Chương 15: Xuyên Tâm Đài
Ngọa Long Sinh
24/12/2013
Boong! ... Boong! ... Boong! ...
Từ trên chót vót ngọn Các Mộng Sơn cạnh Xuyên Tâm Đài bỗng ngân vang chín tiếng đại hồng chung trầm ấm trang nghiêm.
Tiếp theo đó là một giọng xướng vang lên sang sảng:
- Các Mộng Sơn chủ giá lâm ...
Thanh âm rền dội trong không khí như kéo dài qua hàng ngàn núi đồi, cả một buổi lâu sau, dư âm mới chấm dứt ...
Quần hùng cùng đoán tiếng quay đầu, từ mút xa xa như gần tận tầm mắt vụt hiện lên sáu bóng người, năm nam một nữ, vùn vụt tiến tới với một tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Mọi người chưa kịp chớp mắt định thần, sáu bóng nọ đã như những bông tuyết vèo rơi đáp nhẹ lên đài chủ.
Đi đầu là một lão nhân mặc áo trắng, tóc râu đều bạc trắng, chễm chệ ngồi vào chiếc ghế bành đặt ở giữa đài.
Tiếp đến là năm thiếu nữ cực kỳ diễm lệ, cùng mặc áo trắng, chia thành hai cánh đứng hầu hai bên, bên tả ba nàng và bên hữu hai nàng.
Mọi người đều thảng thốt khi nhận ra lão nhân bạch bào đã đánh gãy cội tùng ban nãy, chính là Các Mộng Sơn chủ.
Các Mộng Sơn chủ nghiêm trang quét mắt nhìn khắp Xuyên Tâm Đài, đoạn khẽ phất tay áo chậm rãi cất lời:
- Già đây chính là Các Mộng Sơn chủ, đêm nay mời chư vị quần hào võ lâm đến Xuyên Tâm Đài là để chư vị có dịp đem mọi ân oán cá nhân xưa và nay giữa nhau, cùng thanh toán cho trọn vẹn tất cả tại nơi này, tránh cho giang hồ khỏi còn tái diễn những cuộc tàn sát thảm khốc, trả lại cho võ lâm nếp sống thanh bình ngày cũ. Đây chính là thiện ý của già, chẳng hay chư vị đủ mặt hôm nay có tán đồng đề nghị của già chăng?
Quần hào lập tức rập lên một tiếng:
- Đồng ý!
Thanh âm lồng lộng nghe như dội tận tầng mây.
Chờ cho quần hào bớt xao động, Các Mộng Sơn chủ lại tiếp:
- Già tịch sư nơi miền lạnh lẽo hoang vu này đã dư tám mươi năm trời, mọi cơ đồ sáng lập nơi đây có lẽ chư vị đều mục kích qua cả. Nhưng con người dù có tài giỏi cỡ nào cũng khó tránh khỏi được quy luật đào thải của tạo hóa. Bởi thế, già đây bao nhiêu tâm cơ để đưa quý vị kéo đến chốn hẻo lánh này, không ngoài ý định tìm một người hữu đức hữu tài để truyền thụ sở năng võ học một đời của mình, để kẻ ấy đủ khả năng bình trị võ lâm, ngăn chặn mọi hành động phi nhân tàn ác ... Cuộc giải tỏa oán thù hôm nay cũng là cuộc lựa chọn âm thầm của già. Ai là kẻ thắng cuộc và được già xét là đủ đức độ tài ba sẽ là kẻ già kén chọn để truyền thụ võ học Phi Ưng Chưởng.
Quần hào lại một lần nữa rập lên:
- Rất đồng ý!
Có kẻ bồng bột hét to:
- Vạn tuế chủ nhân Các Mộng Sơn!
- Vạn tuế chúa tể của võ lâm Trung Nguyên tương lai!
- Các Mộng Sơn chủ vạn an bất tử!
Bỗng một bóng người từ đâu bay vút lên Xuyên Tâm Đài, thốt lớn:
- Tại hạ là Huyết Ma Nhân Giáo chủ, oai trùm khắp bảy tỉnh miền Đông, đức bủa bốn phương, dưới tay gần ngàn giáo dân đều cảm ân mến đức, tự xét có đủ đức độ thủ trì Xuyên Tâm Đài, để chế phục khắp quần hào hiện diện hôm nay và thay võ lâm chủ trì sau này.
U Linh Huyết Kiếm Khách Hà Ngô Vỹ vừa thấy mặt kẻ thù, máu nóng xông lên đến đỉnh não, căm hờn thét to như hổ gầm:
- Âu Dương Long! Mối thù sát hại phụ mẫu ta, đêm nay phải được trả bằng máu của mi!
Âu Dương Long Huyết Ma Nhân Giáo chủ liếc mắt nhìn U Linh Huyết Kiếm Khách, hất hàm ngạo nghễ hỏi:
- Tên khốn kia, cha của mi là ai?
U Linh Huyết Kiếm Khách căm phẫn:
- Hừ! Lão già họ Âu chó má mi mau quên quá nhỉ? Cha của ta là Kiếm Nhuyễn Chưởng Như Hà Nhất Thiên đã làm gì mà mười năm trước mi xua thuộc hạ đến Thanh Hải vây công và sát hại?
Âu Dương Long đôi mắt hừng hực sát cơ, nhìn bắn vào đối phương, lạnh lẽo nói:
- Hừ! Hừm! Té ra mi là con của lão chết bầm Hà Nhất Thiên! May quá, thật là mòn lẵn gót giày tìm chẳng thấy, tự dưng dẫn xác đến miệng hùm ...
Các Mộng Sơn chủ chợt xua tay cho mọi người im lặng, đoạn sang sảng cất lời:
- Chư vị chớ loạn động! Dù đây là cuộc kết liễu mọi hận thù nhưng cũng có quy luật hẳn hòi, để duy trì thể thức và trật tự lúc giao tranh, bằng không sẽ loạn mất. Già đây lần nữa lập lại câu hỏi trước. Đề nghị của già vừa qua, chư vị có đồng ý không?
Âu Dương Long, Tế Đài Hán Tử không hẹn mà cùng buông tiếng hừ bất mãn giữa tiếng hoan nghênh vang dội của quần hào.
Tuy thế, Các Mộng Sơn chủ với thính lực sắc bén đã nhận ra ngay. Ông lập tức tiếp lời:
- Đa tạ thịnh ý của chư vị anh hùng bốn bể, nhưng trong số vẫn còn vài vị chưa được bằng lòng lắm. Để tránh cho mọi người nhiều ý lắm lời, xin chư vị hãy nhìn tượng băng hình tuấn mã cách đây mười trượng kia ...
Ông nhẹ kéo tay phải lên trước ngực, và chầm chậm nhắm hướng vừa thốt ra, đẩy tới một chưởng.
Lạ thay, chưởng thế đã đẩy ra nhưng không hề phát ra tiếng gió kình, cũng chẳng thấy không khí xáo động, nhưng tượng băng hình tuấn mã bỗng từ từ bốc thành khói nóng bay nghi ngút lên không ...
Chẳng đợi cho làn hơi ấy biến thành hơi nước rơi xuống, Các Mộng Sơn chủ cấp tốc xòe rộng một chưởng trái phóng bồi một chưởng ...
Luồng hơi bỗng chầm chậm hạ về vị trí cũ và dần dần tan biến thể hiện lại nguyên hình là khối băng hình tuấn mã khi nãy, nhưng đầu ngựa đã xoay hướng về phía mọi người.
Trước tài nghệ kinh thiên ấy, quần hùng đều nhìn nhau thất sắc, đồng thanh kêu lên:
- Phi Ưng Chưởng!
Âu Dương Long cùng Tế Đài Hán Tử mục kích xong Các Mộng Sơn chủ thi thố tuyệt kỹ chưởng lực vừa nhiệt vừa hàn, đã khiếp phục lặng khe, bao nhiêu vẻ cao ngạo lúc đầu tự dưng tiêu mất.
Các Mộng Sơn chủ lúc đó mới điềm đạm cất lời:
- Chư vị ắt hẳn không còn ý khác chứ?
Tuyết Sơn Chân Quân e dè lên tiếng:
- Xin tôn giá nêu rõ quy củ thế nào cho mọi người cùng nhận rõ.
Các Mộng Sơn chủ nhè nhẹ gật đầu:
- Cũng chẳng có chi phiền phức lắm, già chỉ muốn noi theo đức háo sanh của trời đất, giữ cho máu của mọi người càng bớt đổ càng hay thế thôi!
Ngừng giây lâu để thêm phần trang trọng cho lời sắp thốt, Các Mộng Sơn chủ lại tiếp:
- Điều thứ nhất, những ân oán tầm thường chỉ được quyền điểm trúng là thôi. Điều thứ hai, nếu thù to hận lớn, xin chư vị hãy nhớ đến chữ "dung" có thể để cho đối phương tàn phế, mà tránh tuyệt việc sát nhân trên Xuyên Tâm Đài.
U Linh Huyết Kiếm Khách cùng Trầm Miên Tích nghe xong nhìn nhau lắc đầu nhăn nhó khó xử vô cùng.
Tuyết Sơn Chân Quân biết ý chàng chẳng khứng, vội giật nhẹ chéo áo nhắc khéo chàng nên im lặng làm thinh.
Các Mộng Sơn chủ lại trang nghiêm cất tiếng:
- Các vị đã đồng ý cả rồi phải không? Vậy thì chủ nhân Các Mộng Sơn này xin tuyên bố khai mạc cuộc tranh tài ...
Boong! ... Boong! ... Boong! ...
Ba tiếng đại hồng chung rền rĩ vọng vang, đệm thêm phần uy nghi của không khí cuộc diện.
Quần hào đang xầm xì bàn bàn luận luận, bỗng không hẹn cùng dừng ngay câu chuyện, hồi hộp chong mắt chờ đợi màn giao tranh quyết liệt sắp khai diễn trong phút giây.
Âu Dương Long đang đứng ngay một Xuyên Tâm Đài, xoay người về phía U Linh Huyết Kiếm Khách, đưa tay chỉ vào chàng khiêu khích:
- Bổn Giáo chủ cùng con trai của Kiếm Nhuyễn Chưởng Như Hà Nhất Thiên có mối thù to chưa kết liễu, xin được giải quyết nơi đây.
U Linh Huyết Kiếm Khách Hà Ngô Vỹ nghe xong, máu nóng càng bùng sôi không ngớt, hờn căm nhảy phóc ra giữa đài, vòng tay xá Các Mộng Sơn chủ một xá:
- Tại hạ cùng Âu Dương Long này có mối huyết cừu cao tựa non, rộng tựa bể, xin cho tại hạ được kết liễu trước.
Các Mộng Sơn chủ nhè nhẹ gật đầu hiểu ý chấp nhận.
U Linh Huyết Kiếm Khách liền quay sang đối thủ gằn giọng:
- Mối thù nơi Thanh Hải mười năm trước ta có thể thanh toán được rồi chứ?
Lời chàng vừa dứt, Âu Dương Long vụt hét lên một tiếng, đôi tay quấu lại như mười chiếc móc câu, phóng vụt vào lồng ngực chàng trai họ Hà với một đòn công thật đột ngột và hung mãnh.
Lão đinh ninh với thế công bất thần và gần như đánh trộm ấy, Hà Ngô Vỹ khó nỗi lẩn tránh, đừng nói chi là phản công.
Cho đến quần hào, cả Trầm Miên Tích bên ngoài trận cuộc cũng toát mồ hôi hột thay cho Hà Ngô Vỹ.
Ngờ đâu, U Linh Huyết Kiếm Khách với một thân pháp tuyệt kỹ Bình Bộ Thanh Vân nhanh như chớp, bắn vọt ra sau tám bước.
Âu Dương Long đang đinh ninh với kết quả chắc chắn đạt được, bỗng nhiên thấy thế công của mình trượt mất mục tiêu, sự kinh mang của lão đã bắt đầu chớm nở.
Nhưng là một tay lão luyện giao tranh và mưu kế, lập tức ngưng thần và cấp tốc bồi thêm hai chưởng.
Kình phong qua chưởng thế túa ra bằng tất cả công lực, khiến hoa tuyết cuồn cuộn vút theo.
U Linh Huyết Kiếm Khách trong cơn bất phòng mất đi phần chủ động, chân chưa vững bộ, chàng đã thấy chưởng phong của đối phương đã tiến đến nơi với khí thế tựa sóng tràn đê vỡ.
Với tình thế ấy, U Linh Huyết Kiếm Khách không sao kịp vận chưởng để nghênh tiếp, đành phải nhảy người lên cao để tránh.
Hai lần tấn công đều thất bại, lão già Âu Dương Long không khỏi tức giận, lão rống lên vang trời:
- Nhãi con! Đêm nay mi phải chết!
Lồng trong tiếng quát, tay phải lão đẩy nhanh ra một chưởng.
Từ lòng bàn tay của Âu Dương Long phát ra một luồng chưởng phong ào ạt như sóng cuộn ba đào, khiến không khí rít lên những tiếng kỳ quái re ... re ... re ...
Thế chưởng Âu Dương Long vừa dùng Không Thủ Thập Bất Nhẫn, vận dụng đến mười thành chân lực.
U Linh Huyết Kiếm Khách nhảy sang tả ba bước, hữu chưởng bủa ra một ngọn Kim Cang Chưởng đối kháng.
"Ầm!".
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc, hai đối thủ bật lùi về sau ba bước, cùng bắn hung quang nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống.
Sau tiếng nổ ầm nọ, quần hào ngoài trận cuộc nghe ớn lạnh cả da lưng. Bởi song phương đã dùng tuyệt kỹ để đối chọi nhưng cả hai đều bất phân thắng bại.
Vừa vững bộ, nhanh như cắt Âu Dương Long nhảy bổ tới như một đường sét chớp, chộp vào mặt đối phương.
Tiềm Long Trảo của Âu Dương Long xem ra rất nhẹ nhàng đơn giản và dường như mềm mại không một chút sức lực nào, nhưng kỳ thật linh động biến hóa dị thường, thoáng cái đã bay thốc đến trước mặt Hà Ngô Vỹ.
Thấy Âu Dương Long dùng thế Tiềm Long Trảo chộp vút vào mặt mình, U Linh Huyết Kiếm Khách vội nhanh như chớp đảo mình tránh sang nửa bước.
Âu Dương Long thế chộp vừa rơi vào khoảng trống, thân ảnh đã như bóng đuổi hình, ngón chộp thứ hai đã thốc ra như tên bắn.
U Linh Huyết Kiếm Khách lạnh lùng hừ lên một tiếng, năm ngón tay chàng liền giương rộng và đẩy mạnh về phía trước.
"Bùm!".
Song phương lại thối bộ, giữa lúc ấy một tiếng soẹt vang lên, người tuốt kiếm ra trước không phải là U Linh Huyết Kiếm Khách mà chính là Giáo chủ Huyết Ma Nhân Âu Dương Long.
Trường kiếm vừa nằm gọn vào tay lão, một vầng hoa bạc đã ánh lên giữa không khí và hướng thẳng về hướng U Linh Huyết Kiếm Khách ...
Hà Ngô Vỹ bật lộn người vào không khí, và đáp xuống nhanh như một bóng ma, chàng thoắt người đáp xuống cạnh đối phương, ngọn U Linh Huyết Kiếm đã nằm gọn trong tay tự hồi nào, đồng thời xòe lên như điện tủa ...
Coong! ...
Tiếng sắt thép vừa chạm thành tiếng ngân lảnh lót, thanh kiếm trên tay Âu Dương Long chỉ còn nửa đoạn phía chuôi.
Lão chưa hết hoang mang hãi khiếp, U Linh Huyết Kiếm Khách đã quát to lên một tiếng, thân hình bổ tới như một thớt đại bàng, thanh U Linh Huyết Kiếm trên tay lại một lần nữa xòe xanh cả một khoảng Xuyên Tâm Đài.
Âu Dương Long vội vã tràn người tẩu thoát, nhưng vẫn chậm một bước ...
Soẹt! ...
Cánh tay áo trái bị lưỡi kiếm lướt một đường phạm sâu vào da thịt lão, máu tươi ươn ướt rịn trào.
U Linh Huyết Kiếm Khách định nhấc người lao tới, chợt thấy một điểm sáng từ chéo đài xẹt bắn tới, chàng vội tréo tay quật nhanh ra một chưởng đối đầu.
Làn sáng bạc chạm phải bức tường chưởng khí lập tức bắn dội trở về và rơi bộp trên sàn đài.
Các Mộng Sơn chủ ngồi nơi ghế bành chợt đứng lên giận dữ:
- Nếu kẻ nào còn dùng ám khí hại người thì ta cũng có quyền tiêu diệt làm gương.
U Linh Huyết Kiếm Khách chỉ quắc mắt nhìn thoáng qua, đã phát hiện thủ phạm phóng ám khí vừa rồi chính là Điền Hồng Huệ, Phó Giáo chủ của Huyết Ma Nhân.
U Linh Huyết Kiếm Khách căm hờn nhìn địch nhân hét to:
- Điền Hồng Huệ, mi đến vừa đúng lúc, hãy trả món nợ máu của cha mẹ ta.
Biết không thể lẩn tránh được, Điền Hồng Huệ phóng mình ra giữa đài, ngạo nghễ buông tiếng cười:
- Nếu đêm nay chẳng giết được tên chó con mi, ta quyết không rời khỏi Các Mộng Sơn.
Song chưởng lồng trong lời nói kéo lên ngang ngực, kình lực hợp lại thành một, thốc đến đối phương như thác trào đê vỡ.
U Linh Huyết Kiếm Khách vội xuống tấn, tay trái đồng thời tung ra một chưởng đối kháng.
"Sầm!".
Điền Hồng Huệ hự lên một tiếng kinh hoàng, thối lui năm bước ra phía sau, nhìn U Linh Huyết Kiếm Khách vẫn vững vàng như cội cổ thụ.
Lão chưa kịp hoàn hồn, U Linh Huyết Kiếm Khách đã nhấc cao người xẹt tới, đồng thời thét lớn:
- Hãy nếm thêm một chỉ của Hà Ngô Vỹ này!
Tay phải của chàng theo đó nhấc lên, từ ngón giữa tủa ra một ngọn Nhất Cơ Chỉ xè xè réo gió xói tới đối phương.
Vừa thấy chỉ kình của Hà Ngô Vỹ thoát ra, Điền Hồng Hà vội vã quay người lắc xa hơn ba trượng.
Hà Ngô Vỹ cấp tốc phóng theo, Điền Hồng Huệ chỉ chờ có thế, tay áo phất lên, một vầng ngân quang ánh lên như mưa bạc bay về hướng chàng trai họ Hà.
U Linh Huyết Kiếm Khách vội tràn mình sang một phía, vừa vặn luồng mưa bạc vèo sát bên sườn.
Âu Dương Long chộp ngay cơ hội, cố nhịn đau, bất thình lình tống ra một chưởng vào lưng chàng.
Trâm Hoa Mai ở ngoài trận cuộc lo cho mạng sống của anh trai mình, hấp tấp kêu lên:
- Đại ca tránh mau!
Chừng như U Linh Huyết Kiếm Khách đã biết đối phương tập kích ở phía sau, Trâm Hoa Mai lời còn đọng trên bờ môi mọng đỏ, chàng đã nhào ngược qua mé tả mặt bước dài, gầm lên giận dữ:
- Lũ Huyết Ma Nhân chúng bây toàn là đồ đáng chết!
Một ánh xanh vụt lóe lên cắt ngang câu nói, thanh kiếm độc trên tay chàng đã tủa xuống một chiêu Thụy Vũ như một chiếc cầu vồng chụp xuống đối phương ...
Điền Hồng Huệ đã mục kích qua kiếm thuật lợi hại của chàng, dám đâu đỡ thẳng, vội vã hồi bộ tháo lui ...
Từ trên chót vót ngọn Các Mộng Sơn cạnh Xuyên Tâm Đài bỗng ngân vang chín tiếng đại hồng chung trầm ấm trang nghiêm.
Tiếp theo đó là một giọng xướng vang lên sang sảng:
- Các Mộng Sơn chủ giá lâm ...
Thanh âm rền dội trong không khí như kéo dài qua hàng ngàn núi đồi, cả một buổi lâu sau, dư âm mới chấm dứt ...
Quần hùng cùng đoán tiếng quay đầu, từ mút xa xa như gần tận tầm mắt vụt hiện lên sáu bóng người, năm nam một nữ, vùn vụt tiến tới với một tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Mọi người chưa kịp chớp mắt định thần, sáu bóng nọ đã như những bông tuyết vèo rơi đáp nhẹ lên đài chủ.
Đi đầu là một lão nhân mặc áo trắng, tóc râu đều bạc trắng, chễm chệ ngồi vào chiếc ghế bành đặt ở giữa đài.
Tiếp đến là năm thiếu nữ cực kỳ diễm lệ, cùng mặc áo trắng, chia thành hai cánh đứng hầu hai bên, bên tả ba nàng và bên hữu hai nàng.
Mọi người đều thảng thốt khi nhận ra lão nhân bạch bào đã đánh gãy cội tùng ban nãy, chính là Các Mộng Sơn chủ.
Các Mộng Sơn chủ nghiêm trang quét mắt nhìn khắp Xuyên Tâm Đài, đoạn khẽ phất tay áo chậm rãi cất lời:
- Già đây chính là Các Mộng Sơn chủ, đêm nay mời chư vị quần hào võ lâm đến Xuyên Tâm Đài là để chư vị có dịp đem mọi ân oán cá nhân xưa và nay giữa nhau, cùng thanh toán cho trọn vẹn tất cả tại nơi này, tránh cho giang hồ khỏi còn tái diễn những cuộc tàn sát thảm khốc, trả lại cho võ lâm nếp sống thanh bình ngày cũ. Đây chính là thiện ý của già, chẳng hay chư vị đủ mặt hôm nay có tán đồng đề nghị của già chăng?
Quần hào lập tức rập lên một tiếng:
- Đồng ý!
Thanh âm lồng lộng nghe như dội tận tầng mây.
Chờ cho quần hào bớt xao động, Các Mộng Sơn chủ lại tiếp:
- Già tịch sư nơi miền lạnh lẽo hoang vu này đã dư tám mươi năm trời, mọi cơ đồ sáng lập nơi đây có lẽ chư vị đều mục kích qua cả. Nhưng con người dù có tài giỏi cỡ nào cũng khó tránh khỏi được quy luật đào thải của tạo hóa. Bởi thế, già đây bao nhiêu tâm cơ để đưa quý vị kéo đến chốn hẻo lánh này, không ngoài ý định tìm một người hữu đức hữu tài để truyền thụ sở năng võ học một đời của mình, để kẻ ấy đủ khả năng bình trị võ lâm, ngăn chặn mọi hành động phi nhân tàn ác ... Cuộc giải tỏa oán thù hôm nay cũng là cuộc lựa chọn âm thầm của già. Ai là kẻ thắng cuộc và được già xét là đủ đức độ tài ba sẽ là kẻ già kén chọn để truyền thụ võ học Phi Ưng Chưởng.
Quần hào lại một lần nữa rập lên:
- Rất đồng ý!
Có kẻ bồng bột hét to:
- Vạn tuế chủ nhân Các Mộng Sơn!
- Vạn tuế chúa tể của võ lâm Trung Nguyên tương lai!
- Các Mộng Sơn chủ vạn an bất tử!
Bỗng một bóng người từ đâu bay vút lên Xuyên Tâm Đài, thốt lớn:
- Tại hạ là Huyết Ma Nhân Giáo chủ, oai trùm khắp bảy tỉnh miền Đông, đức bủa bốn phương, dưới tay gần ngàn giáo dân đều cảm ân mến đức, tự xét có đủ đức độ thủ trì Xuyên Tâm Đài, để chế phục khắp quần hào hiện diện hôm nay và thay võ lâm chủ trì sau này.
U Linh Huyết Kiếm Khách Hà Ngô Vỹ vừa thấy mặt kẻ thù, máu nóng xông lên đến đỉnh não, căm hờn thét to như hổ gầm:
- Âu Dương Long! Mối thù sát hại phụ mẫu ta, đêm nay phải được trả bằng máu của mi!
Âu Dương Long Huyết Ma Nhân Giáo chủ liếc mắt nhìn U Linh Huyết Kiếm Khách, hất hàm ngạo nghễ hỏi:
- Tên khốn kia, cha của mi là ai?
U Linh Huyết Kiếm Khách căm phẫn:
- Hừ! Lão già họ Âu chó má mi mau quên quá nhỉ? Cha của ta là Kiếm Nhuyễn Chưởng Như Hà Nhất Thiên đã làm gì mà mười năm trước mi xua thuộc hạ đến Thanh Hải vây công và sát hại?
Âu Dương Long đôi mắt hừng hực sát cơ, nhìn bắn vào đối phương, lạnh lẽo nói:
- Hừ! Hừm! Té ra mi là con của lão chết bầm Hà Nhất Thiên! May quá, thật là mòn lẵn gót giày tìm chẳng thấy, tự dưng dẫn xác đến miệng hùm ...
Các Mộng Sơn chủ chợt xua tay cho mọi người im lặng, đoạn sang sảng cất lời:
- Chư vị chớ loạn động! Dù đây là cuộc kết liễu mọi hận thù nhưng cũng có quy luật hẳn hòi, để duy trì thể thức và trật tự lúc giao tranh, bằng không sẽ loạn mất. Già đây lần nữa lập lại câu hỏi trước. Đề nghị của già vừa qua, chư vị có đồng ý không?
Âu Dương Long, Tế Đài Hán Tử không hẹn mà cùng buông tiếng hừ bất mãn giữa tiếng hoan nghênh vang dội của quần hào.
Tuy thế, Các Mộng Sơn chủ với thính lực sắc bén đã nhận ra ngay. Ông lập tức tiếp lời:
- Đa tạ thịnh ý của chư vị anh hùng bốn bể, nhưng trong số vẫn còn vài vị chưa được bằng lòng lắm. Để tránh cho mọi người nhiều ý lắm lời, xin chư vị hãy nhìn tượng băng hình tuấn mã cách đây mười trượng kia ...
Ông nhẹ kéo tay phải lên trước ngực, và chầm chậm nhắm hướng vừa thốt ra, đẩy tới một chưởng.
Lạ thay, chưởng thế đã đẩy ra nhưng không hề phát ra tiếng gió kình, cũng chẳng thấy không khí xáo động, nhưng tượng băng hình tuấn mã bỗng từ từ bốc thành khói nóng bay nghi ngút lên không ...
Chẳng đợi cho làn hơi ấy biến thành hơi nước rơi xuống, Các Mộng Sơn chủ cấp tốc xòe rộng một chưởng trái phóng bồi một chưởng ...
Luồng hơi bỗng chầm chậm hạ về vị trí cũ và dần dần tan biến thể hiện lại nguyên hình là khối băng hình tuấn mã khi nãy, nhưng đầu ngựa đã xoay hướng về phía mọi người.
Trước tài nghệ kinh thiên ấy, quần hùng đều nhìn nhau thất sắc, đồng thanh kêu lên:
- Phi Ưng Chưởng!
Âu Dương Long cùng Tế Đài Hán Tử mục kích xong Các Mộng Sơn chủ thi thố tuyệt kỹ chưởng lực vừa nhiệt vừa hàn, đã khiếp phục lặng khe, bao nhiêu vẻ cao ngạo lúc đầu tự dưng tiêu mất.
Các Mộng Sơn chủ lúc đó mới điềm đạm cất lời:
- Chư vị ắt hẳn không còn ý khác chứ?
Tuyết Sơn Chân Quân e dè lên tiếng:
- Xin tôn giá nêu rõ quy củ thế nào cho mọi người cùng nhận rõ.
Các Mộng Sơn chủ nhè nhẹ gật đầu:
- Cũng chẳng có chi phiền phức lắm, già chỉ muốn noi theo đức háo sanh của trời đất, giữ cho máu của mọi người càng bớt đổ càng hay thế thôi!
Ngừng giây lâu để thêm phần trang trọng cho lời sắp thốt, Các Mộng Sơn chủ lại tiếp:
- Điều thứ nhất, những ân oán tầm thường chỉ được quyền điểm trúng là thôi. Điều thứ hai, nếu thù to hận lớn, xin chư vị hãy nhớ đến chữ "dung" có thể để cho đối phương tàn phế, mà tránh tuyệt việc sát nhân trên Xuyên Tâm Đài.
U Linh Huyết Kiếm Khách cùng Trầm Miên Tích nghe xong nhìn nhau lắc đầu nhăn nhó khó xử vô cùng.
Tuyết Sơn Chân Quân biết ý chàng chẳng khứng, vội giật nhẹ chéo áo nhắc khéo chàng nên im lặng làm thinh.
Các Mộng Sơn chủ lại trang nghiêm cất tiếng:
- Các vị đã đồng ý cả rồi phải không? Vậy thì chủ nhân Các Mộng Sơn này xin tuyên bố khai mạc cuộc tranh tài ...
Boong! ... Boong! ... Boong! ...
Ba tiếng đại hồng chung rền rĩ vọng vang, đệm thêm phần uy nghi của không khí cuộc diện.
Quần hào đang xầm xì bàn bàn luận luận, bỗng không hẹn cùng dừng ngay câu chuyện, hồi hộp chong mắt chờ đợi màn giao tranh quyết liệt sắp khai diễn trong phút giây.
Âu Dương Long đang đứng ngay một Xuyên Tâm Đài, xoay người về phía U Linh Huyết Kiếm Khách, đưa tay chỉ vào chàng khiêu khích:
- Bổn Giáo chủ cùng con trai của Kiếm Nhuyễn Chưởng Như Hà Nhất Thiên có mối thù to chưa kết liễu, xin được giải quyết nơi đây.
U Linh Huyết Kiếm Khách Hà Ngô Vỹ nghe xong, máu nóng càng bùng sôi không ngớt, hờn căm nhảy phóc ra giữa đài, vòng tay xá Các Mộng Sơn chủ một xá:
- Tại hạ cùng Âu Dương Long này có mối huyết cừu cao tựa non, rộng tựa bể, xin cho tại hạ được kết liễu trước.
Các Mộng Sơn chủ nhè nhẹ gật đầu hiểu ý chấp nhận.
U Linh Huyết Kiếm Khách liền quay sang đối thủ gằn giọng:
- Mối thù nơi Thanh Hải mười năm trước ta có thể thanh toán được rồi chứ?
Lời chàng vừa dứt, Âu Dương Long vụt hét lên một tiếng, đôi tay quấu lại như mười chiếc móc câu, phóng vụt vào lồng ngực chàng trai họ Hà với một đòn công thật đột ngột và hung mãnh.
Lão đinh ninh với thế công bất thần và gần như đánh trộm ấy, Hà Ngô Vỹ khó nỗi lẩn tránh, đừng nói chi là phản công.
Cho đến quần hào, cả Trầm Miên Tích bên ngoài trận cuộc cũng toát mồ hôi hột thay cho Hà Ngô Vỹ.
Ngờ đâu, U Linh Huyết Kiếm Khách với một thân pháp tuyệt kỹ Bình Bộ Thanh Vân nhanh như chớp, bắn vọt ra sau tám bước.
Âu Dương Long đang đinh ninh với kết quả chắc chắn đạt được, bỗng nhiên thấy thế công của mình trượt mất mục tiêu, sự kinh mang của lão đã bắt đầu chớm nở.
Nhưng là một tay lão luyện giao tranh và mưu kế, lập tức ngưng thần và cấp tốc bồi thêm hai chưởng.
Kình phong qua chưởng thế túa ra bằng tất cả công lực, khiến hoa tuyết cuồn cuộn vút theo.
U Linh Huyết Kiếm Khách trong cơn bất phòng mất đi phần chủ động, chân chưa vững bộ, chàng đã thấy chưởng phong của đối phương đã tiến đến nơi với khí thế tựa sóng tràn đê vỡ.
Với tình thế ấy, U Linh Huyết Kiếm Khách không sao kịp vận chưởng để nghênh tiếp, đành phải nhảy người lên cao để tránh.
Hai lần tấn công đều thất bại, lão già Âu Dương Long không khỏi tức giận, lão rống lên vang trời:
- Nhãi con! Đêm nay mi phải chết!
Lồng trong tiếng quát, tay phải lão đẩy nhanh ra một chưởng.
Từ lòng bàn tay của Âu Dương Long phát ra một luồng chưởng phong ào ạt như sóng cuộn ba đào, khiến không khí rít lên những tiếng kỳ quái re ... re ... re ...
Thế chưởng Âu Dương Long vừa dùng Không Thủ Thập Bất Nhẫn, vận dụng đến mười thành chân lực.
U Linh Huyết Kiếm Khách nhảy sang tả ba bước, hữu chưởng bủa ra một ngọn Kim Cang Chưởng đối kháng.
"Ầm!".
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc, hai đối thủ bật lùi về sau ba bước, cùng bắn hung quang nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống.
Sau tiếng nổ ầm nọ, quần hào ngoài trận cuộc nghe ớn lạnh cả da lưng. Bởi song phương đã dùng tuyệt kỹ để đối chọi nhưng cả hai đều bất phân thắng bại.
Vừa vững bộ, nhanh như cắt Âu Dương Long nhảy bổ tới như một đường sét chớp, chộp vào mặt đối phương.
Tiềm Long Trảo của Âu Dương Long xem ra rất nhẹ nhàng đơn giản và dường như mềm mại không một chút sức lực nào, nhưng kỳ thật linh động biến hóa dị thường, thoáng cái đã bay thốc đến trước mặt Hà Ngô Vỹ.
Thấy Âu Dương Long dùng thế Tiềm Long Trảo chộp vút vào mặt mình, U Linh Huyết Kiếm Khách vội nhanh như chớp đảo mình tránh sang nửa bước.
Âu Dương Long thế chộp vừa rơi vào khoảng trống, thân ảnh đã như bóng đuổi hình, ngón chộp thứ hai đã thốc ra như tên bắn.
U Linh Huyết Kiếm Khách lạnh lùng hừ lên một tiếng, năm ngón tay chàng liền giương rộng và đẩy mạnh về phía trước.
"Bùm!".
Song phương lại thối bộ, giữa lúc ấy một tiếng soẹt vang lên, người tuốt kiếm ra trước không phải là U Linh Huyết Kiếm Khách mà chính là Giáo chủ Huyết Ma Nhân Âu Dương Long.
Trường kiếm vừa nằm gọn vào tay lão, một vầng hoa bạc đã ánh lên giữa không khí và hướng thẳng về hướng U Linh Huyết Kiếm Khách ...
Hà Ngô Vỹ bật lộn người vào không khí, và đáp xuống nhanh như một bóng ma, chàng thoắt người đáp xuống cạnh đối phương, ngọn U Linh Huyết Kiếm đã nằm gọn trong tay tự hồi nào, đồng thời xòe lên như điện tủa ...
Coong! ...
Tiếng sắt thép vừa chạm thành tiếng ngân lảnh lót, thanh kiếm trên tay Âu Dương Long chỉ còn nửa đoạn phía chuôi.
Lão chưa hết hoang mang hãi khiếp, U Linh Huyết Kiếm Khách đã quát to lên một tiếng, thân hình bổ tới như một thớt đại bàng, thanh U Linh Huyết Kiếm trên tay lại một lần nữa xòe xanh cả một khoảng Xuyên Tâm Đài.
Âu Dương Long vội vã tràn người tẩu thoát, nhưng vẫn chậm một bước ...
Soẹt! ...
Cánh tay áo trái bị lưỡi kiếm lướt một đường phạm sâu vào da thịt lão, máu tươi ươn ướt rịn trào.
U Linh Huyết Kiếm Khách định nhấc người lao tới, chợt thấy một điểm sáng từ chéo đài xẹt bắn tới, chàng vội tréo tay quật nhanh ra một chưởng đối đầu.
Làn sáng bạc chạm phải bức tường chưởng khí lập tức bắn dội trở về và rơi bộp trên sàn đài.
Các Mộng Sơn chủ ngồi nơi ghế bành chợt đứng lên giận dữ:
- Nếu kẻ nào còn dùng ám khí hại người thì ta cũng có quyền tiêu diệt làm gương.
U Linh Huyết Kiếm Khách chỉ quắc mắt nhìn thoáng qua, đã phát hiện thủ phạm phóng ám khí vừa rồi chính là Điền Hồng Huệ, Phó Giáo chủ của Huyết Ma Nhân.
U Linh Huyết Kiếm Khách căm hờn nhìn địch nhân hét to:
- Điền Hồng Huệ, mi đến vừa đúng lúc, hãy trả món nợ máu của cha mẹ ta.
Biết không thể lẩn tránh được, Điền Hồng Huệ phóng mình ra giữa đài, ngạo nghễ buông tiếng cười:
- Nếu đêm nay chẳng giết được tên chó con mi, ta quyết không rời khỏi Các Mộng Sơn.
Song chưởng lồng trong lời nói kéo lên ngang ngực, kình lực hợp lại thành một, thốc đến đối phương như thác trào đê vỡ.
U Linh Huyết Kiếm Khách vội xuống tấn, tay trái đồng thời tung ra một chưởng đối kháng.
"Sầm!".
Điền Hồng Huệ hự lên một tiếng kinh hoàng, thối lui năm bước ra phía sau, nhìn U Linh Huyết Kiếm Khách vẫn vững vàng như cội cổ thụ.
Lão chưa kịp hoàn hồn, U Linh Huyết Kiếm Khách đã nhấc cao người xẹt tới, đồng thời thét lớn:
- Hãy nếm thêm một chỉ của Hà Ngô Vỹ này!
Tay phải của chàng theo đó nhấc lên, từ ngón giữa tủa ra một ngọn Nhất Cơ Chỉ xè xè réo gió xói tới đối phương.
Vừa thấy chỉ kình của Hà Ngô Vỹ thoát ra, Điền Hồng Hà vội vã quay người lắc xa hơn ba trượng.
Hà Ngô Vỹ cấp tốc phóng theo, Điền Hồng Huệ chỉ chờ có thế, tay áo phất lên, một vầng ngân quang ánh lên như mưa bạc bay về hướng chàng trai họ Hà.
U Linh Huyết Kiếm Khách vội tràn mình sang một phía, vừa vặn luồng mưa bạc vèo sát bên sườn.
Âu Dương Long chộp ngay cơ hội, cố nhịn đau, bất thình lình tống ra một chưởng vào lưng chàng.
Trâm Hoa Mai ở ngoài trận cuộc lo cho mạng sống của anh trai mình, hấp tấp kêu lên:
- Đại ca tránh mau!
Chừng như U Linh Huyết Kiếm Khách đã biết đối phương tập kích ở phía sau, Trâm Hoa Mai lời còn đọng trên bờ môi mọng đỏ, chàng đã nhào ngược qua mé tả mặt bước dài, gầm lên giận dữ:
- Lũ Huyết Ma Nhân chúng bây toàn là đồ đáng chết!
Một ánh xanh vụt lóe lên cắt ngang câu nói, thanh kiếm độc trên tay chàng đã tủa xuống một chiêu Thụy Vũ như một chiếc cầu vồng chụp xuống đối phương ...
Điền Hồng Huệ đã mục kích qua kiếm thuật lợi hại của chàng, dám đâu đỡ thẳng, vội vã hồi bộ tháo lui ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.