Phía Sau Áo Cưới

Chương 33

Phong Tử Tam Tam

22/07/2020

Thực ra Lục Lan Xuyên không nghĩ quá nhiều, chỉ là muốn có nhiều thời gian bên cạnh Tô Tú mà thôi, muốn đánh ngoài thì phải làm yên bên trong, bố với em giái Tô Tú bên đó, rõ ràng bây giờ không phải là lúc thích hợp để gặp mặt. Hắn vì điều này mà phải hỏi qua Lục Khuyên Nhi trước, chuẩn bị vô số đề tài an toàn để nói chuyện cùng Tô Tú.

Cho nên chưa đi được bao lâu, hắn liền như vô tình hỏi cô: " Trước đây chẳng phải em nói muốn nuôi mèo tai cụp sao, đúng lúc có một người bạn tặng anh một con, muốn không?

Tô Tú cũng không biết đang nghĩ gì, lâu sau mới quay đầu nhìn hắn, "Cái gì?"

Lục Lan Xuyên nhăn mày, nhẫn nại nhắc lại một lần nữa.

Kết quả Tô Tú nói: "Không cần đâu."

"Vì sao?" Lục Lan Xuyên cảm thấy rất bất ngờ, trước kia Tô Tú rất thích mèo, chẳng lẽ những sở thích trước kia đều đã thay đổi?

Tô Tú cũng không giải thích cho hắn, bản thân cô không cảm thấy nơi đó là nhà, nuôi vật cưng thật sự rất vô trách nhiệm.

Dần dần Lục Lan Xuyên càng nản lòng, bởi vì không cần biết hắn hỏi gì Tô Tú đều không tập trung, sau đó còn nhắc nhở hắn, "Lúc lái xe đừng nói chuyện."

Hắn cuối cùng cũng phát hiện trong lòng cô có tâm sự, chăm chú quan sát, hắn thấy viền mắt cô thâm đen, dường như hôm qua ngủ không ngon. Hắn lưỡng lự một chút rồi hỏi cô, "Sao vậy, như thể tinh thần đang bất ổn?" Thực ra hỏi như vậy, hắn chẳng có ôm chút hy vọng nào, Tô Tú luôn từ chối trò chuyện với hắn, đừng nhắc đến việc nói về chuyện trong lòng,

Quả nhiên nghe xong lời hắn nói vẫn nhìn ra ngoài cửa, Lục Lan Xuyên có chút bí bách, hắn thật sự không biết làm như thế nào để cải thiện mối quan hệ giữa hai người...Nhưng khi hắn đang hoàn toàn chán nản, giọng nói yếu ớt của cô cất lên, nhẹ đến mức hắn tưởng mình nghe nhầm.

Cô nói: "Đang nhớ bố tôi."

Lục Lan Xuyên ù ù cạc cạc nhìn cô, rất khó để hểu được, "Sắp gặp được ông ấy rồi."

Tô Tú lắc đầu, "Ông ấy nhất định không muốn gặp tôi, lần này là do Tô Lăng sắp xếp, tô biết chứ."

Nha đầu đó tưởng mình làm việc không chê vào đâu được, thực ra với tính cách của bố dù nhớ nhung một người cũng sẽ không dễ dàng nói ra. Cho nên cô bây giờ vô cùng căng thẳng,vừa mong chờ nhìn thấy ông, vừa sợ ông sẽ tức giận, có lẽ cũng không còn nhiều thời gian nên mới trở nên nhút nhát như vậy.

Lục Lan Xuyên ngây ngẩn, qua bao lâu mới hiểu ra "không muốn gặp tôi" là ý gì.

Sau khi nghĩ thông suốt hoàn toàn, hắn chẳng thể nói gì nữa.

Vài năm nay hắn thận trọng né tránh việc có quan hệ với Tô Tú, nào ngờ lại gặp cô, cũng không nghiêm túc tìm hiểu qua vài năm nay cô sống như thế nào. Bởi vì không giám, cho nên lập tức bỏ qua ý nghĩ này. Nhưng ngày hôm nay suy nghĩ mới biết rẳng ảnh hưởng của sự việc năm đó nhất định không chỉ ở sự nghiệp...

