Chương 4: {Bước chân thứ tư}
Mon
06/04/2024
Hà Mạn Mạn sợ thật rồi. Hắn đã ngàn vạn lần cầu mong hãy không phải là Tịch Dữu, thế mà cuối cùng vẫn là Tịch Dữu.
Hắn xoắn xuýt xoay tay, đám anh em thấy hắn như vậy, còn tưởng là quá mức hài lòng với người phục vụ xinh đẹp ấy, một kẻ nhao nhao trêu lên, "Ôi trời, đẹp phải biết luôn ấy, hay là anh Hà tranh thủ cơ hội, rước chàng về dinh đi?"
Hà Mạn Mạn xụ mặt, "Rước cái rắm ấy, rước một thằng làm ở quán bar về? Não cậu úng nước à?"
Tiêu Ninh, người có vẻ đằm tính hơn đùa, "Úng thì úng, đẹp như thế, mang đi loè thiên hạ, khéo ai ai cũng phải ngưỡng mộ ấy. Mà cậu tai to mặt lớn như thế, dù vợ cậu có thực sự làm đĩ đi chăng nữa, người ta cũng không dám nói năng gì."
Hà Mạn Mạn không theo kịp cái loại suy nghĩ này, miễn cưỡng trả lời, "Nếu cậu không cần mặt mũi, thì cứ rước cái ngữ ấy về, đây không dám."
Chơi với nhau lâu, cả ba người bọn họ đều không kiêng dè gì, nói năng không mấy khi tử tế, hầu như đều dùng ánh mắt của kẻ ở đài cao nhìn xuống đám thường dân loe ngoe ấy, nhất thời không kiểm soát được lời nói của mình. Mà Chu Châu vốn được dạy dỗ đàng hoàng, dù bao nhiêu năm vẫn nghe không lọt.
Anh ném quyển sổ vào người Hà Mạn Mạn, "Cậu hơi quá lời rồi đấy."
Hà Mạn Mạn sợ nhất là Chu Châu nổi giận, bình thường anh không hay nói, nhưng một khi đã có chuyện gì phật ý, liền sẽ lên tiếng chỉnh người ngay. Mặc dù với chuyện tình cảm hời hợt, nhưng cách đối nhân xử thế của anh rất chuẩn mực. Sẽ không giống như ba người bọn họ thấy người yếu kém sẽ khinh thường.
Chu Châu từ lúc Tịch Dữu bước vào, hoàn toàn không dời mắt được, có lẽ là vì khí chất của y quá mức nổi bật, cứ chuyên tâm sửa soạn đồ trên xe đẩy. Mãi đến lúc y bắt gặp tầm mắt của Chu Châu, ngược lại lại có điểm sững sờ.
Chu Châu ấn chuông gọi phục vụ một lần nữa, lần này Tịch Dữu biết rồi, chậm chạp đẩy xe tới.
Không đợi Hà Mạn Mạn chủ động giới thiệu, Chu Châu đã biết rồi.
Người này bị tật, còn là tật rất nặng.
Mặc dù y đã cố gắng đi đứng sao cho bình thường nhất, Chu Châu cũng rất dễ dàng nhận ra. Anh đi ra khỏi bàn, vươn một tay tới, đỡ lấy eo Tịch Dữu, "Đi không vững thì đi sao cho thoải mái."
Tịch Dữu cười cười, "Cảm ơn anh."
Chu Châu thấy nụ cười của cậu, trong lòng thế mà nhảy lên một cái, anh đảo mắt, vẫn là trốn không thoát khỏi nụ cười của Tịch Dữu, lúng túng phân bua, "Tôi tiện tay thôi." Nói rồi lập tức buông tay ra, trở về chỗ ngồi.
Hà Mạn Mạn để ý rồi, cảm thấy nếu Chu Châu mà để mắt được tới Tịch Dữu, quả thật hắn sẽ là người phản đối đầu tiên. Chu Châu làm nghề này, vốn đã tiếp xúc với rất nhiều người có địa vị, có tiền, cũng có quyền. Không thể nào lại có thể ở cùng một kẻ như Tịch Dữu được. Hắn rất muốn khuyên bảo, tuy vậy lời nói như kẹt lại ở cổ, cố thế nào cũng nuốt không trôi.
Nhưng cả bọn ngoài Hà Mạn Mạn ra, dường như không ai để ý đến việc Tịch Dữu không xứng với Chu Châu. Tiêu Ninh cũng lên tiếng nói với Tịch Dữu, "Anh Chu để ý cậu đó, cậu nói xem cậu nên đối đãi anh ấy thế nào đây?"
Tịch Dữu không hạ môi, cũng chẳng mấy để bụng, "Vậy tôi mời anh Chu của ngài một ly."
Sau đó y không nghĩ ngợi gì, bắt đầu lấy một ít dụng cụ dưới xe đẩy đặt lên bàn nhỏ phụ, sau đó bắt đầu đổ rượu theo định lượng. Ban đầu y chuẩn bị 20ml kem Alien (Irish cream liqueur) (1), sau khi xong lại lấy thêm 20ml rượu Rum đen (Dark Rum) (2), rồi đến 20ml rượu mùi Amaretto (3), cuối cùng ở dưới cùng lấy ra một chai rượu mùi coffee (Kahlua) (4), đổ ra 15ml.
