Chương 11: {Bước chân thứ mười một}
Mon
17/07/2024
Không đâu. Đó là suy nghĩ vụt lên trong đầu Chu Châu ngay lúc đó.
Tịch Dữu quá mức khiêm nhường. Dường như y tự biết vị trí mình ở đâu, cũng biết thân phận của mình có bao nhiêu đặc thù.
Cho nên y luôn đặt bản thân ở thế bị động. Đưa quyền điều khiển cuộc chơi cho người khác.
Nhưng Chu Châu cũng thấy y khá sành đời, tỉ như, trong cuộc trò chuyện y sẽ luôn dễ dàng điều khiển người khác theo hướng mà mình muốn. Đó chính là sự sõi đời trong y.
Chu Châu có chút bất ngờ rồi. “Cậu biết tiếng anh à?”
Tịch Dữu gãi gãi đầu, “Biết một chút.” Mà quả thật chỉ là một chút. Tờ báo hôm ấy Tịch Dữu đọc, chỉ đọc được chưa tới một nửa.
Quả thật ánh mắt Chu Châu đã có chút thay đổi kể từ khi nghe Tịch Dữu nói như vậy. Anh thoáng qua suy nghĩ muốn “thử” y.
Lại nói, lúc này y tá bước vào, trên xe đẩy nhiều thêm vài cái khăn nóng.
“Chị đem cho cậu này, chườm tay trước nhé.”
Tịch Dữu nhận lấy khăn, sau đó đặt lên phần cổ tay bị kim truyền đâm qua. Y tá không có thì giờ ở lại lâu, vừa đưa khăn đã rời đi ngay.
Vẫn là Tịch Dữu nhận ra, hỏi anh, “Sao thế, anh muốn hỏi gì tôi à? Bộ dạng nóng nảy quá rồi.”
Chu Châu nhướn mày, “Cậu đọc suy nghĩ của tôi đấy à?”
“Đâu có.” Tịch Dữu đùa, “Tôi đang giúp anh nói được nỗi bận tâm mà.”
Khăn chườm trên tay Tịch Dữu rất ấm, xoa dịu đi cơn đau nhoi nhói do bị kim đâm, vậy mà một chút khó chịu Tịch Dữu cũng không thể hiện ra ngoài. Chu Châu không nghĩ Tịch Dữu đọc vị người khác giỏi đến thế, nếu như thực sự đi học đầy đủ, có lẽ đã thành người công thành danh toại rồi.
Nhưng lời nói đó, có điểm bỡn cợt, cũng có điểm tinh nghịch dại khờ, Chu Châu gấp cuốn sổ lại, sau đó đi đến kế bên Tịch Dữu. Anh đặt cuốn sổ của mình vào lòng Tịch Dữu, “Cho cậu mượn.”
Tịch Dữu bất ngờ quá đỗi, đến mức cánh tay đang chườm khăn cũng động đậy, tò mò ôm lấy cuốn sổ đó, “Cho tôi mượn à?”
Chu Châu gật đầu, “Muốn hỏi tôi nghĩ gì mà?”
Lần này thì Tịch Dữu hiểu rồi. Thì ra Chu Châu muốn dùng cách thức này để thoả mãn tiểu tâm tư đó của y.
Quả là người dịu dàng.
Tịch Dữu cong cong khoé môi, “Nhưng tôi trả anh thế nào đây? Tôi còn muốn mượn lâu một chút, anh có sợ không?”
Chu Châu nhướn mày, “Tại sao phải sợ?”
Tịch Dữu lấy sổ che ngang mặt, cũng không biết vì sao Chu Châu phải sợ. Chỉ là y nghĩ, cả hai cũng không phải bạn bè, cho mượn món đồ riêng tư như vậy có hơi quá phận hay không.
Nhưng y cũng có tham vọng. Y muốn chạm đến ánh hào quang, thứ mà y dường như chưa bao giờ có được, hoặc đã từng có, nhưng nó đã mất đi rồi.
Cuốn sổ tay của Chu Châu được làm bằng da thủ công, từng đường chỉ may vô cùng sắc xảo, mỗi trang chẵn của nó còn được làm hẳn bằng một tấm vải chống dính chì, nhìn rất có nét riêng biệt. Cầm vào cũng rất thích tay nữa. Tịch Dữu vân vê qua lại, sau đó len lén nhìn Chu Châu, thấy anh không có động tĩnh gì bất thường, lúc này mới tỉ mẫn mở ra trang đầu tiên.
Bức hoạ ở trang đầu tiên là vẽ chân dung. Bên trong đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Tóc cô xoã dài, khoé môi mỉm cười nhẹ nhàng, bên tai đeo khuyên dài, cả người toát ra vẻ sang trọng hiếm có. Tịch Dữu nghĩ đó hẳn là người rất quan trọng với Chu Châu, có thể là bạn gái, cũng có thể chỉ là một người xa lạ.
Điều này không khiến Tịch Dữu quá mức tò mò. Nhưng y dừng lại ở bức chân dung đó rất lâu, trong mắt lại hiển hiện đôi phần ghen tị.
Người phụ nữ ấy nếu được anh yêu thương, thì hẳn sẽ là người vô cùng hạnh phúc.
