Chương 10: Quan mai
U Linh Nguyên Linh
22/02/2023
Thao trường ngoại ô kinh thành.
"Hôm qua Thiệu tướng quân cho các ngươi nghĩ buổi chiều à?" Trương Nghị ghé qua quân doanh lấy làm bất ngờ hỏi, người cuồng việc nghiêm khắc như Thiệu Kỳ mà cũng có lúc cho binh sĩ nghỉ xả hơi sao!
Tả phó tướng Chu Thương dưới trướng Thiệu Kỳ tỏ vẻ mặt não nuột: "Thưa vâng, chẳng những thế tướng quân còn chiêu đãi mấy người thuộc hạ."
Hữu phó tướng Trực Phi xụ mặt: "Các ngươi có lộc rồi, tướng quân mời hết tốp này đến tốp khác, nghe nói người bên Trương thiếu úy với Lão Ngô tướng cũng được khao, thân binh theo bên cạnh vào sinh ra tử cùng ngài ấy là ta lại chẳng được rủ lần nào."
Chu Thương vỗ vai hắn, lắc đầu: "Huynh đệ, ngươi chớ ghen tị làm gì, hôm qua tướng quân nào có mời chúng ta đến tửu lâu nhạc phường đâu, ta hỏi thăm đám huynh đệ bên kia, cũng không khác gì chúng ta."
Trực Phi không hiểu: "Thế đi đâu?"
"Y quán Từ Tâm." Chu Thương bất đắc dĩ nói: "Tướng quân mời đám người chúng ta đi khám bệnh bốc thuốc."
Trực Phi suýt thì sặc nước bọt chính mình, buột miệng: "Chẳng lẽ tướng quân muốn kéo khách đến để trả ơn!"
Đám huynh đệ thân thiết đổ dồn ánh mắt về phía hắn, sau một hồi tra khảo, rốt cuộc Trực Phi cũng khai ra chuyện Trình Tri Dĩnh là ân nhân cứu mạng Thiệu Kỳ.
Trương Nghị nhướng mày, có ý tứ đây! Hắn cười lớn nói ra ý tưởng của bản thân: "Tướng quân của các ngươi chẳng lẽ định lấy thân báo đáp?!"
Quả nhiên nghe Chu Thương vỗ đùi đánh bộp nói như vỡ lẽ: "Chẳng trách tướng quân đưa đám người chúng ta đến khám nhưng cứ cản đầu cản đuôi canh chừng không cho bọn hán tử chúng ta tiếp xúc thêm một chút với Trình đại phu, đến gần thôi ngài ấy cũng lườm nguýt!"
Trương Nghị bức xúc lên án: "Thật quá đáng, đem hạ cấp ra lợi dụng!"
Đám binh sĩ đồng loạt gật đầu, lại nghe Trương Nghị thở dài: "Nhưng phải thông cảm cho tướng quân của các ngươi, hắn lỡ thì lâu lắm rồi, bây giờ gặp được mối tốt, đám huynh đệ chúng ta phải giúp hắn cưới tẩu tử về... Đêm động phòng hoa chúc sẽ tính sổ hắn sau! Ha ha ha!"
Riêng Trực Phi vẫn còn thắc mắc: "Vậy thì liên quan gì đến việc cho ta ra rìa?"
Trực Phi có lẽ không suy nghĩ được sâu xa, quân nhân đa số đều giống nhau, bảy phần thẳng thắn hai phần thô lậu vụng về, và trong Thiệu Kỳ tồn tại một phần tinh tế hiếm có ở người quen liếm máu lưỡi đao.
Chưa cho Trực Phi lộ mặt đều có lý do cả.
***
Từ trung thu đến ngót nghét nửa tháng mười, gần 60 ngày. Trình Tri Dĩnh đứng chờ bà chủ đong nếp cho nàng thì một bóng người lọt vào tầm mắt.
Gần đây số lần chạm mặt Thiệu Kỳ nhiều quá rồi chăng...!
Không có gì bất ngờ, Thiệu Kỳ đi về phía này, vô cùng tự nhiên thân thiện như bắt gặp người quen trên đường, còn rất tốt bụng chủ động cầm mớ đồ lủng củng nàng mua đón tết.
Thiệu Kỳ nhìn mớ hàng hóa đặc biệt nhiều trên tay, vừa đi vừa trò chuyện cùng Trình Tri Dĩnh.
"Cô mua đón Tết Hạ nguyên sao."
"Một phần thôi ạ." Hôm nay ngày 10 tháng 10, còn chưa đến rằm, nhưng là ngày có ý nghĩa với nàng: "Tiểu nữ theo nghề y nên cúng lễ cả tết thầy thuốc mồng mười tháng mười, Tết Hạ nguyên cũng gộp chung làm lễ. Rất nhiều thứ, tướng quân để một phần tiểu nữ cầm đi."
"Không sao, ta cầm hộ cho, nếu cô muốn cảm ơn thì tới quán đậu hũ nước đường đằng trước mời ta một chén."
Hắn cười với nàng, hai tay lỉnh kỉnh không còn tí uy nghiêm cao lãnh nào của Thiệu đại tướng quân.
Trình Tri Dĩnh thẳng thắn nhìn sườn mặt hắn thốt lên: "Trở về lần này ngài như biến thành người khác rồi!"
Hai người ngồi bên lề đường ăn rất nghiêm túc, quán này là quán lâu năm, chất lượng khẩu vị khỏi phải bàn.
"Tướng quân, chưa từng thấy ngài ghé những hàng ăn bên đường nhỉ?" Trình Tri Dĩnh ăn xong phần của mình thì hỏi, ở chung con đường ngần ấy năm, nàng chắc rằng không hề bắt gặp hắn ở quán ven đường. Nhìn cách ăn của hắn, xem ra là không hợp khẩu vị, không thích món ngọt.
Không hảo ngọt sao còn muốn nàng mời đậu hũ nước đường?
Thiệu Kỳ ăn chừa lại tất cả nước đường, trả lời nàng: "Trước kia trừ lúc hành quân, ngoài ra ta không ăn ở... Ờ, quán ngoài trời."
Trình Tri Dĩnh trầm mặc rồi nói thẳng suy nghĩ trong lòng: "Có thể tiểu nữ nghĩ nhiều, nhưng mà... Hai tháng nay số lần tướng quân và tiểu nữ vô tình gặp nhau đặc biệt nhiều..."
Thiệu Kỳ khoanh tay nhìn nàng đang cố gắng tìm từ diễn giải, ánh mắt hắn gợn lên chút ý cười, nàng vẫn là thẳng thắn như thế.
Nàng đưa ra kết luận của mình: "Không phải là tình cờ đúng không?"
Nụ cười của Thiệu Kỳ càng rõ nét hơn, hắn thừa nhận: "Đúng, không phải tình cờ. Ở Ninh thành cô chẳng đã nói rồi sao, quan hệ của chúng ta không xa cách như vậy, sau này đừng gọi 'tướng quân' nữa, gọi thẳng tên ta đi."
"..."
"Tri Dĩnh, đừng xưng 'tiểu nữ'."
"..."
*
Trình Tri Dĩnh chìm trong tâm tư hỗn loạn mơ hồ, không rõ hoang mang hay vui mừng nữa.
Nàng không đến thư viện, mấy hôm nay y quán cũng không đến, chỉ ở nhà chơi với đứa cháu nhỏ Cải Thảo vừa tròn hai tuổi, nó giống Lâm An gần như đúc ra.
Thiệu Kỳ cố ý bắt chuyện, cố ý làm thân với nàng, tại sao chứ? Bởi vì nàng nói thay hắn, không giẫm đạp hắn cho nên cảm kích nàng sao? Muốn làm bạn?
"Nhưng vậy thì ta phải thế nào!"
Quyết tâm lắm nàng mới cắn răng dứt lòng, bây giờ Thiệu Kỳ tự nhiên chạy tới nói năng thân thiện, bày tỏ thái độ tốt đẹp với nàng...
Đâu phải ngài không biết tình cảm ta dành cho ngài, cứ tiếp tục vầy ta sẽ chìm xuống mất, lún sâu tới mức chính ta không biết mình phải hít thở thế nào trong bầu không khí không có ngài.
Mấy ngày Trình Tri Dĩnh làm tổ trong nhà, quan mai mối trực thuộc hậu cung quản lý có đến một lần.
Quan mai mối ở Hôn Đường chia ra hai hệ, một người chủ Hỷ gọi là 'quan mai', người còn lại chủ Ly gọi là 'cách quan'. Hôn Đường lập ra khi đương kim Hoàng hậu nắm giữ phượng ấn tròn mười năm, chỉ chính thức hoạt động rộng rãi vào năm ngoái.
Quan mai đến là do Trình Tri Dĩnh đã chịu ghi danh tìm mối, lúc đầu nàng cũng không chịu đâu, thời gian trước nàng ở bên ngoài thì do Uyển đệ muội đối phó. Quan mai nhiệt tình đến Trình Tri Dĩnh có chút phiền hà, bọn họ rất tích cực se duyên, phần cũng là trong hậu cung thích tác hợp đôi lứa, Hoàng hậu và Thái tử phi đều chung chí hướng muốn bách tính ai cũng ấm no hạnh phúc.
Để ấm no hạnh phúc thì nhà là gốc rễ, các quận huyện châu phủ cả nước, đặc biệt là trong kinh, nhà nào có con cháu chưa xuất giá đều 'được' quan mai ghé thăm, nói gì cô nương quá tuổi lỡ thì như Trình Tri Dĩnh, có khi lại bắt quăng luôn lên kiệu hoa cũng nên.
Nàng đuổi theo Cải Thảo học đi trong sân, còn bận chia nửa hồn phiền não chuyện bản thân, chợt một a hoàn nhỏ tuổi chạy đến báo: "Đại tiểu thư, có quan mai đại nhân đến ạ!"
Trình Tri Dĩnh bất ngờ: "Không phải hôm qua mới đến rồi sao?!" Nàng buột miệng một tiếng rồi nhanh chóng đi xem, không biết lại là chuyện gì?
...
...
"Sao cơ? Quan mai đại nhân, ngài lầm lẫn gì phải không, sao là nhà đó được!"
Phản ứng đầu tiên khi nghe đối tượng phù hợp được mai mối của Trình Tri Dĩnh là không tin, quan mai cười đưa hồ sơ cho nàng xem, chỉ rõ đối tượng kia phù hợp với nàng thế nào, hơn nữa hắn nghe nói hai bên là chỗ thân thiết, nghe đồn Trình cô nương này còn cảm mến người kia, quá tốt quá hợp, là lương duyên! Nếu đôi này chịu đăng ký "Uyên ương ước" - chế độ cam kết nhất phu nhất thê thì càng mỹ mãn không gì bằng.
Quan mai họ Dương đưa tay chỉ: "Khoảng này, ở mục thứ nhất, Trần lão tiên sinh nêu rất chi tiết rõ ràng mong ước về cháu dâu. Gia thế trong sạch, gương mặt thanh tú sáng sủa, tuổi tác nên gần với Thiệu tướng quân một chút, tầm 3 tuổi trở lại, hi vọng tân nương tử nhà ở gần, tiện qua lại viếng thăm."
Trình Tri Dĩnh săm săm đọc kỹ từng chữ, tầm 3 tuổi trở lại? Nguyện vọng này thấy dễ mà không dễ chút nào, cô nương Ngu quốc tuy lập gia đình không quá sớm, nhưng độ tuổi hai mươi ba hai mươi tư đã lỡ thì rồi, làm gì tìm được nữ tử còn chưa xuất giá trong kinh thành, trừ nàng...
"Trình cô nương, đọc xuống mục cuối bản quan đóng khung kìa." Dương Sử lại chỉ xuống chỗ hắn cố ý viết thật đậm: "Đây là hôm qua Thiệu tướng quân đích thân tìm ta ghi chú thêm, là chính chủ cần cưới nương tử nói. Ngài ấy hi vọng nương tử tương lai là người thẳng thắn, không cần tìm người biết cầm kỳ thi hoạ, tốt nhất là người có cống hiến cho quốc gia, tấm lòng bồ tát. Và quan trọng là, ngài ấy muốn tuổi tác càng gần càng tốt."
Trình Tri Dĩnh trầm mặc.
Dương Sử: "Trình cô nương, thấy thế nào, ta đối chiếu so sánh kỹ càng cô chính là lựa chọn tuyệt vời, không tìm ra ai phù hợp hơn. Về phía cô nương, Thiệu tướng quân là mối tốt đấy, thật sự là chỗ tốt nhất ta có thể phối cho cô! Cô có suy nghĩ thế nào?"
Trình Tri Dĩnh vẫn cúi đầu nhìn hồ sơ, cố gắng thanh tĩnh mấy lần cũng không thoát khỏi mớ rối ren trong đầu.
"Xin để tiểu nữ suy nghĩ thêm đã, hôm nay tạm thời không trả lời đại nhân được."
"Hôm qua Thiệu tướng quân cho các ngươi nghĩ buổi chiều à?" Trương Nghị ghé qua quân doanh lấy làm bất ngờ hỏi, người cuồng việc nghiêm khắc như Thiệu Kỳ mà cũng có lúc cho binh sĩ nghỉ xả hơi sao!
Tả phó tướng Chu Thương dưới trướng Thiệu Kỳ tỏ vẻ mặt não nuột: "Thưa vâng, chẳng những thế tướng quân còn chiêu đãi mấy người thuộc hạ."
Hữu phó tướng Trực Phi xụ mặt: "Các ngươi có lộc rồi, tướng quân mời hết tốp này đến tốp khác, nghe nói người bên Trương thiếu úy với Lão Ngô tướng cũng được khao, thân binh theo bên cạnh vào sinh ra tử cùng ngài ấy là ta lại chẳng được rủ lần nào."
Chu Thương vỗ vai hắn, lắc đầu: "Huynh đệ, ngươi chớ ghen tị làm gì, hôm qua tướng quân nào có mời chúng ta đến tửu lâu nhạc phường đâu, ta hỏi thăm đám huynh đệ bên kia, cũng không khác gì chúng ta."
Trực Phi không hiểu: "Thế đi đâu?"
"Y quán Từ Tâm." Chu Thương bất đắc dĩ nói: "Tướng quân mời đám người chúng ta đi khám bệnh bốc thuốc."
Trực Phi suýt thì sặc nước bọt chính mình, buột miệng: "Chẳng lẽ tướng quân muốn kéo khách đến để trả ơn!"
Đám huynh đệ thân thiết đổ dồn ánh mắt về phía hắn, sau một hồi tra khảo, rốt cuộc Trực Phi cũng khai ra chuyện Trình Tri Dĩnh là ân nhân cứu mạng Thiệu Kỳ.
Trương Nghị nhướng mày, có ý tứ đây! Hắn cười lớn nói ra ý tưởng của bản thân: "Tướng quân của các ngươi chẳng lẽ định lấy thân báo đáp?!"
Quả nhiên nghe Chu Thương vỗ đùi đánh bộp nói như vỡ lẽ: "Chẳng trách tướng quân đưa đám người chúng ta đến khám nhưng cứ cản đầu cản đuôi canh chừng không cho bọn hán tử chúng ta tiếp xúc thêm một chút với Trình đại phu, đến gần thôi ngài ấy cũng lườm nguýt!"
Trương Nghị bức xúc lên án: "Thật quá đáng, đem hạ cấp ra lợi dụng!"
Đám binh sĩ đồng loạt gật đầu, lại nghe Trương Nghị thở dài: "Nhưng phải thông cảm cho tướng quân của các ngươi, hắn lỡ thì lâu lắm rồi, bây giờ gặp được mối tốt, đám huynh đệ chúng ta phải giúp hắn cưới tẩu tử về... Đêm động phòng hoa chúc sẽ tính sổ hắn sau! Ha ha ha!"
Riêng Trực Phi vẫn còn thắc mắc: "Vậy thì liên quan gì đến việc cho ta ra rìa?"
Trực Phi có lẽ không suy nghĩ được sâu xa, quân nhân đa số đều giống nhau, bảy phần thẳng thắn hai phần thô lậu vụng về, và trong Thiệu Kỳ tồn tại một phần tinh tế hiếm có ở người quen liếm máu lưỡi đao.
Chưa cho Trực Phi lộ mặt đều có lý do cả.
***
Từ trung thu đến ngót nghét nửa tháng mười, gần 60 ngày. Trình Tri Dĩnh đứng chờ bà chủ đong nếp cho nàng thì một bóng người lọt vào tầm mắt.
Gần đây số lần chạm mặt Thiệu Kỳ nhiều quá rồi chăng...!
Không có gì bất ngờ, Thiệu Kỳ đi về phía này, vô cùng tự nhiên thân thiện như bắt gặp người quen trên đường, còn rất tốt bụng chủ động cầm mớ đồ lủng củng nàng mua đón tết.
Thiệu Kỳ nhìn mớ hàng hóa đặc biệt nhiều trên tay, vừa đi vừa trò chuyện cùng Trình Tri Dĩnh.
"Cô mua đón Tết Hạ nguyên sao."
"Một phần thôi ạ." Hôm nay ngày 10 tháng 10, còn chưa đến rằm, nhưng là ngày có ý nghĩa với nàng: "Tiểu nữ theo nghề y nên cúng lễ cả tết thầy thuốc mồng mười tháng mười, Tết Hạ nguyên cũng gộp chung làm lễ. Rất nhiều thứ, tướng quân để một phần tiểu nữ cầm đi."
"Không sao, ta cầm hộ cho, nếu cô muốn cảm ơn thì tới quán đậu hũ nước đường đằng trước mời ta một chén."
Hắn cười với nàng, hai tay lỉnh kỉnh không còn tí uy nghiêm cao lãnh nào của Thiệu đại tướng quân.
Trình Tri Dĩnh thẳng thắn nhìn sườn mặt hắn thốt lên: "Trở về lần này ngài như biến thành người khác rồi!"
Hai người ngồi bên lề đường ăn rất nghiêm túc, quán này là quán lâu năm, chất lượng khẩu vị khỏi phải bàn.
"Tướng quân, chưa từng thấy ngài ghé những hàng ăn bên đường nhỉ?" Trình Tri Dĩnh ăn xong phần của mình thì hỏi, ở chung con đường ngần ấy năm, nàng chắc rằng không hề bắt gặp hắn ở quán ven đường. Nhìn cách ăn của hắn, xem ra là không hợp khẩu vị, không thích món ngọt.
Không hảo ngọt sao còn muốn nàng mời đậu hũ nước đường?
Thiệu Kỳ ăn chừa lại tất cả nước đường, trả lời nàng: "Trước kia trừ lúc hành quân, ngoài ra ta không ăn ở... Ờ, quán ngoài trời."
Trình Tri Dĩnh trầm mặc rồi nói thẳng suy nghĩ trong lòng: "Có thể tiểu nữ nghĩ nhiều, nhưng mà... Hai tháng nay số lần tướng quân và tiểu nữ vô tình gặp nhau đặc biệt nhiều..."
Thiệu Kỳ khoanh tay nhìn nàng đang cố gắng tìm từ diễn giải, ánh mắt hắn gợn lên chút ý cười, nàng vẫn là thẳng thắn như thế.
Nàng đưa ra kết luận của mình: "Không phải là tình cờ đúng không?"
Nụ cười của Thiệu Kỳ càng rõ nét hơn, hắn thừa nhận: "Đúng, không phải tình cờ. Ở Ninh thành cô chẳng đã nói rồi sao, quan hệ của chúng ta không xa cách như vậy, sau này đừng gọi 'tướng quân' nữa, gọi thẳng tên ta đi."
"..."
"Tri Dĩnh, đừng xưng 'tiểu nữ'."
"..."
*
Trình Tri Dĩnh chìm trong tâm tư hỗn loạn mơ hồ, không rõ hoang mang hay vui mừng nữa.
Nàng không đến thư viện, mấy hôm nay y quán cũng không đến, chỉ ở nhà chơi với đứa cháu nhỏ Cải Thảo vừa tròn hai tuổi, nó giống Lâm An gần như đúc ra.
Thiệu Kỳ cố ý bắt chuyện, cố ý làm thân với nàng, tại sao chứ? Bởi vì nàng nói thay hắn, không giẫm đạp hắn cho nên cảm kích nàng sao? Muốn làm bạn?
"Nhưng vậy thì ta phải thế nào!"
Quyết tâm lắm nàng mới cắn răng dứt lòng, bây giờ Thiệu Kỳ tự nhiên chạy tới nói năng thân thiện, bày tỏ thái độ tốt đẹp với nàng...
Đâu phải ngài không biết tình cảm ta dành cho ngài, cứ tiếp tục vầy ta sẽ chìm xuống mất, lún sâu tới mức chính ta không biết mình phải hít thở thế nào trong bầu không khí không có ngài.
Mấy ngày Trình Tri Dĩnh làm tổ trong nhà, quan mai mối trực thuộc hậu cung quản lý có đến một lần.
Quan mai mối ở Hôn Đường chia ra hai hệ, một người chủ Hỷ gọi là 'quan mai', người còn lại chủ Ly gọi là 'cách quan'. Hôn Đường lập ra khi đương kim Hoàng hậu nắm giữ phượng ấn tròn mười năm, chỉ chính thức hoạt động rộng rãi vào năm ngoái.
Quan mai đến là do Trình Tri Dĩnh đã chịu ghi danh tìm mối, lúc đầu nàng cũng không chịu đâu, thời gian trước nàng ở bên ngoài thì do Uyển đệ muội đối phó. Quan mai nhiệt tình đến Trình Tri Dĩnh có chút phiền hà, bọn họ rất tích cực se duyên, phần cũng là trong hậu cung thích tác hợp đôi lứa, Hoàng hậu và Thái tử phi đều chung chí hướng muốn bách tính ai cũng ấm no hạnh phúc.
Để ấm no hạnh phúc thì nhà là gốc rễ, các quận huyện châu phủ cả nước, đặc biệt là trong kinh, nhà nào có con cháu chưa xuất giá đều 'được' quan mai ghé thăm, nói gì cô nương quá tuổi lỡ thì như Trình Tri Dĩnh, có khi lại bắt quăng luôn lên kiệu hoa cũng nên.
Nàng đuổi theo Cải Thảo học đi trong sân, còn bận chia nửa hồn phiền não chuyện bản thân, chợt một a hoàn nhỏ tuổi chạy đến báo: "Đại tiểu thư, có quan mai đại nhân đến ạ!"
Trình Tri Dĩnh bất ngờ: "Không phải hôm qua mới đến rồi sao?!" Nàng buột miệng một tiếng rồi nhanh chóng đi xem, không biết lại là chuyện gì?
...
...
"Sao cơ? Quan mai đại nhân, ngài lầm lẫn gì phải không, sao là nhà đó được!"
Phản ứng đầu tiên khi nghe đối tượng phù hợp được mai mối của Trình Tri Dĩnh là không tin, quan mai cười đưa hồ sơ cho nàng xem, chỉ rõ đối tượng kia phù hợp với nàng thế nào, hơn nữa hắn nghe nói hai bên là chỗ thân thiết, nghe đồn Trình cô nương này còn cảm mến người kia, quá tốt quá hợp, là lương duyên! Nếu đôi này chịu đăng ký "Uyên ương ước" - chế độ cam kết nhất phu nhất thê thì càng mỹ mãn không gì bằng.
Quan mai họ Dương đưa tay chỉ: "Khoảng này, ở mục thứ nhất, Trần lão tiên sinh nêu rất chi tiết rõ ràng mong ước về cháu dâu. Gia thế trong sạch, gương mặt thanh tú sáng sủa, tuổi tác nên gần với Thiệu tướng quân một chút, tầm 3 tuổi trở lại, hi vọng tân nương tử nhà ở gần, tiện qua lại viếng thăm."
Trình Tri Dĩnh săm săm đọc kỹ từng chữ, tầm 3 tuổi trở lại? Nguyện vọng này thấy dễ mà không dễ chút nào, cô nương Ngu quốc tuy lập gia đình không quá sớm, nhưng độ tuổi hai mươi ba hai mươi tư đã lỡ thì rồi, làm gì tìm được nữ tử còn chưa xuất giá trong kinh thành, trừ nàng...
"Trình cô nương, đọc xuống mục cuối bản quan đóng khung kìa." Dương Sử lại chỉ xuống chỗ hắn cố ý viết thật đậm: "Đây là hôm qua Thiệu tướng quân đích thân tìm ta ghi chú thêm, là chính chủ cần cưới nương tử nói. Ngài ấy hi vọng nương tử tương lai là người thẳng thắn, không cần tìm người biết cầm kỳ thi hoạ, tốt nhất là người có cống hiến cho quốc gia, tấm lòng bồ tát. Và quan trọng là, ngài ấy muốn tuổi tác càng gần càng tốt."
Trình Tri Dĩnh trầm mặc.
Dương Sử: "Trình cô nương, thấy thế nào, ta đối chiếu so sánh kỹ càng cô chính là lựa chọn tuyệt vời, không tìm ra ai phù hợp hơn. Về phía cô nương, Thiệu tướng quân là mối tốt đấy, thật sự là chỗ tốt nhất ta có thể phối cho cô! Cô có suy nghĩ thế nào?"
Trình Tri Dĩnh vẫn cúi đầu nhìn hồ sơ, cố gắng thanh tĩnh mấy lần cũng không thoát khỏi mớ rối ren trong đầu.
"Xin để tiểu nữ suy nghĩ thêm đã, hôm nay tạm thời không trả lời đại nhân được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.