Chương 75: Thanh xuân tươi đẹp (7)
Đào Hoà Chi
14/05/2024
Học kỳ mới bắt đầu, Vưu Niệm và Lý Lam đều vào lớp 11-5, cũng không hề bất ngờ khi Lục Thanh Trạch được phân vào lớp 11-1.
Tòa nhà giảng dạy hình chữ C màu gạch đỏ, lớp học của hai người một nam một bắc, trên cùng một tầng.
Giờ giải lao, Vưu Niệm vẫn thích dựa vào lan can ở hành lang, cùng Lý Lam cười cười nói nói, thuận tiện thưởng thức các mỹ nữ soái ca đi ngang qua.
So với ban tự nhiên ở đầu bên kia, số lượng mỹ nữ bên Vưu Niệm nhiều hơn rất nhiều, còn soái ca thì không chiếm ưu thế, chỉ ngang với ban tự nhiên.
Buổi trưa hôm đó, lúc Vưu Niệm đang cùng Lý Lam nói chuyện phiếm, mấy nam sinh lớp 11-7 đi ngang qua trước mặt hai người.
Lý Lam đưa tay túm lấy vạt áo Vưu Niệm, nhỏ giọng ghé tai với Vưu Niệm: “Cậu có cảm thấy Hàn Thượng lớp 11-7 thích cậu không?”
Vưu Niệm quay đầu nhìn về phía Lý Lam, có chút hoang mang: “Hàn Thượng là ai?”
Vẻ mặt Lý Lam không nói nên lời: “Vừa mới đi ngang qua, người cao nhất ấy. Cậu còn khen cậu ta đẹp trai mà.”
Vưu Niệm chợt “A” một tiếng, đã hiểu: “Là anh chàng đẹp trai da ngăm kia sao?”
“Đúng vậy.” Lý Lam tỏ ra thần thần bí bí, “Cậu không phát hiện ra, mỗi lần chúng ta đi ra ngoài, cậu ta đều sẽ cố ý đi ngang qua trước mặt chúng ta sao?”
“Có thể là đi vệ sinh thì sao?” Vưu Niệm nói đùa.
Lý Lam: “…”
Nhất thời chỉ biết cứng họng.
“Được rồi, tớ biết rồi.”
Thân là một mỹ nữ từ nhỏ đến lớn, Vưu Niệm cũng nhìn ra.
Người kia mỗi lần đi ngang qua, ánh mắt đều như có như không dừng lại trên người cô vài giây, có đôi khi mấy người bạn đi cùng cậu ta còn cố ý lớn tiếng nói chuyện nhằm hấp dẫn lực chú ý của cô.
Tiếc là, chút mánh khóe này cô đã gặp không ít từ khi còn học tiểu học.
“Đáng tiếc cậu đã có lớp trưởng, Hàn Thượng nhất định là không có kết quả.” Lý Lam lắc đầu nói.
Mặc dù bây giờ không còn cùng lớp, cô vẫn quen gọi Lục Thanh Trạch là lớp trưởng.
Vưu Niệm “Ừ” một tiếng, khẽ cười: “Để cậu ta tiếp tục đơn phương đi.”
Lý Lam”Chậc chậc” hai tiếng, xoay người, nhất thời sửng sốt.
“Niệm Niệm! Mau quay đầu lại! Bạn trai cậu đang nhìn cậu ở phía đối diện kìa!” Lý Lam kích động vỗ vai Vưu Niệm.
Vưu Niệm ngẩn ra, xoay người hướng về phía tòa nhà giảng dạy đối diện.
Lục Thanh Trạch đang đứng ở cửa lớp 11-1, ánh mắt nhìn về phía cô. Chỉ là cách một khoảng hơi xa, biểu cảm của anh nhìn không rõ lắm.
“Wow!” Lý Lam nhịn không được cảm thán ra tiếng, “Lớp trưởng cũng quá lãng mạn rồi nhỉ?”
Cô nói: “Cậu ấy chắc chắn sẽ nhìn thấy cậu thường xuyên ở cửa lớp 11-1. Chúa ơi, tớ xúc động muốn khóc quá.”
Vưu Niệm ngoài miệng thì nói Lý Lam quá phóng đại, nhưng trong lòng không hiểu sao lại sinh ra một chút cảm xúc vui sướng và cả kiêu ngạo.
Buổi chiều lúc tan học, Vưu Niệm và Lục Thanh Trạch cùng đến căng tin ăn cơm.
“Có phải anh thường xuyên nhìn trộm em ở cửa không?” Vưu Niệm nhớ tới chuyện giữa trưa, không khỏi tò mò nói.
Lục Thanh Trạch “Ừ” một tiếng.
Vưu Niệm cười: “Cách xa như vậy có thể nhìn thấy cái gì chứ?”
Lục Thanh Trạch cười khẽ một tiếng, không trả lời.
Cô có thể không biết rằng người nhìn cô ở phía bên kia thực sự không chỉ có một mình anh. Thỉnh thoảng anh còn nghe được các chàng trai lớp khác nói “nhìn Vưu Niệm lại đi ra rồi kìa”. Đôi khi, anh còn mong Vưu Niệm đừng quá xinh đẹp, như vậy cô sẽ không bị các chàng trai vị thành niên khác chú ý quá mức.
Lục Thanh Trạch thở ra một hơi, mặt không biểu cảm, chuyển đề tài: “Buổi tối em muốn ăn cái gì?”
“Ăn mì thịt bò đi.”
Lục Thanh Trạch: “Được, em tìm chỗ trước, anh đi mua.”
Căng tin lớn ồn ào, thật vất vả Vưu Niệm mới tìm được một chỗ ngồi xuống.
Chỉ chốc lát sau, bên tai đã vang lên một giọng nữ, “Xin hỏi, nơi này có người ngồi chưa?”
Vưu Niệm cũng không ngẩng đầu lên: “Còn có một người nữa.”
“Được, cảm ơn bạn.” Dứt lời, hai nữ sinh ngồi ở hai vị trí còn lại trên bàn bốn người.
Học sinh trường Tân Trung rất đông, bữa tối cao điểm thường kín bàn.
Vưu Niệm không quá để ý, ánh mắt chuyển hướng về phía khu bán mì ống, vừa lúc đối mặt với Lục Thanh Trạch đang quay đầu lại tìm kiếm cô.
Lục Thanh Trạch cười với cô, lại quay lại tiếp tục xếp hàng.
Hai nữ sinh bên cạnh vừa ăn vừa tán gẫu.
Nữ sinh tóc ngắn ngồi bên cạnh Vưu Niệm nói: “Cậu còn chưa xin được phương thức liên lạc của Lục Thanh Trạch sao? ”
Vưu Niệm rảnh rỗi chợt nghe thấy cái tên quen thuộc, dựng thẳng tai.
Nữ sinh có diện mạo thanh tú, cột tóc đuôi ngựa ngồi đối diện nhụt chí lắc đầu.
“Anh ấy thật sự rất đẹp trai, nói không chừng đã có bạn gái rồi.”, nữ sinh tóc ngắn nói.
“Hơn nữa còn là học bá. Người lên sân khấu nhận học bổng trong lễ khai giảng đẹp trai nhất chính là anh ấy.” Nữ sinh cột tóc đuôi ngựa cũng phụ họa.
Cô gái tóc ngắn suy nghĩ một chút: “Bạn tớ có một chị gái đang học lớp 11, hay là tớ tìm bạn ấy hỏi thăm một chút?”
“Được ____”
“—— không cần đâu.” Vưu Niệm đột nhiên mở miệng, cắt đứt cuộc đối thoại bên cạnh.
Hai nữ sinh lớp 10 kinh ngạc nhìn về phía Vưu Niệm.
Vưu Niệm đối mặt với hai người kia, khóe môi khẽ cong lên: “Tôi có thể nói cho các cậu biết.”
Hai nữ sinh liếc nhìn nhau, đem sự nghi ngờ nhìn nữ sinh xinh đẹp này.
“Lục Thanh Trạch đã có bạn gái rồi, hơn nữa còn rất đẹp nha.” Đôi mắt của cô nháy một cái, hiện lên một nụ cười nghịch ngợm.
Nữ sinh cột tóc đuôi ngựa “keng” một tiếng, nhụt chí cúi đầu.
Cô gái tóc ngắn lại lẩm bẩm: “Có thể đẹp như thế nào…”
Các bạn cùng lớp của cô cũng rất xinh đẹp.
Vưu Niệm nghe được, cười khẽ: “Gần như xinh đẹp như tôi!”
Nữ sinh cột tóc đuôi ngựa nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô, lại “keng” một cái, mặt ửng đỏ lên.
Cô gái tóc ngắn cũng nhìn Vưu Niệm một cách khó tin: “Cậu có biết bạn gái của anh ấy không?”
Vưu Niệm gật đầu, mấp máy môi.
Vừa định nói chuyện, mặt bàn trước mặt cô đột nhiên có thêm một mâm cơm.
Ngoài một bát mì bò, có hai bát nhỏ với ớt và giấm.
Lục Thanh Trạch đặt phần của cô xuống, ngay sau đó lại đi lấy phần của mình.
Hai nữ sinh kia kinh ngạc nhìn bóng lưng của Lục Thanh Trạch, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
“Cậu…”
Vưu Niệm cho nửa bát giấm vào tô mì, thản nhiên gật đầu: “Không sai, tôi chính là bạn gái của anh ấy. Nếu hai cậu muốn thông tin liên lạc, của anh ấy, tôi có thể cho.”
“Không cần, không cần.” Trong không khí có chút mùi giấm chua, nữ sinh tóc cột tóc đuôi ngựa liên tục lắc đầu.
Khi Lục Thanh Trạch quay lại lần nữa, hai nữ sinh kia đã vội vàng ăn xong rồi rời đi.
Anh nhìn bát mì của Vưu Niệm, kinh ngạc hỏi: “Anh vừa rót nửa chén giấm cho em, em cho hết vào bát rồi sao?”
Có phải hơi khoa trương không?
Vưu Niệm cười một tiếng, cuộn sợi mì quanh đũa.
“Em thích ghen, anh không biết sao?”
Giọng điệu cô nghe có vẻ không tốt, bỏ mì vào miệng.
Vị chua cay nồng đậm trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ khoang miệng.
Vưu Niệm nhíu nhíu mày, nuốt mì xuống.
Lục Thanh Trạch:…
Mấy ngày sau chuyện này, khối 11 truyền ra một tin đồn —— bạn gái của Lục Thanh Trạch lớp 11-1 siêu xinh đẹp, còn đặc biệt thích ghen tuông, vô cùng khó chọc.
Khi từ trong miệng Lý Lam biết được lời đồn này, Vưu Niệm nhớ tới hai nữ sinh ngày đó, có hơi dở khóc dở cười.
Chẳng lẽ hai cô bé đó cho rằng cô đang cố tình ghen để thị uy hay sao? Khó trách tin đồn lại lan nhanh như vậy…
*
Lúc mới yêu, Vưu Niệm không nghĩ tới có thể hẹn hò với Lục Thanh Trạch lâu dài. Cô chưa từng có bạn trai, cũng không biết nên duy trì một mối quan hệ như thế nào. Hơn nữa tính tình của cô cũng không tính là tốt, nói không chừng ngày nào đó sẽ chia tay.
Cô cũng không nghĩ tới chuyện, hai người vừa hẹn hò đã qua lại hơn hai năm, cùng nhau trải qua cả thời trung học.
Càng không ngờ chính là, dưới sự hướng dẫn của Lục Thanh Trạch, cô đã thuận lợi thông qua kỳ thi tuyển sinh tự chủ của đại học A, trở thành sinh viên trúng tuyển đại học A.
Vào tháng 7, cùng với kết quả tuyển sinh, sinh nhật lần thứ 18 của Vưu Niệm cũng đã đến.
Vào ngày sinh nhật của bản thân, cô đã nhận được một món quà lớn.
Trong đó quà Lý Lam tặng cho cô là đặc biệt nhất, là mấychiếc đĩa CD khó để miêu tả, nó giống với mấy cuốn truyện tranh mà còn từng đọc với đám bạn.
Nói thật, Vưu Niệm cũng có chút tò mò, vì thế một buổi chiều đã mang theo đĩa CD đến nhà Lục Thanh Trạch.
Trong nhà Lục Thanh Trạch có một chiếc DVD kiểu cũ do chủ nhà để lại, vừa vặn có ích.
Mùa hè oi bức, trong phòng khách chỉ có một chiếc quạt đứng, mở đến nấc lớn nhất nhưng vẫn không ngừng lắc đầu.
Rèm cửa được kéo lên, toàn bộ phòng khách im lặng.
Lục Thanh Trạch vốn không muốn xem cái này, ở tuổi này của anh, xem loại phim này rất dễ bị tác động. Nhưng không từ chối được yêu cầu của Vưu Niệm, anh vẫn đặt đĩa CD vào ổ.
Lúc đầu cốt truyện rất bình thường, là một cặp vợ chồng trẻ đi đến bờ biển nghỉ dưỡng.
Sau khi đến khu nghỉ dưỡng, cảnh đột nhiên thay đổi, hai người vừa vào cửa liền hôn nhau. Sau đó bắt đầu một loạt các quá trình như cởi quần áo.
Vưu Niệm một bên ghét bỏ vẻ ngoài của nam chính, một bên nhịn không được tò mò.
Trong khi nam diễn viên đang cố cởi quần, hình ảnh trên màn hình lại tối sầm.
Vưu Niệm nhíu mày nhìn về phía Lục Thanh Trạch: “Tắt đèn rồi làm gì vậy? Anh không tò mò sao?”
Lục Thanh Trạch mím môi, ánh mắt rất sâu: “Đừng nhìn. Không tò mò.”
Vưu Niệm “Hừ” một tiếng, “Vì sao không nên tò mò? Anh đã bao giờ thấy chưa?”
Sắc mặt Lục Thanh Trạch dần dần đỏ lên. Anh đã từng xem một video nhỏ trong điện thoại di động của các nam sinh khác trong lớp.
Vưu Niệm thấy phản ứng của anh liền biết, lập tức bất mãn: “Như vậy không công bằng, em còn chưa từng được xem qua.”
Lục Thanh Trạch không biết nên nói như thế nào: “Rất khó coi… Đừng nhìn.”
Vưu Niệm chớp chớp mắt: “Vậy anh cho em xem đi.”
Lục Thanh Trạch:…
Ánh sáng trong căn phòng ảm đạm, bầu không khí dần dần trở nên mập mờ, sự tình cũng dần dần đi đến bờ vực của sự mất khống chế.
Khi Vưu Niệm đầu đầy mồ hôi nằm trong phòng ngủ của Lục Thanh Trạch, cô nhịn không được mà cắn anh.
Lục Thanh Trạch thấp giọng hỏi: “Rất đau sao?”
Anh thấp giọng khàn khàn, so với bình thường nhiễm thêm vài phần dục sắc, cực kì dễ nghe.
Vưu Niệm buông ra, mặt mày nhíu lại: “Đương nhiên, rất đau!”
Lục Thanh Trạch kêu lên một tiếng, “Anh cũng đau.”
Vưu Niệm: “Vậy anh rút ra đi!”.
Cmn yêu với thương
Ngoài miệng anh nói đau, hành vi lại không buông tha cho cô.
Lúc chiều chạng vạng, Lục Thanh Trạch mới bế cô vào phòng tắm.
Cố gắng tắm rửa, Vưu Niệm thay áo sơ mi của Lục Thanh Trạch, nằm trên sô pha không muốn nhúc nhích.
Lần kiểm nghiệm thân thể đầu tiên thực sự không thể nói là tốt. Cho dù dáng người Lục Thanh Trạch còn tốt hơn nam chính trong video, chuyện này cũng không thể bù đắp được bóng ma tâm lí lúc ban chiều.
“Lục Thanh Trạch, em không muốn làm với anh nữa.” Thấy Lục Thanh Trạch từ phòng tắm đi ra, Vưu Niệm căng mặt nói.
Lục Thanh Trạch sờ mặt cô, giọng nói trầm thấp: “Không cho phép nói lung tung!”
Không muốn làm điều đó với anh, cô còn muốn làm điều đó với ai?
Ở nhà anh ăn cơm tối, Vưu Niệm được Lục Thanh Trạch đưa về nhà.
Bởi vì lần trải nghiệm này không vui, mấy ngày liên tiếp Vưu Niệm cũng không đến nhà Lục Thanh Trạch nữa.
Mãi đến vài ngày sau, cô chính thức nhận được thư mời nhập học của đại học A, mới một lần nữa đến nhà Lục Thanh Trạch chơi.
Kết quả trong lúc chơi đùa, lại chơi đến trên giường.
Lần này là kinh nghiệm hoàn toàn khác.
Vưu Niệm cảm nhận được lạc thú, hơn nữa không chỉ một lần.
Sau khi kết thúc, cô mệt mỏi và buồn ngủ.
“Lục Thanh Trạch, mấy ngày nay anh lén học phải không?” Cô nhắm mắt lẩm bẩm nói.
Chóp mũi ngửi thấy mùi hương mát lạnh quen thuộc, môi Lục Thanh Trạch lại phủ lên.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe được giọng lnói của Lục Thanh Trạch: “Biết anh giỏi như vậy? Vậy thì em chỉ có thể muốn làm với anh.”
Tòa nhà giảng dạy hình chữ C màu gạch đỏ, lớp học của hai người một nam một bắc, trên cùng một tầng.
Giờ giải lao, Vưu Niệm vẫn thích dựa vào lan can ở hành lang, cùng Lý Lam cười cười nói nói, thuận tiện thưởng thức các mỹ nữ soái ca đi ngang qua.
So với ban tự nhiên ở đầu bên kia, số lượng mỹ nữ bên Vưu Niệm nhiều hơn rất nhiều, còn soái ca thì không chiếm ưu thế, chỉ ngang với ban tự nhiên.
Buổi trưa hôm đó, lúc Vưu Niệm đang cùng Lý Lam nói chuyện phiếm, mấy nam sinh lớp 11-7 đi ngang qua trước mặt hai người.
Lý Lam đưa tay túm lấy vạt áo Vưu Niệm, nhỏ giọng ghé tai với Vưu Niệm: “Cậu có cảm thấy Hàn Thượng lớp 11-7 thích cậu không?”
Vưu Niệm quay đầu nhìn về phía Lý Lam, có chút hoang mang: “Hàn Thượng là ai?”
Vẻ mặt Lý Lam không nói nên lời: “Vừa mới đi ngang qua, người cao nhất ấy. Cậu còn khen cậu ta đẹp trai mà.”
Vưu Niệm chợt “A” một tiếng, đã hiểu: “Là anh chàng đẹp trai da ngăm kia sao?”
“Đúng vậy.” Lý Lam tỏ ra thần thần bí bí, “Cậu không phát hiện ra, mỗi lần chúng ta đi ra ngoài, cậu ta đều sẽ cố ý đi ngang qua trước mặt chúng ta sao?”
“Có thể là đi vệ sinh thì sao?” Vưu Niệm nói đùa.
Lý Lam: “…”
Nhất thời chỉ biết cứng họng.
“Được rồi, tớ biết rồi.”
Thân là một mỹ nữ từ nhỏ đến lớn, Vưu Niệm cũng nhìn ra.
Người kia mỗi lần đi ngang qua, ánh mắt đều như có như không dừng lại trên người cô vài giây, có đôi khi mấy người bạn đi cùng cậu ta còn cố ý lớn tiếng nói chuyện nhằm hấp dẫn lực chú ý của cô.
Tiếc là, chút mánh khóe này cô đã gặp không ít từ khi còn học tiểu học.
“Đáng tiếc cậu đã có lớp trưởng, Hàn Thượng nhất định là không có kết quả.” Lý Lam lắc đầu nói.
Mặc dù bây giờ không còn cùng lớp, cô vẫn quen gọi Lục Thanh Trạch là lớp trưởng.
Vưu Niệm “Ừ” một tiếng, khẽ cười: “Để cậu ta tiếp tục đơn phương đi.”
Lý Lam”Chậc chậc” hai tiếng, xoay người, nhất thời sửng sốt.
“Niệm Niệm! Mau quay đầu lại! Bạn trai cậu đang nhìn cậu ở phía đối diện kìa!” Lý Lam kích động vỗ vai Vưu Niệm.
Vưu Niệm ngẩn ra, xoay người hướng về phía tòa nhà giảng dạy đối diện.
Lục Thanh Trạch đang đứng ở cửa lớp 11-1, ánh mắt nhìn về phía cô. Chỉ là cách một khoảng hơi xa, biểu cảm của anh nhìn không rõ lắm.
“Wow!” Lý Lam nhịn không được cảm thán ra tiếng, “Lớp trưởng cũng quá lãng mạn rồi nhỉ?”
Cô nói: “Cậu ấy chắc chắn sẽ nhìn thấy cậu thường xuyên ở cửa lớp 11-1. Chúa ơi, tớ xúc động muốn khóc quá.”
Vưu Niệm ngoài miệng thì nói Lý Lam quá phóng đại, nhưng trong lòng không hiểu sao lại sinh ra một chút cảm xúc vui sướng và cả kiêu ngạo.
Buổi chiều lúc tan học, Vưu Niệm và Lục Thanh Trạch cùng đến căng tin ăn cơm.
“Có phải anh thường xuyên nhìn trộm em ở cửa không?” Vưu Niệm nhớ tới chuyện giữa trưa, không khỏi tò mò nói.
