Phía Sau Một Vai Phản Diện

Chương 4: Giao Ước Bóng Tối Và Thanh Kiếm Xẻ Đôi Thiên Đàng.

Rose Killer

28/03/2017

Belie đã thấy máu, rất nhiều máu. Những dòng máu màu đen của loài quỷ đổ xuống tràn ngập trên mặt đất, nhấn chìm lớp sỏi đá cằn cõi nơi địa ngục, hòa làm một với mặt đất đen, máu tựa những vệt tối đen đặc đang trùm lấy mặt đất, tắm cả đất trời trong những vạt bóng tối ám ảnh không dứt.

Dòng dung nham phía xa đổ xuống, thấp thoáng trong dòng chảy màu cam sáng rực như cốt lõi của mặt trời đổ ra ấy là những thân xác đang dần dần chìm xuống, những cánh tay nát bét, thân xác không đầu, cái chân của ai đó, tất cả dần dần bị dòng dung nham nuốt mất. Lửa bắt đầu cháy, lửa thiêng của trời gặp máu đen của quỷ càng cháy dữ dội hơn, gió thổi khiến lửa chao đảo, nghe như âm thanh phần phật của tiếng lá cờ chiến thắng do thiên giới cắm ở trên nóc cung điện Phantasma của quỷ vương. Máu đen chảy ở đâu, lửa men theo đó, hong khô, thiêu rụi hết những thứ bẩn thỉu của thế giới. Ngọn lửa của công lý sáng bừng lên, như mặt trời soi sáng chốn địa ngục tối tăm này.

Những cái xác vất vưởng, móng tay đen và sừng trâu tượng trưng cho quyền năng của những con quỷ nằm la liệt ở khắp nơi, biến mãnh đất này thành bãi thay ma gớm ghiếc. Những đôi mắt mở to, như thể cái chết đến quá nhanh đến mức không kịp trở tay.

Đôi mắt Belie trợn tròn, tròng mắt giãn ra như muốn rách đi đón nhận lấy địa ngục phía trước đập vào đồng tử mình. Lửa càng lúc càng cháy lớn, như muốn đốt cháy giác mạt của cô. Gấu váy đen tuyền ướt đẫm máu khi cô bước đi, mười đầu ngón tay đầy những dung dịch đen đặc ấy khi cô vấp ngã mà chống tay xuống đất.

Nơi này vốn là địa ngục, Belie biết, nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy nó là địa ngục như giây phút này.

Đây là quê hương của cô, là nơi cô sinh ra và lớn lên, dẫu cho nó là địa ngục nhưng chưa bao giờ Belie nghĩ nó khiến cô cảm thấy quặng nôn đến tưởng như ép chết cõi lòng đến vậy.

Giữa đám lửa cháy rực như đóa hoa nở rộ, giữa hàng ngàn cái xác nằm chất chồng, cô gái nhỏ thờ thẫn bước đi như người mất hồn, ánh lửa sáng bừng lên như ban ngày nhưng chiếu thế nào cũng không thể làm sáng nổi đôi mắt cô, đôi mắt mang một sự rống rỗng như đã mất đi ánh sáng, tựa như những vết tối đen đặc đã nuốt lấy đôi mắt ấy rồi.

Hai tay Belie buông thỏng bên vai, bên trời sét vẫn nổ vang rền, vũ bão kéo đến làm lá cờ trắng của đạo binh thiên đàng bay trong gió, trông như đôi cánh oai vũ của một thiên sứ. Thấp thoáng trong những ánh mây đen là đôi cánh trắng tinh của đội tuần tra thiên thần. Hẳn là bọn chúng muốn kiểm tra lại để chắc chắn mình không bỏ xót thứ gì.

Bọn chúng muốn tiêu diệt đến con quỷ cuối cùng sao?

Không, không phải. Mục đích của bọn chúng chính là Belie Rozi De Satan - công chúa của địa ngục - Lost Generation thế hệ thứ ba - là cô đây.

Nếu bọn chúng đã cần cái mạng của cô đến thế thì chỉ cần giết một mình cô thôi là đủ mà, vì sao lại giết cả ba mẹ và quê hương của cô? Vì sao lại bắt cả người cô yêu thương đi? Chẳng phải bọn chúng là thiên thần - là đại diện cho sự từ bi độ lượng hay sao? Vì sao lại có thể tàn nhẫn đến thế?

Belie nhếch môi cười yếu ớt, hai chân cô khụy xuống, làn khói từ lửa khiến phổi cô như nghẹt lại, tầm mắt bắt đầu nhòe đi, cô ho sặc sụa, hai tay đầy máu đen của cô chà lên mặt mình, để lại trên khuôn mặt những vết máu đen bê bết, những chiếc móng tay tự cào cấu lên bờ má đến trầy trụa, vết máu đỏ chói nổi bật giữa màu đen của đêm kinh hoàng này.

Những mãnh sỏi làm đầu gối Belie đau nhói, nhưng tất cả đều không bằng cảm giác đau đến thít nghẹt phổi nơi lòng ngực. Vì sao? Vì sao lại ra thế này? Thế giới mà cô thuộc về ở đâu? Quê hương của cô đâu? Thần dân của cô đâu? Nhà của cô ở đâu? Ba mẹ của cô đâu? Người yêu của cô đâu? Sinh nhật của cô đâu? Vì sao tất cả lại thành ra thế này, vì sao chỉ trong cái chớp mắt tất cả đã tan biến như khói mây? Belie ngẩng mặt lên nhìn trời, đôi môi khẽ câu lên cái nhếch rồi từ từ cười rộ hơn, hàm răng trắng nổi bật trên khuôn mặt bê bết máu đen, cô cười như điên thay vì khóc.

Khóc sao? Belie sẽ không khóc nữa, một lần khóc vì đau khổ là quá đủ rồi.

Giữa khung cảnh rợn người này tiếng cười ấy lại càng đáng sợ, tựa như tấu lên một khúc ca của địa ngục để tế những cái chết bất đắc kì tử kia.

Suốt 18 năm qua để Belie có thể sống được, ba mẹ và Lucifer đã tiếp cho cô rất nhiều năng lượng. Nguồn năng lượng đó nhiều đến mức mẹ phải vứt bỏ cả năng lực của bán thiên sứ, đến mức vài lần ba phải ngủ sâu suốt cả mấy tháng để hồi phục, cả Lucifer cũng không khá khẩm hơn, và rất nhiều những con quỷ mạnh mẽ khác nữa. Để duy trì sự sống cho Lost Generation hệ 3 là một điều quá khó khăn nhưng bằng mọi hi sinh và mọi cái giá, chỉ cần cứu được cô, ba mẹ và Lucifer đều sẵn sàng trả. Nhưng còn cô thì sao? Ma lực của quỷ có thể được lấy từ linh hồn, tội lỗi và sự hoảng loạn của con người, nhưng cô vì mục đích thay đổi định mệnh làm phe phản diện độc ác nên đã cố ngăn cản mọi người lại, còn dở cái thuyết "nhân quả tuần hoàn" cho ba nghe. Vậy thì, cái gọi là nhân quả ở đâu?

