Chương 77
Tất Minh Vũ
07/10/2014
Tiểu nữ hài nhi thoáng cái nhào vào trong lòng Mai Tuyết Tình, cái miệng nhỏ nhắn hôn lên mặt Mai Tuyết Tình. Đám phụ nữ kinh hô một trận, đứa nhỏ này như thế nào lại lớn gan như vậy?
Tiểu nữ hài nhi đưa đôi tay nhỏ bé hơi run run sờ lên đầu Mai Tuyết Tình, cố sức kéo kéo vài cái, khăn chít đầu Mai Tuyết Tình rớt xuống, một mái tóc đen nhánh dài mượt mà như lụa chảy dài xuống.
“Oa…” Đám phụ nữ ngạc nhiên kêu lớn, sau đó nở nụ cười.
“Tiểu hài tử này, ta còn hồ đồ nữa chứ, nó như thế nào lại nhào đến ôm một nam nhân, đây chính là lần đầu tiên, thật không ngờ, nó lại phát hiện được, vị muội tử này vốn là nữ giả nam trang!“
“Đúng vậy, thế mới nói tiểu hài tử này thật có thiên nhãn, có phải hay không nó dùng thiên nhãn phát hiện vị muội tử này là nữ giả nam trang?” Một phụ nữ khác cảm thấy thích thú nói đùa.
Mọi người vừa lại nở nụ cười.
“Vị muội tử này nhà vốn là ở nơi nào, như thế nào lúc này lại đến thôn chúng ta?” Người phụ nữ có nữ hài tử hỏi.
“Ta sinh sống ở kinh thành, đi ra ngoài tìm thân nhân, bị lạc đường, cũng đi không đặng, nghĩ muốn tìm một chỗ tạm nghỉ ngơi!“
Mai Tuyết Tình đối với người phụ nữ hiền lành tốt bụng này nói dối trong lòng cảm thấy có chút không đành lòng.
“A, chúng ta nơi này có rất nhiều chỗ cư trú, chỉ cần ngươi không chê bai chúng ta nơi này bẩn là được!” Người phụ nữ bế lại nữ hài tử ôm vào trong lòng.
oOoOoOoOoOoOo
Bên trong ngự thư phòng, Hạng Ngạo Thiên nghe Hàn Thanh hồi báo.
“Hoàng thượng, có người ở cách kinh thành bốn mươi dặm trong một trấn nhỏ, có nhìn thấy qua công chúa!“
“Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?” Hạng Ngạo Thiên tra hỏi.
“Khải bẩm Hoàng thượng, trước đây một canh giờ!“
“Bảo thị vệ tiếp tục chặt chẻ quan sát cho trẫm! Tùy thời hồi báo!“
Hạng Ngạo Thiên đứng dây tự cỡi long bào, Lưu công công hiểu ý liền đưa bộ thường phục cho Hoàng thượng.
“Theo trẫm ra khỏi thành!“
Hàn Thanh đi theo phía sau Hạng Ngạo Thiên, không biết ngày hôm qua cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc lại làm cho công chúa rời khỏi hoàng cung bỏ trốn. Chuyện này trước nay chưa bao giờ xảy ra. Hạng Ngạo Thiên cỡi con Truy Phong, ra roi thúc ngựa không ngừng gia tăng tốc độ, không bao lâu sau, đã tới thị trấn nhỏ.
Thị vệ hồi bẩm Hạng Ngạo Thiên, công chúa tiến vào hai dược điếm, sau đó lại mua một ít thực phẩm, rồi rời khỏi trấn. Hạng Ngạo Thiên tiến vào dược điếm thứ nhất.
Lão đại phu theo sự miêu tả tướng mạo đặc trưng của Hạng Ngạo Thiên, liền nhớ ra, quả thật có một vị phu nhân đã tới đây. Lão đem chân tướng mọi chuyện thuật qua một lần.
Hạng Ngạo Thiên đôi mày chau lại, sắc mặt u ám từ trong dược điếm đi ra.
“Hàn Thanh, công đạo xuống, tiếp tục phái người truy tung! Nhất là các dược điếm trên dọc đường, nhất định đều phải lục soát, nếu như bắt gặp công chúa đến bốc thuốc, bất luận là thuốc gì. Cũng phải giữ lại cho trẫm!“
“Tuân lệnh…” Hàn thanh nhanh chóng rời đi, căn dặn thủ hạ thực hiện.
Hạng Ngạo Thiên trong lòng không yên, vô cùng khẩn trương, hắn không biết, trước khi mình tìm được Mai Tuyết Tình, có thể vãn hồi cục diện không muốn chứng kiến hay không nữa.
Tiến vào dược điếm thứ hai. Điếm chưởng quỹ thấy một vị nam từ khí thế bất phàm tiến vào, nhiệt tình đón chào. Hạng Ngạo Thiên đem đặc điểm tướng mạo của Mai Tuyết Tình miêu tả qua một lần nữa.
“Nhớ rồi,” vị đại phu nói, “Vị phu nhân kia tay dắt một con ngựa, còn mang theo một con bạch điêu, bộ dáng hình như là muốn trốn nhà ra đi. Lúc ấy, ta hỏi nàng, có hay không muốn kê phương thuốc, nàng nói rõ ngày hôm sau sẽ quay lại! Khụ, vị phu nhân kia sắc mặt không tốt lắm, thật sự cần phải tẩm bổ! Bằng không, thai nhi khó mà bảo toàn!“
Như là nói cho Hạng Ngạo Thiên nghe, hoặc như là tự lẩm bẩm. Từ dược điếm thứ hai đi ra, Hạng Ngạo Thiên trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Hẳn là Tình nhi sẽ không làm ra việc gì ngu ngốc đâu! Tình nhi của hắn nhất định sẽ không làm cho hắn thất vọng đâu!
Muốn tìm ra Mai Tuyết Tình cũng không khó, nàng mang theo bên mình tuấn mã cùng bạch điêu thành ra đặc trưng nổi bật.
Hạng Ngạo Thiên tiếp tục lên đường đuổi theo.
Cổ phác dân phong, nhân môn thuần phác*, làm cho Mai Tuyết Tình ngừng tiếp tục đi về phía trước. (* dân phong mang phong cách cổ xưa, mọi người chất phác mộc mạc)
“Đại tẩu, ta đây có thể thuê phòng trọ ở nhà của ngươi, có được hay không?” Ở chỗ này nghỉ chân một chút, cư trú vài ngày.
Làm cho bản thân mình khỏi buồn bực, bình tĩnh trở lại, sau đó mới nói lên suy nghĩ của mình.
“Cái gì thuê với không thuê chứ, chúng ta vốn còn rất nhiều phòng trống, muội tử ngươi nghĩ muốn ở lại đây cả đời cũng có thể!” Người phụ nữ có nữ hài tử sảng khoái nói.
“Ngươi nhất định phải nhận tiền thuê, nếu không, ta sẽ đi tiếp!” Mai Tuyết Tình không muốn mắc nợ nhân tình người khác.
“Khụ, ngươi muốn đưa thì cứ đưa, tùy ý!” Người phụ nữ có nữ hài tử cũng không tiếp tục so đo nữa.
Đám phụ nữ trò chyện vui vẻ đứng lên.
Lúc còn ở thời hiện đại, Mai Tuyết Tình phản cảm nhất là đám con gái tụ tập cùng một chỗ tán dóc, ngồi nói xấu sau lưng hết người này đến người khác, Lý gia thiếu gạo, Trương gia thiếu muối…, con gái phảng phất như cái gì đều có thể biết, đều có thể nói được, y hệt như một trạm phát thanh.
Cho nên, nàng không bao giờ tham gia vào những nơi ấy, có thời gian rãnh rỗi tốt hơn hết là ngồi đọc sách giải trí còn hay hơn! Thế nhưng, giờ đây, nghe các nàng nói chuyện phiếm, nàng lại cảm thấy đặc biệt thân thiết, phảng phất giống như các đại tỷ nhà bên.