Cả quá trình thành thạo đến cuốn hút, vải áo theo đường nét cơ tay co giãn phù hợp, trong ánh mắt của y khi ấy có sự tận hưởng, nhìn như một bartender thực thụ vậy.
Tiêu Ninh cảm thán, "Ai không biết còn tưởng cậu là bartender ấy. Nhân viên phục vụ ở đây sành điệu thế cơ à?"
Tịch Dữu chuyên chú nhìn vào hỗn hợp, tuỳ ý đáp, "Là ông chủ Triệu dạy."
Tiêu Ninh ồ lên, "Thế nhưng cậu đẹp hơn."
Lời này cũng tính là một dạng trêu ghẹo, cả bọn chợt bật cười, Hà Mạn Mạn ấy thế vừa cười vừa sợ, lén lút nhìn qua Chu Châu.
Quả nhiên Chu Châu đã cau mày lại, không nói lời nào, cũng không muốn hùa theo. Tiêu Ninh càng ngày càng không biết giữ mồm giữ miệng, "Nhưng mà tôi nói thật, dù mặt có đẹp bao nhiêu, thì như cậu thấy đó, cái chân kia của cậu cũng phá hỏng hết rồi."
Tay Tịch Dữu cũng không ngừng lại, y giống như phó mặc cho số phận, tới đâu thì tới, gương mặt tươi cười hoà ái. Nước trên tay đã pha xong, hơi nước lành lạnh phả ra xung quanh, màu nước có màu hồng vàng, dưới ánh đèn càng trở nên đặc biệt đẹp mắt. Tịch Dữu hướng về phía Chu Châu đang ngồi, chủ động đẩy tới ly nước, cả cơ thể hơi rướn về trước, hương gỗ tùng của quần áo toả ra nhàn nhạt.
"Ly này tôi mời ngài, không tính toán gì đâu ạ."
Nói đoạn y lấy khăn lau lau tay, chủ động giới thiệu. "Nếu mọi người chưa biết gọi gì thì tôi có thể đề cử vài loại, nếu thiên về short drinks (5) thì quán chúng tôi có Burnt Orange, hoặc Midori sour. Còn long drinks (6) thì có Bloody Mary và Ramos Fizz. Đó là những món khá phổ biến ở đây."
Chu Châu vừa nghe vừa xoay ly, hài lòng nhấp một ngụm.
Thế mà mùi vị cũng rất dễ nuốt. Mặc cho anh đã từng thử qua rất nhiều loại rượu, cocktail khác nhau, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên anh trải nghiệm cảm giác hài lòng thoả mãn đến nhường ấy. Giọng của Tịch Dữu lại vừa mềm vừa ngọt, có cảm giác như nồng độ cồn trong lời nói của y còn nhiều hơn cả loại đồ uống này. Chu Châu nghe đến mê muội, kìm lòng chẳng đậu, lúc này buột miệng hỏi, "Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Tên gì thế?"
Nói đoạn thấy hơi thất lễ, bổ sung thêm, "Tôi là Chu Châu, năm nay ba mươi lăm."
Tịch Dữu cũng không phải người kiệm lời, y cẩn thận đáp lại lời chào ấy, "Tôi là Tịch Dữu, vừa qua tuổi ba mươi hai."
Hà Mạn Mạn nghe đến ngứa ngáy, chen ngay một câu, "Không phải còn thiếu à? Cậu quên giải thích kìa. Là Dữu trong xấu xa."
Chu Châu ban đầu cũng nghiêm túc nghĩ xem, là Dữu trong dữu nào, ngay sau khi nghe xong lời Hà Mạn Mạn, đáy lòng chợt chùng xuống. Theo truyền thống ở đây, họ vốn đã tự hiểu với nhau rằng, cha mẹ một khi đã đặt tên cho con cái, dù cho không có học thức thì cũng sẽ tự lựa với nhau một cái tên giản dị.
Nhưng cái tên của Tịch Dữu nghe tới đã biết, mối quan hệ cha mẹ và con trai hoàn toàn không mấy hoà hợp. Tịch Dữu ban đầu khi giới thiệu đã cố tình lảng tránh vấn đề này, thậm chí còn có ý muốn lấy lòng Chu Châu. Tuy nhiên sau khi nghe Hà Mạn Mạn lên tiếng, y chợt nhiên sững cả người.
Tại sao y lại quên mất thân phận của mình chứ? Quên mất xuất phát điểm của mình ở đâu, quên mất rằng mình có bao nhiêu khiếm khuyết, dơ bẩn.
Nói đoạn y thu lại thái độ quá mức "làm thân" của mình. "Ngài Hà nói đúng, là tôi thất lễ." Vừa dứt lời y lại nhìn về phía Chu Châu một lần nữa, giới thiệu lại, "Người ta thường gọi tôi là Tịch Dữu. Dữu trong xấu xa."
Mà Chu Châu khi nghe trực tiếp những lời này, đáy lòng đã nhen nhóm một tia đau lòng. Lại nói mồm miệng Hà Mạn Mạn thế nào, thì trong lòng chính là như thế ấy. Anh không rõ giữa cả hai người họ có bao nhiêu xích mích, nhưng nghe mùi, dường như là đã nói chuyện qua rồi. Chu Châu toan muốn giải vây, Hà Mạn Mạn đã nói thêm, "Để em kể cho anh nghe, hôm qua em đã nói chuyện với cậu ta rồi. Ngoài mặt đẹp ra, cậu ta cũng tự thừa nhận bản thân học không hết cấp ba, học thức rất tệ, đến bây giờ ngay cả kiến thức căn bản nhất cũng nắm không xong."