Tiếng cười càng lúc càng lớn, trong không gian đẫm mùi cái chết, giữa hàng ngàn cái xác, cô gái nhỏ quỳ ở đó, ngẩng cổ lên nhìn trời, cất nụ cười đầy mỉa mai châm chọc, mái tóc đen dài ban sáng được mẹ chải cho giờ như máu quỷ thả xuống quệt vào đất ướt đẫm bám bết trên làn da trắng ngần.

Đột nhiên lúc này Belie cuối đầu xuống, tay trái của cô xé rách chiếc găng tay đen bên phải của mình, sau đó cắn nát ngón tay trỏ, cô để dòng máu đỏ nhiễu lên chiếc nhẫn mà ba đã trao lại cho mình như một món quà sinh nhật. Lập tức chiếc nhẫn nhuộm lại một màu đỏ thẫm và sáng rực lên, Belie nhẩm lại một câu thần chú cấm mà đã lén ba học được. Tức khắc lúc này một cái vòng màu đỏ tự động vẽ trên mặt đất, sau đó một cuốn sách dày khoảng một găng tay hiện ra.

Quyển sách đã bị khóa lại, với ổ khóa là một lỗ tròn nhỏ, nhìn vào đây người ta liền đoán ra phải có một chiếc chìa khóa tương thích tra vào thì mới có thể mở ra. Qủa thật đúng vậy, quyển sách này nếu không có chìa khóa thì cả đất trời này chẳng ai có thể mở ra được nó.

Bởi nó là Guilty Library, đúng như tên gọi của mình - Thư viện tội lỗi - quyển sách chứa toàn những cách khởi động ma thuật cấm nên từ lâu nó đã bị phong ấn lại, có vài chìa khóa có thể mở được nó, một trong số đó là viên đá nạm trên thanh Hades của quỷ vương. Nhưng mở được là một chuyện, Library có chịu ra mặt không lại là một chuyện khác, bởi quyển sách này có linh hồn - linh hồn của một kẻ cực kì gian tà và quỷ quyệt.

Năm đó Belie 2 tuổi đã chứng kiến ba mình triệu hồi con quỷ trong sách để nghĩ cách cứu cô, có lẽ ba tưởng rằng một đứa trẻ 2 tuổi không biết gì nên chẳng chút đề phòng mà vài lần mang cô theo, chính vì thế Belie đã học được cách mời gọi nó - đó là phải cho nó thấy bản thân mình có gì thú vị, xứng đáng để nó ra gặp.

Viên đá màu nâu đồng khớp với cái ổ khóa nhưng quyển sách vẫn chưa hề động đậy, thấy thế Belie lại đưa ngón giữa lên môi, tiếp tục cắn nát, máu lại nhỏ xuống, lênh láng trên cuốn sách. Đến khi cô cắn nát hết 5 đầu ngón tay phải cuối cùng quyển sách cũng có phản ứng, nó hút sạch cuốn sách của cô, sau đó quyển sách mở ra, một vạt bóng tối đặc trông như một đám nhơ nhớp lơ lửng trước mặt Belie, giọng nói cất lên, một chất giọng nam nhẹ nhàng mà thấm đẫm sự gian tà như chính bản chất của nó:

- Đúng là dòng máu được nuôi từ ma lực của quỷ, pháp thuật của con người và thánh lực của thiên thần có khác, thật hảo hạng.

Cuối cùng cũng gọi được nó ra, Belie không còn thời gian để dài dòng nữa, sẽ nhanh thôi bọn thiên sứ sẽ phát hiện ra cô nên cô phải mau chóng trao đổi với con quỷ:

- Tôi muốn có sức mạnh, tôi muốn lên thiên đàng cứu mẹ và Lucifer.

- Tưởng gì quan trọng lắm, đợi 12 năm nữa, cô 30 tuổi thì dư sức cân lũ chim cuồng màu trắng đó rồi - Library nhàm chán đáp lại như thể nó không biết chuyện gì xảy ra vậy.

Belie biết nó đang châm chọc cô, nhưng cô vẫn cố nhẫn nhịn, ép giọng mình xuống:

- Không thể đợi được, họ sắp xử tử mẹ với Lucifer rồi, tôi không thể mất thêm ai nữa. Library, xin hãy giúp tôi, tôi sẽ trả bất cứ cái giá nào.

Qủa nhiên thương lượng đến giá cả Library phấn chấn hẳn lên, những vạt bóng tối hóa thành hai bàn tay vuốt ve khuôn mặt trầy trụa dính đầy máu đen như mực của Belie, áp sát mặt cô như muốn soi rõ mọi thứ trong đôi mắt màu nâu đồng ấy:

- Bất cứ cái giá nào sao? Chà, công chúa nhỏ, mỗi một thứ trên người cô đều có giá trị lắm đấy.

- Muốn thứ gì cứ lấy đi, tôi không quan tâm nhiều lắm đâu, chỉ cần có thể bảo vệ những người mà tôi yêu thương, tôi chấp nhận đánh đổi bất cứ cái giá nào.

Ai mắng Belie ngốc cũng được, nhưng từ khi được sinh ra trên cõi đời này, cô chưa bao giờ đặt mạng sống của mình trên tất cả, chưa bao giờ tâm niệm rằng "dù chuyện gì cũng phải sống", đối với cô, bảo vệ được những người quan trong nhất đối với mình mới là ưu tiên hàng đầu, vượt trên mạng sống này, cũng vượt trên mạng sống của bất kỳ kẻ nào khác.

Library có vẻ ngẫm nghĩ một chốc, sau đó nó bật cười:

- Đính chính với cô là cô có hai thứ phải trao đổi đấy, một là trao đổi với cấm thuật mà cô sắp thực hiện đây, hai là trao đổi với tôi, một kiểu như "tiền hoa hồng" vì tôi đã cung cấp ma thuật cấm cho cô. Nếu đồng ý thì tôi sẽ lấy máu của cô - một trong những thứ quý giá nhất được nuôi từ ba nguồn năng lượng của thế giới.

Lời vừa dứt một con dao bạc sắc bén đã hiện lên trên mặt đất, Library nói tiếp, giọng đầy vẻ thách thức:

- Tự cắt động mạch ở cổ tay đi, tất nhiên thân xác này sẽ chết, nhưng cô yên tâm, sau khi thực hiện ma thuật cấm cơ thể cô sẽ thành thực thể siêu nhiên, nên không cần máu vẫn nhìn đời được. Sao, dám cắt không?

Belie nhìn con dao mãnh nhưng sắc rợn người kia, lại nhìn về cổ tay mình. Cô tin Library sẽ không lừa cô, những con quỷ tuy xảo quyệt nhưng chúng không thích nói dối cho lắm, Library lại càng không có lí do gì để nói dối.

Belie bấc giác lắc đầu cười.

Thấy thế Library bật cười mỉa mai:

- Thân xác con người yếu đuối lắm, cắt đứt động mạch lại cực kì đau, ta nghĩ cô nên lập giao ước rằng đưa cô đến nơi an toàn thay vì cho cô sức mạnh đấy công chúa nhỏ.

Nhưng, giây phút đó, Belie cầm con dao lên, nụ cười kết hợp với đôi mắt vô hồn trông như một kẻ đã từ bỏ mọi thứ mà dâng hiến tất cả cho quỷ dữ , và rồi lưỡi dao bén sướt qua cổ tay, máu xịt ra văng đầy lên mặt đất, máu tuôn từng dòng lớn chảy xuống, máu bay đến dâng hiến hết cho quyển sách tội lỗi kia.

Library nhìn cô gái nhỏ nhắn nhưng quật cường đến đáo để đó, khẽ thở dài:

- Belie, sau này khi nghĩ lại ngày hôm nay, có lẽ, cô sẽ hối hận lắm đấy.

Hàm răng trên cắn nát môi dưới, máu nhỏ ra từng giọt lớn chảy xuống chiếc cằm xinh đẹp, Belie run run mấp máy đọc một dòng ma chú mà Library vừa dạy cho, lập tức gió nổi lên dữ dội, sấm đánh như nổ trời, những đôi cánh trắng trên không hốt hoảng mà chao đảo. Lúc này cơ thể Belie run mạnh, hai bàn tay cô siết chặt lại đến mức móng tay găm vào lòng bàn tay ứa máu. Máu ở môi, máu ở má, máu ở cằm bắt đầu rỉ ra, kết hợp với máu ở cổ tay, cả người Belie bê bết trong dòng máu đỏ.

Máu bắt đầu chảy nhanh hơn như sóng xô nát bờ đê, từng dòng lớn tuôn xuống đất, vẽ lên mặt đất những vết đỏ rực. Cả người Belie run rẩy kịch liệt, da thịt bắt đầu nhăn nhéo lại, hãi hùng hơn chính là từ những tấc da trắng ngần, những đốm lửa màu đen bắt đầu xuất hiện liếm lấy cơ thể cô, thiêu rụi nó như mãnh giấy trắng.

- Công chúa thương mến, à không, bây giờ đã là quỷ vương rồi phải không? Cô vẫn muốn thực hiện Giao Ước Cấm sao? Thật sự chấp nhận đánh đổi linh hồn này?

Tiếng con quỷ thì thầm vào tai rõ mồn một từng câu chữ, rằng, nếu cô chấp nhận giao ước này thì cái giá phải trả chính là mạng sống, bán bỏ cả linh hồn mình. Nhưng như thế thì đã sao? Hôm nay đây hàng ngàn hàng vạn con quỷ của địa ngục đã bị tiêu diệt bởi các đạo binh thiên quốc, bọn chúng sẽ nhanh thôi tìm được cô, đến lúc đó cũng sẽ chết, chết trong vô nghĩa. Còn nếu bây giờ thực hiện Giao ước cấm, cô cũng sẽ chết, nhưng cái chết này sẽ bảo vệ được những người mình yêu thương.

Cùng là một cái chết nhưng những thứ để lại khác nhau, vậy tại sao không chọn cái chết có ích hơn?

Suốt 18 năm qua Belie dù bệnh tật triền miên nhưng cô vẫn cố sống, không phải là vì cô sợ cái chết, cũng không phải sống vì hai chữ "ngày mai", mà là sống vì trên đời này có người cần cô. Sống, đâu nhất thiết phải vì ngày mai, cũng có thể vì những người mà mình yêu thương mà. Cô cho rằng mình đã sống có ý nghĩa như thế, cho nên bây giờ chết cũng phải có giá trị một chút. Cũng coi như là chết khi chưa làm tròn vai phản diện để châm chọc X cũng hay.

Cơn đau như lửa đốt điện giật khiến Belie cắn nát môi nhưng vẫn không thể ngưng được tiếng gào lên từ cổ họng, cả cơ thể cô co giật mạnh, sau đó ngửa cổ lên trời gào một tiếng, nhưng tiếng gào đó không còn là của riêng cô nữa, mà nó hòa vào những âm thanh khóc than khác, như thể đó là những tội nghiệt mà cô đã nuốt vào linh hồn khi sử dụng ma thuật cấm vậy.

Lúc này bọn thiên thần lấy chiếc kèn vàng ra thổi, âm thanh ngân khắp cả thế giới để báo hiệu cho những thiên thần khác điều bất thường nhưng chưa kịp làm gì đã bị một tia sét đánh xuống nát bấy đôi cánh mà rơi xuống mặt đất, họ run rẩy nhìn một vầng bóng tối đen đặc phía trước, đen rất đen, như là máu của quỷ, chỉ thấy mập mờ trong đó con mắt đỏ ngầu sáng rực lên.

- Giao ước cấm này khởi động theo quy luật mất cái này được cái kia, thứ mất đi sẽ ngang với thứ có được, nên cái giá mà cô đã trả bằng với 10 giờ đồng hồ sử dụng một nửa sức mạnh của Lost Generation hệ 3, chỉ một nửa thôi nhưng tôi cá là cô đủ sức quậy banh thiên đàng rồi.

Từ trong lớp bóng tối đen đặc đó một đôi cánh mềm mại khẽ bung ra, một đôi cánh kì lạ chưa từng có - một bên trắng và một bên đen, đôi cánh vươn lên, kéo theo cơ thể của cô gái ra khỏi vũng lầy lội như bùn bẩn đó. Giây phút đó phe thiên sứ vừa đến chỉ biết căng mắt hãi hùng nhìn cô gái trước mặt mình.



Mái tóc đen mướt bay tung trong gió, bên đầu trái sừng trâu kiêu ngạo ngẩng cao, bên đầu phải là nửa vòng thánh của thiên thần chói lóa thánh khiết, đôi mắt cũng khiến người ta kinh hoàng - một bên là màu đỏ của quỷ, bên còn lại là màu xanh của thiên thần, những chiếc móng tay đen và vàng lẫn lộn, làn da trắng ngần. Trông thật quái dị nhưng lại đẹp đến ma mị. Có lẽ một thiên thần sống thêm mấy ngàn năm nữa cũng không có cơ hội chứng kiến cảnh tượng kì dị và uy hùng này - một Lost Generation biến đổi không hoàn toàn, chính xác hơn chỉ biến đổi được một nửa, chỉ một nửa mà đã đáng sợ như thế, nếu biến đổi hoàn toàn thì không biết sẽ kinh hoàng đến thế nào.

Sấm sét trên trời hết tia này đến tia khác đánh thẳng xuống phe thiên thần khiến họ một bước cũng không thể đến gần nổi Belie. Mà Belie lúc này cũng không còn mảy may quan tâm họ nữa, đôi cánh cô cất lên bay về phía cung điện Phantasma - ngôi nhà đã nuôi mình đến 18 năm.

