Chương 10: Gặp gỡ, chia ly, vốn luôn có kỳ hạn (1)
Mộc Thanh Vũ
18/03/2021
Tôi đứng ở cuối đường chân trời, nhìn máy bay của anh lao vút lên không trung, chợt nghĩ, có phải duyên phận ở kiếp này của chúng tôi sẽ mãi là tôi nhìn theo bóng anh dần khuất, còn anh thật ra đang dùng bóng dáng ấy mà nói với tôi rằng, đừng đuổi theo nữa.
***
Xác nhận thai phụ thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tới tính mạng, sau khi hạ cánh, Thịnh Viễn Thời không rời sân bay ngay lập tức, vì những chuyến bay bị hoãn còn nhiều, anh ở lại để phối hợp với đội bay, sắp xếp xe buýt đón của tập đoàn, đưa hành khách của Nam Trình đang bị hoãn chuyến về nội thành hoặc tới khách sạn.
Bên dưới trung tâm chỉ huy khẩn cấp, Thịnh Viễn Thời gặp được Trình Tiêu đang chuẩn bị bay.
Gần đây hai người đều bận, bay tới bay lui, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau sau hôm huấn luyện mô phỏng. Trình Tiêu thể hiện rõ vẻ “cuối cùng cũng chờ được anh”, Thịnh Viễn Thời thì lại làm như bình thường mà duyệt kế hoạch bay của cô, rồi chuẩn bị lên lầu.
Lãnh đạo chính là có quyền lực như vậy, với nhân viên thì có thể gọi là đến, đuổi là đi.
Hiển nhiên Trình Tiêu thuộc hàng ngũ cấp dưới không thể để người ta bớt lo. Vất vả lắm mới có cơ hội, đương nhiên cô sẽ không dễ dàng buông tha Thịnh Viễn Thời, tuy cô đã đồng ý với Nam Đình là sẽ không hỏi nhiều, nhưng Trình Tiêu cô hành động, đừng nói là ông chồng chính hiệu Cố Nam Đình, ngay cả Lão Trình là bố đẻ cũng chẳng quản nổi.
Thấy Thịnh Viễn Thời định đi, Trình Tiêu bất thình lình lên tiếng: “Không xem xét bạn mới của em thật đấy à? Giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Nói trúng tim đen, trong nháy mắt chọc đúng chỗ đau của Thịnh Viễn Thời.
Đúng là Thịnh Viễn Thời không xem xét đến bạn mới Nam Đình của cô, chính xác mà nói, mặc dù Thịnh Viễn Thời biết bạn mới của Trình Tiêu họ Nam tên Đình, anh vẫn không tiếp nhận hành động làm mối của cô nàng. Có điều, sau khi đã gặp Nam Đình, lời từ chối, anh không thể nói ra nổi, chỉ hỏi lại một câu đầy ẩn ý: “Bạn mới của em có biết em mang cô ấy đi tiêu thụ khắp nơi không?”
Nói gần nói xa, tên đàn ông này thật khiến người ta muốn đánh chết anh ngay tức khắc, nhưng vì Nam Đình, Trình Tiêu cố kiềm chế: “Nếu anh muốn biết, em sẽ hỏi hộ anh, không cần cảm ơn đâu, anh với em là bạn bè thân thiết mà.”
Thịnh Viễn Thời không muốn nói chuyện với cô nàng này nữa, cứ thế xoay người định đi.
Trình Tiêu cũng không cản, chỉ than thở: “Cứ tưởng anh gặp cô ấy rồi sẽ đổi ý, nếu đã vậy thì…”
Thịnh Viễn Thời dừng bước, quay đầu lại nhìn cô: “Nói!”
“Nếu không phải là gu của anh, thì em đành giới thiệu cho Cà Phê một lần xem sao.”, Trình Tiêu cười với anh một cái, “Một cô gái như hoa như ngọc, rơi vào trong tay đám đàn ông thô lỗ ở đài quan sát thì quá là phí phạm, anh thấy đúng không?”
Thịnh Viễn Thời híp đôi mắt đen láy lại, từ trên người toát ra vẻ nguy hiểm, “Em thích lo chuyện bao đồng như thế từ bao giờ đấy?”
“Lo chuyện bao đồng cũng chẳng phải xin chỉ thị như làm việc, sao lại không thích?”. Trong mắt cô hiện ý cười, “Với lại Nam Đình là chồng hai của em, chuyện của cô ấy cũng là chuyện của…”
Không đợi cô nói xong, Thịnh Viễn Thời đã cắt ngang bằng giọng trầm thấp: “Cô ấy không nhiều chuyện như em.”
Nghe cái giọng này, như là hiểu người ta, có quan hệ đặc biệt với người ta lắm ấy. Trình Tiêu không kiềm chế được bèn nhắc anh, “Đừng có nói cùn như thế, khả năng chặn họng người khác của chồng hai em không thua kém anh đâu.”
Thịnh Viễn Thời đáp lời bằng vẻ tự tin: “Thế cũng phải xem là với ai!”
Trình Tiêu cười, “Được, em chờ xem anh chơi lại thế nào.”
***
Một tiếng sau, thời tiết càng trở nên tồi tệ, từ cơn bão cấp 10, tăng lên thành bão cấp 14 với sức gió kinh khủng, quá 8 giờ tối, có tới hơn 200 chuyến bay đến và đi khỏi thành phố G phải hủy bỏ.
