Phi Tử Của Ca Ca

Chương 55

Tất Minh Vũ

07/10/2014

Hạng Ngạo Thiên vẫn không thay đổi ý định, kiên quyết ném dây thắt lưng xuống khe vực, thả người nhảy xuống, nương theo dây lưng lần xuống dưới vực. Hắn vận khí đan điền, tăng nhanh tốc độ hơn, tự mình trụ người nhanh chóng lần xuống dưới không chút chậm trễ.

Rất nhanh, hắn vươn tay ra ôm lấy ngang vòng eo thon của Mai Tuyết Tình.

Nhắm chặt hai mắt chờ đợi tan xương nát thịt, Mai Tuyết Tình cảm giác được một vòng tay rắn chắc nâng đỡ lấy thân thể mình, nàng không thể tin được vội mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt nàng một khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh kia.

Nước mắt cũng không nhịn được nữa rồi, không ngừng chảy xuống như mưa.

Hắn vậy mà cũng nhảy xuống rồi, vì nàng mà nhảy xuống!

Hạng Ngạo Thiên trong tình thế nguy cấp chợt nảy ra cách đối phó hữu hiệu, hắn rút từ trong giày bó ra một đoản đao, không ngừng cắm về hướng vách đá.

“Thử… Thử…” tiếng kim loại cọ xát vào vách đá tạo ra những âm thanh xoèn xoẹt chói tai vang lên, khắp nơi bắn ra những tia lửa nhỏ li ti ánh vào trong mắt hắn.

Nhờ vậy tốc độ rơi xuống của hai người cũng giảm đi rất nhiều.

Hạng Ngạo Thiên ánh mắt sáng ngời, sắc bén nhìn ngó chung quanh quan sát, muốn tìm một lối ra.

Nơi vách đá thẳng đứng lộ ra một mỏm núi đá khiến cho hắn chú ý, hắn dùng hết sức lực đem đoản đao hướng vào trong vách đá cắm mạnh xuống, một nữa của đoản đao găm thẳng vào giữa vách núi đá.

Hít một hơi thật sâu, Hạng Ngạo Thiên ôm lấy Mai Tuyết Tình nhảy lên mỏm núi đá lộ ra từ vách núi đứng vững thân thể.

“Tốt lắm… Chúng ta an toàn rồi!“

Hạng Ngạo Thiên an ủi Mai Tuyết Tình.

Mai Tuyết Tình phảng phất như vừa trải qua một cơn ác mộng.

“Chúng ta… Chúng ta không chết?“

Nàng không dám xác định.

“Nha đầu ngốc.“

Hạng Ngạo Thiên yêu chiều vỗ về nàng nói, “Hoàng đế có thể tùy tiện chết sao?“

Quan sát kỹ xem hoàn cảnh chung quanh, một hang động ánh vào tầm mắt hắn.

Hạng Ngạo Thiên nắm tay Mai Tuyết Tình tiến về phía trước đi vào trong động.

Bên trong động hiện đầy tro bụi, xem ra cũng đã lâu chưa từng có người nào ở lại đây rồi.



“Nàng dọn dẹp một chút nơi này đi, ta đi chuẩn bị chút thức ăn, thuận tiện tìm hiểu xem hoàn cảnh chung quanh.“

Mai Tuyết Tình cố gắng làm cho tâm tình mình bình tĩnh trở lại, thật không nghĩ tới vậy mà bản thân mình vẫn còn sống đây quả thật là kỳ tích.

Thật sự là đại nạn không chết, ắc có hậu phúc rồi!

Nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trong hang động, đem chăn đệm trãi ra cùng một chỗ, đem nồi niêu, chậu, bát…sắp xếp để ngăn nắp cùng một chỗ. Mai Tuyết Tình phảng phất cảm giác như chính mình là một bà chủ của một gia đình, một thê tử đang chờ đợi trượng phu của mình trở về.

Hạng Ngạo Thiên mang theo một con gà rừng, trong tay cầm thêm mấy cái trứng chim đi vào trong động.

Trong chốc lát, bên trong động bắt đầu bay ra mùi thức ăn thơm ngon thật cám dỗ lòng người.

Mai Tuyết Tình dứt bỏ tất cả mọi bận tâm, cái gì thân phận công chúa, cái gì muội muội của hoàng đế, mọi chuyện nàng đều vứt bỏ khỏi đầu óc của mình.

Người còn sống, thật không dễ dàng, cũng giống như chính mình, thiếu chút nữa thì tan xương nát thịt, mất mạng nơi khe núi rồi, sau này nhất định phải sống thật vui vẻ thoải mái mới được, phải quay về sống thực với chính bản thân mình, đời người ngắn ngủi, phải biết quý trọng từng giây từng phút một.

Nàng cắn một ngụm lớn thức ăn, ngẩng đầu, vô tình đụng phải ánh mắt thâm trầm đánh giá của Hạng Ngạo Thiên.

“Nàng tên là gì…“

Hạng Ngạo Thiên còn nhớ được lúc nàng rơi xuống khe núi trong nháy mắt, nàng có nói ra rồi, nhưng mà, hắn chưa kịp lắng nghe.

“Ắc? …“

Cảm thấy như không còn mạng sống, Mai Tuyết Tình lo lắng còn muốn tiếp tục ngụy trang đề phòng nói, “Ca… Ta không phải Hạng Ngạo Sương sao?“

Hạng Ngạo Thiên lườm mắt nhìn nàng một cái, tiểu nữ này, còn muốn giả bộ nữa đây! Ném thức ăn đang cầm trong tay xuống, Hạng Ngạo Thiên vươn cánh tay tới, mạnh mẽ kéo Mai Tuyết Tình ngã vào trong lòng của hắn.

“Nói cho ta biết, tên gọi là gì?“

Hạng Ngạo Thiên trong đáy mắt tràn ngập tình ý dạt dào.

“Ca. . . . .“

Mai Tuyết Tình còn muốn ngụy biện, Hạng Ngạo Thiên đã cúi đầu nồng cháy hôn lên môi nàng.

Mai Tuyết Tình bị Hạng Ngạo Thiên bá đạo chinh phục, nàng nhẹ nhàng vòng tay qua cổ hắn, vươn đôi tay tay nhỏ bé mềm mại nhẹ đỡ gáy hắn kéo xuống, nhướn người nồng nhiệt đáp lại nụ hôn của hắn.

Một lát sau, Hạng Ngạo Thiên buông Mai Tuyết Tình ra, khẽ cọ vào má nàng, cắn nhẹ vào vào đầu mũi nho nhỏ xinh xinh của nàng, lại hỏi:



“Nói cho ta biết, nàng tên là gì?“

“Mai Tuyết Tình…” Mai Tuyết Tình thẹn thùng, cúi đầu nói khe khẽ.

Thật mắc cỡ chết người đi được, mỗi lần đối mặt với Hạng Ngạo Thiên thân thiết nàng thật vô kế khả thi, chẳng những không chút cự tuyệt, trong nội tâm lại phảng phất dường như vẫn còn rất khát vọng.

“Mai Tuyết Tình… Mai Tuyết Tình…“

Hạng Ngạo Thiên lặp lại, “Tình nhi… Sau này, ta gọi nàng là tình nhi!“

“Không được, chỉ có cha mẹ của ta mới gọi ta là tình nhi thôi!“

Mai Tuyết Tình mạnh mẽ kháng nghị, “Ca…“

“Đừng gọi ta ca, ta muốn là nam nhân của nàng.“

Hạng Ngạo Thiên ngắt ngang lời nàng, “Lúc nàng ngã xuống khe núi, hình như kêu lớn tên của ta, phải biết rằng tên hoàng đế không thể nào tùy tiện gọi ra như vậy được!” Hạng Ngạo Thiên lại nhẹ nhàng đặt môi hôn lên trán của nàng một cái.

“Xin lỗi… là ta nhất thời nóng nảy…“

Mai Tuyết Tình nghĩ muốn giải thích một chút.

“Một tiếng xin lỗi, thì là xong hết mọi chuyện sao? Kêu to tên hoàng đế chính là muốn bị chém đầu sao!” Hạng Ngạo Thiên hù dọa nàng.

Người khác gọi tên của hắn, có thể thật sự bị mất đầu, thế nhưng, nàng là ngoại lệ, hắn thích nàng gọi hắn như vậy.

Nàng gọi như vậy, làm cho hắn có cảm giác được hắn không phải là một hoàng đế, mà chỉ là một nam nhân bình thường, một nam nhân có thân phận ngang hàng cùng với nàng.

“Như vậy thì sao nào? Nếu không thì, ngươi sẽ giết ta sao!“

Mai Tuyết Tình khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn lên, đôi môi hồng hồng cong lên rất đáng yêu.

“Ta thích bộ dạng này của nàng…” Hạng Ngạo Thiên vừa lại đắm đuối hôn lên môi Mai Tuyết Tình.

Đôi khi, Hạng Ngạo Thiên bản thân mình cũng cảm thấy mê muội, như thế nào bản thân mình lại có hứng thú đối với nàng nhiều như vậy, như thế nào dù thân thiết với nàng bao nhiêu cũng không cảm thấy phiền chán.

Hạng Ngạo Thiên ôm lấy Mai Tuyết Tình, bế nàng nhẹ nhàng đặt xuống chăn đệm trãi ở góc hang.

“Tình nhi… Ta muốn nàng!“

Hạng Ngạo Thiên chưa bao giờ khi cùng nữ tử thân thiết, lại trưng cầu qua ý kiến đối phương, Mai Tuyết Tình chính là người duy nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Tử Của Ca Ca

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook