Chương 12
Tất Minh Vũ
07/10/2014
Hạng Ngạo Thiên không nhẫn nại được nữa, từ từ cuối xuống, một tay đỡ lấy đầu của nàng, tay kia ôm lấy thắt lưng nàng, kéo sát nàng vào người mình, đôi môi nhẹ nhàng như cánh hoa rơi hôn lên trán, lên mắt, lên mũi, lên trên gương mặt của Mai Tuyết Tình.
Mai Tuyết Tình nhu thuận vươn cánh tay, ôm cổ Hạng Ngạo Thiên, hai mắt nhắm lại, hưởng thụ những nụ hôn dịu dàng.
Hạng Ngạo Thiên tận hưởng hương vị ngọt ngào của những nụ hôn như thưởng thức một bảo bối vô cùng trân quý, tham lam nhấm nháp những giâ y phút ngọt ngào trong vòng tay êm ái nhu thuận của tiểu nữ nhân. Hắn chậm rãi di chuyển đôi môi xuống, muốn nuốt lấy hương thơm dịu ngọt từ cánh môi đào của nàng.
“Công chúa …, công chúa…” xa xa vẳng đến tiếng gọi của Liên Nhi. Đã một giờ trôi qua rồi, Hoàng thượng không thấy quay về tiệc rượu, công chúa cũng chẳng biết đi đâu. Hoàng thượng cùng công chúa vừa rồi rõ ràng cùng ngồi ở ngoài cửa, như thế nào mà chỉ chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi?
Liên nhi lo lắng vội vàng trở lại tẩm cung, hỏi các cung nữ khác, công chúa vẫn không thấy quay về tẩm cung, hoàng cung lớn như vậy, công chúa lại vừa khỏi bệnh nặng chưa lâu, đừng có lạc đường! Liên nhi vội vàng trở lại phòng tiệc, bẩm báo với Lưu công công.
Lưu công công cũng đang sốt ruột đây! Hoàng thượng không trở lại, ngự tiệc cũng không có cách gì giải tán, vì vậy, Lưu công công cùng Liên nhi lặng lẽ rời khỏi phòng tiệc, chia nhau tìm người.
Mai Tuyết Tình chút ý chí cuối cùng còn lại thức tỉnh khiến cho nàng đột nhiên choàng tỉnh, nghe được tiếng kêu của Liên nhi, nàng dùng hết sức toàn thân đẩy Hạng Ngạo Thiên ra, đứng lên, “Liên nhi, ta ở đây!”
Nghe được thanh âm của công chúa, Liên nhi hướng về phía hồ chạy tới.
“Ca … ta … ta có chút say, xin thứ lỗi, ta đi trước đây!” Mai Tuyết Tình quả thực xấu hổ vô cùng, dĩ nhiên cùng ca ca làm ra loại chuyện như vậy, thật đáng chết mà!
“Muội muội… muội muội …” Hạng Ngạo Thiên nắm lấy cánh tay nàng, “Hoàng huynh ta… ta cũng có chút say! Ta đưa ngươi trở về!” Vì không muốn làm Mai Tuyết Tình cảm thấy gánh nặng trong lòng, hắn giả bộ say nói. Kỳ thật, tửu lượng hắn rất cao đấy!
“Hoàng thượng …”, thấy Hoàng thượng cùng công chúa cùng ở một chỗ, Liên nhi vội vàng quỳ lạy.
“Quay về nơi yến tiệc truyền khẩu dụ của trẫm, nói vớiLưu công công, mọi người có thể hồi cung! Công chúa có chút không khỏe, Trẫm lo tiễn nàng về tẩmcung rồi!” Hạng Ngạo Thiên khiến Liên nhi phân phó.
“Nô tỳ tuân chỉ!” Liên nhi đáp.
