Chương 37: Gần đây em có ngoan không?
Đào Hoà Chi
13/01/2023
Editor: Yang
Beta: Đá bào
—
Lông mi Vưu Niệm run lên, một cảm giác tê dại lan từ tim đến tứ chi.
“Lục Thanh Trạch, đây là anh đang tỏ tình với em sao?”
Hô hấp của Lục Thanh Trạch cứng lại: “Anh chỉ đang trả lời câu hỏi của em.”
Đối với anh mà nói, thích Vưu Niệm, đối xử tốt với Vưu Niệm là một bản năng, không có lý do gì hết.
Vưu Niệm “Ồ” một tiếng, trầm mặc không nói gì.
Người này lúc nào cũng như thế, trong miệng nói những lời yêu thương, nhưng lại mang theo vẻ mặt nghiêm túc.
Rất bết trêu đùa người khác.
Khi về đến nhà, người đã không ăn cả đêm là Vưu Niệm đang cảm thấy rất đói rồi.
Cô lấy một bát sữa chua lớn với hoa quả thái hạt lựu trong tủ lạnh ra, chân mang dép lê đi vào phòng làm việc.
Lục Thanh Trạch bật máy tính lên, trên màn hình là những bản vẽ mà Vưu Niệm xem không thể hiểu được.
Vưu Niệm chỉ liếc qua rồi rời mắt đi, múc ra một thìa sữa chua đưa tới miệng Lục Thanh Trạch.
Lục Thanh Trạch nhìn cô một cái, ngón tay đang điều khiển chuột dừng lại, mở miệng ra.
Vưu Niệm kêu “Aizzzz” một tiếng, thu lại chiếc thìa.
“Không được, cái này lạnh, dạ dày anh không tốt, đừng có ăn.”
Lục Thanh Trạch ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vưu Niệm mím môi thành một đường thẳng, lông mày hơi cau lại, dáng vẻ rất nghiêm túc.
Anh không nhịn được cười: “Không sao đâu.”
“Không được, không được.” Vưu Niệm cắn thìa lắc đầu, đặt sữa chua đặt lên trên bàn: “Để em vào phòng bếp gọt xoài. Anh chờ một lát.”.
Lục Thanh Trạch không kịp ngăn cản cô, nhìn bóng lưng cô biến mất ở cửa.
Cô mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng, rất rộng và mềm mại, mái tóc đen dài buông xõa ngang lưng, nhìn từ phía sau trông cô thực sự rất ôn nhu hiền thục.
Một lúc sau người “Ôn nhu hiền thực” đã quay lại, trên tay cầm một chiếc bát thủy tinh.
“Được rồi, anh ăn cái này đi.” Vưu Niệm nhẹ nhàng đặt bát xuống bàn.
Những quả xoài vàng cam được cắt thành từng miếng vuông nhỏ, chất thành đống như ngọn đồi trong chiếc bát trong suốt, bên trên có cắm một cái xiên que.
Lục Thanh Trạch cụp mắt xuống, lấy một miếng xoài bỏ vào miệng, vị ngọt dịu đặc trưng của xoài lập tức tràn ngập trong miệng anh.
“Có ngọt không?” Vưu Niệm hỏi, múc một thìa sữa chua ra.
“Rất ngọt.” Lục Thanh Trạch cong môi.
Vưu Niệm từ phía sau đi ra trước dựa vào vai Lục Thanh Trạch, tóc cô chạm vào má anh, mỏng manh mềm mại.
“Vậy em cũng muốn ăn.”
Lục Thanh Trạch thuận tiện đút miếng xoài tiếp theo vào miệng cô.
Vưu Niệm nuốt xuống, cười hì hì: “Đúng là rất ngọt nha.”
Lục Thanh Trạch “Ừm” một tiếng tiếp tục đút cho cô.
Cứ thế này, hai người ăn hết một bát xoài nhỏ.
Ban đêm, Vưu Niệm nằm trong vòng tay của Lục Thanh Trạch, gương mặt đỏ bừng, lòng bàn tay trắng nõn vuốt ve cơ bắp rắn chắc của anh. Lục Thanh Trạch chưa kịp phản ứng, bàn tay ấy đã từ từ di chuyển tới vị trí dạ dày của anh.
“Lục Thanh Trạch, bụng của anh…” Vưu Niệm ngẩng cổ lên, nhìn Lục Thanh Trạch với đôi mắt ngấn nước: “Có chuyện gì vậy?”
Lòng bàn tay ấm áp của Lục Thanh Trạch đặt lên mu bàn tay Vưu Niệm, nhẹ nhàng nói: “Lúc đầu anh không quen ăn đồ nước ngoài, hơn nữa học tập bận rộn chế độ ăn uống của anh không đều đặn…”
Ánh mắt liếc nhìn biểu cảm giảm sút trong nháy mắt của Vưu Niệm, bàn tay lớn của anh vỗ nhẹ vào lưng cô: “Không sao nữa rồi.”
Giọng anh rất bình tĩnh, từ trước tới giờ luôn bình tĩnh như vậy, như thể đó thực sự là một việc nhỏ đã xảy ra cách đây rất lâu.
“Thật sao?” Vưu Niệm rũ mi xuống, giọng nói ảm đạm, có chút trầm thấp.
Anh vẫn không muốn bản thân cô biết những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
“Thật.” Lục Thanh Trạch nói với thái độ khẳng định, hỏi ngược lại: “Không phải trước đây anh cũng đã uống rượu sao?”
Vưu Niệm nhớ tới chuyện này, liền trừng mắt nhìn anh: “Sau này anh không được phép uống rượu!”
Cô đứng dậy ngồi lên trên người Lục Thanh Trạch, vươn hai tay che hai má anh, dùng sức bóp má anh: “Em sẽ giám sát anh, anh có nghe không?”
Cô mặc một chiếc váy ngủ cổ chữ V, cổ và vai lộ ra làn da trắng, mái tóc đen và đôi môi đỏ mọng, cô tự tin ra lệnh cho anh trông giống hệt như trước kia.
Trái tim Lục Thanh Trạch lập tức mềm ra, anh vươn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của người phụ nữ, hứa với cô như mọi lần.
“Được.”
Lục Thanh Trạch nghĩ Vưu Niệm chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, nhưng anh không ngờ rằng cô sẽ hoàn thành trách nhiệm “Giám sát” của mình một cách nghiêm túc như vậy.
Mặc dù anh không phải nhân viên tiếp thị, nhưng đôi khi anh vẫn cần gặp những khách hàng lớn. Xã giao bên ngoài là điều không thể tránh khỏi.
Những lúc như thế này, Vưu Niệm luôn dặn đi dặn lại anh không được phép uống rượu.
Lục Thanh Trạch đồng ý, nhưng mỗi lần về nhà, anh vẫn bị Vưu Niệm kiểm tra.
Cô giống như một con cún nhỏ, đánh hơi xung quanh mỗi khi anh về nhà.
Lục Thanh Trạch không biết nên cười hay nên khóc.
“Lục Thanh Trạch, hôm nay anh uống rượu à?” Hôm nay, như thường lệ, khi anh đi xã giao về, Vưu Niệm sẽ ngửi quanh người anh.
“Trên người anh có mùi rượu.” Vưu Niệm lùi lại một bước với vẻ mặt nghiêm túc.
Lục Thanh Trạch cúi đầu ngửi cánh tay của mình: “Là của người khác, anh không có uống.”
Vưu Niệm nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh với ánh mắt nghi ngờ.
Suy nghĩ một hồi, cô đột nhiên kiễng chân lên, dùng một tay kéo cổ anh xuống rồi hôn anh.
Hai đôi môi chạm vào nhau, chiếc lưỡi nhỏ thọc vào, môi và răng quyện vào nhau.
Hơi thở Lục Thanh Trạch đột nhiên trầm xuống.
Anh cúi xuống, ghì chặt sau đầu cô và hôn lại.
Dần dần, hơi thở của họ trở nên hỗn loạn một chút.
Trước khi không thể kiểm soát hơn nữa, Vưu Niệm đã buông cổ anh ra, môi cong lên đưa ra kết luận.
“Xem ra là anh không có uống rượu.”
Lục Thanh Trạch: “…”
Anh cùng lúc phải đối diện với sự tinh nghịch không thể làm gì được của Vưu Niệm, nhưng mặt khác anh không thể không thừa nhận rằng bản thân rất vui mừng khi trong lúc vô tình cô để lộ ra sự quan tâm dành cho mình.
Khi cả sống chung với nhau ngày càng tự nhiên thì mùa hè đã đến.
Kịch bản của Vưu Niệm đã hoàn thành, chỉ còn chờ phim khởi chiếu vào tháng 6.
Sau khi giao kịch bản, Vưu Niệm đột nhiên trở nên thoải mái hơn.
Vì vậy, khi Hạ Anh rủ cô đi bar nhảy nhót, cô đã đồng ý.
Vào tối thứ sáu, Vưu Niệm đã nói trước với Lục Thanh Trạch rồi trang điểm đậm đi ra ngoài.
Trong quán bar ánh đèn chập chờn, nam nữ lắc lư trên sàn nhảy.
Vưu Niệm không xuống nhảy, ngồi trên ghế nhìn cảnh xa hoa trụy lạc, đột nhiên cô cảm thấy có chút buồn chán.
Không biết có phải do cô đã già rồi không, nhưng dường như cô không còn hứng thú với việc nhảy múa và uống rượu như khi còn trẻ nữa.
“Đi xuống nhảy đi.” Sau khi nhảy xong, Hạ Anh thở hổn hển đi tới kéo người.
Vưu Niệm lắc đầu: “Thôi, cậu cứ nhảy đi.”
“Chúng ta cùng nhau đi.” Hạ Anh uống một chút rượu, khí lực rất lớn: “Đừng làm mất hứng.”
Vưu Niệm không có lựa chọn nào khác ngoài việc theo cô ấy ra sàn nhảy.
Hoàn cảnh quán bar luôn mờ tối, tiếng hát lớn, âm thanh ồn ào.
Vưu Niệm tùy ý nhảy một đoạn, định nhảy cho có lệ rồi trở về.
Trong lúc đang lắc lưu, cô bị ai đó vỗ vai.
Vưu Niệm quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông phía sau cô.
Người đàn ông khoảng 30 tuổi, vẻ ngoài bảnh bao, đeo cặp kính vàng trên sống mũi, mặc áo sơ mi và quần tây, trang phục không có gì khác biệt ở đây.
“Anh là ai?” Vưu Niệm cau mày hỏi.
Người đàn ông này trông rất lạ, nhưng Vưu Niệm bị mù mặt, cô không chắc trước đây mình đã từng thấy người đàn ông này hay chưa.
Đôi môi của người đàn ông mở ra rồi đóng lại.
Những giọng nói xung quanh quá ồn ào, Vưu Niệm không thể nghe thấy một từ nào.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Vưu Niệm, người đàn ông ra hiệu cho cô đi xuống.
Vưu Niệm suy nghĩ một chút, gật đầu rồi theo anh ta rời khỏi sàn nhảy sôi động.
Cả hai trở lại chỗ ngồi lúc trước của Vưu Niệm.
“Xin chào, tôi là Quách Nghiêu.” Người đàn ông đưa tay về phía Vưu Niệm, tự mình giới thiệu.
“Cô là Vưu Niệm?”
“Xin chào.” Vưu Niệm bắt tay anh ta, nhưng cô vẫn không thể nhớ ra người này là ai.
Quách Nghiêu nhìn thấy biểu hiện của Vưu Niệm liền biết rằng cô ấy có lẽ không nhớ mình.
“Cô quên rồi sao? Chúng ta đã từng có một buổi hẹn xem mắt.” Quách Nghiêu cười, “Khoảng bốn năm trước.”
Vưu Niệm nhìn khuôn mặt của Quách Nghiêu, mơ hồ có chút ấn tượng.
Trong thời gian đó, cô đã có rất nhiều buổi hẹn hò xem mắt như vậy, hầu như tất cả những những đối tượng buổi xem mắt đều bị cô làm cho bỏ đi.
Chỉ có hai người đàn ông kiên trì rất lâu, Quách Nghiêu là một trong hai người đó.
Bốn năm sau, cô gần như quên tên và ngoại hình của hai người đàn ông này rồi. Lúc này anh ta nhắc nhở mới mơ hồ nhớ tới.
“Anh… hình như đã thay đổi rất nhiều.” Vưu Niệm cau mày.
Nếu cô nhớ không lầm, trong ấn tượng của cô thì Quách Nghiêu là một chàng trai ấm áp như ánh mặt trời và vui vẻ, khác hẳn với vẻ ngoài chững chạc, hiền lành bây giờ.
“Ừ.” Quách Nghiêu khẽ cong môi: “Cô không có thay đổi nhiều lắm, vẫn đẹp như vậy.”
“Ồ, đúng rồi. Đây là danh thiếp của tôi.” Quách Nghiêu nói, lấy danh thiếp từ trong túi ra đưa cho Vưu Niệm.
Vưu Niệm nhận lấy nó, ánh mắt cô đông cứng lại.
“Anh đang làm ở công ty điện ảnh và truyền hình Tân Vấn?”
Công ty điện ảnh truyền hình này thành lập chưa lâu, tác phẩm điện ảnh truyền hình sản xuất cũng không nhiều nhưng chất lượng lại rất tốt. Năm ngoái, một bộ phim cổ trang gây tiếng vang nhỏ đến từ Tân Vấn.
“Đúng vậy. Có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác trong tương lai.” Quách Nghiêu cong môi chân thành nói.
Vưu Niệm mỉm cười gật đầu.
Cả hai trò chuyện một lúc tại vị trí của họ, cho đến khi Hạ Anh từ sàn nhảy trở lại, Quách Nghiêu đứng dậy, nói lời tạm biệt với Vưu Niệm.
“Đó là ai?” Sau khi Quách Nghiêu đi, Hạ Anh hỏi Vưu Niệm: “Tìm cậu có chuyện gì vậy?”
Đã ở bên cạnh Vưu Niệm một thời gian lâu rồi, từ lâu Hạ Anh đã không còn bất ngờ trước sự việc có người đến bắt chuyện này rồi.
Vưu Niệm lắc đầu: “Đối tượng xem mắt trước kia.”
“Xem mắt?” Hạ Anh kéo dài giọng, cười trên nỗi đau của người khác: “Vưu Niệm, cậu toang rồi.”
“Hả?” Vưu Niệm không biết tại sao.
Hạ Anh hất cằm về phía sau cô: “Cậu xem đó là ai?”
Tim Vưu Niệm chùng xuống, cô quay đầu lại thì thấy Lục Thanh Trạch đang đứng phía sau với vẻ mặt không biểu cảm.
Trên đường trở về, Lục Thanh Trạch giữ im lặng.
Vưu Niệm uống rượu không muốn nói chuyện, im lặng suốt quãng đường.
Nhưng khi về đến nhà, cô đã thay đổi.
Mượn cớ say rượu, vừa bước vào cửa Vưu Niệm đã quấn lấy Lục Thanh Trạch không chịu buông anh, cựu kỳ dính người.
Lục Thanh Trạch bị cô giày vò đến không còn cách nào khác, chỉ có thể vào phòng tắm với cô.
Nước từ vòi hoa sen chảy ào ào, Vưu Niệm ôm lấy cổ Lục Thanh Trạch, quần áo ướt đẫm nước, lộ ra đường cong.
Lớp trang điểm của cô đã bị trôi sạch, khuôn mặt hòa cùng với hơi nước vẫn diễm lệ như cũ.
“Lục Thanh Trạch, gần đây em có ngoan không?” Lông mi của Vưu Niệm chớp chớp, giọt nước theo gò má cô chảy xuống.
Lục Thanh Trạch một tay đỡ người, tay kia lẳng lặng di chuyển.
Ngoan ở đâu? Anh không để ý một chút là lại đi chọc ghẹo người khác.
Người đàn ông đẹp trai đó là mẫu người cô thích.
Quần áo lần lượt bị ném xuống đất, rất nhanh bị nước xả ướt. Nhưng không ai quan tâm.
Vưu Niệm cắn môi, vươn tay muốn đẩy anh ra, ngữ khí lười biếng nói: “Anh còn chưa trả lời em.”
Lục Thanh Trạch cúi đầu hôn cô, lại gần, giọng nói khàn khàn vô lực: “Ngoan.”
Làn da của Vưu Niệm dưới ánh đèn sáng bừng lên, cơ thể cô ấy khẽ run lên, giọng điệu có chút mềm mại: “Vậy thì khi nào anh sẽ cho em xem cái ngăn kéo kia?”
Động tác Lục Thanh Trạch dừng lại, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm đôi má ửng hồng của cô.
Một lúc lâu sau, anh đẩy cô dựa vào tường, cúi đầu hôn cô lần nữa, giọng nói xen lẫn tiếng nước, có chút mơ hồ.
“Chờ em kết thúc quay chụp lần này.”
Beta: Đá bào
—
Lông mi Vưu Niệm run lên, một cảm giác tê dại lan từ tim đến tứ chi.
“Lục Thanh Trạch, đây là anh đang tỏ tình với em sao?”
Hô hấp của Lục Thanh Trạch cứng lại: “Anh chỉ đang trả lời câu hỏi của em.”
Đối với anh mà nói, thích Vưu Niệm, đối xử tốt với Vưu Niệm là một bản năng, không có lý do gì hết.
Vưu Niệm “Ồ” một tiếng, trầm mặc không nói gì.
Người này lúc nào cũng như thế, trong miệng nói những lời yêu thương, nhưng lại mang theo vẻ mặt nghiêm túc.
Rất bết trêu đùa người khác.
Khi về đến nhà, người đã không ăn cả đêm là Vưu Niệm đang cảm thấy rất đói rồi.
Cô lấy một bát sữa chua lớn với hoa quả thái hạt lựu trong tủ lạnh ra, chân mang dép lê đi vào phòng làm việc.
Lục Thanh Trạch bật máy tính lên, trên màn hình là những bản vẽ mà Vưu Niệm xem không thể hiểu được.
Vưu Niệm chỉ liếc qua rồi rời mắt đi, múc ra một thìa sữa chua đưa tới miệng Lục Thanh Trạch.
Lục Thanh Trạch nhìn cô một cái, ngón tay đang điều khiển chuột dừng lại, mở miệng ra.
Vưu Niệm kêu “Aizzzz” một tiếng, thu lại chiếc thìa.
“Không được, cái này lạnh, dạ dày anh không tốt, đừng có ăn.”
Lục Thanh Trạch ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vưu Niệm mím môi thành một đường thẳng, lông mày hơi cau lại, dáng vẻ rất nghiêm túc.
Anh không nhịn được cười: “Không sao đâu.”
“Không được, không được.” Vưu Niệm cắn thìa lắc đầu, đặt sữa chua đặt lên trên bàn: “Để em vào phòng bếp gọt xoài. Anh chờ một lát.”.
Lục Thanh Trạch không kịp ngăn cản cô, nhìn bóng lưng cô biến mất ở cửa.
Cô mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng, rất rộng và mềm mại, mái tóc đen dài buông xõa ngang lưng, nhìn từ phía sau trông cô thực sự rất ôn nhu hiền thục.
Một lúc sau người “Ôn nhu hiền thực” đã quay lại, trên tay cầm một chiếc bát thủy tinh.
“Được rồi, anh ăn cái này đi.” Vưu Niệm nhẹ nhàng đặt bát xuống bàn.
Những quả xoài vàng cam được cắt thành từng miếng vuông nhỏ, chất thành đống như ngọn đồi trong chiếc bát trong suốt, bên trên có cắm một cái xiên que.
Lục Thanh Trạch cụp mắt xuống, lấy một miếng xoài bỏ vào miệng, vị ngọt dịu đặc trưng của xoài lập tức tràn ngập trong miệng anh.
“Có ngọt không?” Vưu Niệm hỏi, múc một thìa sữa chua ra.
“Rất ngọt.” Lục Thanh Trạch cong môi.
Vưu Niệm từ phía sau đi ra trước dựa vào vai Lục Thanh Trạch, tóc cô chạm vào má anh, mỏng manh mềm mại.
“Vậy em cũng muốn ăn.”
Lục Thanh Trạch thuận tiện đút miếng xoài tiếp theo vào miệng cô.
Vưu Niệm nuốt xuống, cười hì hì: “Đúng là rất ngọt nha.”
Lục Thanh Trạch “Ừm” một tiếng tiếp tục đút cho cô.
Cứ thế này, hai người ăn hết một bát xoài nhỏ.
Ban đêm, Vưu Niệm nằm trong vòng tay của Lục Thanh Trạch, gương mặt đỏ bừng, lòng bàn tay trắng nõn vuốt ve cơ bắp rắn chắc của anh. Lục Thanh Trạch chưa kịp phản ứng, bàn tay ấy đã từ từ di chuyển tới vị trí dạ dày của anh.
“Lục Thanh Trạch, bụng của anh…” Vưu Niệm ngẩng cổ lên, nhìn Lục Thanh Trạch với đôi mắt ngấn nước: “Có chuyện gì vậy?”
Lòng bàn tay ấm áp của Lục Thanh Trạch đặt lên mu bàn tay Vưu Niệm, nhẹ nhàng nói: “Lúc đầu anh không quen ăn đồ nước ngoài, hơn nữa học tập bận rộn chế độ ăn uống của anh không đều đặn…”
Ánh mắt liếc nhìn biểu cảm giảm sút trong nháy mắt của Vưu Niệm, bàn tay lớn của anh vỗ nhẹ vào lưng cô: “Không sao nữa rồi.”
Giọng anh rất bình tĩnh, từ trước tới giờ luôn bình tĩnh như vậy, như thể đó thực sự là một việc nhỏ đã xảy ra cách đây rất lâu.
“Thật sao?” Vưu Niệm rũ mi xuống, giọng nói ảm đạm, có chút trầm thấp.
Anh vẫn không muốn bản thân cô biết những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
“Thật.” Lục Thanh Trạch nói với thái độ khẳng định, hỏi ngược lại: “Không phải trước đây anh cũng đã uống rượu sao?”
Vưu Niệm nhớ tới chuyện này, liền trừng mắt nhìn anh: “Sau này anh không được phép uống rượu!”
Cô đứng dậy ngồi lên trên người Lục Thanh Trạch, vươn hai tay che hai má anh, dùng sức bóp má anh: “Em sẽ giám sát anh, anh có nghe không?”
Cô mặc một chiếc váy ngủ cổ chữ V, cổ và vai lộ ra làn da trắng, mái tóc đen và đôi môi đỏ mọng, cô tự tin ra lệnh cho anh trông giống hệt như trước kia.
Trái tim Lục Thanh Trạch lập tức mềm ra, anh vươn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của người phụ nữ, hứa với cô như mọi lần.
“Được.”
Lục Thanh Trạch nghĩ Vưu Niệm chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, nhưng anh không ngờ rằng cô sẽ hoàn thành trách nhiệm “Giám sát” của mình một cách nghiêm túc như vậy.
Mặc dù anh không phải nhân viên tiếp thị, nhưng đôi khi anh vẫn cần gặp những khách hàng lớn. Xã giao bên ngoài là điều không thể tránh khỏi.
Những lúc như thế này, Vưu Niệm luôn dặn đi dặn lại anh không được phép uống rượu.
Lục Thanh Trạch đồng ý, nhưng mỗi lần về nhà, anh vẫn bị Vưu Niệm kiểm tra.
Cô giống như một con cún nhỏ, đánh hơi xung quanh mỗi khi anh về nhà.
Lục Thanh Trạch không biết nên cười hay nên khóc.
“Lục Thanh Trạch, hôm nay anh uống rượu à?” Hôm nay, như thường lệ, khi anh đi xã giao về, Vưu Niệm sẽ ngửi quanh người anh.
“Trên người anh có mùi rượu.” Vưu Niệm lùi lại một bước với vẻ mặt nghiêm túc.
Lục Thanh Trạch cúi đầu ngửi cánh tay của mình: “Là của người khác, anh không có uống.”
Vưu Niệm nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh với ánh mắt nghi ngờ.
Suy nghĩ một hồi, cô đột nhiên kiễng chân lên, dùng một tay kéo cổ anh xuống rồi hôn anh.
Hai đôi môi chạm vào nhau, chiếc lưỡi nhỏ thọc vào, môi và răng quyện vào nhau.
Hơi thở Lục Thanh Trạch đột nhiên trầm xuống.
Anh cúi xuống, ghì chặt sau đầu cô và hôn lại.
Dần dần, hơi thở của họ trở nên hỗn loạn một chút.
Trước khi không thể kiểm soát hơn nữa, Vưu Niệm đã buông cổ anh ra, môi cong lên đưa ra kết luận.
“Xem ra là anh không có uống rượu.”
Lục Thanh Trạch: “…”
Anh cùng lúc phải đối diện với sự tinh nghịch không thể làm gì được của Vưu Niệm, nhưng mặt khác anh không thể không thừa nhận rằng bản thân rất vui mừng khi trong lúc vô tình cô để lộ ra sự quan tâm dành cho mình.
Khi cả sống chung với nhau ngày càng tự nhiên thì mùa hè đã đến.