Tiểu nữ hài nhi lại nhào vào trong lòng Mai Tuyết Tình, nói cách gì cũng không chịu rời ra. Bàn tay nhỏ bé ấm áp nắm lấy tóc của Mai Tuyết Tình tùy tiện đưa vào trong miệng mình nhấm nháp, cũng không để ý xem như vậy đúng là có thể ăn hay không. Sau đó, tùy tiện thè lưỡi liếm lung tung trên mặt Mai Tuyết Tình, khiến cho khắp trên mặt Mai Tuyết Tình đều ẩm ướt.
“Xem ra đứa nhỏ này rất hữu duyên với vị muội tử này nha! Muội tử, chi bằng ngươi nhận đứa nhỏ này làm kiền nữ nhi (con gái nuôi) đi!” Một phụ nữ đề nghị.
“Đúng vậy… Đúng vậy…” Những người khác cũng cảm thấy đề nghị này tốt lắm.
“Các ngươi đều là nói càn… Muội tử còn chưa phối hôn với ai hết nha?” Vị đại tẩu kia nhiệt tâm nói, “Một người hoa cúc đại khuê nữ (cô gái chưa chồng) lại chịu thiệt thòi nhận một con gái nuôi, sau này, muội tử như thế nào có thể xuất giá đây!“
“Đúng vậy… Đúng vậy… Bất quá, muội tử dáng vẻ rất xinh đẹp, không biết tìm nhà chồng như thế nào, xem tướng mạo của muội tử, tương lai khẳng định có thể tìm được một vương tôn công tử!“
“Đúng vậy… Đúng vậy…” Tất cả mọi người đều rất thích muội tử trước mắt.
Mai Tuyết Tình chỉ hé miệng cười, không trả lời. Đột nhiên, hài tử khóc lớn lên.
Theo ánh mắt nữ hài tử, mọi người đều nhìn thấy một nam nhân thần thái lãnh tuấn khí vũ hiên ngang đang đứng ở nơi đó, không ai biết hắn ở nơi đó đứng trong bao lâu, nếu không phải nữ hài tử phát hiện ra hắn, thì hắn vẫn còn đứng ở chỗ này lắng nghe các nữ nhân tán dóc.
Nghe được tiếng khóa của nữ hài tử, Mai Tuyết Tình xoay người, theo ánh mắt của nữ hài tử nhìn tới, nàng thiếu chút nữa đánh rơi nữ hài tử xuống dưới đất.
Hắn… Hắn như thế nào tới được nơi này?
Tiểu nữ hài nhi đưa đôi tay nhỏ bé hơi run run sờ lên đầu Mai Tuyết Tình, cố sức kéo kéo vài cái, khăn chít đầu Mai Tuyết Tình rớt xuống, một mái tóc đen nhánh dài mượt mà như lụa chảy dài xuống.
“Oa…” Đám phụ nữ ngạc nhiên kêu lớn, sau đó nở nụ cười.
“Tiểu hài tử này, ta còn hồ đồ nữa chứ, nó như thế nào lại nhào đến ôm một nam nhân, đây chính là lần đầu tiên, thật không ngờ, nó lại phát hiện được, vị muội tử này vốn là nữ giả nam trang!“
“Đúng vậy, thế mới nói tiểu hài tử này thật có thiên nhãn, có phải hay không nó dùng thiên nhãn phát hiện vị muội tử này là nữ giả nam trang?” Một phụ nữ khác cảm thấy thích thú nói đùa.
Mọi người vừa lại nở nụ cười.
“Vị muội tử này nhà vốn là ở nơi nào, như thế nào lúc này lại đến thôn chúng ta?” Người phụ nữ có nữ hài tử hỏi.
“Ta sinh sống ở kinh thành, đi ra ngoài tìm thân nhân, bị lạc đường, cũng đi không đặng, nghĩ muốn tìm một chỗ tạm nghỉ ngơi!“
Mai Tuyết Tình đối với người phụ nữ hiền lành tốt bụng này nói dối trong lòng cảm thấy có chút không đành lòng.
“A, chúng ta nơi này có rất nhiều chỗ cư trú, chỉ cần ngươi không chê bai chúng ta nơi này bẩn là được!” Người phụ nữ bế lại nữ hài tử ôm vào trong lòng.
oOoOoOoOoOoOo
Bên trong ngự thư phòng, Hạng Ngạo Thiên nghe Hàn Thanh hồi báo.