Lục Thanh Trạch “Ừ” một tiếng.
Vưu Niệm cười: “Cách xa như vậy có thể nhìn thấy cái gì chứ?”
Lục Thanh Trạch cười khẽ một tiếng, không trả lời.
Cô có thể không biết rằng người nhìn cô ở phía bên kia thực sự không chỉ có một mình anh. Thỉnh thoảng anh còn nghe được các chàng trai lớp khác nói “nhìn Vưu Niệm lại đi ra rồi kìa”. Đôi khi, anh còn mong Vưu Niệm đừng quá xinh đẹp, như vậy cô sẽ không bị các chàng trai vị thành niên khác chú ý quá mức.
Lục Thanh Trạch thở ra một hơi, mặt không biểu cảm, chuyển đề tài: “Buổi tối em muốn ăn cái gì?”
“Ăn mì thịt bò đi.”
Lục Thanh Trạch: “Được, em tìm chỗ trước, anh đi mua.”
Căng tin lớn ồn ào, thật vất vả Vưu Niệm mới tìm được một chỗ ngồi xuống.
Chỉ chốc lát sau, bên tai đã vang lên một giọng nữ, “Xin hỏi, nơi này có người ngồi chưa?”
Vưu Niệm cũng không ngẩng đầu lên: “Còn có một người nữa.”
“Được, cảm ơn bạn.” Dứt lời, hai nữ sinh ngồi ở hai vị trí còn lại trên bàn bốn người.
Học sinh trường Tân Trung rất đông, bữa tối cao điểm thường kín bàn.
Vưu Niệm không quá để ý, ánh mắt chuyển hướng về phía khu bán mì ống, vừa lúc đối mặt với Lục Thanh Trạch đang quay đầu lại tìm kiếm cô.
Lục Thanh Trạch cười với cô, lại quay lại tiếp tục xếp hàng.
Hai nữ sinh bên cạnh vừa ăn vừa tán gẫu.
Nữ sinh tóc ngắn ngồi bên cạnh Vưu Niệm nói: “Cậu còn chưa xin được phương thức liên lạc của Lục Thanh Trạch sao? ”
Vưu Niệm rảnh rỗi chợt nghe thấy cái tên quen thuộc, dựng thẳng tai.
Nữ sinh có diện mạo thanh tú, cột tóc đuôi ngựa ngồi đối diện nhụt chí lắc đầu.
“Anh ấy thật sự rất đẹp trai, nói không chừng đã có bạn gái rồi.”, nữ sinh tóc ngắn nói.
“Hơn nữa còn là học bá. Người lên sân khấu nhận học bổng trong lễ khai giảng đẹp trai nhất chính là anh ấy.” Nữ sinh cột tóc đuôi ngựa cũng phụ họa.
Cô gái tóc ngắn suy nghĩ một chút: “Bạn tớ có một chị gái đang học lớp 11, hay là tớ tìm bạn ấy hỏi thăm một chút?”
“Được ____”
“—— không cần đâu.” Vưu Niệm đột nhiên mở miệng, cắt đứt cuộc đối thoại bên cạnh.
Hai nữ sinh lớp 10 kinh ngạc nhìn về phía Vưu Niệm.
Vưu Niệm đối mặt với hai người kia, khóe môi khẽ cong lên: “Tôi có thể nói cho các cậu biết.”
Hai nữ sinh liếc nhìn nhau, đem sự nghi ngờ nhìn nữ sinh xinh đẹp này.
“Lục Thanh Trạch đã có bạn gái rồi, hơn nữa còn rất đẹp nha.” Đôi mắt của cô nháy một cái, hiện lên một nụ cười nghịch ngợm.
Nữ sinh cột tóc đuôi ngựa “keng” một tiếng, nhụt chí cúi đầu.
Cô gái tóc ngắn lại lẩm bẩm: “Có thể đẹp như thế nào…”
Các bạn cùng lớp của cô cũng rất xinh đẹp.
Vưu Niệm nghe được, cười khẽ: “Gần như xinh đẹp như tôi!”
Nữ sinh cột tóc đuôi ngựa nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô, lại “keng” một cái, mặt ửng đỏ lên.
Cô gái tóc ngắn cũng nhìn Vưu Niệm một cách khó tin: “Cậu có biết bạn gái của anh ấy không?”
Vưu Niệm gật đầu, mấp máy môi.
Vừa định nói chuyện, mặt bàn trước mặt cô đột nhiên có thêm một mâm cơm.
Ngoài một bát mì bò, có hai bát nhỏ với ớt và giấm.
Lục Thanh Trạch đặt phần của cô xuống, ngay sau đó lại đi lấy phần của mình.
Hai nữ sinh kia kinh ngạc nhìn bóng lưng của Lục Thanh Trạch, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
“Cậu…”
Vưu Niệm cho nửa bát giấm vào tô mì, thản nhiên gật đầu: “Không sai, tôi chính là bạn gái của anh ấy. Nếu hai cậu muốn thông tin liên lạc, của anh ấy, tôi có thể cho.”
“Không cần, không cần.” Trong không khí có chút mùi giấm chua, nữ sinh tóc cột tóc đuôi ngựa liên tục lắc đầu.
Khi Lục Thanh Trạch quay lại lần nữa, hai nữ sinh kia đã vội vàng ăn xong rồi rời đi.
Anh nhìn bát mì của Vưu Niệm, kinh ngạc hỏi: “Anh vừa rót nửa chén giấm cho em, em cho hết vào bát rồi sao?”
Có phải hơi khoa trương không?
Vưu Niệm cười một tiếng, cuộn sợi mì quanh đũa.
“Em thích ghen, anh không biết sao?”
Giọng điệu cô nghe có vẻ không tốt, bỏ mì vào miệng.
Vị chua cay nồng đậm trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ khoang miệng.
Vưu Niệm nhíu nhíu mày, nuốt mì xuống.
Lục Thanh Trạch:…
Mấy ngày sau chuyện này, khối 11 truyền ra một tin đồn —— bạn gái của Lục Thanh Trạch lớp 11-1 siêu xinh đẹp, còn đặc biệt thích ghen tuông, vô cùng khó chọc.
Khi từ trong miệng Lý Lam biết được lời đồn này, Vưu Niệm nhớ tới hai nữ sinh ngày đó, có hơi dở khóc dở cười.
Chẳng lẽ hai cô bé đó cho rằng cô đang cố tình ghen để thị uy hay sao? Khó trách tin đồn lại lan nhanh như vậy…
*
Lúc mới yêu, Vưu Niệm không nghĩ tới có thể hẹn hò với Lục Thanh Trạch lâu dài. Cô chưa từng có bạn trai, cũng không biết nên duy trì một mối quan hệ như thế nào. Hơn nữa tính tình của cô cũng không tính là tốt, nói không chừng ngày nào đó sẽ chia tay.
Cô cũng không nghĩ tới chuyện, hai người vừa hẹn hò đã qua lại hơn hai năm, cùng nhau trải qua cả thời trung học.
Càng không ngờ chính là, dưới sự hướng dẫn của Lục Thanh Trạch, cô đã thuận lợi thông qua kỳ thi tuyển sinh tự chủ của đại học A, trở thành sinh viên trúng tuyển đại học A.
Vào tháng 7, cùng với kết quả tuyển sinh, sinh nhật lần thứ 18 của Vưu Niệm cũng đã đến.
Vào ngày sinh nhật của bản thân, cô đã nhận được một món quà lớn.
Trong đó quà Lý Lam tặng cho cô là đặc biệt nhất, là mấychiếc đĩa CD khó để miêu tả, nó giống với mấy cuốn truyện tranh mà còn từng đọc với đám bạn.
Nói thật, Vưu Niệm cũng có chút tò mò, vì thế một buổi chiều đã mang theo đĩa CD đến nhà Lục Thanh Trạch.
Trong nhà Lục Thanh Trạch có một chiếc DVD kiểu cũ do chủ nhà để lại, vừa vặn có ích.
Mùa hè oi bức, trong phòng khách chỉ có một chiếc quạt đứng, mở đến nấc lớn nhất nhưng vẫn không ngừng lắc đầu.
Rèm cửa được kéo lên, toàn bộ phòng khách im lặng.
Lục Thanh Trạch vốn không muốn xem cái này, ở tuổi này của anh, xem loại phim này rất dễ bị tác động. Nhưng không từ chối được yêu cầu của Vưu Niệm, anh vẫn đặt đĩa CD vào ổ.
Lúc đầu cốt truyện rất bình thường, là một cặp vợ chồng trẻ đi đến bờ biển nghỉ dưỡng.
Sau khi đến khu nghỉ dưỡng, cảnh đột nhiên thay đổi, hai người vừa vào cửa liền hôn nhau. Sau đó bắt đầu một loạt các quá trình như cởi quần áo.
Vưu Niệm một bên ghét bỏ vẻ ngoài của nam chính, một bên nhịn không được tò mò.
Trong khi nam diễn viên đang cố cởi quần, hình ảnh trên màn hình lại tối sầm.
Vưu Niệm nhíu mày nhìn về phía Lục Thanh Trạch: “Tắt đèn rồi làm gì vậy? Anh không tò mò sao?”
Lục Thanh Trạch mím môi, ánh mắt rất sâu: “Đừng nhìn. Không tò mò.”
Vưu Niệm “Hừ” một tiếng, “Vì sao không nên tò mò? Anh đã bao giờ thấy chưa?”
Sắc mặt Lục Thanh Trạch dần dần đỏ lên. Anh đã từng xem một video nhỏ trong điện thoại di động của các nam sinh khác trong lớp.
Vưu Niệm thấy phản ứng của anh liền biết, lập tức bất mãn: “Như vậy không công bằng, em còn chưa từng được xem qua.”
Lục Thanh Trạch không biết nên nói như thế nào: “Rất khó coi… Đừng nhìn.”
Vưu Niệm chớp chớp mắt: “Vậy anh cho em xem đi.”
Lục Thanh Trạch:…
Ánh sáng trong căn phòng ảm đạm, bầu không khí dần dần trở nên mập mờ, sự tình cũng dần dần đi đến bờ vực của sự mất khống chế.
Khi Vưu Niệm đầu đầy mồ hôi nằm trong phòng ngủ của Lục Thanh Trạch, cô nhịn không được mà cắn anh.
Lục Thanh Trạch thấp giọng hỏi: “Rất đau sao?”
Anh thấp giọng khàn khàn, so với bình thường nhiễm thêm vài phần dục sắc, cực kì dễ nghe.
Vưu Niệm buông ra, mặt mày nhíu lại: “Đương nhiên, rất đau!”
Lục Thanh Trạch kêu lên một tiếng, “Anh cũng đau.”
Vưu Niệm: “Vậy anh rút ra đi!”.
Cmn yêu với thương
Ngoài miệng anh nói đau, hành vi lại không buông tha cho cô.
Lúc chiều chạng vạng, Lục Thanh Trạch mới bế cô vào phòng tắm.
Cố gắng tắm rửa, Vưu Niệm thay áo sơ mi của Lục Thanh Trạch, nằm trên sô pha không muốn nhúc nhích.
Lần kiểm nghiệm thân thể đầu tiên thực sự không thể nói là tốt. Cho dù dáng người Lục Thanh Trạch còn tốt hơn nam chính trong video, chuyện này cũng không thể bù đắp được bóng ma tâm lí lúc ban chiều.
“Lục Thanh Trạch, em không muốn làm với anh nữa.” Thấy Lục Thanh Trạch từ phòng tắm đi ra, Vưu Niệm căng mặt nói.
Lục Thanh Trạch sờ mặt cô, giọng nói trầm thấp: “Không cho phép nói lung tung!”
Không muốn làm điều đó với anh, cô còn muốn làm điều đó với ai?
Ở nhà anh ăn cơm tối, Vưu Niệm được Lục Thanh Trạch đưa về nhà.
Bởi vì lần trải nghiệm này không vui, mấy ngày liên tiếp Vưu Niệm cũng không đến nhà Lục Thanh Trạch nữa.
Mãi đến vài ngày sau, cô chính thức nhận được thư mời nhập học của đại học A, mới một lần nữa đến nhà Lục Thanh Trạch chơi.
Kết quả trong lúc chơi đùa, lại chơi đến trên giường.
Lần này là kinh nghiệm hoàn toàn khác.
Vưu Niệm cảm nhận được lạc thú, hơn nữa không chỉ một lần.
Sau khi kết thúc, cô mệt mỏi và buồn ngủ.
“Lục Thanh Trạch, mấy ngày nay anh lén học phải không?” Cô nhắm mắt lẩm bẩm nói.
Chóp mũi ngửi thấy mùi hương mát lạnh quen thuộc, môi Lục Thanh Trạch lại phủ lên.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe được giọng lnói của Lục Thanh Trạch: “Biết anh giỏi như vậy? Vậy thì em chỉ có thể muốn làm với anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.