Trong cung điện Phantasma - cung điện lớn nhất ở địa ngục, nơi đã từng treo đầy những giá nến phục vụ cho đôi mắt của công chúa, nơi những vết chạm trỗ theo xu hướng hắc ám mà đẹp đẽ như màn đêm chạy trên các cây cột, những vách tường cổ kính quen thuộc. Những cửa sổ lồng kính, những bức bích họa vẽ quỷ dọa người, tất cả đều lụi tàn như tro. Belie đảo cánh đến căn phòng mình, bên trong bị đập phá rất nhiều nhưng có lẽ thiên thần không phải những kẻ tham lam nên những thứ quý giá đều còn y vẹn. Cô từ từ bước đến, mở cái hòm ở cất ở góc tủ, lấy ra bộ váy mà cô đã định mặc vào buổi tiệc sinh nhật 18 của mình, đã định sẽ khiêu vũ với ba trong chiếc váy này.

Chiếc váy màu đen theo kiểu gothic, đơn giản nhưng vẫn toát ra quý khí sang trọng và huyền bí khó bì. Belie lặng lẽ dùng phép thuật mặc vào cơ thể, sau đó bước đến trước chiếc gương đã nứt, ngắm nhìn mình trong gương. Một khuôn mặt lạ lẫm mà cô không quen, khuôn mặt tuyệt đẹp, đẹp theo kiểu yêu mị, thể hiện rõ đây là một nhân vật ác, đôi mắt hai màu trống rỗng, trên làn da thịt trắng ngần là những vệt bóng tối như chữ kí xác nhận kẻ này đã bán linh hồn cho quỷ.

Đúng lúc này Belie cảm nhận thấy có người đến, mặc dù trong bóng tối nhưng bây giờ giác quan của cô nhạy gấp chục lần cơ thể cũ, đôi mắt cũng nhìn thấu được màn đêm. Thông qua trực giác mách bảo, kẻ đang đến là một con người. Ông ta đã dùng pháp thuật để đôi mắt nhìn được trong đêm, một đôi mắt màu lục cương nghị hướng về Belie. Ông ta mặc giáp, tay phải cầm kiếm tay trái cầm khiên, có lẽ là một pháp sư vĩ đại nên được tham chiến cùng thiên thần trong cuộc chinh phạt địa ngục này.

Hướng lưỡi kiếm công lý về phía Belie, ông ta gào lên:

- Chết đi, con quỷ lạc lối.

Belie phiền phức xua tay, tức thì cả người ông ta khựng lại không thể nào cử động được, nhưng đôi mắt không hề sợ hãi mà ánh lên tia hận thù hơn. Cái bộ dạng này, Belie thật sự chỉ muốn bóp chết, đã giết ba cô còn làm như mình là kẻ bị hại, sao bọn chúng không có cảm giác tội lỗi nhỉ?

Nhưng Belie không giết ông ta, cô nghĩ đến ba mình, nghĩ đến nỗi đau mất ba, nếu bây giờ cô giết ông ta thì một đứa trẻ khác phải hứng chịu nổi đau mất ba như cô, cảm giác đó đau đớn lắm, Belie không muốn, tình thân là thứ hạnh phúc tốt đẹp nhất trên đời này, nên đừng ai nhẫn tâm biến nó thành thứ đau khổ dày vò người khác.

Đang khi Belie còn đang hồi tưởng lại nỗi đau mất ba thì từ khi nào ông ta đã thoát ra được khỏi ma pháp của cô, có lẽ do Belie đã quá coi thường ông ta, lưỡi kiếm nhanh như chớp của một pháp sư kiêm dũng sĩ lão luyện bậc thầy xẹt qua cổ cô, nhưng Belie vẫn nhanh hơn một bước, cô hất tay cào một cái, ông ta cũng không vừa, né người sang lăn vào góc tường.

Đột nhiên lúc này nơi ông ta lăn vào sáng lên rồi nổ bùm lên như pháo hoa, nhanh đến mức Belie muốn ra tay cứu cũng không kịp.

Là bẫy của bọn thiên thần, một cái bẫy ngầm do một thiên thần nào đó đặt lại, có lẽ họ nghĩ đến việc cô sẽ về đây.

Thân thể người đàn ông toàn máu, ông ta không thể cứu được nữa. Belie không cảm thấy quá tội lỗi, suy cho cùng cô không hề giết ông ta, là ông ta tự rơi vào bẫy của phe mình, là ông ta tự làm tự chịu.

Belie chẳng bận tâm nữa, cô nhìn vào gương cười đểu nhẹ một cái, người trong gương cũng cười theo. Tiếp đó đôi cánh hai màu dang rộng, và rồi, mặt sàn cung điện lún xuống khi Belie lấy lực để bay lên, lực xé gió từ đôi cánh khiến cả căn phòng bị thổi bay, phút chốc thân thể thanh mãnh của cô gái như mũi tên bay vút lên tầng không với một tốc độ không đôi mắt thường nào có thể bắt kịp được, chỉ biết nơi nào đôi cánh đó lướt qua, gió mây vạn vật tơi bời.

Belie đã không hề biết rằng khoảnh khắc mà đại pháp sư đó xẹt qua cổ cô, ông ta tuy không giết được cô nhưng đã làm đứt được sợi dây chuyền đeo trên cổ. Mãi khi Belie đã bay khuất, đôi tay đầy máu của ông ta mới cầm sợi dây chuyền lên, những đầu ngón tay đầy máu viết lên mặt sàn dòng chữ "Phải tiêu diệt Lost Generation 3" rồi trút hơi thở cuối cùng.

Mặt dây chuyền hình hoa bất tử màu tím vẫn le lói giữa chổ máu đỏ quánh.

Thiên đàng, nhân giới và địa ngục ở ba chiều không gian khác nhau, nên không phải cứ bay mãi bay mãi là đến. Đối với quỷ và thiên thần đôi cánh không chỉ để bay như trong truyện cổ tích mà đó còn là phương tiện giúp họ dịch chuyển qua những chiều không gian khác nhau, nếu đôi cánh bị thương sẽ không thể rời khỏi thế giới đang ở mà qua thế giới khác được.

Với đôi cánh quá sức hùng mạnh của mình, Belie dịch chuyển tức thời từ địa ngục lên đến thiên đàng, đôi cánh hai màu xé rách mây trời bay đến Cổng Mặt Trời - lối vào nơi các thiên thần ngự trị. Cánh cổng thiên đàng màu vàng son, cao lớn oai vệ là thành trì của thiên đàng bị Belie vỗ cánh bay tung đi, hai dũng thần gác cổng cô không giết, nhưng chẳng chút thương tiếc bẻ đi đôi cánh của chúng rồi vứt xuống nhân giới.

Cô sẽ cho chúng biết cảnh có nhà mà không thể về là thế nào. Cô sẽ cho chúng biết cảm giác quê hương mình bị tàn phá là thế nào, sẽ nói cho chúng nghe cảm giác căm phẫn của cô ra sao.

Sử sách sau này ghi lại tháng 4 năm 500 theo lịch nhân giới, có hàng ngàn thiên thần bị bẻ gãy cánh, bóp nát vòng thánh rồi bị vứt xuống nhân gian. Tuy thiên đàng và nhân giới tồn tại hai chiều không gian khác nhau, nhưng hai thế giới này vẫn ảnh hưởng nhau, đêm hôm đó, mây trời xé toạch ra, lông vũ trắng như tuyết rơi từ trời xuống, phủ ngập cả mặt đất, những thiên thần bị ném xuống nhân gian và địa ngục rơi như mưa sao băng. Cảnh tượng hãi hùng đó có lẽ chỉ thua sự kiện 300 năm trước khi Lucifer cùng 133306688 thiên thần khác bị trục xuất khỏi thiên đàng vì tội chống lại Chúa mà thôi, song đều khiến mọi người chỉ biết đóng chặt cửa, dâng lời kinh cầu nguyện lên cho các thiên thần.

