Chương 15: Rơi vào tay kẻ khác
Vũ
04/08/2023
Thấy mẹ mình nói ra không chút kiêng dè Ngôn Bắc Hải vội nhìn xung quanh phòng sau đó quay lại nhìn Vương Mỹ Lâm.
"Mẹ à chuyện này không thể nói lung tung được đâu."
"Con sợ cái gì, mẹ kiểm tra kỹ rồi, nơi này cách âm tốt lắm chẳng ai nghe được chúng ta nói chuyện đâu."
Nghe lời trấn an Ngôn Bắc Hải mới thở phào một hơi, hắn ngồi xuống đối diện mẹ mình cầm ấm trà rót cho mẹ cùng bản thân. Hắn uống một ngụm trà vẫn nói ra lời thật lòng.
"Mẹ con nói thực con cảm thấy chúng ta làm như vậy là không tốt với cô ấy."
Gương mặt Vương Mỹ Lâm nhăn lại, bà ta cảm thấy con trai đang quên đi nhiệm vụ của mình rồi.
Trước đây khi biết Đào Thi Hàm là con nhà giàu lại còn yêu con trai mình bà ta nhất quyết không cho hắn chia tay cô. Vương Mỹ Lâm nhìn ra đây là cơ hội đổi đời dành cho con trai vì thế mới nhanh chóng thúc đẩy hôn sự.
Ban đầu Vương Mỹ Lâm chỉ định để con trai được bám vào nhà vợ để Đào lão gia nâng đỡ Ngôn Bắc Hải. Ai ngờ trời lại giúp bà ta khiến thông gia tai nạn, con gái họ lại trở nên trầm cảm.
Vương Mỹ Lâm cảm thấy đây nhất định là cơ hội trời cho mình, phải nhân lúc Đào Thi Hàm thần trí không rõ ràng lấy được công ty Đông Nam.
Hai mẹ con đang bàn chuyện thì thư ký bên ngoài bỗng gõ cửa, giọng cô ta hoảng hốt.
"Giám...giám đốc, có chuyện rồi!"
Ngôn Bắc Hải nghe hai từ có chuyện liền sợ hãi đứng dậy, trên mặt căng thẳng đến nổi gân xanh. Nhìn bộ dạng của con trai Vương Mỹ Lâm tò mò hỏi.
"Việc nghiêm trọng lắm à?"
Còn chưa nhận được câu trả lời liền có kẻ xông vào, người đến là phó giám đốc công ty, một lão già tầm sáu mươi tuổi mặt mày nhăn nhó như quả nho khô. Ông ta nhìn lướt qua hừ một tiếng với Vương Mỹ Lâm, cái ánh mắt khinh bỉ như thể bà ta là một kẻ thấp kém.
Sau đó ông ta quay sang phía Ngôn Bắc Hải hai tay chống sau lưng bắt đầu chỉ trích.
"Cậu Ngôn những tài liệu tôi đưa cho cậu sao còn chưa ký?"
Ngôn Bắc Hải đáp.
"Tôi phải xem lại những tài liệu đó, làm sao ký ngay được."
"Cậu không cần phải xem, dù sao cậu cũng đâu có thực quyền gì trong công ty. Cậu cứ theo lời tôi sắp xếp là được."
Vương Mỹ Lâm đứng bên cạnh cắn răng xem con trai mình bị làm nhục, nhưng ông ta nói đúng khiến bà ta không thể phản bác.
Trở về nhà Vương Mỹ Lâm nuốt không trôi nổi cơn nghẹn khuất. Dù con trai bà ta được nắm chức giám đốc nhưng vẫn chỉ là bù nhìn, vẫn bị những kẻ khác khinh bỉ dẫm đạp lên.
Chỉ khi nào Đào Thi Hàm công khai trao lại công ty cho Ngôn Bắc Hải khi đó đám người kia mới biết cúi đầu tôn trọng bọn họ.
Biết Đào Thi Hàm thương chồng nên bà ta chạy đến phòng cô bắt đầu khổ nhục kế của mình. Đào Thi Hàm nhìn mẹ chồng khóc lóc kể lể trong lòng sinh nghi.
Đến tối khi Ngôn Bắc Hải mệt nhọc về nhà, Đào Thi Hàm liền đợi hắn lên giường mới sáp lại gần ôm hắn. Ngôn Bắc Hải thình lình bị ôm liền giật mình quay lại, hắn sờ má cô hỏi.
"Em vẫn chưa ngủ à, khuya lắm rồi đó."
Đào Thi Hàm dựa vào vai hắn đáp.
"Em không ngủ được."
"Do ác mộng sao?"
"Không, em nghe mẹ nói anh ở công ty gặp nhiều khó khăn vì bọn họ không nghe lệnh anh."
Dừng một chút cô ngước mặt lên nhìn chồng, quả nhiên mặt hắn biến đổi trở nên mệt mỏi, hắn xoa trán trả lời cô.
"Cũng có chút khó khăn..."
Xem ra những lời mà mẹ chồng nói là sự thật, Đào Thi Hàm cảm thấy tự trách trong lòng. Cô thì ở nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh, ném chuyện công ty cho chồng giải quyết. Báo hại chồng bị đám người ở đó khinh dễ.
Đào Thi Hàm giờ đây chỉ còn lại người thân duy nhất là Ngôn Bắc Hải, cô đương nhiên không thể làm lơ trước chuyện này. Cuối cùng cô lấy quyết tâm ra nói.
"Hay là em từ bỏ quyền điều hành để cho anh chính thức tiếp quản công ty, anh xem như vậy có được không?"
Ngôn Bắc Hải lưỡng lự, hắn một bên thực sự muốn lấy công ty, một bên vẫn cảm thấy có lỗi với vợ.
"Sao anh lấy được, đó là công ty của nhà em mà."
"Không sao hết, em như thế này còn có thể điều hành cái gì. Với cả những quyết sách trong công ty em xem cũng chẳng hiểu có khi lại gây ra chuyện."
Thấy vợ tin tưởng mình đến thế Ngôn Bắc Hải chỉ đành thở dài đáp ứng.
Sáng hôm sau trong cuộc họp của công ty Đào Thi Hàm xuất hiện đứng lên công bố sẽ trao lại quyền điều hành công ty cho Ngôn Bắc Hải. Những nhân viên làm cùng bố cô đều ngạc nhiên trước lời công bố này.
Vài người đặt ra nghi vấn, phó giám đốc là người khó chịu nhất. Ông ta có thể chấp nhận con gái ruột của Đào lão gia nắm quyền nhưng không chấp nhận Ngôn Bắc Hải.
Ngay ngày hôm đó ông ta muốn tìm gặp Đào Thi Hàm để nói chuyện nhưng làm cách nào cũng không thể gặp được cô. Tất cả đều do một tay Vương Mỹ Lâm làm ra.
Bà ta biết sẽ có bạn bè của Đào lão gia thấy bất mãn muốn khuyên nhủ Đào Thi Hàm nên đã ra tay từ trước chặn lại mọi kẻ muốn tiếp cận cô.
Bên ngoài thì nói sẽ chăm sóc cho cô nhưng thực chất Vương Mỹ Lâm đang muốn giam lỏng con dâu để cô không được gặp ai hết.
Công ty mà Đào lão gia mất bao công sức gây dựng cứ như vậy rơi vào tay kẻ khác.
"Mẹ à chuyện này không thể nói lung tung được đâu."
"Con sợ cái gì, mẹ kiểm tra kỹ rồi, nơi này cách âm tốt lắm chẳng ai nghe được chúng ta nói chuyện đâu."
Nghe lời trấn an Ngôn Bắc Hải mới thở phào một hơi, hắn ngồi xuống đối diện mẹ mình cầm ấm trà rót cho mẹ cùng bản thân. Hắn uống một ngụm trà vẫn nói ra lời thật lòng.
"Mẹ con nói thực con cảm thấy chúng ta làm như vậy là không tốt với cô ấy."
Gương mặt Vương Mỹ Lâm nhăn lại, bà ta cảm thấy con trai đang quên đi nhiệm vụ của mình rồi.
Trước đây khi biết Đào Thi Hàm là con nhà giàu lại còn yêu con trai mình bà ta nhất quyết không cho hắn chia tay cô. Vương Mỹ Lâm nhìn ra đây là cơ hội đổi đời dành cho con trai vì thế mới nhanh chóng thúc đẩy hôn sự.
Ban đầu Vương Mỹ Lâm chỉ định để con trai được bám vào nhà vợ để Đào lão gia nâng đỡ Ngôn Bắc Hải. Ai ngờ trời lại giúp bà ta khiến thông gia tai nạn, con gái họ lại trở nên trầm cảm.
Vương Mỹ Lâm cảm thấy đây nhất định là cơ hội trời cho mình, phải nhân lúc Đào Thi Hàm thần trí không rõ ràng lấy được công ty Đông Nam.
Hai mẹ con đang bàn chuyện thì thư ký bên ngoài bỗng gõ cửa, giọng cô ta hoảng hốt.
"Giám...giám đốc, có chuyện rồi!"
Ngôn Bắc Hải nghe hai từ có chuyện liền sợ hãi đứng dậy, trên mặt căng thẳng đến nổi gân xanh. Nhìn bộ dạng của con trai Vương Mỹ Lâm tò mò hỏi.
"Việc nghiêm trọng lắm à?"
Còn chưa nhận được câu trả lời liền có kẻ xông vào, người đến là phó giám đốc công ty, một lão già tầm sáu mươi tuổi mặt mày nhăn nhó như quả nho khô. Ông ta nhìn lướt qua hừ một tiếng với Vương Mỹ Lâm, cái ánh mắt khinh bỉ như thể bà ta là một kẻ thấp kém.
Sau đó ông ta quay sang phía Ngôn Bắc Hải hai tay chống sau lưng bắt đầu chỉ trích.
"Cậu Ngôn những tài liệu tôi đưa cho cậu sao còn chưa ký?"
Ngôn Bắc Hải đáp.
"Tôi phải xem lại những tài liệu đó, làm sao ký ngay được."
"Cậu không cần phải xem, dù sao cậu cũng đâu có thực quyền gì trong công ty. Cậu cứ theo lời tôi sắp xếp là được."
Vương Mỹ Lâm đứng bên cạnh cắn răng xem con trai mình bị làm nhục, nhưng ông ta nói đúng khiến bà ta không thể phản bác.
Trở về nhà Vương Mỹ Lâm nuốt không trôi nổi cơn nghẹn khuất. Dù con trai bà ta được nắm chức giám đốc nhưng vẫn chỉ là bù nhìn, vẫn bị những kẻ khác khinh bỉ dẫm đạp lên.
Chỉ khi nào Đào Thi Hàm công khai trao lại công ty cho Ngôn Bắc Hải khi đó đám người kia mới biết cúi đầu tôn trọng bọn họ.
Biết Đào Thi Hàm thương chồng nên bà ta chạy đến phòng cô bắt đầu khổ nhục kế của mình. Đào Thi Hàm nhìn mẹ chồng khóc lóc kể lể trong lòng sinh nghi.
Đến tối khi Ngôn Bắc Hải mệt nhọc về nhà, Đào Thi Hàm liền đợi hắn lên giường mới sáp lại gần ôm hắn. Ngôn Bắc Hải thình lình bị ôm liền giật mình quay lại, hắn sờ má cô hỏi.
"Em vẫn chưa ngủ à, khuya lắm rồi đó."
Đào Thi Hàm dựa vào vai hắn đáp.
"Em không ngủ được."
"Do ác mộng sao?"
"Không, em nghe mẹ nói anh ở công ty gặp nhiều khó khăn vì bọn họ không nghe lệnh anh."
Dừng một chút cô ngước mặt lên nhìn chồng, quả nhiên mặt hắn biến đổi trở nên mệt mỏi, hắn xoa trán trả lời cô.
"Cũng có chút khó khăn..."
Xem ra những lời mà mẹ chồng nói là sự thật, Đào Thi Hàm cảm thấy tự trách trong lòng. Cô thì ở nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh, ném chuyện công ty cho chồng giải quyết. Báo hại chồng bị đám người ở đó khinh dễ.
Đào Thi Hàm giờ đây chỉ còn lại người thân duy nhất là Ngôn Bắc Hải, cô đương nhiên không thể làm lơ trước chuyện này. Cuối cùng cô lấy quyết tâm ra nói.
"Hay là em từ bỏ quyền điều hành để cho anh chính thức tiếp quản công ty, anh xem như vậy có được không?"
Ngôn Bắc Hải lưỡng lự, hắn một bên thực sự muốn lấy công ty, một bên vẫn cảm thấy có lỗi với vợ.
"Sao anh lấy được, đó là công ty của nhà em mà."
"Không sao hết, em như thế này còn có thể điều hành cái gì. Với cả những quyết sách trong công ty em xem cũng chẳng hiểu có khi lại gây ra chuyện."
Thấy vợ tin tưởng mình đến thế Ngôn Bắc Hải chỉ đành thở dài đáp ứng.
Sáng hôm sau trong cuộc họp của công ty Đào Thi Hàm xuất hiện đứng lên công bố sẽ trao lại quyền điều hành công ty cho Ngôn Bắc Hải. Những nhân viên làm cùng bố cô đều ngạc nhiên trước lời công bố này.
Vài người đặt ra nghi vấn, phó giám đốc là người khó chịu nhất. Ông ta có thể chấp nhận con gái ruột của Đào lão gia nắm quyền nhưng không chấp nhận Ngôn Bắc Hải.
Ngay ngày hôm đó ông ta muốn tìm gặp Đào Thi Hàm để nói chuyện nhưng làm cách nào cũng không thể gặp được cô. Tất cả đều do một tay Vương Mỹ Lâm làm ra.
Bà ta biết sẽ có bạn bè của Đào lão gia thấy bất mãn muốn khuyên nhủ Đào Thi Hàm nên đã ra tay từ trước chặn lại mọi kẻ muốn tiếp cận cô.
Bên ngoài thì nói sẽ chăm sóc cho cô nhưng thực chất Vương Mỹ Lâm đang muốn giam lỏng con dâu để cô không được gặp ai hết.
Công ty mà Đào lão gia mất bao công sức gây dựng cứ như vậy rơi vào tay kẻ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.