Rượu thật sự bắt đầu có tác dụng rồi, chếch choáng hơi men, Mai Tuyết Tình chân bước xiu quẹo, phảng phất như bước trên bông, bồng bềnh thả nổi. Nhìn thấy nàng dáng bộ lảo đảo như muốn ngã, Hạng Ngạo Thiên vươn tay kéo nàng ôm lấy vào lòng.
Lần này, Mai Tuyết Tình không có chút gì cự tuyệt cũng như kháng cự lại, như một con mèo nhỏ mềm mại, ngoan ngoãn nằm trong lòng Hạng Ngạo Thiên.
Không lo trong cung, các cung nữ đã sớm chuẩn bị cho sẵn một thùng tắm bằng gỗ lớn, chứa đầy nước ấm cùng các cánh hoa. Hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, lượn lờ khắp phòng, cả phòng tràn ngập hơi nước như sương mù bao phủ.
Thấy Hoàng thượng tự mình đưa công chúa hồi cung, các cung nữ đều quỳ lạy.
“Mau đưa công chúa tắm rửa thay quần áo.” Hạng Ngạo Thiên ra lệnh.
Không hiểu sao, hắn có ý nghĩ muốn tự mình tắm rửa cho tiểu nữ nhân này! Tuy nhiên trước khi danh tính, thân phận của nàng vẫn chưa rõ ràng, mọi việc đều cần phải hết sức nhẫn nại. Nếu như, bây giờ, hắn lấy thân phận huynh trưởng tắm rửa cho muội muội, về tình lý không thể nào biện minh sao, vả lại sẽ khiến cho người khác tự dưng suy đoán lung tung. Thôi, hãy cố nhẫn nại, nhẫn nại đi!
Hạng Ngạo Thiên đột nhiên cảm nhận được tiểu nữ nhân này đối với hắn có sức hấp dẫn rất lớn. Mỗi tiếng nói, cử chỉ của nàng, mỗi cái nhăn mày hay một nụ cười, lúc nào cũng ảnh hưởng đến tinh thần của hắn. Nhất là kiến thức của nàng, càng ngoài sự dự liệu của hắn, nàng là từ nơi nào tới? Tại sao lại hiểu biết nhiều như vậy?
Ít nhất, tại Thiên long Vương triều, không có nữ tử như thế. Đây là một người dám đề cập đến tam tòng tứ đức, địa vị xã hội, không có nữ tử nhà ai lại dám to gan thách thức thiên hạ như vậy, nói ra những điều làm cho hắn, thân là vua của một nước, cũng cảm thấy kinh ngạc về những lý luận của nàng.
Hạng Ngạo Thiên ngồi ở phòng ngoài, chờ Mai Tuyết Tình tắm rửa xong.
“Các ngươi đều lui ra đi! Nơi này để trẫm chăm sóc!”
“Nô tài tuân chỉ!” chúng nô tỳ nhất tề đáp lại.
Nhìn Mai Tuyết Tình nằm yên trên giường, mái tóc ướt sau khi vừa mới tắm xong xõa dài rã rác trên cả hai mặt gối, gương mặt nhỏ ửng hồng, làn da vô cùng mịn màng. Hạng Ngạo Thiên không nhịn được giơ tay xoa nhẹ lên mặt nàng, cảm giác chạm vào làn da trắng nõn mịn màng trơn láng như tạc bằng sứ làm cho tâm thần hắn nhộn nhạo.
Hắn cởi bỏ giày, ngã người nằm xuống, cùng nàng nằm chung giường.
Hạng Ngạo Thiên từ trong ống tay áo của mình lấy ra một vòng tay xinh xắn, nhẹ nhàng mang vào cổ tay Mai Tuyết Tình. Hắn đã sớm chuẩn bị sẵn món lễ vật này, không nghĩ trước mặt các phi tử tự tay trao cho nàng, một mặt vốn là không nghĩ làm cho các phi tử tranh đoạt, bởi vì, phần lễ vật này so với các lễ vật cùng đưa cho các phi tử, quả thực không thể so sánh với nhau. Nó mặc dù vốn dĩ không thể nói là vật báu vô giá, nhưng cũng giá trị liên thành. Về phương diện khác, hắn cũng muốn quan sát thái độ của nàng đối với tiền tài, tiểu nữ nhân này đã không làm cho hắn thất vọng, chẳng những không tranh lấy làm của riêng lễ vật cuối cùng còn lại, mà còn ra mặt xử lý thích đáng tình hình hết sức căng thẳng, giải nguy cơ, thật sự làm cho hắn mở rộng tầm mắt.
Tuy nhiên, nàng càng biểu hiện sự thông tuệ của nàng, càng làm cho Hạng Ngạo Thiên không yên lòng. Thân thế của nàng hắn cần phần phải tra cho rõ, nếu không, có thể đe dọa đến sự an nguy của giang sơn xã tắc.
Trong tâm đã quyết định như vậy rồi. Có lẽ, sau này đối với nàng cần phải quan sát tỉ mỉ mọi chuyện và tàn khốc hơn một chút, nhưng vì giang sơn xã tắc, vì lê dân trăm họ, hắn nhất định bắt buộc phải làm vậy.
Trước hết hắn là vua của một nước, hắn không thể quên đi trách nhiệm của một quân vương, tiếp đó, hắn mới là một nam nhân, vốn cũng là người có máu có thịt, có tình cảm, có tất cả những gì mà một thường dân cũng có, có thất tình lục dục của nam nhân.
Sau khi nàng biết rõ, có lẽ sẽ hận hắn, có lẽ, hắn vĩnh viễn đã mất đi nàng, nếu không, có thể làm gì bây giờ?
“Nói cho ta biết, ta phải làm như thế nào mới có được ngươi?” Hạng Ngạo Thiên nhìn muội muội giả đang ngủ say, thì thào hỏi.
Mai Tuyết Tình dường như phảng phất nghe được, nàng ưm amột tiếng, đạp tung chăn mền, giãy dụa cơ thể mềm mại hướng vào lòng Hạng Ngạo Thiên, như con sơn dương lạc đường tìm được về nơi trú ẩn an toàn.
Nhìn nàng với bộ dáng không đề phòng, Hạng Ngạo Thiên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Mai Tuyết Tình nhu thuận vươn cánh tay, ôm cổ Hạng Ngạo Thiên, hai mắt nhắm lại, hưởng thụ những nụ hôn dịu dàng.
Hạng Ngạo Thiên tận hưởng hương vị ngọt ngào của những nụ hôn như thưởng thức một bảo bối vô cùng trân quý, tham lam nhấm nháp những giâ y phút ngọt ngào trong vòng tay êm ái nhu thuận của tiểu nữ nhân. Hắn chậm rãi di chuyển đôi môi xuống, muốn nuốt lấy hương thơm dịu ngọt từ cánh môi đào của nàng.
“Công chúa …, công chúa…” xa xa vẳng đến tiếng gọi của Liên Nhi. Đã một giờ trôi qua rồi, Hoàng thượng không thấy quay về tiệc rượu, công chúa cũng chẳng biết đi đâu. Hoàng thượng cùng công chúa vừa rồi rõ ràng cùng ngồi ở ngoài cửa, như thế nào mà chỉ chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi?
Liên nhi lo lắng vội vàng trở lại tẩm cung, hỏi các cung nữ khác, công chúa vẫn không thấy quay về tẩm cung, hoàng cung lớn như vậy, công chúa lại vừa khỏi bệnh nặng chưa lâu, đừng có lạc đường! Liên nhi vội vàng trở lại phòng tiệc, bẩm báo với Lưu công công.
Lưu công công cũng đang sốt ruột đây! Hoàng thượng không trở lại, ngự tiệc cũng không có cách gì giải tán, vì vậy, Lưu công công cùng Liên nhi lặng lẽ rời khỏi phòng tiệc, chia nhau tìm người.
Mai Tuyết Tình chút ý chí cuối cùng còn lại thức tỉnh khiến cho nàng đột nhiên choàng tỉnh, nghe được tiếng kêu của Liên nhi, nàng dùng hết sức toàn thân đẩy Hạng Ngạo Thiên ra, đứng lên, “Liên nhi, ta ở đây!”
Nghe được thanh âm của công chúa, Liên nhi hướng về phía hồ chạy tới.
“Ca … ta … ta có chút say, xin thứ lỗi, ta đi trước đây!” Mai Tuyết Tình quả thực xấu hổ vô cùng, dĩ nhiên cùng ca ca làm ra loại chuyện như vậy, thật đáng chết mà!
“Muội muội… muội muội …” Hạng Ngạo Thiên nắm lấy cánh tay nàng, “Hoàng huynh ta… ta cũng có chút say! Ta đưa ngươi trở về!” Vì không muốn làm Mai Tuyết Tình cảm thấy gánh nặng trong lòng, hắn giả bộ say nói. Kỳ thật, tửu lượng hắn rất cao đấy!
“Hoàng thượng …”, thấy Hoàng thượng cùng công chúa cùng ở một chỗ, Liên nhi vội vàng quỳ lạy.
“Quay về nơi yến tiệc truyền khẩu dụ của trẫm, nói vớiLưu công công, mọi người có thể hồi cung! Công chúa có chút không khỏe, Trẫm lo tiễn nàng về tẩmcung rồi!” Hạng Ngạo Thiên khiến Liên nhi phân phó.
“Nô tỳ tuân chỉ!” Liên nhi đáp.
Rượu thật sự bắt đầu có tác dụng rồi, chếch choáng hơi men, Mai Tuyết Tình chân bước xiu quẹo, phảng phất như bước trên bông, bồng bềnh thả nổi. Nhìn thấy nàng dáng bộ lảo đảo như muốn ngã, Hạng Ngạo Thiên vươn tay kéo nàng ôm lấy vào lòng.
Lần này, Mai Tuyết Tình không có chút gì cự tuyệt cũng như kháng cự lại, như một con mèo nhỏ mềm mại, ngoan ngoãn nằm trong lòng Hạng Ngạo Thiên.
Không lo trong cung, các cung nữ đã sớm chuẩn bị cho sẵn một thùng tắm bằng gỗ lớn, chứa đầy nước ấm cùng các cánh hoa. Hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, lượn lờ khắp phòng, cả phòng tràn ngập hơi nước như sương mù bao phủ.
Thấy Hoàng thượng tự mình đưa công chúa hồi cung, các cung nữ đều quỳ lạy.
“Mau đưa công chúa tắm rửa thay quần áo.” Hạng Ngạo Thiên ra lệnh.
Không hiểu sao, hắn có ý nghĩ muốn tự mình tắm rửa cho tiểu nữ nhân này! Tuy nhiên trước khi danh tính, thân phận của nàng vẫn chưa rõ ràng, mọi việc đều cần phải hết sức nhẫn nại. Nếu như, bây giờ, hắn lấy thân phận huynh trưởng tắm rửa cho muội muội, về tình lý không thể nào biện minh sao, vả lại sẽ khiến cho người khác tự dưng suy đoán lung tung. Thôi, hãy cố nhẫn nại, nhẫn nại đi!
Hạng Ngạo Thiên đột nhiên cảm nhận được tiểu nữ nhân này đối với hắn có sức hấp dẫn rất lớn. Mỗi tiếng nói, cử chỉ của nàng, mỗi cái nhăn mày hay một nụ cười, lúc nào cũng ảnh hưởng đến tinh thần của hắn. Nhất là kiến thức của nàng, càng ngoài sự dự liệu của hắn, nàng là từ nơi nào tới? Tại sao lại hiểu biết nhiều như vậy?
Ít nhất, tại Thiên long Vương triều, không có nữ tử như thế. Đây là một người dám đề cập đến tam tòng tứ đức, địa vị xã hội, không có nữ tử nhà ai lại dám to gan thách thức thiên hạ như vậy, nói ra những điều làm cho hắn, thân là vua của một nước, cũng cảm thấy kinh ngạc về những lý luận của nàng.
Hạng Ngạo Thiên ngồi ở phòng ngoài, chờ Mai Tuyết Tình tắm rửa xong.
“Các ngươi đều lui ra đi! Nơi này để trẫm chăm sóc!”
“Nô tài tuân chỉ!” chúng nô tỳ nhất tề đáp lại.
Nhìn Mai Tuyết Tình nằm yên trên giường, mái tóc ướt sau khi vừa mới tắm xong xõa dài rã rác trên cả hai mặt gối, gương mặt nhỏ ửng hồng, làn da vô cùng mịn màng. Hạng Ngạo Thiên không nhịn được giơ tay xoa nhẹ lên mặt nàng, cảm giác chạm vào làn da trắng nõn mịn màng trơn láng như tạc bằng sứ làm cho tâm thần hắn nhộn nhạo.
Hắn cởi bỏ giày, ngã người nằm xuống, cùng nàng nằm chung giường.
Hạng Ngạo Thiên từ trong ống tay áo của mình lấy ra một vòng tay xinh xắn, nhẹ nhàng mang vào cổ tay Mai Tuyết Tình. Hắn đã sớm chuẩn bị sẵn món lễ vật này, không nghĩ trước mặt các phi tử tự tay trao cho nàng, một mặt vốn là không nghĩ làm cho các phi tử tranh đoạt, bởi vì, phần lễ vật này so với các lễ vật cùng đưa cho các phi tử, quả thực không thể so sánh với nhau. Nó mặc dù vốn dĩ không thể nói là vật báu vô giá, nhưng cũng giá trị liên thành. Về phương diện khác, hắn cũng muốn quan sát thái độ của nàng đối với tiền tài, tiểu nữ nhân này đã không làm cho hắn thất vọng, chẳng những không tranh lấy làm của riêng lễ vật cuối cùng còn lại, mà còn ra mặt xử lý thích đáng tình hình hết sức căng thẳng, giải nguy cơ, thật sự làm cho hắn mở rộng tầm mắt.
Tuy nhiên, nàng càng biểu hiện sự thông tuệ của nàng, càng làm cho Hạng Ngạo Thiên không yên lòng. Thân thế của nàng hắn cần phần phải tra cho rõ, nếu không, có thể đe dọa đến sự an nguy của giang sơn xã tắc.
Trong tâm đã quyết định như vậy rồi. Có lẽ, sau này đối với nàng cần phải quan sát tỉ mỉ mọi chuyện và tàn khốc hơn một chút, nhưng vì giang sơn xã tắc, vì lê dân trăm họ, hắn nhất định bắt buộc phải làm vậy.
Trước hết hắn là vua của một nước, hắn không thể quên đi trách nhiệm của một quân vương, tiếp đó, hắn mới là một nam nhân, vốn cũng là người có máu có thịt, có tình cảm, có tất cả những gì mà một thường dân cũng có, có thất tình lục dục của nam nhân.
Sau khi nàng biết rõ, có lẽ sẽ hận hắn, có lẽ, hắn vĩnh viễn đã mất đi nàng, nếu không, có thể làm gì bây giờ?
“Nói cho ta biết, ta phải làm như thế nào mới có được ngươi?” Hạng Ngạo Thiên nhìn muội muội giả đang ngủ say, thì thào hỏi.
Mai Tuyết Tình dường như phảng phất nghe được, nàng ưm amột tiếng, đạp tung chăn mền, giãy dụa cơ thể mềm mại hướng vào lòng Hạng Ngạo Thiên, như con sơn dương lạc đường tìm được về nơi trú ẩn an toàn.
Nhìn nàng với bộ dáng không đề phòng, Hạng Ngạo Thiên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.