“Hoàng thượng, có người ở cách kinh thành bốn mươi dặm trong một trấn nhỏ, có nhìn thấy qua công chúa!“
“Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?” Hạng Ngạo Thiên tra hỏi.
“Khải bẩm Hoàng thượng, trước đây một canh giờ!“
“Bảo thị vệ tiếp tục chặt chẻ quan sát cho trẫm! Tùy thời hồi báo!“
Hạng Ngạo Thiên đứng dây tự cỡi long bào, Lưu công công hiểu ý liền đưa bộ thường phục cho Hoàng thượng.
“Theo trẫm ra khỏi thành!“
Hàn Thanh đi theo phía sau Hạng Ngạo Thiên, không biết ngày hôm qua cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc lại làm cho công chúa rời khỏi hoàng cung bỏ trốn. Chuyện này trước nay chưa bao giờ xảy ra. Hạng Ngạo Thiên cỡi con Truy Phong, ra roi thúc ngựa không ngừng gia tăng tốc độ, không bao lâu sau, đã tới thị trấn nhỏ.
Thị vệ hồi bẩm Hạng Ngạo Thiên, công chúa tiến vào hai dược điếm, sau đó lại mua một ít thực phẩm, rồi rời khỏi trấn. Hạng Ngạo Thiên tiến vào dược điếm thứ nhất.
Lão đại phu theo sự miêu tả tướng mạo đặc trưng của Hạng Ngạo Thiên, liền nhớ ra, quả thật có một vị phu nhân đã tới đây. Lão đem chân tướng mọi chuyện thuật qua một lần.
Hạng Ngạo Thiên đôi mày chau lại, sắc mặt u ám từ trong dược điếm đi ra.
“Hàn Thanh, công đạo xuống, tiếp tục phái người truy tung! Nhất là các dược điếm trên dọc đường, nhất định đều phải lục soát, nếu như bắt gặp công chúa đến bốc thuốc, bất luận là thuốc gì. Cũng phải giữ lại cho trẫm!“
“Tuân lệnh…” Hàn thanh nhanh chóng rời đi, căn dặn thủ hạ thực hiện.
Hạng Ngạo Thiên trong lòng không yên, vô cùng khẩn trương, hắn không biết, trước khi mình tìm được Mai Tuyết Tình, có thể vãn hồi cục diện không muốn chứng kiến hay không nữa.
Tiến vào dược điếm thứ hai. Điếm chưởng quỹ thấy một vị nam từ khí thế bất phàm tiến vào, nhiệt tình đón chào. Hạng Ngạo Thiên đem đặc điểm tướng mạo của Mai Tuyết Tình miêu tả qua một lần nữa.
“Nhớ rồi,” vị đại phu nói, “Vị phu nhân kia tay dắt một con ngựa, còn mang theo một con bạch điêu, bộ dáng hình như là muốn trốn nhà ra đi. Lúc ấy, ta hỏi nàng, có hay không muốn kê phương thuốc, nàng nói rõ ngày hôm sau sẽ quay lại! Khụ, vị phu nhân kia sắc mặt không tốt lắm, thật sự cần phải tẩm bổ! Bằng không, thai nhi khó mà bảo toàn!“
Như là nói cho Hạng Ngạo Thiên nghe, hoặc như là tự lẩm bẩm. Từ dược điếm thứ hai đi ra, Hạng Ngạo Thiên trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Hẳn là Tình nhi sẽ không làm ra việc gì ngu ngốc đâu! Tình nhi của hắn nhất định sẽ không làm cho hắn thất vọng đâu!
Muốn tìm ra Mai Tuyết Tình cũng không khó, nàng mang theo bên mình tuấn mã cùng bạch điêu thành ra đặc trưng nổi bật.
Hạng Ngạo Thiên tiếp tục lên đường đuổi theo.
Cổ phác dân phong, nhân môn thuần phác*, làm cho Mai Tuyết Tình ngừng tiếp tục đi về phía trước. (* dân phong mang phong cách cổ xưa, mọi người chất phác mộc mạc)
“Đại tẩu, ta đây có thể thuê phòng trọ ở nhà của ngươi, có được hay không?” Ở chỗ này nghỉ chân một chút, cư trú vài ngày.
Làm cho bản thân mình khỏi buồn bực, bình tĩnh trở lại, sau đó mới nói lên suy nghĩ của mình.
“Cái gì thuê với không thuê chứ, chúng ta vốn còn rất nhiều phòng trống, muội tử ngươi nghĩ muốn ở lại đây cả đời cũng có thể!” Người phụ nữ có nữ hài tử sảng khoái nói.
“Ngươi nhất định phải nhận tiền thuê, nếu không, ta sẽ đi tiếp!” Mai Tuyết Tình không muốn mắc nợ nhân tình người khác.
“Khụ, ngươi muốn đưa thì cứ đưa, tùy ý!” Người phụ nữ có nữ hài tử cũng không tiếp tục so đo nữa.
Đám phụ nữ trò chyện vui vẻ đứng lên.
Lúc còn ở thời hiện đại, Mai Tuyết Tình phản cảm nhất là đám con gái tụ tập cùng một chỗ tán dóc, ngồi nói xấu sau lưng hết người này đến người khác, Lý gia thiếu gạo, Trương gia thiếu muối…, con gái phảng phất như cái gì đều có thể biết, đều có thể nói được, y hệt như một trạm phát thanh.
Cho nên, nàng không bao giờ tham gia vào những nơi ấy, có thời gian rãnh rỗi tốt hơn hết là ngồi đọc sách giải trí còn hay hơn! Thế nhưng, giờ đây, nghe các nàng nói chuyện phiếm, nàng lại cảm thấy đặc biệt thân thiết, phảng phất giống như các đại tỷ nhà bên.
Tiểu nữ hài nhi lại nhào vào trong lòng Mai Tuyết Tình, nói cách gì cũng không chịu rời ra. Bàn tay nhỏ bé ấm áp nắm lấy tóc của Mai Tuyết Tình tùy tiện đưa vào trong miệng mình nhấm nháp, cũng không để ý xem như vậy đúng là có thể ăn hay không. Sau đó, tùy tiện thè lưỡi liếm lung tung trên mặt Mai Tuyết Tình, khiến cho khắp trên mặt Mai Tuyết Tình đều ẩm ướt.
“Xem ra đứa nhỏ này rất hữu duyên với vị muội tử này nha! Muội tử, chi bằng ngươi nhận đứa nhỏ này làm kiền nữ nhi (con gái nuôi) đi!” Một phụ nữ đề nghị.
“Đúng vậy… Đúng vậy…” Những người khác cũng cảm thấy đề nghị này tốt lắm.
“Các ngươi đều là nói càn… Muội tử còn chưa phối hôn với ai hết nha?” Vị đại tẩu kia nhiệt tâm nói, “Một người hoa cúc đại khuê nữ (cô gái chưa chồng) lại chịu thiệt thòi nhận một con gái nuôi, sau này, muội tử như thế nào có thể xuất giá đây!“
“Đúng vậy… Đúng vậy… Bất quá, muội tử dáng vẻ rất xinh đẹp, không biết tìm nhà chồng như thế nào, xem tướng mạo của muội tử, tương lai khẳng định có thể tìm được một vương tôn công tử!“
“Đúng vậy… Đúng vậy…” Tất cả mọi người đều rất thích muội tử trước mắt.
Mai Tuyết Tình chỉ hé miệng cười, không trả lời. Đột nhiên, hài tử khóc lớn lên.
Theo ánh mắt nữ hài tử, mọi người đều nhìn thấy một nam nhân thần thái lãnh tuấn khí vũ hiên ngang đang đứng ở nơi đó, không ai biết hắn ở nơi đó đứng trong bao lâu, nếu không phải nữ hài tử phát hiện ra hắn, thì hắn vẫn còn đứng ở chỗ này lắng nghe các nữ nhân tán dóc.
Nghe được tiếng khóa của nữ hài tử, Mai Tuyết Tình xoay người, theo ánh mắt của nữ hài tử nhìn tới, nàng thiếu chút nữa đánh rơi nữ hài tử xuống dưới đất.
Hắn… Hắn như thế nào tới được nơi này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.