Chương 12
Higashino Keigo
01/02/2016
Yasuko bước vào phòng trà của khách sạn thì thấy có người ở bàn phía góc phòng giơ tay về phía mình. Đó là Kudo trong chiếc áo khoác màu xanh đậm. Mới khoảng một phần ba số ghế trong phòng là có người ngồi. Có cả các cặp tình nhân lẫn các nhà kinh doanh đang bàn chuyện làm ăn với nhau. Yasuko khẽ cúi người khi đi ngang qua họ để tiến về phía Kudo.
- Xin lỗi vì anh gọi em ra đường đột thế này. – Kudo mỉm cười. – Em uống gì?
Nhân viên phục vụ tới, Yasuko gọi một cốc trà sữa.
- Có chuyện gì vậy anh? – Yasuko hỏi.
- À, cũng không có gì quan trọng đâu. – Kudo cầm cốc cà phê lên nhưng trước khi đưa lên miệng, anh nói tiếp: “Hôm qua có một điều tra viên đến chỗ anh.”
Yasuko mở to mắt:
- Thật sao…
- Em kể với điều tra viên về anh à?
- Em xin lỗi. Lần trước sau khi đi ăn với anh về, có một tay điều tra viên đến nhà em. Anh ta hỏi em đi đâu, với ai. Lúc đó em nghĩ nếu không nói thì sẽ bị nghi ngờ này nọ nên…
Kudo xua xua tay:
- Em không cần phải xin lỗi. Anh không trách em đâu. Phải cho họ biết mối quan hệ của chúng ta để từ giờ trở đi, chúng ta có thể gặp nhau đàng hoàng. Anh nghĩ điều này hóa ra lại hay đấy.
- Vậy sao? – Yasuko khẽ liếc nhìn Kudo.
- À nhưng chắc là anh sẽ bị nhòm ngó một thời gian. Vừa nãy, trên đường đến đây, anh bị bám theo.
- Bám theo?
- Ban đầu anh không biết đâu, mãi sau mới nhận ra. Một chiếc xe cứ đi theo anh suốt. Anh cứ nghĩ hay là mình cảm giác thế thôi nhưng chiếc xe đó theo anh vào tận bãi đỗ xe của khách sạn.
Yasuko chăm chú nhìn vào gương mặt đang thản nhiên như không có chuyện gì của Kudo.
- Thế sau đó thì sao?
- Anh không biết. – Kudo nhún vai. – Vì ở xa nên anh không thể thấy rõ mặt người đó. Rồi tự nhiện anh không thấy cái xe ấy đâu nữa. Trước khi em đến, anh đã ngồi đây quan sát xung quanh nhưng có vẻ như là không có ai như vậy cả. Tất nhiên có thể họ đang theo dõi từ một nơi mà anh không nhận ra.
Yasuko nhìn sang hai bên, quan sát dáng vẻ của những người xung quanh. Chị chẳng thấy ai có vẻ đáng khả nghi cả.
- Vậy là họ đang nghi ngờ anh rồi.
- Hình như họ đang dựng lên một kịch bản kiểu như em là người chủ mưu giết Togashi, còn anh là kẻ đồng phạm. Tay điều tra viên đến chỗ anh hôm qua còn hỏi thẳng anh luôn về chứng cứ ngoại phạm nữa.
Trà sữa của Yasuko được mang tới. Trong lúc người phục vụ đặt trà xuống bàn, Yasuko lại đưa mắt nhìn xung quanh.
- Nếu anh vẫn đang bị họ theo dõi thì trông thấy anh gặp em như thế này, thế nào họ cũng nghi ngờ điều gì đó.
- Không sao đâu. Như anh vừa nói với em rồi đấy, anh muốn công khai chuyện của chúng ta. Bọn mình mà lén lút gặp nhau thì sẽ càng bị nghi ngờ hơn. Quan hệ của chúng ta chắc chắn không phải là mối quan hệ cần phải né tránh người khác. – Như để chứng tỏ sự quả quyết của mình, Kudo ngả người trên ghế sofa và uống cà phê.
Yasuko cũng đặt ngón tay vào cốc trà sữa.
- Anh nói như vậy thì em thấy vui rồi, nhưng nếu gây phiền hà cho anh thì em thấy rất có lỗi. Em nghĩ chúng ta không nên gặp nhau một thời gian.
- Anh nói vậy là vì em thôi. – Kudo đặt cốc cà phê xuống, rướn người về phía trước. – Chính vì thế hôm nay anh mới bảo em tới đây. Trước sau gì thì chuyện điều tra viên đến nhà anh cũng sẽ đến tai em, anh không muốn đến lúc đấy em lại giữ ý này nọ. Em không cần lo lắng gì cho anh đâu. Anh có bị hỏi về chứng cứ ngoại phạm nhưng rất may là có người đứng ra làm chứng được cho anh. Rồi các tay điều tra viên sẽ chẳng bận tâm gì đến anh nữa đâu.
- Nếu vậy thì tốt nhưng mà…
- Điều anh lo lắng vẫn là em thôi. – Kudo nói tiếp. – Chuyện anh không phải là đồng phạm sớm muộn gì cũng sẽ được chứng minh. Nhưng mấy tay điều tra viên đó, họ vẫn thôi chưa nghi ngờ em đâu. Cứ nghĩ tới việc họ sẽ còn đến làm phiền em nữa là anh lại thấy rầu cả người.
- Thì chẳng còn cách nào khác cả. Việc Togashi đến tìm em có vẻ như đúng là sự thật.
- Thật đúng là! Anh ta nghĩ gì mà còn theo đuổi em nữa chứ?... Anh ta chết rồi mà vẫn làm khổ em. – Kudo nhăn mặt. Anh nhìn Yasuko. – Em chẳng liên quan gì tới vụ án đúng không? Không phải là anh nghi ngờ gì em đâu, nhưng nếu em có liên hệ gì với Togashi, dù chỉ một chút thôi cũng mong em nói với riêng anh.
Yasuko nhìn khuôn mặt điển trai của Kudo. Đấy là lý do anh đột nhiên muốn gặp chị. Không phải là anh hoàn toàn không nghi ngờ gì chị,
Yasuko mỉm cười:
- Không sao đâu. Vì em chẳng có liên quan gì.
- Ừ, anh cũng biết thế. Nhưng được nghe chính em nói ra anh thấy yên tâm hơn. – Kudo gật đầu rồi nhìn đồng hồ đeo tay. – Em đã đến đây rồi thì chúng mình cùng đi ăn nhé. Anh biết một hàng gà nướng rất ngon.
- Xin lỗi anh, hôm nay em không dặn gì Misato cả.
- Vậy à? Vậy anh không thể ép em được rồi. – Nói rồi Kudo đứng dậy, cầm lấy hóa đơn thanh toán. – Chúng mình đi thôi.
Trong lúc Kudo trả tiền, Yasuko lại khẽ nhìn xung quanh một lần nữa. Chẳng có ai giống như điều tra viên. Chị biết làm vậy không phải với Kudo nhưng việc anh đang bị nghi ngờ là đồng phạm chẳng phải vấn đề gì với chị. Vì như vậy nghĩa là cảnh sát đang theo hướng điều tra khác xa sự thật.
Nói vậy nhưng chị cũng lo vì không biết có thể để mối quan hệ với Kudo tiến triển như thế này được không. Chị mong muốn sẽ có mối quan hệ mật thiết hơn nữa. Nhưng nếu điều đó thành sự thật, chị lo nó sẽ mang lại một hậu quả to lớn. Trong đầu chị hiện lên gương mặt vô cảm của Ishigami.
- Anh sẽ đưa em về. – Kudo nói sau khi thanh toán tiền.
- Hôm nay không cần. Em sẽ về bằng tàu điện.
- Không sao, anh sẽ đưa em về.
- Thực sự không cần đâu anh ạ. Em còn muốn mua mấy thứ trên đường về nữa.