Váy đen ướt đẫm dòng máu xanh như nước biển của bọn thiên sứ, bám bết lên đó là những chiếc lông vũ trắng tinh, Belie vỗ cánh bay đến thần điện Aziz của tam tổng lãnh thiên thần, trên hai tay cô là hai vị thiên thần bị cô xách cánh như xách hai con chim nhỏ. Vừa đến nơi, Belie chẳng chút nể nang quăng thẳng hai thiên sứ đó vào cánh cổng cao của điện Aziz khiến cảnh cổng mở toanh ra.

Vẫn đôi cánh vương cao đầy vẻ ngông ngạo, vẫn đôi mắt sắc như lưỡi hái tử thần, ánh sáng mặt trời cũng không thể lấp mờ vẻ hắc ám đó, giọng Belie vang lên, đầy quyền uy như đấng xét xử:

- Trả mẹ và người yêu tôi đây. Nếu không đừng trách tôi không biết đúng sai.

Belie đã cảm thấy mình vẫn còn quá nhân từ, cái gọi là "nợ máu phải trả bằng máu" cô đã bỏ qua, sinh mạng của hàng ngàn con quỷ, mạng sống của ba, cô đã cắn răng nuốt cơn giận đó vào lòng để không giết bất kì ai. Nếu bọn chúng còn không thả người, đừng trách cô độc ác, như đã nói, đối với Belie, sự an toàn của những người cô yêu thương vượt hơn cả sinh mạng của cô, hơn thảy bất cứ tạo vật, bất cứ kẻ nào khác.

Thế giới này quá rộng lớn và đáng sợ mà sức người thì có hạn, Belie không toàn năng đến mức có thể gánh hết trên vai, cho nên, cô sẽ chỉ bảo vệ những thứ mình trân trọng nhất mà thôi, không hơi đâu lo cho cả thế giới - thứ đã ruồng rẫy cô.

Dù thấy mình là một kẻ cố chấp nhưng cô chẳng quan tâm, cô là người không thích nghĩ nhiều, cho nên những gì cô cho là đúng cô sẽ làm, làm một cách triệt để.

Bên trong cung điện Aziz tam vị tổng lãnh thiên thần đã đứng ở đó và rất nhiều những thiên thần khác, quả nhiên là những kẻ mẫu mực tôn ti, dù thiên đàng đã loạn lên đến thế mà vẫn có thể đứng yên ở đây cầu nguyện được.

- Qủy dữ to gan, dám thực hiện giao ước cấm lại còn ngông cuồng náo loạn thiên đàng - Michael vươn cao quyền trượng, giọng sắc lạnh phán tội cho Belie.

Không ai có thể tưởng tượng nổi giây phút này đây cõi lòng Belie đau như bị cắn nát thế nào. Kẻ đó, kẻ đó đã giết ba cô. Trên quãng trường Saint Michael, ông ta đã chặt sừng ba, tuyên án xử tử cho ba. Nhớ đến khuôn mặt âu yếm của ba, cơn giận dữ khiến bờ vai Belie run rẩy không ngừng. Nhưng, cô vẫn cố ép nó xuống, cố hết sức ép nó xuống, nếu bây giờ cô giết họ, cô sẽ trở thành vai phản diện thật sự, Belie không muốn, dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi cô vẫn mong được sống hạnh phúc, được thoát kiếp vai phản diện, hơn nữa, ít nhất dù thù hận đang dâng trào trong cô nhưng Belie vẫn còn nhân tính, nếu cô làm tổn hại quá nhiều thiên thần thì con người sẽ sớm bị lũ quỷ nuốt chửng thôi.

Nhưng nói như vậy không có nghĩa là Belie sẽ để yên:

- Tôi hỏi lại lần nữa, mẹ và người yêu của tôi, có trả hay không?

Lúc này một lưỡi dao ánh sáng từ cây gậy của Michael chiếu đến Belie thay cho lời từ chối, cô lập tức đưa tay lên đỡ, giây phút đó, cả ba vị tổng lãnh thiên thần đều ớn lạnh trước đôi mắt đầy giá băng ấy, không, nó không phải giá băng, mặc dù nó mang một vẻ lạnh lẽo cực độ nhưng lại cháy rực như lửa của địa ngục, tuy nó sang rực như thế nhưng người ta vẫn cảm nhận rõ những bóng đen đặc quánh ẩn dưới đáy mắt đó. Một đôi mắt ám ảnh cả thiên đàng về sau này, giọng cô gái vang lên, như một vị ám dạ ma vương nuốt chửng cả thái dương:

- Đàm phán thất bại sao? Được thôi, nếu không trả, thì tôi tự lấy.

Lời vừa dứt, Belie đưa tay trái lên cao, lập tức chiếc nhẫn màu nâu đồng trong veo ngã dần sang màu đỏ, mà con mắt quỷ của cô cũng theo đó sáng lên, chiếc cánh của quỷ bên lưng như đen thêm, nhiễu ra những vệt bóng tối nuốt chửng những vầng mây trắng. Kéo theo đó cả một chốn thiên đàng bị bóng tối vây quanh, trông chẳng khác gì địa ngục.

Và rồi, trên tay trái Belie, chiếc nhẫn bừng sáng lên dữ dội, ánh sáng từ từ thu lại, hóa thành một thanh kiếm dài hơn một mét, bản kiếm to, viên ngọc ruby chuyển vị trí sáng lên trên chuôi kiếm.

Thanh kiếm đó chính là Hades, thứ vũ khí có thể giết bất cứ thực thể siêu nhiên nào. Chỉ là Lost Generation biến đổi không hoàn toàn thôi mà có thể triệu hồi cả Hades, nếu nó mà hoàn thiện thì còn ai chống lại?

Belie đưa tay phải lên, hai tay cầm lấy thanh kiếm to chảng, dồn hết năng lượng của mình vào nhát chém, nhắm lưỡi kiếm hướng về thần điện Aziz. Khoảnh khắc đó các thiên thần vì bảo vệ thiên đàng cũng như nhân giới nên quy tụ hết về nơi lưỡi kiếm hướng đến, đôi mắt họ phản chiếu rõ hình ảnh cô gái cầm thanh Hades giáng xuống gây sợ hãi dây dứt không ngớt về sau này.

Hades được tụ đủ năng lượng nên dù chiều dài chỉ qua 1 mét nhưng khi chém ra liền hóa thành một thanh năng lượng trông như tia laser kéo dài đến tưởng chừng như có thể xẻ đôi cả thế giới này ra. Trong giây phút đó, hàng ngàn thiên thần cùng ba vị tổng lãnh phải cắn răng đỡ lấy nhát kiếm đó để nó không phá thũng vách tường pha lê - ranh giới giữa thiên đàng và nhân giới. Nếu không một khi vách tường pha lê sụp đổ, thế giới này sẽ thành mớ hỗn độn.

Kết quả của nhát chém là thần điện Aziz - niềm kiêu hãnh của thiên đàng bị cà nát không còn một viên gạch, bọn thiên thần sau khi đỡ xong nhát chém đó cũng khốn đốn đến không thể đứng vững, chỉ có ba vị tổng lãnh thiên thần là trụ nổi, họ đứng lên, vươn cao vũ khí, hô to:

- Xin hãy đứng lên, vì đức tin dành cho Chúa, chúng ta phải diệt trừ con quỷ này.

Các đạo binh thiên đàng phần lớn đã bị Belie phá hết thánh lực nên bây giờ cũng không còn quá nhiều thiên thần tấn công cô nữa, nhưng dẫu cho như vậy sau khi chém xong một nhát thổi bay Aziz và một phần rộng lớn của thiên đàng Belie cũng xuống sức hẳn. Đang khi cô còn suy nghĩ phải làm sao để chúng có thể giao mẹ ra thì trực giác của Belie đã phát hiện ra, có lẽ sau khi thổi bay một khu vực rộng lớn, phá hết một loạt kết giới nên thấy được.

Đóm sáng màu vàng lơ lửng trong một lọ thủy tinh trong suốt nằm lăn lóc dưới đất, là mẹ, Belie có thể nhận ra ba ấy thông qua nguồn năng lượng trong đóm sáng đó

Đó thực sự là linh hồn của mẹ. Lập tức không chút chần chừ Belie xuống tay hút nó về phía mình, nhưng cũng chính lúc đó Gabriel đã phát hiện ra điều mà Belie muốn, tức khắc cô ta phóng cả cây quyền trượng đến, hóa thành một mũi đinh to lớn với ý định sẽ phân tách linh hồn của Vanadis.

Belie dĩ nhiên sẽ không để điều đó xảy ra, cô lao đến, đang định ra tay ngăn lại cây đinh với sức mạnh kinh khủng đó thì lúc này đập vào tầm mắt cô là Raphael, ông ta đang vươn cao quyền trượng, hướng về Lucifer.

Là Lucifer, mái tóc vàng óng, đôi cánh trắng rũ rượi, chính là anh, là người đã hết lần này đến lần khác cứu cô khi cô bị bắt cóc, các cuộc ám sát ngầm của những con quỷ phản động đã bao lần suýt lấy mạng cô nếu như không có anh, là anh đã cung cấp năng lượng để cứu sống cô, anh - Lucifer - là người mà Belie yêu đến can tâm bán rẻ linh hồn để đến được đây mang anh về.

Trong tình cảnh ngặt nghèo này Belie chỉ có thể chọn cứu mẹ hoặc cứu Lucifer, cô không đủ khả năng cùng một lúc ngăn cả cả hai cây quyền trượng của hai tổng lãnh thiên thần. Nhưng, Belie không thể bỏ bất kì ai trong hai người đó.

Nếu vậy, nếu vậy thì Belie sẽ bỏ bản thân mình.

Khoảng cách Belie với cây quyền trượng của Gabriel đang hướng về mẹ mình không xa nên cô lao đến dùng thân mình chắn trước linh hồn của mẹ, tay phải quăng thanh kiếm Hades cắm thẳng vào đôi cánh của Raphael, cắt đi đôi cánh quyền năng của tổng lãnh thiên thần, đồng thời không hết oán giận hành động định giết Lucifer của Raphael mà tung thêm lực hất thẳng ông ta ra khỏi thiên đàng.

Belie chặn được cây quyền trượng của Gabriel nhưng không phải hoàn toàn, nó không lấy mạng cô, nhưng đã chặt đi cái sừng và một bên cánh của cô, để lại trên người cô vô vàn vết thương. Nỗi đau mất đi sừng và cánh khiến Belie đau đến gào lên một tiếng, nhưng với sức mạnh của cô hiện giờ có thể khiến nó phục hồi lại được, vẫn không sao.

Tuy nhiên Michael đã nhanh hơn một chút, nhân lúc Gabriel cản đường Belie, ông ta lôi ra một chiếc hộp, sau đó sừng quỷ, cánh và linh hồn Vanadis đều bị thu vào đó khiến Belie không cách nào phục hồi được.

Máu từ nơi chiếc sừng đã bị chém và vai do mất cánh xịt đầy lên đám mây, một dòng máu màu đen ô uế. Nỗi đau mất sừng khiến Belie đến đứng cũng khó khăn, phải thu lại thanh Hades về dạng chiếc nhẫn để tiết kiệm năng lượng, bởi duy trì nó trong dạng kiếm cũng là một việc đốt đi năng lượng của cô.

Mất đi cánh và sừng, lại còn thời gian 10 tiếng đồng hồ đã sắp hết, cơ thể Belie kiệt quệ khập khễnh đứng lên. Cô nhìn đến chiếc hộp trên tay Michael, lúc này ông ta cũng bị thương tơi tả, thì có chút yên tâm. Trong chiếc hộp đó là sừng và cánh của cô - nơi chứa ma lực của quỷ nên sẽ chẳng kẻ nào dám mở ra nữa, bởi mở nó ra cũng đồng nghĩa với việc giải phóng sức mạnh của quỷ, mà sức mạnh của quỷ không có chủ thể kiểm soát sẽ càng loạn và gây ra những hậu quả không nhẹ nhàng chút nào. Nên mẹ ở trong đó sẽ an toàn vì không ai dam mở chiếc hộp mà bắt bà ấy ra.



Về sau này chiếc hộp đó gọi là hộp Pandora, được thiên đàng coi giữ cẩn thận, bởi nếu mở nó ra, tai họa sẽ ập đến, bóng tối sẽ bao trùm khắp nơi.

Belie nhớ đến lúc ba bị xử tử, ba đã nói "đợi ba", cô tin ba sẽ trở về, đến lúc đó ba sẽ thay cô cứu mẹ, cô tin ba sẽ sớm quay lại thôi. Giờ chỉ còn lại một mình Lucifer, chàng thiên thần sa ngã này, cô yêu rất nhiều, cũng nợ rất nhiều, xét trên hai phương diện kia, thì dù là dựa trên lí trí hay tình cảm đều đủ để cô lấy mạng mình ra trả cho anh.

Mặc dù Raphael đã bị Belie đánh văng khỏi thiên đàng nhưng Gabriel vẫn không tha cho Lucifer, cô ta lại tiếp tục dùng quyền trượng của mình phóng về phía anh. Belie không còn sức đỡ, mà Lucifer thì đã bị kiềm cố lại bởi những sợi dây xích vàng. Giây phút đó Belie đã chẳng biết gì nữa, cô chỉ biết hành động theo bản năng, lao đến ôm chầm lấy anh, hệt như ngày cô bị bắt cóc bởi những thiên thần mật thám trà trộn vào địa ngục, anh cũng đã đến, cũng đã đỡ lấy một thanh kiếm cho cô.

Thì giờ phút này đây, Belie hứng trọn cây quyền trượng to bằng cổ tay cô đâm xuyên từ sau lưng lên trước ngực. Máu bắn ra văng vào áo trắng của Lucifer, nhuộm đen khuôn mặt anh, Belie thấy thế liền run rẩy lấy tay lau đi, có lẽ cô nghĩ mình đã làm hoen ố anh.

Lúc này Lucifer vừa tỉnh lại, đôi mắt anh mở to ra nhìn cô, ánh mắt kinh hãi đau thương tột cùng, anh lắc đầu như không dám tin:

- Tại sao em lại ở đây? Lẽ ra em phải ở nhân giới, em phải sống yên bình ở đó. Tại sao lại đến đây làm gì?

Lucifer chỉ bị xích lại đôi cánh - trói lại thánh lực của anh - nên tay anh vẫn còn hoạt động được, anh vội ôm lấy Belie, để cô nép đầu vào ngực mình, nước mắt tuôn rơi nhỏ xuống khuôn mặt của cô gái anh yêu.

Giữa thiên đàng hỗn độn sau trận chiến, có một chàng thiên sứ với đôi cánh bị xích lại, anh quỳ đó, trong tay là một cô gái mặc váy đen với chiếc cánh trắng độc nhất còn lại nhuốm trong máu đen của cô, những ngón tay anh run run ôm lấy cô, nước mắt chảy xuống, đầy đau khổ.

Belie không thể nói nổi gì nữa, cô chỉ thấy buồn ngủ, và chỉ muốn tựa vào vòng tay này ngủ một giấc. Ngủ một giấc thật ngon, sau khi tỉnh dậy tất cả chỉ còn là giấc mơ, cô rồi sẽ lại thấy ba mẹ mình, lại thấy vòng tay người cô yêu đang chờ cô. Phải chăng Belie chỉ đang ngủ trưa, sau khi thức dậy cô sẽ thấy bữa tiệc sinh nhật ấm cúng của mình?

- Em mệt quá, em ngủ một lát nhé.

Lucifer vuốt khuôn mặt Belie, dịu dàng gật đầu, vòng tay ôm cô càng chặt hơn. Đôi mắt anh ngẩng lên nhìn hai vị tổng lãnh đang sắp ra lệnh giết chết người anh yêu, một ánh mắt đau khổ bất đắc dĩ, một ánh mắt tội lỗi và đáng thương như con thú bị thương.

Nhìn thấy ánh mắt đó Michael vội vàng đanh mặt lại, đôi mắt ông đầy vẻ kiêng dè nhìn đến chàng thiên sứ trẻ đó, cất giọng răng đe ngay trước khi Lucifer có ý định xấu:

- Cậu nên nhớ cậu là ai, cậu là Luan, cậu là vị anh hùng được tạo ra để giết Lost Generation hệ 3. Tội lỗi cậu yêu nó và thả nó xuống thế giới con người để nó sống xót mà đến đây phá một trận tanh bành đã khó có thể dung thứ, bây giờ cậu còn muốn làm gì nữa? Chúng ta phải nhanh chóng phân tách linh hồn nó thôi.

Gabriel lúc này được một tiểu thiên thần đỡ đến, thở dài sau cuộc chiến mệt mỏi:

- Không cần phân tách đâu, nó đã bán linh hồn cho quỷ để có được một nửa sức mạnh rồi, chỉ một chốc nữa thôi linh hồn nó sẽ bị nuốt chửng.

Luan không còn biết anh là ai nữa, bản sao của Lucifer hay Lucifer, gì cũng được, anh hùng hay phản diện, quân tử hay tiểu nhân, thế lực nào cũng thế. Anh chỉ biết Bell của anh đang chết dần chết mòn ở đây, như hệt trái tim của anh lúc này.

Anh không phải là Lucifer, nhưng anh được tạo ra từ Lucifer. Mười tám năm trước Lucifer vì giúp Vanadis sinh ra Bell nên đã bị thương nặng, thiên đàng đã thừa nước đục thả câu bắt sống Lucifer về. Nhưng vì Lucifer là từng là một tổng lãnh thiên thần vô cùng quyền năng vượt trên cả bộ ba Michael, Gabriel và Raphel nên giết đi thì phí, nên Raphael đã dùng cơ thể của Lucifer để tạo ra anh - Luan - bản sao của Lucifer, thừa hưởng mọi kí ức và quyền năng của Lucifer, trừ cảm xúc. Vì để tạo ra một thực thể chỉ biết đến công lý nên Luan đã bị triệt tiêu hết mọi cảm xúc, những gì còn lại trong anh là nghĩa vụ phải bảo vệ thế giới như mục đích của anh được sinh ra. Nhưng, anh đã yêu Belie, bằng một cách phi thường nào đó mà cảm xúc vốn không hề tồn tại trong anh lại nảy sinh khi anh gặp được cô ấy.

Trong Luan chỉ có hai mục đích sống, một là bảo vệ thế giới, hai là bảo vệ Belie. Nên ngày hôm đó khi tiêu diệt địa ngục anh đã đẩy Belie đến thế giới con người, đợi khi thế giới bình an anh sẽ tìm lại cô, sẽ giúp cô vượt qua nỗi đau mất gia đình, rồi họ sẽ cùng nhau hạnh phúc mãi mãi. Luan tin chắc kể cả khi Belie biến đổi cô cũng sẽ không làm hại bất kì ai, bởi vì Bell của anh vốn lương thiện mà.

Nhưng tính thế nào cũng không tính được việc cô có thể quay lại địa ngục, càng không ngờ cô có thể thực hiện giao ước với Guitly Library.

Luan bất lực quỳ ở đó, cảm nhận cơ thể Belie nhẹ dần, cô ấy đang chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ vĩnh viễn. Chỉ chốc nữa thôi Lost Generation hệ 3 mà anh sinh ra đời để tiêu diệt sẽ chết. Nhưng sao Luan thấy đau khổ quá, rõ ràng cảm xúc trong anh vốn trống rỗng, anh chỉ là một cỗ máy được sinh ra bởi Raphael từ cơ thể của Lucifer, thế thì vì sao ngực anh lại đau như vậy?

"Dù có chuyện gì xảy ra, xin hãy tin tình yêu của chúng ta là bất diệt".

Tiếng dây xích vang lên, Michael chưa kịp hô lên một tiếng thì đôi cánh trắng tinh đã dang rộng phá nát dây xích, hai tay Luan bế Belie lên bất chấp cả việc mọi thiên thần ở đây ngăn cản.

- Cậu điên rồi Luan - Michael gào lên đầy tức giận, vứt bỏ cả tôn ti của một thiên thần, ông hất tay về phía Luan, nhưng vô ích, sở hữu quyền năng của Lucifer và được cải tiến thêm nên không phải ai cũng có thể là đối thủ của Luan.

Tiếng quạt cánh vang vọng trong không gian, Luan cuối đầu tạ lỗi đầy trang nghiêm, sau đó anh khẽ cười, một nụ cười sầu não như con chiên bất đắc dĩ phải rời khỏi vòng tay Chúa:

- Ngay từ đầu tôi được tạo ra là vì Belie, nếu không có Belie có lẽ tôi đã không tồn tại trên đời này. Nên, bất kể là Belie sống hay chết, tôi cũng sẽ theo cô ấy. Tội lỗi đã chống lại luật Chúa, tôi sẽ trả bằng cái chết.

- Ngăn cậu ta lại - Gabriel thét lên, lập tức hàng trăm mũi tên bắn về phía Luan.

Hàng trăm mũi tên găm vào cơ thể, Luan hứng chịu từng mũi không né cái nào, như thể anh sẵn sàng can tâm chịu phạt, nhưng, bất kể cơn mưa tên bay bao nhiêu cũng không thể nào chạm đến được Belie, không một ai có thể chạm vào được cô, phá hỏng giấc ngủ của công chúa yêu dấu của anh.

Đôi cánh trắng hùng dũng lướt gió mây bay đến vườn địa đàng vốn đầy ắp trái ngon giờ vì cuộc chiến mà tan nát. Luan hướng thẳng đến Eden - được xem là cây thế giới ngự tại trung tâm của vườn địa đàng, thân ảnh nhanh chóng bay vụt vào thân cây to đến mấy mấy mươi mét.

Bên trong thân cây chính là thế giới của thần chết, nơi mà mọi linh hồn con người sau khi chết sẽ được thần chết dắt đến đây, chịu sự phán xét rồi trầm mình xuống sông Bạc đầu thai tiếp kiếp sau.

Nhanh chóng thổi bay những thần chết dám cản bước mình, Luan băng thẳng qua phiên tòa xét xử đến cạnh sông Bạc. Sông Bạc, hay còn gọi là sông Linh Hồn, nhìn từ xa trông như dãy ngân hà lấp lánh đầy những đóm sáng nhỏ như sao, mỗi một đốm sáng đó đều là một linh hồn đang trôi về thế giới con người để đầu thai.

Lúc này cơ thể của Belie bắt đầu tan dần, thời gian 10 tiếng dành cho cô đã hết. Nhưng, trước khi con quỷ đó kịp lè lưỡi liếm lên linh hồn của Belie, Luan sẽ ngăn nó lại.

Đáp xuống một hõm đá cạnh sông Bạc, bầu trời phía trên lấp lánh mang lại cho con người ta cảm giác như đang sống trong ảo mộng, có lẽ khi sắp bước vào cái chết, thế giới quan của chúng ta đều như ảo mộng phải không?

Luan đọc nhẩm câu thần chú mà muôn đời một thiên thần không bao giờ được động đến, lập tức một giọng nói vang lên bên tai anh:

- Cậu thực sự muốn đánh đổi để cứu lấy linh hồn của cô gái này?

- Phải, tội lỗi của cô ấy, cứ để tôi gánh là đủ rồi - Luan cười, nụ cười ấy thật hạnh phúc, nụ cười mà Belie đã cho một kẻ vốn không hề có cảm xúc, một kẻ chỉ là bản sao của người khác như anh.

Cả cơ thể Luan tuôn máu, máu màu đỏ của con người - chứng tỏ anh là một Lost Generation thế hệ thứ 1. Ngay từ đầu anh cũng là một kẻ lạc lối, vậy thì chẳng có quyền gì để mà phán xét Belie của anh cả.

Lúc này Belie đã tỉnh lại nhưng cơ thể cô đã chết, cái đang tồn tại chỉ là linh hồn mà thôi. Một linh hồn bị thương bởi cây quyền trượng của Gabriel, cô yếu ớt mở mắt nhìn anh, tay mân mê bờ má anh, nước mắt ứa ra.

Lần thứ hai Belie khóc, lần này cô khóc không chỉ vì những nổi đau, mà còn có cả hạnh phúc của mình. Bởi vì cô nghĩ mình đã bảo vệ anh bình an.

- Bell, em tin vào tình yêu bất diệt không? - Luan khẽ hỏi cô, bóng dáng hai người vẫn không rời nhau lặng lẽ ngồi trên hõm đá nhìn sông Bạc uốn chảy.

- Trước thì không, giờ thì tin rồi.

Luan gật gật đầu, cười đẹp như thiên sứ, một nụ cười rạng rỡ, sau đó bỏ lại các thiên thần đã đuổi đến nơi, anh bế Belie lên, đôi cánh đầy vết máu ngã xuống, và rồi cả hai thân ảnh trầm mình xuống sông Bạc.

Kể cả khi bị dòng xoáy trong lòng sông xô đập, hai bàn tay ấy vẫn không rời, Luan tì môi mình vào trán cô, vòng tay ôm lấy cô, tiếng anh như vang khắp dòng sông linh hồn này:

- Kiếp sau, chúng ta sẽ lại ở bên nhau. Dù có chuyện gì xảy ra, xin hãy tin tình yêu của chúng ta là bất diệt.

Belie ngây người, lúc này đây cô mới phát hiện ra máu màu đỏ trên người của Lucifer? Máu màu đỏ nhưng mang năng lực của thiên sứ? Có nghĩa là Lucifer là một Lost Generation. Tại sao Lucifer lại có thể là một Lost Generation được?

Đúng lúc này dòng xoáy của định mệnh giáng xuống tách đôi tay ấy ra, mỗi người bay về một hướng. Belie đã không thể nghĩ được gì nữa, cô chỉ thấy Luan ngất đi, và rồi một vạt bóng tối vây lấy anh.

Là cấm thuật. Belie gào lên nhưng trong không gian này không còn âm thanh nào nữa, cô cố níu lấy những ngón tay đang rời đi nhưng vô ích, Lucifer đang khuất dần khỏi tầm mắt cô.

Lucifer đã thực hiện một giao ước để cứu lấy linh hồn cô? Vậy thì cái giá anh phải đánh đổi là gì? Anh nói kiếp sau anh và cô sẽ lại bên nhau? Như vậy nghĩa là Belie và anh sẽ lại một lần nữa được sinh ra sao?

Một luồng ánh sáng nhanh chóng ập lấy Belie, phủ lên nhận thức cô một màu đen mịt mù.

Tất cả đã kết thúc, mở màn cho tấn bi kịch thật sự đang chờ ở phía sau.

-------------------------

Trong không gian rộng đến tưởng như bao la không có giới hạn, có một cậu bé ngồi ở đó, không ai biết cậu đã ở đó từ bao giờ, chỉ biết bộ quần áo trên người cậu rách nát, đôi mắt đỏ nhìn vào bàn cờ vua dưới chân mình một cách vô thần. Sau đó, cậu đưa ngón tay trỏ đẩy ngã quân vua đen trên bàn cờ.

Nhìn quân vua đen lăn lốc và quân vua trắng vẫn còn trụ vững, cậu bé nằm dài ra đầy chán nản:

- Bọn chim trắng thắng rồi và Luan đã cướp mất linh hồn công chúa nhỏ khỏi tay chúng ta. Ván cờ này, tôi với ông thua nặng nhỉ? Satan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phía Sau Một Vai Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook