Chương 44
Phong Tử Tam Tam
22/07/2020
"Cậu nói lại lần nữa." Lục Lan Xuyên trông hoàn toàn bình tĩnh nhưng nhìn kỹ không khó phát hiện ra tay đang đặt trên bàn làm việc của hắn co giật.
Lục Khuyên Nhi cũng thấp thỏm, thậm chí còn vô thức lùi về sau một bước, "Tử, Tử Tây xảy ra chuyện rồi. Vừa nãy anh đang họp, bệnh viện gọi điện tới nói cô ấy ngã từ trên lầu xuống, vẫn đang còn trong phòng cấp cứu."
Lục Lan Xuyên đột ngột đứng dậy, bởi vì động tác quá kịch liệt, chiếc ghế xoay va vào nền nhà phát ra âm thanh chói tai. Hắn cảm thấy trong đầu trống rỗng, chỉ nghe được "trên lầu", "ngã xuống", "phòng cấp cứu". Mỗi một chữ hắn đều biết nhưng không có cách nào liên kết chúng đến Tử Tây.
Chỉ là vài ngày không gặp mà thôi.
Trên đường vội vã đến bệnh viện, Lục Khuyên Nhi đã mấy lần quan sát hắn qua kính chiếu hậu, nuốt nước bọt an ủi: "Có lẽ không nghiêm trọng đâu, chúng ta đừng tự dọa mình, Tử Tây nhìn sao cũng không giống kiểu người nghĩ không thông."
Quá khứ sẽ không nhưng hiện tại thì khó nói... Lục Lan Xuyên nhíu mày, cảm giác mệt mỏi nói không thành lời. Môi hắn mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Đợi khi đến bệnh viện rồi, đèn phòng cấp cứu vẫn còn sáng, mỗi bước đi của hắn nhanh chóng vững vàng, sau đó đứng bất động ở trước cửa phòng cấp cứu. Cuộc phẫu thuật tiến hành bao lâu, hắn liền đứng đờ đẫn bấy lâu, trên hành lang không một bóng người ngoài hắn và Lục Khuyên Nhi, sau đó một ý tá trực ban thông báo vắn tắt tình hình cho bọn họ.
Tử Tây tự mình nhảy từ tầng bốn xuống, giữa chừng được cành cây ngăn cản làm giảm lực, nhưng dù gì vẫn là tầng bốn, kết quả như thế nào rất khó nói.
Sau khi nghe xong, Lục Khuyên Nhi chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Cô ấy rốt cuộc có cái gì nghĩ không thông?" Nghĩ lại đoạn thời gian trước Lục Lan Xuyên tìm cô, chẳng lẽ hai anh em xảy ra mâu thuẫn gì? Nhưng cho dù có mâu thuẫn cũng không đến mức phải nhảy lầu tự sát.
Lục Lan Xuyên từ đầu đến cuối không hề có phản ứng, Lục Khuyên Nhi đương nhiên sẽ không chuốc vạ vào thân mà truy hỏi đến cùng, chỉ đứng an tĩnh một bên đợi.
Không biết qua bao lâu, Lục Khuyên Nhi cảm thấy chân đã tê cứng rồi, nhưng Lục Lan Xuyên vẫn đứng bất động ở đó, cả người như biến thành một con rối, cậu ta vừa định tiến đến khuyên vài câu, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, bác sĩ từ bên trong bước ra.
Lục Lan Xuyên lập tức xông đến, nắm lấy tay của đối phương, cổ họng hắn khàn đến lợi hại, mỗi một chữ nói ra đều vô cùng khó khăn, "Sao rồi bác sĩ?"
Biểu cảm của bác sĩ không nhẹ nhõm, "Còn chưa vượt qua kỳ nguy hiểm, nếu có thể tỉnh lại thì may mắn, chỉ là cho dù tỉnh lại, anh cũng nên chuẩn bị tốt công tác tư tưởng."
"Cái gì?"
Bác sĩ thấy hắn như bị hồn bay phách lạc, vẫn là nói: "Có lẽ cả đời không thể đi được nữa, hơn nữa có khả năng sẽ bị biến chứng, tình trạng của mỗi người khác nhau."
Tay Lục Lan Xuyên từ từ trượt xuống, hắn nhắm mắt lại, dường như đoán được chút cách nghĩ của Tử Tây.
***
Cùng một lúc mà phải đối diện với nhiều khó khăn như vậy nên Lục Khuyên Nhi vô cùng đồng cảm với hắn, cậu ta đi đi lại lại trong phòng bệnh, sẽ phải chuẩn bị đồ với làm thủ tục nhập viện đã, kết quả khi quay lại nhìn, Lục Lan Xuyên vẫn còn ngồi đờ ra trên ghế. Hắn tiến đến, ho một tiếng, "Sự việc đã phát sinh rồi, anh Lục anh ...bảo trọng hơn."
Lục Lan Xuyên lâu sau mới "Ừ" một tiếng.
"Cái đó..." Lục Khuyên Nhi gãi đầu, có chút bối rối, "Cần em thông báo cho chị dâu không?"
Lục gia đã chẳng còn người, lúc này có thể giúp Lục Lan Xuyên bớt lo sợ chỉ có mình Tô Tú, mặc dù phương thức sống chung của hai vợ chồng cổ quái, tình cảm dường như cũng chẳng ra sao, nhưng tốt xấu gì cũng là người nhà?
Nhưng Lục Lan Xuyên yên lặng một lúc lại vẫn lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không cần đâu."
Lục Khuyên Nhi ngẩn người nhìn bóng lưng cao thẳng của hắn. Lục Lan Xuyên cũng không nói nhiều, dặn dò cậu ta, "Cậu về đi."
Cậu ta ở đây cũng chẳng giúp đỡ được gì, còn ở công ty có một đống công việc đợi giải quyết, cho nên sau khi mua cho Lục Lan Xuyên một phần cơm trưa liền rời khỏi. Lúc này đã đến giờ ăn trưa lâu rồi mà hai người công ty bận rộn hơn nửa ngày đến bữa sáng cũng chưa ăn.
Lục Lan Xuyên lại chẳng có một chút cảm giác thèm ăn, hắn nhìn Tử Tây trên giường bệnh bị cắm đầy ống dẫn, chầm chậm khom người nắm lấy tay cô.
Trong đầu vẫn còn nhớ rõ cái đêm cô với hắn tranh cãi, cô nói không thể trối bỏ trách nhiệm một lần nữa, còn nói sẽ không làm liên lụy hắn. Cho nên để không liên dính líu tới hắn, cô có phải đã nói với Cố Tín cái gì, sau đó mới chọn phương thức này để kết thúc tất cả?
Lục Lan Xuyên giờ phút này đã ngộ tất cả, hắn thật sự đã làm sai rồi, sai tới mức không có cánh nào cứu vãn.
Nếu khi đó hắn có thể làm một tấm gương sáng, giáo dục thật tốt cho Tử Tây, thì không đến mức để cô khi xẩy ra sự việc suy nghĩ đầu tiên đó là chạy chốn. Sau khi chạy trốn hắn cũng nên khuyên nhủ cô đi nhận trách nhiệm,chứ không phải là một mực thay cô che dấu tất cả... mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay đều là do hắn làm ra, hắn mới là kẻ giết người.
Lục Lan Xuyên cúi đầu, trán kề lên mu bàn tay nhợt nhạt lạnh băng của cô, tâm trạng bi thương tột cùng.
Năm bố mẹ ra đi, hắn mười lăm tuổi, Tử Tây hơn năm tuổi, hắn ôm cô tới bệnh viện, nhìn thấy bố mẹ bị xe nghiền nát đến biến dạng cả khuôn mặt. Tử Tây ở trong lòng hắn sợ hãi khóc òa lên, hắn đứng ở trước cửa nhìn, không có dũng khí để bước vào.
Cảnh sát nói cho hắn biết, chiếc xe gây ra tai nạn không tìm thấy.
Chẳng có đền bù hay nhắn nhủ, hắn với Tử Tây bỗng nhiên biến thành trẻ mồ côi.
Khi đó hắn không phải chưa từng oán hận qua, lúc mà Tử Tây gào khóc đòi tìm bố mẹ trong đêm, lúc mà hai anh em bị họ hàng bạn bè ruồng bỏ, lúc mà họ phải nhịn đói chịu lạnh, những cảm giác căm hận đã từng lên đến cực điểm. Hắn hận kẻ đụng chết bố mẹ hắn mà lại chạy trốn, hận thế giới này chẳng có công bằng. Đến trên ti vi cũng đều diễn như vậy, người xấu vĩnh viễn không chết, người tốt luôn luôn đoản mệnh.
Cho nên sau đó hắn liều mạng kiếm tiền, cảm thấy nhiều tiền rồi thì có cả thế giới, vả sau đó hắn cảm thấy làm một người xấu cũng chẳng sao, đây là đạo lí mà cuộc đời này dạy cho hắn.
Nhưng hóa ra thế giới này không phải không có nhân quả tuần hoàn, cho dù trốn thoát được sự trừng trị của pháp luật vẫn còn nhiều phương thức hoàn lại. Có lẽ ở phương thức hắn nhìn không ra, hung thủ đã đụng chết bố mẹ hắn cũng đã phải trả giá từ sớm rồi, là hắn quá thành kiến mới bị chìm vào trong vũng lầy đó, trèo sao cũng không ra.
Quả nhiên hôm đã gặp phải báo ứng.
Hắn nhìn khuôn măt Tử Tây bị băng kín không nhìn ra hình dạng, nhớ lại hình dáng lúc năm tuổi của cô, khóe mắt dần dần đỏ lên. Bố mẹ giao Tử Tây cho hắn, nhưng hắn lại tự tay đẩy cô xuống địa ngục.
***
Liên tiếp mấy ngày Tô Tú không nhìn thấy Lục Lan Xuyên, trước kia cũng từng xẩy ra chuyện tương tự, cho nên cô căn bản không để ý. Việc làm ăn của họ ngày càng hưng thịnh, công ty hợp tác cùng cùng từ Nam Thành mở rộng ra các khu vực lân cận, cho nên cuối tuần cô và Triệu Trinh vẫn phải đi công tác.
Buổi tối cô mới vừa sắp xếp xong hành lí, sau đó nghe thấy tiếng động phát ra từ phía cầu thang, mở cửa ra xem, quả nhiên chạm mặt với Lục Lan Xuyên.
Trạng thái tinh thần của Lục Lan Xuyên xem ra rất tệ, cả người mệt mỏi rã rời, cằm cũng mọc tua tủa râu. Người lúc nào cũng chú ý gọn gàng ngăn nắp, lúc này nhìn vào lại có cảm giác chán nản không thể nói ra. Hắn đứng bất động ở đó, chỉ nhìn cô nặng nề, dường như là đợi cô mở miệng.
Tô Tú nói: Ngày mai tôi phải đi công tác."
Lục Lan Xuyên nghe, nhìn cô một hồi lâu, sau cùng mới gật đầu nói một câu "Đi đường cẩn thận", chậm chạp quay về phòng của mình.
Tô Tú nhíu mày hoài nghi, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng con người này luôn có thiếu sót về nhân cách, hỷ nộ vô thường cũng chẳng là gì.
Vừa lên giường chưa được bao lâu lại nghe thấy cửa phòng đối diện mở ra, say đó có tiếng bước chân ngừng ở trước cửa phòng cô. Tô Tú vô thức túm chặt lấy một góc chăn, đợi một lúc lâu mà khóa cửa không phát ra tiếng gì, tiếng bước chân lại hướng về phía cầu thang, tiếp đó dưới từ lầu truyền lên tiếng khóa cửa.
Cho nên Lục Lan Xuyên về một chuyến, lại đi rồi?
Tô Tú chăm chú nhìn lên trần nhà, chớp nhẹ đôi mắt, sau cùng kéo chăn qua đầu ép mình đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau cô mở cửa ra, bỗng phát hiện trên tay nắm cửa phòng mình treo một đồ vật, mở ra xem bên trong là một hộp thuốc, là thuốc chống dị ứng. Là ai đưa chẳng cần phải hỏi nữa. Tô Tú yên lặng nhìn hộp thuốc đó một hồi, sau cùng nhét nó vào trong túi.
Việc lần này của Tô Tú rất thuận lợi, trước khi tới đã bàn luận với đối phương cũng kha khá rồi cho nên chuyến này qua chủ yếu là để ký hợp đồng.
Ký xong hợp đồng Triệu Trinh đề nghị quay về Nam Thành, Tô Tú muốn tới con đường trứ danh ở đây đi dạo, Triệu Trinh ngạc nhiên nhìn cô: "Em không cần về giúp Lục tổng à?"
"A?" Tô Tú có chút khó hiểu, Triệu Trinh biết quan hệ giữa cô và Lục Lan Xuyên chẳng ra gì, cho nên sẽ không nói lời gì mà không có lý do.
Triệu Trinh cũng bất ngờ vì cô không hề biết gì cả, " Tây Ninh có một hạng mục làng nghỉ dưỡng hợp tác với Hằng Nghiệp, tổng giám đốc trước của Hằng Nghiệp bị vỡ lở chuyện rửa tiền, bây giờ Lục tổng hình như cũng bị điều tra."
Anh hỏi Tô Tú, "Em không biết? Đã lan truyền trên báo rồi."
Dạo gần đây Tô Tú dành hết thời gian vào việc trong xưởng, sau khi công việc đã ổn rồi, hận không thể một ngày hai mươi tư tiếng đều ở trong phòng làm việc, làm gì còn có thời gian quan tâm những cái này? Theo lý mà nói Lục Lan Xuyên xảy ra chuyện hay không đều không cần cô lo vớ vẩn, nhưng lúc nghe thấy trong lòng vẫn có chút cảm giác quái lạ.
Sau khi Triệu Trinh trải qua sự ngạc nhiên ban đầu, lắc đầu nói: "Xem ra quan hệ giữa em vào Lục tổng thật sự quá tệ."
Triệu Trinh thấy cô thất thần, ho nhẹ một tiếng: "Quay về đi, anh với Cao Khiết đã nói là mang Sa Sa đi chơi rồi, một mình em quay về anh không an tâm."
Tô Tú mù mờ liếc nhìn Triệu Trinh, anh vừa cười vừa vỗ vào vai cô, "Em không muốn quan tâm anh ta, liền thương xót cho anh là được rồi, nếu đi về muộn, hai vị tổ tông đó có thể phá nhà anh đấy."
Khi Triệu Trinh nói chuyện khóe mắt chân màu đều lộ ra ý cười ôn hòa, Tô Tú đoán không ra anh ấy có phải là cố ý hay không, rốt cục hai người cũng cùng nhau quay về Nam Thành.
Lục Khuyên Nhi cũng thấp thỏm, thậm chí còn vô thức lùi về sau một bước, "Tử, Tử Tây xảy ra chuyện rồi. Vừa nãy anh đang họp, bệnh viện gọi điện tới nói cô ấy ngã từ trên lầu xuống, vẫn đang còn trong phòng cấp cứu."
Lục Lan Xuyên đột ngột đứng dậy, bởi vì động tác quá kịch liệt, chiếc ghế xoay va vào nền nhà phát ra âm thanh chói tai. Hắn cảm thấy trong đầu trống rỗng, chỉ nghe được "trên lầu", "ngã xuống", "phòng cấp cứu". Mỗi một chữ hắn đều biết nhưng không có cách nào liên kết chúng đến Tử Tây.
Chỉ là vài ngày không gặp mà thôi.
Trên đường vội vã đến bệnh viện, Lục Khuyên Nhi đã mấy lần quan sát hắn qua kính chiếu hậu, nuốt nước bọt an ủi: "Có lẽ không nghiêm trọng đâu, chúng ta đừng tự dọa mình, Tử Tây nhìn sao cũng không giống kiểu người nghĩ không thông."
Quá khứ sẽ không nhưng hiện tại thì khó nói... Lục Lan Xuyên nhíu mày, cảm giác mệt mỏi nói không thành lời. Môi hắn mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Đợi khi đến bệnh viện rồi, đèn phòng cấp cứu vẫn còn sáng, mỗi bước đi của hắn nhanh chóng vững vàng, sau đó đứng bất động ở trước cửa phòng cấp cứu. Cuộc phẫu thuật tiến hành bao lâu, hắn liền đứng đờ đẫn bấy lâu, trên hành lang không một bóng người ngoài hắn và Lục Khuyên Nhi, sau đó một ý tá trực ban thông báo vắn tắt tình hình cho bọn họ.
Tử Tây tự mình nhảy từ tầng bốn xuống, giữa chừng được cành cây ngăn cản làm giảm lực, nhưng dù gì vẫn là tầng bốn, kết quả như thế nào rất khó nói.
Sau khi nghe xong, Lục Khuyên Nhi chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Cô ấy rốt cuộc có cái gì nghĩ không thông?" Nghĩ lại đoạn thời gian trước Lục Lan Xuyên tìm cô, chẳng lẽ hai anh em xảy ra mâu thuẫn gì? Nhưng cho dù có mâu thuẫn cũng không đến mức phải nhảy lầu tự sát.
Lục Lan Xuyên từ đầu đến cuối không hề có phản ứng, Lục Khuyên Nhi đương nhiên sẽ không chuốc vạ vào thân mà truy hỏi đến cùng, chỉ đứng an tĩnh một bên đợi.
Không biết qua bao lâu, Lục Khuyên Nhi cảm thấy chân đã tê cứng rồi, nhưng Lục Lan Xuyên vẫn đứng bất động ở đó, cả người như biến thành một con rối, cậu ta vừa định tiến đến khuyên vài câu, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, bác sĩ từ bên trong bước ra.
Lục Lan Xuyên lập tức xông đến, nắm lấy tay của đối phương, cổ họng hắn khàn đến lợi hại, mỗi một chữ nói ra đều vô cùng khó khăn, "Sao rồi bác sĩ?"
Biểu cảm của bác sĩ không nhẹ nhõm, "Còn chưa vượt qua kỳ nguy hiểm, nếu có thể tỉnh lại thì may mắn, chỉ là cho dù tỉnh lại, anh cũng nên chuẩn bị tốt công tác tư tưởng."
"Cái gì?"
Bác sĩ thấy hắn như bị hồn bay phách lạc, vẫn là nói: "Có lẽ cả đời không thể đi được nữa, hơn nữa có khả năng sẽ bị biến chứng, tình trạng của mỗi người khác nhau."
Tay Lục Lan Xuyên từ từ trượt xuống, hắn nhắm mắt lại, dường như đoán được chút cách nghĩ của Tử Tây.
***
Cùng một lúc mà phải đối diện với nhiều khó khăn như vậy nên Lục Khuyên Nhi vô cùng đồng cảm với hắn, cậu ta đi đi lại lại trong phòng bệnh, sẽ phải chuẩn bị đồ với làm thủ tục nhập viện đã, kết quả khi quay lại nhìn, Lục Lan Xuyên vẫn còn ngồi đờ ra trên ghế. Hắn tiến đến, ho một tiếng, "Sự việc đã phát sinh rồi, anh Lục anh ...bảo trọng hơn."
Lục Lan Xuyên lâu sau mới "Ừ" một tiếng.
"Cái đó..." Lục Khuyên Nhi gãi đầu, có chút bối rối, "Cần em thông báo cho chị dâu không?"
Lục gia đã chẳng còn người, lúc này có thể giúp Lục Lan Xuyên bớt lo sợ chỉ có mình Tô Tú, mặc dù phương thức sống chung của hai vợ chồng cổ quái, tình cảm dường như cũng chẳng ra sao, nhưng tốt xấu gì cũng là người nhà?
Nhưng Lục Lan Xuyên yên lặng một lúc lại vẫn lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không cần đâu."
Lục Khuyên Nhi ngẩn người nhìn bóng lưng cao thẳng của hắn. Lục Lan Xuyên cũng không nói nhiều, dặn dò cậu ta, "Cậu về đi."
Cậu ta ở đây cũng chẳng giúp đỡ được gì, còn ở công ty có một đống công việc đợi giải quyết, cho nên sau khi mua cho Lục Lan Xuyên một phần cơm trưa liền rời khỏi. Lúc này đã đến giờ ăn trưa lâu rồi mà hai người công ty bận rộn hơn nửa ngày đến bữa sáng cũng chưa ăn.
Lục Lan Xuyên lại chẳng có một chút cảm giác thèm ăn, hắn nhìn Tử Tây trên giường bệnh bị cắm đầy ống dẫn, chầm chậm khom người nắm lấy tay cô.
Trong đầu vẫn còn nhớ rõ cái đêm cô với hắn tranh cãi, cô nói không thể trối bỏ trách nhiệm một lần nữa, còn nói sẽ không làm liên lụy hắn. Cho nên để không liên dính líu tới hắn, cô có phải đã nói với Cố Tín cái gì, sau đó mới chọn phương thức này để kết thúc tất cả?
Lục Lan Xuyên giờ phút này đã ngộ tất cả, hắn thật sự đã làm sai rồi, sai tới mức không có cánh nào cứu vãn.
Nếu khi đó hắn có thể làm một tấm gương sáng, giáo dục thật tốt cho Tử Tây, thì không đến mức để cô khi xẩy ra sự việc suy nghĩ đầu tiên đó là chạy chốn. Sau khi chạy trốn hắn cũng nên khuyên nhủ cô đi nhận trách nhiệm,chứ không phải là một mực thay cô che dấu tất cả... mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay đều là do hắn làm ra, hắn mới là kẻ giết người.
Lục Lan Xuyên cúi đầu, trán kề lên mu bàn tay nhợt nhạt lạnh băng của cô, tâm trạng bi thương tột cùng.
Năm bố mẹ ra đi, hắn mười lăm tuổi, Tử Tây hơn năm tuổi, hắn ôm cô tới bệnh viện, nhìn thấy bố mẹ bị xe nghiền nát đến biến dạng cả khuôn mặt. Tử Tây ở trong lòng hắn sợ hãi khóc òa lên, hắn đứng ở trước cửa nhìn, không có dũng khí để bước vào.
Cảnh sát nói cho hắn biết, chiếc xe gây ra tai nạn không tìm thấy.
Chẳng có đền bù hay nhắn nhủ, hắn với Tử Tây bỗng nhiên biến thành trẻ mồ côi.
Khi đó hắn không phải chưa từng oán hận qua, lúc mà Tử Tây gào khóc đòi tìm bố mẹ trong đêm, lúc mà hai anh em bị họ hàng bạn bè ruồng bỏ, lúc mà họ phải nhịn đói chịu lạnh, những cảm giác căm hận đã từng lên đến cực điểm. Hắn hận kẻ đụng chết bố mẹ hắn mà lại chạy trốn, hận thế giới này chẳng có công bằng. Đến trên ti vi cũng đều diễn như vậy, người xấu vĩnh viễn không chết, người tốt luôn luôn đoản mệnh.
Cho nên sau đó hắn liều mạng kiếm tiền, cảm thấy nhiều tiền rồi thì có cả thế giới, vả sau đó hắn cảm thấy làm một người xấu cũng chẳng sao, đây là đạo lí mà cuộc đời này dạy cho hắn.
Nhưng hóa ra thế giới này không phải không có nhân quả tuần hoàn, cho dù trốn thoát được sự trừng trị của pháp luật vẫn còn nhiều phương thức hoàn lại. Có lẽ ở phương thức hắn nhìn không ra, hung thủ đã đụng chết bố mẹ hắn cũng đã phải trả giá từ sớm rồi, là hắn quá thành kiến mới bị chìm vào trong vũng lầy đó, trèo sao cũng không ra.
Quả nhiên hôm đã gặp phải báo ứng.
Hắn nhìn khuôn măt Tử Tây bị băng kín không nhìn ra hình dạng, nhớ lại hình dáng lúc năm tuổi của cô, khóe mắt dần dần đỏ lên. Bố mẹ giao Tử Tây cho hắn, nhưng hắn lại tự tay đẩy cô xuống địa ngục.
***
Liên tiếp mấy ngày Tô Tú không nhìn thấy Lục Lan Xuyên, trước kia cũng từng xẩy ra chuyện tương tự, cho nên cô căn bản không để ý. Việc làm ăn của họ ngày càng hưng thịnh, công ty hợp tác cùng cùng từ Nam Thành mở rộng ra các khu vực lân cận, cho nên cuối tuần cô và Triệu Trinh vẫn phải đi công tác.
Buổi tối cô mới vừa sắp xếp xong hành lí, sau đó nghe thấy tiếng động phát ra từ phía cầu thang, mở cửa ra xem, quả nhiên chạm mặt với Lục Lan Xuyên.
Trạng thái tinh thần của Lục Lan Xuyên xem ra rất tệ, cả người mệt mỏi rã rời, cằm cũng mọc tua tủa râu. Người lúc nào cũng chú ý gọn gàng ngăn nắp, lúc này nhìn vào lại có cảm giác chán nản không thể nói ra. Hắn đứng bất động ở đó, chỉ nhìn cô nặng nề, dường như là đợi cô mở miệng.
Tô Tú nói: Ngày mai tôi phải đi công tác."
Lục Lan Xuyên nghe, nhìn cô một hồi lâu, sau cùng mới gật đầu nói một câu "Đi đường cẩn thận", chậm chạp quay về phòng của mình.
Tô Tú nhíu mày hoài nghi, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng con người này luôn có thiếu sót về nhân cách, hỷ nộ vô thường cũng chẳng là gì.
Vừa lên giường chưa được bao lâu lại nghe thấy cửa phòng đối diện mở ra, say đó có tiếng bước chân ngừng ở trước cửa phòng cô. Tô Tú vô thức túm chặt lấy một góc chăn, đợi một lúc lâu mà khóa cửa không phát ra tiếng gì, tiếng bước chân lại hướng về phía cầu thang, tiếp đó dưới từ lầu truyền lên tiếng khóa cửa.
Cho nên Lục Lan Xuyên về một chuyến, lại đi rồi?
Tô Tú chăm chú nhìn lên trần nhà, chớp nhẹ đôi mắt, sau cùng kéo chăn qua đầu ép mình đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau cô mở cửa ra, bỗng phát hiện trên tay nắm cửa phòng mình treo một đồ vật, mở ra xem bên trong là một hộp thuốc, là thuốc chống dị ứng. Là ai đưa chẳng cần phải hỏi nữa. Tô Tú yên lặng nhìn hộp thuốc đó một hồi, sau cùng nhét nó vào trong túi.
Việc lần này của Tô Tú rất thuận lợi, trước khi tới đã bàn luận với đối phương cũng kha khá rồi cho nên chuyến này qua chủ yếu là để ký hợp đồng.
Ký xong hợp đồng Triệu Trinh đề nghị quay về Nam Thành, Tô Tú muốn tới con đường trứ danh ở đây đi dạo, Triệu Trinh ngạc nhiên nhìn cô: "Em không cần về giúp Lục tổng à?"
"A?" Tô Tú có chút khó hiểu, Triệu Trinh biết quan hệ giữa cô và Lục Lan Xuyên chẳng ra gì, cho nên sẽ không nói lời gì mà không có lý do.
Triệu Trinh cũng bất ngờ vì cô không hề biết gì cả, " Tây Ninh có một hạng mục làng nghỉ dưỡng hợp tác với Hằng Nghiệp, tổng giám đốc trước của Hằng Nghiệp bị vỡ lở chuyện rửa tiền, bây giờ Lục tổng hình như cũng bị điều tra."
Anh hỏi Tô Tú, "Em không biết? Đã lan truyền trên báo rồi."
Dạo gần đây Tô Tú dành hết thời gian vào việc trong xưởng, sau khi công việc đã ổn rồi, hận không thể một ngày hai mươi tư tiếng đều ở trong phòng làm việc, làm gì còn có thời gian quan tâm những cái này? Theo lý mà nói Lục Lan Xuyên xảy ra chuyện hay không đều không cần cô lo vớ vẩn, nhưng lúc nghe thấy trong lòng vẫn có chút cảm giác quái lạ.
Sau khi Triệu Trinh trải qua sự ngạc nhiên ban đầu, lắc đầu nói: "Xem ra quan hệ giữa em vào Lục tổng thật sự quá tệ."
Triệu Trinh thấy cô thất thần, ho nhẹ một tiếng: "Quay về đi, anh với Cao Khiết đã nói là mang Sa Sa đi chơi rồi, một mình em quay về anh không an tâm."
Tô Tú mù mờ liếc nhìn Triệu Trinh, anh vừa cười vừa vỗ vào vai cô, "Em không muốn quan tâm anh ta, liền thương xót cho anh là được rồi, nếu đi về muộn, hai vị tổ tông đó có thể phá nhà anh đấy."
Khi Triệu Trinh nói chuyện khóe mắt chân màu đều lộ ra ý cười ôn hòa, Tô Tú đoán không ra anh ấy có phải là cố ý hay không, rốt cục hai người cũng cùng nhau quay về Nam Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.