Chương 39
Phong Tử Tam Tam
22/07/2020
Mồ hôi lạnh trên trán đổ ra không ngớt, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, Tô Tú muốn tìm chiếc túi ở trong kệ tử đầu giường, cô vẫn luôn mang theo thuốc giảm đau bên mình, nhưng mới vươn tay ra, ngón tay không biết nghe lời liền không thể dùng một chút sức lực nào cả.
Mà Lục Tử Tây chẳng hề để ý, vẫn ở bên cạnh nói không ngừng, âm thanh vo ve đó chuyền vào trong tai càng làm cô bực dọc.
"Em vốn dĩ chẳng còn mặt mũi nào để gặp chị nhưng vì anh em, bất luận như thế nào cũng phải đến đây."
Tô Tú chẳng nhìn cô ta, nhưng dù cho như thế nào, Lục Tử Tây cứ tiếp tục: "Chị Tú Tú, chị vẫn còn yêu anh em không?"
Nghe xong lời này Tô Tú không nhịn nổi mà cười gằn lên, co chặt nắm tay của mình, gần như dùng hết sức của bản thận gạt chiếc cốc thủy tinh ở đầu giường, ,chiếc cốc rơi xuống sàn nhà vỡ ra từng mảnh.
Lục Tử Tây cuối cùng cũng im lặng, Tô Tú quay đầu nhìn cô ta, tức giận nói: "Cô quên rằng hắn đã làm gì năm năm trước rồi à? Nếu chưa quên, sao cô còn mặt mũi hỏi câu này?"
"Nhưng anh em rất yêu chị."
Lục Tử Tây lấy hết dũng khí nhìn về phía Tô Tú lần nữa, hai người đối diện nhau, dùng hết sức lực nói ra toàn bộ: "Hiện giờ nói những lời này có lẽ chị cảm thấy nực cười nhưng tất cả đều là thật. Trên đời này anh ấy chưa từng yêu ai cho nên vô cùng ngô nghếch, trước kia là không biết quý trọng, bây giờ là không không biết biểu đạt, chỉ biết dùng cánh thức ngốc kiến chị phẫn nộ tiếp tục trói buộc chị."
Cô ta ngừng lại, thấy Tô Tú vẫn không có biểu hiện gì,tinh thần có đôi chút chán nản, lại tiếp tục nói: "Em hy vọng hai người có thể an ổn sống bên nhau, nếu trong lòng chị còn có chút gì với anh ấy, dù chỉ một chút chút lưu luyến, em bảo đảm sau này sẽ không xuất hiện nữa, em nguyện ý làm mọi chuyện vì hai người."
Đón lấy ánh mắt lạnh lùng của Tô Tú, cô ta mín môi, "Nhưng mà nếu chị không yêu anh ấy nữa, em không hy vọng giữa hai người tồn tại nốt thắt, em chưa bao giờ thấy anh ấy đối với ai nghiêm túc như vậy, em biết nốt thắt này còn tồn tại, đối với chị đối với anh ấy đều chẳng có lợi gì."
Cô ta nói xong chờ đợi Tô Tú trả lời, Tô Tú nhìn xuống sàn nhà, bỗng nhiên cười lên, "Phải là không có lợi với cô chứ? Đem quả bom hẹn giờ như tôi đặt ở bên cạnh người, sợ cô ngủ không ngon."
Lục Tử Tây lắc đầu, "Em biết bây giờ em nói những lời này chị nghe không lọt tai, nhưng nếu chị yêu anh ấy, em sẽ làm theo lời chị. Trước kia anh em luôn vì em mà trả giá, lần này em muốn vì anh ấy mà làm chút gì đấy."
"Thật là cảm động." Giọng Tô Tú rất thấp nhưng mỗi một chữ đều đặc biệt rõ ràng, "Anh cô yêu cô cho nên muốn cầu xin tôi tha thứ, nay cô yêu anh cô, cũng ép tôi phải tha thứ. Anh em các người đều giống nhau ích kỷ đến tột cùng. Tôi nhanh chóng bị các người làm buồn nôn chết đi được."
"Đúng, bọn em rất ích kỷ." Lục Tử Tây thẳng thắn thừa nhận, "Em biết có lỗi với chị, em cũng có lỗi với anh em, hai người trở nên như vậy đều là do em hại... cho nên em muốn chị cho em một đáp án, chị Tú Tú, có thật là chị không còn chút tình cảm nào với anh em không? Nếu chị không yêu anh ấy nữa, em có thể giúp chị rời khỏi anh ấy."
Tô Tú ngẩng đầu lên, đáy mắt phẳng lặng như là không chú ý cũng không bất ngờ trước những gì cô ta nói.
Lục Tử Tây thấy sắc mặt cô trắng bệch, âm thầm nắm chặt tay, không cầm lòng nổi bước lên phía trước một bước, "Vấn đề này khó trả lời như vậy sao?"