Sau đó y lật tiếp trang thứ ba. Lần này là bức hoạ về phong cảnh vùng núi Thái Sơn (1). Trùng trùng là núi, trùng trùng là những tảng đá lớn khắc văn tự, Tịch Dữu chưa từng tới nơi này, có lẽ nơi duy nhất mà y tới, có lẽ chính là thành phố A.
Ở nơi không thân thuộc, y thường cảm thấy sợ hãi. Sợ ánh mắt của người khác, cũng như sợ bản thân không chống đỡ được ánh nhìn đó.
Nhận ra trong mắt Tịch Dữu có biến động, Chu Châu cũng chủ động trở lại ghế ngồi, vờ như chẳng nhìn thấy gì cả.
Tịch Dữu cứ chầm chậm lật từng trang, mỗi làn thấy trang nào đó đẹp sẽ dừng lại khá lâu, coi như thế hết cả tiếng đồng hồ liền. Chu Châu lại đổi sang nghịch điện thoại.
Hà Mạn Mạn hỏi tình hình Tịch Dữu thế nào rồi, Chu Châu bấm bấm mấy cái, “Cậu đưa ông chủ Triệu về xong rồi à?”
Hà Mạn Mạn trả lời rất nhanh, “Đang ngủ kế bên em đây, chắc mệt lắm rồi anh ạ.”
Chu Châu bất ngờ quá đỗi, hỏi lại, “Tiến triển nhanh thế à? Đi khách sạn rồi?”
“Đâu phải.” Hà Mạn Mạn muốn nhổm cả người dậy, lại thấy Triệu Lẫm ậm ừ như sắp tỉnh, sau đó an ổn nằm lại. “Khóc dữ lắm, còn không chịu về nhà, cứ ôm em khóc miết. Dỗ mãi mới chịu đi ngủ đấy ạ.”
“Thế là đưa về nhà cậu?”
Hà Mạn Mạn thả icon xác nhận.
Chu Châu hiểu không nổi hắn nữa. Hà Mạn Mạn tính tình không phải dạng sốc nổi đến mức không phân biệt được đâu nên là mối quan hệ bền chặt và không phải như vậy. Mới gặp nhau đâu đó gần một tháng, cũng không nhất thiết phải đưa về nhà.
Nhưng hắn đã đưa về rồi.
Nghĩ kĩ lại thì hành động của Hà Mạn Mạn đã thay đổi rất nhiều kể từ khi gặp Triệu Lẫm.
Mà quả thật là đang thay đổi tốt dần lên thì đúng hơn. Vậy thì đâu phải là chuyện đáng lo ngại đâu.
Sau khi coi xong, Tịch Dữu gấp cuốn sổ lại, có lẽ là thấy đã đến lúc nên trả về, nhưng y vẫn cứ muốn giữ nó lại lâu thêm chút nữa.
Tựa việc cuốn sổ này mới chính là cầu nối giữa Chu Châu và y vậy. Y ôm lấy cuốn sổ, kiếm cớ muốn giở ra một lần nữa.
Thế mà lúc này bên cạnh đã có âm thanh ồn ào.
Phòng bệnh này có ba giường, giường của Tịch Dữu nằm sát bên ngoài cửa sổ, ở giữa là của một cô gái trẻ, bên ngoài cùng là của một ông bác trung niên. Cô gái trẻ là vừa sáng hôm nay được chuyển từ ICU sang phòng bệnh thường, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hẳn. Y dỏng tai nghe, sau đó mới biết cô gái giường bên đã tỉnh rồi.
Nhưng cô gào khóc rất lớn, Tịch Dữu không hiểu, nhưng không phải chuyện của mình, y chỉ lắng nghe rồi thôi.
“Tại sao vậy!? Chân của con, mẹ ơi chân của con!”
Lại có một giọng phụ nữ khác an ủi cô, hẳn là người đã tặng y trái quýt sáng nay. Tuy vậy trong giọng nói của bà ấy lại nghèn nghẹn đau lòng, “Mẹ sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho con, chân của con sẽ khỏi thôi.”
“Khỏi? Với cái chân dị dạng như thế này mà có thể khỏi sao?!” Cô gái mất bình tĩnh gào lên, sau đó là một chuỗi va đập vào thành giường, cuối cùng là âm thanh té ngã.
“Đem thứ này đi đi, đi đi mà...“. Lần này cô gái khóc nấc cả lên, tiếng khóc vô cùng thê lương. Ngay cả người phụ nữ đó cũng rưng rưng, bà ôm lấy con gái mình, không biết dùng từ ngữ nào để an ủi cô cả.
Phòng bệnh thoáng cái lạnh ngắt, mà nói đúng hơn, là bầu không khí xung quanh Tịch Dữu trở nên lặng thinh.
Y chớp mắt, đôi mắt cứ nhìn về phía tấm rèm ngăn cách giường bệnh, nghe âm thanh khóc than không dứt, sau cùng nhận ra dường như bản thân mình đã trở lại cái tuổi hai mươi trắc trở ấy.
Không phải Tịch Dữu chưa từng tuyệt vọng đến như vậy, nhưng mỗi lần nhìn lại y đều có cảm giác như là một chuyện rất khó để có thể chấp nhận được ấy.
Nhưng y đã chấp nhận được rồi.
Chuyện này chẳng làm y dao động, Tịch Dữu vén chăn xuống giường, tập tễnh ôm cuốn sổ đi lướt qua giường của cô gái.
Sau đó hai mẹ con họ ngừng khóc, chỉ chăm chú nhìn vào bước chân kì dị của y.
Tịch Dữu đến phòng hút thuốc, bao thuốc được y giấu trong túi quần, ban nãy y hơi thèm thuốc, cứ như vậy ngồi ở băng ghế, châm lửa.
Chu Châu không biết Tịch Dữu đi đâu, nhưng anh không phải không biết, sự việc ban nãy đã chạm đến giới hạn cuối cùng của y. Việc Tịch Dữu đi ngang qua giường bệnh đó cũng giống như muốn an ủi vậy, khiến người ta chạnh lòng, nhưng sẽ bình ổn được cảm xúc ngay lập tức.
Chu Châu không đi theo y, thời điểm Tịch Dữu trở về là hơn mười lăm phút sau, xung quanh y thoang thoảng mùi thuốc, trong miệng vẫn đang nhai kẹo cao su.
Vừa nhìn liền biết y vừa hút thuốc xong.
Điện thoại trên tay Chu Châu được buông xuống, “Chưa khỏi ốm mà.”
Lời này không nhắc nhở Tịch Dữu được bao nhiêu, y cười, “Đã khỏi rồi.”
Nói đến, y nhìn sang chỗ giường bệnh của hai mẹ con ấy, chỉ thấy một mình cô gái ngồi trên giường chờ mẹ, có vẻ đã bình tĩnh lại rồi. Vừa trông thấy Tịch Dữu bước vào phòng, cô gái ngẩn đầu vội, chăm chú quan sát cái chân cong quẹo sau lớp quần của y. Tịch Dữu đón lấy đôi mắt kia, “Không đáng sợ như em nghĩ đâu.”
Mãi tới khi y về chỗ, cô vẫn luôn ngẫm nghĩ về câu nói đó. Cô nàng tự nhìn chân của mình, quả thật so với cái chân kia của Tịch Dữu, vẫn còn có thể cứu chữa được.
Tịch Dữu vén chăn chui lên giường, y lau tay vào giấy trong gói đặt dưới kệ tủ. Cả quá trình Chu Châu đều không dời mắt, còn phát hiện ra cuốn sổ của mình được y đem theo sát người.
Chu Châu cảm giác buồn cười cực kì.
Giờ ăn sáng cũng tới, Chu Châu đem hộp cà men, lấy ít bát đũa dùng một lần, phụ Tịch Dữu đổ cháo bên trong ra.
Quả thật như Tịch Dữu nói, sau một đêm truyền dịch thì cơn sốt lui đi rất nhanh, cổ họng y cũng không còn cảm giác buốt rát nữa. Chu Châu dù thấy vậy, nhưng đã nhận mệnh Hà Mạn Mạn chăm sóc Tịch Dữu, anh vẫn không thể lơ là.
Tịch Dữu cũng múc cho Chu Châu một bát cháo, bỏ qua bát anh thật nhiều hạt sen.
“Cậu không ăn hạt sen à?”
Tịch Dữu lắc đầu, “Ngọt quá, ăn không nổi.” Nói đoạn y múc thêm mấy muỗng cháo cho đầy bát, cũng giữ im lặng ăn phần của mình.
Cháo dì Phương nấu rất ngon, so với tay nghề Tịch Dữu còn ngon hơn mấy phần. Dù rằng y đứng bếp nhiều năm, nhưng kinh nghiệm thực tiễn cho người khác cũng rất hạn chế, thành thử ra chỉ ở mức “loè” được thiên hạ.
“Cơm nhà anh nấu ngon thật đấy.” Tịch Dữu thuận miệng khen một câu, cháo trong bát đã vơi bớt một nửa.
Chu Châu gật gù, “Dì ấy nấu ngon thật, dì theo nhà họ Chu tôi cũng nhiều năm rồi.” Đoạn, nhớ đến gì đó, “Lương ở quán bar thường tôi thấy rất cao, cậu không thuê giúp việc à? Nấu nướng dọn dẹp cũng tiện hơn, với giờ giấc sinh hoạt như vậy, hại sức khoẻ lắm.”
Nhưng hình như lời này không mấy phù hợp. Vẫn là bọn họ thiếu đi cái mác “bạn bè”, nói gì quá phận cũng không phù hợp. Chu Châu thu lại lời, “Tôi chỉ nói thế thôi, không có ý gì đâu.”
Đương nhiên Tịch Dữu thấy rất bình thường, “Anh đừng nghĩ thế, mấy điều anh nói đều đúng cả.”
“Tôi cũng phải sớm nghỉ thôi, có còn trẻ trung gì đâu.”
Chu Châu nghĩ một lúc, “Tôi thấy cậu làm trong đó nhàn lắm, ông chủ Triệu chiều cậu như vậy à?”
Suýt thì quên mất, trong mắt người khác, y vốn chỉ là một nhân viên quèn có mối quan hệ riêng tư với ông chủ. Tịch Dữu khuấy khuấy cháo, nhìn hơi nóng phả lên.
Lần đầu tiên y không muốn giấu giếm thân phận mình như vậy. Quả thật là chuyện này vốn không có ý nghĩa gì, nhưng y nghĩ nếu nói ra, có thể nào y sẽ xứng với Chu Châu hay không.
Y lựa lời, “Nhìn tôi có vẻ như không giống nhân viên, đúng không?”
Chu Châu cũng không phải người thiếu tinh tế, lời nói ẩn ý như vậy, không phải là anh không hiểu. Thực ra từ ban đầu anh đã nhận ra rồi, với lượng công việc của một nhân viên trong quán thì Tịch Dữu so ra quá mức nhàn rỗi, có thể vì cái chân bất tiện kia, nhưng như vậy thì cũng không thể đến mức ăn không, ngồi không thế kia được.
Dáng vẻ ông chủ đó sao mà anh lại không nhìn ra, Chu Châu dời tầm mắt, chuyển thành nhìn y, “Ông chủ Tịch?”
Hiểu lời, Tịch Dữu cười cười, “Vâng.”
“Cậu cũng chẳng có ý giấu mà, phải không?” Chu Châu chống cằm, đùa.
“Không phải cố ý giấu, nhưng ban đầu tôi cũng không muốn nhiều người biết thật.” Y xúc một thìa cháo, thổi thổi mấy cái, “Nhưng giờ thì nghĩ lại, tôi cũng muốn anh biết mất rồi.”
Chu Châu bị đánh úp bởi câu nói này, bất ngờ là, anh không cảm thấy khó chịu khi bị vờn qua vờn lại như vậy. Tuy Chu Châu thuộc tuýp bị động, nhưng anh cũng không mấy muốn mình phải dưới trướng người khác.
Sau đó anh hiểu được rằng, không phải anh chấp nhận bị động, mà vì đó là Tịch Dữu, nên anh mới dễ dàng cho qua như vậy.
Tới chiều muộn, Hà Mạn Mạn đưa Triệu Lẫm ghé sang. Triệu Lẫm ngủ một giấc thì cơn hen đã lui lại bớt, bây giờ nhìn cũng khoẻ khoắn hơn nhiều. Chỉ có điều trên vai cậu luôn khoác áo của Hà Mạn Mạn, Tịch Dữu đánh giá, cũng không đến nỗi nào.
Người ta đối xử với em trai của y hình như rất tốt.
Hai người bọn họ phải lên đồn cung cấp lời khai và bằng chứng, loay hoay thế mà mất cả buổi sáng rồi. Sự việc này là bên Vương Tôn muốn làm to, cảnh sát biết cái uy của Dung Ái, mặc kệ Vương Tôn muốn làm gì thì làm, bọn họ cứ theo căn cứ của luật pháp bắt bên còn lại phải chịu bồi thường.
Thực ra chuyện đêm đó Tịch Dữu chẳng nhớ gì, lúc y tỉnh táo nhất đã thấy mình ở trong bệnh viện rồi. Tuy vậy y không phải không biết, hỏi Chu Châu mấy câu, anh cũng sẵn sàng chia sẻ cho y nghe.
Đường Gia Hải từng là một khách vip của quán, với thân phận như vậy, ông ta đáng lẽ ra nên chú ý lời nói và hành động của mình.
Đằng này làm ra chuyện như vậy, có lẽ bản tính đã bị bản năng chèn ép rồi.
Triệu Lẫm sờ sờ tay Tịch Dữu, “Em xin lỗi anh, tự dưng lại gọi ông ta tới như vậy.”
“Có gì đâu.” Tịch Dữu lại hướng sang Hà Mạn Mạn, y hơi cúi đầu, “Cảm ơn anh Hà, mọi chuyện êm xuôi như vậy, đều nhờ có anh với Vương tiên sinh.”
Hà Mạn Mạn lập tức xua tay, biết Tịch Dữu là người trọng lễ nghĩa, không nghĩ tới khi nhận lời cảm ơn của y lại trịnh trọng đến nhường này.
Hắn ta không quen.
“Không có gì, không có gì, tôi còn ngại cậu để bụng tôi đó chứ.”
Tịch Dữu nghĩ thái độ ngày ấy của mình cũng hơi quá đáng, nhất thời cảm thấy áy náy, “Đáng lẽ ra tôi không nên nói với anh như vậy.”
May mắn Hà Mạn Mạn không phải người để bụng. Tính hắn ngạo mạn, nhưng rất nhanh quên, “Là tôi chưa đủ tin cậy, cậu nói thế cũng phải. Vả lại tôi nhanh quên, cậu không nhắc tôi cũng không nhớ.”
“Vậy...“. Tịch Dữu mấp máy môi, Hà Mạn Mạn cũng hiểu ý y.
Đồng thời, cả hai cùng nói, “Hoà nhé?”
...
(1) Núi Thái Sơn nằm ở tỉnh Sơn Đông - Trung Quốc với tổng diện tích 426 km². Người xưa gọi núi này là cột chống trời. Nó có tên là Đông Nhạc – là thánh địa của Đạo gia và là nơi tế lễ của các triều đại hoàng đế Trung Hoa. Thái Sơn được liên hệ với bình minh - sự tái sinh và với người Trung Hoa cổ thì đây là ngọn núi linh thiêng nhất, được xếp thứ 1 trong 5 ngọn núi.
Theo sử sách ghi chép từ khi Tần Thủy Hoàng lên núi Thái Sơn, đến đời vua Càn Long có tới 12 vị hoàng đế Trung Quốc lên núi tế trời, Đền Đại ở dưới chân núi là nơi diễn ra lễ tế trời và tế thần Thái Sơn xưa kia. Rất nhiều tao nhân mặt khách cũng đã đến thưởng ngọan phong cảnh và đã để lại rất nhiều bút tích ở đây. Tiêu biểu như Khổng Tử, Đỗ Phủ...
Tịch Dữu quá mức khiêm nhường. Dường như y tự biết vị trí mình ở đâu, cũng biết thân phận của mình có bao nhiêu đặc thù.
Cho nên y luôn đặt bản thân ở thế bị động. Đưa quyền điều khiển cuộc chơi cho người khác.
Nhưng Chu Châu cũng thấy y khá sành đời, tỉ như, trong cuộc trò chuyện y sẽ luôn dễ dàng điều khiển người khác theo hướng mà mình muốn. Đó chính là sự sõi đời trong y.
Chu Châu có chút bất ngờ rồi. “Cậu biết tiếng anh à?”
Tịch Dữu gãi gãi đầu, “Biết một chút.” Mà quả thật chỉ là một chút. Tờ báo hôm ấy Tịch Dữu đọc, chỉ đọc được chưa tới một nửa.
Quả thật ánh mắt Chu Châu đã có chút thay đổi kể từ khi nghe Tịch Dữu nói như vậy. Anh thoáng qua suy nghĩ muốn “thử” y.
Lại nói, lúc này y tá bước vào, trên xe đẩy nhiều thêm vài cái khăn nóng.
“Chị đem cho cậu này, chườm tay trước nhé.”
Tịch Dữu nhận lấy khăn, sau đó đặt lên phần cổ tay bị kim truyền đâm qua. Y tá không có thì giờ ở lại lâu, vừa đưa khăn đã rời đi ngay.
Vẫn là Tịch Dữu nhận ra, hỏi anh, “Sao thế, anh muốn hỏi gì tôi à? Bộ dạng nóng nảy quá rồi.”
Chu Châu nhướn mày, “Cậu đọc suy nghĩ của tôi đấy à?”
“Đâu có.” Tịch Dữu đùa, “Tôi đang giúp anh nói được nỗi bận tâm mà.”
Khăn chườm trên tay Tịch Dữu rất ấm, xoa dịu đi cơn đau nhoi nhói do bị kim đâm, vậy mà một chút khó chịu Tịch Dữu cũng không thể hiện ra ngoài. Chu Châu không nghĩ Tịch Dữu đọc vị người khác giỏi đến thế, nếu như thực sự đi học đầy đủ, có lẽ đã thành người công thành danh toại rồi.
Nhưng lời nói đó, có điểm bỡn cợt, cũng có điểm tinh nghịch dại khờ, Chu Châu gấp cuốn sổ lại, sau đó đi đến kế bên Tịch Dữu. Anh đặt cuốn sổ của mình vào lòng Tịch Dữu, “Cho cậu mượn.”
Tịch Dữu bất ngờ quá đỗi, đến mức cánh tay đang chườm khăn cũng động đậy, tò mò ôm lấy cuốn sổ đó, “Cho tôi mượn à?”
Chu Châu gật đầu, “Muốn hỏi tôi nghĩ gì mà?”
Lần này thì Tịch Dữu hiểu rồi. Thì ra Chu Châu muốn dùng cách thức này để thoả mãn tiểu tâm tư đó của y.
Quả là người dịu dàng.
Tịch Dữu cong cong khoé môi, “Nhưng tôi trả anh thế nào đây? Tôi còn muốn mượn lâu một chút, anh có sợ không?”
Chu Châu nhướn mày, “Tại sao phải sợ?”
Tịch Dữu lấy sổ che ngang mặt, cũng không biết vì sao Chu Châu phải sợ. Chỉ là y nghĩ, cả hai cũng không phải bạn bè, cho mượn món đồ riêng tư như vậy có hơi quá phận hay không.
Nhưng y cũng có tham vọng. Y muốn chạm đến ánh hào quang, thứ mà y dường như chưa bao giờ có được, hoặc đã từng có, nhưng nó đã mất đi rồi.
Cuốn sổ tay của Chu Châu được làm bằng da thủ công, từng đường chỉ may vô cùng sắc xảo, mỗi trang chẵn của nó còn được làm hẳn bằng một tấm vải chống dính chì, nhìn rất có nét riêng biệt. Cầm vào cũng rất thích tay nữa. Tịch Dữu vân vê qua lại, sau đó len lén nhìn Chu Châu, thấy anh không có động tĩnh gì bất thường, lúc này mới tỉ mẫn mở ra trang đầu tiên.
Bức hoạ ở trang đầu tiên là vẽ chân dung. Bên trong đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Tóc cô xoã dài, khoé môi mỉm cười nhẹ nhàng, bên tai đeo khuyên dài, cả người toát ra vẻ sang trọng hiếm có. Tịch Dữu nghĩ đó hẳn là người rất quan trọng với Chu Châu, có thể là bạn gái, cũng có thể chỉ là một người xa lạ.
Điều này không khiến Tịch Dữu quá mức tò mò. Nhưng y dừng lại ở bức chân dung đó rất lâu, trong mắt lại hiển hiện đôi phần ghen tị.
Người phụ nữ ấy nếu được anh yêu thương, thì hẳn sẽ là người vô cùng hạnh phúc.
Sau đó y lật tiếp trang thứ ba. Lần này là bức hoạ về phong cảnh vùng núi Thái Sơn (1). Trùng trùng là núi, trùng trùng là những tảng đá lớn khắc văn tự, Tịch Dữu chưa từng tới nơi này, có lẽ nơi duy nhất mà y tới, có lẽ chính là thành phố A.
Ở nơi không thân thuộc, y thường cảm thấy sợ hãi. Sợ ánh mắt của người khác, cũng như sợ bản thân không chống đỡ được ánh nhìn đó.
Nhận ra trong mắt Tịch Dữu có biến động, Chu Châu cũng chủ động trở lại ghế ngồi, vờ như chẳng nhìn thấy gì cả.
Tịch Dữu cứ chầm chậm lật từng trang, mỗi làn thấy trang nào đó đẹp sẽ dừng lại khá lâu, coi như thế hết cả tiếng đồng hồ liền. Chu Châu lại đổi sang nghịch điện thoại.
Hà Mạn Mạn hỏi tình hình Tịch Dữu thế nào rồi, Chu Châu bấm bấm mấy cái, “Cậu đưa ông chủ Triệu về xong rồi à?”
Hà Mạn Mạn trả lời rất nhanh, “Đang ngủ kế bên em đây, chắc mệt lắm rồi anh ạ.”
Chu Châu bất ngờ quá đỗi, hỏi lại, “Tiến triển nhanh thế à? Đi khách sạn rồi?”
“Đâu phải.” Hà Mạn Mạn muốn nhổm cả người dậy, lại thấy Triệu Lẫm ậm ừ như sắp tỉnh, sau đó an ổn nằm lại. “Khóc dữ lắm, còn không chịu về nhà, cứ ôm em khóc miết. Dỗ mãi mới chịu đi ngủ đấy ạ.”
“Thế là đưa về nhà cậu?”
Hà Mạn Mạn thả icon xác nhận.
Chu Châu hiểu không nổi hắn nữa. Hà Mạn Mạn tính tình không phải dạng sốc nổi đến mức không phân biệt được đâu nên là mối quan hệ bền chặt và không phải như vậy. Mới gặp nhau đâu đó gần một tháng, cũng không nhất thiết phải đưa về nhà.
Nhưng hắn đã đưa về rồi.
Nghĩ kĩ lại thì hành động của Hà Mạn Mạn đã thay đổi rất nhiều kể từ khi gặp Triệu Lẫm.
Mà quả thật là đang thay đổi tốt dần lên thì đúng hơn. Vậy thì đâu phải là chuyện đáng lo ngại đâu.
Sau khi coi xong, Tịch Dữu gấp cuốn sổ lại, có lẽ là thấy đã đến lúc nên trả về, nhưng y vẫn cứ muốn giữ nó lại lâu thêm chút nữa.
Tựa việc cuốn sổ này mới chính là cầu nối giữa Chu Châu và y vậy. Y ôm lấy cuốn sổ, kiếm cớ muốn giở ra một lần nữa.
Thế mà lúc này bên cạnh đã có âm thanh ồn ào.
Phòng bệnh này có ba giường, giường của Tịch Dữu nằm sát bên ngoài cửa sổ, ở giữa là của một cô gái trẻ, bên ngoài cùng là của một ông bác trung niên. Cô gái trẻ là vừa sáng hôm nay được chuyển từ ICU sang phòng bệnh thường, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hẳn. Y dỏng tai nghe, sau đó mới biết cô gái giường bên đã tỉnh rồi.
Nhưng cô gào khóc rất lớn, Tịch Dữu không hiểu, nhưng không phải chuyện của mình, y chỉ lắng nghe rồi thôi.
“Tại sao vậy!? Chân của con, mẹ ơi chân của con!”
Lại có một giọng phụ nữ khác an ủi cô, hẳn là người đã tặng y trái quýt sáng nay. Tuy vậy trong giọng nói của bà ấy lại nghèn nghẹn đau lòng, “Mẹ sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho con, chân của con sẽ khỏi thôi.”
“Khỏi? Với cái chân dị dạng như thế này mà có thể khỏi sao?!” Cô gái mất bình tĩnh gào lên, sau đó là một chuỗi va đập vào thành giường, cuối cùng là âm thanh té ngã.
“Đem thứ này đi đi, đi đi mà...“. Lần này cô gái khóc nấc cả lên, tiếng khóc vô cùng thê lương. Ngay cả người phụ nữ đó cũng rưng rưng, bà ôm lấy con gái mình, không biết dùng từ ngữ nào để an ủi cô cả.
Phòng bệnh thoáng cái lạnh ngắt, mà nói đúng hơn, là bầu không khí xung quanh Tịch Dữu trở nên lặng thinh.
Y chớp mắt, đôi mắt cứ nhìn về phía tấm rèm ngăn cách giường bệnh, nghe âm thanh khóc than không dứt, sau cùng nhận ra dường như bản thân mình đã trở lại cái tuổi hai mươi trắc trở ấy.
Không phải Tịch Dữu chưa từng tuyệt vọng đến như vậy, nhưng mỗi lần nhìn lại y đều có cảm giác như là một chuyện rất khó để có thể chấp nhận được ấy.
Nhưng y đã chấp nhận được rồi.
Chuyện này chẳng làm y dao động, Tịch Dữu vén chăn xuống giường, tập tễnh ôm cuốn sổ đi lướt qua giường của cô gái.
Sau đó hai mẹ con họ ngừng khóc, chỉ chăm chú nhìn vào bước chân kì dị của y.
Tịch Dữu đến phòng hút thuốc, bao thuốc được y giấu trong túi quần, ban nãy y hơi thèm thuốc, cứ như vậy ngồi ở băng ghế, châm lửa.
Chu Châu không biết Tịch Dữu đi đâu, nhưng anh không phải không biết, sự việc ban nãy đã chạm đến giới hạn cuối cùng của y. Việc Tịch Dữu đi ngang qua giường bệnh đó cũng giống như muốn an ủi vậy, khiến người ta chạnh lòng, nhưng sẽ bình ổn được cảm xúc ngay lập tức.
Chu Châu không đi theo y, thời điểm Tịch Dữu trở về là hơn mười lăm phút sau, xung quanh y thoang thoảng mùi thuốc, trong miệng vẫn đang nhai kẹo cao su.
Vừa nhìn liền biết y vừa hút thuốc xong.
Điện thoại trên tay Chu Châu được buông xuống, “Chưa khỏi ốm mà.”
Lời này không nhắc nhở Tịch Dữu được bao nhiêu, y cười, “Đã khỏi rồi.”
Nói đến, y nhìn sang chỗ giường bệnh của hai mẹ con ấy, chỉ thấy một mình cô gái ngồi trên giường chờ mẹ, có vẻ đã bình tĩnh lại rồi. Vừa trông thấy Tịch Dữu bước vào phòng, cô gái ngẩn đầu vội, chăm chú quan sát cái chân cong quẹo sau lớp quần của y. Tịch Dữu đón lấy đôi mắt kia, “Không đáng sợ như em nghĩ đâu.”
Mãi tới khi y về chỗ, cô vẫn luôn ngẫm nghĩ về câu nói đó. Cô nàng tự nhìn chân của mình, quả thật so với cái chân kia của Tịch Dữu, vẫn còn có thể cứu chữa được.
Tịch Dữu vén chăn chui lên giường, y lau tay vào giấy trong gói đặt dưới kệ tủ. Cả quá trình Chu Châu đều không dời mắt, còn phát hiện ra cuốn sổ của mình được y đem theo sát người.
Chu Châu cảm giác buồn cười cực kì.
Giờ ăn sáng cũng tới, Chu Châu đem hộp cà men, lấy ít bát đũa dùng một lần, phụ Tịch Dữu đổ cháo bên trong ra.
Quả thật như Tịch Dữu nói, sau một đêm truyền dịch thì cơn sốt lui đi rất nhanh, cổ họng y cũng không còn cảm giác buốt rát nữa. Chu Châu dù thấy vậy, nhưng đã nhận mệnh Hà Mạn Mạn chăm sóc Tịch Dữu, anh vẫn không thể lơ là.
Tịch Dữu cũng múc cho Chu Châu một bát cháo, bỏ qua bát anh thật nhiều hạt sen.
“Cậu không ăn hạt sen à?”
Tịch Dữu lắc đầu, “Ngọt quá, ăn không nổi.” Nói đoạn y múc thêm mấy muỗng cháo cho đầy bát, cũng giữ im lặng ăn phần của mình.
Cháo dì Phương nấu rất ngon, so với tay nghề Tịch Dữu còn ngon hơn mấy phần. Dù rằng y đứng bếp nhiều năm, nhưng kinh nghiệm thực tiễn cho người khác cũng rất hạn chế, thành thử ra chỉ ở mức “loè” được thiên hạ.
“Cơm nhà anh nấu ngon thật đấy.” Tịch Dữu thuận miệng khen một câu, cháo trong bát đã vơi bớt một nửa.
Chu Châu gật gù, “Dì ấy nấu ngon thật, dì theo nhà họ Chu tôi cũng nhiều năm rồi.” Đoạn, nhớ đến gì đó, “Lương ở quán bar thường tôi thấy rất cao, cậu không thuê giúp việc à? Nấu nướng dọn dẹp cũng tiện hơn, với giờ giấc sinh hoạt như vậy, hại sức khoẻ lắm.”
Nhưng hình như lời này không mấy phù hợp. Vẫn là bọn họ thiếu đi cái mác “bạn bè”, nói gì quá phận cũng không phù hợp. Chu Châu thu lại lời, “Tôi chỉ nói thế thôi, không có ý gì đâu.”
Đương nhiên Tịch Dữu thấy rất bình thường, “Anh đừng nghĩ thế, mấy điều anh nói đều đúng cả.”
“Tôi cũng phải sớm nghỉ thôi, có còn trẻ trung gì đâu.”
Chu Châu nghĩ một lúc, “Tôi thấy cậu làm trong đó nhàn lắm, ông chủ Triệu chiều cậu như vậy à?”
Suýt thì quên mất, trong mắt người khác, y vốn chỉ là một nhân viên quèn có mối quan hệ riêng tư với ông chủ. Tịch Dữu khuấy khuấy cháo, nhìn hơi nóng phả lên.
Lần đầu tiên y không muốn giấu giếm thân phận mình như vậy. Quả thật là chuyện này vốn không có ý nghĩa gì, nhưng y nghĩ nếu nói ra, có thể nào y sẽ xứng với Chu Châu hay không.
Y lựa lời, “Nhìn tôi có vẻ như không giống nhân viên, đúng không?”
Chu Châu cũng không phải người thiếu tinh tế, lời nói ẩn ý như vậy, không phải là anh không hiểu. Thực ra từ ban đầu anh đã nhận ra rồi, với lượng công việc của một nhân viên trong quán thì Tịch Dữu so ra quá mức nhàn rỗi, có thể vì cái chân bất tiện kia, nhưng như vậy thì cũng không thể đến mức ăn không, ngồi không thế kia được.
Dáng vẻ ông chủ đó sao mà anh lại không nhìn ra, Chu Châu dời tầm mắt, chuyển thành nhìn y, “Ông chủ Tịch?”
Hiểu lời, Tịch Dữu cười cười, “Vâng.”
“Cậu cũng chẳng có ý giấu mà, phải không?” Chu Châu chống cằm, đùa.
“Không phải cố ý giấu, nhưng ban đầu tôi cũng không muốn nhiều người biết thật.” Y xúc một thìa cháo, thổi thổi mấy cái, “Nhưng giờ thì nghĩ lại, tôi cũng muốn anh biết mất rồi.”
Chu Châu bị đánh úp bởi câu nói này, bất ngờ là, anh không cảm thấy khó chịu khi bị vờn qua vờn lại như vậy. Tuy Chu Châu thuộc tuýp bị động, nhưng anh cũng không mấy muốn mình phải dưới trướng người khác.
Sau đó anh hiểu được rằng, không phải anh chấp nhận bị động, mà vì đó là Tịch Dữu, nên anh mới dễ dàng cho qua như vậy.
Tới chiều muộn, Hà Mạn Mạn đưa Triệu Lẫm ghé sang. Triệu Lẫm ngủ một giấc thì cơn hen đã lui lại bớt, bây giờ nhìn cũng khoẻ khoắn hơn nhiều. Chỉ có điều trên vai cậu luôn khoác áo của Hà Mạn Mạn, Tịch Dữu đánh giá, cũng không đến nỗi nào.
Người ta đối xử với em trai của y hình như rất tốt.
Hai người bọn họ phải lên đồn cung cấp lời khai và bằng chứng, loay hoay thế mà mất cả buổi sáng rồi. Sự việc này là bên Vương Tôn muốn làm to, cảnh sát biết cái uy của Dung Ái, mặc kệ Vương Tôn muốn làm gì thì làm, bọn họ cứ theo căn cứ của luật pháp bắt bên còn lại phải chịu bồi thường.
Thực ra chuyện đêm đó Tịch Dữu chẳng nhớ gì, lúc y tỉnh táo nhất đã thấy mình ở trong bệnh viện rồi. Tuy vậy y không phải không biết, hỏi Chu Châu mấy câu, anh cũng sẵn sàng chia sẻ cho y nghe.
Đường Gia Hải từng là một khách vip của quán, với thân phận như vậy, ông ta đáng lẽ ra nên chú ý lời nói và hành động của mình.
Đằng này làm ra chuyện như vậy, có lẽ bản tính đã bị bản năng chèn ép rồi.
Triệu Lẫm sờ sờ tay Tịch Dữu, “Em xin lỗi anh, tự dưng lại gọi ông ta tới như vậy.”
“Có gì đâu.” Tịch Dữu lại hướng sang Hà Mạn Mạn, y hơi cúi đầu, “Cảm ơn anh Hà, mọi chuyện êm xuôi như vậy, đều nhờ có anh với Vương tiên sinh.”
Hà Mạn Mạn lập tức xua tay, biết Tịch Dữu là người trọng lễ nghĩa, không nghĩ tới khi nhận lời cảm ơn của y lại trịnh trọng đến nhường này.
Hắn ta không quen.
“Không có gì, không có gì, tôi còn ngại cậu để bụng tôi đó chứ.”
Tịch Dữu nghĩ thái độ ngày ấy của mình cũng hơi quá đáng, nhất thời cảm thấy áy náy, “Đáng lẽ ra tôi không nên nói với anh như vậy.”
May mắn Hà Mạn Mạn không phải người để bụng. Tính hắn ngạo mạn, nhưng rất nhanh quên, “Là tôi chưa đủ tin cậy, cậu nói thế cũng phải. Vả lại tôi nhanh quên, cậu không nhắc tôi cũng không nhớ.”
“Vậy...“. Tịch Dữu mấp máy môi, Hà Mạn Mạn cũng hiểu ý y.
Đồng thời, cả hai cùng nói, “Hoà nhé?”
...
(1) Núi Thái Sơn nằm ở tỉnh Sơn Đông - Trung Quốc với tổng diện tích 426 km². Người xưa gọi núi này là cột chống trời. Nó có tên là Đông Nhạc – là thánh địa của Đạo gia và là nơi tế lễ của các triều đại hoàng đế Trung Hoa. Thái Sơn được liên hệ với bình minh - sự tái sinh và với người Trung Hoa cổ thì đây là ngọn núi linh thiêng nhất, được xếp thứ 1 trong 5 ngọn núi.
Theo sử sách ghi chép từ khi Tần Thủy Hoàng lên núi Thái Sơn, đến đời vua Càn Long có tới 12 vị hoàng đế Trung Quốc lên núi tế trời, Đền Đại ở dưới chân núi là nơi diễn ra lễ tế trời và tế thần Thái Sơn xưa kia. Rất nhiều tao nhân mặt khách cũng đã đến thưởng ngọan phong cảnh và đã để lại rất nhiều bút tích ở đây. Tiêu biểu như Khổng Tử, Đỗ Phủ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.