- Vậy à. – Trông Kudo có vẻ không hài lòng nhưng cuối cùng anh cũng cười bảo: “Vậy, chào em nhé. Anh sẽ gọi điện sau.”
- Cảm ơn anh. – Nói rồi Yasuko quay đi.
Đang đi trên cầu đi bộ để rag a Shinagawa thì điện thoại của chị đổ chuông. Yasuko vừa đi vừa mở túi lấy điện thoại. Số gọi đến là của Sayoko ở quán Mỹ Nhân.
- Alô.
- Yasuko à, chị Sayoko đây. Nói chuyện được không em? – Giọng Sayoko có vẻ như hơi căng thẳng.
- Vâng, không sao. Có chuyện gì vậy?
- Vừa nãy sau khi em về, điều tra viên lại tới đây. Họ hỏi chị những chuyện rất lạ nên chị muốn báo cho em.
Yasuko nhắm mắt, tay vẫn nắm chặt điện thoai. Lại điều tra viên à? Họ bao vây quanh mình hệt như tơ nhện vậy.
- Chuyện lạ là chuyện gì hả chị? – Yasuko thấy rất lo.
- Chuyện về cái anh đó. Anh thầy giáo cấp III ấy. Tên anh ta là Ishigami phải không nhỉ?
Yasuko suýt nữa thì đánh rơi điện thoại.
- Anh ta làm sao hả chị? – Giọng Yasuko run run.
- Điều tra viên họ bảo là nghe nói có khách hàng tới mua cơm hộp chỉ vì muốn gặp em. Họ hỏi người khách đó là ai. Hình như họ nghe được chuyện đó từ cậu Kudo.
- Anh Kudo?
Kudo thì có liên quan gì ở đây?
- Hôm trước chị có nói với cậu Kudo về chuyện này. Chị bảo cậu ấy là có người muốn gặp em nên sáng nào cũng đến cửa hàng. Hình như Kudo nói lại với điều tra viên về chuyện đó.
Yasuko đã hiểu ra. Tay điều tra viên đến chỗ Kudo vừa rồi đã đến quán Mỹ Nhân để kiểm tra lại câu chuyện.
- Thế chị trả lời sao?
- Chị nghĩ giấu thì không hay nên chị đã nói thật. Chị bảo là anh giáo sống bên cạnh nhà em. Nhưng chị cũng bảo đấy chỉ là suy đoán của vợ chồng chị thôi chứ thực hư thế nào thì không biết.
Yasuko thấy cổ họng mình khô cứng. Cuối cùng thì cảnh sát cũng đã để mắt tới Ishigami. Lý do có phải do mỗi lời khai của Kudo không hay còn lý do nào khác nữa?
- Alô, Yasuko ơi! – Sayoko gọi.
- Vâng, em đây.
- Chị đã trót nói vậy rồi, không biết có sao không. Không biết chị có nói gì bất lợi cho em không?
Yasuko không thể nói “Có” được.
- Em nghĩ là không sao đâu. Em chẳng có quan hệ gì với anh giáo đó cả.
- Ừ, phải rồi. Chị chỉ muốn báo cho em vậy thôi.
- Em hiểu rồi. Cảm ơn chị.
Yasuko ngắt điện thoại. Lòng chị nặng trĩu. Chị thấy hơi buồn nôn.
Cảm giác đó còn đeo bám chị cho đến khi về tới nhà. Trên đường về, mặc dù có rẽ vào siêu thị nhưng chị cũng không nhớ là mình đã mua những gì nữa.
Ishigami đang ngồi trước máy tính thì nhà bên cạnh có tiếng mở rồi đóng cửa. Trên màn hình máy tính hiện ra ba tấm ảnh. Hai bức chụp Kudo còn một bức chụp cảnh Yasuko đang đi vào khách sạn. Anh muốn chụp cảnh hai người ở bên nhau nhưng rất sợ Kudo sẽ phát hiện ra. Hơn nữa nếu Yasuko mà biết thì sẽ rất rắc rối.
Ishigami đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Khi đó các bức ảnh này sẽ có tác dụng nhưng tất nhiên dù gì anh cũng không muốn điều đó xảy ra.
Ishigami liếc nhìn đồng hồ đặt trên bàn rồi đứng lên. Giờ là gần tám giờ tối. Khoảng thời gian Yasuko gặp Kudo ban nãy không phải là dài. Anh nhận ra mình cảm thấy an tâm hơn vì điều này.
Ishigami cho thẻ điện thoại vào túi rồi đi ra khỏi nhà. Như mọi khi, anh chọn đường tối để đi. Vừa đi vừa cẩn thận xem mình có bị theo dõi không.
Anh nhớ lại tay điều tra viện tên Kusanagi. Vụ việc của anh ta rất khó hiểu. Tuy anh ta đến hỏi về Hanaoka Yasuko nhưng có vẻ như mục đích chính là để hỏi về Yugawa Manabu. Không biết bọn họ đã nói gì với nhau? Rất khó để Ishigami thực hiện bước tiếp theo nếu chưa biết được là mình có bị nghi ngờ hay không.
Từ bốt điện thoại mọi khi, Ishigami bấm số gọi cho Yasuko. Chuông reo tới lần thứ ba thì có tiếng Yasuko trả lời.
- Tôi đây. – Ishigami nói. – Bây giờ nói chuyện được chứ?
- Vâng.
- Hôm nay có điều gì bất thường không?
Anh muốn hỏi chị gặp Kudo và nói những chuyện gì nhưng anh không tìm được từ để hỏi. Bản thân việc Ishigami biết được hai người gặp nhau là điều không bình thường rồi.
- À, thực ra thì…- Yasuko ngập ngừng.
- Sao cơ? Đã có chuyện gì? – “Hay là Kudo đã hỏi cô ấy chuyện gì đó không hay?” Ishigami nghĩ.
- Cửa hàng… Điều tra viên họ đã tới quán Mỹ Nhân. Và họ hỏi, hỏi về…anh…
- Hỏi về tôi? Họ hỏi như thế nào? – Ishigami nuốt nước bọt.
- À, chuyện hơi khó hiểu… Chuyện là người ở cửa hàng tôi, trước đây, họ có…xì xào về anh…Có thể anh sẽ giận khi biết chuyện này…
“Vòng vo quá!” Ishigami sốt ruột. “Yasuko chắc chắn rất kém môn toán.”
- Tôi không giận đâu. Chị cứ nó thẳng ra đi. Họ xì xào thế nào về tôi? – “Chắc là họ lại bảo trông mình rõ ngớ ngẩn đây mà.”
- Tôi đã bảo với họ là không có chuyện đó đâu, nhưng mà người ở cửa hàng, họ bảo anh tới mua cơm hộp là vì… muốn gặp tôi… họ bảo thế…
- Sao cơ… - Ishigami cảm thấy đầu óc mình trống rỗng trong chốc lát.
- Xin lỗi anh. Họ chỉ đùa vậy cho vui thôi. Họ không có ý gì đâu. Hơn nữa, tôi cũng không nghĩ như vậy. – Yasuko cố gắng giải thích cho Ishigami. Tuy nhiên, phân nửa những lời đó của chị chẳng đến nổi tai Ishigami lúc này.
Anh đã bị một người thứ ba không phải là Yasuko phát hiện ra. Họ không hiểu sai. Sự thật là hàng sáng anh đến mua cơm hộp là vì muốn nhìn thấy gương mặt của Yasuko. Không phải anh không mong muốn Yasuko biết được điều đó. Tuy nhiên, nghĩ đến việc bị người khác phát hiện, toàn than anh nóng bừng lên. Chắc chắn họ đã cười nhạo anh khi thấy một kẻ xấu xí như anh lại đem lòng yêu một người phụ nữ đẹp như Yasuko.
- Alô. Anh giận đấy à? – Yasuko hỏi.
Ishigami vội vàng đằng hắng một tiếng.
- À, thế điều tra viên họ bảo sao?
- Họ có nghe được lời đồn đó nên họ tới cửa hàng hỏi xem người đó là ai. Người của cửa hàng đã khai ra cả tên anh.
- Ra là vậy. – Người Ishigami vẫn nóng bừng bừng. – Thế điều tra viên họ nghe được lời đồn từ ai?
- Cái đó… thì tôi không rõ.
- Điều tra viên họ chỉ hỏi vậy thôi à?
- Vâng, nghe nói là họ chỉ hỏi vậy.
Ishigami gật đầu, tay vẫn nắm tai nghe. Giờ không phải là lúc anh tỏ ra bối rồi. Không biết tại sao điều tra viên lại biết được điều này nhưng việc họ đang chú ý tới anh là sự thật không thể chối cãi. Anh cần phải nghĩ cách đối phó.
- Có con gái chị ở đó không? – Ishigami hỏi.
- Misato ạ? Có.
- Chuyển máy cho cô bé hộ tôi.
- Dạ vâng.
Ishigami nhắm mắt lại. “Mấy tay điều tra viên Kusanagi đó đang có kế hoạch hành động gì? Họ sẽ làm gì tiếp theo?” Ishigami tập trung hết tâm trí để suy nghĩ. Bỗng nhiên, khuôn mặt của Yugawa Manabu hiện lên khiến anh mất tập trung. “Nhà vật lý đó đang nghĩ gì vậy?”
- Alô! – Giọng nói nhí nhảnh của Misato vọng tới tai Ishigami.
- Chú Ishigami đây.
Anh dừng lại một chút rồi tiếp tục.
- Cái bạn mà cháu kể chuyện đi xem phim hôm mười hai là Mika nhỉ?
- Vâng. Cháu đã nói chuyện đó với điều tra viên.
- Ừ, cháu kể cho chú rồi. Nhưng còn một bạn nữa, bạn đó tên là Haruka phải không?
- Vâng ạ. Bạn ý tên là Tamaoka Haruka ạ.
- Từ hôm đó cháu có nói với bạn Haruka về bộ phim nữa không?
- Không. Chỉ mỗi lần ấy thôi ạ. Nếu có thì cũng chỉ một chút thôi.
- Cháu chưa kể gì cho điều tra viên về bạn ấy đúng không?
- Chưa ạ. Cháu chỉ kể về bạn Mika thôi. Chú bảo là chưa nên nói về bạn Haruka mà.
- Ừ đúng rồi. Nhưng bây giờ cháu có thể kể cho điều tra viên được rồi.
Ishigami vừa để ý xung quanh, vừa chỉ bảo chi tiết cho Misato.
Một đám khói xám bay lên từ khoảng đất trống cạnh sân tennis. Trong bộ blouse trắng, Yugawa đang xắn tay áo chọc chọc cây gậy vào một cái can mười tám lít. Có vẻ như khói bay ra từ chiếc can đó.
- Hình như cậu đang theo dõi tôi.
- Điều tra viên sẽ bám theo những người đáng nghi.
- Sao? Nghĩa là tôi đáng nghi à? – Yugawa nheo mắt như thể đó là điều thú vị. – Lâu lắm rồi mới thấy cậu có ý nghĩ táo bạo thế đấy. Cậu mà linh hoạt như vậy thì còn thành công nữa.
- Cậu không hỏi tại sao tôi lại nghi ngờ cậu à?
- Chẳng cần. Thời nào các nhà khoa học chẳng bị người ta nghi ngờ. – Yugawa lại tiếp tục thọc thọc chiếc gậy vào bên trong cái can.
- Cậu đang đốt cái gì đấy?
- Chẳng có gì đâu. Mấy báo cáo và tài liệu bỏ đi ấy mà. Không thể tin tưởng được mấy cái máy xé giấy đó. – Yugawa nhấc cái xô để bên cạnh lên, đổ nước vào bên trong can. Cùng với tiếng xì do nước gặp lửa là một làn khói trắng đục bốc lên.
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu. Cho tôi hỏi cậu với tư cách là điều tra viên.
- Nghe đáng sợ nhỉ. – Sau khi kiểm tra thấy lửa trong can đã tắt, Yugawa xách xô nước bước đi.
Kusanagi đi theo sau anh.
- Hôm qua, sau khi gặp cậu, tôi có tới quán Mỹ Nhân. Đến đó, tôi được biết một chuyện khá thú vị. Cậu có muốn nghe không.
- Không muốn nghe lắm.
- Thôi tôi cứ nói vậy, Ishigami – người bạn thân của cậu – đang đem long yêu Hanaoka Yasuko.
Đang sải những bước dài, nghe thấy vậy Yugawa liền đứng lại. Anh quay lại, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
- Người ở cửa hàng nói với cậu à?
- Ừ. Lúc đang nói chuyện với cậu, tôi bỗng nảy ra ý đó nên đến quán Mỹ Nhân để xác nhận lại. Lý thuyết rất quan trọng nhưng trực giác cũng là một thứ vũ khí đáng giá đối với một điều tra viên.
- Thế thì sao? – Yugawa quay người bước đi tiếp. – Anh ấy yêu Hanaoka Yasuko thì có ảnh hưởng thế nào tới việc điều tra của các cậu?
- Đến nước này rồi, cậu đừng giả vờ không biết nữa. Tôi không rõ cậu biết từ lúc nào nhưng chính vì nghi ngờ không biết có phải Ishigami là đồng phạm với Hanaoka Yasuko không nên cậu mới giấu tôi, lén lút hành động một mình như thế.
- Tôi không thấy mình lén lút khi nào cả.
- Tạm thời thì tôi đã tìm được lý do để nghi ngờ Ishigami. Từ giờ chúng tôi sẽ chú ý từng li từng tí tới anh ta. À, hôm qua tôi có nói chúng ta không hợp tác, nhưng hôm nay lại hòa bình nhé. Tôi sẽ cung cấp thông tin cho cậu, đổi lại cậu sẽ cho tôi biết những gì cậu biết. Thế nào? Một ý không tồi đấy chứ?
- Cậu đang trả giá hớ rồi đấy. Tôi chưa biết được điều gì cả. Tôi mới chỉ tưởng tượng ra thôi.
- Nếu thế thì hãy cho tôi biết những tưởng tượng đó. – Kusanagi nhìn thẳng vào mắt bạn mình.
Yugawa nhìn tránh ra chỗ khác, chân vẫn tiếp tục bước: “Về phòng tôi đã.”
Về tới phòng nghiên cứu số 13, Kusanagi ngồi xuống chiếc bàn có mấy vết cháy khó hiểu. Yugawa đặt lên đó hai chiếc cốc. Như thường lệ, khó có thể nói đó là hai chiếc cốc sạch.
- Nếu như Ishigami là đồng phạm thì vai trò của anh ta là gì? – Yugawa bắt đầu ngay.
- Tôi nói trước à?
- Chính cậu đề nghị hòa bình trước. – Yugawa ngồi xuống, nhấm nháp thứ cà phê hòa tan như mọi khi.
- Được thôi. Tôi chưa nói gì với sếp tôi về chuyện của Ishigami. Đây hoàn toàn là suy đoán của tôi. Giả sử nơi gây án là chỗ khác thì người chở cái xác đi là Ishigami.
- Ồ chẳng phải chính cậu đã phản đối giả thiết là cái xác được chở đến đó à?
- Tôi có nói là nếu như có đồng phạm thì lại khác. Nhưng thủ phạm chính, tức người ra tay thì là Hanaoka Yasuko. Có thể Ishigami cũng giúp một tay nhưng Yasuko có mặt ở đó và chắc chắn có tham gia.
- Cậu nói như thể kết luận vậy.
- Nếu việc ra tay và xử lý cái xác cũng là do Ishigami làm thì anh ta không còn là đồng phạm nữa. Anh ta sẽ là chủ mưu, hay nói đúng hơn, anh ta hành động một mình. Nhưng dù có yêu Yasuko thế nào thì anh ta cũng không thể làm chuyện đó được. Nếu mà bị Yasuko phản bội thì coi như xong. Chắc chắn vụ này có đem lại rủi ro gì đó cho Yasuko.
- Thế còn trường hợp giết Togashi là do mình Ishigami thưc hiện, còn xử lý cái xác là cả hai thì sao?
- Tôi không nói là không có khả năng nhưng khả năng đó rất thấp. Chứng cứ ngoại phạm của Hanaoka Yasuko ở rạp chiếu phim tuy chưa rõ ràng, nhưng chứng cứ ngoại phạm sau khi xem phim thì khá là vững chắc. Có lẽ họ đã tính trước thời gian hành động. Nếu vậy thì Yasuko khó có thể tham gia vào việc xử lý cái xác, một việc mà không thể biết được cần bao nhiêu thời gian.
- Chứng cứ ngoại phạm chưa kiểm tra được của Hanaoka Yasuko là…
- Là khoảng thời gian cô ấy khai đi xem phim từ bảy giờ đến chin giờ mười phút. Việc cô ấy đi ăn mì và hát karaoke sau đó thì kiểm tra được. Tuy nhiên, việc cô ấy có vào rạp tôi nghĩ là không sai. Chúng tôi có tìm thấy dấu vân tay của mẹ con Hanaoka trên cuống vé xem phim được giữ lại ở rạp.
- Như vậy cậu cho là trong khoảng hai tiếng mười phút đó, Ishigami và Yasuko đã ra tay sát hại Togashi?
- Việc thủ tiêu cái xác cũng được thực hiện trong thời gian đó. Nếu xét về mặt thời gian thì nhiều khả năng Yasuko rời khỏi hiện trường trước Ishigami.
- Nơi họ ra tay sát hại ở đâu?
- Cái đó thì tôi không biết. Dù ở đâu thì cũng là do Yasuko gọi Togashi tới.
Yugawa không nói gì, nghiêng nghiêng cái cốc. Anh chau mày, nét mặt có vẻ không hài lòng.
- Cậu muốn nói gì à?
- À không.
- Nếu cậu có điều gì muốn nói thì nói thẳng ra đi. Tôi đã nói ý kiến của tôi rồi. Giờ đến lượt cậu.
Yugawa thở dài.
- Anh ấy không dung xe ô tô.
- Sao cơ?
- Tôi nói là chắc chắn Ishigami không dùng xe ô tô. Phải cần có ô tô để chở cái xác. Vì anh ấy không có xe nên cần phải lấy một chiếc xe ở đâu đó. Không có cách nào để anh ấy kiếm được một chiếc xe mà không để lại dấu vết. Thông thường, với một người bình thường, không ai có thể làm được chuyện đó mà không để lại dấu vết.
- Tôi đang định đi kiểm tra từng cửa hàng cho thuê xe đây.
- Sẽ mệt đấy. Nhưng tôi đảm bảo chắc chắn rằng cậu sẽ không tìm ra đâu.
“Chết tiệt!” Kusanagi nghĩ. Anh nhìn chằm chằm Yugawa nhưng Yugawa có vẻ như không nhận ra điều đó.
- Tôi chỉ nói là nếu nơi họ sát hại Togashi là chỗ khác thì người chở cái xác đi là Ishigami. Vẫn có khả năng nơi tìm thấy cái xác cũng là nơi họ rat ay. Dù sao cũng là hai người nên điều gì chả làm được.
- Ý cậu là hai người bọn họ giết Togashi, đập nát mặt anh ta, đốt dấu vân tay, cởi quần áo và đốt? Sau đó họ đi bộ ra khỏi hiện trường?
- Thì có thể có sự chênh lệch về mặt thời gian. Vì Yasuko phải quay về trước khi bộ phim kết thúc.
- Theo như giả thiết của cậu thì chiếc xe đạp để lại hiện trường vẫn là do nạn nhân đi đến?
- Đúng vậy.
- Nếu thế thì nghĩa là Ishigami đã quên không xóa dấu vân tay trên đó. Người như Ishigami chẳng lẽ lại phạm một lỗi sơ đẳng như vậy sao? Daruma Ishigami cơ mà!
- Thiên tài thì vẫn có lúc mắc lỗi.
Yugawa chậm rãi lắc đầu. “Anh ấy không phạm một lỗi như thế đâu.”
- Thế lý do không xóa dấu vân tay là gì?
- Tôi đã nghĩ suốt về chuyện đó. – Yugawa khoanh tay. – Nhưng vẫn chưa có kết luận.
- Hay tại cậu nghĩ quá lên rồi. Có thể anh ta là thiên tài toán học thật nhưng cũng chỉ là người không có kinh nghiệm trong việc này thôi.
- Giống nhau cả thôi. – Yugawa thản nhiên nói. – Chắc chắn việc giết người với anh ấy còn dễ hơn giải toán.
Kusanagi chậm rãi lắc đầu. Anh cầm chiếc cốc khá bẩn lên.
- Tạm thời, tôi sẽ chú ý tới Ishigami. Nếu có khả năng có đồng phạm là đàn ông thì hướng điều tra sẽ được mở rộng.
- Theo như giả thiết của cậu thì hành động của thủ phạm có vẻ cẩu thả quá. Nào là quên không xóa dấu vân tay ở xe đạp, đốt quần áo nạn nhân…, quá nhiều sơ hở. Tôi hỏi một câu: Thủ phạm hành động có kế hoạch hay là hành động bột phát do nguyên nhân nào đó?
- Chuyện đó thì… - Kusanagi quay lại nhìn Yugawa để quan sát gương mặt anh. – Có vẻ như là do bột phát. Giả sử là Yasuko gọi Togashi đến để nói chuyện gì đó. Ishigami đi cùng, kiểu làm vệ sĩ cho cô ấy. Nhưng câu chuyện lại diễn biến theo chiều hướng xấu. Cuối cùng thì họ đã giết Togashi. Có thể là như vậy.
- Nếu vậy thì lại mâu thuẫn với chuyện đi xem phim. Nếu chỉ là để nói chuyện thôi thì không cần phải tạo chứng cứ ngoại phạm. Cho dù là chứng cứ ngoại phạm không vững chắc đi nữa.
- Vậy nếu là có kế hoạch thì ngay từ đầu họ đã có ý định giết Togashi và đợi anh ta tới?
- Cái đó cũng khó có khả năng.
- Cậu bảo sao cơ? – Kusanagi tỏ vẻ chán nản.
- Nếu Ishigami mà lên kế hoạch thì nó sẽ không lỏng lẻo thế này đâu. Anh ấy không lập một kế hoạch đầy những sơ hở như vậy.
- Cậu nói vậy thì… - Bỗng điện thoại của Kusanagi đổ chuông, anh nói “Xin lỗi” rồi nghe máy.
Người gọi là Kishiya. Thông tin của Kishiya mang tới rất quan trọng. Kusanagi vừa hỏi vừa nhanh tay ghi lại.
- Lại có chuyện hay đây. – Kusanagi quay sang Yugawa sau khi nghe xong điện thoại. – Yasuko có một cô con gái. Tên cô bé là Misato. Chúng tôi vừa có được lời khai rất thú vị từ bạn cùng lớp của cô bé.
- Chuyện gì thế?
- Buổi trưa hôm nay xảy ra vụ án, bạn của Misato có nghe cô bé kể là buổi tối sẽ đi xem phim với mẹ.
- Thật không?
- Cậu Kishiya đã đi xác minh. Có vẻ là đúng. Như vậy, mẹ con Yasuko đã quyết định việc đi xem phim vào buổi trưa. – Kusanagi quay về hướng Yugawa, gật gật đầu. – Chắc chắn đây là hành động được lên kế hoạch.
Tuy nhiên, Yugawa lắc đầu với ánh mắt nghiêm nghị.
- Không thể nào! – Anh nói chắc nịch.
- Xin lỗi vì anh gọi em ra đường đột thế này. – Kudo mỉm cười. – Em uống gì?
Nhân viên phục vụ tới, Yasuko gọi một cốc trà sữa.
- Có chuyện gì vậy anh? – Yasuko hỏi.
- À, cũng không có gì quan trọng đâu. – Kudo cầm cốc cà phê lên nhưng trước khi đưa lên miệng, anh nói tiếp: “Hôm qua có một điều tra viên đến chỗ anh.”
Yasuko mở to mắt:
- Thật sao…
- Em kể với điều tra viên về anh à?
- Em xin lỗi. Lần trước sau khi đi ăn với anh về, có một tay điều tra viên đến nhà em. Anh ta hỏi em đi đâu, với ai. Lúc đó em nghĩ nếu không nói thì sẽ bị nghi ngờ này nọ nên…
Kudo xua xua tay:
- Em không cần phải xin lỗi. Anh không trách em đâu. Phải cho họ biết mối quan hệ của chúng ta để từ giờ trở đi, chúng ta có thể gặp nhau đàng hoàng. Anh nghĩ điều này hóa ra lại hay đấy.
- Vậy sao? – Yasuko khẽ liếc nhìn Kudo.
- À nhưng chắc là anh sẽ bị nhòm ngó một thời gian. Vừa nãy, trên đường đến đây, anh bị bám theo.
- Bám theo?
- Ban đầu anh không biết đâu, mãi sau mới nhận ra. Một chiếc xe cứ đi theo anh suốt. Anh cứ nghĩ hay là mình cảm giác thế thôi nhưng chiếc xe đó theo anh vào tận bãi đỗ xe của khách sạn.
Yasuko chăm chú nhìn vào gương mặt đang thản nhiên như không có chuyện gì của Kudo.
- Thế sau đó thì sao?
- Anh không biết. – Kudo nhún vai. – Vì ở xa nên anh không thể thấy rõ mặt người đó. Rồi tự nhiện anh không thấy cái xe ấy đâu nữa. Trước khi em đến, anh đã ngồi đây quan sát xung quanh nhưng có vẻ như là không có ai như vậy cả. Tất nhiên có thể họ đang theo dõi từ một nơi mà anh không nhận ra.
Yasuko nhìn sang hai bên, quan sát dáng vẻ của những người xung quanh. Chị chẳng thấy ai có vẻ đáng khả nghi cả.
- Vậy là họ đang nghi ngờ anh rồi.
- Hình như họ đang dựng lên một kịch bản kiểu như em là người chủ mưu giết Togashi, còn anh là kẻ đồng phạm. Tay điều tra viên đến chỗ anh hôm qua còn hỏi thẳng anh luôn về chứng cứ ngoại phạm nữa.
Trà sữa của Yasuko được mang tới. Trong lúc người phục vụ đặt trà xuống bàn, Yasuko lại đưa mắt nhìn xung quanh.
- Nếu anh vẫn đang bị họ theo dõi thì trông thấy anh gặp em như thế này, thế nào họ cũng nghi ngờ điều gì đó.
- Không sao đâu. Như anh vừa nói với em rồi đấy, anh muốn công khai chuyện của chúng ta. Bọn mình mà lén lút gặp nhau thì sẽ càng bị nghi ngờ hơn. Quan hệ của chúng ta chắc chắn không phải là mối quan hệ cần phải né tránh người khác. – Như để chứng tỏ sự quả quyết của mình, Kudo ngả người trên ghế sofa và uống cà phê.
Yasuko cũng đặt ngón tay vào cốc trà sữa.
- Anh nói như vậy thì em thấy vui rồi, nhưng nếu gây phiền hà cho anh thì em thấy rất có lỗi. Em nghĩ chúng ta không nên gặp nhau một thời gian.
- Anh nói vậy là vì em thôi. – Kudo đặt cốc cà phê xuống, rướn người về phía trước. – Chính vì thế hôm nay anh mới bảo em tới đây. Trước sau gì thì chuyện điều tra viên đến nhà anh cũng sẽ đến tai em, anh không muốn đến lúc đấy em lại giữ ý này nọ. Em không cần lo lắng gì cho anh đâu. Anh có bị hỏi về chứng cứ ngoại phạm nhưng rất may là có người đứng ra làm chứng được cho anh. Rồi các tay điều tra viên sẽ chẳng bận tâm gì đến anh nữa đâu.
- Nếu vậy thì tốt nhưng mà…
- Điều anh lo lắng vẫn là em thôi. – Kudo nói tiếp. – Chuyện anh không phải là đồng phạm sớm muộn gì cũng sẽ được chứng minh. Nhưng mấy tay điều tra viên đó, họ vẫn thôi chưa nghi ngờ em đâu. Cứ nghĩ tới việc họ sẽ còn đến làm phiền em nữa là anh lại thấy rầu cả người.
- Thì chẳng còn cách nào khác cả. Việc Togashi đến tìm em có vẻ như đúng là sự thật.
- Thật đúng là! Anh ta nghĩ gì mà còn theo đuổi em nữa chứ?... Anh ta chết rồi mà vẫn làm khổ em. – Kudo nhăn mặt. Anh nhìn Yasuko. – Em chẳng liên quan gì tới vụ án đúng không? Không phải là anh nghi ngờ gì em đâu, nhưng nếu em có liên hệ gì với Togashi, dù chỉ một chút thôi cũng mong em nói với riêng anh.
Yasuko nhìn khuôn mặt điển trai của Kudo. Đấy là lý do anh đột nhiên muốn gặp chị. Không phải là anh hoàn toàn không nghi ngờ gì chị,
Yasuko mỉm cười:
- Không sao đâu. Vì em chẳng có liên quan gì.
- Ừ, anh cũng biết thế. Nhưng được nghe chính em nói ra anh thấy yên tâm hơn. – Kudo gật đầu rồi nhìn đồng hồ đeo tay. – Em đã đến đây rồi thì chúng mình cùng đi ăn nhé. Anh biết một hàng gà nướng rất ngon.
- Xin lỗi anh, hôm nay em không dặn gì Misato cả.
- Vậy à? Vậy anh không thể ép em được rồi. – Nói rồi Kudo đứng dậy, cầm lấy hóa đơn thanh toán. – Chúng mình đi thôi.
Trong lúc Kudo trả tiền, Yasuko lại khẽ nhìn xung quanh một lần nữa. Chẳng có ai giống như điều tra viên. Chị biết làm vậy không phải với Kudo nhưng việc anh đang bị nghi ngờ là đồng phạm chẳng phải vấn đề gì với chị. Vì như vậy nghĩa là cảnh sát đang theo hướng điều tra khác xa sự thật.
Nói vậy nhưng chị cũng lo vì không biết có thể để mối quan hệ với Kudo tiến triển như thế này được không. Chị mong muốn sẽ có mối quan hệ mật thiết hơn nữa. Nhưng nếu điều đó thành sự thật, chị lo nó sẽ mang lại một hậu quả to lớn. Trong đầu chị hiện lên gương mặt vô cảm của Ishigami.
- Anh sẽ đưa em về. – Kudo nói sau khi thanh toán tiền.
- Hôm nay không cần. Em sẽ về bằng tàu điện.
- Không sao, anh sẽ đưa em về.
- Thực sự không cần đâu anh ạ. Em còn muốn mua mấy thứ trên đường về nữa.
- Vậy à. – Trông Kudo có vẻ không hài lòng nhưng cuối cùng anh cũng cười bảo: “Vậy, chào em nhé. Anh sẽ gọi điện sau.”
- Cảm ơn anh. – Nói rồi Yasuko quay đi.
Đang đi trên cầu đi bộ để rag a Shinagawa thì điện thoại của chị đổ chuông. Yasuko vừa đi vừa mở túi lấy điện thoại. Số gọi đến là của Sayoko ở quán Mỹ Nhân.
- Alô.
- Yasuko à, chị Sayoko đây. Nói chuyện được không em? – Giọng Sayoko có vẻ như hơi căng thẳng.
- Vâng, không sao. Có chuyện gì vậy?
- Vừa nãy sau khi em về, điều tra viên lại tới đây. Họ hỏi chị những chuyện rất lạ nên chị muốn báo cho em.
Yasuko nhắm mắt, tay vẫn nắm chặt điện thoai. Lại điều tra viên à? Họ bao vây quanh mình hệt như tơ nhện vậy.
- Chuyện lạ là chuyện gì hả chị? – Yasuko thấy rất lo.
- Chuyện về cái anh đó. Anh thầy giáo cấp III ấy. Tên anh ta là Ishigami phải không nhỉ?
Yasuko suýt nữa thì đánh rơi điện thoại.
- Anh ta làm sao hả chị? – Giọng Yasuko run run.
- Điều tra viên họ bảo là nghe nói có khách hàng tới mua cơm hộp chỉ vì muốn gặp em. Họ hỏi người khách đó là ai. Hình như họ nghe được chuyện đó từ cậu Kudo.
- Anh Kudo?
Kudo thì có liên quan gì ở đây?
- Hôm trước chị có nói với cậu Kudo về chuyện này. Chị bảo cậu ấy là có người muốn gặp em nên sáng nào cũng đến cửa hàng. Hình như Kudo nói lại với điều tra viên về chuyện đó.
Yasuko đã hiểu ra. Tay điều tra viên đến chỗ Kudo vừa rồi đã đến quán Mỹ Nhân để kiểm tra lại câu chuyện.
- Thế chị trả lời sao?
- Chị nghĩ giấu thì không hay nên chị đã nói thật. Chị bảo là anh giáo sống bên cạnh nhà em. Nhưng chị cũng bảo đấy chỉ là suy đoán của vợ chồng chị thôi chứ thực hư thế nào thì không biết.
Yasuko thấy cổ họng mình khô cứng. Cuối cùng thì cảnh sát cũng đã để mắt tới Ishigami. Lý do có phải do mỗi lời khai của Kudo không hay còn lý do nào khác nữa?
- Alô, Yasuko ơi! – Sayoko gọi.
- Vâng, em đây.
- Chị đã trót nói vậy rồi, không biết có sao không. Không biết chị có nói gì bất lợi cho em không?
Yasuko không thể nói “Có” được.
- Em nghĩ là không sao đâu. Em chẳng có quan hệ gì với anh giáo đó cả.
- Ừ, phải rồi. Chị chỉ muốn báo cho em vậy thôi.
- Em hiểu rồi. Cảm ơn chị.
Yasuko ngắt điện thoại. Lòng chị nặng trĩu. Chị thấy hơi buồn nôn.
Cảm giác đó còn đeo bám chị cho đến khi về tới nhà. Trên đường về, mặc dù có rẽ vào siêu thị nhưng chị cũng không nhớ là mình đã mua những gì nữa.
Ishigami đang ngồi trước máy tính thì nhà bên cạnh có tiếng mở rồi đóng cửa. Trên màn hình máy tính hiện ra ba tấm ảnh. Hai bức chụp Kudo còn một bức chụp cảnh Yasuko đang đi vào khách sạn. Anh muốn chụp cảnh hai người ở bên nhau nhưng rất sợ Kudo sẽ phát hiện ra. Hơn nữa nếu Yasuko mà biết thì sẽ rất rắc rối.
Ishigami đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Khi đó các bức ảnh này sẽ có tác dụng nhưng tất nhiên dù gì anh cũng không muốn điều đó xảy ra.
Ishigami liếc nhìn đồng hồ đặt trên bàn rồi đứng lên. Giờ là gần tám giờ tối. Khoảng thời gian Yasuko gặp Kudo ban nãy không phải là dài. Anh nhận ra mình cảm thấy an tâm hơn vì điều này.
Ishigami cho thẻ điện thoại vào túi rồi đi ra khỏi nhà. Như mọi khi, anh chọn đường tối để đi. Vừa đi vừa cẩn thận xem mình có bị theo dõi không.
Anh nhớ lại tay điều tra viện tên Kusanagi. Vụ việc của anh ta rất khó hiểu. Tuy anh ta đến hỏi về Hanaoka Yasuko nhưng có vẻ như mục đích chính là để hỏi về Yugawa Manabu. Không biết bọn họ đã nói gì với nhau? Rất khó để Ishigami thực hiện bước tiếp theo nếu chưa biết được là mình có bị nghi ngờ hay không.
Từ bốt điện thoại mọi khi, Ishigami bấm số gọi cho Yasuko. Chuông reo tới lần thứ ba thì có tiếng Yasuko trả lời.
- Tôi đây. – Ishigami nói. – Bây giờ nói chuyện được chứ?
- Vâng.
- Hôm nay có điều gì bất thường không?
Anh muốn hỏi chị gặp Kudo và nói những chuyện gì nhưng anh không tìm được từ để hỏi. Bản thân việc Ishigami biết được hai người gặp nhau là điều không bình thường rồi.
- À, thực ra thì…- Yasuko ngập ngừng.
- Sao cơ? Đã có chuyện gì? – “Hay là Kudo đã hỏi cô ấy chuyện gì đó không hay?” Ishigami nghĩ.
- Cửa hàng… Điều tra viên họ đã tới quán Mỹ Nhân. Và họ hỏi, hỏi về…anh…
- Hỏi về tôi? Họ hỏi như thế nào? – Ishigami nuốt nước bọt.
- À, chuyện hơi khó hiểu… Chuyện là người ở cửa hàng tôi, trước đây, họ có…xì xào về anh…Có thể anh sẽ giận khi biết chuyện này…
“Vòng vo quá!” Ishigami sốt ruột. “Yasuko chắc chắn rất kém môn toán.”
- Tôi không giận đâu. Chị cứ nó thẳng ra đi. Họ xì xào thế nào về tôi? – “Chắc là họ lại bảo trông mình rõ ngớ ngẩn đây mà.”
- Tôi đã bảo với họ là không có chuyện đó đâu, nhưng mà người ở cửa hàng, họ bảo anh tới mua cơm hộp là vì… muốn gặp tôi… họ bảo thế…
- Sao cơ… - Ishigami cảm thấy đầu óc mình trống rỗng trong chốc lát.
- Xin lỗi anh. Họ chỉ đùa vậy cho vui thôi. Họ không có ý gì đâu. Hơn nữa, tôi cũng không nghĩ như vậy. – Yasuko cố gắng giải thích cho Ishigami. Tuy nhiên, phân nửa những lời đó của chị chẳng đến nổi tai Ishigami lúc này.
Anh đã bị một người thứ ba không phải là Yasuko phát hiện ra. Họ không hiểu sai. Sự thật là hàng sáng anh đến mua cơm hộp là vì muốn nhìn thấy gương mặt của Yasuko. Không phải anh không mong muốn Yasuko biết được điều đó. Tuy nhiên, nghĩ đến việc bị người khác phát hiện, toàn than anh nóng bừng lên. Chắc chắn họ đã cười nhạo anh khi thấy một kẻ xấu xí như anh lại đem lòng yêu một người phụ nữ đẹp như Yasuko.
- Alô. Anh giận đấy à? – Yasuko hỏi.
Ishigami vội vàng đằng hắng một tiếng.
- À, thế điều tra viên họ bảo sao?
- Họ có nghe được lời đồn đó nên họ tới cửa hàng hỏi xem người đó là ai. Người của cửa hàng đã khai ra cả tên anh.
- Ra là vậy. – Người Ishigami vẫn nóng bừng bừng. – Thế điều tra viên họ nghe được lời đồn từ ai?
- Cái đó… thì tôi không rõ.
- Điều tra viên họ chỉ hỏi vậy thôi à?
- Vâng, nghe nói là họ chỉ hỏi vậy.
Ishigami gật đầu, tay vẫn nắm tai nghe. Giờ không phải là lúc anh tỏ ra bối rồi. Không biết tại sao điều tra viên lại biết được điều này nhưng việc họ đang chú ý tới anh là sự thật không thể chối cãi. Anh cần phải nghĩ cách đối phó.
- Có con gái chị ở đó không? – Ishigami hỏi.
- Misato ạ? Có.
- Chuyển máy cho cô bé hộ tôi.
- Dạ vâng.
Ishigami nhắm mắt lại. “Mấy tay điều tra viên Kusanagi đó đang có kế hoạch hành động gì? Họ sẽ làm gì tiếp theo?” Ishigami tập trung hết tâm trí để suy nghĩ. Bỗng nhiên, khuôn mặt của Yugawa Manabu hiện lên khiến anh mất tập trung. “Nhà vật lý đó đang nghĩ gì vậy?”
- Alô! – Giọng nói nhí nhảnh của Misato vọng tới tai Ishigami.
- Chú Ishigami đây.
Anh dừng lại một chút rồi tiếp tục.
- Cái bạn mà cháu kể chuyện đi xem phim hôm mười hai là Mika nhỉ?
- Vâng. Cháu đã nói chuyện đó với điều tra viên.
- Ừ, cháu kể cho chú rồi. Nhưng còn một bạn nữa, bạn đó tên là Haruka phải không?
- Vâng ạ. Bạn ý tên là Tamaoka Haruka ạ.
- Từ hôm đó cháu có nói với bạn Haruka về bộ phim nữa không?
- Không. Chỉ mỗi lần ấy thôi ạ. Nếu có thì cũng chỉ một chút thôi.
- Cháu chưa kể gì cho điều tra viên về bạn ấy đúng không?
- Chưa ạ. Cháu chỉ kể về bạn Mika thôi. Chú bảo là chưa nên nói về bạn Haruka mà.
- Ừ đúng rồi. Nhưng bây giờ cháu có thể kể cho điều tra viên được rồi.
Ishigami vừa để ý xung quanh, vừa chỉ bảo chi tiết cho Misato.
Một đám khói xám bay lên từ khoảng đất trống cạnh sân tennis. Trong bộ blouse trắng, Yugawa đang xắn tay áo chọc chọc cây gậy vào một cái can mười tám lít. Có vẻ như khói bay ra từ chiếc can đó.
- Hình như cậu đang theo dõi tôi.
- Điều tra viên sẽ bám theo những người đáng nghi.
- Sao? Nghĩa là tôi đáng nghi à? – Yugawa nheo mắt như thể đó là điều thú vị. – Lâu lắm rồi mới thấy cậu có ý nghĩ táo bạo thế đấy. Cậu mà linh hoạt như vậy thì còn thành công nữa.
- Cậu không hỏi tại sao tôi lại nghi ngờ cậu à?
- Chẳng cần. Thời nào các nhà khoa học chẳng bị người ta nghi ngờ. – Yugawa lại tiếp tục thọc thọc chiếc gậy vào bên trong cái can.
- Cậu đang đốt cái gì đấy?
- Chẳng có gì đâu. Mấy báo cáo và tài liệu bỏ đi ấy mà. Không thể tin tưởng được mấy cái máy xé giấy đó. – Yugawa nhấc cái xô để bên cạnh lên, đổ nước vào bên trong can. Cùng với tiếng xì do nước gặp lửa là một làn khói trắng đục bốc lên.
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu. Cho tôi hỏi cậu với tư cách là điều tra viên.
- Nghe đáng sợ nhỉ. – Sau khi kiểm tra thấy lửa trong can đã tắt, Yugawa xách xô nước bước đi.
Kusanagi đi theo sau anh.
- Hôm qua, sau khi gặp cậu, tôi có tới quán Mỹ Nhân. Đến đó, tôi được biết một chuyện khá thú vị. Cậu có muốn nghe không.
- Không muốn nghe lắm.
- Thôi tôi cứ nói vậy, Ishigami – người bạn thân của cậu – đang đem long yêu Hanaoka Yasuko.
Đang sải những bước dài, nghe thấy vậy Yugawa liền đứng lại. Anh quay lại, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
- Người ở cửa hàng nói với cậu à?
- Ừ. Lúc đang nói chuyện với cậu, tôi bỗng nảy ra ý đó nên đến quán Mỹ Nhân để xác nhận lại. Lý thuyết rất quan trọng nhưng trực giác cũng là một thứ vũ khí đáng giá đối với một điều tra viên.
- Thế thì sao? – Yugawa quay người bước đi tiếp. – Anh ấy yêu Hanaoka Yasuko thì có ảnh hưởng thế nào tới việc điều tra của các cậu?
- Đến nước này rồi, cậu đừng giả vờ không biết nữa. Tôi không rõ cậu biết từ lúc nào nhưng chính vì nghi ngờ không biết có phải Ishigami là đồng phạm với Hanaoka Yasuko không nên cậu mới giấu tôi, lén lút hành động một mình như thế.
- Tôi không thấy mình lén lút khi nào cả.
- Tạm thời thì tôi đã tìm được lý do để nghi ngờ Ishigami. Từ giờ chúng tôi sẽ chú ý từng li từng tí tới anh ta. À, hôm qua tôi có nói chúng ta không hợp tác, nhưng hôm nay lại hòa bình nhé. Tôi sẽ cung cấp thông tin cho cậu, đổi lại cậu sẽ cho tôi biết những gì cậu biết. Thế nào? Một ý không tồi đấy chứ?
- Cậu đang trả giá hớ rồi đấy. Tôi chưa biết được điều gì cả. Tôi mới chỉ tưởng tượng ra thôi.
- Nếu thế thì hãy cho tôi biết những tưởng tượng đó. – Kusanagi nhìn thẳng vào mắt bạn mình.
Yugawa nhìn tránh ra chỗ khác, chân vẫn tiếp tục bước: “Về phòng tôi đã.”
Về tới phòng nghiên cứu số 13, Kusanagi ngồi xuống chiếc bàn có mấy vết cháy khó hiểu. Yugawa đặt lên đó hai chiếc cốc. Như thường lệ, khó có thể nói đó là hai chiếc cốc sạch.
- Nếu như Ishigami là đồng phạm thì vai trò của anh ta là gì? – Yugawa bắt đầu ngay.
- Tôi nói trước à?
- Chính cậu đề nghị hòa bình trước. – Yugawa ngồi xuống, nhấm nháp thứ cà phê hòa tan như mọi khi.
- Được thôi. Tôi chưa nói gì với sếp tôi về chuyện của Ishigami. Đây hoàn toàn là suy đoán của tôi. Giả sử nơi gây án là chỗ khác thì người chở cái xác đi là Ishigami.
- Ồ chẳng phải chính cậu đã phản đối giả thiết là cái xác được chở đến đó à?
- Tôi có nói là nếu như có đồng phạm thì lại khác. Nhưng thủ phạm chính, tức người ra tay thì là Hanaoka Yasuko. Có thể Ishigami cũng giúp một tay nhưng Yasuko có mặt ở đó và chắc chắn có tham gia.
- Cậu nói như thể kết luận vậy.
- Nếu việc ra tay và xử lý cái xác cũng là do Ishigami làm thì anh ta không còn là đồng phạm nữa. Anh ta sẽ là chủ mưu, hay nói đúng hơn, anh ta hành động một mình. Nhưng dù có yêu Yasuko thế nào thì anh ta cũng không thể làm chuyện đó được. Nếu mà bị Yasuko phản bội thì coi như xong. Chắc chắn vụ này có đem lại rủi ro gì đó cho Yasuko.