Tô Tú cũng nắm chặt tay, cô không phải vì không thể trả lời, mà là sức lực của toàn bộ cơ thể đã bị rút sạch, mấy năm nay tình hình sức khỏe của cô không quá tồi, nhưng mỗi lần đến ngày đều như thể chết đi sống lại. Lúc này chỉ thấy mờ mờ ảo ảo, cơn choáng váng đến bất thình lình, bóng đen cũng ập đến ngay sau đó.
Lục Tử Tây thấy cơ thể cô bất ngờ lung lay, cả người như một mảnh giấy đong đưa sắp đổ, ngay lập tức bị dọa sợ, vội vã chạy đến đỡ cô, "Chị làm sao vậy?"
Tô Tú nói không nổi nhưng vẫn còn sức đẩy người kia ra, Lục Tử Tây bị cô đẩy ra ngoaài. Sức lực của cô hiện giờ có bao nhiêu lực sát thương? Chỉ là Lục Tử Tây bị mảnh vỡ của thủy tinh đâm vào, mu bàn chân bị rạnh một vết nhỏ, lúc này đang rỉ ra máu.
Cô ta kiềm chế không được liền "Si" một tiếng.
Vừa nãy Tô Tú muốn cảnh cáo cô ta đừng đến gần mình, nhưng vừa nhìn ra chỗ khác lại nhìn thấy Lục Lan Xuyên đang đi vào.
Hắn rõ ràng cũng nhìn thấy cảnh mới vừa phát sinh, trong tầm mắt toàn là những mảnh mảnh thủy tĩnh vỡ vụn. Lục Lan Xuyên đứng bất động ở đó, ánh mắt vẫn chằm chằm vào Tô Tú.
Tô Tú không biết hắn có hiểu lầm cái gì hay không, biểu cảm lúc này của hắn ta dường như có chút bi thương? Cô cảm thấy lồng ngực ngột ngạt càng thêm khó chịu, nắm lấy thành giường từ từ đứng dậy, cố gắng rời khỏi phòng bệnh khiến cô gần như ngạt thở này.
"Mang em gái thân yêu của anh đi, cút..." Cô dùng chút sức lực còn lại nói: "Tôi không muốn nhìn thấy các người."
Nhưng vừa bước được hai bước liền cảm thấy chân nhũn ra, sau đó cả người trượt xuống.
Lục Tử Tây thấy sắc mặt cô bất thường, cũng không kịp nghĩ gì khá, đang muốn chạy lên trước đỡ cô nhưng có người còn nhanh hơn một bước.
***
Nhìn Lục Lan Xuyên gần như là bổ nhào về phía trước, Lục Tử Tây mở lớn mắt, lại còn cau mày nhắc nhở: "Gọi bác sĩ."
Bác sĩ y tá nhanh chóng đi tới, phòng bệnh nhất thời đông đúc, bận rộn. Máu ở mu bàn chân Lục Tử Tây ngày càng nhiều, cô ta nhìn sang người bên cạnh, nhưng Lục Lan Xuyên vốn dĩ không rảnh quan tâm đến cô, vẫn luôn chăm chú vào tình hình ở phía bên trong.
Lúc này toàn bộ sự quan tâm của Lục Lan Xuyên đều ở trên người Tô Tú, hắn không rõ vì sao mới rời khỏi một chút, bỗng biến thành như vậy?
Ngăn cách bởi một tấm màn mỏng manh cho nên Tô Tú với bác sĩ nói gì họ đề có thể nghe rõ, bác sĩ hỏi Tô Tú: "Trước kia gặp qua tình trạng này chưa?"
"Đã từng, năm nay còn nghiêm trọng hơn."
"Chụp một tấm để kiểm tra."
Tô Tú "Vâng" một tiếng, bác sĩ lại hỏi: "Trước kia từng trải qua loại phẫu thuật gì?"
Ngừng vài giây giọng nói yếu ớt của Tô Tú mới truyền đến, "Làm phẫu thuật mang thai ngoài tử cung."
Bầu không khí trong phòng bệnh ngưng trọng, mắt Lục Lan Xuyên mở lớn, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm vào tấm màn phía trước. Người ở bên trong vẫn còn nói cái gì nữa nhưng hắn không thể nghe thêm dù chỉ một chữ, trong đầu chỉ toàn là năm chữ đáng sợ kia.
Chiếc màn che bị người bên ngoài kéo xoẹt một tiếng, những người ở bên trong đều bị dọa một trận, bác sĩ nhíu mày trách mắng: "Người nhà đợi ở bên ngoài."
Lục Lan Xuyên không nghe thấy, không để ý bất kỳ người nào bên cạnh. Hắn nhìn Tô Tú chằm chằm dù cho Tô Tú không hề nhìn hắn.
