến vào thân thể Mạc Phi Trần.
"A –" Đau đến khiến hắn cơ hồ muốn ngất đi, "Ngươi con mẹ nó nổi điên cái gì?"
Hắn chỉ vào được một nửa, nhưng Mạc Phi Trần khẳng định mình xuất huyết rồi, chỉ cần hắn động nhẹ một cái, chính mình có lẽ sẽ tới Tây Thiên mất.
Khẽ cắn sau vai hắn, Quân Vô Sương...., Mạc Phi Trần hít khí, nắm chặt sàng đan mồ hôi lạnh chảy ròng.
"Đau không?" Quân Vô Sương nhẹ giọng hỏi.
"Ngươi để cho ta làm thử xem, ngươi nói có đau không!" Mạc Phi Trần tay kia gắt gao cầm chặt cổ tay đối phương đang ôm mình.
"Ngươi đau như vậy mới có thể dùng sức nắm chặt ta, không phải sao?" Quân Vô Sương thở dài, "Phi Trần.... Bên trong ngươi thực sự thoải mái...."
Nhưng là ta một chút cũng không thoải mái! Một ngày nào đó lão tử sẽ dùng dưa chuột.... không phải, là dao thái! Gậy răng sói! Đâm nát cái mông ngươi!
............
Mạc Phi Trần cảm thấy địa phương bị trừu sáp giống như có lửa đốt, "Ngươi tốt nhất dùng lực đi! Làm chết ta luôn đi! Ta sẽ không cần thấy cái bản mặt ngươi nữa!"
Quân Vô Sương phía sao bỗng đưa hắn quay lại, một cái xoay người áp đến trước mắt hắn, bốn mắt trừng trừng, nhìn rõ chán ghét cùng khinh thường trong mắt Mạc Phi Trần.
"Đúng a, ngươi cũng sợ đau, sau này nếu không muốn đau như vậy, phải nghe lời đi." Ngón tay Quân Vô Sương xét qua sợi tóc ướt đẫm mồ hôi vì đau đớn của hắn.
"Nghe lời? Nếu ngươi muốn một sủng vật nghe lời, đề nghị ngươi ra chợ mua một con cẩu, cẩu thực nghe lời chủ nhân đó." Mạc Phi Trần hừ một tiếng.
Quân Vô Sương mỉm cười, nở rộ đều khiến không khí mở rộng theo.
"Ta không muốn ngươi làm cẩu cho ta, ta chỉ muốn ngươi bên cạnh ta." Ngón tay Quân Vô Sương chen vào thân thể Mạc Phi Trần, "Dùng chân khí giúp ngươi thả lỏng là được?"
.......
Mạc Phi Trần khó khăn nén xuống tiếng rên rỉ không đồng đều phát ra từ cổ họng,... cuối cùng lại lọt vào lưới tình điên cuồng Quân Vô Sương dệt nên.
Đến khi một cỗ nhiệt lưu bắn ra, Mạc Phi Trần mờ mịt nhìn chằm chằm nóc giường.
Mẹ nó, lại bị kẻ lừa đảo này chiếm tiện nghi.
Nhớ tới Hà Uẩn Phong, Mạc Phi Trần cảm thấy nước mắt mình muốn rơi xuống.
Nhưng hắn không thể khóc, chính mình công phu đã không thể cao bằng Quân Vô Sương, bị hắn khi dễ còn bày ra bộ dáng tiểu tức phụ, thật sự là thua toàn bộ.....
Nhưng Quân Vô Sương lại căn bản không muốn ngừng nghỉ. Hắn chậm rãi rút ra, ngón ta vói vào cơ thể Mạc Phi Trần, khẽ xoay tròng, đem trọn dịch kia dần dần chảy ra. Mạc Phi Trần muốn khép chận lại, nhưng lại vô lực phải duy trì tư thế mở rộng kia.
Tiếng thở dốc của Quân Vô Sương dần dần trầm thấp, Mạc Phi Trần thật choáng váng, trong lòng cũng biết đối phương chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha mình như vậy, nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt một trận xoay tròn......
Mạc Phi Trần cảm giác đối phương luật động đè ép, bên tai là tiếp hô hấp của mình cùng tiếng nói ám ách đan xen.
"Phi Trần.... Phi Trần...."
Quân Vô Sương gọi lên tên hắn, dùng sức đến khắc cốt, Mạc Phi Trần thậm chí có loại ảo giác, thanh âm người kia giống như lưỡi đao, khắc vào trong suy nghĩ hắn, sâu tận trong máu thịt hắn.
Màn đêm buông xuống, Quân Vô Sương phủ trên lưng Mạc Phi Trần, ngón tay khẽ vuốt ve gò má hồng nhạt, chậm rãi đứng dậy, rời khỏi thân thể hắn.
Từ tủ lấy ra một bình sứ, sau khi cẩn thận rửa sạch thân thể giúp Mạc Phi Trần, đem dịch thuốc trong bình sức tỉ mỉ bôi ở huyệt đạo bị xé rách.
Trở lại trong giáo, Lãnh Ngọc Phương đi theo phía sau Quân Vô Sương.
"Việc hắn ở trong Kính Thủy giáo ngươi có để cho Vu Cấm biết không?" Quân Vô Sương vuốt vuốt chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay giữa, nhìn vách tường tựa hồ suy nghĩ gì đó.
"Không có." Lãnh Ngọc Phương hít một hơi, Vu Cấm mấy tháng trước bị nàng cử đi tìm hiểu tình hình của Bái Huyết giáo ở Tây Vực, vài ngày nữa mới trở về.
"Vậy là tốt rồi, việc hắn ở đây chỉ cần ta và ngươi biết, không nên có kẻ thứ ba biết được." Khóe miệng Quân Vô Sương thoáng hiện lên nét cười lạnh, "Lục Khinh Mặc cùng Hà Uẩn Phong có lẽ rất nhanh sẽ tới chỗ chúng ta, Lãnh cô cô, người cần phải hảo hảo tiếp đón bọn họ, đừng làm họ tìm được chút manh mối gì."
"Vâng, Giáo chủ."
"Mộc Vân sơn trang bên kia thế nào?"
"Ôn Tiềm Lưu không có động tĩnh gì, bất quá hắn là một kẻ rất tiểu nhân lại cẩn thận. Hiện giờ hắn đã thu được Thiên Vân kiếm, ở trong võ lâm càng có địa vị, ngay cả Vô Lượng Thiền Sư chỉ sợ thấy hắn còn phải cúi đầu."
"Hừ, ngụy quân tử. Có lẽ hắn còn không biết được chúng ta thu nhận cùng giúp đỡ nhi tử của phu thê Điển thị."
"Đúng vậy, hắn hiện tại cũng đang bí mật phái người tìm tung tích của nhi tử Điển Lăng là Điển Trạo, nhưng hắn lại ngàn vạn lần không nghĩ tới vú nuôi trên đường đem theo Điển Trạo trốn tới Tây Vực ma xui quỷ khiến thế nào lại bị Vu Cấm ngăn cản."
"Trước tiên nhìn xem Ôn Tiềm Lưu muốn làm gì, nếu hắn muốn gây bất lợi với Kính Thủy giáo chúng ta, ta sẽ đem Điển Trạo giao cho Vô Lượng Thiền Sư, để mấy tên danh môn chính phải này tự mình giao tranh nội bộ." Quân Vô Sương nhíu mày, Lãnh Ngọc Phương đứng cạnh cũng không nói thêm lời nào.
Mạc Phi Trần tỉnh lại đã là giữa trưa hôm sau, yết hầu đau đến khó chịu, mới vừa động thân mình, nửa người dưới giống như tàn phế căn bản không thể nhúc nhích được.
"Mụ nội nó Quân Vô Sương!"
Mũi Mạc Phi Trần cay cay, mấp máy miệng vẫn cố nén nước mắt nuốt về. Thử dụng nội lực, quả nhiên kiếm khí tự do lưu chuyển đến cổ tay lại không thể xuất ra, phỏng chừng ở chân cũng vậy, khinh công được Hà Uẩn Phong khen là nhất lưu xem như cũng bị phế luôn.
Hắn tin tưởng Hà Uẩn Phong nhất định đang tìm kiếm mình, cho nên hắn không thể học thứ tình cảm ba xu trên kịch truyền hình mà khóc lóc rồi thắt cổ tự tử, hắn muốn có thể ăn liền ăn, được ngủ liền ngủ, hảo hảo sống chờ cơ hội chạy trốn. Hắn cũng không tin Quân Vô Sương thực sự có thể bắt nhốt mình cả đời.
Nhìn đến bàn trà, Mạc Phi Trần cọ cọ trên giường, một tay nắm thành giường, tay còn lại duỗi ra muốn lấy bình trà, quả nhiên.... Mông đau tới nỗi muốn nổi sao. Hắn bò lên hai cái, rốt cuộc bám tới cạnh bàn, tự mình rót chén nước, cứ vậy ngồi dưới đất ùng ục uống.
Tựa hồ có người đứng ở cửa, nhìn hắn thỏa mãn được giải khát khẽ nở nụ cười, "Ngươi thật sự tựa như con khỉ."
Mạc Phi Trần biết là Quân Vô Sương đã tới, tính tình quật cường lại nổi lên, tuy rằng liều mạng muốn đứng lên nhưng khí lực hai chân thật sự không thể động. Quân Vô Sương bước nhanh tới, mới vừa vươn tay muốn dìu hắn, Mạc Phi Trần đã mở miệng, "Nương tử, ngươi hãy để cho vi phu tự mình đứng lên đi, bằng không mất mặt trước ngươi, vi phu quả thực không muốn sống nữa!"
Ngữ khí giống như trước kia, nhưng mơ hồ lại có gì đó không giống.
Tay Quân Vô Sương cứng tại chỗ, không biết nên thế nào đụng vào hắn.
Mạc Phi Trần bám vào bên cạnh run rẩy đứng dậy, thở phì phò.
"Ngươi tức giận ta ôm ngươi sao?" Quân Vô Sương hỏi.
Mạc Phi Trần ngồi xuống, trên mặt biểu tình giống như nghe được chuyện hài, vỗ vỗ vai hắn, "Ta cam tâm tình nguyện cho ngươi ôm sao? Nếu không ngươi cho ta thông mông ngươi một lần đi?"
"Có thể a, nếu ngươi muốn." Quân Vô Sương trả lời vô cùng hờ hững.
Mạc Phi Trần sửng sốt, hắn nghĩ đến đối phương sẽ ra tay giáo huấn hắn, ít nhất phải một bộ dáng tức giận mới đúng.
"Ta muốn ôm.... Cũng sẽ không ôm ngươi." Nếu thật sự đối với ngươi làm cái gì, ta đời này tám phần không thể quay lại, cũng không có mặt mũi gặp lại Hà Uẩn Phong.
End chương 43.
———————————————–
Cho ta ăn chơi hết tháng cô hồn nga~ Dạo này lười quá, cam đoan là Phi Trần sẽ không kết thúc trễ hơn tháng 8 đâu __ ____!!!
Còn Thương Khung Chi Thượng thì tới khoảng 20 hay 23 tháng 7 ta sẽ up lại từ đầu (sửa vài cái tên), 1 lúc 10 chương? Ta định sửa tên Lý Duy – Fanpel =>>> Levi Vampell. Ta thì thật thích cái tên Lý Duy nga~ Ai góp ý cuối cùng là Levi Vampell hay là Lý Duy Vampell nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.