Kịch bản của Vưu Niệm đã hoàn thành, chỉ còn chờ phim khởi chiếu vào tháng 6.
Sau khi giao kịch bản, Vưu Niệm đột nhiên trở nên thoải mái hơn.
Vì vậy, khi Hạ Anh rủ cô đi bar nhảy nhót, cô đã đồng ý.
Vào tối thứ sáu, Vưu Niệm đã nói trước với Lục Thanh Trạch rồi trang điểm đậm đi ra ngoài.
Trong quán bar ánh đèn chập chờn, nam nữ lắc lư trên sàn nhảy.
Vưu Niệm không xuống nhảy, ngồi trên ghế nhìn cảnh xa hoa trụy lạc, đột nhiên cô cảm thấy có chút buồn chán.
Không biết có phải do cô đã già rồi không, nhưng dường như cô không còn hứng thú với việc nhảy múa và uống rượu như khi còn trẻ nữa.
“Đi xuống nhảy đi.” Sau khi nhảy xong, Hạ Anh thở hổn hển đi tới kéo người.
Vưu Niệm lắc đầu: “Thôi, cậu cứ nhảy đi.”
“Chúng ta cùng nhau đi.” Hạ Anh uống một chút rượu, khí lực rất lớn: “Đừng làm mất hứng.”
Vưu Niệm không có lựa chọn nào khác ngoài việc theo cô ấy ra sàn nhảy.
Hoàn cảnh quán bar luôn mờ tối, tiếng hát lớn, âm thanh ồn ào.
Vưu Niệm tùy ý nhảy một đoạn, định nhảy cho có lệ rồi trở về.
Trong lúc đang lắc lưu, cô bị ai đó vỗ vai.
Vưu Niệm quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông phía sau cô.
Người đàn ông khoảng 30 tuổi, vẻ ngoài bảnh bao, đeo cặp kính vàng trên sống mũi, mặc áo sơ mi và quần tây, trang phục không có gì khác biệt ở đây.
“Anh là ai?” Vưu Niệm cau mày hỏi.
Người đàn ông này trông rất lạ, nhưng Vưu Niệm bị mù mặt, cô không chắc trước đây mình đã từng thấy người đàn ông này hay chưa.
Đôi môi của người đàn ông mở ra rồi đóng lại.
Những giọng nói xung quanh quá ồn ào, Vưu Niệm không thể nghe thấy một từ nào.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Vưu Niệm, người đàn ông ra hiệu cho cô đi xuống.
Vưu Niệm suy nghĩ một chút, gật đầu rồi theo anh ta rời khỏi sàn nhảy sôi động.
Cả hai trở lại chỗ ngồi lúc trước của Vưu Niệm.
“Xin chào, tôi là Quách Nghiêu.” Người đàn ông đưa tay về phía Vưu Niệm, tự mình giới thiệu.
“Cô là Vưu Niệm?”
“Xin chào.” Vưu Niệm bắt tay anh ta, nhưng cô vẫn không thể nhớ ra người này là ai.
Quách Nghiêu nhìn thấy biểu hiện của Vưu Niệm liền biết rằng cô ấy có lẽ không nhớ mình.
“Cô quên rồi sao? Chúng ta đã từng có một buổi hẹn xem mắt.” Quách Nghiêu cười, “Khoảng bốn năm trước.”
Vưu Niệm nhìn khuôn mặt của Quách Nghiêu, mơ hồ có chút ấn tượng.
Trong thời gian đó, cô đã có rất nhiều buổi hẹn hò xem mắt như vậy, hầu như tất cả những những đối tượng buổi xem mắt đều bị cô làm cho bỏ đi.
Chỉ có hai người đàn ông kiên trì rất lâu, Quách Nghiêu là một trong hai người đó.
Bốn năm sau, cô gần như quên tên và ngoại hình của hai người đàn ông này rồi. Lúc này anh ta nhắc nhở mới mơ hồ nhớ tới.
“Anh… hình như đã thay đổi rất nhiều.” Vưu Niệm cau mày.
Nếu cô nhớ không lầm, trong ấn tượng của cô thì Quách Nghiêu là một chàng trai ấm áp như ánh mặt trời và vui vẻ, khác hẳn với vẻ ngoài chững chạc, hiền lành bây giờ.
“Ừ.” Quách Nghiêu khẽ cong môi: “Cô không có thay đổi nhiều lắm, vẫn đẹp như vậy.”
“Ồ, đúng rồi. Đây là danh thiếp của tôi.” Quách Nghiêu nói, lấy danh thiếp từ trong túi ra đưa cho Vưu Niệm.
Vưu Niệm nhận lấy nó, ánh mắt cô đông cứng lại.
“Anh đang làm ở công ty điện ảnh và truyền hình Tân Vấn?”
Công ty điện ảnh truyền hình này thành lập chưa lâu, tác phẩm điện ảnh truyền hình sản xuất cũng không nhiều nhưng chất lượng lại rất tốt. Năm ngoái, một bộ phim cổ trang gây tiếng vang nhỏ đến từ Tân Vấn.
“Đúng vậy. Có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác trong tương lai.” Quách Nghiêu cong môi chân thành nói.
Vưu Niệm mỉm cười gật đầu.
Cả hai trò chuyện một lúc tại vị trí của họ, cho đến khi Hạ Anh từ sàn nhảy trở lại, Quách Nghiêu đứng dậy, nói lời tạm biệt với Vưu Niệm.
“Đó là ai?” Sau khi Quách Nghiêu đi, Hạ Anh hỏi Vưu Niệm: “Tìm cậu có chuyện gì vậy?”
Đã ở bên cạnh Vưu Niệm một thời gian lâu rồi, từ lâu Hạ Anh đã không còn bất ngờ trước sự việc có người đến bắt chuyện này rồi.
Vưu Niệm lắc đầu: “Đối tượng xem mắt trước kia.”
“Xem mắt?” Hạ Anh kéo dài giọng, cười trên nỗi đau của người khác: “Vưu Niệm, cậu toang rồi.”
“Hả?” Vưu Niệm không biết tại sao.
Hạ Anh hất cằm về phía sau cô: “Cậu xem đó là ai?”
Tim Vưu Niệm chùng xuống, cô quay đầu lại thì thấy Lục Thanh Trạch đang đứng phía sau với vẻ mặt không biểu cảm.
Trên đường trở về, Lục Thanh Trạch giữ im lặng.
Vưu Niệm uống rượu không muốn nói chuyện, im lặng suốt quãng đường.
Nhưng khi về đến nhà, cô đã thay đổi.
Mượn cớ say rượu, vừa bước vào cửa Vưu Niệm đã quấn lấy Lục Thanh Trạch không chịu buông anh, cựu kỳ dính người.
Lục Thanh Trạch bị cô giày vò đến không còn cách nào khác, chỉ có thể vào phòng tắm với cô.
Nước từ vòi hoa sen chảy ào ào, Vưu Niệm ôm lấy cổ Lục Thanh Trạch, quần áo ướt đẫm nước, lộ ra đường cong.
Lớp trang điểm của cô đã bị trôi sạch, khuôn mặt hòa cùng với hơi nước vẫn diễm lệ như cũ.
“Lục Thanh Trạch, gần đây em có ngoan không?” Lông mi của Vưu Niệm chớp chớp, giọt nước theo gò má cô chảy xuống.
Lục Thanh Trạch một tay đỡ người, tay kia lẳng lặng di chuyển.
Ngoan ở đâu? Anh không để ý một chút là lại đi chọc ghẹo người khác.
Người đàn ông đẹp trai đó là mẫu người cô thích.
Quần áo lần lượt bị ném xuống đất, rất nhanh bị nước xả ướt. Nhưng không ai quan tâm.
Vưu Niệm cắn môi, vươn tay muốn đẩy anh ra, ngữ khí lười biếng nói: “Anh còn chưa trả lời em.”
Lục Thanh Trạch cúi đầu hôn cô, lại gần, giọng nói khàn khàn vô lực: “Ngoan.”
Làn da của Vưu Niệm dưới ánh đèn sáng bừng lên, cơ thể cô ấy khẽ run lên, giọng điệu có chút mềm mại: “Vậy thì khi nào anh sẽ cho em xem cái ngăn kéo kia?”
Động tác Lục Thanh Trạch dừng lại, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm đôi má ửng hồng của cô.
Một lúc lâu sau, anh đẩy cô dựa vào tường, cúi đầu hôn cô lần nữa, giọng nói xen lẫn tiếng nước, có chút mơ hồ.
“Chờ em kết thúc quay chụp lần này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.