Chương 9: Chúng con chỉ là bạn
Vũ
04/08/2023
Đào Thi Hàm không nghĩ tới mình chỉ gặp bạn bè thông thường mà lại bị mẹ chồng chỉ trích.
Khi cô như thường lệ muốn sang nhà chồng thì mẹ chồng của cô lại tự đến nhà. Cô nhìn mẹ chồng đứng trước cổng liền niềm nở mở cổng đón tiếp bà.
"Mẹ, mẹ sang đây chơi ạ, mẹ để con xách túi cho mẹ nhé."
Vương Mỹ Lâm thẳng thừng đáp.
"Khỏi cần diễn vai người tốt trước mặt tôi làm gì, hôm nay đến đây là có chuyện muốn hai mặt một lời với cô đây."
Dáng vẻ lạnh lùng của mẹ chồng làm Đào Thi Hàm sơ hãi, chuyện gì mà khiến mẹ chồng tức giận đến thế. Cô không dám cãi lại bà chỉ biết đi theo bà vào nhà.
Vương Mỹ Lâm liếc mắt nhìn căn biệt thự sang trọng trước mặt, lòng nảy sinh đố kị, bà ta bước nhanh vào trong tự nhiên như ở nhà mà ngồi lên sô pha. Đào Thi Hàm khép nép hỏi mẹ chồng.
"Mẹ muốn uống gì để con đi pha."
"Cô ở trong nhà tôi nửa năm trời mà không biết tôi thích uống gì à? Quả nhiên không để bà già này vào mắt."
Đào Thi Hàm nói câu nào liền bị mẹ chồng mỉa mai câu đó, cô lúng túng không thôi sai giúp việc đi pha trà ô long mẹ chồng thích.
Nhìn giúp việc đi mất cô mới hỏi mẹ chồng mình.
"Mẹ bảo có chuyện muốn hai mặt một lời với con là chuyện gì thế mẹ."
Vương Mỹ Lâm chưa vội lôi chứng cứ ra, bà ta hỏi cô.
"Cha mẹ cô có ở nhà không? Mau gọi họ xuống đây cho tôi."
Bà ta vừa dứt lời thì nghe tiếng Đào lão gia vang lên từ phía sau.
"Là chuyện gì mà bà thông gia cất công đến tận đây thế."
Đào Thi Hàm cùng Vương Mỹ Lâm nhìn về phía sau chỉ thấy Đào lão gia đi xuống cầu thang bước đến phòng khách. Người giúp việc bưng trà đặt xuống sau đó đi mất, Đào lão gia thong dong ngồi xuống mời thông gia.
"Bà thông gia uống chút trà đi."
Vương Mỹ Lâm không khách khí uống một ngụm trà sau đó vào luôn việc chính.
"Tôi tới đây chính là để nói con gái ông bà đang ngoại tình sau lưng con trai tôi."
Bà ta vừa dứt lời Đào Thi Hàm sửng sốt, cô làm sao dám ngoại tình cùng người khác cơ chứ. Cô yêu Ngôn Bắc Hải còn chưa đủ hay sao, lấy đâu ra thời gian đi ngoại tình.
"Mẹ à có phải mẹ nhầm lẫn gì hay không? Con làm gì có người nào khác ngoài chồng con."
Đào lão gia cũng nghi hoặc.
"Phải đó, bà có bằng chứng gì chứng minh không, nói suông thì ai chả nói được."
Vương Mỹ Lâm nhìn hai cha con họ Đào trong đầu thầm đoán họ đang bao che cho nhau chối đây đẩy chuyện ngoại tình. Bà ta bực tức cầm điện thoại ra giơ lên cho bọn họ xem.
"Đây nhìn đi, có phải con ông đang ôm ấp với một người đàn ông khác không! Nhìn cho kỹ vào không lại bảo tôi là nói điêu!!"
Đào lão gia cầm lấy điện thoại nhìn, quả đúng là con gái ông với một người đàn ông xa lạ đang thân mật với nhau. Từ góc chụp của Vương Mỹ Lâm nhìn hai người giống đang hôn môi.
"Chuyện này..."
Mặt Đào lão gia biến sắc, chẳng nhẽ con gái mình lại thực sự đi ngoại tình, ngay lập tức Đào lão gia quay sang chất vấn con gái.
"Đây có phải sự thực không! Người đàn ông này là ai hả Thi Hàm!!"
"Con..."
Đào Thi Hàm cầm lấy điện thoại nhìn, không ngờ trong ảnh là Trình Tuấn Triết cùng cô lúc đi uống nước với nhau. Nhưng anh chỉ lại gần lấy chiếc lá trên vai cô mà thôi, chẳng qua góc chụp này khiến mọi người hiểu lầm.
Cô nhanh chóng thanh minh.
"Đây là bạn con, tụi con chỉ là bạn bè thông thường thôi mẹ, con thề với trời là con không hề lừa dối anh Bắc Hải."
Vương Mỹ Lâm vẫn không tin cô.
"Mấy lời nói của cô làm sao tin cho được, bằng chứng đầy đủ còn dám bao biện cho bản thân hay sao!"
"Đào lão gia, chuyện này ông tính xử trí ra sao hả!"
Đào Thi Hàm bị oan uổng không cách nào phân minh, cô đưa ánh mắt hoe đỏ sang cầu cứu cha mình. Đào lão gia đương nhiên tin con gái nhà mình không phải loại hư hỏng, ông quay sang nói với con gái mình.
"Con chắc chắn đây chỉ là bạn con chứ!"
"Con xin thề với tổ tiên, con không có ngoại tình. Đây chỉ là bạn của con mà thôi. Hơn nữa anh ấy cũng ra nước ngoài rồi, bọn con sẽ không bao giờ gặp mặt nhau."
Đào lão gia không muốn chuyện này thêm phức tạp, ông quay sang nói với Vương Mỹ Lệ.
"Vậy là đủ rồi, tôi tin rằng con gái tôi cùng với bạn nó trong sạch."
Vương Mỹ Lâm tức giận hỏi.
"Ý ông là tôi đang đặt điều nói dối, vu oan cho con ông chứ gì."
"Được lắm tôi sẽ nói với Bắc Hải chuyện cô ta ngoại tình, tốt nhất là hai đứa ly dị đi."
Đào Thi Hàm hoảng hốt chỉ biết nói mẹ chồng tin mình.
Đối với người đàn bà vô lý này Đào lão gia thực sự muốn một cước đuổi bà ta ra khỏi nhà. Nhưng nghĩ đến đây là mẹ của con rể, mà bản thân ông cũng là người khiến mối quan hệ của con gái nảy sinh vấn đề, ông liền cố gắng nhẫn nhịn cơn giận nói.
"Được, thế bà muốn tôi làm gì mới chịu bỏ qua cho Thi Hàm chuyện này."
Vương Mỹ Lâm đạt được mục đích quay sang nói.
"Nếu ông đã nói vậy, tôi muốn cô ta quỳ xuống thề với trời sẽ không bao giờ gặp mặt người đàn ông này nữa."
Đào lão gia xót con gái đang định từ chối thì Đào Thi Hàm thực sự quỳ xuống trước mặt bà ta lên tiếng.
"Con xin thề con với Trình Tuấn Triết trong sạch, sau này con cũng không bao giờ gặp lại anh ta nữa. Con luôn chung thủy một lòng với Bắc Hải, xin mẹ hãy tin con là con không hề nói dối."
Vương Mỹ Lâm vốn muốn làm lớn chuyện nhưng nghĩ đi nghĩ lại nếu Đào lão gia cá chết lưới rách đổi ý bắt con gái li dị thì uổng phí công sức của bà ta quá.
Nghĩ vậy Vương Mỹ Lâm cũng giả bộ nói.
"Thôi đứng lên đi, lần này tôi sẽ tin lời cô, nhưng tôi vẫn còn yêu cầu khác."
Đào lão gia nhíu mày.
"Bà nói đi."
"Tôi chỉ mong ông sau này tôn trọng con trai tôi, đừng nghĩ nó phải đi ở rể nghĩa là nó vô dụng."
Yêu cầu này cũng không có gì quá đáng, Đào lão gia phất tay nói.
"Được được, tôi sẽ không trách mắng nó, sẽ tôn trọng nó, bà hài lòng chưa."
Vương Mỹ Lâm lúc này mới gật đầu cười nói.
"Như vậy tôi sẽ khuyên nhủ Bắc Hải để hai chúng nó làm lành với nhau."
Nói xong bà ta đứng dậy đi về, Đào Thi Hàm vội vàng chạy ra đòi đưa mẹ chồng về nhà, Vương Mỹ Lâm cũng đồng ý để cô chở mình đi.
Lúc này Đào Thi Hàm hoàn toàn quên mất Trình Tuấn Triết vẫn còn đang chờ cô ở sân bay.
Trình Tuấn Triết nhìn đồng hồ lại nhìn ra ngoài cửa, đến tận khi thông báo máy bay sắp cất cánh cũng không chờ được cô đến, anh thở dài một tiếng quay người đi lên máy bay.
Đào Thi Hàm không đến cũng tốt, anh càng dễ quên được cô hơn, để đoạn tình cảm này chấm dứt ở đây.
Khi cô như thường lệ muốn sang nhà chồng thì mẹ chồng của cô lại tự đến nhà. Cô nhìn mẹ chồng đứng trước cổng liền niềm nở mở cổng đón tiếp bà.
"Mẹ, mẹ sang đây chơi ạ, mẹ để con xách túi cho mẹ nhé."
Vương Mỹ Lâm thẳng thừng đáp.
"Khỏi cần diễn vai người tốt trước mặt tôi làm gì, hôm nay đến đây là có chuyện muốn hai mặt một lời với cô đây."
Dáng vẻ lạnh lùng của mẹ chồng làm Đào Thi Hàm sơ hãi, chuyện gì mà khiến mẹ chồng tức giận đến thế. Cô không dám cãi lại bà chỉ biết đi theo bà vào nhà.
Vương Mỹ Lâm liếc mắt nhìn căn biệt thự sang trọng trước mặt, lòng nảy sinh đố kị, bà ta bước nhanh vào trong tự nhiên như ở nhà mà ngồi lên sô pha. Đào Thi Hàm khép nép hỏi mẹ chồng.
"Mẹ muốn uống gì để con đi pha."
"Cô ở trong nhà tôi nửa năm trời mà không biết tôi thích uống gì à? Quả nhiên không để bà già này vào mắt."
Đào Thi Hàm nói câu nào liền bị mẹ chồng mỉa mai câu đó, cô lúng túng không thôi sai giúp việc đi pha trà ô long mẹ chồng thích.
Nhìn giúp việc đi mất cô mới hỏi mẹ chồng mình.
"Mẹ bảo có chuyện muốn hai mặt một lời với con là chuyện gì thế mẹ."
Vương Mỹ Lâm chưa vội lôi chứng cứ ra, bà ta hỏi cô.
"Cha mẹ cô có ở nhà không? Mau gọi họ xuống đây cho tôi."
Bà ta vừa dứt lời thì nghe tiếng Đào lão gia vang lên từ phía sau.
"Là chuyện gì mà bà thông gia cất công đến tận đây thế."
Đào Thi Hàm cùng Vương Mỹ Lâm nhìn về phía sau chỉ thấy Đào lão gia đi xuống cầu thang bước đến phòng khách. Người giúp việc bưng trà đặt xuống sau đó đi mất, Đào lão gia thong dong ngồi xuống mời thông gia.
"Bà thông gia uống chút trà đi."
Vương Mỹ Lâm không khách khí uống một ngụm trà sau đó vào luôn việc chính.
"Tôi tới đây chính là để nói con gái ông bà đang ngoại tình sau lưng con trai tôi."
Bà ta vừa dứt lời Đào Thi Hàm sửng sốt, cô làm sao dám ngoại tình cùng người khác cơ chứ. Cô yêu Ngôn Bắc Hải còn chưa đủ hay sao, lấy đâu ra thời gian đi ngoại tình.
"Mẹ à có phải mẹ nhầm lẫn gì hay không? Con làm gì có người nào khác ngoài chồng con."
Đào lão gia cũng nghi hoặc.
"Phải đó, bà có bằng chứng gì chứng minh không, nói suông thì ai chả nói được."
Vương Mỹ Lâm nhìn hai cha con họ Đào trong đầu thầm đoán họ đang bao che cho nhau chối đây đẩy chuyện ngoại tình. Bà ta bực tức cầm điện thoại ra giơ lên cho bọn họ xem.
"Đây nhìn đi, có phải con ông đang ôm ấp với một người đàn ông khác không! Nhìn cho kỹ vào không lại bảo tôi là nói điêu!!"
Đào lão gia cầm lấy điện thoại nhìn, quả đúng là con gái ông với một người đàn ông xa lạ đang thân mật với nhau. Từ góc chụp của Vương Mỹ Lâm nhìn hai người giống đang hôn môi.
"Chuyện này..."
Mặt Đào lão gia biến sắc, chẳng nhẽ con gái mình lại thực sự đi ngoại tình, ngay lập tức Đào lão gia quay sang chất vấn con gái.
"Đây có phải sự thực không! Người đàn ông này là ai hả Thi Hàm!!"
"Con..."
Đào Thi Hàm cầm lấy điện thoại nhìn, không ngờ trong ảnh là Trình Tuấn Triết cùng cô lúc đi uống nước với nhau. Nhưng anh chỉ lại gần lấy chiếc lá trên vai cô mà thôi, chẳng qua góc chụp này khiến mọi người hiểu lầm.
Cô nhanh chóng thanh minh.
"Đây là bạn con, tụi con chỉ là bạn bè thông thường thôi mẹ, con thề với trời là con không hề lừa dối anh Bắc Hải."
Vương Mỹ Lâm vẫn không tin cô.
"Mấy lời nói của cô làm sao tin cho được, bằng chứng đầy đủ còn dám bao biện cho bản thân hay sao!"
"Đào lão gia, chuyện này ông tính xử trí ra sao hả!"
Đào Thi Hàm bị oan uổng không cách nào phân minh, cô đưa ánh mắt hoe đỏ sang cầu cứu cha mình. Đào lão gia đương nhiên tin con gái nhà mình không phải loại hư hỏng, ông quay sang nói với con gái mình.
"Con chắc chắn đây chỉ là bạn con chứ!"
"Con xin thề với tổ tiên, con không có ngoại tình. Đây chỉ là bạn của con mà thôi. Hơn nữa anh ấy cũng ra nước ngoài rồi, bọn con sẽ không bao giờ gặp mặt nhau."
Đào lão gia không muốn chuyện này thêm phức tạp, ông quay sang nói với Vương Mỹ Lệ.
"Vậy là đủ rồi, tôi tin rằng con gái tôi cùng với bạn nó trong sạch."
Vương Mỹ Lâm tức giận hỏi.
"Ý ông là tôi đang đặt điều nói dối, vu oan cho con ông chứ gì."
"Được lắm tôi sẽ nói với Bắc Hải chuyện cô ta ngoại tình, tốt nhất là hai đứa ly dị đi."
Đào Thi Hàm hoảng hốt chỉ biết nói mẹ chồng tin mình.
Đối với người đàn bà vô lý này Đào lão gia thực sự muốn một cước đuổi bà ta ra khỏi nhà. Nhưng nghĩ đến đây là mẹ của con rể, mà bản thân ông cũng là người khiến mối quan hệ của con gái nảy sinh vấn đề, ông liền cố gắng nhẫn nhịn cơn giận nói.
"Được, thế bà muốn tôi làm gì mới chịu bỏ qua cho Thi Hàm chuyện này."
Vương Mỹ Lâm đạt được mục đích quay sang nói.
"Nếu ông đã nói vậy, tôi muốn cô ta quỳ xuống thề với trời sẽ không bao giờ gặp mặt người đàn ông này nữa."
Đào lão gia xót con gái đang định từ chối thì Đào Thi Hàm thực sự quỳ xuống trước mặt bà ta lên tiếng.
"Con xin thề con với Trình Tuấn Triết trong sạch, sau này con cũng không bao giờ gặp lại anh ta nữa. Con luôn chung thủy một lòng với Bắc Hải, xin mẹ hãy tin con là con không hề nói dối."
Vương Mỹ Lâm vốn muốn làm lớn chuyện nhưng nghĩ đi nghĩ lại nếu Đào lão gia cá chết lưới rách đổi ý bắt con gái li dị thì uổng phí công sức của bà ta quá.
Nghĩ vậy Vương Mỹ Lâm cũng giả bộ nói.
"Thôi đứng lên đi, lần này tôi sẽ tin lời cô, nhưng tôi vẫn còn yêu cầu khác."
Đào lão gia nhíu mày.
"Bà nói đi."
"Tôi chỉ mong ông sau này tôn trọng con trai tôi, đừng nghĩ nó phải đi ở rể nghĩa là nó vô dụng."
Yêu cầu này cũng không có gì quá đáng, Đào lão gia phất tay nói.
"Được được, tôi sẽ không trách mắng nó, sẽ tôn trọng nó, bà hài lòng chưa."
Vương Mỹ Lâm lúc này mới gật đầu cười nói.
"Như vậy tôi sẽ khuyên nhủ Bắc Hải để hai chúng nó làm lành với nhau."
Nói xong bà ta đứng dậy đi về, Đào Thi Hàm vội vàng chạy ra đòi đưa mẹ chồng về nhà, Vương Mỹ Lâm cũng đồng ý để cô chở mình đi.
Lúc này Đào Thi Hàm hoàn toàn quên mất Trình Tuấn Triết vẫn còn đang chờ cô ở sân bay.
Trình Tuấn Triết nhìn đồng hồ lại nhìn ra ngoài cửa, đến tận khi thông báo máy bay sắp cất cánh cũng không chờ được cô đến, anh thở dài một tiếng quay người đi lên máy bay.
Đào Thi Hàm không đến cũng tốt, anh càng dễ quên được cô hơn, để đoạn tình cảm này chấm dứt ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.