Chương 55: Buổi ăn đầu tiên
Bao Phuong Nghi Ma
14/06/2024
Như đã sắp xếp từ trước, Tư Hạ sau một tuần nữa lại phải tạm xa gia đình nhỏ mà tiếp tục lên thành phố để học tập và làm việc. Cô cầm rất nhiều túi đồ nặng nề bước lên kí túc xá, nở một nụ cười vui vẻ mở cửa. Thế nhưng bên trong phòng Bội Ngọc và Nghiên Nghiên vẫn chưa đến, cô có chút buồn chán, một tay sắp xếp đồ đạc vào tủ, một tay lại soạn rất nhiều đồ ăn đem từ quê lên.
Bội Ngọc vẫn còn ở nhà với ba mẹ, còn Nghiên Nghiên thì phải đến thành phố khác để kiếm thông tin làm bài báo nộp cho trường. Có lẽ cô sẽ phải ở đây một mình trong vài ngày. Cô thở dài một cái, nhìn xung quanh trống vắng đến ngộp thở.
Điện thoại vang lên, Tư Hạ có chút giật mình, nhưng khi nhìn thấy là cuộc gọi của anh thì sắc mặt có chút tươi vui hơn hẳn, nhanh nhẹn bật loa ngoài để nghe giọng anh rõ hơn.
“Tư Hạ, em vừa lên thành phố đúng không? Chúng ta có thể đi ăn cùng nhau rồi chứ?”
Cô phì cười đến tít cả mắt, gật gật đầu ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Bách Triết vừa hay chiều nay không có giờ tập luyện nên đã âm thầm đặt trước một nhà hàng thịt nướng gần trung tâm thành phố. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen bóng nhẵn lái xe về phía thành phố của cô.
Tư Hạ rất mong chờ vào buổi hẹn hò đầu tiên, cô đứng trước tủ đồ rất lâu mới có thể lựa được một chiếc đầm hai dây suông qua gối màu nâu hạt gạo rất thanh tao. Cô đánh một chút son màu đỏ đào, dậm lại một chút phấn che đi quầng thâm mắt, sau đó mang một chiếc túi xách hãng Prada do Bội Ngọc mua tặng bước xuống kí túc xá.
Bách Triết đứng sẵn trước cổng, đút tay vào túi quần uy nghiêm đứng hướng về phía trước. Vừa thấy bóng dáng cô bước đến, đôi mắt anh sáng rực, dán chặt vào người con gái xinh đẹp đang đi gần đến. Nhịp tim anh tăng cao, gương mặt nóng lên dần như ngồi trong phòng xông hơi.
Tư Hạ hồn nhiên đi đến hình dáng người con trai đang ngẩn ngơ, mỉm cười một cái, để lộ chiếc đồng điếu dưới khóe miệng rất duyên.
Bách Triết nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, hình bóng cô hiện rõ trong đáy mắt anh với vẻ ôn nhu cưng chiều. Tư Hạ điều chỉnh dây an toàn bên phải vai cô, vừa hay lại nhìn thấy dãy ghế đằng sau có chiếc gối cổ nhỏ xếp chồng lên một cái mền mỏng màu hồng, cô thấy lạ bèn hỏi người đàn ông bên cạnh.
- Bách Triết, lát nữa anh còn có hẹn với cô gái khác hả?
Giọng nói cô trong trẻo, ngọt nhẹ như đường mật thấm vào đầu lưỡi khiến cho anh không thể tập trung lái xe mà cứ nhìn qua kính chiếu hậu để nhìn ngắm khuôn mặt của cô. Anh nghe xong liền phì cười, bàn tay phải đang cầm vô lăng đưa lên xoa nhẹ lấy đầu cô.
–Em nghĩ xem, mới nhận được lời đồng ý của em, chẳng lẽ anh lại đi lén phén với người khác nữa sao?
Tư Hạ phồng má nhìn chằm chằm về phía hai món đồ kì lạ nằm bên dưới ghế sau, gương mặt khó chịu như muốn hỏi thẳng anh xem hai món đồ đó để làm gì, tại sao lại còn là màu hồng nữa chứ?
Chiếc xe dừng lại sau khi đèn giao thông chuyển sang đỏ, Bách Triết đưa mắt nhìn cô, dường như không cần nói anh cũng biết cô đang cảm thấy khó chịu vì điều gì, anh xoay người, lấy hai món đồ đó lên rồi đưa vào đùi cô, anh kéo gạt lên số, vừa lái xe, vừa giải thích cặn kẽ cho cô hiểu.
- Cái này anh mua cho em, cái gối để khi em ngồi xe hay làm việc ngã lưng ra sẽ đỡ đau cổ, còn cái mền này của riêng em trên xe anh, khi em buồn ngủ có thể sử dụng nó.