Tiêu Ninh cùng nam nhân còn lại nghe đến chết lặng, cả hai người họ đảo mắt qua Tịch Dữu, thấy dáng vẻ y như vậy, cái chân què kia, không ngờ tới còn học thức kém đến thế.
Thứ bọn họ xem thường nhất chính là thiếu học thức. Bởi lẽ nếu không cùng trình độ, con người ta khó lòng mà hoà hợp được với nhau.
Mà Tịch Dữu căn bản cũng không có phản ứng gì thái quá, Tiêu Ninh chỉ sợ người này phát rồ lên, sau đó cùng họ sinh sự.
Thế nhưng sự thật là, cái gì cũng chẳng diễn ra.
Tịch Dữu vô cùng an phận, ngoài pha chế ra, còn theo hầu bọn họ chơi bida, đánh mạt chược, đôi lúc Tiêu Ninh phấn khích làm lỏng dây giày, y đều sẽ cẩn thận thắt lại giúp gã.
Chu Châu ban đầu còn có hứng thú, sau đó lại thấy dáng vẻ Tịch Dữu hèn hạ cúi đầu như vậy, trong lòng không nói không rằng, sớm đã đem cái gọi là "ấn tượng tốt đẹp" ném thẳng ra sau đầu.
Tịch Dữu thấy biểu hiện của anh lạnh nhạt, rất biết điều đứng nép qua một bên, tránh cho phải tiếp xúc trực tiếp với người kia. Bọn họ phấn khích chơi đến quá mười hai giờ, Tiêu Ninh có điện thoại của bạn gái, cả bọn cứ thế ai về nhà nấy nghỉ ngơi.
Lần này Chu Châu chủ động trả tiền. Tịch Dữu lại sợ anh quá mức phản cảm mình, chỉ có thể ở phía sau cách anh một đoạn, hướng dẫn đi đến quầy thu ngân.
Chu Châu cả quá trình đều không nói gì, đối với lời của Tịch Dữu đều coi như phỗng, chỉ sợ nếu quay đầu nhìn đến gương mặt y, anh lại chẳng thể nào giữ lòng mình cho đặng.
Dù sao đàn ông cũng là giống loài yêu bằng mắt mà, cái này là điều không thể chối cãi.
Thu ngân làm việc rất nhanh chóng, cà thẻ, in hoá đơn, lại gởi cho Chu Châu một con dấu tích điểm. Anh thế mà chỉ lấy hoá đơn, không lấy con dấu.
Thu ngân khó hiểu nhìn lên, thì nhận được câu trả lời thế này, "Tôi sẽ không ghé lại lần nào nữa."
Tịch Dữu âm thầm thở ra. Y vốn đã biết ý tứ ban nãy của Chu Châu rồi, cũng biết Chu Châu có ý với mình, nhưng khi vừa nghe đến vấn đề học thức, anh đã thay đổi thái độ rất nhanh.
Y nghĩ, dù cho có bao nhiêu tử tế, thì tiềm thức của con người cũng khó lòng xoay chuyển được. Tịch Dữu chỉ có thể làm đúng bổn phận, cúi người một góc bốn mươi lăm, một tay đặt trước ngực, giọng nói nửa điểm đã nhuốm đầy run rẩy, "Cảm ơn quý khách, hẹn gặp lại quý khách."
Chu Châu có phần luyến tiếc, còn cẩn thận nhìn lại chân trái của y, một phần trong ống quần nhô lên, có lẽ đó là điểm bị xương đâm ngang. Mà anh chưa có ý định đi ngay, Tịch Dữu cũng không dám ngẩn đầu. Y chăm chú nhìn vào mũi giày da của người nọ, tâm trí lại phảng phất bay đến đâu đẩu.
Trong một khoảnh khắc nào đấy, Chu Châu đã chợt hối hận rồi.
Người này ngay cả ý định quấn lấy anh cũng không có, cả người đều toát ra vẻ điềm đạm hiếm thấy ở đàn ông, còn có vẻ như là rất biết điều. Ngay cả khi bị đám Hà Mạn Mạn châm chọc mỉa mai cho phải thối lui, cũng chưa từng tỏ ra một tia oán trách nào. Y đã rất biết thân phận của mình, đáng lẽ ra người sai phải là ở chỗ Chu Châu mới đúng.
Người ta căn bản không tiếp cận mình, bản thân lại cố ý đến gần đối phương, lại chờ cho đến khi đối phương không đáp ứng được kì vọng của mình thì lại thất vọng. Anh vốn đâu phải người quá mức hèn hạ như thế? Nói đám Hà Mạn Mạn, không bằng nên tự xem lại chính mình.
Cuối cùng không cần anh phải rời đi, Chu Châu lại cẩn thận từ từ quỳ xuống, hơi ngẩn mặt lên đánh giá cảm xúc của Tịch Dữu, thấy ở đó đều là tan rã nhìn xuống mặt đất.
Chu Châu vẫn chủ động lên tiếng, "Cậu ngẩn đầu được không? Cứ như thế, tôi không cách nào nhìn thấy mặt cậu, cũng không cách nào có thể tử tế xin lỗi cậu."