Trước khi cơn bão tới, lúc đài quan sát nhận được điện thoại của các hãng hàng không hỏi dò về tình hình cất hạ cánh, họ còn có thể trêu đùa: “Tháp còn tôi còn, tháp mất tôi mất.”. Thế nhưng, khi gió bão điên cuồng rít gào, cảnh đêm vốn đang yên bình bỗng chốc như bị cơn bão nuốt chửng, thậm chí đài quan sát sừng sững là thế mà đã bắt đầu có dấu hiệu bị mưa gió quật ngã, thì nhóm kiểm soát viên trẻ tuổi mới có cảm giác sợ hãi xưa nay chưa từng được nếm trải.
Nhưng lại không có ai rời khỏi ghế ngồi.
Họ lên tinh thần sẵn sàng đón địch, liên tục chú ý theo dõi đường đi của cơn bão, vì trên không trung vẫn còn có chuyến bay cần được hỗ trợ.
Nam Đình đi vào sảnh lớn của đài kiểm soát, ngồi xuống ghế.
Đại Lâm kinh ngạc nhìn cô, “Em tan ca rồi cơ mà? Sao còn chưa về? Xe đưa đón ngừng chạy rồi à?”
Vốn dĩ cô được tan ca ngay sau khi hoàn thành bài thi cấp chính thức, đúng lúc có một chuyến xe chạy về nội thành, giờ này hẳn là đã có mặt ở nhà. Vậy mà cô chỉ nghỉ ngơi một lát, sau đó xin Ứng Tử Minh cho quay lại để hỗ trợ, “Máy bay còn xếp hàng bao nhiêu thế kia, sợ anh nhiều việc quá không tải nổi, thêm cánh 25 đi, chia nhỏ số lượng ra sẽ an toàn hơn.”
Cô mới trực xong một ca bận rộn, lại phải tham gia thi cấp chính thức trong tình trạng tinh thần căng thẳng, đổi thành Đại Lâm, chắc chắn sẽ muốn về đi ngủ, nhưng xem xét đến cường độ của cơn bão, và cả bao nhiêu chuyến bay đang chờ cất cánh, đủ biết đường sóng vô tuyến sẽ hỗn loạn đến mức nào, vì thế cô đã chủ động ở lại tăng ca.
Đại Lâm gật đầu, “Vất vả cho Như Hoa rồi.”
Nam Đình cắm micro của mình, “San sẻ công việc thôi mà.”
Ứng Tử Minh đang bận thảo luận với bộ phận kiểm soát tiếp cận, phân tích tình hình của những chuyến bay còn lòng vòng trên trời.
Sức gió ngày càng khủng khiếp, bên ngoài loáng thoáng có tiếng thủy tinh vỡ không biết từ đâu, đội phòng cháy chữa cháy ở bên cạnh đã phát còi hụ, xe thang trên bãi đỗ bị gió quật ngả, gốc cây to lớn bên cạnh đài quan sát cũng bị bật gốc, thật sự là cảnh tượng thách thức sức chịu đựng của thần kinh.
Trung tâm kiểm soát không lưu đã khởi động kế hoạch khẩn cấp, đầu tiên là những kiểm soát viên đang trực ban được phát mũ bảo hộ đỏ, làm biện pháp phòng tránh tạm thời. Một lát sau, khi các chuyến bay đang chờ trên sân đều bị hủy bỏ, khi những chuyến bay còn đang lòng vòng trên trời lần lượt rời khỏi không phận của sân bay, chuyển hướng sang sân bay dự phòng, vô số cánh cửa sổ của đài kiểm soát bị thổi tung, trong tình hình tấm kính chắn của sảnh lớn đang chịu sự thử thách kinh khủng, thì toàn bộ nhóm kiểm soát viên nhận được thông báo, sáp nhập tất cả các phân khu, trừ cấp lãnh đạo ra, mọi người phải nhanh chóng rút khỏi sảnh lớn của đài kiểm soát.
Trong phân khu của Nam Đình, bỗng nhiên có một chuyến bay của Nhật Bản nghe nhầm huấn lệnh, liên tục tiếp cận vào độ cao phụ trách của đài quan sát, mục đích là để tìm khe hở giữa cơn bão rồi tranh thủ hạ cánh.
Lúc này mà hạ cánh, máy bay gặp phải cơn gió với tốc độ 113km/h, căn bản là đi vào chỗ chết. Nam Đình giữ nghiêm nguyên tắc, trong tình huống phi công Nhật Bản không nghe theo lời chỉ huy, cô dùng tiếng Anh, dứt khoát hạ “tối hậu thư” cho đối phương: “JAL602, Tower, the weather is below VFR minima, it’ s illegal for you to land, or I’II have to write up an incident report and it might end up with a licence suspension.” (Hàng không Nhật Bản 602, tình trạng thời tiết thấp hơn mức tối thiểu của VFR, anh không được phép hạ cánh, nếu không tôi sẽ viết báo cáo sự cố, và rất có thể sẽ khiến anh bị tước giấy phép bay.)
Có lẽ là bị câu “tước giấy phép bay” của Nam Đình nhắc nhở, cũng có thể là bởi thật sự cảm nhận được sức gió hung mãnh, viên phi công của hãng hàng không Nhật Bản cuối cùng cũng từ bỏ ý định hạ cánh, dựa theo chỉ lệnh của Nam Đình, nhanh chóng rời khỏi khu vực gió mạnh nhất.
Nhưng Nam Đình lại vì tranh thủ thời gian giao anh ta cho kiểm soát viên tiếp cận mà mất đi cơ hội tốt nhất để rút lui.
Lúc Thịnh Viễn Thời chạy đến sảnh của đài kiểm soát, thì liền thấy một cục nóng điều hòa không biết bị thổi từ đâu đến, theo đường đi của cơn bão, đang phi về phía Nam Đình.
Thịnh Viễn Thời lớn tiếng quát: “Ngồi xổm xuống!”, cùng lúc đó, cơ thể phản ứng nhanh chóng, lao như bay về phía Nam Đình, động tác tốc độ đến mức Ứng Tử Minh ở gần Nam Đình nhất còn không theo kịp.