Tư Hạ tròn xoe mắt sờ sờ lấy cái gối mềm mại, đôi mắt trong veo nhìn về phía anh cùng theo đó là một nụ cười hồn nhiên vô cùng. Cô mân mê hai món đồ trên tay, nghi hoặc còn hỏi lại anh cho chắc chắn, anh cũng chỉ kiên nhẫn khẽ trả lời “Ừm” một tiếng.
Đường đến trung tâm thành phố không quá xa, nhưng vì là ba bốn giờ chiều nên rất đông xe cộ ngoài đường vì đây là giờ chánh người dân từ quê lên thành phố làm việc lại rất nhiều. Cô ngồi cặm cụi cầm Ipad tranh thủ thời gian để hoàn thành bản vẽ cho khách hàng.
Bách Triết chỉnh miếng chắn ánh sáng trước mặt Tư Hạ, anh nói sau khi đi qua cuối đường này sẽ đến nhà hàng nên cô hãy bỏ đồ vào túi xách cẩn thận trước khi ra khỏi xe. Anh lái xe vào bãi đỗ, nhanh tay tháo dây an toàn cho mình rồi lại nhẹ nhàng tháo dây an toàn cho cô.
Tư Hạ bước xuống xe, xoay xoay cổ chân một cách vững vàng dưới bờ vai rắn chắc của anh đứng đối diện. Ánh mắt cô chạm nhẹ qua tia lửa tình trong đáy mắt của Bách Triết, phút chốc gò má Tư Hạ đỏ ửng, cô không dám nhìn vào đôi mắt sâu hút của Bách Triết nữa.
Anh đút tay vào túi quần, cúi đầu hôn nhẹ lên trán của Tư Hạ một cái rồi đưa tay trái cầm lấy tay Tư Hạ bước vào nhà hàng. Bàn ăn của hai người nằm sâu phía trong cùng của nhà hàng, các gian bàn đền được ngăn cách với nhau bằng những khúc gỗ to, mang lại cảm giác lãng mạn và riêng tư.
Cô ngồi xuống dãy gỗ, nhìn người đàn ông khôi ngô đối diện, sau đó liền than thở rằng kí túc xá chỉ còn lại một mình cô, vừa hay lại được đi ăn cùng anh nên đỡ sợ. Dù sao cô cũng là người nhát gan, rất sợ ma và sợ trộm cướp biến thái đột nhập vào kí túc xá.
Bách Triết đang chăm chú nướng thịt, nghe thấy cô nói gương mặt anh liền suy tư. Anh cảm thấy có lỗi với cô vô cùng vì lúc cô gặp nguy hiểm anh không ở bên cạnh. Tư Hạ chỉ mỉm cười lắc đầu, cô không phải người để bụng những chuyện này, anh cũng đã cố gắng giúp đỡ cho cô rồi.
- Anh có thể cho em ở cùng phòng trong Cục Cảnh Sát tối nay không?
Anh phì cười, chỉ nhẹ gật đầu một cái.
- Em muốn ở đó cùng anh cả tuần, cả tháng cũng được.
Bách Triết đưa mắt thâm tình nhìn cô, chỉ thấy Tư Hạ vô tư cười đến tít cả mắt. Anh gắp lấy một miếng thịt vừa chín tới trong khay nướng bỏ vào dĩa cho cô. Tư Hạ ngoan ngoãn cảm ơn rồi cho vào miệng.
Oái…
Bách Triết chìa tay ra trước mặt Tư Hạ, đôi mắt cô ngấn nước vì nóng, sau đó lại theo phản xạ nhả miếng thịt bò còn nóng hổi trong miệng ra tay Bách Triết. Anh lấy miếng khăn giấy đưa cho Tư Hạ lau miệng rồi mới rụt tay về để tảng thịt xuống chiếc đĩa trống gần đó.
- Cẩn thận bỏng đó, thịt còn nhiều lắm, em ăn no rồi mới được về. Em gầy lắm đó.
Tư Hạ nuốt một ngụm nước lớn như muốn dịu bớt sự bỏng rát bên trong lưỡi, về sau dần trở nên cảnh giác hơn, không dám ăn quá nhanh. Anh nhận ra cô rất thích ăn thịt bò, vì thế nên anh luôn sắp xếp đưa cô đến các quán thịt bò để cô ăn thỏa thích.
Anh phải vỗ béo cô.
Phải nuôi cho cô nhóc 18 tuổi này có da có thịt hơn mới xinh đẹp.
Bụng cô no căng, nhìn về hướng nhân viên đang đem bill tiền đến đặt trên bàn. Bách Triết nhẹ lấy chiếc điện thoại chuẩn bị quét mã QR để trả tiền thì bị bàn tay nhỏ ngăn lại, cô cười gượng hạ giọng chỉ đủ anh nghe thấy.
- Bách Triết, em ăn nhiều quá, để anh trả tiền thì không hay lắm. Hay chúng ta chia một nửa được không?
Ánh mắt Tư Hạ có chút tội nghiệp, như con mèo nhỏ đang khẩn cầu sự đồng ý của chủ nhân vậy. Bách Triết phì cười một cái, sau đó liền ôn nhu cất giọng:
- Xem như tiền anh là tiền em, em muốn trả thì anh có cách khác cho em trả.
