Chương 17: Chúng ta về nhà thôi
Kiếm Đoạn Đào Yêu
19/03/2018
Cửa hàng trò chơi không còn đèn, cũng không còn sự ấm áp ngày trước. Cố Dương thở dài rồi lại đi ra, nhưng chẳng biết nên đến nơi nào.
Đi được một lúc, ngẩng đầu lên, giữa lúc bất tri bất giác đã đến bên ngoài quán mì tương đen. Quán đã đóng cửa nhưng vẫn chưa tắt đèn.
Ma Điều ló đầu ra, không đợi Cố Dương hỏi, anh ta đã mở lời: “Cậu tìm Giang Phi phải không? Đến khu đất trống phía tây tìm thử xem. Cậu ấy nuôi một con mèo đen ở đó đấy. Giờ này chắc là đang ở bên đó.”
Cố Dương xuôi đường đi tới đó.
Theo như Ma Điều thì khu đất ấy cách nơi này không xa. Thì ra là nhà cũ bị phá đi, toà nhà mới lại chưa xây nên bị bỏ hoang đã hơn một năm. Mọc đầy cỏ dại, sắt thép bị vất bừa bãi ngổn ngang khắp nơi.
Lúc đến gần, Cố Dương nghe thấy trước hết là tiếng khóc. Không thể nhầm được, là tiếng của Giang Phi. Anh xuyên qua bãi cỏ sũng nước, tiếp sau nhìn thấy một thiếu niên ngồi trên một ống xi măng, vai hơi run lên. Cố Dương lại gần, ngồi ở bên cạnh Giang Phi. Tâm cuối cùng đã ổn định đôi chút. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Giang Phi khóc, không hề thấy yếu đuối mà chỉ là rất muốn bảo vệ. Có những người trời sinh đã thích rơi lệ, đàn ông cũng vậy. Giang Phi hơi ngửng đầu, hình như đối với việc anh đến không có gì ngạc nhiên. Cậu vừa khóc vừa nói: “Con mèo ấy đã chết rồi.”
“Ai, chuyện đó cũng không thể trách em,… chúng ta đem nó đi chôn vậy. Nếu như em thích, ngày sau chúng ta sẽ nuôi.” Vừa mới tạnh mưa, bùn đất vẫn còn lầy lội, Cố Dương đào một cái hố không lớn, Giang Phi cẩn thận đặt thi thể của mèo đen vào, sau đó lần lượt vãi đất lên.
Đèn neon xanh đỏ toả ra ánh sáng u tối soi chiếu trên đường cái, khúc xạ ra đủ loại sắc màu. Cố Dương dùng bàn tay đầy bùn đất kéo Giang Phi dậy, băng qua những con phố rộng có hẹp có trong thành phố. Anh nói, “Giang Phi, anh yêu em. Chúng ta về nhà thôi.”
Chúng ta phải học cách quý trọng mỗi một ngày chúng ta sống cùng nhau. Vì rằng, bắt đầu mỗi một ngày ấy đều là ngày đầu tiên còn lại trong số mệnh của chúng ta, trừ phi chúng ta sắp chết đi.
Hoàn Đăng bởi: admin
Đi được một lúc, ngẩng đầu lên, giữa lúc bất tri bất giác đã đến bên ngoài quán mì tương đen. Quán đã đóng cửa nhưng vẫn chưa tắt đèn.
Ma Điều ló đầu ra, không đợi Cố Dương hỏi, anh ta đã mở lời: “Cậu tìm Giang Phi phải không? Đến khu đất trống phía tây tìm thử xem. Cậu ấy nuôi một con mèo đen ở đó đấy. Giờ này chắc là đang ở bên đó.”
Cố Dương xuôi đường đi tới đó.
Theo như Ma Điều thì khu đất ấy cách nơi này không xa. Thì ra là nhà cũ bị phá đi, toà nhà mới lại chưa xây nên bị bỏ hoang đã hơn một năm. Mọc đầy cỏ dại, sắt thép bị vất bừa bãi ngổn ngang khắp nơi.
Lúc đến gần, Cố Dương nghe thấy trước hết là tiếng khóc. Không thể nhầm được, là tiếng của Giang Phi. Anh xuyên qua bãi cỏ sũng nước, tiếp sau nhìn thấy một thiếu niên ngồi trên một ống xi măng, vai hơi run lên. Cố Dương lại gần, ngồi ở bên cạnh Giang Phi. Tâm cuối cùng đã ổn định đôi chút. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Giang Phi khóc, không hề thấy yếu đuối mà chỉ là rất muốn bảo vệ. Có những người trời sinh đã thích rơi lệ, đàn ông cũng vậy. Giang Phi hơi ngửng đầu, hình như đối với việc anh đến không có gì ngạc nhiên. Cậu vừa khóc vừa nói: “Con mèo ấy đã chết rồi.”
“Ai, chuyện đó cũng không thể trách em,… chúng ta đem nó đi chôn vậy. Nếu như em thích, ngày sau chúng ta sẽ nuôi.” Vừa mới tạnh mưa, bùn đất vẫn còn lầy lội, Cố Dương đào một cái hố không lớn, Giang Phi cẩn thận đặt thi thể của mèo đen vào, sau đó lần lượt vãi đất lên.
Đèn neon xanh đỏ toả ra ánh sáng u tối soi chiếu trên đường cái, khúc xạ ra đủ loại sắc màu. Cố Dương dùng bàn tay đầy bùn đất kéo Giang Phi dậy, băng qua những con phố rộng có hẹp có trong thành phố. Anh nói, “Giang Phi, anh yêu em. Chúng ta về nhà thôi.”
Chúng ta phải học cách quý trọng mỗi một ngày chúng ta sống cùng nhau. Vì rằng, bắt đầu mỗi một ngày ấy đều là ngày đầu tiên còn lại trong số mệnh của chúng ta, trừ phi chúng ta sắp chết đi.
Hoàn Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.