Đúng lúc này, Nam Đình vừa kịp tháo tai nghe xuống. Cô nhìn theo tiếng hô, chỉ thấy Thịnh Viễn Thời xuất hiện ở cửa với vẻ mặt căng thẳng. Cô tưởng mình hoa mắt nhìn lầm, ngỡ ngàng dụi nhẹ hai mắt, hoàn toàn không phát hiện ra mối nguy hiểm bên ngoài cửa sổ đang tiến lại gần.
“Như Hoa mau tránh đi!”, Đại Lâm hét lên, tấm cửa kính của sảnh lớn đài kiểm soát không thể may mắn tránh khỏi cú đập từ cục nóng điều hòa kia.
“Choang!” một tiếng, tấm kính dày bị đâm vỡ, cùng với tiếng rơi của những mảnh vụn thủy tinh, cục nóng điều hòa bị gió tạt vào trong sảnh đài kiểm soát, như con ngựa hoang mà lao về phía Nam Đình.
Một khi bị đập trúng, thì e là không giữ nổi mạng.
Tiếng vang đột ngột khiến Nam Đình ù cả hai tai, mà mưa lạnh và gió lớn hắt vào làm cô chao đảo, đang lúc cô giơ tay muốn tìm một chỗ tựa theo bản năng, thì bỗng bị một sức mạnh ghì ngã xuống. Trong lúc trời đất quay cuồng, cô thậm chí còn không thể phân biệt được là sức gió hay sức người đã quật cô xuống, cho đến khi được một vòng tay rắn chắc ôm lấy, cô mới ý thức được rằng Thịnh Viễn Thời đã kéo mình.
Tiếng gió bên tai biến mất trong tức khắc, Nam Đình chỉ cảm nhận thấy cái ôm của anh, ấm áp, vững vàng.
Một cảm giác đã từng rất quen thuộc, lâu lắm rồi mới có lại, khiến hai hốc mắt cô nóng bừng.
Trong lúc cô còn chấn động, thì sảnh lớn của đài kiểm soát bị gió bão càn quét đến mức hỗn loạn, vô số tài liệu và những vật dụng nhỏ bị thổi bay tứ tung. Đám kiểm soát viên ban nãy tránh sau cửa vội vàng lao vào, người chạy đi bảo vệ các thiết bị, người kiểm tra xem Nam Đình và Thịnh Viễn Thời có bị thương không.
Nam Đình nằm dưới nền nhà, ngơ ngẩn nhìn Thịnh Viễn Thời đang từ trên cao nhìn xuống mình.
Thịnh Viễn Thời lại chỉ nhìn cái trán bị mảnh thủy tinh văng trúng, còn đang rỉ máu của cô. Anh không nhiều lời, vội vàng đứng dậy, cẩn thận nâng Nam Đình lên, xác nhận trên người cô không có vết thương nào khác, sau đó đội nón bảo hộ cho cô, rồi ôm chặt cô vào lòng và đi ra phía cửa.
Trong lúc hỗn loạn, Ứng Tử Minh không thấy rõ vết thương của Nam Đình, chỉ liếc thấy hình như trên mặt cô có máu, ông cao giọng gọi Đại Lâm, “Đưa Tiểu Nam xuống phòng y tế!”, còn mình thì ở lại, dẫn dắt nhóm kiểm soát viên bảo vệ thiết bị và tài liệu quan trọng.
Có điều, lúc này đã là hơn tám giờ, nhân viên của phòng y tế ở đài quan sát đã lên chuyến xe đưa đón cuối cùng để về nhà trước khi cơn bão tiến đến. Thế nên, chủ nhiệm Lâm mới gọi điện cho Thịnh Viễn Thời, nhờ trợ giúp về khâu y tế, bởi ban nãy có hai nhân viên của phòng kỹ thuật bị thương trong lúc làm việc, mà trung tâm chỉ huy của hàng không Nam Trình là gần đài quan sát nhất.
Thịnh Viễn Thời vừa ôm Nam Đình xuống lầu vừa gọi điện thoại cho Tùng Lâm, “Nói cho tôi vị trí của cậu.”
Tùng Lâm nghe ra giọng căng thẳng của anh nên vội vàng đáp, “Phòng nghỉ tầng hai, bác sĩ đang…”
“Tôi đến ngay đây, ngoài bác sĩ ra…”, Thịnh Viễn Thời lạnh giọng ra lệnh: “Giải tán hết!”
Sư phụ có lệnh, Tùng Lâm không dám lề mề. Lúc Nam Đình và Thịnh Viễn Thời tới phòng nghỉ, bên trong chỉ có một vị bác sĩ. Qua quá trình kiểm tra, trán bên trái của Nam Đình bị mảnh vỡ thủy tinh rạch một đường khoảng 2cm, không ảnh hưởng đến gân cốt, nhưng lúc sát trùng vết thương cho cô, bác sĩ vẫn nói: “Nguy hiểm quá, suýt chút nữa là bắn vào mắt rồi.”
Đợi bác sĩ khử trùng miệng vết thương xong, Thịnh Viễn Thời đón lấy gạc trên tay ông ấy, “Để tôi.”, sau đó bắt đầu xử lý cho Nam Đình.
Rõ ràng là rất đau, nhưng Nam Đình lại chẳng hề nhăn nhó, thậm chí còn dè dặt trấn an anh, “Không đau.”
Thịnh Viễn Thời ngước mắt nhìn cô, ánh mắt thâm trầm như đang cảnh cáo cô… im miệng.
Lúc nhìn thấy rõ khuôn mặt Nam Đình, Tùng Lâm liền hỏi: “Là cô hả?”
Nghe thấy vậy, Thịnh Viễn Thời nhíu mày một cái khẽ đến mức khó phát hiện ra, như đang nghi hoặc: Tại sao mọi người bên cạnh anh đều biết Nam Đình, duy nhất một mình anh là chẳng biết gì về cô cả.
Nam Đình nhận ra Tùng Lâm là một trong số những phi công đi phía sau Thịnh Viễn Thời vào hôm cô suýt bị ngã vào thang cuốn, vừa định trả lời thì cái cằm đã bị Thịnh Viễn Thời nắm chặt, sau đó chợt nghe thấy anh ra lệnh: “Đừng nhúc nhích!”
Nam Đình lập tức im lặng.
Tùng Lâm nhún vai, thức thời ngậm miệng, nhưng đôi mắt vẫn chuyển lia lịa từ Thịnh Viễn Thời sang Nam Đình.
Đúc lúc này, Đại Lâm cầm điện thoại của Nam Đình vào, “Đổ chuông nãy giờ, thế nên mang sang đây cho em.”
Bình thường khi làm việc họ đều không cầm điện thoại, để tránh phân tâm, thế nên khi đi làm, kiểm soát viên và phi công đều giống nhau, luôn luôn trong tình trạng không liên lạc được. Hôm nay xảy ra tình huống đặc biệt, vừa xuống khỏi ghế là đám kiểm soát viên đều sốt ruột mở điện thoại ra, nóng lòng hỏi thăm tình hình ở nhà.
Vừa lúc Thịnh Viễn Thời dán băng gạc xong, thấy Đại Lâm mang điện thoại vào, anh bỏ tay ra khỏi mặt Nam Đình, lại không có ý đứng dậy, chỉ tách đôi chân dài ra, ngồi đối diện cô. Lúc này Nam Đình mới nhận ra, tư thế ngồi của hai người lúc này là kiểu cô bị đôi chân dài của anh “vây hãm”.
Có chút xấu hổ, lại có đôi phần lưu luyến khoảnh khắc chung đụng này, không thể mở miệng bảo anh tránh ra, vì thế, Nam Đình vẫn giữ nguyên tư thế mà từ cái nhìn của người ngoài thì khá mờ ám này, duỗi tay nhận lấy điện thoại.
Thịnh Viễn Thời tinh mắt, một giây trước khi cô bấm nút nghe, anh đã liếc thấy tên người gọi: Lão Tang.
Tín hiệu kém, mãi một lúc Nam Đình mới nghe ra Tang Chất đang hỏi: “Bên sân bay thế nào rồi? Em không sao chứ? Vịnh Đại Kiều bị chặn rồi, phải muộn muộn anh mới đến được, em cứ ở đài quan sát chờ anh, đừng ngồi xe đưa đón nữa.”
Vịnh Đại Kiều bị chặn, đồng nghĩa với việc, trước khi cơn bão kinh khủng này qua đi, thì sẽ không có một chiếc xe nào có thể đi qua con đường duy nhất nối sân bay với nội thành. Nam Đình không ngờ Tang Chất lại muốn đến đón cô tan ca, còn bị kẹt ở bên đó, cô cất giọng bình tĩnh: “Em vẫn ổn, không có chuyện gì cả, đêm nay phải tăng ca nên không vội về nhà, anh về nhanh đi, đừng chờ ở bên ngoài…”, còn chưa nói xong, tín hiệu đột nhiên bị ngắt.
Nam Đình lập tức mở giao diện Wechat, nhanh tay soạn một tin nhắn, xác nhận gửi đi, thầm mong chút tín hiệu yếu ớt có thể gửi được tin nhắn ra ngoài, mong Tang Chất có thể nghe được lời cô nói, bình an về đến nhà.
Thịnh Viễn Thời nghe được đoạn hội thoại của hai người một cách rõ ràng, thậm chí còn thu được cả vẻ nôn nóng mà chính cô cũng không biết vào đáy mắt, anh đè cảm xúc xuống, thong thả đứng dậy.
Nam Đình lấy lại tinh thần, bàn tay như có ý thức của nó, dễ dàng giữ chặt anh lại.
Thịnh Viễn Thời sững người, cảm thấy bàn tay lành lạnh, trái tim như thoáng ngừng đập.
Đại Lâm nhìn thấy cảnh tượng này mà choáng váng mất mấy giây, anh ta và Tùng Lâm liếc nhìn nhau, sau đó thức thời dẫn bác sĩ lặng lẽ rời khỏi phòng nghỉ.
Lúc này Thịnh Viễn Thời mới quay đầu lại nhìn Nam Đình.
Nam Đình ngẩng mặt lên nhìn anh chăm chú, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt thì đầy kiên định.
Thịnh Viễn Thời không nói lời nào, chờ cô mở miệng trước.
Mãi một lúc sau Nam Đình mới tìm lại được giọng nói của mình, cô nghẹn giọng hỏi, “Sao anh lại đến đây?”
Còn cần xác nhận cái gì nữa? Ngay ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô, chẳng phải đã có thể xác định được rồi sao? Thịnh Viễn Thời hận bản thân mình vì sao nửa năm trước khi nghe ra giọng cô mà lại không kịp thời đến đài quan sát, càng hận bản thân mình tại sao lại võ đoán mà khẳng định, cô không thể nào trở thành kiểm soát viên không lưu! Thịnh Viễn Thời ơi là Thịnh Viễn Thời, mày bắt đầu từ cái gì, mà ngay cả dũng khí để tin vào kỳ tích cũng không có?
Thịnh Viễn Thời hơi ngửa đầu, để đè nén nỗi kích động đang mãnh liệt chực tuôn trào, anh không muốn thể hiện những cảm xúc đó ra ngoài. Một lát sau, anh lật tay, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Nam Đình, cúi người ngồi xổm trước mặt cô, “Em giữ anh lại, chỉ để nói cái này à?”
***
Xác nhận thai phụ thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tới tính mạng, sau khi hạ cánh, Thịnh Viễn Thời không rời sân bay ngay lập tức, vì những chuyến bay bị hoãn còn nhiều, anh ở lại để phối hợp với đội bay, sắp xếp xe buýt đón của tập đoàn, đưa hành khách của Nam Trình đang bị hoãn chuyến về nội thành hoặc tới khách sạn.
Bên dưới trung tâm chỉ huy khẩn cấp, Thịnh Viễn Thời gặp được Trình Tiêu đang chuẩn bị bay.
Gần đây hai người đều bận, bay tới bay lui, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau sau hôm huấn luyện mô phỏng. Trình Tiêu thể hiện rõ vẻ “cuối cùng cũng chờ được anh”, Thịnh Viễn Thời thì lại làm như bình thường mà duyệt kế hoạch bay của cô, rồi chuẩn bị lên lầu.
Lãnh đạo chính là có quyền lực như vậy, với nhân viên thì có thể gọi là đến, đuổi là đi.
Hiển nhiên Trình Tiêu thuộc hàng ngũ cấp dưới không thể để người ta bớt lo. Vất vả lắm mới có cơ hội, đương nhiên cô sẽ không dễ dàng buông tha Thịnh Viễn Thời, tuy cô đã đồng ý với Nam Đình là sẽ không hỏi nhiều, nhưng Trình Tiêu cô hành động, đừng nói là ông chồng chính hiệu Cố Nam Đình, ngay cả Lão Trình là bố đẻ cũng chẳng quản nổi.
Thấy Thịnh Viễn Thời định đi, Trình Tiêu bất thình lình lên tiếng: “Không xem xét bạn mới của em thật đấy à? Giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Nói trúng tim đen, trong nháy mắt chọc đúng chỗ đau của Thịnh Viễn Thời.
Đúng là Thịnh Viễn Thời không xem xét đến bạn mới Nam Đình của cô, chính xác mà nói, mặc dù Thịnh Viễn Thời biết bạn mới của Trình Tiêu họ Nam tên Đình, anh vẫn không tiếp nhận hành động làm mối của cô nàng. Có điều, sau khi đã gặp Nam Đình, lời từ chối, anh không thể nói ra nổi, chỉ hỏi lại một câu đầy ẩn ý: “Bạn mới của em có biết em mang cô ấy đi tiêu thụ khắp nơi không?”
Nói gần nói xa, tên đàn ông này thật khiến người ta muốn đánh chết anh ngay tức khắc, nhưng vì Nam Đình, Trình Tiêu cố kiềm chế: “Nếu anh muốn biết, em sẽ hỏi hộ anh, không cần cảm ơn đâu, anh với em là bạn bè thân thiết mà.”
Thịnh Viễn Thời không muốn nói chuyện với cô nàng này nữa, cứ thế xoay người định đi.
Trình Tiêu cũng không cản, chỉ than thở: “Cứ tưởng anh gặp cô ấy rồi sẽ đổi ý, nếu đã vậy thì…”
Thịnh Viễn Thời dừng bước, quay đầu lại nhìn cô: “Nói!”
“Nếu không phải là gu của anh, thì em đành giới thiệu cho Cà Phê một lần xem sao.”, Trình Tiêu cười với anh một cái, “Một cô gái như hoa như ngọc, rơi vào trong tay đám đàn ông thô lỗ ở đài quan sát thì quá là phí phạm, anh thấy đúng không?”
Thịnh Viễn Thời híp đôi mắt đen láy lại, từ trên người toát ra vẻ nguy hiểm, “Em thích lo chuyện bao đồng như thế từ bao giờ đấy?”
“Lo chuyện bao đồng cũng chẳng phải xin chỉ thị như làm việc, sao lại không thích?”. Trong mắt cô hiện ý cười, “Với lại Nam Đình là chồng hai của em, chuyện của cô ấy cũng là chuyện của…”
Không đợi cô nói xong, Thịnh Viễn Thời đã cắt ngang bằng giọng trầm thấp: “Cô ấy không nhiều chuyện như em.”
Nghe cái giọng này, như là hiểu người ta, có quan hệ đặc biệt với người ta lắm ấy. Trình Tiêu không kiềm chế được bèn nhắc anh, “Đừng có nói cùn như thế, khả năng chặn họng người khác của chồng hai em không thua kém anh đâu.”
Thịnh Viễn Thời đáp lời bằng vẻ tự tin: “Thế cũng phải xem là với ai!”
Trình Tiêu cười, “Được, em chờ xem anh chơi lại thế nào.”
***
Một tiếng sau, thời tiết càng trở nên tồi tệ, từ cơn bão cấp 10, tăng lên thành bão cấp 14 với sức gió kinh khủng, quá 8 giờ tối, có tới hơn 200 chuyến bay đến và đi khỏi thành phố G phải hủy bỏ.
Trước khi cơn bão tới, lúc đài quan sát nhận được điện thoại của các hãng hàng không hỏi dò về tình hình cất hạ cánh, họ còn có thể trêu đùa: “Tháp còn tôi còn, tháp mất tôi mất.”. Thế nhưng, khi gió bão điên cuồng rít gào, cảnh đêm vốn đang yên bình bỗng chốc như bị cơn bão nuốt chửng, thậm chí đài quan sát sừng sững là thế mà đã bắt đầu có dấu hiệu bị mưa gió quật ngã, thì nhóm kiểm soát viên trẻ tuổi mới có cảm giác sợ hãi xưa nay chưa từng được nếm trải.