- Thế còn trường hợp giết Togashi là do mình Ishigami thưc hiện, còn xử lý cái xác là cả hai thì sao?
- Tôi không nói là không có khả năng nhưng khả năng đó rất thấp. Chứng cứ ngoại phạm của Hanaoka Yasuko ở rạp chiếu phim tuy chưa rõ ràng, nhưng chứng cứ ngoại phạm sau khi xem phim thì khá là vững chắc. Có lẽ họ đã tính trước thời gian hành động. Nếu vậy thì Yasuko khó có thể tham gia vào việc xử lý cái xác, một việc mà không thể biết được cần bao nhiêu thời gian.
- Chứng cứ ngoại phạm chưa kiểm tra được của Hanaoka Yasuko là…
- Là khoảng thời gian cô ấy khai đi xem phim từ bảy giờ đến chin giờ mười phút. Việc cô ấy đi ăn mì và hát karaoke sau đó thì kiểm tra được. Tuy nhiên, việc cô ấy có vào rạp tôi nghĩ là không sai. Chúng tôi có tìm thấy dấu vân tay của mẹ con Hanaoka trên cuống vé xem phim được giữ lại ở rạp.
- Như vậy cậu cho là trong khoảng hai tiếng mười phút đó, Ishigami và Yasuko đã ra tay sát hại Togashi?
- Việc thủ tiêu cái xác cũng được thực hiện trong thời gian đó. Nếu xét về mặt thời gian thì nhiều khả năng Yasuko rời khỏi hiện trường trước Ishigami.
- Nơi họ ra tay sát hại ở đâu?
- Cái đó thì tôi không biết. Dù ở đâu thì cũng là do Yasuko gọi Togashi tới.
Yugawa không nói gì, nghiêng nghiêng cái cốc. Anh chau mày, nét mặt có vẻ không hài lòng.
- Cậu muốn nói gì à?
- À không.
- Nếu cậu có điều gì muốn nói thì nói thẳng ra đi. Tôi đã nói ý kiến của tôi rồi. Giờ đến lượt cậu.
Yugawa thở dài.
- Anh ấy không dung xe ô tô.
- Sao cơ?
- Tôi nói là chắc chắn Ishigami không dùng xe ô tô. Phải cần có ô tô để chở cái xác. Vì anh ấy không có xe nên cần phải lấy một chiếc xe ở đâu đó. Không có cách nào để anh ấy kiếm được một chiếc xe mà không để lại dấu vết. Thông thường, với một người bình thường, không ai có thể làm được chuyện đó mà không để lại dấu vết.
- Tôi đang định đi kiểm tra từng cửa hàng cho thuê xe đây.
- Sẽ mệt đấy. Nhưng tôi đảm bảo chắc chắn rằng cậu sẽ không tìm ra đâu.
“Chết tiệt!” Kusanagi nghĩ. Anh nhìn chằm chằm Yugawa nhưng Yugawa có vẻ như không nhận ra điều đó.
- Tôi chỉ nói là nếu nơi họ sát hại Togashi là chỗ khác thì người chở cái xác đi là Ishigami. Vẫn có khả năng nơi tìm thấy cái xác cũng là nơi họ rat ay. Dù sao cũng là hai người nên điều gì chả làm được.
- Ý cậu là hai người bọn họ giết Togashi, đập nát mặt anh ta, đốt dấu vân tay, cởi quần áo và đốt? Sau đó họ đi bộ ra khỏi hiện trường?
- Thì có thể có sự chênh lệch về mặt thời gian. Vì Yasuko phải quay về trước khi bộ phim kết thúc.
- Theo như giả thiết của cậu thì chiếc xe đạp để lại hiện trường vẫn là do nạn nhân đi đến?
- Đúng vậy.
- Nếu thế thì nghĩa là Ishigami đã quên không xóa dấu vân tay trên đó. Người như Ishigami chẳng lẽ lại phạm một lỗi sơ đẳng như vậy sao? Daruma Ishigami cơ mà!
- Thiên tài thì vẫn có lúc mắc lỗi.
Yugawa chậm rãi lắc đầu. “Anh ấy không phạm một lỗi như thế đâu.”
- Thế lý do không xóa dấu vân tay là gì?
- Tôi đã nghĩ suốt về chuyện đó. – Yugawa khoanh tay. – Nhưng vẫn chưa có kết luận.
- Hay tại cậu nghĩ quá lên rồi. Có thể anh ta là thiên tài toán học thật nhưng cũng chỉ là người không có kinh nghiệm trong việc này thôi.
- Giống nhau cả thôi. – Yugawa thản nhiên nói. – Chắc chắn việc giết người với anh ấy còn dễ hơn giải toán.
Kusanagi chậm rãi lắc đầu. Anh cầm chiếc cốc khá bẩn lên.
- Tạm thời, tôi sẽ chú ý tới Ishigami. Nếu có khả năng có đồng phạm là đàn ông thì hướng điều tra sẽ được mở rộng.
- Theo như giả thiết của cậu thì hành động của thủ phạm có vẻ cẩu thả quá. Nào là quên không xóa dấu vân tay ở xe đạp, đốt quần áo nạn nhân…, quá nhiều sơ hở. Tôi hỏi một câu: Thủ phạm hành động có kế hoạch hay là hành động bột phát do nguyên nhân nào đó?
- Chuyện đó thì… - Kusanagi quay lại nhìn Yugawa để quan sát gương mặt anh. – Có vẻ như là do bột phát. Giả sử là Yasuko gọi Togashi đến để nói chuyện gì đó. Ishigami đi cùng, kiểu làm vệ sĩ cho cô ấy. Nhưng câu chuyện lại diễn biến theo chiều hướng xấu. Cuối cùng thì họ đã giết Togashi. Có thể là như vậy.
- Nếu vậy thì lại mâu thuẫn với chuyện đi xem phim. Nếu chỉ là để nói chuyện thôi thì không cần phải tạo chứng cứ ngoại phạm. Cho dù là chứng cứ ngoại phạm không vững chắc đi nữa.
- Vậy nếu là có kế hoạch thì ngay từ đầu họ đã có ý định giết Togashi và đợi anh ta tới?
- Cái đó cũng khó có khả năng.
- Cậu bảo sao cơ? – Kusanagi tỏ vẻ chán nản.
- Nếu Ishigami mà lên kế hoạch thì nó sẽ không lỏng lẻo thế này đâu. Anh ấy không lập một kế hoạch đầy những sơ hở như vậy.
- Cậu nói vậy thì… - Bỗng điện thoại của Kusanagi đổ chuông, anh nói “Xin lỗi” rồi nghe máy.
Người gọi là Kishiya. Thông tin của Kishiya mang tới rất quan trọng. Kusanagi vừa hỏi vừa nhanh tay ghi lại.
- Lại có chuyện hay đây. – Kusanagi quay sang Yugawa sau khi nghe xong điện thoại. – Yasuko có một cô con gái. Tên cô bé là Misato. Chúng tôi vừa có được lời khai rất thú vị từ bạn cùng lớp của cô bé.
- Chuyện gì thế?
- Buổi trưa hôm nay xảy ra vụ án, bạn của Misato có nghe cô bé kể là buổi tối sẽ đi xem phim với mẹ.
- Thật không?
- Cậu Kishiya đã đi xác minh. Có vẻ là đúng. Như vậy, mẹ con Yasuko đã quyết định việc đi xem phim vào buổi trưa. – Kusanagi quay về hướng Yugawa, gật gật đầu. – Chắc chắn đây là hành động được lên kế hoạch.
Tuy nhiên, Yugawa lắc đầu với ánh mắt nghiêm nghị.
- Không thể nào! – Anh nói chắc nịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.