Tịch Dữu không để ý đến thời điểm Chu Châu quỳ xuống, mãi đến lúc anh lên tiếng giảng hoà, mới lật đật lùi về sau mấy bước.
Điệu bộ vẫn là sợ người này không thoải mái. .
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Chu Châu duỗi tay, lần thứ hai đỡ lấy phía sau Tịch Dữu, cố gắng nặn ra một nụ cười, "Ban nãy đều là tôi quá mức bất ngờ, không thể sớm chấp nhận chuyện này, cứ coi như là tôi sai. Hà Mạn Mạn khiêu khích tôi, đáng lẽ ra tôi không nên dao động."
Nói tới, anh lại thở dài, "Thế mà tôi vẫn bị dao động."
Lần này là Chu Châu chủ động cúi đầu, "Thực lòng xin lỗi cậu."
Tịch Dữu căn bản có để trong lòng, nhưng không phải là người hẹp hòi, cũng sẽ không vì chuyện này mà tức giận. Chỉ là vẫn có sự tổn thương nhất định, y cũng lập tức đáp lời, "Tôi không có để bụng, cũng không sao cả."
"Đó đều là quyền tự do của ngài, không phải vì tôi mà suy nghĩ đó lại thay đổi được."
Chu Châu càng không hiểu Tịch Dữu nghĩ cái gì, đến tận giờ phút này vẫn luôn cho rằng người sai căn bản nằm ở y.
Đêm trời đổ lạnh, bên trong quán lại rối như tơ vò, thu ngân cũng không phải lần đầu tiên thấy có người muốn tán tỉnh ông chủ, nhất thời giả bộ làm ngơ, mặt khác lại lôi điện thoại ra liên tục thông báo đến cho Triệu Lẫm.
Chu Châu không có ý định làm Tịch Dữu sợ mình, vẫn kiên quyết giữ vững thái độ, "Nếu như cậu không thể bỏ qua chuyện này, tôi sẽ không còn mặt mũi nào nhìn cậu nữa."
Tịch Dữu mơ hồ nhớ đến việc Chu Châu khẳng định mình sẽ không bao giờ ghé lại nơi này nữa, cảm thấy chỉ là lời nói khách sáo trống rỗng, nghĩ bụng cũng không phải chuyện gì to tát, liền muốn nói cho mọi chuyện êm xuôi, thoả hiệp cười cười, "Tôi không để bụng, thật đấy ạ."
"Cũng là do tôi, do tôi không đủ khả năng phán đoán, làm ngài cùng bạn của ngài không thoải mái. Đáng lẽ ra tôi mới là người phải xin lỗi ngài."
Nghe xong câu này, mặt Chu Châu mới coi như hoà hoãn, anh đứng thẳng người, lấy lại khí thế của mình, cánh tay đặt sau eo của Tịch Dữu cũng thu lại. Tịch Dữu cẩn thận lùi lại một chút nữa.
Chu Châu mặc dù không quá hài lòng với thái độ này, tuy nhiên xét thấy thái độ của mình ngày hôm nay, quả thật là muốn bắt người ta tử tế với mình, đúng là suy nghĩ rất mực xa vời.
Lạ lùng là, lần này thì hay rồi, anh không những không thể quên người này, mà mơ hồ còn đem người ta bỏ vào một chỗ sâu trong lòng.
Có chút bình lặng, cũng có chút đáng ngạc nhiên.
Chu Châu toan rời đi, vẫn là dừng lại trước quầy thu ngân, cười hỏi, "Tôi lấy lại con dấu lúc nãy có được không?"
Thu ngân ù ù cạc cạc, hết nhìn Tịch Dữu, lại nhìn Chu Châu, thế nhưng "khách hàng là thượng đế", đến cùng cô vẫn đưa con dấu ngày hôm ấy cho anh.
Chu Châu hài lòng, sau khi chào Tịch Dữu một lần nữa, mới coi như là chính thức rời đi.
...
(1) Kem Alien (Irish cream liqueur): là một loại rượu mùi kem có xuất phát từ rượu whisky Ailen. Nó có nồng độ cồn từ 15 đến 20%.
(2) Rum đen (Dark Rum): là một đồ uống có cồn, được làm từ nước ép của cây mía. Dark Rum có màu đen đỏ hoặc nâu sẫm, có mùi thơm đặc trưng của hương gỗ trộn với mùi caramel, đường mật và thảo mộc.
(3) Rượu mùi Amaretto: là một loại rượu có vị đắng nguồn gốc từ Saronno của Ý, được làm từ các nguyên liệu phổ biến là nhân của hạt mơ hoặc hạnh nhân.
(4) Rượu mùi coffee (Kahlua): là một loại rượu mùi cà phê của Mexico có thành phần gồm rượu rum, đường và cà phê Arabica thường được sử dụng để pha thức uống.
(5) Short drinks: Dưới 10cl, chứa rất nhiều rượu mạnh, không có đá và các loại hoa lá trang trí. Short Drink được chia thành nhiều nhóm khác nhau như trước khi ăn, giữa bữa hoặc tráng miệng. Short Drinks được chia theo Dry – Medium và Sweet.
(6) Long Drink: Rất phổ biến, được pha chung với các loại nước giải khát khác, có thể có đá, hoa quả và có thể được phóng tác tùy thích miễn là người uống chấp nhận. Long drinks có thể được chia thành " aroma", " fruity", " fresh", "creamy"...
Hắn xoắn xuýt xoay tay, đám anh em thấy hắn như vậy, còn tưởng là quá mức hài lòng với người phục vụ xinh đẹp ấy, một kẻ nhao nhao trêu lên, "Ôi trời, đẹp phải biết luôn ấy, hay là anh Hà tranh thủ cơ hội, rước chàng về dinh đi?"
Hà Mạn Mạn xụ mặt, "Rước cái rắm ấy, rước một thằng làm ở quán bar về? Não cậu úng nước à?"
Tiêu Ninh, người có vẻ đằm tính hơn đùa, "Úng thì úng, đẹp như thế, mang đi loè thiên hạ, khéo ai ai cũng phải ngưỡng mộ ấy. Mà cậu tai to mặt lớn như thế, dù vợ cậu có thực sự làm đĩ đi chăng nữa, người ta cũng không dám nói năng gì."
Hà Mạn Mạn không theo kịp cái loại suy nghĩ này, miễn cưỡng trả lời, "Nếu cậu không cần mặt mũi, thì cứ rước cái ngữ ấy về, đây không dám."
Chơi với nhau lâu, cả ba người bọn họ đều không kiêng dè gì, nói năng không mấy khi tử tế, hầu như đều dùng ánh mắt của kẻ ở đài cao nhìn xuống đám thường dân loe ngoe ấy, nhất thời không kiểm soát được lời nói của mình. Mà Chu Châu vốn được dạy dỗ đàng hoàng, dù bao nhiêu năm vẫn nghe không lọt.
Anh ném quyển sổ vào người Hà Mạn Mạn, "Cậu hơi quá lời rồi đấy."
Hà Mạn Mạn sợ nhất là Chu Châu nổi giận, bình thường anh không hay nói, nhưng một khi đã có chuyện gì phật ý, liền sẽ lên tiếng chỉnh người ngay. Mặc dù với chuyện tình cảm hời hợt, nhưng cách đối nhân xử thế của anh rất chuẩn mực. Sẽ không giống như ba người bọn họ thấy người yếu kém sẽ khinh thường.
Chu Châu từ lúc Tịch Dữu bước vào, hoàn toàn không dời mắt được, có lẽ là vì khí chất của y quá mức nổi bật, cứ chuyên tâm sửa soạn đồ trên xe đẩy. Mãi đến lúc y bắt gặp tầm mắt của Chu Châu, ngược lại lại có điểm sững sờ.
Chu Châu ấn chuông gọi phục vụ một lần nữa, lần này Tịch Dữu biết rồi, chậm chạp đẩy xe tới.
Không đợi Hà Mạn Mạn chủ động giới thiệu, Chu Châu đã biết rồi.
Người này bị tật, còn là tật rất nặng.
Mặc dù y đã cố gắng đi đứng sao cho bình thường nhất, Chu Châu cũng rất dễ dàng nhận ra. Anh đi ra khỏi bàn, vươn một tay tới, đỡ lấy eo Tịch Dữu, "Đi không vững thì đi sao cho thoải mái."
Tịch Dữu cười cười, "Cảm ơn anh."
Chu Châu thấy nụ cười của cậu, trong lòng thế mà nhảy lên một cái, anh đảo mắt, vẫn là trốn không thoát khỏi nụ cười của Tịch Dữu, lúng túng phân bua, "Tôi tiện tay thôi." Nói rồi lập tức buông tay ra, trở về chỗ ngồi.
Hà Mạn Mạn để ý rồi, cảm thấy nếu Chu Châu mà để mắt được tới Tịch Dữu, quả thật hắn sẽ là người phản đối đầu tiên. Chu Châu làm nghề này, vốn đã tiếp xúc với rất nhiều người có địa vị, có tiền, cũng có quyền. Không thể nào lại có thể ở cùng một kẻ như Tịch Dữu được. Hắn rất muốn khuyên bảo, tuy vậy lời nói như kẹt lại ở cổ, cố thế nào cũng nuốt không trôi.
Nhưng cả bọn ngoài Hà Mạn Mạn ra, dường như không ai để ý đến việc Tịch Dữu không xứng với Chu Châu. Tiêu Ninh cũng lên tiếng nói với Tịch Dữu, "Anh Chu để ý cậu đó, cậu nói xem cậu nên đối đãi anh ấy thế nào đây?"
Tịch Dữu không hạ môi, cũng chẳng mấy để bụng, "Vậy tôi mời anh Chu của ngài một ly."
Sau đó y không nghĩ ngợi gì, bắt đầu lấy một ít dụng cụ dưới xe đẩy đặt lên bàn nhỏ phụ, sau đó bắt đầu đổ rượu theo định lượng. Ban đầu y chuẩn bị 20ml kem Alien (Irish cream liqueur) (1), sau khi xong lại lấy thêm 20ml rượu Rum đen (Dark Rum) (2), rồi đến 20ml rượu mùi Amaretto (3), cuối cùng ở dưới cùng lấy ra một chai rượu mùi coffee (Kahlua) (4), đổ ra 15ml.
Cả quá trình thành thạo đến cuốn hút, vải áo theo đường nét cơ tay co giãn phù hợp, trong ánh mắt của y khi ấy có sự tận hưởng, nhìn như một bartender thực thụ vậy.
Tiêu Ninh cảm thán, "Ai không biết còn tưởng cậu là bartender ấy. Nhân viên phục vụ ở đây sành điệu thế cơ à?"
Tịch Dữu chuyên chú nhìn vào hỗn hợp, tuỳ ý đáp, "Là ông chủ Triệu dạy."
Tiêu Ninh ồ lên, "Thế nhưng cậu đẹp hơn."
Lời này cũng tính là một dạng trêu ghẹo, cả bọn chợt bật cười, Hà Mạn Mạn ấy thế vừa cười vừa sợ, lén lút nhìn qua Chu Châu.
Quả nhiên Chu Châu đã cau mày lại, không nói lời nào, cũng không muốn hùa theo. Tiêu Ninh càng ngày càng không biết giữ mồm giữ miệng, "Nhưng mà tôi nói thật, dù mặt có đẹp bao nhiêu, thì như cậu thấy đó, cái chân kia của cậu cũng phá hỏng hết rồi."
Tay Tịch Dữu cũng không ngừng lại, y giống như phó mặc cho số phận, tới đâu thì tới, gương mặt tươi cười hoà ái. Nước trên tay đã pha xong, hơi nước lành lạnh phả ra xung quanh, màu nước có màu hồng vàng, dưới ánh đèn càng trở nên đặc biệt đẹp mắt. Tịch Dữu hướng về phía Chu Châu đang ngồi, chủ động đẩy tới ly nước, cả cơ thể hơi rướn về trước, hương gỗ tùng của quần áo toả ra nhàn nhạt.
"Ly này tôi mời ngài, không tính toán gì đâu ạ."
Nói đoạn y lấy khăn lau lau tay, chủ động giới thiệu. "Nếu mọi người chưa biết gọi gì thì tôi có thể đề cử vài loại, nếu thiên về short drinks (5) thì quán chúng tôi có Burnt Orange, hoặc Midori sour. Còn long drinks (6) thì có Bloody Mary và Ramos Fizz. Đó là những món khá phổ biến ở đây."
Chu Châu vừa nghe vừa xoay ly, hài lòng nhấp một ngụm.
Thế mà mùi vị cũng rất dễ nuốt. Mặc cho anh đã từng thử qua rất nhiều loại rượu, cocktail khác nhau, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên anh trải nghiệm cảm giác hài lòng thoả mãn đến nhường ấy. Giọng của Tịch Dữu lại vừa mềm vừa ngọt, có cảm giác như nồng độ cồn trong lời nói của y còn nhiều hơn cả loại đồ uống này. Chu Châu nghe đến mê muội, kìm lòng chẳng đậu, lúc này buột miệng hỏi, "Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Tên gì thế?"
Nói đoạn thấy hơi thất lễ, bổ sung thêm, "Tôi là Chu Châu, năm nay ba mươi lăm."
Tịch Dữu cũng không phải người kiệm lời, y cẩn thận đáp lại lời chào ấy, "Tôi là Tịch Dữu, vừa qua tuổi ba mươi hai."
Hà Mạn Mạn nghe đến ngứa ngáy, chen ngay một câu, "Không phải còn thiếu à? Cậu quên giải thích kìa. Là Dữu trong xấu xa."
Chu Châu ban đầu cũng nghiêm túc nghĩ xem, là Dữu trong dữu nào, ngay sau khi nghe xong lời Hà Mạn Mạn, đáy lòng chợt chùng xuống. Theo truyền thống ở đây, họ vốn đã tự hiểu với nhau rằng, cha mẹ một khi đã đặt tên cho con cái, dù cho không có học thức thì cũng sẽ tự lựa với nhau một cái tên giản dị.
Nhưng cái tên của Tịch Dữu nghe tới đã biết, mối quan hệ cha mẹ và con trai hoàn toàn không mấy hoà hợp. Tịch Dữu ban đầu khi giới thiệu đã cố tình lảng tránh vấn đề này, thậm chí còn có ý muốn lấy lòng Chu Châu. Tuy nhiên sau khi nghe Hà Mạn Mạn lên tiếng, y chợt nhiên sững cả người.
Tại sao y lại quên mất thân phận của mình chứ? Quên mất xuất phát điểm của mình ở đâu, quên mất rằng mình có bao nhiêu khiếm khuyết, dơ bẩn.
Nói đoạn y thu lại thái độ quá mức "làm thân" của mình. "Ngài Hà nói đúng, là tôi thất lễ." Vừa dứt lời y lại nhìn về phía Chu Châu một lần nữa, giới thiệu lại, "Người ta thường gọi tôi là Tịch Dữu. Dữu trong xấu xa."
Mà Chu Châu khi nghe trực tiếp những lời này, đáy lòng đã nhen nhóm một tia đau lòng. Lại nói mồm miệng Hà Mạn Mạn thế nào, thì trong lòng chính là như thế ấy. Anh không rõ giữa cả hai người họ có bao nhiêu xích mích, nhưng nghe mùi, dường như là đã nói chuyện qua rồi. Chu Châu toan muốn giải vây, Hà Mạn Mạn đã nói thêm, "Để em kể cho anh nghe, hôm qua em đã nói chuyện với cậu ta rồi. Ngoài mặt đẹp ra, cậu ta cũng tự thừa nhận bản thân học không hết cấp ba, học thức rất tệ, đến bây giờ ngay cả kiến thức căn bản nhất cũng nắm không xong."
Tiêu Ninh cùng nam nhân còn lại nghe đến chết lặng, cả hai người họ đảo mắt qua Tịch Dữu, thấy dáng vẻ y như vậy, cái chân què kia, không ngờ tới còn học thức kém đến thế.
Thứ bọn họ xem thường nhất chính là thiếu học thức. Bởi lẽ nếu không cùng trình độ, con người ta khó lòng mà hoà hợp được với nhau.
Mà Tịch Dữu căn bản cũng không có phản ứng gì thái quá, Tiêu Ninh chỉ sợ người này phát rồ lên, sau đó cùng họ sinh sự.
Thế nhưng sự thật là, cái gì cũng chẳng diễn ra.
Tịch Dữu vô cùng an phận, ngoài pha chế ra, còn theo hầu bọn họ chơi bida, đánh mạt chược, đôi lúc Tiêu Ninh phấn khích làm lỏng dây giày, y đều sẽ cẩn thận thắt lại giúp gã.
Chu Châu ban đầu còn có hứng thú, sau đó lại thấy dáng vẻ Tịch Dữu hèn hạ cúi đầu như vậy, trong lòng không nói không rằng, sớm đã đem cái gọi là "ấn tượng tốt đẹp" ném thẳng ra sau đầu.
Tịch Dữu thấy biểu hiện của anh lạnh nhạt, rất biết điều đứng nép qua một bên, tránh cho phải tiếp xúc trực tiếp với người kia. Bọn họ phấn khích chơi đến quá mười hai giờ, Tiêu Ninh có điện thoại của bạn gái, cả bọn cứ thế ai về nhà nấy nghỉ ngơi.
Lần này Chu Châu chủ động trả tiền. Tịch Dữu lại sợ anh quá mức phản cảm mình, chỉ có thể ở phía sau cách anh một đoạn, hướng dẫn đi đến quầy thu ngân.
Chu Châu cả quá trình đều không nói gì, đối với lời của Tịch Dữu đều coi như phỗng, chỉ sợ nếu quay đầu nhìn đến gương mặt y, anh lại chẳng thể nào giữ lòng mình cho đặng.
Dù sao đàn ông cũng là giống loài yêu bằng mắt mà, cái này là điều không thể chối cãi.
Thu ngân làm việc rất nhanh chóng, cà thẻ, in hoá đơn, lại gởi cho Chu Châu một con dấu tích điểm. Anh thế mà chỉ lấy hoá đơn, không lấy con dấu.
Thu ngân khó hiểu nhìn lên, thì nhận được câu trả lời thế này, "Tôi sẽ không ghé lại lần nào nữa."
Tịch Dữu âm thầm thở ra. Y vốn đã biết ý tứ ban nãy của Chu Châu rồi, cũng biết Chu Châu có ý với mình, nhưng khi vừa nghe đến vấn đề học thức, anh đã thay đổi thái độ rất nhanh.
Y nghĩ, dù cho có bao nhiêu tử tế, thì tiềm thức của con người cũng khó lòng xoay chuyển được. Tịch Dữu chỉ có thể làm đúng bổn phận, cúi người một góc bốn mươi lăm, một tay đặt trước ngực, giọng nói nửa điểm đã nhuốm đầy run rẩy, "Cảm ơn quý khách, hẹn gặp lại quý khách."
Chu Châu có phần luyến tiếc, còn cẩn thận nhìn lại chân trái của y, một phần trong ống quần nhô lên, có lẽ đó là điểm bị xương đâm ngang. Mà anh chưa có ý định đi ngay, Tịch Dữu cũng không dám ngẩn đầu. Y chăm chú nhìn vào mũi giày da của người nọ, tâm trí lại phảng phất bay đến đâu đẩu.
Trong một khoảnh khắc nào đấy, Chu Châu đã chợt hối hận rồi.
Người này ngay cả ý định quấn lấy anh cũng không có, cả người đều toát ra vẻ điềm đạm hiếm thấy ở đàn ông, còn có vẻ như là rất biết điều. Ngay cả khi bị đám Hà Mạn Mạn châm chọc mỉa mai cho phải thối lui, cũng chưa từng tỏ ra một tia oán trách nào. Y đã rất biết thân phận của mình, đáng lẽ ra người sai phải là ở chỗ Chu Châu mới đúng.
Người ta căn bản không tiếp cận mình, bản thân lại cố ý đến gần đối phương, lại chờ cho đến khi đối phương không đáp ứng được kì vọng của mình thì lại thất vọng. Anh vốn đâu phải người quá mức hèn hạ như thế? Nói đám Hà Mạn Mạn, không bằng nên tự xem lại chính mình.
Cuối cùng không cần anh phải rời đi, Chu Châu lại cẩn thận từ từ quỳ xuống, hơi ngẩn mặt lên đánh giá cảm xúc của Tịch Dữu, thấy ở đó đều là tan rã nhìn xuống mặt đất.
Chu Châu vẫn chủ động lên tiếng, "Cậu ngẩn đầu được không? Cứ như thế, tôi không cách nào nhìn thấy mặt cậu, cũng không cách nào có thể tử tế xin lỗi cậu."
Tịch Dữu không để ý đến thời điểm Chu Châu quỳ xuống, mãi đến lúc anh lên tiếng giảng hoà, mới lật đật lùi về sau mấy bước.
Điệu bộ vẫn là sợ người này không thoải mái. .
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Chu Châu duỗi tay, lần thứ hai đỡ lấy phía sau Tịch Dữu, cố gắng nặn ra một nụ cười, "Ban nãy đều là tôi quá mức bất ngờ, không thể sớm chấp nhận chuyện này, cứ coi như là tôi sai. Hà Mạn Mạn khiêu khích tôi, đáng lẽ ra tôi không nên dao động."
Nói tới, anh lại thở dài, "Thế mà tôi vẫn bị dao động."
Lần này là Chu Châu chủ động cúi đầu, "Thực lòng xin lỗi cậu."
Tịch Dữu căn bản có để trong lòng, nhưng không phải là người hẹp hòi, cũng sẽ không vì chuyện này mà tức giận. Chỉ là vẫn có sự tổn thương nhất định, y cũng lập tức đáp lời, "Tôi không có để bụng, cũng không sao cả."
"Đó đều là quyền tự do của ngài, không phải vì tôi mà suy nghĩ đó lại thay đổi được."
Chu Châu càng không hiểu Tịch Dữu nghĩ cái gì, đến tận giờ phút này vẫn luôn cho rằng người sai căn bản nằm ở y.
Đêm trời đổ lạnh, bên trong quán lại rối như tơ vò, thu ngân cũng không phải lần đầu tiên thấy có người muốn tán tỉnh ông chủ, nhất thời giả bộ làm ngơ, mặt khác lại lôi điện thoại ra liên tục thông báo đến cho Triệu Lẫm.
Chu Châu không có ý định làm Tịch Dữu sợ mình, vẫn kiên quyết giữ vững thái độ, "Nếu như cậu không thể bỏ qua chuyện này, tôi sẽ không còn mặt mũi nào nhìn cậu nữa."
Tịch Dữu mơ hồ nhớ đến việc Chu Châu khẳng định mình sẽ không bao giờ ghé lại nơi này nữa, cảm thấy chỉ là lời nói khách sáo trống rỗng, nghĩ bụng cũng không phải chuyện gì to tát, liền muốn nói cho mọi chuyện êm xuôi, thoả hiệp cười cười, "Tôi không để bụng, thật đấy ạ."
"Cũng là do tôi, do tôi không đủ khả năng phán đoán, làm ngài cùng bạn của ngài không thoải mái. Đáng lẽ ra tôi mới là người phải xin lỗi ngài."
Nghe xong câu này, mặt Chu Châu mới coi như hoà hoãn, anh đứng thẳng người, lấy lại khí thế của mình, cánh tay đặt sau eo của Tịch Dữu cũng thu lại. Tịch Dữu cẩn thận lùi lại một chút nữa.
Chu Châu mặc dù không quá hài lòng với thái độ này, tuy nhiên xét thấy thái độ của mình ngày hôm nay, quả thật là muốn bắt người ta tử tế với mình, đúng là suy nghĩ rất mực xa vời.
Lạ lùng là, lần này thì hay rồi, anh không những không thể quên người này, mà mơ hồ còn đem người ta bỏ vào một chỗ sâu trong lòng.
Có chút bình lặng, cũng có chút đáng ngạc nhiên.
Chu Châu toan rời đi, vẫn là dừng lại trước quầy thu ngân, cười hỏi, "Tôi lấy lại con dấu lúc nãy có được không?"
Thu ngân ù ù cạc cạc, hết nhìn Tịch Dữu, lại nhìn Chu Châu, thế nhưng "khách hàng là thượng đế", đến cùng cô vẫn đưa con dấu ngày hôm ấy cho anh.
Chu Châu hài lòng, sau khi chào Tịch Dữu một lần nữa, mới coi như là chính thức rời đi.
...
(1) Kem Alien (Irish cream liqueur): là một loại rượu mùi kem có xuất phát từ rượu whisky Ailen. Nó có nồng độ cồn từ 15 đến 20%.
(2) Rum đen (Dark Rum): là một đồ uống có cồn, được làm từ nước ép của cây mía. Dark Rum có màu đen đỏ hoặc nâu sẫm, có mùi thơm đặc trưng của hương gỗ trộn với mùi caramel, đường mật và thảo mộc.
(3) Rượu mùi Amaretto: là một loại rượu có vị đắng nguồn gốc từ Saronno của Ý, được làm từ các nguyên liệu phổ biến là nhân của hạt mơ hoặc hạnh nhân.
(4) Rượu mùi coffee (Kahlua): là một loại rượu mùi cà phê của Mexico có thành phần gồm rượu rum, đường và cà phê Arabica thường được sử dụng để pha thức uống.
(5) Short drinks: Dưới 10cl, chứa rất nhiều rượu mạnh, không có đá và các loại hoa lá trang trí. Short Drink được chia thành nhiều nhóm khác nhau như trước khi ăn, giữa bữa hoặc tráng miệng. Short Drinks được chia theo Dry – Medium và Sweet.
(6) Long Drink: Rất phổ biến, được pha chung với các loại nước giải khát khác, có thể có đá, hoa quả và có thể được phóng tác tùy thích miễn là người uống chấp nhận. Long drinks có thể được chia thành " aroma", " fruity", " fresh", "creamy"...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.