Nhưng lại không có ai rời khỏi ghế ngồi.
Họ lên tinh thần sẵn sàng đón địch, liên tục chú ý theo dõi đường đi của cơn bão, vì trên không trung vẫn còn có chuyến bay cần được hỗ trợ.
Nam Đình đi vào sảnh lớn của đài kiểm soát, ngồi xuống ghế.
Đại Lâm kinh ngạc nhìn cô, “Em tan ca rồi cơ mà? Sao còn chưa về? Xe đưa đón ngừng chạy rồi à?”
Vốn dĩ cô được tan ca ngay sau khi hoàn thành bài thi cấp chính thức, đúng lúc có một chuyến xe chạy về nội thành, giờ này hẳn là đã có mặt ở nhà. Vậy mà cô chỉ nghỉ ngơi một lát, sau đó xin Ứng Tử Minh cho quay lại để hỗ trợ, “Máy bay còn xếp hàng bao nhiêu thế kia, sợ anh nhiều việc quá không tải nổi, thêm cánh 25 đi, chia nhỏ số lượng ra sẽ an toàn hơn.”
Cô mới trực xong một ca bận rộn, lại phải tham gia thi cấp chính thức trong tình trạng tinh thần căng thẳng, đổi thành Đại Lâm, chắc chắn sẽ muốn về đi ngủ, nhưng xem xét đến cường độ của cơn bão, và cả bao nhiêu chuyến bay đang chờ cất cánh, đủ biết đường sóng vô tuyến sẽ hỗn loạn đến mức nào, vì thế cô đã chủ động ở lại tăng ca.
Đại Lâm gật đầu, “Vất vả cho Như Hoa rồi.”
Nam Đình cắm micro của mình, “San sẻ công việc thôi mà.”
Ứng Tử Minh đang bận thảo luận với bộ phận kiểm soát tiếp cận, phân tích tình hình của những chuyến bay còn lòng vòng trên trời.
Sức gió ngày càng khủng khiếp, bên ngoài loáng thoáng có tiếng thủy tinh vỡ không biết từ đâu, đội phòng cháy chữa cháy ở bên cạnh đã phát còi hụ, xe thang trên bãi đỗ bị gió quật ngả, gốc cây to lớn bên cạnh đài quan sát cũng bị bật gốc, thật sự là cảnh tượng thách thức sức chịu đựng của thần kinh.
Trung tâm kiểm soát không lưu đã khởi động kế hoạch khẩn cấp, đầu tiên là những kiểm soát viên đang trực ban được phát mũ bảo hộ đỏ, làm biện pháp phòng tránh tạm thời. Một lát sau, khi các chuyến bay đang chờ trên sân đều bị hủy bỏ, khi những chuyến bay còn đang lòng vòng trên trời lần lượt rời khỏi không phận của sân bay, chuyển hướng sang sân bay dự phòng, vô số cánh cửa sổ của đài kiểm soát bị thổi tung, trong tình hình tấm kính chắn của sảnh lớn đang chịu sự thử thách kinh khủng, thì toàn bộ nhóm kiểm soát viên nhận được thông báo, sáp nhập tất cả các phân khu, trừ cấp lãnh đạo ra, mọi người phải nhanh chóng rút khỏi sảnh lớn của đài kiểm soát.
Trong phân khu của Nam Đình, bỗng nhiên có một chuyến bay của Nhật Bản nghe nhầm huấn lệnh, liên tục tiếp cận vào độ cao phụ trách của đài quan sát, mục đích là để tìm khe hở giữa cơn bão rồi tranh thủ hạ cánh.
Lúc này mà hạ cánh, máy bay gặp phải cơn gió với tốc độ 113km/h, căn bản là đi vào chỗ chết. Nam Đình giữ nghiêm nguyên tắc, trong tình huống phi công Nhật Bản không nghe theo lời chỉ huy, cô dùng tiếng Anh, dứt khoát hạ “tối hậu thư” cho đối phương: “JAL602, Tower, the weather is below VFR minima, it’ s illegal for you to land, or I’II have to write up an incident report and it might end up with a licence suspension.” (Hàng không Nhật Bản 602, tình trạng thời tiết thấp hơn mức tối thiểu của VFR, anh không được phép hạ cánh, nếu không tôi sẽ viết báo cáo sự cố, và rất có thể sẽ khiến anh bị tước giấy phép bay.)
Có lẽ là bị câu “tước giấy phép bay” của Nam Đình nhắc nhở, cũng có thể là bởi thật sự cảm nhận được sức gió hung mãnh, viên phi công của hãng hàng không Nhật Bản cuối cùng cũng từ bỏ ý định hạ cánh, dựa theo chỉ lệnh của Nam Đình, nhanh chóng rời khỏi khu vực gió mạnh nhất.
Nhưng Nam Đình lại vì tranh thủ thời gian giao anh ta cho kiểm soát viên tiếp cận mà mất đi cơ hội tốt nhất để rút lui.
Lúc Thịnh Viễn Thời chạy đến sảnh của đài kiểm soát, thì liền thấy một cục nóng điều hòa không biết bị thổi từ đâu đến, theo đường đi của cơn bão, đang phi về phía Nam Đình.
Thịnh Viễn Thời lớn tiếng quát: “Ngồi xổm xuống!”, cùng lúc đó, cơ thể phản ứng nhanh chóng, lao như bay về phía Nam Đình, động tác tốc độ đến mức Ứng Tử Minh ở gần Nam Đình nhất còn không theo kịp.
Đúng lúc này, Nam Đình vừa kịp tháo tai nghe xuống. Cô nhìn theo tiếng hô, chỉ thấy Thịnh Viễn Thời xuất hiện ở cửa với vẻ mặt căng thẳng. Cô tưởng mình hoa mắt nhìn lầm, ngỡ ngàng dụi nhẹ hai mắt, hoàn toàn không phát hiện ra mối nguy hiểm bên ngoài cửa sổ đang tiến lại gần.
“Như Hoa mau tránh đi!”, Đại Lâm hét lên, tấm cửa kính của sảnh lớn đài kiểm soát không thể may mắn tránh khỏi cú đập từ cục nóng điều hòa kia.
“Choang!” một tiếng, tấm kính dày bị đâm vỡ, cùng với tiếng rơi của những mảnh vụn thủy tinh, cục nóng điều hòa bị gió tạt vào trong sảnh đài kiểm soát, như con ngựa hoang mà lao về phía Nam Đình.
Một khi bị đập trúng, thì e là không giữ nổi mạng.
Tiếng vang đột ngột khiến Nam Đình ù cả hai tai, mà mưa lạnh và gió lớn hắt vào làm cô chao đảo, đang lúc cô giơ tay muốn tìm một chỗ tựa theo bản năng, thì bỗng bị một sức mạnh ghì ngã xuống. Trong lúc trời đất quay cuồng, cô thậm chí còn không thể phân biệt được là sức gió hay sức người đã quật cô xuống, cho đến khi được một vòng tay rắn chắc ôm lấy, cô mới ý thức được rằng Thịnh Viễn Thời đã kéo mình.
Tiếng gió bên tai biến mất trong tức khắc, Nam Đình chỉ cảm nhận thấy cái ôm của anh, ấm áp, vững vàng.
Một cảm giác đã từng rất quen thuộc, lâu lắm rồi mới có lại, khiến hai hốc mắt cô nóng bừng.
Trong lúc cô còn chấn động, thì sảnh lớn của đài kiểm soát bị gió bão càn quét đến mức hỗn loạn, vô số tài liệu và những vật dụng nhỏ bị thổi bay tứ tung. Đám kiểm soát viên ban nãy tránh sau cửa vội vàng lao vào, người chạy đi bảo vệ các thiết bị, người kiểm tra xem Nam Đình và Thịnh Viễn Thời có bị thương không.
Nam Đình nằm dưới nền nhà, ngơ ngẩn nhìn Thịnh Viễn Thời đang từ trên cao nhìn xuống mình.
Thịnh Viễn Thời lại chỉ nhìn cái trán bị mảnh thủy tinh văng trúng, còn đang rỉ máu của cô. Anh không nhiều lời, vội vàng đứng dậy, cẩn thận nâng Nam Đình lên, xác nhận trên người cô không có vết thương nào khác, sau đó đội nón bảo hộ cho cô, rồi ôm chặt cô vào lòng và đi ra phía cửa.
Trong lúc hỗn loạn, Ứng Tử Minh không thấy rõ vết thương của Nam Đình, chỉ liếc thấy hình như trên mặt cô có máu, ông cao giọng gọi Đại Lâm, “Đưa Tiểu Nam xuống phòng y tế!”, còn mình thì ở lại, dẫn dắt nhóm kiểm soát viên bảo vệ thiết bị và tài liệu quan trọng.
Có điều, lúc này đã là hơn tám giờ, nhân viên của phòng y tế ở đài quan sát đã lên chuyến xe đưa đón cuối cùng để về nhà trước khi cơn bão tiến đến. Thế nên, chủ nhiệm Lâm mới gọi điện cho Thịnh Viễn Thời, nhờ trợ giúp về khâu y tế, bởi ban nãy có hai nhân viên của phòng kỹ thuật bị thương trong lúc làm việc, mà trung tâm chỉ huy của hàng không Nam Trình là gần đài quan sát nhất.
Thịnh Viễn Thời vừa ôm Nam Đình xuống lầu vừa gọi điện thoại cho Tùng Lâm, “Nói cho tôi vị trí của cậu.”
Tùng Lâm nghe ra giọng căng thẳng của anh nên vội vàng đáp, “Phòng nghỉ tầng hai, bác sĩ đang…”
“Tôi đến ngay đây, ngoài bác sĩ ra…”, Thịnh Viễn Thời lạnh giọng ra lệnh: “Giải tán hết!”
Sư phụ có lệnh, Tùng Lâm không dám lề mề. Lúc Nam Đình và Thịnh Viễn Thời tới phòng nghỉ, bên trong chỉ có một vị bác sĩ. Qua quá trình kiểm tra, trán bên trái của Nam Đình bị mảnh vỡ thủy tinh rạch một đường khoảng 2cm, không ảnh hưởng đến gân cốt, nhưng lúc sát trùng vết thương cho cô, bác sĩ vẫn nói: “Nguy hiểm quá, suýt chút nữa là bắn vào mắt rồi.”
Đợi bác sĩ khử trùng miệng vết thương xong, Thịnh Viễn Thời đón lấy gạc trên tay ông ấy, “Để tôi.”, sau đó bắt đầu xử lý cho Nam Đình.
Rõ ràng là rất đau, nhưng Nam Đình lại chẳng hề nhăn nhó, thậm chí còn dè dặt trấn an anh, “Không đau.”
Thịnh Viễn Thời ngước mắt nhìn cô, ánh mắt thâm trầm như đang cảnh cáo cô… im miệng.
Lúc nhìn thấy rõ khuôn mặt Nam Đình, Tùng Lâm liền hỏi: “Là cô hả?”
Nghe thấy vậy, Thịnh Viễn Thời nhíu mày một cái khẽ đến mức khó phát hiện ra, như đang nghi hoặc: Tại sao mọi người bên cạnh anh đều biết Nam Đình, duy nhất một mình anh là chẳng biết gì về cô cả.
Nam Đình nhận ra Tùng Lâm là một trong số những phi công đi phía sau Thịnh Viễn Thời vào hôm cô suýt bị ngã vào thang cuốn, vừa định trả lời thì cái cằm đã bị Thịnh Viễn Thời nắm chặt, sau đó chợt nghe thấy anh ra lệnh: “Đừng nhúc nhích!”
Nam Đình lập tức im lặng.
Tùng Lâm nhún vai, thức thời ngậm miệng, nhưng đôi mắt vẫn chuyển lia lịa từ Thịnh Viễn Thời sang Nam Đình.
Đúc lúc này, Đại Lâm cầm điện thoại của Nam Đình vào, “Đổ chuông nãy giờ, thế nên mang sang đây cho em.”
Bình thường khi làm việc họ đều không cầm điện thoại, để tránh phân tâm, thế nên khi đi làm, kiểm soát viên và phi công đều giống nhau, luôn luôn trong tình trạng không liên lạc được. Hôm nay xảy ra tình huống đặc biệt, vừa xuống khỏi ghế là đám kiểm soát viên đều sốt ruột mở điện thoại ra, nóng lòng hỏi thăm tình hình ở nhà.
Vừa lúc Thịnh Viễn Thời dán băng gạc xong, thấy Đại Lâm mang điện thoại vào, anh bỏ tay ra khỏi mặt Nam Đình, lại không có ý đứng dậy, chỉ tách đôi chân dài ra, ngồi đối diện cô. Lúc này Nam Đình mới nhận ra, tư thế ngồi của hai người lúc này là kiểu cô bị đôi chân dài của anh “vây hãm”.
Có chút xấu hổ, lại có đôi phần lưu luyến khoảnh khắc chung đụng này, không thể mở miệng bảo anh tránh ra, vì thế, Nam Đình vẫn giữ nguyên tư thế mà từ cái nhìn của người ngoài thì khá mờ ám này, duỗi tay nhận lấy điện thoại.
Thịnh Viễn Thời tinh mắt, một giây trước khi cô bấm nút nghe, anh đã liếc thấy tên người gọi: Lão Tang.
Tín hiệu kém, mãi một lúc Nam Đình mới nghe ra Tang Chất đang hỏi: “Bên sân bay thế nào rồi? Em không sao chứ? Vịnh Đại Kiều bị chặn rồi, phải muộn muộn anh mới đến được, em cứ ở đài quan sát chờ anh, đừng ngồi xe đưa đón nữa.”
Vịnh Đại Kiều bị chặn, đồng nghĩa với việc, trước khi cơn bão kinh khủng này qua đi, thì sẽ không có một chiếc xe nào có thể đi qua con đường duy nhất nối sân bay với nội thành. Nam Đình không ngờ Tang Chất lại muốn đến đón cô tan ca, còn bị kẹt ở bên đó, cô cất giọng bình tĩnh: “Em vẫn ổn, không có chuyện gì cả, đêm nay phải tăng ca nên không vội về nhà, anh về nhanh đi, đừng chờ ở bên ngoài…”, còn chưa nói xong, tín hiệu đột nhiên bị ngắt.
Nam Đình lập tức mở giao diện Wechat, nhanh tay soạn một tin nhắn, xác nhận gửi đi, thầm mong chút tín hiệu yếu ớt có thể gửi được tin nhắn ra ngoài, mong Tang Chất có thể nghe được lời cô nói, bình an về đến nhà.
Thịnh Viễn Thời nghe được đoạn hội thoại của hai người một cách rõ ràng, thậm chí còn thu được cả vẻ nôn nóng mà chính cô cũng không biết vào đáy mắt, anh đè cảm xúc xuống, thong thả đứng dậy.
Nam Đình lấy lại tinh thần, bàn tay như có ý thức của nó, dễ dàng giữ chặt anh lại.
Thịnh Viễn Thời sững người, cảm thấy bàn tay lành lạnh, trái tim như thoáng ngừng đập.
Đại Lâm nhìn thấy cảnh tượng này mà choáng váng mất mấy giây, anh ta và Tùng Lâm liếc nhìn nhau, sau đó thức thời dẫn bác sĩ lặng lẽ rời khỏi phòng nghỉ.
Lúc này Thịnh Viễn Thời mới quay đầu lại nhìn Nam Đình.
Nam Đình ngẩng mặt lên nhìn anh chăm chú, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt thì đầy kiên định.
Thịnh Viễn Thời không nói lời nào, chờ cô mở miệng trước.
Mãi một lúc sau Nam Đình mới tìm lại được giọng nói của mình, cô nghẹn giọng hỏi, “Sao anh lại đến đây?”
Còn cần xác nhận cái gì nữa? Ngay ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô, chẳng phải đã có thể xác định được rồi sao? Thịnh Viễn Thời hận bản thân mình vì sao nửa năm trước khi nghe ra giọng cô mà lại không kịp thời đến đài quan sát, càng hận bản thân mình tại sao lại võ đoán mà khẳng định, cô không thể nào trở thành kiểm soát viên không lưu! Thịnh Viễn Thời ơi là Thịnh Viễn Thời, mày bắt đầu từ cái gì, mà ngay cả dũng khí để tin vào kỳ tích cũng không có?
Thịnh Viễn Thời hơi ngửa đầu, để đè nén nỗi kích động đang mãnh liệt chực tuôn trào, anh không muốn thể hiện những cảm xúc đó ra ngoài. Một lát sau, anh lật tay, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Nam Đình, cúi người ngồi xổm trước mặt cô, “Em giữ anh lại, chỉ để nói cái này à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.