Lời muốn nói lại không biết phải phát ra như thế nào: "Lúc nào?"
Ngón tay hắn đang nắm lấy tấm màn run lên không ai phát hiện, không ai biết rằng lòng hắn lúc này cũng đang run rẩy. Không ai trả lời, Lục Lan Xuyên không thể kiềm chế mà gần lên: "Anh hỏi em, lúc nào?"
Phản ứng kịch liệt của hắn làm bác sĩ bất mãn, y tá đẩy hắn ra ngoài, Lục Tử Tây cũng kéo hắn nhưng Lục Lan Xuyên vẫn đứng bất động ở đó, hắn không có cách nào tin tưởng những thứ mình nghe thấy, cũng không có cách nào đối diện.
Trong đầu bỗng nhớ đến người đàn ông năm năm trước, người đàn ông đó nói với hắn, đứa con chưa chào đời của họ chết rồi...
Lúc đó hắn cảm thấy con chết rồi có thể có lại nhưng giờ hắn nghe tin này lại không thể chịu đựng nổi, thì ra không phải là không hề gì, cho dù đứa trẻ đó còn chưa thành hình hoặc mới chỉ là phôi thai nhưng lúc hắn nghe được vẫn sẽ cảm thấy đau đớn.
Thứ hắn mất đi còn nhiều hơn hắn tưởng.
Lâu sau tiếng của Tô Tú truyền đến, lạnh băng băng, không có một chút tình cảm. Cô cho hắn biết: "Anh lấy bố tôi ra uy hiếp tôi, sau khi anh rời khỏi, nó cũng không còn,"
Dường như một toàn bộ sức lực đều biến mất, Lục Lan Xuyên lùi về sau một bước, không biết là bản thân chống đỡ không nổi hay là bị người khác đẩy ra, bức màn đó lại bị kéo lại kín mít.
Trước mắt hắn còn lại một mảng mờ mịt, não trống rỗng, câu nói đó của Tô Tú xoay vòng vòng trong đầu hắn.
Hóa ra đây mới thật là báo ứng của hắn-vĩnh viễn mất đi tình yêu. 2
***
Kết quả kiểm tra cuối cùng trên buồng trứng của Tô Tú hình thành một khối u, cần phải làm một phẫu thuật nhỏ, bác sĩ nói phẫu thật không có gì nguy hiểm để hắn yên tâm, Lục Lan Xuyên ngồi ngoài phòng phẫu thuật thẫn thờ, sớm đã không còn chút sức lực nào.
Lục Tử Tây mãi mới lấy lại được tinh thần, máy móc hỏi: "Bây giờ anh còn nghĩ chị ấy sẽ tha thứ cho anh ư?"
Lục Lan Xuyên không trả lời, Lục Tử Tây cũng nói không ra, cô ta biết nghiệp trướng của bản thân quá nhiều, món nợ cả đời này của cô với Lục Lan Xuyên mãi không thể kể hết.
Ngồi không biết qua bao lâu, cô ta cuối cùng đem hết lời trong lòng nói ra, "Anh để chị ấy đi đi. Chị Tô Tú thấy anh chỉ sẽ luôn nhớ đến những chuyện không vui, anh vì sao lại muốn ép buộc chị ấy như vậy?"
Không ai trả lời, Lục Tử Tây biết việc này đối với Lục Lan Xuyên rất khó quyết định, cô quay đầu lại nhìn hắn, gần như là nài nỉ nói: "Anh còn chưa rõ à? Hai người không thể có kết quả, anh đã để lỡ chị ấy nhiều năm như vậy rồi còn muốn để lỡ chị ấy cả đời à?
"Anh biết." Lục Lan Xuyên khàn giọng trả lời, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, rủ mắt nhìn xuống sàn nhà, "Nhưng anh không thể buông tay, Tử Tây em không hiểu, đến ngày hôm nay, anh càng không thể buông tay nữa rồi."
Lục Tử Tây nhíu mày nhìn hắn, Lục Lan Xuyên lại không nói tiếp. Tô Tú như vậy, hắn làm sao có thể yên tâm giao cho người khác, cho dù hắn đáng bị băm vằm thành nghìn mảnh nhưng vẫn làm không nổi. Hiện giờ hắn yêu cô cũng không hề thua kém ai cả.
"Chân chính yêu một người, muốn đối tốt với cô ấy, không nên như vậy." Lục Tử Tây nghẹn ngào, "Anh, chúng ta nợ chị ấy quá nhiều rồi, anh..."
Lục Lan Xuyên ôm mặt, mãi cũng không nói gì, Lục Tử Tây thấy hắn như vậy, cũng không nỡ nói tiếp.