Dứt câu Tư Hạ liền ngồi ngay ngắn không quấy phá để anh trả tiền. Cô theo anh ngồi vào bên trong xe, nhìn anh đang chỉnh nhiệt độ máy lạnh trong xe vì thấy cô mặc đầm rất phông phanh.
Đột nhiên anh bật cười một cái, lộ rõ cái đồng tiền lún sâu bên má phải.
- Được rồi, bây giờ trả phí cho anh đi.
Giọng nói anh trầm ấm, vang vọng khắp cả xe. Cô tròn mắt, nắm chặt chiếc túi xách không có nổi năm trăm nghìn. Quả thật cô áy náy, nhưng mà cô không đủ một phần mười bill tính tiền nữa, chỉ trách khi nãy lại ăn quá nhiều.
Em không có tiền…
Cô không kiềm chế được mà tỏ vẻ đáng thương, chẳng lẽ anh sẽ để cô lại đây làm nhân viên tích góp đến khi đủ tiền trả anh sẽ cho cô về nhà hay sao…
Ngón tay thon dài của anh chạm nhẹ vào má, dường như muốn nói điều gì đó. Tư Hạ đỏ mặt, bàn tay không tự chủ mà nắm vào nhau cực kì hồi hộp.
Chụt…
Đôi môi căng mọng mang theo một chút hương đào từ son môi lướt nhẹ qua gò má của anh. Trái tim cô đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, sau khi hôn xong chỉ dám ngồi ngay ngắn cầm chặt dây an toàn, mắt nhắm chặt như không muốn nhìn lấy biểu cảm của người đàn ông kế bên.
Bách Triết đưa tay che đôi mắt vui sướng của mình, khuôn miệng kéo căng hết cỡ. Anh khởi động động cơ, lái xe ra khỏi garage của nhà hàng. Anh dừng xe chờ đèn đỏ, vừa hay nhìn thấy cô đang loay hoay muốn bật nhạc trên thiết bị xác định vị trí của xe. Bách Triết chỉ dẫn tận tình, cuối cùng cũng hài lòng nghe được thể loại nhạc mà cô yêu thích.
Cả ngày phải ngồi xe đò từ quê lên thành phố cũng mất hơn 3 tiếng, đến kí túc xá hay kể cả trên xe cũng phải làm việc để kiếm chút ít tiền, vài ba bản nhạc trôi qua khiến đôi mắt Tư Hạ mệt mỏi chìm dần vào giấc ngủ. Từ nhà hàng về đến Cục Cảnh Sát phải mất gần 1 tiếng, hiện tại vừa tròn 7 giờ, con đường trở về cũng không đến nỗi quá đông đúc.
Bách Triết tận dụng chiếc đèn đỏ tiếp theo, nhẹ nhàng lấy mền và gối phía ghế sau chỉnh cho cổ cô được cố định vào gối chống đau mỏi, anh đắp nhẹ mền lên người cô, hầu như rất kín phần phía trên vì sợ cô mặc áo mỏng dễ cảm. Đôi mắt đen láy của anh dán chặt lên gương mặt xinh đẹp của cô, cuối cùng không nhịn được mà chồm người lên hôn vào má cô một cái.
Anh lái xe rất cẩn thận, mỗi góc quẹo đều giảm tốc độ hết mức để cô không bị quán tính kéo người đi quá nhiều. Một trạm canh gác cúi đường càng ngày hiện càng rõ, anh giảm tốc độ, lái đến trạm canh gác rồi lấy trong ngăn chứa đồ phía ghế phụ một tấm thẻ xanh đưa ra trước mặt. Người đàn ông trạc 20 tuổi vui vẻ cất giọng.
- Đàn anh, sướng nhất anh rồi, sắp được đảm nhiệm chức trưởng ban lại còn có một cô gái xinh đẹp đồng hành.
Bách Triết khẽ đưa mắt nhìn người con gái đang ngủ ngon trong chăn, anh mỉm cười một cái rồi lái xe vào trong địa phận Cục.
Cô nặng nề mở mắt, trong mơ màng nhìn qua người đàn ông bên cạnh đang lướt điện thoại liền trở nên an tâm hơn nhiều. Bách Triết đưa tay chỉnh lại mền cho Tư Hạ, vừa hay lại bị bàn tay cô giữ lại. Cô sợ anh có ý đồ xấu với mình nên giữ khư khư chiếc mền trong lòng.
Bách Triết bật cười, dùng tay xoa lấy đầu cô một cách nâng niu, đợi đến khi cô tỉnh ngủ hẳn thì anh mới tắt nhạc và động cơ xe rồi đưa cô về phòng của mình.
Phòng của anh nằm ở cuối dãy hành lang khu B, nó là một khu vực lớn nằm phía sau Cục chính, là nơi nghỉ ngơi của hầu hết các Cảnh sát nơi đây. Tư Hạ choáng ngợp bởi khung cảnh hiện đại trước mặt, từng bước chân cũng rụt rè hơn.
Bách Triết đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Tư Hạ, đưa đến phòng mình.
Một căn phòng với các bức tường màu trắng nhàn nhạ, chỉ có lấp ló những áng đèn vàng đậm khiến căn phòng trở nên ảm đạm hơn rất nhiều. Tư Hạ cẩn thận ngồi xuống sofa, nhìn ngắm toàn cảnh căn phòng tuy nhỏ những có đủ chỗ tiếp khách, nơi làm việc kể cả giường ngủ.
Bách Triết đem đến một ly trà thảo mộc làm dịu giấc ngủ đem đến để lên bàn, sau đó mới cúi người dọn dẹp hết sấp tài liệu mà dạo này anh đã nghiên cứu.
Tư Hạ trở nên e dè, ngồi ngay ngắn ở một góc trên sofa lớn, nhìn theo bóng dáng của Bách Triết đang quỳ một gối sắp xếp lại tài liệu ngay ngắn dưới sàn thảm lông mịn.
Ánh mắt anh vô tình va phải đôi mắt thơ ngây của người con gái trước mặt.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy hơi thở của cả hai. Bách Triết yên lặng, nhanh chóng nghe thấy tiếng tim đập mạnh của Tư Hạ. Anh cảm nhận cô ngày càng gượng gạo, vì thế nên mới viện cớ đi tắm trước để cô thích nghi ở đây hơn.
Cảm nhận tiếng nước chảy róc rách bên tai, Tư Hạ thả lỏng cơ thể đang gồng chặt của mình. Mặc dù cô cũng đã theo anh về nhà rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô đến đây với tư cách là bạn gái của anh, thật sự rất hồi hộp. Tư Hạ cẩn trọng nhấc từng bước chân khẽ khàng đi khắp nơi trong phòng để ngắm nghía từng thứ một.
Cô đứng trầm ngâm ở một kệ tủ gần tủ sách rất lâu. Người con trai sắp đến cái ngưỡng 30 tuổi ấy đã từng rất huy hoàng. Trên kệ để rất nhiều huân chương và hình ảnh anh được trao thưởng kín tại các buổi tọa đàm lớn. Bên dưới kệ còn có một hộc nhỏ, cô tò mò mở ra thì nhìn thấy những tấm hình lúc trước anh đã chụp cùng Tô Vy.
Trong lòng cô không cảm thấy ghen tị hay một đợt gợn sóng nào. Tư Hạ chỉ nhẹ nhìn hai người họ, nụ cười hạnh phúc biết bao, cô dặn lòng cũng sẽ không làm cho Tô Vy trên trời thất vọng. Sấp ảnh hơi dày sắp được lật hết, bức ảnh cuối cùng là hình dáng người con trai cao lớn, làn da có chút trắng trẻo đội nón tốt nghiệp tại trường đại học MIT danh giá.
Tư Hạ ngắm thật kĩ từng đường nét sắc sảo trên gương mặt của anh rồi lại nhẹ nhàng cất nó vào hộc tủ. Tiếng nước chảy vang vọng từ bên trong phòng tắm dần tắt, cô sợ khiến anh khó chịu liền chạy đến ghế sofa rồi tay cầm điều khiển bấm bật thật nhanh.
Cô không rành về các bộ phim trên màn hình tivi, liền bấm đại vào một bộ phim Mỹ rồi giả bộ ngoan ngoãn ngồi xem.
Bách Triết với một chiếc áo thun xanh đậm và quần sọt ngang gối cùng chiếc khăn đang ẩm ướt trên đầu từ nhà tắm bước ra. Anh ngó nghiêng xung quanh, cuối cùng cung. nhìn thấu cô đang xem phim trên ghế sofa.
Anh không nghĩ nhiều, ánh mắt liếc sơ tên bộ phim rồi định đến tủ lấy một ít đồ, nhưng đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó.
Đừng…
Bách Triết phi nhanh đến sofa cách nhà tắm 5 6 mét chỉ bằng vài bước chân, ngã nhào trước mặt cô, nhưng lại nhanh chóng dùng tay che mắt cô lại.
Song, phim chiếu đến cảnh một cặp đôi đang ôm hôn nhau thắm thiết trên giường, cũng may âm thanh được chèn vào là một bản nhạc nên không khiến cảnh tượng thêm ngượng ngùng.
A…
Tư Hạ giật mình, nước từ tách trà trên bàn theo sự va chạm của anh liền đổ ngược về phía đùi cô, khiến chiếc áo đầm ướt một mảng lớn.
Bách Triết không che nổi sự hoảng hốt trên gương mặt, nhanh tay vơ lấy hộp khăn giấy đưa hết cho cô. Tư Hạ không tức giận, chỉ bất ngờ đứng lên, lúc này cô mới nhớ ra mình còn chẳng đem theo đồ đạc cá nhân gì.
Vải nâu họa tiết hoa trên đầm cô khá mỏng, dễ dàng nhìn thấy mọi thứ nếu bị ướt thế nên cô lại càng hoảng loạn. Bách Triết đơ người, chỉ có thể nhìn cô loay hoay chạy vào nhà tắm thì mặt liền nóng bừng như than đốt.
Bội Ngọc vẫn còn ở nhà với ba mẹ, còn Nghiên Nghiên thì phải đến thành phố khác để kiếm thông tin làm bài báo nộp cho trường. Có lẽ cô sẽ phải ở đây một mình trong vài ngày. Cô thở dài một cái, nhìn xung quanh trống vắng đến ngộp thở.
Điện thoại vang lên, Tư Hạ có chút giật mình, nhưng khi nhìn thấy là cuộc gọi của anh thì sắc mặt có chút tươi vui hơn hẳn, nhanh nhẹn bật loa ngoài để nghe giọng anh rõ hơn.
“Tư Hạ, em vừa lên thành phố đúng không? Chúng ta có thể đi ăn cùng nhau rồi chứ?”
Cô phì cười đến tít cả mắt, gật gật đầu ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Bách Triết vừa hay chiều nay không có giờ tập luyện nên đã âm thầm đặt trước một nhà hàng thịt nướng gần trung tâm thành phố. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen bóng nhẵn lái xe về phía thành phố của cô.
Tư Hạ rất mong chờ vào buổi hẹn hò đầu tiên, cô đứng trước tủ đồ rất lâu mới có thể lựa được một chiếc đầm hai dây suông qua gối màu nâu hạt gạo rất thanh tao. Cô đánh một chút son màu đỏ đào, dậm lại một chút phấn che đi quầng thâm mắt, sau đó mang một chiếc túi xách hãng Prada do Bội Ngọc mua tặng bước xuống kí túc xá.
Bách Triết đứng sẵn trước cổng, đút tay vào túi quần uy nghiêm đứng hướng về phía trước. Vừa thấy bóng dáng cô bước đến, đôi mắt anh sáng rực, dán chặt vào người con gái xinh đẹp đang đi gần đến. Nhịp tim anh tăng cao, gương mặt nóng lên dần như ngồi trong phòng xông hơi.
Tư Hạ hồn nhiên đi đến hình dáng người con trai đang ngẩn ngơ, mỉm cười một cái, để lộ chiếc đồng điếu dưới khóe miệng rất duyên.
Bách Triết nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, hình bóng cô hiện rõ trong đáy mắt anh với vẻ ôn nhu cưng chiều. Tư Hạ điều chỉnh dây an toàn bên phải vai cô, vừa hay lại nhìn thấy dãy ghế đằng sau có chiếc gối cổ nhỏ xếp chồng lên một cái mền mỏng màu hồng, cô thấy lạ bèn hỏi người đàn ông bên cạnh.
- Bách Triết, lát nữa anh còn có hẹn với cô gái khác hả?
Giọng nói cô trong trẻo, ngọt nhẹ như đường mật thấm vào đầu lưỡi khiến cho anh không thể tập trung lái xe mà cứ nhìn qua kính chiếu hậu để nhìn ngắm khuôn mặt của cô. Anh nghe xong liền phì cười, bàn tay phải đang cầm vô lăng đưa lên xoa nhẹ lấy đầu cô.
–Em nghĩ xem, mới nhận được lời đồng ý của em, chẳng lẽ anh lại đi lén phén với người khác nữa sao?
Tư Hạ phồng má nhìn chằm chằm về phía hai món đồ kì lạ nằm bên dưới ghế sau, gương mặt khó chịu như muốn hỏi thẳng anh xem hai món đồ đó để làm gì, tại sao lại còn là màu hồng nữa chứ?
Chiếc xe dừng lại sau khi đèn giao thông chuyển sang đỏ, Bách Triết đưa mắt nhìn cô, dường như không cần nói anh cũng biết cô đang cảm thấy khó chịu vì điều gì, anh xoay người, lấy hai món đồ đó lên rồi đưa vào đùi cô, anh kéo gạt lên số, vừa lái xe, vừa giải thích cặn kẽ cho cô hiểu.
- Cái này anh mua cho em, cái gối để khi em ngồi xe hay làm việc ngã lưng ra sẽ đỡ đau cổ, còn cái mền này của riêng em trên xe anh, khi em buồn ngủ có thể sử dụng nó.
Tư Hạ tròn xoe mắt sờ sờ lấy cái gối mềm mại, đôi mắt trong veo nhìn về phía anh cùng theo đó là một nụ cười hồn nhiên vô cùng. Cô mân mê hai món đồ trên tay, nghi hoặc còn hỏi lại anh cho chắc chắn, anh cũng chỉ kiên nhẫn khẽ trả lời “Ừm” một tiếng.
Đường đến trung tâm thành phố không quá xa, nhưng vì là ba bốn giờ chiều nên rất đông xe cộ ngoài đường vì đây là giờ chánh người dân từ quê lên thành phố làm việc lại rất nhiều. Cô ngồi cặm cụi cầm Ipad tranh thủ thời gian để hoàn thành bản vẽ cho khách hàng.
Bách Triết chỉnh miếng chắn ánh sáng trước mặt Tư Hạ, anh nói sau khi đi qua cuối đường này sẽ đến nhà hàng nên cô hãy bỏ đồ vào túi xách cẩn thận trước khi ra khỏi xe. Anh lái xe vào bãi đỗ, nhanh tay tháo dây an toàn cho mình rồi lại nhẹ nhàng tháo dây an toàn cho cô.
Tư Hạ bước xuống xe, xoay xoay cổ chân một cách vững vàng dưới bờ vai rắn chắc của anh đứng đối diện. Ánh mắt cô chạm nhẹ qua tia lửa tình trong đáy mắt của Bách Triết, phút chốc gò má Tư Hạ đỏ ửng, cô không dám nhìn vào đôi mắt sâu hút của Bách Triết nữa.
Anh đút tay vào túi quần, cúi đầu hôn nhẹ lên trán của Tư Hạ một cái rồi đưa tay trái cầm lấy tay Tư Hạ bước vào nhà hàng. Bàn ăn của hai người nằm sâu phía trong cùng của nhà hàng, các gian bàn đền được ngăn cách với nhau bằng những khúc gỗ to, mang lại cảm giác lãng mạn và riêng tư.
Cô ngồi xuống dãy gỗ, nhìn người đàn ông khôi ngô đối diện, sau đó liền than thở rằng kí túc xá chỉ còn lại một mình cô, vừa hay lại được đi ăn cùng anh nên đỡ sợ. Dù sao cô cũng là người nhát gan, rất sợ ma và sợ trộm cướp biến thái đột nhập vào kí túc xá.
Bách Triết đang chăm chú nướng thịt, nghe thấy cô nói gương mặt anh liền suy tư. Anh cảm thấy có lỗi với cô vô cùng vì lúc cô gặp nguy hiểm anh không ở bên cạnh. Tư Hạ chỉ mỉm cười lắc đầu, cô không phải người để bụng những chuyện này, anh cũng đã cố gắng giúp đỡ cho cô rồi.
- Anh có thể cho em ở cùng phòng trong Cục Cảnh Sát tối nay không?
Anh phì cười, chỉ nhẹ gật đầu một cái.
- Em muốn ở đó cùng anh cả tuần, cả tháng cũng được.
Bách Triết đưa mắt thâm tình nhìn cô, chỉ thấy Tư Hạ vô tư cười đến tít cả mắt. Anh gắp lấy một miếng thịt vừa chín tới trong khay nướng bỏ vào dĩa cho cô. Tư Hạ ngoan ngoãn cảm ơn rồi cho vào miệng.
Oái…
Bách Triết chìa tay ra trước mặt Tư Hạ, đôi mắt cô ngấn nước vì nóng, sau đó lại theo phản xạ nhả miếng thịt bò còn nóng hổi trong miệng ra tay Bách Triết. Anh lấy miếng khăn giấy đưa cho Tư Hạ lau miệng rồi mới rụt tay về để tảng thịt xuống chiếc đĩa trống gần đó.
- Cẩn thận bỏng đó, thịt còn nhiều lắm, em ăn no rồi mới được về. Em gầy lắm đó.
Tư Hạ nuốt một ngụm nước lớn như muốn dịu bớt sự bỏng rát bên trong lưỡi, về sau dần trở nên cảnh giác hơn, không dám ăn quá nhanh. Anh nhận ra cô rất thích ăn thịt bò, vì thế nên anh luôn sắp xếp đưa cô đến các quán thịt bò để cô ăn thỏa thích.
Anh phải vỗ béo cô.
Phải nuôi cho cô nhóc 18 tuổi này có da có thịt hơn mới xinh đẹp.
Bụng cô no căng, nhìn về hướng nhân viên đang đem bill tiền đến đặt trên bàn. Bách Triết nhẹ lấy chiếc điện thoại chuẩn bị quét mã QR để trả tiền thì bị bàn tay nhỏ ngăn lại, cô cười gượng hạ giọng chỉ đủ anh nghe thấy.
- Bách Triết, em ăn nhiều quá, để anh trả tiền thì không hay lắm. Hay chúng ta chia một nửa được không?
Ánh mắt Tư Hạ có chút tội nghiệp, như con mèo nhỏ đang khẩn cầu sự đồng ý của chủ nhân vậy. Bách Triết phì cười một cái, sau đó liền ôn nhu cất giọng:
- Xem như tiền anh là tiền em, em muốn trả thì anh có cách khác cho em trả.
Dứt câu Tư Hạ liền ngồi ngay ngắn không quấy phá để anh trả tiền. Cô theo anh ngồi vào bên trong xe, nhìn anh đang chỉnh nhiệt độ máy lạnh trong xe vì thấy cô mặc đầm rất phông phanh.
Đột nhiên anh bật cười một cái, lộ rõ cái đồng tiền lún sâu bên má phải.
- Được rồi, bây giờ trả phí cho anh đi.
Giọng nói anh trầm ấm, vang vọng khắp cả xe. Cô tròn mắt, nắm chặt chiếc túi xách không có nổi năm trăm nghìn. Quả thật cô áy náy, nhưng mà cô không đủ một phần mười bill tính tiền nữa, chỉ trách khi nãy lại ăn quá nhiều.
Em không có tiền…
Cô không kiềm chế được mà tỏ vẻ đáng thương, chẳng lẽ anh sẽ để cô lại đây làm nhân viên tích góp đến khi đủ tiền trả anh sẽ cho cô về nhà hay sao…
Ngón tay thon dài của anh chạm nhẹ vào má, dường như muốn nói điều gì đó. Tư Hạ đỏ mặt, bàn tay không tự chủ mà nắm vào nhau cực kì hồi hộp.
Chụt…
Đôi môi căng mọng mang theo một chút hương đào từ son môi lướt nhẹ qua gò má của anh. Trái tim cô đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, sau khi hôn xong chỉ dám ngồi ngay ngắn cầm chặt dây an toàn, mắt nhắm chặt như không muốn nhìn lấy biểu cảm của người đàn ông kế bên.
Bách Triết đưa tay che đôi mắt vui sướng của mình, khuôn miệng kéo căng hết cỡ. Anh khởi động động cơ, lái xe ra khỏi garage của nhà hàng. Anh dừng xe chờ đèn đỏ, vừa hay nhìn thấy cô đang loay hoay muốn bật nhạc trên thiết bị xác định vị trí của xe. Bách Triết chỉ dẫn tận tình, cuối cùng cũng hài lòng nghe được thể loại nhạc mà cô yêu thích.
Cả ngày phải ngồi xe đò từ quê lên thành phố cũng mất hơn 3 tiếng, đến kí túc xá hay kể cả trên xe cũng phải làm việc để kiếm chút ít tiền, vài ba bản nhạc trôi qua khiến đôi mắt Tư Hạ mệt mỏi chìm dần vào giấc ngủ. Từ nhà hàng về đến Cục Cảnh Sát phải mất gần 1 tiếng, hiện tại vừa tròn 7 giờ, con đường trở về cũng không đến nỗi quá đông đúc.
Bách Triết tận dụng chiếc đèn đỏ tiếp theo, nhẹ nhàng lấy mền và gối phía ghế sau chỉnh cho cổ cô được cố định vào gối chống đau mỏi, anh đắp nhẹ mền lên người cô, hầu như rất kín phần phía trên vì sợ cô mặc áo mỏng dễ cảm. Đôi mắt đen láy của anh dán chặt lên gương mặt xinh đẹp của cô, cuối cùng không nhịn được mà chồm người lên hôn vào má cô một cái.
Anh lái xe rất cẩn thận, mỗi góc quẹo đều giảm tốc độ hết mức để cô không bị quán tính kéo người đi quá nhiều. Một trạm canh gác cúi đường càng ngày hiện càng rõ, anh giảm tốc độ, lái đến trạm canh gác rồi lấy trong ngăn chứa đồ phía ghế phụ một tấm thẻ xanh đưa ra trước mặt. Người đàn ông trạc 20 tuổi vui vẻ cất giọng.
- Đàn anh, sướng nhất anh rồi, sắp được đảm nhiệm chức trưởng ban lại còn có một cô gái xinh đẹp đồng hành.
Bách Triết khẽ đưa mắt nhìn người con gái đang ngủ ngon trong chăn, anh mỉm cười một cái rồi lái xe vào trong địa phận Cục.
Cô nặng nề mở mắt, trong mơ màng nhìn qua người đàn ông bên cạnh đang lướt điện thoại liền trở nên an tâm hơn nhiều. Bách Triết đưa tay chỉnh lại mền cho Tư Hạ, vừa hay lại bị bàn tay cô giữ lại. Cô sợ anh có ý đồ xấu với mình nên giữ khư khư chiếc mền trong lòng.
Bách Triết bật cười, dùng tay xoa lấy đầu cô một cách nâng niu, đợi đến khi cô tỉnh ngủ hẳn thì anh mới tắt nhạc và động cơ xe rồi đưa cô về phòng của mình.
Phòng của anh nằm ở cuối dãy hành lang khu B, nó là một khu vực lớn nằm phía sau Cục chính, là nơi nghỉ ngơi của hầu hết các Cảnh sát nơi đây. Tư Hạ choáng ngợp bởi khung cảnh hiện đại trước mặt, từng bước chân cũng rụt rè hơn.
Bách Triết đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Tư Hạ, đưa đến phòng mình.
Một căn phòng với các bức tường màu trắng nhàn nhạ, chỉ có lấp ló những áng đèn vàng đậm khiến căn phòng trở nên ảm đạm hơn rất nhiều. Tư Hạ cẩn thận ngồi xuống sofa, nhìn ngắm toàn cảnh căn phòng tuy nhỏ những có đủ chỗ tiếp khách, nơi làm việc kể cả giường ngủ.
Bách Triết đem đến một ly trà thảo mộc làm dịu giấc ngủ đem đến để lên bàn, sau đó mới cúi người dọn dẹp hết sấp tài liệu mà dạo này anh đã nghiên cứu.
Tư Hạ trở nên e dè, ngồi ngay ngắn ở một góc trên sofa lớn, nhìn theo bóng dáng của Bách Triết đang quỳ một gối sắp xếp lại tài liệu ngay ngắn dưới sàn thảm lông mịn.
Ánh mắt anh vô tình va phải đôi mắt thơ ngây của người con gái trước mặt.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy hơi thở của cả hai. Bách Triết yên lặng, nhanh chóng nghe thấy tiếng tim đập mạnh của Tư Hạ. Anh cảm nhận cô ngày càng gượng gạo, vì thế nên mới viện cớ đi tắm trước để cô thích nghi ở đây hơn.
Cảm nhận tiếng nước chảy róc rách bên tai, Tư Hạ thả lỏng cơ thể đang gồng chặt của mình. Mặc dù cô cũng đã theo anh về nhà rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô đến đây với tư cách là bạn gái của anh, thật sự rất hồi hộp. Tư Hạ cẩn trọng nhấc từng bước chân khẽ khàng đi khắp nơi trong phòng để ngắm nghía từng thứ một.
Cô đứng trầm ngâm ở một kệ tủ gần tủ sách rất lâu. Người con trai sắp đến cái ngưỡng 30 tuổi ấy đã từng rất huy hoàng. Trên kệ để rất nhiều huân chương và hình ảnh anh được trao thưởng kín tại các buổi tọa đàm lớn. Bên dưới kệ còn có một hộc nhỏ, cô tò mò mở ra thì nhìn thấy những tấm hình lúc trước anh đã chụp cùng Tô Vy.
Trong lòng cô không cảm thấy ghen tị hay một đợt gợn sóng nào. Tư Hạ chỉ nhẹ nhìn hai người họ, nụ cười hạnh phúc biết bao, cô dặn lòng cũng sẽ không làm cho Tô Vy trên trời thất vọng. Sấp ảnh hơi dày sắp được lật hết, bức ảnh cuối cùng là hình dáng người con trai cao lớn, làn da có chút trắng trẻo đội nón tốt nghiệp tại trường đại học MIT danh giá.
Tư Hạ ngắm thật kĩ từng đường nét sắc sảo trên gương mặt của anh rồi lại nhẹ nhàng cất nó vào hộc tủ. Tiếng nước chảy vang vọng từ bên trong phòng tắm dần tắt, cô sợ khiến anh khó chịu liền chạy đến ghế sofa rồi tay cầm điều khiển bấm bật thật nhanh.
Cô không rành về các bộ phim trên màn hình tivi, liền bấm đại vào một bộ phim Mỹ rồi giả bộ ngoan ngoãn ngồi xem.
Bách Triết với một chiếc áo thun xanh đậm và quần sọt ngang gối cùng chiếc khăn đang ẩm ướt trên đầu từ nhà tắm bước ra. Anh ngó nghiêng xung quanh, cuối cùng cung. nhìn thấu cô đang xem phim trên ghế sofa.
Anh không nghĩ nhiều, ánh mắt liếc sơ tên bộ phim rồi định đến tủ lấy một ít đồ, nhưng đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó.
Đừng…
Bách Triết phi nhanh đến sofa cách nhà tắm 5 6 mét chỉ bằng vài bước chân, ngã nhào trước mặt cô, nhưng lại nhanh chóng dùng tay che mắt cô lại.
Song, phim chiếu đến cảnh một cặp đôi đang ôm hôn nhau thắm thiết trên giường, cũng may âm thanh được chèn vào là một bản nhạc nên không khiến cảnh tượng thêm ngượng ngùng.
A…
Tư Hạ giật mình, nước từ tách trà trên bàn theo sự va chạm của anh liền đổ ngược về phía đùi cô, khiến chiếc áo đầm ướt một mảng lớn.
Bách Triết không che nổi sự hoảng hốt trên gương mặt, nhanh tay vơ lấy hộp khăn giấy đưa hết cho cô. Tư Hạ không tức giận, chỉ bất ngờ đứng lên, lúc này cô mới nhớ ra mình còn chẳng đem theo đồ đạc cá nhân gì.
Vải nâu họa tiết hoa trên đầm cô khá mỏng, dễ dàng nhìn thấy mọi thứ nếu bị ướt thế nên cô lại càng hoảng loạn. Bách Triết đơ người, chỉ có thể nhìn cô loay hoay chạy vào nhà tắm thì mặt liền nóng bừng như than đốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.