Chương 27
Phong Tử Tam Tam
22/07/2020
Tác phong làm việc của Lục Khuyên Nhi nhanh nhẹn, hôm sau đã gửi hợp đồng cho thuê qua Lục Lan Xuyên, chỉ là trong miệng liên tục làu bàu "Hóa ra là thuê cho chị dâu, anh dỗ chị ấy vui vẻ với cái giá là quá đủ." Chị ta ở sau lưng anh hẹn hò với người đàn ông khác, Lục ca anh thực sự chịu được vợ mình thông dâm?
Lục Lan Xuyên đương nhiên không hiểu được sự chế giễu trong lòng hắn, đem hợp đồng ra xem, sau đó mới để ý đến cậu ta "Cô ấy là vợ tôi, đối tốt với cô ấy chút thì sao?"
" Là không sao..." Lục Khuyên Nhi cười tít mắt "Chỉ là không nghĩ rằng anh cưng chiều vợ như vậy."
Lục Lan Xuyên dừng lại động tác đang làm, bỗng nhiên cầm hợp động đập vào trán cậu "Nhìn không quen cô ấy cả ngày phơi dưới trời nắng gắt như cá khô có được hay không?"
Hắn xấu hổ nói với người đối diện, Tô Tú mà biết việc này do hắn nhúng tay... có biết bao nực cười, hắn chính là tên đầu sỏ, bây giờ lại làm ra một hành động như chúa cứu thế, nói ra có phải làm trò cười cho mọi người không?
"Được, được, được, anh nói cái gì thì là cái đó." Lục Khuyên Nhi nhảy tót về sau tránh xa độc thủ của hắn, nhưng biểu cảm chẳng chút mảy may tin lời hắn nói.
Lục Lan Xuyên cũng lười giải thích, nhìn hợp đồng trong tay bắt đầu buồn phiền, làm cách nào để đưa hợp đồng cho Tô Tú mà thần không biết quỷ không hay?
Nếu là trước kia, cứ đặt trước mặt cô là xong việc rồi, nhưng hiện giờ hắn rõ hơn hết, nếu biết chuyện là hắn nhúng tay vào chắc chắn cô sẽ không nhận. Tự mình âm thầm dự tính mở xưởng, đây rõ ràng là phòng bị hắn?
Nghĩ tới việc cô tới tới lui lui cả ngày, mệt mỏi cũng vẫn cứng đầu không nói một lời, hắn chẳng hiểu sao lại cảm thấy trong lòng hỗn loạn, cuối cùng nhìn người đang đứng như bức tượng nói "Để ông chủ đó liên hệ với Tô Tú, hạ giá xuống thấp nhất, nhớ không để lộ ra cái gì, cũng không được nói tên của tôi."
Hai con mắt Lục Khuyên Nhi như muốn rớt ra ngoài "Anh muốn kiến chị dâu vui vẻ mà không định để lại tên?"
Lục Lan Xuyên nhìn hắn "Tiểu tử này càng ngày càng lắm chuyện."
"Không phải" Lục Khuyên Nhi khoanh tay, cười mỉa "Anh làm mà chẳng để lại tên, quái gở."
Lục Lan Xuyên đương nhiên còn cách khác, chỉ là không muốn nhiều lời với cậu ta, chỉ xua tay đuổi cậu ta đi.
***
Buổi chiều hắn cần ra ngoài một chuyến, Diệp Triệu Kỳ không có mặt, có rất nhiều việc phải tự mình làm, dọn đồ xong liền vội vã xuống lầu. Đi qua phòng bếp đúng lúc nghe thấy Tô Tú đang nói chuyện điện thoại, giọng nói rõ là rất kích động "Thật ạ, ông chủ Lâm? Ông thật sự quyết định cho tôi thuê à?"
Lời này làm hắn dừng bước, mỉm cười nhè nhẹ, không nghờ Lục Khuyên Nhi hành động cũng khá nhanh nhẹn, nhanh như vậy đã liên hệ được với đối phương rồi?
Tô Tú không để ý rằng phía sau có thêm một người, chuyên chú nói chuyện "Được ạ, đợi chút tôi sẽ đến công ty tìm ông."
Lục Lan Xuyên chưa từng thấy Tô Tú vui đến như vậy, mặt đầy vẻ kích động, bởi vì ngắt máy vẫn còn đang nhảy nhót, sau đó còn điên cuồng hôn lên điện thoại một cái, nên lúc quay người lại trên mặt ý cười chưa thu lại hết.
Khá lâu rồi không nhìn thấy cô cười như vậy, Lục Lan Xuyên nhìn nụ cười của cô có chút ngẩn ngơ.
Tô Tú bất thình lình thấy hắn, biểu cảm cứng đờ, lập tức quay trở lại vẻ mặt thờ ơ như ngày thường.
Thấy cô nhìn chằm chằm mình, Lục Lan Xuyên giả vờ hỏi "Chuyện gì mà vui vẻ thế."
Tô Tú đương nhiên sẽ không chia sẽ tin tốt lành với hắn, chớp mắt nói: "Không có"
Trong lòng Lục Lan Xuyên lại bắt đầu bực bội, mẹ nó, coi chồng như vậy cũng thật quá đáng. Trắng trợn giúp đỡ cô được không, chắc chắn bị ruồng bỏ, âm thầm giúp cô được không, vẫn là bị ruồng bỏ!
Tô Tú chẳng định nói gì với hắn, vui vẻ đi lên lầu. Lục Lan Xuyên đột ngột hét lên với cô " Anh phải ra ngoài chuyến, hai ngày."
Trước kia lúc nào cũng một mình một bóng, đi đâu cũng chẳng cần khai báo với ai, nhưng bây giờ hắn có một người vợ, một cái nhà...cảm giác này thật kỳ diệu.
Tô Tú với hắn mặt đối mặt, Lục Lan Xuyên có chút mong chờ cô có thể nói chút gì đó với mình. Kết quả Tô Tú chỉ gật đầu biểu thị là đã biết, xong liền quay nhanh lên lầu, cô có hẹn với ông chủ Lâm không thể nào đến muộn, đến lúc đó vạn nhất lại đổi ý thì sao?
Lục Lan Xuyên sa sầm nhìn toàn bộ, tâm trạng lập tức bị bao lại bởi một lớp mây đen, người con gái này thật là có thể làm hắn buồn bực mọi lúc!
***
Tô Tú ký được hợp đồng, việc đầu tiên đó là gọi cho Triệu Trinh. Triệu Trinh đã hoàn thành thủ tục xin nghỉ việc, đang bận rộn chuyện máy móc, vốn dĩ đang bận sứt đầu mẻ trán, nghe xong liền vô cùng vui mừng, " Vậy chúng ta tìm một chỗ ăn mừng đi!"
Tô Tú dĩ nhiên là tán thành, bỗng Triêu Trinh lại úp mở: " Anh mang theo một người đến được không?"
"Chị dâu tương lai?" Tô Tú liền nhớ ra anh ấy và đối phương đang tìm hiểu nhau, gật đầu lập tức "Đương nhiên có thể, sớm muộn gì cũng phải giới thiệu cho em biết chứ."
Triệu Trinh bật cười: "Vậy em quyết định địa điểm, bọn anh sẽ đến ngay."
Sa Sa đi nhà trẻ rồi, cho nên Tô Tú chọn nhà hàng món Hồ Nam ( món thiên cay nóng), trước khi đợi người đến đủ mở thực đơn chọn đồ ăn, xem xong rồi lại không nhịn được lấy hợp đồng ra xem đi xem lại.
Cô lấy điện thoại để cạnh mình mở danh bạ, nhìn thấy chữ "bố" vài lần muốn quay số nhưng rốt cục vẫn không gọi.
Lúc cô thương tâm nhất không có người nào chia sẻ, không ngờ lúc vui vẻ cũng vẫn vậy, Tô Tú cúi đầu nhìn vài số điện thoại ít ỏi trong điện thoại, khóe miệng cảm thấy đắng chát.
"Đợi lâu lắm rồi à?" Triệu Trinh cuối cùng cũng tới, Tô Tú nhìn qua, vốn dĩ định buột miệng nói ra nhưng đến cổ họng lại quay trở lại, bởi vì cô không chỉ nhìn thấy người phụ nữ đứng bên cạnh Triệu Trinh, mà còn thấy phía sau người phụ nữ....Cao Hàn?
Cao Hàn chắc hẳn không tưởng rằng sẽ gặp mặt ở đây, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Triệu Trinh không chú ý giữa hai người có điều không thích hợp, giới thiệu "Đây là bạn gái anh Cao Khiết, đây là em trai cô ấy Cao Hàn, vừa nãy hai người đang đi dạo nên anh liền lôi qua đây. Không để bụng chứ?"
"Không sao" Tô Tú rời ánh mắt khỏi người của Cao Hàn, vẫn là có chút lúng túng, cô nhỏ giọng chào hỏi "Lâu rồi không gặp, Cao Hàn"
Triệu Trinh với Cao Khiết đều bất ngờ, gần như đồng thời thốt lên "Hai đứa quen nhau?"
Ánh mắt của Cao Hàn luôn đặt trên người cô, trầm mặc vài giây mới nói: "Chúng em là bạn đại học".
"Ồ..."
Cao Khiết kéo dài giọng trả lời, ánh mắt có chút mơ hồ, sau hhi biết được tên của Tô Tú lại càng khẳng định "Chị biết em, trước kia nghe Cao Hàn nhắc qua rất nhiều lần."
Tô Tú không ngờ rằng Cao Hàn lại nhắc tới cô với người trong nhà, giữa hai người rõ ràng chưa có gì thì đã kết thúc rồi, mà còn nhắc đến cô với người nhà...
Cao Hàn thấy cô không được tự nhiên, ánh mắt ảm đạm, chủ động nói: "Cứ ngồi xuống trước đã".
Mấy người ngồi vào bàn, Cao Khiết cố ý để em trai ngồi cạnh Tô Tú " Em ngồi đó, Chị với anh Triệu Trinh của em ngồi cùng nhau."
"..."
***
Nghe Triệu Trinh nói qua, Cao Khiết năm nay ba mươi tuổi rồi, mà nhìn trông như một tiểu cô nương, nói chuyện cũng vô cùng khéo. Có cô ở giữa khuấy động bầu không khí, mọi người ai cũng vui vẻ. Lúc mới đầu Tô Tú với Cao Hàn còn chút ngượng ngùng nhưng sau khi nghe những câu truyện cười của cô ấy thì dần dần buông lỏng, thỉnh thoảng còn trao đổi vài câu.
Lúc bữa tối kết thúc, Cao Hàn nói với Tô Tú "Để mình tiễn cậu"
Tô Tú ngẩn người sau đó gật gật đầu "Được"
Cao Khiết với Triệu Trinh tỏ vẻ "Chúng tôi hiểu", lập tức liền biến mất. Cao Hàn hôm nay không lái xe, nhưng anh nhớ là Tô Tú sống gần đây, cho nên đề nghị: "Chúng ta đi bộ?"
"Ừ" Tô Tú lơ đãng đáp lại, Tô Tú nghĩ mình nên nói với Cao Hàn chuyện đã kết hôn, tránh để say này Cao Khiết lại mai mối hai người, như vậy đối với anh ấy sẽ có lời bóng gió không tốt, cứ nhìn vào Cao Hàn, cô vẫn không mở được miệng, cô lại vì Lục Lan Xuyên mà tổn thương người khác một lần nữa?
Vẫn là Cao Hàn chủ động hỏi cô: "Cậu vẫn ổn chứ?"
Tô Tú đưa mắt nhìn anh, mắt của anh đen lạ thường, vẫn còn bóng dáng của một cậu thiếu niên trong đó, tỏa sáng như ánh đèn bên đường vậy. Cô không nhịn được cười lên "Cũng khá tốt, còn cậu?"
Cao Hàn không cười, từ đầu đến cuối chăm chú nhìn vào mắt cô, "Không tốt lắm".
Tô Tú thấy câu này có chút không thích hợp, cô tìm một chủ đề khá là an toàn khác, "Công ty của cậu bên đó phát triển như thế nào rồi?"
"Cũng tạm, đã vận hành rồi." Cao Hàn nói xong liền nhăn mày nhìn cô "Cậu với người đó..."
Anh cuối cùng cũng hỏi đến rồi, Tô Tú biết "người đó" là ai, ngừng chút rồi nói "Tớ với anh ta kết hôn rồi."
Cao Hàn đột ngột quay đầu qua , trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ.
Tô Tú gật gật đầu, nói thêm "Đã được một tháng rồi."
Cao Hàn không biết nên dùng vẻ mặt nào để đối diện với cô, "Cho nên cậu nói rõ ràng với mình, để kết hôn với anh ta?"
Tô Tú nhếch môi, Cao Hàn quay đầu sang một bên, có một loại phẫn nộ không thể nói nên lời, càng kiềm chế không nói ra thì lại càng có lời khó nghe, "Tô Tú , vì sao mình một chút cũng chẳng thấy được là cậu yêu anh ta."
Không yêu được nữa, tình yêu quá đau đớn, chỉ cần một lần đã đủ lấy đi nửa mạng của cô rồi. Có thể cuộc sống vẫn còn rất nhiều chuyện cần làm, con người sống không chỉ vì tình yêu, cũng sẽ không chỉ vì căm hờn, mà là vì vạn vật sinh ra đều có nguyên do của nó. Đến khi về già ngoảnh đầu lại, nếu không còn bất kỳ nuối tiếc nào, vậy mới càng quan trọng?
Rõ ràng những lời này, Cao Hàn nghe cũng chưa chắc hiểu rõ.
***
Hai người một trước một sau đi trên đường, Cao Hàn vẫn tưởng Tô Tú với Lưu Tịnh thuê nhà sống cùng nhau, bây giờ mới biết là không phải. Nhưng vẫn nhận nại đưa cô về, trên đường có chút ồn ào, có một bé gái ôm hoa hồng đi tới, "Tiên sinh, tặng bạn gái một bông hoa đi?"
Hôm nay chẳng phải là ngày gì cả, vả lại hai người cũng chẳng phải là người yêu, Tô Tú lắc đầu với Cao Hàn, mà Cao Hàn lại chọn vài bông hoa tươi nhất dúi vào tay cô, "Coi như là chúc mừng cậu hoàn thành giấc mộng thứ nhất của đời người."
Tô Tú nhìn vào những bông hoa đỏ chói trong tay, rốt cụng cũng mỉm cười, "Cảm ơn".
Cao Hàn ngắm cô cười, trong mắt thấp thoáng những bông hồng đỏ tươi, hàm ý nói: "Coi như không thể làm bạn trai bạn gái của nhau, thì vẫn là bạn bè đúng không? Tô Tú, dù là bạn bè thì tớ vẫn hy vọng cậu vui vẻ."
Tô Tú thấy anh giang tay ra, đầu ngón tay run nhè nhẹ. Có đủ thâm tình làm ấm lòng người, nhưng mà cô sớm đã không còn tư cách nữa rồi.
Lục Lan Xuyên đương nhiên không hiểu được sự chế giễu trong lòng hắn, đem hợp đồng ra xem, sau đó mới để ý đến cậu ta "Cô ấy là vợ tôi, đối tốt với cô ấy chút thì sao?"
" Là không sao..." Lục Khuyên Nhi cười tít mắt "Chỉ là không nghĩ rằng anh cưng chiều vợ như vậy."
Lục Lan Xuyên dừng lại động tác đang làm, bỗng nhiên cầm hợp động đập vào trán cậu "Nhìn không quen cô ấy cả ngày phơi dưới trời nắng gắt như cá khô có được hay không?"
Hắn xấu hổ nói với người đối diện, Tô Tú mà biết việc này do hắn nhúng tay... có biết bao nực cười, hắn chính là tên đầu sỏ, bây giờ lại làm ra một hành động như chúa cứu thế, nói ra có phải làm trò cười cho mọi người không?
"Được, được, được, anh nói cái gì thì là cái đó." Lục Khuyên Nhi nhảy tót về sau tránh xa độc thủ của hắn, nhưng biểu cảm chẳng chút mảy may tin lời hắn nói.
Lục Lan Xuyên cũng lười giải thích, nhìn hợp đồng trong tay bắt đầu buồn phiền, làm cách nào để đưa hợp đồng cho Tô Tú mà thần không biết quỷ không hay?
Nếu là trước kia, cứ đặt trước mặt cô là xong việc rồi, nhưng hiện giờ hắn rõ hơn hết, nếu biết chuyện là hắn nhúng tay vào chắc chắn cô sẽ không nhận. Tự mình âm thầm dự tính mở xưởng, đây rõ ràng là phòng bị hắn?
Nghĩ tới việc cô tới tới lui lui cả ngày, mệt mỏi cũng vẫn cứng đầu không nói một lời, hắn chẳng hiểu sao lại cảm thấy trong lòng hỗn loạn, cuối cùng nhìn người đang đứng như bức tượng nói "Để ông chủ đó liên hệ với Tô Tú, hạ giá xuống thấp nhất, nhớ không để lộ ra cái gì, cũng không được nói tên của tôi."
Hai con mắt Lục Khuyên Nhi như muốn rớt ra ngoài "Anh muốn kiến chị dâu vui vẻ mà không định để lại tên?"
Lục Lan Xuyên nhìn hắn "Tiểu tử này càng ngày càng lắm chuyện."
"Không phải" Lục Khuyên Nhi khoanh tay, cười mỉa "Anh làm mà chẳng để lại tên, quái gở."
Lục Lan Xuyên đương nhiên còn cách khác, chỉ là không muốn nhiều lời với cậu ta, chỉ xua tay đuổi cậu ta đi.
***
Buổi chiều hắn cần ra ngoài một chuyến, Diệp Triệu Kỳ không có mặt, có rất nhiều việc phải tự mình làm, dọn đồ xong liền vội vã xuống lầu. Đi qua phòng bếp đúng lúc nghe thấy Tô Tú đang nói chuyện điện thoại, giọng nói rõ là rất kích động "Thật ạ, ông chủ Lâm? Ông thật sự quyết định cho tôi thuê à?"
Lời này làm hắn dừng bước, mỉm cười nhè nhẹ, không nghờ Lục Khuyên Nhi hành động cũng khá nhanh nhẹn, nhanh như vậy đã liên hệ được với đối phương rồi?
Tô Tú không để ý rằng phía sau có thêm một người, chuyên chú nói chuyện "Được ạ, đợi chút tôi sẽ đến công ty tìm ông."
Lục Lan Xuyên chưa từng thấy Tô Tú vui đến như vậy, mặt đầy vẻ kích động, bởi vì ngắt máy vẫn còn đang nhảy nhót, sau đó còn điên cuồng hôn lên điện thoại một cái, nên lúc quay người lại trên mặt ý cười chưa thu lại hết.
Khá lâu rồi không nhìn thấy cô cười như vậy, Lục Lan Xuyên nhìn nụ cười của cô có chút ngẩn ngơ.
Tô Tú bất thình lình thấy hắn, biểu cảm cứng đờ, lập tức quay trở lại vẻ mặt thờ ơ như ngày thường.
Thấy cô nhìn chằm chằm mình, Lục Lan Xuyên giả vờ hỏi "Chuyện gì mà vui vẻ thế."
Tô Tú đương nhiên sẽ không chia sẽ tin tốt lành với hắn, chớp mắt nói: "Không có"
Trong lòng Lục Lan Xuyên lại bắt đầu bực bội, mẹ nó, coi chồng như vậy cũng thật quá đáng. Trắng trợn giúp đỡ cô được không, chắc chắn bị ruồng bỏ, âm thầm giúp cô được không, vẫn là bị ruồng bỏ!
Tô Tú chẳng định nói gì với hắn, vui vẻ đi lên lầu. Lục Lan Xuyên đột ngột hét lên với cô " Anh phải ra ngoài chuyến, hai ngày."
Trước kia lúc nào cũng một mình một bóng, đi đâu cũng chẳng cần khai báo với ai, nhưng bây giờ hắn có một người vợ, một cái nhà...cảm giác này thật kỳ diệu.
Tô Tú với hắn mặt đối mặt, Lục Lan Xuyên có chút mong chờ cô có thể nói chút gì đó với mình. Kết quả Tô Tú chỉ gật đầu biểu thị là đã biết, xong liền quay nhanh lên lầu, cô có hẹn với ông chủ Lâm không thể nào đến muộn, đến lúc đó vạn nhất lại đổi ý thì sao?
Lục Lan Xuyên sa sầm nhìn toàn bộ, tâm trạng lập tức bị bao lại bởi một lớp mây đen, người con gái này thật là có thể làm hắn buồn bực mọi lúc!
***
Tô Tú ký được hợp đồng, việc đầu tiên đó là gọi cho Triệu Trinh. Triệu Trinh đã hoàn thành thủ tục xin nghỉ việc, đang bận rộn chuyện máy móc, vốn dĩ đang bận sứt đầu mẻ trán, nghe xong liền vô cùng vui mừng, " Vậy chúng ta tìm một chỗ ăn mừng đi!"
Tô Tú dĩ nhiên là tán thành, bỗng Triêu Trinh lại úp mở: " Anh mang theo một người đến được không?"
"Chị dâu tương lai?" Tô Tú liền nhớ ra anh ấy và đối phương đang tìm hiểu nhau, gật đầu lập tức "Đương nhiên có thể, sớm muộn gì cũng phải giới thiệu cho em biết chứ."
Triệu Trinh bật cười: "Vậy em quyết định địa điểm, bọn anh sẽ đến ngay."
Sa Sa đi nhà trẻ rồi, cho nên Tô Tú chọn nhà hàng món Hồ Nam ( món thiên cay nóng), trước khi đợi người đến đủ mở thực đơn chọn đồ ăn, xem xong rồi lại không nhịn được lấy hợp đồng ra xem đi xem lại.
Cô lấy điện thoại để cạnh mình mở danh bạ, nhìn thấy chữ "bố" vài lần muốn quay số nhưng rốt cục vẫn không gọi.
Lúc cô thương tâm nhất không có người nào chia sẻ, không ngờ lúc vui vẻ cũng vẫn vậy, Tô Tú cúi đầu nhìn vài số điện thoại ít ỏi trong điện thoại, khóe miệng cảm thấy đắng chát.
"Đợi lâu lắm rồi à?" Triệu Trinh cuối cùng cũng tới, Tô Tú nhìn qua, vốn dĩ định buột miệng nói ra nhưng đến cổ họng lại quay trở lại, bởi vì cô không chỉ nhìn thấy người phụ nữ đứng bên cạnh Triệu Trinh, mà còn thấy phía sau người phụ nữ....Cao Hàn?
Cao Hàn chắc hẳn không tưởng rằng sẽ gặp mặt ở đây, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Triệu Trinh không chú ý giữa hai người có điều không thích hợp, giới thiệu "Đây là bạn gái anh Cao Khiết, đây là em trai cô ấy Cao Hàn, vừa nãy hai người đang đi dạo nên anh liền lôi qua đây. Không để bụng chứ?"
"Không sao" Tô Tú rời ánh mắt khỏi người của Cao Hàn, vẫn là có chút lúng túng, cô nhỏ giọng chào hỏi "Lâu rồi không gặp, Cao Hàn"
Triệu Trinh với Cao Khiết đều bất ngờ, gần như đồng thời thốt lên "Hai đứa quen nhau?"
Ánh mắt của Cao Hàn luôn đặt trên người cô, trầm mặc vài giây mới nói: "Chúng em là bạn đại học".
"Ồ..."
Cao Khiết kéo dài giọng trả lời, ánh mắt có chút mơ hồ, sau hhi biết được tên của Tô Tú lại càng khẳng định "Chị biết em, trước kia nghe Cao Hàn nhắc qua rất nhiều lần."
Tô Tú không ngờ rằng Cao Hàn lại nhắc tới cô với người trong nhà, giữa hai người rõ ràng chưa có gì thì đã kết thúc rồi, mà còn nhắc đến cô với người nhà...
Cao Hàn thấy cô không được tự nhiên, ánh mắt ảm đạm, chủ động nói: "Cứ ngồi xuống trước đã".
Mấy người ngồi vào bàn, Cao Khiết cố ý để em trai ngồi cạnh Tô Tú " Em ngồi đó, Chị với anh Triệu Trinh của em ngồi cùng nhau."
"..."
***
Nghe Triệu Trinh nói qua, Cao Khiết năm nay ba mươi tuổi rồi, mà nhìn trông như một tiểu cô nương, nói chuyện cũng vô cùng khéo. Có cô ở giữa khuấy động bầu không khí, mọi người ai cũng vui vẻ. Lúc mới đầu Tô Tú với Cao Hàn còn chút ngượng ngùng nhưng sau khi nghe những câu truyện cười của cô ấy thì dần dần buông lỏng, thỉnh thoảng còn trao đổi vài câu.
Lúc bữa tối kết thúc, Cao Hàn nói với Tô Tú "Để mình tiễn cậu"
Tô Tú ngẩn người sau đó gật gật đầu "Được"
Cao Khiết với Triệu Trinh tỏ vẻ "Chúng tôi hiểu", lập tức liền biến mất. Cao Hàn hôm nay không lái xe, nhưng anh nhớ là Tô Tú sống gần đây, cho nên đề nghị: "Chúng ta đi bộ?"
"Ừ" Tô Tú lơ đãng đáp lại, Tô Tú nghĩ mình nên nói với Cao Hàn chuyện đã kết hôn, tránh để say này Cao Khiết lại mai mối hai người, như vậy đối với anh ấy sẽ có lời bóng gió không tốt, cứ nhìn vào Cao Hàn, cô vẫn không mở được miệng, cô lại vì Lục Lan Xuyên mà tổn thương người khác một lần nữa?
Vẫn là Cao Hàn chủ động hỏi cô: "Cậu vẫn ổn chứ?"
Tô Tú đưa mắt nhìn anh, mắt của anh đen lạ thường, vẫn còn bóng dáng của một cậu thiếu niên trong đó, tỏa sáng như ánh đèn bên đường vậy. Cô không nhịn được cười lên "Cũng khá tốt, còn cậu?"
Cao Hàn không cười, từ đầu đến cuối chăm chú nhìn vào mắt cô, "Không tốt lắm".
Tô Tú thấy câu này có chút không thích hợp, cô tìm một chủ đề khá là an toàn khác, "Công ty của cậu bên đó phát triển như thế nào rồi?"
"Cũng tạm, đã vận hành rồi." Cao Hàn nói xong liền nhăn mày nhìn cô "Cậu với người đó..."
Anh cuối cùng cũng hỏi đến rồi, Tô Tú biết "người đó" là ai, ngừng chút rồi nói "Tớ với anh ta kết hôn rồi."
Cao Hàn đột ngột quay đầu qua , trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ.
Tô Tú gật gật đầu, nói thêm "Đã được một tháng rồi."
Cao Hàn không biết nên dùng vẻ mặt nào để đối diện với cô, "Cho nên cậu nói rõ ràng với mình, để kết hôn với anh ta?"
Tô Tú nhếch môi, Cao Hàn quay đầu sang một bên, có một loại phẫn nộ không thể nói nên lời, càng kiềm chế không nói ra thì lại càng có lời khó nghe, "Tô Tú , vì sao mình một chút cũng chẳng thấy được là cậu yêu anh ta."
Không yêu được nữa, tình yêu quá đau đớn, chỉ cần một lần đã đủ lấy đi nửa mạng của cô rồi. Có thể cuộc sống vẫn còn rất nhiều chuyện cần làm, con người sống không chỉ vì tình yêu, cũng sẽ không chỉ vì căm hờn, mà là vì vạn vật sinh ra đều có nguyên do của nó. Đến khi về già ngoảnh đầu lại, nếu không còn bất kỳ nuối tiếc nào, vậy mới càng quan trọng?
Rõ ràng những lời này, Cao Hàn nghe cũng chưa chắc hiểu rõ.
***
Hai người một trước một sau đi trên đường, Cao Hàn vẫn tưởng Tô Tú với Lưu Tịnh thuê nhà sống cùng nhau, bây giờ mới biết là không phải. Nhưng vẫn nhận nại đưa cô về, trên đường có chút ồn ào, có một bé gái ôm hoa hồng đi tới, "Tiên sinh, tặng bạn gái một bông hoa đi?"
Hôm nay chẳng phải là ngày gì cả, vả lại hai người cũng chẳng phải là người yêu, Tô Tú lắc đầu với Cao Hàn, mà Cao Hàn lại chọn vài bông hoa tươi nhất dúi vào tay cô, "Coi như là chúc mừng cậu hoàn thành giấc mộng thứ nhất của đời người."
Tô Tú nhìn vào những bông hoa đỏ chói trong tay, rốt cụng cũng mỉm cười, "Cảm ơn".
Cao Hàn ngắm cô cười, trong mắt thấp thoáng những bông hồng đỏ tươi, hàm ý nói: "Coi như không thể làm bạn trai bạn gái của nhau, thì vẫn là bạn bè đúng không? Tô Tú, dù là bạn bè thì tớ vẫn hy vọng cậu vui vẻ."
Tô Tú thấy anh giang tay ra, đầu ngón tay run nhè nhẹ. Có đủ thâm tình làm ấm lòng người, nhưng mà cô sớm đã không còn tư cách nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.