Năm năm nay thực ra cô ta cũng chẳng dễ chịu, ban đêm thường xuyên mơ thấy ác mộng, người làm chuyện trái với lương tâm làm sao có thể ngủ ngon? Cô ta luôn âm thầm trợ giúp viện phí cho người phụ nữ đó, năm năm trôi qua mà người phụ đó chưa tỉnh lại. Cô ta vẫn luôn bị chìm trong cơn ác mộng đó, nhưng xem ra, bị mắc vào trong cơn ác mộng đó không chị có mình cô ta, còn có Lục Lan Xuyên và cả Tô Tú.
Tội ác của mình cô lại liên lụy đến vô số người, cô mới là thứ nghiệp chướng nặng nhất.
Cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở, Tô Tú được đẩy ra ngoài, Lục Lan Xuyên lập tức xông đến.
Lục Tử Tây nhìn bóng lưng hắn, rốt cục cũng không đi qua cùng. Cô vốn nghĩ rằng kết quả tốt nhất đối với tất cả mọi người bây giờ chính là để Tô Tú đi, nhưng giờ nhìn Lục Lan Xuyên, cô ngày càng không chắc chắn.
Chỉ có một việc rất rõ ràng, cô quay về là sai rồi. 1
Lục Tử Tây một mình rời khỏi bệnh viện, người trên đường hướng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô, cúi đầu nhìn mới phát hiện vết thương ở chân mình vẫn chưa được xử lý. Nếu là trước kia, Lục Lan Xuyên thấy cô bị thương nhất định sẽ lo lắng không yên, nhưng giờ anh ấy đã không rảnh quản cô nữa rồi.
Đi trong vô thức Lục Tử Tây mới phát hiện mình đã đi đến bệnh viện đó, bệnh viện mà người phụ nữ đó ở. Cô ta đứng ở dưới tầng rất lâu, sau đó từ từ đi lên.
Cô đứng ngoài khung cửa kính nhìn vào liền nhìn thấy người đàn ông ngồi bên trong, anh ta đang xoa bóp cho người nằm trên giường, từng chút từng chút một thật dịu dàng, thỉnh thoàng còn nói chuyện với người ở trên giường.
Lục Tử Tây nhìn một lúc, quay người định rời khỏi nhưng người đàn ông bên trong bỗng nhiên ngoảnh đầu lại, bốn mắt chạm nhau. 1
***
Lúc Tô Tú tỉnh lại ngây ngốc nhìn trần nhà vài giây, mạch suy nghĩ mới từ từ hồi lại, những việc trước kia từng chút một ùa về. Cô nhìn lướt qua người đàn đông đang ngồi trên ghế tựa bên cạnh, hắn chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt đen tăm tối đó lúc này lại thêm một phần khác lạ.
Cô quay đầu đi, Lục Lan Xuyên mở miệng, âm thanh khàn khàn khó khó nghe, "Anh biết em không muốn nhìn thấy anh, nhưng cố gắng nhịn xuống, bây giờ em đang cần người chăm sóc."
Tô Tú không đáp lại, Lục Lan Xuyên lại nói: "Anh đi làm chút gì cho em ăn."
"Tôi không đói."
Người kia không có động tĩnh, Tô Tú tưởng hắn đi rồi, nhưng vừa quay đầu lại, thấy ánh mắt hắn dán chặt lên mình, cả hai khóe mắt đều đỏ rồi, mắt cũng hằn lên tia máu. Vài giờ không gặp lại thấy hắn tiều tụy đi rất nhiều.
Lục Lan Xuyên khom người xuống, áp má mình lên mu bàn tay cô, hắn không nói gì nhưng Tô Tú lại cảm nhận được hơi thở nóng bỏng đó, cuối cùng hắn cũng mở miệng: "Xin lỗi."
Hai chữ này, Tô Tú nghĩ rằng chưa bao giờ nghe thấy mà trong tình cảnh giờ phút này lại nghe được, ngoài mỉa mai thì còn có gì khác nữa?
Cô nhìn lên trần nhà, cũng cảm thấy khóe mắt nóng lên nhưng vẫn cố nói với hắn từng chữ: "Nếu là vì cuộc phẫu thuật kia, thực sự không cần thiết, đã trôi qua năm năm sớm đã chẳng còn bệnh rồi."
"Vì tất cả mọi thứ." Lục Lan Xuyên khó khăn ngẩng đầu lên, bình tĩnh đối mặt với cô, "Em đã nói, quan tâm hay xin lỗi giờ đều thừa thãi, nhưng anh vẫn muốn nói với em, xin lỗi vì tất cả mọi chuyện khốn nạn mà anh đã làm."
Đã từng nghĩ rằng chỉ cần hắn nỗ lực theo đuổi thì sẽ đuổi kịp bước chân của cô mà giờ mới bất ngờ phát hiện, quá khó rồi, hóa ra cô đã đi xa đến như vậy, xa đến mức hắn sắp không thể nhìn thấy nữa.
Đứng ở nguyên chỗ cũ, thực ra chỉ có mình hắn.
Mà Lục Tử Tây chẳng hề để ý, vẫn ở bên cạnh nói không ngừng, âm thanh vo ve đó chuyền vào trong tai càng làm cô bực dọc.
"Em vốn dĩ chẳng còn mặt mũi nào để gặp chị nhưng vì anh em, bất luận như thế nào cũng phải đến đây."
Tô Tú chẳng nhìn cô ta, nhưng dù cho như thế nào, Lục Tử Tây cứ tiếp tục: "Chị Tú Tú, chị vẫn còn yêu anh em không?"
Nghe xong lời này Tô Tú không nhịn nổi mà cười gằn lên, co chặt nắm tay của mình, gần như dùng hết sức của bản thận gạt chiếc cốc thủy tinh ở đầu giường, ,chiếc cốc rơi xuống sàn nhà vỡ ra từng mảnh.
Lục Tử Tây cuối cùng cũng im lặng, Tô Tú quay đầu nhìn cô ta, tức giận nói: "Cô quên rằng hắn đã làm gì năm năm trước rồi à? Nếu chưa quên, sao cô còn mặt mũi hỏi câu này?"
"Nhưng anh em rất yêu chị."
Lục Tử Tây lấy hết dũng khí nhìn về phía Tô Tú lần nữa, hai người đối diện nhau, dùng hết sức lực nói ra toàn bộ: "Hiện giờ nói những lời này có lẽ chị cảm thấy nực cười nhưng tất cả đều là thật. Trên đời này anh ấy chưa từng yêu ai cho nên vô cùng ngô nghếch, trước kia là không biết quý trọng, bây giờ là không không biết biểu đạt, chỉ biết dùng cánh thức ngốc kiến chị phẫn nộ tiếp tục trói buộc chị."
Cô ta ngừng lại, thấy Tô Tú vẫn không có biểu hiện gì,tinh thần có đôi chút chán nản, lại tiếp tục nói: "Em hy vọng hai người có thể an ổn sống bên nhau, nếu trong lòng chị còn có chút gì với anh ấy, dù chỉ một chút chút lưu luyến, em bảo đảm sau này sẽ không xuất hiện nữa, em nguyện ý làm mọi chuyện vì hai người."
Đón lấy ánh mắt lạnh lùng của Tô Tú, cô ta mín môi, "Nhưng mà nếu chị không yêu anh ấy nữa, em không hy vọng giữa hai người tồn tại nốt thắt, em chưa bao giờ thấy anh ấy đối với ai nghiêm túc như vậy, em biết nốt thắt này còn tồn tại, đối với chị đối với anh ấy đều chẳng có lợi gì."
Cô ta nói xong chờ đợi Tô Tú trả lời, Tô Tú nhìn xuống sàn nhà, bỗng nhiên cười lên, "Phải là không có lợi với cô chứ? Đem quả bom hẹn giờ như tôi đặt ở bên cạnh người, sợ cô ngủ không ngon."
Lục Tử Tây lắc đầu, "Em biết bây giờ em nói những lời này chị nghe không lọt tai, nhưng nếu chị yêu anh ấy, em sẽ làm theo lời chị. Trước kia anh em luôn vì em mà trả giá, lần này em muốn vì anh ấy mà làm chút gì đấy."
"Thật là cảm động." Giọng Tô Tú rất thấp nhưng mỗi một chữ đều đặc biệt rõ ràng, "Anh cô yêu cô cho nên muốn cầu xin tôi tha thứ, nay cô yêu anh cô, cũng ép tôi phải tha thứ. Anh em các người đều giống nhau ích kỷ đến tột cùng. Tôi nhanh chóng bị các người làm buồn nôn chết đi được."
"Đúng, bọn em rất ích kỷ." Lục Tử Tây thẳng thắn thừa nhận, "Em biết có lỗi với chị, em cũng có lỗi với anh em, hai người trở nên như vậy đều là do em hại... cho nên em muốn chị cho em một đáp án, chị Tú Tú, có thật là chị không còn chút tình cảm nào với anh em không? Nếu chị không yêu anh ấy nữa, em có thể giúp chị rời khỏi anh ấy."
Tô Tú ngẩng đầu lên, đáy mắt phẳng lặng như là không chú ý cũng không bất ngờ trước những gì cô ta nói.
Lục Tử Tây thấy sắc mặt cô trắng bệch, âm thầm nắm chặt tay, không cầm lòng nổi bước lên phía trước một bước, "Vấn đề này khó trả lời như vậy sao?"
Tô Tú cũng nắm chặt tay, cô không phải vì không thể trả lời, mà là sức lực của toàn bộ cơ thể đã bị rút sạch, mấy năm nay tình hình sức khỏe của cô không quá tồi, nhưng mỗi lần đến ngày đều như thể chết đi sống lại. Lúc này chỉ thấy mờ mờ ảo ảo, cơn choáng váng đến bất thình lình, bóng đen cũng ập đến ngay sau đó.
Lục Tử Tây thấy cơ thể cô bất ngờ lung lay, cả người như một mảnh giấy đong đưa sắp đổ, ngay lập tức bị dọa sợ, vội vã chạy đến đỡ cô, "Chị làm sao vậy?"
Tô Tú nói không nổi nhưng vẫn còn sức đẩy người kia ra, Lục Tử Tây bị cô đẩy ra ngoaài. Sức lực của cô hiện giờ có bao nhiêu lực sát thương? Chỉ là Lục Tử Tây bị mảnh vỡ của thủy tinh đâm vào, mu bàn chân bị rạnh một vết nhỏ, lúc này đang rỉ ra máu.
Cô ta kiềm chế không được liền "Si" một tiếng.
Vừa nãy Tô Tú muốn cảnh cáo cô ta đừng đến gần mình, nhưng vừa nhìn ra chỗ khác lại nhìn thấy Lục Lan Xuyên đang đi vào.
Hắn rõ ràng cũng nhìn thấy cảnh mới vừa phát sinh, trong tầm mắt toàn là những mảnh mảnh thủy tĩnh vỡ vụn. Lục Lan Xuyên đứng bất động ở đó, ánh mắt vẫn chằm chằm vào Tô Tú.
Tô Tú không biết hắn có hiểu lầm cái gì hay không, biểu cảm lúc này của hắn ta dường như có chút bi thương? Cô cảm thấy lồng ngực ngột ngạt càng thêm khó chịu, nắm lấy thành giường từ từ đứng dậy, cố gắng rời khỏi phòng bệnh khiến cô gần như ngạt thở này.
"Mang em gái thân yêu của anh đi, cút..." Cô dùng chút sức lực còn lại nói: "Tôi không muốn nhìn thấy các người."
Nhưng vừa bước được hai bước liền cảm thấy chân nhũn ra, sau đó cả người trượt xuống.
Lục Tử Tây thấy sắc mặt cô bất thường, cũng không kịp nghĩ gì khá, đang muốn chạy lên trước đỡ cô nhưng có người còn nhanh hơn một bước.
***
Nhìn Lục Lan Xuyên gần như là bổ nhào về phía trước, Lục Tử Tây mở lớn mắt, lại còn cau mày nhắc nhở: "Gọi bác sĩ."
Bác sĩ y tá nhanh chóng đi tới, phòng bệnh nhất thời đông đúc, bận rộn. Máu ở mu bàn chân Lục Tử Tây ngày càng nhiều, cô ta nhìn sang người bên cạnh, nhưng Lục Lan Xuyên vốn dĩ không rảnh quan tâm đến cô, vẫn luôn chăm chú vào tình hình ở phía bên trong.
Lúc này toàn bộ sự quan tâm của Lục Lan Xuyên đều ở trên người Tô Tú, hắn không rõ vì sao mới rời khỏi một chút, bỗng biến thành như vậy?
Ngăn cách bởi một tấm màn mỏng manh cho nên Tô Tú với bác sĩ nói gì họ đề có thể nghe rõ, bác sĩ hỏi Tô Tú: "Trước kia gặp qua tình trạng này chưa?"
"Đã từng, năm nay còn nghiêm trọng hơn."
"Chụp một tấm để kiểm tra."
Tô Tú "Vâng" một tiếng, bác sĩ lại hỏi: "Trước kia từng trải qua loại phẫu thuật gì?"
Ngừng vài giây giọng nói yếu ớt của Tô Tú mới truyền đến, "Làm phẫu thuật mang thai ngoài tử cung."
Bầu không khí trong phòng bệnh ngưng trọng, mắt Lục Lan Xuyên mở lớn, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm vào tấm màn phía trước. Người ở bên trong vẫn còn nói cái gì nữa nhưng hắn không thể nghe thêm dù chỉ một chữ, trong đầu chỉ toàn là năm chữ đáng sợ kia.
Chiếc màn che bị người bên ngoài kéo xoẹt một tiếng, những người ở bên trong đều bị dọa một trận, bác sĩ nhíu mày trách mắng: "Người nhà đợi ở bên ngoài."
Lục Lan Xuyên không nghe thấy, không để ý bất kỳ người nào bên cạnh. Hắn nhìn Tô Tú chằm chằm dù cho Tô Tú không hề nhìn hắn.
Lời muốn nói lại không biết phải phát ra như thế nào: "Lúc nào?"
Ngón tay hắn đang nắm lấy tấm màn run lên không ai phát hiện, không ai biết rằng lòng hắn lúc này cũng đang run rẩy. Không ai trả lời, Lục Lan Xuyên không thể kiềm chế mà gần lên: "Anh hỏi em, lúc nào?"
Phản ứng kịch liệt của hắn làm bác sĩ bất mãn, y tá đẩy hắn ra ngoài, Lục Tử Tây cũng kéo hắn nhưng Lục Lan Xuyên vẫn đứng bất động ở đó, hắn không có cách nào tin tưởng những thứ mình nghe thấy, cũng không có cách nào đối diện.
Trong đầu bỗng nhớ đến người đàn ông năm năm trước, người đàn ông đó nói với hắn, đứa con chưa chào đời của họ chết rồi...
Lúc đó hắn cảm thấy con chết rồi có thể có lại nhưng giờ hắn nghe tin này lại không thể chịu đựng nổi, thì ra không phải là không hề gì, cho dù đứa trẻ đó còn chưa thành hình hoặc mới chỉ là phôi thai nhưng lúc hắn nghe được vẫn sẽ cảm thấy đau đớn.
Thứ hắn mất đi còn nhiều hơn hắn tưởng.
Lâu sau tiếng của Tô Tú truyền đến, lạnh băng băng, không có một chút tình cảm. Cô cho hắn biết: "Anh lấy bố tôi ra uy hiếp tôi, sau khi anh rời khỏi, nó cũng không còn,"
Dường như một toàn bộ sức lực đều biến mất, Lục Lan Xuyên lùi về sau một bước, không biết là bản thân chống đỡ không nổi hay là bị người khác đẩy ra, bức màn đó lại bị kéo lại kín mít.
Trước mắt hắn còn lại một mảng mờ mịt, não trống rỗng, câu nói đó của Tô Tú xoay vòng vòng trong đầu hắn.
Hóa ra đây mới thật là báo ứng của hắn-vĩnh viễn mất đi tình yêu. 2
***
Kết quả kiểm tra cuối cùng trên buồng trứng của Tô Tú hình thành một khối u, cần phải làm một phẫu thuật nhỏ, bác sĩ nói phẫu thật không có gì nguy hiểm để hắn yên tâm, Lục Lan Xuyên ngồi ngoài phòng phẫu thuật thẫn thờ, sớm đã không còn chút sức lực nào.
Lục Tử Tây mãi mới lấy lại được tinh thần, máy móc hỏi: "Bây giờ anh còn nghĩ chị ấy sẽ tha thứ cho anh ư?"
Lục Lan Xuyên không trả lời, Lục Tử Tây cũng nói không ra, cô ta biết nghiệp trướng của bản thân quá nhiều, món nợ cả đời này của cô với Lục Lan Xuyên mãi không thể kể hết.
Ngồi không biết qua bao lâu, cô ta cuối cùng đem hết lời trong lòng nói ra, "Anh để chị ấy đi đi. Chị Tô Tú thấy anh chỉ sẽ luôn nhớ đến những chuyện không vui, anh vì sao lại muốn ép buộc chị ấy như vậy?"
Không ai trả lời, Lục Tử Tây biết việc này đối với Lục Lan Xuyên rất khó quyết định, cô quay đầu lại nhìn hắn, gần như là nài nỉ nói: "Anh còn chưa rõ à? Hai người không thể có kết quả, anh đã để lỡ chị ấy nhiều năm như vậy rồi còn muốn để lỡ chị ấy cả đời à?
"Anh biết." Lục Lan Xuyên khàn giọng trả lời, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, rủ mắt nhìn xuống sàn nhà, "Nhưng anh không thể buông tay, Tử Tây em không hiểu, đến ngày hôm nay, anh càng không thể buông tay nữa rồi."
Lục Tử Tây nhíu mày nhìn hắn, Lục Lan Xuyên lại không nói tiếp. Tô Tú như vậy, hắn làm sao có thể yên tâm giao cho người khác, cho dù hắn đáng bị băm vằm thành nghìn mảnh nhưng vẫn làm không nổi. Hiện giờ hắn yêu cô cũng không hề thua kém ai cả.
"Chân chính yêu một người, muốn đối tốt với cô ấy, không nên như vậy." Lục Tử Tây nghẹn ngào, "Anh, chúng ta nợ chị ấy quá nhiều rồi, anh..."
Lục Lan Xuyên ôm mặt, mãi cũng không nói gì, Lục Tử Tây thấy hắn như vậy, cũng không nỡ nói tiếp.
Năm năm nay thực ra cô ta cũng chẳng dễ chịu, ban đêm thường xuyên mơ thấy ác mộng, người làm chuyện trái với lương tâm làm sao có thể ngủ ngon? Cô ta luôn âm thầm trợ giúp viện phí cho người phụ nữ đó, năm năm trôi qua mà người phụ đó chưa tỉnh lại. Cô ta vẫn luôn bị chìm trong cơn ác mộng đó, nhưng xem ra, bị mắc vào trong cơn ác mộng đó không chị có mình cô ta, còn có Lục Lan Xuyên và cả Tô Tú.
Tội ác của mình cô lại liên lụy đến vô số người, cô mới là thứ nghiệp chướng nặng nhất.
Cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở, Tô Tú được đẩy ra ngoài, Lục Lan Xuyên lập tức xông đến.
Lục Tử Tây nhìn bóng lưng hắn, rốt cục cũng không đi qua cùng. Cô vốn nghĩ rằng kết quả tốt nhất đối với tất cả mọi người bây giờ chính là để Tô Tú đi, nhưng giờ nhìn Lục Lan Xuyên, cô ngày càng không chắc chắn.
Chỉ có một việc rất rõ ràng, cô quay về là sai rồi. 1
Lục Tử Tây một mình rời khỏi bệnh viện, người trên đường hướng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô, cúi đầu nhìn mới phát hiện vết thương ở chân mình vẫn chưa được xử lý. Nếu là trước kia, Lục Lan Xuyên thấy cô bị thương nhất định sẽ lo lắng không yên, nhưng giờ anh ấy đã không rảnh quản cô nữa rồi.
Đi trong vô thức Lục Tử Tây mới phát hiện mình đã đi đến bệnh viện đó, bệnh viện mà người phụ nữ đó ở. Cô ta đứng ở dưới tầng rất lâu, sau đó từ từ đi lên.
Cô đứng ngoài khung cửa kính nhìn vào liền nhìn thấy người đàn ông ngồi bên trong, anh ta đang xoa bóp cho người nằm trên giường, từng chút từng chút một thật dịu dàng, thỉnh thoàng còn nói chuyện với người ở trên giường.
Lục Tử Tây nhìn một lúc, quay người định rời khỏi nhưng người đàn ông bên trong bỗng nhiên ngoảnh đầu lại, bốn mắt chạm nhau. 1
***
Lúc Tô Tú tỉnh lại ngây ngốc nhìn trần nhà vài giây, mạch suy nghĩ mới từ từ hồi lại, những việc trước kia từng chút một ùa về. Cô nhìn lướt qua người đàn đông đang ngồi trên ghế tựa bên cạnh, hắn chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt đen tăm tối đó lúc này lại thêm một phần khác lạ.
Cô quay đầu đi, Lục Lan Xuyên mở miệng, âm thanh khàn khàn khó khó nghe, "Anh biết em không muốn nhìn thấy anh, nhưng cố gắng nhịn xuống, bây giờ em đang cần người chăm sóc."
Tô Tú không đáp lại, Lục Lan Xuyên lại nói: "Anh đi làm chút gì cho em ăn."
"Tôi không đói."
Người kia không có động tĩnh, Tô Tú tưởng hắn đi rồi, nhưng vừa quay đầu lại, thấy ánh mắt hắn dán chặt lên mình, cả hai khóe mắt đều đỏ rồi, mắt cũng hằn lên tia máu. Vài giờ không gặp lại thấy hắn tiều tụy đi rất nhiều.
Lục Lan Xuyên khom người xuống, áp má mình lên mu bàn tay cô, hắn không nói gì nhưng Tô Tú lại cảm nhận được hơi thở nóng bỏng đó, cuối cùng hắn cũng mở miệng: "Xin lỗi."
Hai chữ này, Tô Tú nghĩ rằng chưa bao giờ nghe thấy mà trong tình cảnh giờ phút này lại nghe được, ngoài mỉa mai thì còn có gì khác nữa?
Cô nhìn lên trần nhà, cũng cảm thấy khóe mắt nóng lên nhưng vẫn cố nói với hắn từng chữ: "Nếu là vì cuộc phẫu thuật kia, thực sự không cần thiết, đã trôi qua năm năm sớm đã chẳng còn bệnh rồi."
"Vì tất cả mọi thứ." Lục Lan Xuyên khó khăn ngẩng đầu lên, bình tĩnh đối mặt với cô, "Em đã nói, quan tâm hay xin lỗi giờ đều thừa thãi, nhưng anh vẫn muốn nói với em, xin lỗi vì tất cả mọi chuyện khốn nạn mà anh đã làm."
Đã từng nghĩ rằng chỉ cần hắn nỗ lực theo đuổi thì sẽ đuổi kịp bước chân của cô mà giờ mới bất ngờ phát hiện, quá khó rồi, hóa ra cô đã đi xa đến như vậy, xa đến mức hắn sắp không thể nhìn thấy nữa.
Đứng ở nguyên chỗ cũ, thực ra chỉ có mình hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.