Tô Tú cau mày, dường như ý thức việc mình bỗng nói chuyện riêng tư cho hắn, vì thế lập tức nhắm mắt lại, giả vờ đi ngủ.

Lục Lan Xuyên nhìn ấn đường của cô cau chặt thành một nốt thắt, muốn đưa tay ra vuốt xuống, nhưng cuối cùng hắn cũng không làm gì, bởi vì biết rằng cái nốt thắt này trong lòng cô, không phải chỉ cần chạm vào có thể dịu xuống được.

***

Trời chuyển về trưa thì họ cũng đến thành phố Tô Lăng đang ở, Lục Lan Xuyên để Tô Tú gọi điện trước cho cô ấy. Tô Tú ở bên đấy đang diễn tập, không có tiếp điện thoại, vì thế gửi cho cô một địa chỉ. Địa chỉ đó chính là một nhà khách, đoán cũng biết ai đang ở đó.

Lục Lan Xuyên đưa Tô Tú đến trước cửa nhà khách, Tô Tú ngồi bất động, những ngón tay đang đan vào nhau đặt ở trên đùi bị vặt thành hình dạng khó coi, Lục Lan Xuyên nhận ra cô đang rất lo lắng. Hắn vươn tay định nắm lấy mu bàn tay cô, nhưng rồi cũng không có chạm tới, trong lòng buồn bã.

Tô Tú đi không biết đã bao lâu, Lục Lan Xuyên nhận ra bản thân vẫn đứng đó như một đứa ngốc, có lẽ hắn không muốn rời khỏi, vẫn đậu xe ở chỗ đấy.

Hắn thậm chí có chút không an tâm, không biết là Tô Tú ở bên đó sẽ như thế nào. Trước kia Tô Tú đã nói qua, bố cô cưng chiều cô, nhưng tính tình cũng rất nóng nảy, khi làm sai chuyện gì liền dùng chổi lông gà đánh.

Trong đầu Lục Lan Xuyên liên tục hiện ra những cảnh tượng, Tô Tú bị mắng, bị đánh vẫn cứ ngây ngốc ở đấy đợi không bỏ đi, hắn chỉ nghĩ đến những cái đó liền ngồi không yên, mặc dù đáp ứng không xuất hiện trước mặt bố của Tô Tú, những lại nóng ruột muốn đi vào xem tình hình bên trong.

Hắn mở cửa xe, chân vừa mới đưa ra ngoài, bất chợt thấy Tô Tú cùng với bố đang cùng nhau đi ra ngoài.

Lục Lan Xuyên gấp gáp lùi vào trong xe, ánh mắt chằm chằm vào hai người đó, nhìn ra Tô Tú không bị thương gì, chỉ dè dặt đi sau ông ấy hai ba bước chân, đi vô cùng chậm.

Lục Lan Xuyên thở ra một hơi, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng không yên, hắn không biết là vì cái gì.

Tô Tú đứng bên đường bắt một chiếc taxi, rất hiểu chuyện mở cửa xe cho bố, Lục Lan Xuyên đợi xe của cô đi rồi, cũng chầm chậm bắt đầu lái xe bám theo.

Căn bản là hắn đến đây cũng không có việc gì làm, bây giờ chỉ có thể theo sau Tô Tú, nếu lão đầu có động thủ, hắn có thể kịp thời xông ra ngăn cảm.

Hai người đó dừng ở một nhà ăn phục vụ các món ăn thường ngày, chắc là đi ăn cơm. Lục Lan Xuyên nhìn Tô Tú lo lắng bất an, tim hắn đập liên hồi, hắn thấy mình lẽ nào xẩy ra vấn đề rồi. Hắn không thể đi vào nhà ăn một cách công khai cho nên chỉ dừng xe cách xa một đoạn, quan sát kỹ tình hình bên trong qua khung cửa kính.

Tô Tú ngược lại cực kỳ thỏa mãn, bởi vì vốn nghĩ rằng bố mà gặp cô sẽ nổi trận lôi đình, nhưng ông ấy vẫn luôn yên lặng, chỉ là nói chuyện với cô hơi ít.

Hai người ngồi đối diện trên bàn, bố cô uống trà, Tô Tú tìm lời: "Bố, sức khỏe bố bây giờ có ổn không?"

"Khá ổn."



"Trong nhà mọi việc vẫn tốt chứ?"

"Chỉ một mình bố, có thể có chuyện gì tốt hay không tốt."

Tô Tú cắn môi, cười híp mí, "Lần trước con gửi thuốc về, bố phải nhớ uống đúng giờ."

"Thân thể bố chỗ nào cũng tốt, uống thuốc làm gì!" Tô Triển trừng mắt, Tô Tú liền đóng miệng không giám nói nữa, suy cho cùng từ bé đã quen kính sợ ông rồi.

Bầu không khí trong chốc lát lại quay về trạng thái yên tĩnh, hai người tập trung uống trà.

Lục Lan Xuyên ở bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt của Tô Tú, Tô Triển Nguyên ngồi quay lưng về phía hắn, cho nên không thể quan sát được phản ứng của ông ấy. Nhưng hắn có thể nhìn thấy từng cử chỉ của Tô Tú, giúp bố mình châm trà, cẩn thận bồi chuyện cười, thậm chí lúc không nói chuyện luôn mím chặt môi không giám biểu hiện một chút không vui.

Hắn rõ ràng cách cô khá xa, mà dường như cảm nhận được hết cả tâm tình của cô, vô cớ cảm thấy đau xót.

Đợi đến khi đã được dọn đồ ăn, hai cha con mới dấu hiệu giải tỏa, Tô Tú đặt đũa vào trong tay Tô Triển Nguyên. Động tác của ông ấy ngừng lại, rồi mới liếc nhìn cô.

"Bố" Tô Tú gọi rất nhỏ, trong tiếng bố này chứa bao nhiêu cảm xúc chỉ mình cô biết, có nhớ nhung, có lấy lòng, ai nói là không có tủi thân cơ chứ?

Tô Triển Nguyên từ từ nhận lấy đôi đũa, ngón tay già nua run run, rất lâu sau mới nói: "Gần đây không ăn cơm đầy đủ à? Sao lại gầy như thế này, hay lại học nha đầu Tô Lăng giản cân?"

Tô Tú cúi đầu, những giọt nước mắt trong suốt nhanh chóng rơi vào bát canh trước mặt, hơi nước bốc lên từ bát canh giúp cô che dấu cảm xúc của bản thân. Cô cố gắng nở nụ cười: "Ồ, con vẫn gầy như vậy mà, bố quên rồi à?"

Tô Triển Nguyên yên lặng nhìn cô, rồi thở dài một hơi.

Bữa cơm trôi qua vô cùng lâu, mặc dù cũng không có nói gì nhiều, nhưng Tô Tú cảm thấy đây chính là bữa cơm vui vẻ, mãn nguyện nhất trong mấy năm trở lại. Con người chỉ cần có người thân ở bên, như vậy mới gọi là sinh sống, những ngày trước kia của cô dường như đã trôi qua, cho nên ở nơi nào cũng như nhau cả.

Bởi vì nhà của cô, sớm đã không thể quay về.

***

Lục Lam xuyên chưa ăn qua cái gì, vẫn cứ ngồi yên lặng ở đó nhìn Tô Tú và Tô Triển Nguyên. Hắn chưa từng làm loại chuyện vừa vô nghĩa vừa biến thái như thế này, có lẽ lúc này, trong lòng đã không còn rãnh rỗi cười nhạo bản thân, hắn thấy ngực nặng trĩu, đến nỗi hắn gần như thở không nổi, nhưng cái kìm nén bản thân không thở nổi là gì, hắn suy nghĩ một hồi vẫn không ra...

Hai cha con ăn xong lại quay về nhà khách, tiếp đó liền ở đến tối, sau đó hai người lại bắt xe đi đến nhà hát kịch.

Tô Tú lúc này mới gặp được Tô Lăng, cô ấy thay đổi rồi, gương mặt được trang điểm tinh tế, trên người mặc trang phục vũ đạo, cả người toán lên phong thái yểu điệu thướt tha, dường như biến thành một người khác.

Tô Lăng thấy cô đứng ngẩn người nhìn mình, không nhịn được liền đưa tay ra huơ huơ trước mặt cô, cười phá lên: "Sao vậy?"

Tô Tú nói nhỏ:"Cảm thấy cả người em đều đang tỏa sáng." Đưa tay ra ôm cô vào lòng, "Chúc mừng em."

Tô Lăng cũng ôm cô thật chặt, rất lâu sau mới nói: "Đúng là ngốc mà, em từ nhỏ đã ngắm chị, cũng cảm thấy chị tỏa sáng."

Tô Tú nhắm mắt, không nói gì một hồi lâu, đến ngày hôm nay vầng sáng của cô sớm đã không còn rồi, nhưng Tô Lăng còn có thể tiếp tục hoàn thành giấc mộng đời người, cô cảm thấy rất vui.

Ba người đứng sau hậu trường sum họp một lúc, mặc dù Tô Triển Nguyên vẫn cố giữ vẻ mặt như cũ, nhưng vẫn nhận ra trong mắt ông ánh lên một chút vui vẻ. Tô Lăng nói cười không ngớt.

Đột nhiên nói với Tô Tú: "Chị sao lãng phí như vậy, mua nhiều lẵng hoa như vậy tốn không ít tiền đấy?"

Tô Tú sững người, "Lẵng hoa?"

"Đúng thế" Tô Lăng vừa cười tít mắt vừa xoa gáy, "Lẵng hoa của em nhiều nhất, haiz, em cũng trở nên hư vinh rồi, không tốt không tốt."

Tô Triển Nguyên vỗ đầu cô một cái, "Biết vậy còn không thu lại, làm nghề này không được xốc nổi, hư vinh.

"Biết rồi ạ, bố thật cổ hủ."

Tô Tú trầm tư nhìn ra phía cửa ra vào, lẵng hoa... chắc là Lục Lan Xuyên tặng, biết Tô Lăng hôm nay biểu diễn chỉ có mấy người, hơn nưa còn lấy tên cô để tặng...

Buổi biểu diễn bắt đầu, Tô Tú đưa bố đi tìm hàng nghế danh dự, chỉ là cô lờ mờ thấy Lục Lan Xuyên đang ở trong đám đông, nhưng lúc nhìn lại cẩn thận, lại chỉ toàn người là người không phân biệt nổi ai với ai.

Sau khi buổi biểu diễn bắt đầu Tô Tú ngồi hàng đầu tập trung vào vở kịch. Tô Lăng từ rất nhỏ đã thích nhảy múa, cô thực sự rất có tài năng thiên bẩm chỉ là Tô Triển Nguyên không thích những thứ này, cảm thấy con gái đứng trên sân khấu nhảy múa cho mọi người xem không đoan trang, việc này cũng không trách bố được, ông cả một đời đều sống ở nơi nhỏ bé đó, suy nghĩ trở nên lạc hậu.

Từng giây từng phút trôi qua, Tô Lăng ở trên sân khấu làm lóa mắt cuốn hút ánh nhìn mọi người, cô đứng dưới ánh đèn múa nhẹ nhàng uyển chuyển, cả người như một con thiên nga tự do, Tô Tú ngắm nụ cười vừa hoàn nhã lại vừa xinh đẹp của cô, nhịn không được mà mỉm cười nhẹ. Cô nghiêng đầu nhìn bố mình, ở trên khuôn mặt nhăn nheo có thể nhìn ra sự tự hào.

Thật ra từ bé đến lớn, niềm tự hào lớn nhất của bố chính là cô, mà Tô Lăng bị ông coi nhẹ, cũng bị mắng nhiều nhất, bố từ đầu đến cuối đều cho rằng người có tương lai sẽ là cô.

Tuy nhiên hiện giờ, người bố tự hào nhất, chỉ còn Tô Lăng thôi...

Lúc buổi biểu diễn kết thúc, thẩy giáo của đoàn nghệ thuật đưa bố một bó hoa, thúc dục mấy lần, "Đây là ước nguyện của Tô Lăng, lần đầu tiên biểu diễn mong ông có thể tặng em ấy một bó hoa, Tô tiên sinh, nhanh đi đi."



Tô Triển Nguyên thấy khá khó xử, nhưng cũng không lay chuyển được đối phương, bị đối phương lôi kéo lên trên sân khấu.

Lục Lan Xuyên ngồi ở chỗ không xa Tô Tú, chỗ hắn ngồi rất đặc biệt, Tô Tú nhìn không thấy hắn nhưng hắn lại có thể thấy rõ từng cử chỉ của cô. Cho nên lúc này, hắn ngồi trong bóng tối, thấy những giọt lệ lăn dài từ khóe mắt, cô rất nhanh đưa tay lên lau chúng đi, lau đi lau lại mấy lần mới hết.

Lục Lan Xuyên không biết Tô Tú đang nghĩ cái gì, có lẽ là vui thay cho em gái, cũng có thể là hối tiếc về quá khứ của mình, nhưng bất luận như thế nào, hắn đều cảm thấy bản thân rất đau lòng.

Hắn thật khốn nạn, thứ Tô Tú quan tâm, từng thứ một bị hắn vứt bỏ, mà hắn còn dùng người thân để uy hiếp cô...

Hắn đã từng nghĩ rằng bản thân có đủ khả năng để bù đắp cho cô, nhưng hiện tại, hắn không giám chắc. Tô Tú mất đi vầng sáng đó, hắn làm cách gì để lấy lại cho cô?

***

Buổi tối một nhà ba người vui vẻ đi về nhà khách, Lục Lan Xuyên chỉ có thể theo đến cửa, hắn đi theo cô cả ngày, thực ra cũng chẳng biết mình muốn làm cái gì, người bên cạnh Tô Tú không phải là hắn, cô cũng không cần hắn đi cùng, có lẽ Lục Lan Xuyên thấy dù là chỉ đứng trong bóng tối theo sát cô cũng tính là một loại an ủi.

Tô Tú không vui, chẳng ai phát hiện, chỉ có mình hắn nhìn ra nhưng không thể nào an ủi được.

Lục Lan Xuyên ngồi trong xe, cả một ngày không ăn không uống mà một chút cảm giác đói bụng cũng không có, bở vì ngực hắn vẫn còn đau âm ỷ.

Hắn ngồi một lúc lâu mới thấy Tô Tú và Tô Lăng bước ra, có lẽ Tô Lăng quay về ký túc xá, Tô Tú đi tiễn cô.

Hai chị em đứng trước cửa nói chuyện một hồi, Tô Tú đưa Tô Lăng ra đến bến xe buýt, hai người nắm tay thân mật, nói chuyện rầm rì, lúc này mặt Tô Tú có nét cười nhè nhẹ, dường như những vì sao trên trời đều đang ở trong mắt cô, long lanh vô cùng.

Họ đi qua cầu vượt, Lục Lan Xuyện lái xe đi chậm phía sau, trên đường có rất nhiều người cho nên hắn không lo bị phát hiện.

Cho đến khi Tô Lăng lên xe rời khỏi, Tô Tú nhét hai tay vào túi áo, chầm chậm quay về.

Sắc trời không tính là muộn, gần đấy còn có một trung tâm thương mại lớn, cho nên xungquanh rất náo nhiệt, từng tốp người cười nói vui vẻ đi qua, nhìnTô Tú càng lẻ loi. Lục Lan Xuyên thấy mình không ổn rồi, hắn cần phải nói chút gì với Tô Tú, hắn không thể để Tô Tú thất thần như vậy, cũng chịu không nổi tim mình đập càng ngày càng nhanh, nhưng hắn mới vừa đi lên trước được vài bước, liền từ từ dừng bước.

Bởi vì cô đột ngột chuyển hướng, đi nhanh về hướng quảng trường trước trung tâm thương mại.

Lục Lan Xuyên vội đuổi theo, qua một lúc mới nhìn thấy cô. Tô Tú ngồi trên ghế dài, rủ vai khóc nức nở...

Nhìn Tô Tú như vậy, tim Lục Lan Xuyên như bị hổng mất một lỗ. Hóa ra lúc không nhìn thấy, Tô Tú có quá nhiều đau thương như vậy, mà lại chịu đựng không nói cho ai biết.

Nhìn thấy em gái thành công, cô cảm thấy vui vẻ, có lẽ cũng cảm thấy hối hận, còn thấy tội lỗi và tự trách với cha? Lục Lan Xuyên không biết làm gì để an ủi cô, hắn muốn nói với Tô Tú, hắn sẽ tốt với cô, sẽ bù đắp cho cô, nhưng giây phút này hắn thật sự không biết làm như thế nào mới coi là tốt với cô, mới làm cô không khó chịu, mới làm cô lấy lại lòng tin.

Lục Lan Xuyên quay lưng đi, tay nắm càng càng càng chặt.

Hắn lần đầu tiên phát hiện ra có những chuyện dù cho có tiêu bao nhiêu tiền, bao nhiều toan tính, vẫn không thể đạt được.

Lục Lan Xuyên nhìn về phía trước, thở dài một hơi, nhưng trong ngực vẫn khó chịu âm ỷ như trước. Đúng lúc hắn không biết nên làm gì, bỗng nhìn thấy một thứ không xa đang từ từ bước đến....

Vai Tô Tú bị người khác chạm nhẹ, cô nâng đầu lên, trong tầm mắt mờ nhạt bỗng xuất hiện một thứ mập mạp. Cô dụi mắt rồi mới phát hiện đó là một chú gấu, nói cho chính xác, đây là một người mặc trang phục gấu bông.

Người đó rất cao, đứng trước mặt cô y như một bức tường, Tô Tú bị dọa liền đứng dậy định chạy đi.

Nhưng chú gấu đó đưa tay cản đường cô, bất ngờ đưa cô một vật.

Tô Tú cúi đầu xem, là một đồng tiền xu?

Tiếp đó người kia, không, chú gấu kia, dùng một giọng trầm trầm quái lạ nói với cô: "Đây là một đồng tiền may mắn, tặng cho cô, sau này những bất hạnh đều sẽ cách xa cô, cô sẽ ngày càng hạnh phúc."

Tô Tú đứng ngây ngẩn ở đó, nửa ngày không động.

Chú gấu kia đưa cô một đồng tiền, sau đó đứng trước mặt cô một lúc, bỗng nhiên đưa bàn tay to lớn xoa đầu cô, rồi mới rời đi.

Tô Tú nhìn vào đồng tiền nằm trong lòng bàn tay, vẫn có một loại cảm giác chưa lấy lại được tinh thần, nhưng vô thức nở nụ cười nhẹ nhàng. Chắc đó là một người tốt muốn động viên cô? Cuộc đời này, chung quy sẽ không kiến cho con người quá tuyệt vọng.

Cô đứng dậy, chà nhẹ hai má, sau đấy thở ra một hơi, những cảm xúc chất chứa bỗng biến mất, thậm chí cả chuyện đau lòng khó chịu, nên dũng cảm đối diện với cuộc đời phía trước. Bởi vì phần đường đời còn lại mới càng quan trọng, quá khứ, cứ để nó trôi qua đi.

Tô Tú lại nhìn đồng tiền đó, mỉm cười nhè nhẹ, sau đấy quay người rời đi.

Lục Lan Xuyên đứng sau khóm hoa rất lâu, đợi Tô Tú đi xa mới đi ra, hắn tháo đầu gấu oi bức xuống, mới có vài phút mà túa đầy mồ hôi, hắn đứng im nhìn bóng lưng cô dời đi, cũng từ từ gương khóe môi lên. Dường như đây là lần đầu tiên hắn dụng tâm làm gì đó vì Tô Tú, mặc dù xem ra rất khôi hài, nhưng hắn thấy khá là vui.

Nhân viên xúc tiến thị trường đáng thương sắp bị muỗi đốt chết rồi, cuối cùng chịu không nổi vỗ vào người đàn ông trước mặt đang cười ngây ngô, " Cái đó, tiên sinh, xin hỏi có thể trả đồ lại cho tôi không?" +

" ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phía Sau Áo Cưới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook