Chương 9
Catherine Bybee
14/04/2016
Ngoài tảng than bùn và những hòn đang cháy trong lò sưởi chỉ có căn phòng tối om khi Tara tỉnh giấc. Mùi mưa mới ập tới xâm chiếm mọi giác quan của cô. Một cơn bão đang giữa hè luôn khiến tinh thần cô phấn chấn. Hiện tượng này rất hiếm hoi ở miền Nam California. Chưa vội mở mắt, thay vì đó cô rúc mình sâu vào đống chăn mền trên chiếc giường êm ái mời gọi thêm lần nữa rồi mới từ từ tỉnh ngủ.
Đến lúc hai mắt cuối cùng cũng chớp chớp rồi mở hẳn ra, cô để ý thấy mình đang mặc một chiếc áo ngủ dài tay. Thường thì cô vẫn ngủ với chỉ độc mỗi chiếc T-shirt nên thấy lạ lùng khi tay áo dài đến ngần ấy. Tara nhấc cánh tay lên, bối rối vì chất liệu của nó. “Có gì đâu”, cô tư lự, “Chẳng gì thì mấy ngày qua cũng toàn là chuyện lạ đấy thôi.”
Ký ức về mấy ngày qua đột nhiên dội về trong đầu làm cô mở bừng mắt.
Tara ngồi vùng dậy nhìn khắp phòng. Những bức tường làm bằng loại đá thường được sử dụng ngoài trời hơn là trong nhà. Lò sưởi ở bên kia căn phòng tỏa ra luồng khí ấm áp, và xung quanh ngập tràn mùi than. Một lần nữa cô lại ngửi thấy mùi mưa và tiếng rơi lộp độp bên ngoài rèm cửa.
Tara hất tung đống chăn mền ra rồi leo xuống chiếc giường khổng lồ. Khi bàn chân trần chạm phải tấm thảm bằng đá trải trên sàn nhà, cô mới nhận ra căn phòng lạnh lẽo và ẩm ướt làm sao.
Gấu váy phủ kín gót chân khi cô đứng thẳng người lên. Tara chưa từng nhìn thấy chiếc váy này bao giờ và cũng không nhớ là đã mặc nó vào lúc nào.
Tim bắt đầu đập dồn. Cô nhắm nghiền hai mắt lại và tự hỏi liệu có phải mình vẫn còn đang mơ ngủ không.
Những ô cửa sổ không kính được phủ bằng rèm dày và nặng trĩu. Những cánh cửa chớp ngăn không khí lạnh từ bên ngoài, nhưng không được bao nhiêu. Tara đưa một bàn tay run run lên mở khung cửa gỗ. “Chúa ơi”, cô thì thào. Những ngọn đồi xanh mướt, cô chưa từng thấy bao giờ, trải dài ngút tầm mắt. Dù đang là buổi sáng, những đám mây xám vẫn che lấp ánh mặt trời và bao phủ bầu trời bằng một màn sương ẩm ướt.
Tara kiễng chân nhìn xuống bên dưới và nhận thấy nơi cô đang đứng cách mặt đất chắc cũng phải ngang độ cao một tòa nhà ba tầng. Bên phải là một ngọn tháp bằng đá chĩa thẳng lên trời với một là cờ hổ phách xen lẫn màu đen tung bay trên đỉnh nóc.
Cô buông tấm rèm trở lại như cũ, cố định thần hiểu xem mọi thứ mình đang trông thấy là thế nào.
Một nỗi kinh hoàng ập đến khiến cổ họng cô nghẹn cứng.
“Duncan!”
Tara hét toáng lên, tất tả bước về phía cửa phòng. Trong cơn cuồng nộ, cô mở tung cánh cửa nặng trịch và hét gọi tên anh lần nữa.
* * *
Dưới sảnh chính, Duncan cùng với Fin đang giải thích cho cha mẹ mọi chuyện đã xảy ra vì đêm qua hai anh em về quá trễ.
Tiếng gọi của Tara sang sảng vọng khắp tháp chính đúng lúc câu chuyện vừa dứt. Duncan lấm lét đưa mắt nhìn lên cầu thang nơi anh nghe cô không ngớt sỉ vả mình.
Fin bật cười lớn khi trông thấy nét mặt đau khổ của ông anh. “Em không ganh tị gì đâu nhé, anh trai.”
* * *
Tara đi vòng quanh góc của một sảnh khác, hét lớn tên anh. Nhất định anh đã nghe thấy. Theo trực giác, cô đi thẳng xuống một hành lang khác.
“Duncan!” Cô muốn chửi rủa anh đủ mọi kiểu cho hả cơn giận nhưng rốt cuộc lại nhận thấy mình đang trở nên luống cuống. “Mẹ kiếp, Duncan. Thậm chí tôi còn không biết cả họ của anh!”
Một cô bé đúng ở cửa len lén nhìn. “Anh ta đâu rồi?”, cô quát lên với con bé.
Cô bé co rúm người lại và chỉ tay xuống sảnh – lại một cái sảnh nữa.
Tara cảm ơn cộc lốc rồi dậm chân thình thịch đi theo hướng con bé chỉ. Cô đến một cầu thang nhỏ dẫn xuống một cái sảnh rộng hơn. Khi xuống được đến đấy cô trông thấy một ngọn đuốc đang cháy lập lòe và có tiếng người lao xao bên dưới.
Cầu thang chính dẫn vào đại sảnh rất rộng. Dễ thường cả năm người dàn hàng ngang đi một lúc cũng đủ, mà không ai va đụng ai. Cầu thang uốn lượn theo hình vòng cung khiến Tara gần như không nhận thấy mình đang lao như bay xuống dưới trong cơn tức tối.
Duncan đang ngồi với em trai và hai người khác, một đàn ông và một phụ nữ, bên cạnh là cái lò sưởi khổng lồ khiến cho căn phòng rộng lớn có vẻ hẹp đi.
Lũ chó ngồi chồm hỗm ngay chân cầu thang, nhìn trân trân, rồi lon ton chạy tránh đường khi cô băng ngang qua.
“Duncan…” Chết tiệt, họ anh ta là gì không biết? Cô muốn bóp cổ anh ta quá đi mất.
“MacCoinnich, Duncan MacCoinnich”, anh trả lời cho câu hỏi chỉ mới nằm trong ý nghĩ của cô.
“Duncan MacCoinnich, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Tôi đang ở đâu? Làm sao tôi đến được đây? Và ai đã mặc cái này vào cho tôi?” Cô túm lấy chiếc váy ngủ.
Anh chuyển sức nặng thân người từ chân này sang chân kia, và chuyển ánh nhìn từ cô đến hai người đang đứng bên cạnh. Người đàn ông đưa tay lên miệng cố che nụ cười, nhưng không thành công.
Phớt lờ câu hỏi của cô, Duncan chỉ vào hai người nọ. “Tara, anh muốn giới thiệu với em cha mẹ anh, Lora và Ian. Da, Ma[1], đây là Tara, người mà con đã kể đấy ạ.”
[1] Tiếng Gaelic, Da: cha, Ma: mẹ.
Sực nhớ mình cần cư xử cho phải phép, Tara quay lại đối diện với hai người nọ như thể mới nhìn thấy họ lần đầu. “Tôi rất hân hạnh được gặp ông bà MacCoinnich”, cô nói theo bản năng. Khi những từ cuối cùng thoát ra khỏi miệng, cô mới nhận ra mình đã chào ai.
“Chúng tôi cũng rất vui”, Ian lên tiếng, nâng lấy tay cô lên hôn.
Mắt cô vẫn không rời khỏi Ian, nhưng lại hất đầu sang Duncan. “Ta cần nói chuyện.”
“Để tìm quần áo nào phù hợp cho em mặc trước đã rồi…”
Tara trừng mắt không để anh kịp nói hết câu. “Giờ này mà anh còn nghĩ được là tôi đang mặc gì cơ à.” Cô đi vòng sang anh, phớt lờ những người khác. “Lý do duy nhất anh vẫn còn đang thở là bởi tôi không muốn cha mẹ anh tận mắt chứng kiến cái chết của con trai họ!”
Cô khoác lên mặt nụ cười giả lả và đưa mắt nhìn hai đấng sinh thành của Duncan đang trố mắt ngạc nhiên. “Xin ông bà thứ lỗi cho.”
Không để Duncan lấy một phút suy nghĩ, cô quay lại. “Mình cần nói chuyện.”
“Quên nữa”, Fin nói bâng quơ không hướng đích xác vào ai. “Có ít chuyện linh tinh cần làm đó.”
“Aye. Con nói đúng. Để cha phụ con.” Ian cùng con trai thứ ra ngoài, gọi theo lũ chó có vẻ quá ham vui không muốn đi khỏi chỗ này.
Duncan và Tara vẫn còn trừng trừng nhìn nhau khi cha và em trai anh đã ra bên ngoài. Lora lên tiếng phá vỡ căng thẳng, “Tara à, cháu nhớ chừa lại ít da để ta còn có cơ hội róc với nhé.”
Lora MacCoinnich đứng lên khỏi ghế và đi ngang qua hai người. Bà đợi cho đến khi Tara nhìn về hướng bà rồi mới nói tiếp. “Ta rất muốn mình hiểu nhau nhiều hơn. Nếu cháu cần gì cứ nói cho ta biết nhé.” Lora rời khỏi đại sảnh.
“Có lẽ ta nên ngồi xuống”, Duncan nói, có ý trì hoãn điều không thể tránh khỏi.
Tara không muốn ngồi, nhưng nghĩ mình nên làm theo để anh ta không có thêm cơ hội lần lữa việc giải thích rành rẽ mọi chuyện.
Cô ngồi xuống chiếc ghế ban nãy mẹ anh ngồi, khoanh hai tay đặt vào lòng và giữ nét mặt bình thản dù thực sự trong lòng rất điên tiết.
“Anh không biết mình nên bắt đầu từ đâu.” Duncan ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô.
Hình ảnh Julia Andrews[2] xoay tròn trên một sườn đồi nước Áo choán lấy tâm trí cô. “Từ đầu ấy.”
[2] Dame Julia Elizabeth Andrews, sinh vào ngày 01/10/1935, là một diễn viên kịch, diễn viên phim, ca sỹ và tác giả người Anh. Từng giành rất nhiều giải thưởng từ âm nhạc đến phim ảnh như Golden Globe (Quả cầu vàng), Emmy, Grammy, BAFTA, People’s Choice Award, Theatre World Award, Screen Actors Guild và Academy Award (Oscar).
“Như vậy có khi lại khó hiểu hơn.”
Chắc cô phải giận đến mức phì khói ra lỗ tai nếu anh không chịu giải thích cho rõ ngọn ngành. “Được rồi… Tôi đang ở đâu đây?”
“Ở nhà anh, đất nước Scotland.”
Tara ngước nhìn lên trần. Nó cách nền nhà chừng chín mét, làm toàn bằng đá. Tường treo đầy những tấm thảm thêu. Lò sưởi to đến nỗi cô có thể bước vào và đứng bên trong.
“Vì tôi không thể giải thích được tất cả những chuyện này, hay những gì tôi đã trông thấy bên ngoài cửa sổ phòng ngủ, thế nên tôi buộc phải tin lời giải thích từ anh.” Cô hít một hơi thật sâu. “Bằng cách nào?”
“Những hòn đá. Em có nhớ những hòn đá đêm qua không?”
“Tôi nhớ mình chạm tay vào một hòn đá, và nó phát sáng. Anh và Fin chạm vào những hòn khác. Mọi thứ bắt đầu hỗn loạn lên ngay sau đó. Tôi nghĩ chắc là đã xảy ra một trận động đất.”
“Đúng là có cảm giác như mặt đất chuyển động khi những hòn đá bắt đầu phát huy tác dụng.”
“Mấy hòn đá đấy là thế nào?”
Duncan cười cười, nhưng nét mặt cau có của Tara ngay lập tức gỡ nụ cười ấy ra khỏi môi anh. “Những hòn đá đó còn lâu đời hơn cả thời gian. Nhà anh được giao sứ mệnh gìn giữ nó.”
“Và chúng dùng để đưa người ta từ nơi này sang nơi khác?”
“Aye.”
“Chỉ vài hòn đá mà đưa được tôi đến Scotland trong đêm ư?”
“Aye, đúng thế.”
Không tin lắm nhưng chẳng thể nào giải thích được mọi thứ cô nhìn thấy đêm qua nên Tara tiếp tục. “Đêm qua anh nói tôi gặp nguy hiểm, và ta phải đi nhanh. Tại sao?”
Anh giải thích lần nữa rằng Grainna là kẻ ác độc. Lần này anh còn nói thêm là Grainna sẽ giết họ nếu cả ba không dời đi kịp lúc.
Tara nhắc đến việc cô đã cho rằng mụ ta là một phù thủy, và Duncan không hề phản đối. Anh kể cô nghe về lời nguyền trói chặt mụ trong thân thể già nua và bất lực. Nhưng khi Duncan lặp đi lặp lại một câu thơ về những người thuộc dòng dõi Druid và trinh nữ, Tara bắt đầu váng vất.
“Khoan đã”, cô lên tiếng ngăn lại khi anh muốn nói tiếp. “Máu của một trinh nữ thuộc dòng dõi Druid? Grainna nghĩ tổ tiên tôi là Druid?”
“Aye.”
“Druid?” Tara lắc đầu. “Người cổ đại có phép thuật ư?”
“Aye.”
Cô cười phá lên. “Giàu trí tưởng tượng quá nhỉ. Quá sức luôn ấy. Bố mẹ tôi đến từ hạt Orange. Tin tôi đi, chẳng có gì liên quan đến phép thuật này nọ ở hạt Orange cả.”
“Có thể như thế thật, nhưng đúng là em mang dòng máu Druid”, Duncan nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Chỉ vì họ của tôi là McAllister, đâu có nghĩa tôi là một Druid. Người Scotland, đúng thế, có chút ít, nhưng Druid ư? Không thể nào. Ông bà cố của tôi di cư đến Mỹ vào đầu thế kỷ như bao nhiêu người khác. Không một ai trong gia đình từng có… phép thuật.” Cô lắc đầu ra vẻ không thể tin nổi.
“Những người Druid không muốn thể hiện phép thuật vì họ thường bị kẻ khác hiểu lầm và khiếp sợ. Họ chỉ giữ cho riêng mình biết và hoàn toàn dấu kín khả năng của họ.”
“Làm thế nào anh biết được tất cả những điều này?”, cô hỏi thế không phải vì cô tin vào một chút gì từ lời giải thích của anh.
“Anh cũng là một Druid.”
Nhảm nhí.
Chứ còn gì nữa, chẳng phải mình có thể nói chuyện với nhau bằng ý nghĩ đó sao?
“Tôi không biết. Tôi không thể tin mình làm được chuyện đó vì tôi là một Druid. Hay là anh cũng vậy.”
“Thì đêm qua em đã khiến hòn đá phát sáng chỉ với một cái chạm tay đó thôi”, anh nhắc lại.
“Điều đó thì có thể giải thích được. Có thể do luồng nhiệt từ bàn tay tôi tác động lên hòn đá. Bất cứ ai cũng có thể làm được, nếu tình thế buộc phải như vậy.”
Duncan đứng lên và đi tới bên lò sưởi. Lửa đã sắp tàn thành một màu cam. “Lửa là nhân tố đầu tiên người Druid có thể kiểm soát. Đó là bài học vỡ lòng. Khả năng đầu tiên có được và mất đi cuối cùng.” Anh chìa cả hai bàn tay về phía lò sưởi, lửa bốc cao đến gần một mét từ đám than hồng sắp tắt.
“Chúa ơi.”
Duncan hạ hai tay xuống. Ngọn lửa tắt đi lịm trong lò.
Tara thở dốc, há hốc miệng nhìn chăm chăm người đàn ông mà cô hầu như không nhận ra từ những ngày ở Lễ hội. “Quá đủ rồi đấy.” Cô đứng lên và đi tới đi lui. “Tôi không biết phải tin điều gì nữa.”
“Cứ chấp nhận cả hai chúng mình đều là Druid, thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”
Vô cùng căng thẳng, cô luồn hai bàn tay vào mái tóc. “Được, tôi đành chấp nhận thế thôi. Tôi là một Druid. Anh là một Druid.” Chúng ta là Druid… Tôi đang phát điên lên mất. “Tôi là một trinh nữ đang tuổi cập kê, và giọt máu từ lần đầu tiên gần gũi với đàn ông sẽ mang lại cho Grainna tuổi thanh xuân và quyền năng, vân vân và vân vân. Đúng không?”
“Chính xác.”
“Còn anh và Fin nũa, có phải được phái đến California để ngăn mụ tìm ra tôi không?”
“Hay những người khác giống em.”
“Làm như có cả hàng trăm trinh nữ Druid chạy lông nhông khắp Nam California không bằng.” Tara bật cười khanh khách.
“Không phải hàng trăm, chỉ một vài thôi. Hầu hết đều thiếu dòng máu Druid đích thực khiến lời nguyền của Grainna gần như không thể bị phá vỡ.”
Chúa ơi, anh ấy nói nghiêm túc. “Vậy mấy người quắp những cô trinh nữ đó đi khỏi khi tìm thấy họ chứ gì?”
“Em là người đầu tiên về nhà anh.”
Tara nhìn anh thắc mắc, “Nếu tôi là người đầu tiên đến đây, vậy thì làm thế nào anh có thể đưa được họ thoát khỏi bàn tay của Grainna? Anh đâu thể bỏ rơi họ. Mà nếu vậy thì giờ lời nguyền của mụ hẳn đã bị phá bỏ rồi chứ. Làm thế nào anh giữ được họ tránh xa mụ ta?”
Anh không trả lời câu hỏi. Không cần. Hình ảnh hai người, nằm hôn nhau chợt lóe lên trong đầu cô. Mắt cô mở to hoảng hốt, miệng há hốc. “Anh nói sai sự thật rồi. Anh được phái tới để biến những trinh nữ thành đàn bà đúng không?”
Tara bật cười rũ rượi. “Vậy sao anh không làm?”
“Anh chưa từng ép phụ nữ làm chuyện ấy.”
“Cao quý quá nhỉ. Lẽ ra anh phải được tặng huân chương về đức tính đó rồi chứ.” Cơn cười dịu xuống, cơn giận dữ bùng lên. “Hóa ra bởi tôi không lên giường với anh nên anh mang tôi đến đây chứ gì. Nơi này mụ ta không lần tìm ra tôi được. Đúng không?”
Nước mắt bắt đầu tuôn lã chã khi Tara nghĩ mình thích anh chàng này rồi. Cực thích. Thích cả chiều cao hơn một mét chín và cân nặng gần một trăm kí lô.
“Aye.” Duncan nhìn ái ngại khi cơn giận dữ nuốt chửng lấy cô ấy.
“Được lắm”, cô gằn giọng trước khi xăm xăm tiến về phía cầu thang. “Rất được.”
Duncan nắm lấy tay cô ấy giữ lại. Cô giằng ra. “Em định làm gì vậy, Tara?”
“Lấy đồ đạc và thay quần áo. Anh giờ cũng đã hả hê rồi, cho tôi trở về nhà mình thôi.” Cô đứng cách xa anh một quãng cần thiết.
Mắt anh cụp xuống. “Anh không làm được.”
“Chỉ cần cứ lái xe đưa tôi ra sân bay là được rồi, tôi sẽ tự lên chuyến bay kế tiếp về nhà.” Chắc chắn sẽ phải xài hết tiền trong thẻ tín dụng để chi trả cho chuyến bay đó mất, nhưng cô không có nhiều lựa chọn.
“Chuyện đó không thể.” Anh lại lấm lét nhìn cô.
“Tại sao? Bởi vì tôi còn là một trinh nữ à? Sẽ gặp nguy hiểm ư? Tôi hứa là sẽ vơ đại một gã trai nào đó tự nguyện biến tôi thành đàn bà, thế nên anh đừng bỏ phí thời gian mà lo lắng cho tôi nữa đi.”
Anh hốt hoảng nhìn cô. “Nay, Tara. Em không được làm thế.”
Chỉ cần sải hai bước là cô đã đứng đối diện sát anh. Những ngón tay vừa bấu lấy ngực áo anh vừa gằn từng tiếng. “Anh nghĩ anh là ai? Ở California anh không được lựa chọn, và ở đây anh cũng không.” Cô nhấc chiếc váy ngủ lên và đi sượt qua anh.
Duncan đuổi kịp cô ở nửa cầu thang. “Em không thể đi được.”
“Cứ chống mắt lên mà xem”, cô quát vào mặt anh và vùng ra.
“Không có máy bay nào đưa em về được cả.”
“Tôi thừa biết nơi này là vùng sâu vùng xa, nhưng tôi tin chắc là có thể tìm được sân bay ở đâu đó.”
“Không. Chẳng có sân bay nào cả.”
Cô buông thõng hai tay và thở ra cáu tiết. “Anh đang cố nói điều gì vậy? Tôi mệt với mấy trò này lắm rồi.”
“Những hòn đá không chỉ dịch chuyển em từ nơi này đến nơi khác. Chúng còn mang em xuyên thời gian. Cho dù em có quay lại được nước Mỹ đi nữa, thì ở đó cũng không có gì như em từng biết cả.”
Cô ngừng nói quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt anh. “Không thể thế được.”
“Nhìn xung quanh đi, Tara. Đây có giống nhà của thế kỷ em sống không?”
Cô thôi vùng vằng ra khỏi nắm tay anh để suy nghĩ về câu hỏi vừa rồi. Cô nhớ lại cách ăn vận của mẹ anh. Chiếc áo ngủ cô đang mặc đây cũng có vẻ như rất hợp với không khí Lễ hội mấy hôm trước. Cô nhìn cách anh săm soi như thể đây là lần đầu gặp gỡ.
Duncan đã thay quần áo, nhưng thứ anh đang mặc bây giờ giống như kiểu anh từng mặc ở Lễ hội. Màu sắc sống động hơn, nhưng chiếc áo dài quá hông và quần ôm bó sát hai chân giống như các diễn viên trong các vở kịch của Shakespear.
Tara nhìn quanh căn phòng, chú ý chiếc đèn chùm treo bên trên đại sảnh. Chiếc ròng rọc giúp nâng lên và hạ xuống để có thể đốt nến trước khi kéo nó lên lại trên trần. Không đèn điện, không đèn bàn, hay bất kỳ thiết bị đòi hỏi phải có điện hiện diện nơi đây.
Tái nhợt và run rẩy, Tara thốt ra câu hỏi bằng giọng như người đang lên cơn hấp hối. “Giờ đang là năm nào?”
“1576.”
Máu chạy dồn cả xuống chân và đầu quay mòng mòng cho đến khi cô thấy toàn đom đóm. Ngay cả khi tin chắc là mình sẽ khuỵ xuống tại đây và anh vội đưa tay đỡ lấy thì cô vẫn kháng cự lại, “Đừng đụng vào tôi.” Giọng cô lạnh lùng và đầy đe dọa. Miệng há hốc sửng sốt.
“Em nên ngồi xuống.” Anh đứng sát bên nhưng không đụng vào cô đúng như lời cảnh báo.
“Anh đã mang tôi tới Scotland vào thời trung cổ mà không hề được tôi cho phép.”
“Thì chính em nói em sẽ về nhà anh rồi còn gì.”
“Không phải ở thế kỷ mười sáu!”
“Anh không còn lựa chọn nào khác.”
Cô giận đến run người đưa tay cào cào lên tóc. “Anh lúc nào cũng làm theo ý mình.”
Duncan nâng tay định chạm vào cô.
Cô giãy nảy lên, “Đã bảo rồi, đừng đụng vào tôi.”
“Tara, thôi mà em. Cố hiểu cho…”, anh với về phía cô lần nữa.
Cô vung cả hai tay lên để đẩy anh ra.
Vội cúi người né tránh những tia lửa xuất phát từ các đầu ngón tay cô. Đằng sau anh, những cái bấc nến trên chiếc đèn chùm bỗng bùng cháy lên.
Hổn hển thở, Tara thất thần hết nhìn hai bàn tay mình rồi đến chiếc đèn chùm, đang tạo ra những chiếc bóng nhấp nhỏm trên tường.
Cảm thấy được cơn giận dữ và luồng nhiệt tỏa ra từ đôi bàn tay mình. Cô đã châm nến giống hệt như anh vừa nhóm lò sưởi.
Anh đã nói sự thật. Mọi điều anh nói toàn là thật.
Tara đang mắc kẹt trong một thời đại mà cô không biết gì về nó, không bạn bè, không người thân, hay bất kỳ điều gì. Trường sẽ bắt đầu năm học vào tuần tới mà không có cô.
Thế là mọi kế hoạch và ước mơ đều tan biến hết cả rồi.
Mọi xúc cảm lần lượt đi qua trong lúc Duncan vẫn đứng đó, nhìn cô trân trối, thậm chí anh cũng cố đi vào tâm trí cô. Nhưng mỗi khi định an ủi thì cô hét lên trong ý nghĩ.
Tránh xa tôi ra.
Tay anh dừng lại giữa chừng, rồi buông thõng xuống.
“Và hãy biến khỏi tâm trí tôi luôn đi.” Cô cố gắng khống chế hơi thở của mình, dù điều đó không thành công.
“Anh không biết liệu anh có thể không nữa.”
“Cố đi. Anh đã lấy hết mọi thứ của tôi. Thì chí ít cũng nên để cho tâm trí tôi được yên ổn chứ.”
Mắt cô ầng ậc nước, lòng đau đớn khôn xiết.
“Để anh đưa em về phòng và gọi một hầu gái chuẩn bị nước tắm cho em.”
Cô chớp mắt ngước lên nhìn anh qua màn lệ. “Sao không để cô hầu nào đó đưa tôi đi là được rồi?”
“Để anh đưa em đi.”
Tara nhìn anh bằng ánh mắt đầy nguy hiểm. “Nó đâu phải là một lời đề nghị".
Đến lúc hai mắt cuối cùng cũng chớp chớp rồi mở hẳn ra, cô để ý thấy mình đang mặc một chiếc áo ngủ dài tay. Thường thì cô vẫn ngủ với chỉ độc mỗi chiếc T-shirt nên thấy lạ lùng khi tay áo dài đến ngần ấy. Tara nhấc cánh tay lên, bối rối vì chất liệu của nó. “Có gì đâu”, cô tư lự, “Chẳng gì thì mấy ngày qua cũng toàn là chuyện lạ đấy thôi.”
Ký ức về mấy ngày qua đột nhiên dội về trong đầu làm cô mở bừng mắt.
Tara ngồi vùng dậy nhìn khắp phòng. Những bức tường làm bằng loại đá thường được sử dụng ngoài trời hơn là trong nhà. Lò sưởi ở bên kia căn phòng tỏa ra luồng khí ấm áp, và xung quanh ngập tràn mùi than. Một lần nữa cô lại ngửi thấy mùi mưa và tiếng rơi lộp độp bên ngoài rèm cửa.
Tara hất tung đống chăn mền ra rồi leo xuống chiếc giường khổng lồ. Khi bàn chân trần chạm phải tấm thảm bằng đá trải trên sàn nhà, cô mới nhận ra căn phòng lạnh lẽo và ẩm ướt làm sao.
Gấu váy phủ kín gót chân khi cô đứng thẳng người lên. Tara chưa từng nhìn thấy chiếc váy này bao giờ và cũng không nhớ là đã mặc nó vào lúc nào.
Tim bắt đầu đập dồn. Cô nhắm nghiền hai mắt lại và tự hỏi liệu có phải mình vẫn còn đang mơ ngủ không.
Những ô cửa sổ không kính được phủ bằng rèm dày và nặng trĩu. Những cánh cửa chớp ngăn không khí lạnh từ bên ngoài, nhưng không được bao nhiêu. Tara đưa một bàn tay run run lên mở khung cửa gỗ. “Chúa ơi”, cô thì thào. Những ngọn đồi xanh mướt, cô chưa từng thấy bao giờ, trải dài ngút tầm mắt. Dù đang là buổi sáng, những đám mây xám vẫn che lấp ánh mặt trời và bao phủ bầu trời bằng một màn sương ẩm ướt.
Tara kiễng chân nhìn xuống bên dưới và nhận thấy nơi cô đang đứng cách mặt đất chắc cũng phải ngang độ cao một tòa nhà ba tầng. Bên phải là một ngọn tháp bằng đá chĩa thẳng lên trời với một là cờ hổ phách xen lẫn màu đen tung bay trên đỉnh nóc.
Cô buông tấm rèm trở lại như cũ, cố định thần hiểu xem mọi thứ mình đang trông thấy là thế nào.
Một nỗi kinh hoàng ập đến khiến cổ họng cô nghẹn cứng.
“Duncan!”
Tara hét toáng lên, tất tả bước về phía cửa phòng. Trong cơn cuồng nộ, cô mở tung cánh cửa nặng trịch và hét gọi tên anh lần nữa.
* * *
Dưới sảnh chính, Duncan cùng với Fin đang giải thích cho cha mẹ mọi chuyện đã xảy ra vì đêm qua hai anh em về quá trễ.
Tiếng gọi của Tara sang sảng vọng khắp tháp chính đúng lúc câu chuyện vừa dứt. Duncan lấm lét đưa mắt nhìn lên cầu thang nơi anh nghe cô không ngớt sỉ vả mình.
Fin bật cười lớn khi trông thấy nét mặt đau khổ của ông anh. “Em không ganh tị gì đâu nhé, anh trai.”
* * *
Tara đi vòng quanh góc của một sảnh khác, hét lớn tên anh. Nhất định anh đã nghe thấy. Theo trực giác, cô đi thẳng xuống một hành lang khác.
“Duncan!” Cô muốn chửi rủa anh đủ mọi kiểu cho hả cơn giận nhưng rốt cuộc lại nhận thấy mình đang trở nên luống cuống. “Mẹ kiếp, Duncan. Thậm chí tôi còn không biết cả họ của anh!”
Một cô bé đúng ở cửa len lén nhìn. “Anh ta đâu rồi?”, cô quát lên với con bé.
Cô bé co rúm người lại và chỉ tay xuống sảnh – lại một cái sảnh nữa.
Tara cảm ơn cộc lốc rồi dậm chân thình thịch đi theo hướng con bé chỉ. Cô đến một cầu thang nhỏ dẫn xuống một cái sảnh rộng hơn. Khi xuống được đến đấy cô trông thấy một ngọn đuốc đang cháy lập lòe và có tiếng người lao xao bên dưới.
Cầu thang chính dẫn vào đại sảnh rất rộng. Dễ thường cả năm người dàn hàng ngang đi một lúc cũng đủ, mà không ai va đụng ai. Cầu thang uốn lượn theo hình vòng cung khiến Tara gần như không nhận thấy mình đang lao như bay xuống dưới trong cơn tức tối.
Duncan đang ngồi với em trai và hai người khác, một đàn ông và một phụ nữ, bên cạnh là cái lò sưởi khổng lồ khiến cho căn phòng rộng lớn có vẻ hẹp đi.
Lũ chó ngồi chồm hỗm ngay chân cầu thang, nhìn trân trân, rồi lon ton chạy tránh đường khi cô băng ngang qua.
“Duncan…” Chết tiệt, họ anh ta là gì không biết? Cô muốn bóp cổ anh ta quá đi mất.
“MacCoinnich, Duncan MacCoinnich”, anh trả lời cho câu hỏi chỉ mới nằm trong ý nghĩ của cô.
“Duncan MacCoinnich, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Tôi đang ở đâu? Làm sao tôi đến được đây? Và ai đã mặc cái này vào cho tôi?” Cô túm lấy chiếc váy ngủ.
Anh chuyển sức nặng thân người từ chân này sang chân kia, và chuyển ánh nhìn từ cô đến hai người đang đứng bên cạnh. Người đàn ông đưa tay lên miệng cố che nụ cười, nhưng không thành công.
Phớt lờ câu hỏi của cô, Duncan chỉ vào hai người nọ. “Tara, anh muốn giới thiệu với em cha mẹ anh, Lora và Ian. Da, Ma[1], đây là Tara, người mà con đã kể đấy ạ.”
[1] Tiếng Gaelic, Da: cha, Ma: mẹ.
Sực nhớ mình cần cư xử cho phải phép, Tara quay lại đối diện với hai người nọ như thể mới nhìn thấy họ lần đầu. “Tôi rất hân hạnh được gặp ông bà MacCoinnich”, cô nói theo bản năng. Khi những từ cuối cùng thoát ra khỏi miệng, cô mới nhận ra mình đã chào ai.
“Chúng tôi cũng rất vui”, Ian lên tiếng, nâng lấy tay cô lên hôn.
Mắt cô vẫn không rời khỏi Ian, nhưng lại hất đầu sang Duncan. “Ta cần nói chuyện.”
“Để tìm quần áo nào phù hợp cho em mặc trước đã rồi…”
Tara trừng mắt không để anh kịp nói hết câu. “Giờ này mà anh còn nghĩ được là tôi đang mặc gì cơ à.” Cô đi vòng sang anh, phớt lờ những người khác. “Lý do duy nhất anh vẫn còn đang thở là bởi tôi không muốn cha mẹ anh tận mắt chứng kiến cái chết của con trai họ!”
Cô khoác lên mặt nụ cười giả lả và đưa mắt nhìn hai đấng sinh thành của Duncan đang trố mắt ngạc nhiên. “Xin ông bà thứ lỗi cho.”
Không để Duncan lấy một phút suy nghĩ, cô quay lại. “Mình cần nói chuyện.”
“Quên nữa”, Fin nói bâng quơ không hướng đích xác vào ai. “Có ít chuyện linh tinh cần làm đó.”
“Aye. Con nói đúng. Để cha phụ con.” Ian cùng con trai thứ ra ngoài, gọi theo lũ chó có vẻ quá ham vui không muốn đi khỏi chỗ này.
Duncan và Tara vẫn còn trừng trừng nhìn nhau khi cha và em trai anh đã ra bên ngoài. Lora lên tiếng phá vỡ căng thẳng, “Tara à, cháu nhớ chừa lại ít da để ta còn có cơ hội róc với nhé.”
Lora MacCoinnich đứng lên khỏi ghế và đi ngang qua hai người. Bà đợi cho đến khi Tara nhìn về hướng bà rồi mới nói tiếp. “Ta rất muốn mình hiểu nhau nhiều hơn. Nếu cháu cần gì cứ nói cho ta biết nhé.” Lora rời khỏi đại sảnh.
“Có lẽ ta nên ngồi xuống”, Duncan nói, có ý trì hoãn điều không thể tránh khỏi.
Tara không muốn ngồi, nhưng nghĩ mình nên làm theo để anh ta không có thêm cơ hội lần lữa việc giải thích rành rẽ mọi chuyện.
Cô ngồi xuống chiếc ghế ban nãy mẹ anh ngồi, khoanh hai tay đặt vào lòng và giữ nét mặt bình thản dù thực sự trong lòng rất điên tiết.
“Anh không biết mình nên bắt đầu từ đâu.” Duncan ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô.
Hình ảnh Julia Andrews[2] xoay tròn trên một sườn đồi nước Áo choán lấy tâm trí cô. “Từ đầu ấy.”
[2] Dame Julia Elizabeth Andrews, sinh vào ngày 01/10/1935, là một diễn viên kịch, diễn viên phim, ca sỹ và tác giả người Anh. Từng giành rất nhiều giải thưởng từ âm nhạc đến phim ảnh như Golden Globe (Quả cầu vàng), Emmy, Grammy, BAFTA, People’s Choice Award, Theatre World Award, Screen Actors Guild và Academy Award (Oscar).
“Như vậy có khi lại khó hiểu hơn.”
Chắc cô phải giận đến mức phì khói ra lỗ tai nếu anh không chịu giải thích cho rõ ngọn ngành. “Được rồi… Tôi đang ở đâu đây?”
“Ở nhà anh, đất nước Scotland.”
Tara ngước nhìn lên trần. Nó cách nền nhà chừng chín mét, làm toàn bằng đá. Tường treo đầy những tấm thảm thêu. Lò sưởi to đến nỗi cô có thể bước vào và đứng bên trong.
“Vì tôi không thể giải thích được tất cả những chuyện này, hay những gì tôi đã trông thấy bên ngoài cửa sổ phòng ngủ, thế nên tôi buộc phải tin lời giải thích từ anh.” Cô hít một hơi thật sâu. “Bằng cách nào?”
“Những hòn đá. Em có nhớ những hòn đá đêm qua không?”
“Tôi nhớ mình chạm tay vào một hòn đá, và nó phát sáng. Anh và Fin chạm vào những hòn khác. Mọi thứ bắt đầu hỗn loạn lên ngay sau đó. Tôi nghĩ chắc là đã xảy ra một trận động đất.”
“Đúng là có cảm giác như mặt đất chuyển động khi những hòn đá bắt đầu phát huy tác dụng.”
“Mấy hòn đá đấy là thế nào?”
Duncan cười cười, nhưng nét mặt cau có của Tara ngay lập tức gỡ nụ cười ấy ra khỏi môi anh. “Những hòn đá đó còn lâu đời hơn cả thời gian. Nhà anh được giao sứ mệnh gìn giữ nó.”
“Và chúng dùng để đưa người ta từ nơi này sang nơi khác?”
“Aye.”
“Chỉ vài hòn đá mà đưa được tôi đến Scotland trong đêm ư?”
“Aye, đúng thế.”
Không tin lắm nhưng chẳng thể nào giải thích được mọi thứ cô nhìn thấy đêm qua nên Tara tiếp tục. “Đêm qua anh nói tôi gặp nguy hiểm, và ta phải đi nhanh. Tại sao?”
Anh giải thích lần nữa rằng Grainna là kẻ ác độc. Lần này anh còn nói thêm là Grainna sẽ giết họ nếu cả ba không dời đi kịp lúc.
Tara nhắc đến việc cô đã cho rằng mụ ta là một phù thủy, và Duncan không hề phản đối. Anh kể cô nghe về lời nguyền trói chặt mụ trong thân thể già nua và bất lực. Nhưng khi Duncan lặp đi lặp lại một câu thơ về những người thuộc dòng dõi Druid và trinh nữ, Tara bắt đầu váng vất.
“Khoan đã”, cô lên tiếng ngăn lại khi anh muốn nói tiếp. “Máu của một trinh nữ thuộc dòng dõi Druid? Grainna nghĩ tổ tiên tôi là Druid?”
“Aye.”
“Druid?” Tara lắc đầu. “Người cổ đại có phép thuật ư?”
“Aye.”
Cô cười phá lên. “Giàu trí tưởng tượng quá nhỉ. Quá sức luôn ấy. Bố mẹ tôi đến từ hạt Orange. Tin tôi đi, chẳng có gì liên quan đến phép thuật này nọ ở hạt Orange cả.”
“Có thể như thế thật, nhưng đúng là em mang dòng máu Druid”, Duncan nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Chỉ vì họ của tôi là McAllister, đâu có nghĩa tôi là một Druid. Người Scotland, đúng thế, có chút ít, nhưng Druid ư? Không thể nào. Ông bà cố của tôi di cư đến Mỹ vào đầu thế kỷ như bao nhiêu người khác. Không một ai trong gia đình từng có… phép thuật.” Cô lắc đầu ra vẻ không thể tin nổi.
“Những người Druid không muốn thể hiện phép thuật vì họ thường bị kẻ khác hiểu lầm và khiếp sợ. Họ chỉ giữ cho riêng mình biết và hoàn toàn dấu kín khả năng của họ.”
“Làm thế nào anh biết được tất cả những điều này?”, cô hỏi thế không phải vì cô tin vào một chút gì từ lời giải thích của anh.
“Anh cũng là một Druid.”
Nhảm nhí.
Chứ còn gì nữa, chẳng phải mình có thể nói chuyện với nhau bằng ý nghĩ đó sao?
“Tôi không biết. Tôi không thể tin mình làm được chuyện đó vì tôi là một Druid. Hay là anh cũng vậy.”
“Thì đêm qua em đã khiến hòn đá phát sáng chỉ với một cái chạm tay đó thôi”, anh nhắc lại.
“Điều đó thì có thể giải thích được. Có thể do luồng nhiệt từ bàn tay tôi tác động lên hòn đá. Bất cứ ai cũng có thể làm được, nếu tình thế buộc phải như vậy.”
Duncan đứng lên và đi tới bên lò sưởi. Lửa đã sắp tàn thành một màu cam. “Lửa là nhân tố đầu tiên người Druid có thể kiểm soát. Đó là bài học vỡ lòng. Khả năng đầu tiên có được và mất đi cuối cùng.” Anh chìa cả hai bàn tay về phía lò sưởi, lửa bốc cao đến gần một mét từ đám than hồng sắp tắt.
“Chúa ơi.”
Duncan hạ hai tay xuống. Ngọn lửa tắt đi lịm trong lò.
Tara thở dốc, há hốc miệng nhìn chăm chăm người đàn ông mà cô hầu như không nhận ra từ những ngày ở Lễ hội. “Quá đủ rồi đấy.” Cô đứng lên và đi tới đi lui. “Tôi không biết phải tin điều gì nữa.”
“Cứ chấp nhận cả hai chúng mình đều là Druid, thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”
Vô cùng căng thẳng, cô luồn hai bàn tay vào mái tóc. “Được, tôi đành chấp nhận thế thôi. Tôi là một Druid. Anh là một Druid.” Chúng ta là Druid… Tôi đang phát điên lên mất. “Tôi là một trinh nữ đang tuổi cập kê, và giọt máu từ lần đầu tiên gần gũi với đàn ông sẽ mang lại cho Grainna tuổi thanh xuân và quyền năng, vân vân và vân vân. Đúng không?”
“Chính xác.”
“Còn anh và Fin nũa, có phải được phái đến California để ngăn mụ tìm ra tôi không?”
“Hay những người khác giống em.”
“Làm như có cả hàng trăm trinh nữ Druid chạy lông nhông khắp Nam California không bằng.” Tara bật cười khanh khách.
“Không phải hàng trăm, chỉ một vài thôi. Hầu hết đều thiếu dòng máu Druid đích thực khiến lời nguyền của Grainna gần như không thể bị phá vỡ.”
Chúa ơi, anh ấy nói nghiêm túc. “Vậy mấy người quắp những cô trinh nữ đó đi khỏi khi tìm thấy họ chứ gì?”
“Em là người đầu tiên về nhà anh.”
Tara nhìn anh thắc mắc, “Nếu tôi là người đầu tiên đến đây, vậy thì làm thế nào anh có thể đưa được họ thoát khỏi bàn tay của Grainna? Anh đâu thể bỏ rơi họ. Mà nếu vậy thì giờ lời nguyền của mụ hẳn đã bị phá bỏ rồi chứ. Làm thế nào anh giữ được họ tránh xa mụ ta?”
Anh không trả lời câu hỏi. Không cần. Hình ảnh hai người, nằm hôn nhau chợt lóe lên trong đầu cô. Mắt cô mở to hoảng hốt, miệng há hốc. “Anh nói sai sự thật rồi. Anh được phái tới để biến những trinh nữ thành đàn bà đúng không?”
Tara bật cười rũ rượi. “Vậy sao anh không làm?”
“Anh chưa từng ép phụ nữ làm chuyện ấy.”
“Cao quý quá nhỉ. Lẽ ra anh phải được tặng huân chương về đức tính đó rồi chứ.” Cơn cười dịu xuống, cơn giận dữ bùng lên. “Hóa ra bởi tôi không lên giường với anh nên anh mang tôi đến đây chứ gì. Nơi này mụ ta không lần tìm ra tôi được. Đúng không?”
Nước mắt bắt đầu tuôn lã chã khi Tara nghĩ mình thích anh chàng này rồi. Cực thích. Thích cả chiều cao hơn một mét chín và cân nặng gần một trăm kí lô.
“Aye.” Duncan nhìn ái ngại khi cơn giận dữ nuốt chửng lấy cô ấy.
“Được lắm”, cô gằn giọng trước khi xăm xăm tiến về phía cầu thang. “Rất được.”
Duncan nắm lấy tay cô ấy giữ lại. Cô giằng ra. “Em định làm gì vậy, Tara?”
“Lấy đồ đạc và thay quần áo. Anh giờ cũng đã hả hê rồi, cho tôi trở về nhà mình thôi.” Cô đứng cách xa anh một quãng cần thiết.
Mắt anh cụp xuống. “Anh không làm được.”
“Chỉ cần cứ lái xe đưa tôi ra sân bay là được rồi, tôi sẽ tự lên chuyến bay kế tiếp về nhà.” Chắc chắn sẽ phải xài hết tiền trong thẻ tín dụng để chi trả cho chuyến bay đó mất, nhưng cô không có nhiều lựa chọn.
“Chuyện đó không thể.” Anh lại lấm lét nhìn cô.
“Tại sao? Bởi vì tôi còn là một trinh nữ à? Sẽ gặp nguy hiểm ư? Tôi hứa là sẽ vơ đại một gã trai nào đó tự nguyện biến tôi thành đàn bà, thế nên anh đừng bỏ phí thời gian mà lo lắng cho tôi nữa đi.”
Anh hốt hoảng nhìn cô. “Nay, Tara. Em không được làm thế.”
Chỉ cần sải hai bước là cô đã đứng đối diện sát anh. Những ngón tay vừa bấu lấy ngực áo anh vừa gằn từng tiếng. “Anh nghĩ anh là ai? Ở California anh không được lựa chọn, và ở đây anh cũng không.” Cô nhấc chiếc váy ngủ lên và đi sượt qua anh.
Duncan đuổi kịp cô ở nửa cầu thang. “Em không thể đi được.”
“Cứ chống mắt lên mà xem”, cô quát vào mặt anh và vùng ra.
“Không có máy bay nào đưa em về được cả.”
“Tôi thừa biết nơi này là vùng sâu vùng xa, nhưng tôi tin chắc là có thể tìm được sân bay ở đâu đó.”
“Không. Chẳng có sân bay nào cả.”
Cô buông thõng hai tay và thở ra cáu tiết. “Anh đang cố nói điều gì vậy? Tôi mệt với mấy trò này lắm rồi.”
“Những hòn đá không chỉ dịch chuyển em từ nơi này đến nơi khác. Chúng còn mang em xuyên thời gian. Cho dù em có quay lại được nước Mỹ đi nữa, thì ở đó cũng không có gì như em từng biết cả.”
Cô ngừng nói quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt anh. “Không thể thế được.”
“Nhìn xung quanh đi, Tara. Đây có giống nhà của thế kỷ em sống không?”
Cô thôi vùng vằng ra khỏi nắm tay anh để suy nghĩ về câu hỏi vừa rồi. Cô nhớ lại cách ăn vận của mẹ anh. Chiếc áo ngủ cô đang mặc đây cũng có vẻ như rất hợp với không khí Lễ hội mấy hôm trước. Cô nhìn cách anh săm soi như thể đây là lần đầu gặp gỡ.
Duncan đã thay quần áo, nhưng thứ anh đang mặc bây giờ giống như kiểu anh từng mặc ở Lễ hội. Màu sắc sống động hơn, nhưng chiếc áo dài quá hông và quần ôm bó sát hai chân giống như các diễn viên trong các vở kịch của Shakespear.
Tara nhìn quanh căn phòng, chú ý chiếc đèn chùm treo bên trên đại sảnh. Chiếc ròng rọc giúp nâng lên và hạ xuống để có thể đốt nến trước khi kéo nó lên lại trên trần. Không đèn điện, không đèn bàn, hay bất kỳ thiết bị đòi hỏi phải có điện hiện diện nơi đây.
Tái nhợt và run rẩy, Tara thốt ra câu hỏi bằng giọng như người đang lên cơn hấp hối. “Giờ đang là năm nào?”
“1576.”
Máu chạy dồn cả xuống chân và đầu quay mòng mòng cho đến khi cô thấy toàn đom đóm. Ngay cả khi tin chắc là mình sẽ khuỵ xuống tại đây và anh vội đưa tay đỡ lấy thì cô vẫn kháng cự lại, “Đừng đụng vào tôi.” Giọng cô lạnh lùng và đầy đe dọa. Miệng há hốc sửng sốt.
“Em nên ngồi xuống.” Anh đứng sát bên nhưng không đụng vào cô đúng như lời cảnh báo.
“Anh đã mang tôi tới Scotland vào thời trung cổ mà không hề được tôi cho phép.”
“Thì chính em nói em sẽ về nhà anh rồi còn gì.”
“Không phải ở thế kỷ mười sáu!”
“Anh không còn lựa chọn nào khác.”
Cô giận đến run người đưa tay cào cào lên tóc. “Anh lúc nào cũng làm theo ý mình.”
Duncan nâng tay định chạm vào cô.
Cô giãy nảy lên, “Đã bảo rồi, đừng đụng vào tôi.”
“Tara, thôi mà em. Cố hiểu cho…”, anh với về phía cô lần nữa.
Cô vung cả hai tay lên để đẩy anh ra.
Vội cúi người né tránh những tia lửa xuất phát từ các đầu ngón tay cô. Đằng sau anh, những cái bấc nến trên chiếc đèn chùm bỗng bùng cháy lên.
Hổn hển thở, Tara thất thần hết nhìn hai bàn tay mình rồi đến chiếc đèn chùm, đang tạo ra những chiếc bóng nhấp nhỏm trên tường.
Cảm thấy được cơn giận dữ và luồng nhiệt tỏa ra từ đôi bàn tay mình. Cô đã châm nến giống hệt như anh vừa nhóm lò sưởi.
Anh đã nói sự thật. Mọi điều anh nói toàn là thật.
Tara đang mắc kẹt trong một thời đại mà cô không biết gì về nó, không bạn bè, không người thân, hay bất kỳ điều gì. Trường sẽ bắt đầu năm học vào tuần tới mà không có cô.
Thế là mọi kế hoạch và ước mơ đều tan biến hết cả rồi.
Mọi xúc cảm lần lượt đi qua trong lúc Duncan vẫn đứng đó, nhìn cô trân trối, thậm chí anh cũng cố đi vào tâm trí cô. Nhưng mỗi khi định an ủi thì cô hét lên trong ý nghĩ.
Tránh xa tôi ra.
Tay anh dừng lại giữa chừng, rồi buông thõng xuống.
“Và hãy biến khỏi tâm trí tôi luôn đi.” Cô cố gắng khống chế hơi thở của mình, dù điều đó không thành công.
“Anh không biết liệu anh có thể không nữa.”
“Cố đi. Anh đã lấy hết mọi thứ của tôi. Thì chí ít cũng nên để cho tâm trí tôi được yên ổn chứ.”
Mắt cô ầng ậc nước, lòng đau đớn khôn xiết.
“Để anh đưa em về phòng và gọi một hầu gái chuẩn bị nước tắm cho em.”
Cô chớp mắt ngước lên nhìn anh qua màn lệ. “Sao không để cô hầu nào đó đưa tôi đi là được rồi?”
“Để anh đưa em đi.”
Tara nhìn anh bằng ánh mắt đầy nguy hiểm. “Nó đâu phải là một lời đề nghị".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.