Chương 17
Higashino Keigo
01/02/2016
Yagawa đứng bên cửa sổ, đăm chiêu nhìn ra bên ngoài. Dáng đứng của anh toát lên vẻ tiếc thương và cô độc. Có thể thấy là anh bị sốc khi biết việc làm của người bạn cũ lâu ngày mới gặp lại, nhưng Kusanagi lại có cảm giác dường như có một cảm xúc khác đang chi phối Yagawa.
- Vậy… - Yugawa khẽ lên tiếng. – Cậu tin à? Tin lời khai của Ishigami ấy?
- Đứng ở góc độ cảnh sát thì chẳng có lý do gì để nghi ngờ cả. – Kusanagi nói. – Chúng tôi đã kiểm chứng lời khai đó từ nhiều góc độ khác nhau. Hôm nay tôi có đi dò hỏi quanh khu vực bốt điện thoại công cộng cách hơi xa nhà anh ấy. Anh ấy khai tối nào cũng gọi cho Hanaoka Yasuko từ chỗ đó. Cạnh bốt điện thoại có một cửa hàng tạp hóa, chủ cửa hàng bảo có trông thấy một người giống Iashigami. Ông ta vẫn nhớ vì gần đây ít người dùng điện thoại công cộng. Ông ta bảo nhiều lần trông thấy Ishigami tới gọi điện.
Yugawa chậm rãi quay lại nhìn Kusanagi:
- Là cảnh sát, xin cậu đừng nói vòng vo. Tôi hỏi là cậu có tin hay không? Cách điều tra thế nào thì tôi chẳng quan tâm.
Kusanagi gật đầu. Anh thở dài.
- Thành thật mà nói thì tôi không thấy vừa lòng. Câu chuyện không hề mâu thuẫn, rất hợp lý nhưng tôi vẫn thấy không phục. Nói đơn giản thì đó là cảm giác không thể tin anh ấy đã làm một việc như thế. Nhưng tôi mà nói với sếp điều này thì ông ấy sẽ không nghe đâu.
- Ông ấy là sếp. Với ông ấy, thủ phạm bị bắt một cách êm thấm như vậy là được rồi.
- Chỉ cần có một điểm đáng ngờ nào đó thôi thì câu chuyện sẽ khác nhưng đằng này lại hoàn toàn không có. Rất hoàn hảo. Chẳng hạn việc không xóa dấu vân tay trên xe đạp anh ấy cũng bảo là không biết việc nạn nhân đi xe đạp tới. Chẳng có gì khó hiểu ở đây cả. Ishigami đã khai chính xác mọi chuyện. Tôi có nói gì đi nữa thì cũng không thể quay lại điều tra từ đầu được.
- Tóm lại cậu không thấy phục nhưng vẫn kết luận Ishigami là thủ phạm của vụ này?
- Xin bỏ cách nói châm chọc đó đi. Chả phải cậu là người luôn coi trọng sự thật hơn cảm tính còn gì. Lúc nào cậu cũng bảo nguyên tắc của nhà khoa học là nếu hợp lý về mặt lý thuyết thì dù không phục về mặt tình cảm cũng phải chấp nhận.
Yagawa khẽ lắc đầu, anh ngồi xuống đối diện với Kusanagi.
- Lần cuối cùng gặp anh ấy, anh ấy đã đặt ra cho tôi một bài toán. Bài toán về P ≠ NP, việc tự mình tìm ra câu trả lời và việc kiểm tra câu trả lời của người khác, việc nào dễ hơn. Đây là một bài toán khó nổi tiếng.
Kusanagi nhăn mặt.
- Toán à? Nghe như triết học ấy.
- Thế nào chả được. Ishigami đã chỉ cho các cậu một câu trả lời. Đó là việc anh ấy ra đầu thú và nội dung lời khai. Anh ấy đã vận dụng hết trí óc để nghĩ ra một câu trả lời mà nhìn từ góc độ nào cũng thấy đúng. Việc các cậu chấp nhận luôn câu trả lời nghĩa là các cậu đã thất bại. Đúng ra các cậu phải dốc hết sức để kiểm tra xem câu trả lời của Ishigami đưa ra có đúng không. Các cậu đang bị Ishigami thử thách.
- Thì chúng tôi đang kiểm tra đấy còn gì.
- Các cậu chỉ đang lần theo cách giải của Ishigami thôi. Việc các cậu cần làm bây giờ là tìm xem còn câu trả lời nào khác không. Chỉ khi nào các cậu chứng minh được là không còn câu trả lời nào khác nữa thì mới khẳng định được là câu trả lời cậu ấy đưa ra là duy nhất.
Kusanagi có thể cảm nhận được sự sốt ruột trong giọng nói quả quyết của Yugawa. Rất hiếm khi nhà vật lý luôn luôn điềm tĩnh này tỏ ra như vậy.
- Cậu bảo Ishigami đang nói dối? Thủ phạm không phải là Ishigami?
Yugawa nhíu mày và nhắm mắt lại. Kusanagi nhìn Yugawa rồi nói tiếp.
- Căn cứ để cậu khẳng định điều đó là gì? Nếu cậu có suy luận riêng thì tôi muốn cậu nói với tôi. Hay là cậu chỉ không muốn nghĩ rằng người bạn cũ của mình là thủ phạm?
Yugawa đứng dậy, quay lưng về phía Kusanagi.
- Yugawa! – Kusanagi gọi theo.
- Điều không muốn tin lại là sự thật. – Yugawa nói. – Tôi từng nói với cậu rồi, Ishigami là người coi trọng tính logic. Tình cảm chỉ đứng thứ hai thôi. Chỉ cần thấy cách giải quyết nào đó có hiệu quả thì anh ấy sẽ làm bất cứ điều gì và làm đến cùng. Nhưng dù vậy, giết người… lại còn giết một người chẳng liên quan gì đến mình… thì đúng là không thể ngờ được.
- Hóa ra căn cứ chỉ có vậy thôi à?
Ngay lập tức Yugawa quay lại nhìn chằm chằm vào Kusanagi. Nhưng đó không phải là ánh nhìn giận dữ mà nó chứa đầy buồn khổ.
- Có những chuyện dù không muốn tin nhưng vẫn buộc phải chấp nhận. Tôi biết vậy.
- Vậy mà cậu vẫn cho rằng Ishigami vô tội?
Khuôn mặt Yugawa hơi nhăn lại, anh khẽ lắc đầu.
- Tôi không nói thế.
- Tôi hiểu điều cậu muốn nói. Cậu muốn nói người giết Togashi chính là Hanaoka Yasuko còn Ishigami chỉ muốn bảo vệ Hanaoka? Nhưng chúng tôi càng điều tra thì càng thấy khả năng đó rất thấp. Có nhiều chứng cứ cho thấy Ishigami đã đeo bám Hanaoka. Cho dù là để bảo vệ Hanaoka đi nữa thì cũng không thể ngụy trang đến mức ấy. Hơn nữa trên đời này liệu ai có thể đứng ra nhận thay tội giết người không? Trong khi thực tế Hanaoka chẳng phải là vợ hay người thân gì của Ishigami. Người yêu cũng không phải nữa. Kể cả muốn bảo vệ Hanaoka và giúp Hanaoka giấu tội đi nữa nhưng nếu mọi việc không suôn sẻ thì anh ấy sẽ từ bỏ. Con người là thế mà.
Yugawa mở to mắt như thể phát hiện ra điều gì.
- Từ bỏ khi mọi việc không suôn sẻ, con người là thế. Bảo vệ đến cùng là nhiệm vụ khó khăn nhất… - Yugawa thì thầm, đưa mắt nhìn xa xăm. – Ishigawa cũng vậy. Bản thân anh ấy hiểu rõ việc đó. Vì vậy mà…
- Sao cơ?
- Không. – Yugawa lắc đầu. – Không có gì.
- Tôi buộc phải nghĩ rằng Ishigami là thủ phạm. Nếu không có sự thật mới nào thì không thể thay đổi cách điều tra được.
Yugawa không trả lời. Anh đưa tay xoa mặt và thở dài.
- Anh ấy… hay anh ấy chọn cách sống trong tù.
- Nếu như giết người thì điều đó là đương nhiên.
- Ừ… - Yugawa gục xuống, bất động. Anh gục xuống như thế một lúc. – Xin lỗi, hôm nay cậu về được không? Tôi hơi mệt.
Trông Yugawa rất lạ. Kusanagi muốn hỏi xem thế nào nhưng anh im lặng đứng dậy. Có vẻ như Yugawa đang phải gắng sức rất nhiều.
Kusanagi rời khỏi phòng nghiên cứu số 13. Khi anh đi ra ngoài hành lang tối mờ thì thấy một thanh niên đi lên cầu thang. Anh biết cậu thanh niên dáng gầy có khuôn mặt hơi căng thẳng này. Cậu ta là sinh viên cao học của Yugawa, tên là Tokiwa. Lần Kusanagi đến phòng nghiên cứu mà không gặp được Yugawa, chính cậu ta đã nói cho Kusanagi biết nơi Yugawa tới là Shinozaki.
Tokiwa có vẻ cũng nhận ra Kusanagi, cậu khẽ cúi chào và đi tiếp.
- À này… - Kusanagi lên tiếng. Anh mỉm cười với Tokiwa khi cậu ta bối rối quay lại.
- Tôi có chút việc muốn hỏi. Cậu rảnh không?
Tokiwa nhìn đồng hồ đeo tay rồi trả lời một chút thôi thì được. Hai người rời khỏi tòa nhà có phòng nghiên cứu vật lý và vào nhà ăn mà sinh viên ngành tự nhiên hay tới. Hai người mua cà phê ở máy tự động rồi vào bàn ngồi đối diện nhau.
- Cà phê này ngon hơn nhiều thứ cà phê hòa tan ở phòng nghiên cứu của các cậu. – Kusanagi nói sau khi nhấp một ngụm cà phê trong chiếc cốc giấy. Anh nói vậy để xoa dịu tâm lý cậu sinh viên. Tokiwa cười nhưng trông cậu ta vẫn hơi căng thẳng. Kusanagi định nói mấy chuyện linh tinh nhưng nghĩ làm thế cũng thừa nên anh quyết định vào đề luôn.
- Tôi muốn hỏi cậu về phó giáo sư Yugawa. – Kusanagi nói. – Không biết gần đây anh ấy có gì thay đổi không nhỉ.
Tokiwa tỏ ra bối rối. Kusanagi thấy cách hỏi của mình có vẻ không được khéo lắm.
- Anh ấy có tìm hiểu cái gì hoặc đi đâu đó vì chuyện chẳng liên quan đến công việc không?
Tokiwa cúi đầu, có vẻ như cậu ta đang tập trung suy nghĩ.
Kusanagi cười.
- Tất nhiên không phải anh ấy có liên quan đến vụ án nào đâu. Hơi khó giải thích một chút nhưng tôi cảm thấy là Yugawa đang giấu tôi điều gì đó. Chắc cậu cũng biết là anh ấy rất bướng bỉnh.
Không biết lời giải thích này tác động tới cậu sinh viên được đến đâu nhưng nét mặt cậu ta hơi thay đổi. Tokiwa gật đầu. Có lẽ cậu ta tán thành rằng Yugawa rất “bướng bỉnh” như Kusanagi vừa nói.
- Em không biết là thầy ấy tìm gì nhưng mấy hôm trước thầy có gọi điện sang thư viện. – Tokiwa nói.
- Thư viện? Của trường á?
- Thầy hỏi thư viện là có báo không?
- Báo? Thư viện thì phải có báo chứ.
- Thì đúng là thế nhưng thầy Yugawa muốn hỏi xem họ có giữ lại báo cũ không.
- Báo cũ à?
- Nhưng cũng không phải là báo cũ lắm đâu. Thầy hỏi là có thể mượn ngay toàn bộ báo của tháng này không.
- Cả tháng này à? Sao thế nhỉ? Không biết anh ấy có được đọc hết không.
- Em nghĩ là thư viện có giữ vì sau đó thầy đến thư viện luôn.
Kusanagi gật đầu cảm ơn Tokiwa. Anh cầm cốc cà phê còn gần một nửa rồi đứng lên.
Thư viện của trường Đại học Teito là một tòa nhà nhỏ ba tầng. Hồi sinh viên, Kusanagi chỉ mới đến thư viện này hai hay ba lần gì đó. Vì vậy anh cũng không biết là thư viện có được sửa sang gì hay không. Thư viện trông còn rất mới.
Anh đi vào bên trong. Có một nhân viên ở bàn mượn sách nên anh hỏi luôn về việc phó giáo sư Yugawa tới mượn báo. Cô nhân viên tỏ vẻ nghi ngờ.
Kusanagi đành phải rút thẻ cảnh sát ra.
- Không có chuyện gì với thầy Yugawa đâu. Tôi chỉ muốn biết anh ấy đã mượn gì để đọc thôi. – Anh biết cách đặt câu hỏi của mình không được bình thường nhưng lúc đó anh chẳng nghĩ ra lời nào khác cả.
- Thầy ấy nói là muốn đọc các bài báo trong tháng Ba. – Cô nhân viên thận trọng trả lời.
- Bài báo gì trong tháng Ba cơ?
- À, cái đó thì… - Nói xong cô nhân viên khẽ há miệng như thể chợt nhớ ra điều gì. – Anh ấy bảo chỉ cần các bài báo về xã hội thôi.
- Xã hội? Thế các tờ báo đó ở đâu?
- Ở đằng này. – Cô nhân viên dẫn Kusanagi tới nơi có mấy giá sách mỏng. Trên giá có các chồng báo được xếp lên nhau. – Mỗi chồng là báo của mười ngày. – Cô nói.
- Đây chỉ là báo của tháng trước thôi. Chúng tôi bỏ hết những báo cũ hơn đi rồi. Trước đây chúng tôi có giữ lại nhưng bây giờ có thể đọc được trên Internet nên chúng tôi bỏ hết đi.
- Anh Yugawa nói là chỉ cần báo trong một tháng thôi nhỉ.
- Vâng, từ mồng mười tháng Ba trở đi.
- Mồng mười tháng Ba?
- Vâng, đúng là thầy ấy nói thế.
- Cho tôi xem chút nhé.
- Vâng, khi nào xong thì gọi tôi.
Chị nhân viên vừa quay đi, Kusanagi vội kéo mấy chồng báo xuống, đặt lên chiếc bàn bên cạnh. Anh bắt đầu xem mục xã hội của ngày mồng mười tháng Ba.
Chẳng cần nói cũng biết ngày mồng mười tháng Ba là ngày Togashi Shinji bị giết. Chắc Yugawa đến thư viện để tìm hiểu về vụ đó. Nhưng anh ấy muốn xác nhận điều gì từ báo chí đây?
Kusanagi tìm các bài báo liên quan đến vụ án. Vụ án được nhắc đến lần đầu tiên trên báo ra vào buổi chiều ngày mười một tháng Ba. Sau đó, báo ra buổi sáng ngày mười ba đăng về việc tìm ra tung tích cái xác. Tuy nhiên đó là tin cuối cùng. Tin tiếp theo là tin về việc Ishigami ra đầu thú.
Yugawa quan tâm đến điều gì ở các bài báo này?
Để chắc ăn, Kusanagi đọc lại nhiều lần mấy bài báo này. Tất cả đều không có nội dung gì quan trọng. Nếu muốn có thể thu được nhiều thông tin về vụ án từ Kusanagi hơn là từ những bài báo này. Yugawa đâu cần phải đọc lại báo.
Kusanagi ngồi khoanh tay nhìn mấy tờ báo. Không thể ngờ một người đàn ông như Yugawa lại phải nhờ vào mấy bài báo để tìm hiểu vụ việc. Bây giờ gần như ngày nào cũng có vụ giết người, nếu như không có tiến triển gì lớn thì ít có tờ báo nào đăng mãi tin về một vụ. Ngay cả vụ Tagashi bị giết cũng chẳng có gì là hiếm. Yugawa chắc chắn biết rõ điều đó.
Nhưng Yugawa không phải là người làm việc gì mà không có mục đích. Tuy có nói với Yugawa rằng thủ phạm chỉ có thể là Ishigami nhưng trong lòng Kusanagi vẫn có cảm giác không thể khẳng định chắc chắn điều đó. Anh không thể vứt bỏ cảm giác bất an rằng cảnh sát các anh đang đi sai đường. Anh có cảm tưởng Yugawa biết bọn anh sai chỗ nào. Nhà vật lý đó đã nhiều lần giúp cảnh sát điều tra. Chắc lần này cậu ấy cũng có những lời khuyên bổ ích cho anh. Nếu có thì tại sao cậu ấy lại không nói cho mình biết? Kusanagi dọn dẹp đống báo và gọi cô nhân viên ban nãy.
- Có giúp gì được anh không? – Cô nhân viên lo lắng hỏi.
- Cũng tàm tạm. – Kusanagi nói lấp lửng.
Anh định đi về luôn thì cô nhân viên bảo: “Thầy Yugawa còn tìm cả báo địa phương nữa.”
- Sao cơ? – Kusanagi ngoảng lại. – Báo địa phương?
- Vâng. Anh ấy hỏi có báo của tỉnh Chiba hay Saitama(1)(1. Chiba và Saitama là hai tỉnh nằm cạnh Tokyo) không. Tôi bảo là không có.
- Anh ấy còn hỏi gì nữa không?
- Không, chỉ thế thôi ạ.
- Chiba với Saitama à?
Kusanagi rời thư viện với tâm trạng không được thoải mái lắm. Anh không hiểu Yugawa đang nghĩ gì. Tại sao lại cần báo địa phương? Hay việc anh ấy tìm báo chẳng liên quan gì tới vụ việc mà chỉ là do Kusanagi nghĩ thế thôi.
Kusanagi cứ mải mê nghĩ suốt trên đường đi ra chỗ đỗ xe. Hôm nay anh đến đây bằng ô tô.
Anh vào trong xe, đang định nổ máy thì thấy Yugawa đi ra từ tòa nhà đối diện. Yugawa không mặc áo blouse trắng mà khoác chiếc áo khoác màu xanh đậm. Yugawa hoàn toàn không để ý đến xung quanh, đi thẳng ra cổng trường, nét mặt như thể đang tập trung suy nghĩ.
Kusanagi nổ máy sau khi thấy Yugawa đi ra khỏi cổng rồi rẽ trái. Yugawa bắt một chiếc taxi. Khi chiếc taxi chuyển bánh cũng là lúc Kusanagi phóng x era đến mặt đường.
Yugawa chưa lập gia đình nên phần lớn thời gian anh ở trường. Anh bảo ở nhà chẳng có việc gì làm. Đọc sách hay chơi thể thao thì ở trường tiện hơn. Anh còn bảo ăn luôn ở trường cũng tiện hơn. Kusanagi nhìn đồng hồ. Mới gần năm giờ. Yugawa thường không về nhà vào giờ này. Vừa đi theo sau, Kusanagi vừa ghi nhớ số xe và tên hãng taxi. Ngộ nhỡ bị mất dấu giữa đường thì sau còn hỏi lại được.
Chiếc taxi đi về phía Đông. Đường hơi đông. Thỉnh thoảng có xe chen ngang vào giữa xe Kusanagi và chiếc taxi nhưng rất may là anh không bị mất dấu ở những đoạn đèn đỏ. Chiếc taxi đi qua cầu Nihonbashi. Nó dừng lại ở một nơi gần chỗ rẽ sang sông Sumida, trước cầu Shin-ohashi. Cách đó không xa là khu nhà của Ishigami và Yasuko.
Kusanagi tạt xe vào lề đường, quan sát tình hình. Yugawa đi xuống những bậc thang bên cạnh cầu Shin-ohashi. Có vẻ như anh không đi về phía nhà Ishigami.
Kusanagi đưa mắt tìm chỗ đỗ xe. Rất may là trước cột đồng hồ đỗ xe còn trống. Anh đỗ xe vào đó rồi vội vàng đuổi theo Yugawa.
Yugawa đang chậm rãi đi xuôi xuống bờ sông Sumida. Anh đi rất chậm, như thể đang đi dạo chứ không phải có việc. Thỉnh thoảng anh lại nhìn những người vô gia cư. Tuy vậy anh vẫn đi mà không hề dừng lại. Chỉ khi đi qua hết dây lều bạt của những người vô gia cư Yugawa mới dừng lại. Anh chống khuỷu tay vào hàng rào xây sát bờ sông, rồi bất ngờ anh ngoảnh lại phía Kusanagi.
Kusanagi hơi sững người lại. Yugawa chẳng tỏ vẻ gì là ngạc nhiên. Thậm chí anh còn khẽ mỉm cười. Có vẻ anh đã biết mình bị bám theo từ trước rồi.
Kusanagi sải bước tiến về phía Yugawa: “Cậu biết rồi à?”
- Vì xe của cậu rất nổi bật mà. – Yugawa nói. – Giờ làm gì còn mấy ai đi cái loại Skyline cổ đó nữa.
- Cậu biết bị đi theo nên dừng ở đây hay đây là nơi cậu định đến từ đầu?
- Nói là phải cũng được mà không phải cũng được. Tôi định đi tiếp lên phía trên cơ. Nhưng khi nhận r axe của cậu thì tôi quyết định thay đổi một chút. Tôi muốn dẫn cậu đến đây.
- Để làm gì? – Kusanagi đưa mắt nhìn quanh.
- Lần cuối cùng tôi nói chuyện với Ishigami là ở chỗ này. Khi đó tôi nói với anh ấy là trên đời này không có bánh xe nào là vô dụng, việc một chiếc bánh xe được sử dụng thế nào là do chính bánh xe đó quyết định.
- Bánh xe?
- Sau đấy tôi nói thẳng với anh ấy mấy điểm nghi ngờ của tôi về vụ án. Anh ấy không tỏ thái độ gì nhưng sau khi gặp tôi, anh ấy đã tìm ra câu trả lời. Đó là ra đầu thú.
- Nghĩa là nghe cậu nói xong, anh ấy tỉnh ngộ và quyết định ra đầu thú?
- Tỉnh ngộ à… Về mặt nào đấy thì có thể coi là tỉnh ngộ nhưng có lẽ anh ấy đã tung ra con át chủ bài. Có vẻ anh ấy đã chuẩn bị rất cẩn thận cho con bài này.
- Cậu đã nói chuyện gì với Ishigami?
- Tôi đã nói rồi. Chuyện về những chiếc bánh xe.
- Cậu còn nói cả những điểm nghi ngờ của cậu nữa. Tôi đang hỏi cái đó.
Yugawa cười. Nụ cười của anh phảng phất buồn. Anh khẽ lắc đầu.
- Cái đó thì sao cũng được.
- Sao cũng được?
- Chuyện quan trọng là chuyện về bánh xe kìa. Anh ấy nghe và quyết định ra đầu thú.
Kusanagi lớn tiếng thở dài.
- Cậu kiểm tra báo ở thư viện đúng không? Để làm gì thế?
- Tokiwa bảo cậu thế à? Có vẻ như cậu bắt đầu điều tra cả hành động của tôi rồi nhỉ.
- Tôi không muốn làm vậy đâu nhưng vì cậu chẳng kể gì với tôi cả.
- Tôi không khó chịu đâu. Đó là công việc của cậu, cậu điều tra gì về tôi cũng được.
Kusanagi nhìn Yugawa rồi cúi đầu cầu xin:
- Tôi xin cậu đấy, Yugawa. Cậu đừng có nói lấp lửng thế nữa. Chắc chắn cậu biết điều gì đó. Nói cho tôi biết đi. Ishigami không phải là thủ phạm à? Nếu thế thì việc anh ấy nhận tội là không công bằng. Cậu không muốn người bạn cũ của mình phạm tội giết người đấy chứ.
- Cậu ngẩng mặt lên đi.
Kusanagi ngẩng lên nhìn Yugawa. Anh giật mình. Gương mặt nhà vật lý nhăn nhó như tỏ vẻ đau khổ. Yugawa đặt tay lên trán, nhắm nghiền mắt lại.
- Tất nhiên tôi không hề muốn anh ấy là kẻ giết người. Nhưng chẳng thể làm được gì nữa rồi. Tại sao lại thế chứ…
- Sao cậu lại khổ sở thế? Sao cậu không nói thật với tôi? Tôi có phải là bạn cậu không?
Yugawa mở mắt, vẻ mặt vô cùng buồn bã:
- Cậu là bạn, nhưng đồng thời cũng là điều tra viên.
Kusanagi không nói được lời nào. Lần đầu tiên anh cảm thấy có bức tường ngăn cách với người bạn lâu năm này. Thậm chí anh còn không thể hỏi người bạn chưa bao giờ tỏ ra khổ sở như thế kia rằng tại sao lại thế. Vì anh là điều tra viên.
- Bây giờ tôi sẽ đến chỗ Hanaoka Yasuko. – Yugawa nói. – Cậu đi với tôi nhé.
- Tôi đi được không?
- Không sao. Nhưng xin cậu đừng nói gì.
- … Được.
Yugawa quay người lại và bước đi. Kusanagi đi theo sau. Có vẻ như nơi Yugawa định đến ban đầu là quán Mỹ Nhân. Kusanagi rất muốn hỏi ngay là Yugawa định nói chuyện gì với Hanaoka Yasuko nhưng an him lặng đi tiếp. Yugawa lên cầu thang ở trước cầu Kyobashi và đợi Kusanagi đi tới.
- Kia là tòa nhà văn phòng. – Yugawa chỉ vào tòa nhà bên cạnh. – Lối vào có cửa kính. Cậu thấy không?
Kusanagi nhìn theo hướng Yugawa chỉ. Trên cửa là hình ảnh của anh và Yugawa.
- Có. Sao cơ?
- Lần gặp Ishigami ngay sau khi xảy ra vụ án, hai chúng tôi cũng nhìn vào cửa kính như thế này. Thật ra lúc đó tôi hoàn toàn không để ý. Ishigami nói tôi mới nhận ra. Cho đến lúc đó, tôi không hề nghĩ là anh ấy có liên quan tới vụ án. Thậm chí tôi còn cảm thấy vui mừng vì gặp lại được một đối thủ hợp cạ sau bao nhiêu năm trời.
- Cậu bắt đầu thấy nghi ngờ khi nhìn hình ảnh anh ấy trong gương à?
- Anh ấy đã nói thế này: “Trông cậu vẫn còn trẻ nhỉ. Khác hẳn với tôi. Đầu cậu vẫn còn bao nhiêu tóc.” Anh ấy tỏ vẻ lo lắng về mái tóc của mình. Điều đó khiến tôi ngạc nhiên. Ishigami là người không bao giờ quan tâm đến vẻ bề ngoài. Từ xưa anh ấy đã cho rằng giá trị con người không đo bằng mấy thứ như vậy. Tóc của anh ấy đúng là thưa thật. Anh ấy than vãn là quá muộn rồi, chẳng thể làm gì được nữa. Vì thế mà tôi phát hiện ra anh ấy đang ở trong tình thế bắt buộc phải quan tâm tới vẻ bề ngoài. Nghĩa là anh ấy đang yêu. Sao tự nhiên anh ấy lại nói ra điều đó ở đây? Sao đột nhiên anh ấy lại chú ý tới vẻ bề ngoài?
Kusanagi hiểu điều Yugawa muốn nói:
- Vì anh ấy sắp gặp người mình yêu?
Yugawa gật đầu.
- Tôi cũng nghĩ vậy và đoán không biết người phụ nữ trong tim anh ấy có phải là người phụ nữ làm ở quán cơm hộp, sống ở nhà bên cạnh và có chồng cũ mới bị giết hay không. Nghĩ thế, trong tôi bỗng nảy ra một câu hỏi lớn. Đó là quan điểm của anh ấy đối với vụ án. Đương nhiên, mặc dù rất băn khoăn về điều này, nhưng tôi quyết định làm kẻ đứng ngoài quan sát. Việc anh ấy đang yêu có lẽ chỉ là do tôi nghĩ quá lên chăng? Vì vậy, tôi lại đến gặp anh ấy và cùng anh ấy đi tới quán cơm hộp. Tôi muốn xem có thể biết thêm được điều gì qua thái độ của anh ấy không. Đúng lần ấy, một nhân vật không ngờ xuất hiện. Đó là một người đàn ông quen biết với Hanaoka Yasuko.
- Kudo. – Kusanagi nói. – Anh ta đang đi lại với Yasuko.
- Có vẻ thế. Tôi để ý gương mặt của Ishigami khi thấy cảnh cái người tên là Kudo đó nói chuyện với Yasuko. – Yugawa chau mày và lắc đầu. – Nhìn gương mặt ấy, tôi có thể chắc chắn người Ishigami yêu là Yasuko. Vẻ ghen tuông hiện ra trên mặt anh ấy.
- Nhưng nếu thế thì lại nảy sinh nghi ngờ khác.
- Đúng vậy. Chỉ có một cách giải thích cho sự mâu thuẫn này.
- Ishigami dính líu đến vụ án. Cậu bắt đầu nghi ngờ Ishigami từ khi ấy? – Kusanagi lại nhìn vào cửa kính. – Cậu giỏi thật đấy! Nghĩa là Ishigami từ bỏ cả mạng sống của mình chỉ vì một vết thương lòng nhỏ như thế?
- Tính cách mạnh mẽ của anh ấy dù bao nhiêu năm đã trôi qua vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi. Nếu không thì tôi cũng không phát hiện ra được.
- Dù thế nào thì anh ấy cũng gặp xui xẻo rồi. – Nói xong Kusanagi đi ra phía đường cái. Khi nhận ra Yugawa không đi theo, anh đứng lại: “Cậu không tới quán Mỹ Nhân à?”
Yugawa cúi đầu tiến lại gần Kusanagi.
- Tôi muốn nhờ cậu một việc mà tôi biết là rất khó với cậu. Không biết có được không?
Kusanagi cười: “Còn tùy xem việc đó thế nào đã.”
- Cậu có thể nghe tôi nói với tư cách là một người bạn không? Có thể vứt nghĩa vụ là một điều tra viên đi không?
- Chuyện gì cơ?
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu trước. Nhưng là nói với một người bạn chứ không phải nói với một điều tra viên. Những chuyện tôi nói với cậu, tôi muốn cậu không nói với bất kỳ ai. Kể cả sếp cậu, bạn cậu, và gia đình nữa. Cậu hứa chứ? – Đôi mắt sau cặp kính của Yugawa tỏ vẻ khẩn cầu. Có thể thấy anh đang ở trong tình thế buộc phải cần đến quyết định cuối cùng.
Kusanagi muốn nói là tùy xem nội dung thế nào nhưng những lời đó nghẹn lại trong họng anh. Anh mà nói ra điều ấy thì từ giờ trở đi sẽ không được người này coi là bạn nữa.
- Được. Tôi hứa.
- Vậy… - Yugawa khẽ lên tiếng. – Cậu tin à? Tin lời khai của Ishigami ấy?
- Đứng ở góc độ cảnh sát thì chẳng có lý do gì để nghi ngờ cả. – Kusanagi nói. – Chúng tôi đã kiểm chứng lời khai đó từ nhiều góc độ khác nhau. Hôm nay tôi có đi dò hỏi quanh khu vực bốt điện thoại công cộng cách hơi xa nhà anh ấy. Anh ấy khai tối nào cũng gọi cho Hanaoka Yasuko từ chỗ đó. Cạnh bốt điện thoại có một cửa hàng tạp hóa, chủ cửa hàng bảo có trông thấy một người giống Iashigami. Ông ta vẫn nhớ vì gần đây ít người dùng điện thoại công cộng. Ông ta bảo nhiều lần trông thấy Ishigami tới gọi điện.
Yugawa chậm rãi quay lại nhìn Kusanagi:
- Là cảnh sát, xin cậu đừng nói vòng vo. Tôi hỏi là cậu có tin hay không? Cách điều tra thế nào thì tôi chẳng quan tâm.
Kusanagi gật đầu. Anh thở dài.
- Thành thật mà nói thì tôi không thấy vừa lòng. Câu chuyện không hề mâu thuẫn, rất hợp lý nhưng tôi vẫn thấy không phục. Nói đơn giản thì đó là cảm giác không thể tin anh ấy đã làm một việc như thế. Nhưng tôi mà nói với sếp điều này thì ông ấy sẽ không nghe đâu.
- Ông ấy là sếp. Với ông ấy, thủ phạm bị bắt một cách êm thấm như vậy là được rồi.
- Chỉ cần có một điểm đáng ngờ nào đó thôi thì câu chuyện sẽ khác nhưng đằng này lại hoàn toàn không có. Rất hoàn hảo. Chẳng hạn việc không xóa dấu vân tay trên xe đạp anh ấy cũng bảo là không biết việc nạn nhân đi xe đạp tới. Chẳng có gì khó hiểu ở đây cả. Ishigami đã khai chính xác mọi chuyện. Tôi có nói gì đi nữa thì cũng không thể quay lại điều tra từ đầu được.
- Tóm lại cậu không thấy phục nhưng vẫn kết luận Ishigami là thủ phạm của vụ này?
- Xin bỏ cách nói châm chọc đó đi. Chả phải cậu là người luôn coi trọng sự thật hơn cảm tính còn gì. Lúc nào cậu cũng bảo nguyên tắc của nhà khoa học là nếu hợp lý về mặt lý thuyết thì dù không phục về mặt tình cảm cũng phải chấp nhận.
Yagawa khẽ lắc đầu, anh ngồi xuống đối diện với Kusanagi.
- Lần cuối cùng gặp anh ấy, anh ấy đã đặt ra cho tôi một bài toán. Bài toán về P ≠ NP, việc tự mình tìm ra câu trả lời và việc kiểm tra câu trả lời của người khác, việc nào dễ hơn. Đây là một bài toán khó nổi tiếng.
Kusanagi nhăn mặt.
- Toán à? Nghe như triết học ấy.
- Thế nào chả được. Ishigami đã chỉ cho các cậu một câu trả lời. Đó là việc anh ấy ra đầu thú và nội dung lời khai. Anh ấy đã vận dụng hết trí óc để nghĩ ra một câu trả lời mà nhìn từ góc độ nào cũng thấy đúng. Việc các cậu chấp nhận luôn câu trả lời nghĩa là các cậu đã thất bại. Đúng ra các cậu phải dốc hết sức để kiểm tra xem câu trả lời của Ishigami đưa ra có đúng không. Các cậu đang bị Ishigami thử thách.
- Thì chúng tôi đang kiểm tra đấy còn gì.
- Các cậu chỉ đang lần theo cách giải của Ishigami thôi. Việc các cậu cần làm bây giờ là tìm xem còn câu trả lời nào khác không. Chỉ khi nào các cậu chứng minh được là không còn câu trả lời nào khác nữa thì mới khẳng định được là câu trả lời cậu ấy đưa ra là duy nhất.
Kusanagi có thể cảm nhận được sự sốt ruột trong giọng nói quả quyết của Yugawa. Rất hiếm khi nhà vật lý luôn luôn điềm tĩnh này tỏ ra như vậy.
- Cậu bảo Ishigami đang nói dối? Thủ phạm không phải là Ishigami?
Yugawa nhíu mày và nhắm mắt lại. Kusanagi nhìn Yugawa rồi nói tiếp.
- Căn cứ để cậu khẳng định điều đó là gì? Nếu cậu có suy luận riêng thì tôi muốn cậu nói với tôi. Hay là cậu chỉ không muốn nghĩ rằng người bạn cũ của mình là thủ phạm?
Yugawa đứng dậy, quay lưng về phía Kusanagi.
- Yugawa! – Kusanagi gọi theo.
- Điều không muốn tin lại là sự thật. – Yugawa nói. – Tôi từng nói với cậu rồi, Ishigami là người coi trọng tính logic. Tình cảm chỉ đứng thứ hai thôi. Chỉ cần thấy cách giải quyết nào đó có hiệu quả thì anh ấy sẽ làm bất cứ điều gì và làm đến cùng. Nhưng dù vậy, giết người… lại còn giết một người chẳng liên quan gì đến mình… thì đúng là không thể ngờ được.
- Hóa ra căn cứ chỉ có vậy thôi à?
Ngay lập tức Yugawa quay lại nhìn chằm chằm vào Kusanagi. Nhưng đó không phải là ánh nhìn giận dữ mà nó chứa đầy buồn khổ.
- Có những chuyện dù không muốn tin nhưng vẫn buộc phải chấp nhận. Tôi biết vậy.
- Vậy mà cậu vẫn cho rằng Ishigami vô tội?
Khuôn mặt Yugawa hơi nhăn lại, anh khẽ lắc đầu.
- Tôi không nói thế.
- Tôi hiểu điều cậu muốn nói. Cậu muốn nói người giết Togashi chính là Hanaoka Yasuko còn Ishigami chỉ muốn bảo vệ Hanaoka? Nhưng chúng tôi càng điều tra thì càng thấy khả năng đó rất thấp. Có nhiều chứng cứ cho thấy Ishigami đã đeo bám Hanaoka. Cho dù là để bảo vệ Hanaoka đi nữa thì cũng không thể ngụy trang đến mức ấy. Hơn nữa trên đời này liệu ai có thể đứng ra nhận thay tội giết người không? Trong khi thực tế Hanaoka chẳng phải là vợ hay người thân gì của Ishigami. Người yêu cũng không phải nữa. Kể cả muốn bảo vệ Hanaoka và giúp Hanaoka giấu tội đi nữa nhưng nếu mọi việc không suôn sẻ thì anh ấy sẽ từ bỏ. Con người là thế mà.
Yugawa mở to mắt như thể phát hiện ra điều gì.
- Từ bỏ khi mọi việc không suôn sẻ, con người là thế. Bảo vệ đến cùng là nhiệm vụ khó khăn nhất… - Yugawa thì thầm, đưa mắt nhìn xa xăm. – Ishigawa cũng vậy. Bản thân anh ấy hiểu rõ việc đó. Vì vậy mà…
- Sao cơ?
- Không. – Yugawa lắc đầu. – Không có gì.
- Tôi buộc phải nghĩ rằng Ishigami là thủ phạm. Nếu không có sự thật mới nào thì không thể thay đổi cách điều tra được.
Yugawa không trả lời. Anh đưa tay xoa mặt và thở dài.
- Anh ấy… hay anh ấy chọn cách sống trong tù.
- Nếu như giết người thì điều đó là đương nhiên.
- Ừ… - Yugawa gục xuống, bất động. Anh gục xuống như thế một lúc. – Xin lỗi, hôm nay cậu về được không? Tôi hơi mệt.
Trông Yugawa rất lạ. Kusanagi muốn hỏi xem thế nào nhưng anh im lặng đứng dậy. Có vẻ như Yugawa đang phải gắng sức rất nhiều.
Kusanagi rời khỏi phòng nghiên cứu số 13. Khi anh đi ra ngoài hành lang tối mờ thì thấy một thanh niên đi lên cầu thang. Anh biết cậu thanh niên dáng gầy có khuôn mặt hơi căng thẳng này. Cậu ta là sinh viên cao học của Yugawa, tên là Tokiwa. Lần Kusanagi đến phòng nghiên cứu mà không gặp được Yugawa, chính cậu ta đã nói cho Kusanagi biết nơi Yugawa tới là Shinozaki.
Tokiwa có vẻ cũng nhận ra Kusanagi, cậu khẽ cúi chào và đi tiếp.
- À này… - Kusanagi lên tiếng. Anh mỉm cười với Tokiwa khi cậu ta bối rối quay lại.
- Tôi có chút việc muốn hỏi. Cậu rảnh không?
Tokiwa nhìn đồng hồ đeo tay rồi trả lời một chút thôi thì được. Hai người rời khỏi tòa nhà có phòng nghiên cứu vật lý và vào nhà ăn mà sinh viên ngành tự nhiên hay tới. Hai người mua cà phê ở máy tự động rồi vào bàn ngồi đối diện nhau.
- Cà phê này ngon hơn nhiều thứ cà phê hòa tan ở phòng nghiên cứu của các cậu. – Kusanagi nói sau khi nhấp một ngụm cà phê trong chiếc cốc giấy. Anh nói vậy để xoa dịu tâm lý cậu sinh viên. Tokiwa cười nhưng trông cậu ta vẫn hơi căng thẳng. Kusanagi định nói mấy chuyện linh tinh nhưng nghĩ làm thế cũng thừa nên anh quyết định vào đề luôn.
- Tôi muốn hỏi cậu về phó giáo sư Yugawa. – Kusanagi nói. – Không biết gần đây anh ấy có gì thay đổi không nhỉ.
Tokiwa tỏ ra bối rối. Kusanagi thấy cách hỏi của mình có vẻ không được khéo lắm.
- Anh ấy có tìm hiểu cái gì hoặc đi đâu đó vì chuyện chẳng liên quan đến công việc không?
Tokiwa cúi đầu, có vẻ như cậu ta đang tập trung suy nghĩ.
Kusanagi cười.
- Tất nhiên không phải anh ấy có liên quan đến vụ án nào đâu. Hơi khó giải thích một chút nhưng tôi cảm thấy là Yugawa đang giấu tôi điều gì đó. Chắc cậu cũng biết là anh ấy rất bướng bỉnh.
Không biết lời giải thích này tác động tới cậu sinh viên được đến đâu nhưng nét mặt cậu ta hơi thay đổi. Tokiwa gật đầu. Có lẽ cậu ta tán thành rằng Yugawa rất “bướng bỉnh” như Kusanagi vừa nói.
- Em không biết là thầy ấy tìm gì nhưng mấy hôm trước thầy có gọi điện sang thư viện. – Tokiwa nói.
- Thư viện? Của trường á?
- Thầy hỏi thư viện là có báo không?
- Báo? Thư viện thì phải có báo chứ.
- Thì đúng là thế nhưng thầy Yugawa muốn hỏi xem họ có giữ lại báo cũ không.
- Báo cũ à?
- Nhưng cũng không phải là báo cũ lắm đâu. Thầy hỏi là có thể mượn ngay toàn bộ báo của tháng này không.
- Cả tháng này à? Sao thế nhỉ? Không biết anh ấy có được đọc hết không.
- Em nghĩ là thư viện có giữ vì sau đó thầy đến thư viện luôn.
Kusanagi gật đầu cảm ơn Tokiwa. Anh cầm cốc cà phê còn gần một nửa rồi đứng lên.
Thư viện của trường Đại học Teito là một tòa nhà nhỏ ba tầng. Hồi sinh viên, Kusanagi chỉ mới đến thư viện này hai hay ba lần gì đó. Vì vậy anh cũng không biết là thư viện có được sửa sang gì hay không. Thư viện trông còn rất mới.
Anh đi vào bên trong. Có một nhân viên ở bàn mượn sách nên anh hỏi luôn về việc phó giáo sư Yugawa tới mượn báo. Cô nhân viên tỏ vẻ nghi ngờ.
Kusanagi đành phải rút thẻ cảnh sát ra.
- Không có chuyện gì với thầy Yugawa đâu. Tôi chỉ muốn biết anh ấy đã mượn gì để đọc thôi. – Anh biết cách đặt câu hỏi của mình không được bình thường nhưng lúc đó anh chẳng nghĩ ra lời nào khác cả.
- Thầy ấy nói là muốn đọc các bài báo trong tháng Ba. – Cô nhân viên thận trọng trả lời.
- Bài báo gì trong tháng Ba cơ?
- À, cái đó thì… - Nói xong cô nhân viên khẽ há miệng như thể chợt nhớ ra điều gì. – Anh ấy bảo chỉ cần các bài báo về xã hội thôi.
- Xã hội? Thế các tờ báo đó ở đâu?
- Ở đằng này. – Cô nhân viên dẫn Kusanagi tới nơi có mấy giá sách mỏng. Trên giá có các chồng báo được xếp lên nhau. – Mỗi chồng là báo của mười ngày. – Cô nói.
- Đây chỉ là báo của tháng trước thôi. Chúng tôi bỏ hết những báo cũ hơn đi rồi. Trước đây chúng tôi có giữ lại nhưng bây giờ có thể đọc được trên Internet nên chúng tôi bỏ hết đi.
- Anh Yugawa nói là chỉ cần báo trong một tháng thôi nhỉ.
- Vâng, từ mồng mười tháng Ba trở đi.
- Mồng mười tháng Ba?
- Vâng, đúng là thầy ấy nói thế.
- Cho tôi xem chút nhé.
- Vâng, khi nào xong thì gọi tôi.
Chị nhân viên vừa quay đi, Kusanagi vội kéo mấy chồng báo xuống, đặt lên chiếc bàn bên cạnh. Anh bắt đầu xem mục xã hội của ngày mồng mười tháng Ba.
Chẳng cần nói cũng biết ngày mồng mười tháng Ba là ngày Togashi Shinji bị giết. Chắc Yugawa đến thư viện để tìm hiểu về vụ đó. Nhưng anh ấy muốn xác nhận điều gì từ báo chí đây?
Kusanagi tìm các bài báo liên quan đến vụ án. Vụ án được nhắc đến lần đầu tiên trên báo ra vào buổi chiều ngày mười một tháng Ba. Sau đó, báo ra buổi sáng ngày mười ba đăng về việc tìm ra tung tích cái xác. Tuy nhiên đó là tin cuối cùng. Tin tiếp theo là tin về việc Ishigami ra đầu thú.
Yugawa quan tâm đến điều gì ở các bài báo này?
Để chắc ăn, Kusanagi đọc lại nhiều lần mấy bài báo này. Tất cả đều không có nội dung gì quan trọng. Nếu muốn có thể thu được nhiều thông tin về vụ án từ Kusanagi hơn là từ những bài báo này. Yugawa đâu cần phải đọc lại báo.
Kusanagi ngồi khoanh tay nhìn mấy tờ báo. Không thể ngờ một người đàn ông như Yugawa lại phải nhờ vào mấy bài báo để tìm hiểu vụ việc. Bây giờ gần như ngày nào cũng có vụ giết người, nếu như không có tiến triển gì lớn thì ít có tờ báo nào đăng mãi tin về một vụ. Ngay cả vụ Tagashi bị giết cũng chẳng có gì là hiếm. Yugawa chắc chắn biết rõ điều đó.
Nhưng Yugawa không phải là người làm việc gì mà không có mục đích. Tuy có nói với Yugawa rằng thủ phạm chỉ có thể là Ishigami nhưng trong lòng Kusanagi vẫn có cảm giác không thể khẳng định chắc chắn điều đó. Anh không thể vứt bỏ cảm giác bất an rằng cảnh sát các anh đang đi sai đường. Anh có cảm tưởng Yugawa biết bọn anh sai chỗ nào. Nhà vật lý đó đã nhiều lần giúp cảnh sát điều tra. Chắc lần này cậu ấy cũng có những lời khuyên bổ ích cho anh. Nếu có thì tại sao cậu ấy lại không nói cho mình biết? Kusanagi dọn dẹp đống báo và gọi cô nhân viên ban nãy.
- Có giúp gì được anh không? – Cô nhân viên lo lắng hỏi.
- Cũng tàm tạm. – Kusanagi nói lấp lửng.
Anh định đi về luôn thì cô nhân viên bảo: “Thầy Yugawa còn tìm cả báo địa phương nữa.”
- Sao cơ? – Kusanagi ngoảng lại. – Báo địa phương?
- Vâng. Anh ấy hỏi có báo của tỉnh Chiba hay Saitama(1)(1. Chiba và Saitama là hai tỉnh nằm cạnh Tokyo) không. Tôi bảo là không có.
- Anh ấy còn hỏi gì nữa không?
- Không, chỉ thế thôi ạ.
- Chiba với Saitama à?
Kusanagi rời thư viện với tâm trạng không được thoải mái lắm. Anh không hiểu Yugawa đang nghĩ gì. Tại sao lại cần báo địa phương? Hay việc anh ấy tìm báo chẳng liên quan gì tới vụ việc mà chỉ là do Kusanagi nghĩ thế thôi.
Kusanagi cứ mải mê nghĩ suốt trên đường đi ra chỗ đỗ xe. Hôm nay anh đến đây bằng ô tô.
Anh vào trong xe, đang định nổ máy thì thấy Yugawa đi ra từ tòa nhà đối diện. Yugawa không mặc áo blouse trắng mà khoác chiếc áo khoác màu xanh đậm. Yugawa hoàn toàn không để ý đến xung quanh, đi thẳng ra cổng trường, nét mặt như thể đang tập trung suy nghĩ.
Kusanagi nổ máy sau khi thấy Yugawa đi ra khỏi cổng rồi rẽ trái. Yugawa bắt một chiếc taxi. Khi chiếc taxi chuyển bánh cũng là lúc Kusanagi phóng x era đến mặt đường.
Yugawa chưa lập gia đình nên phần lớn thời gian anh ở trường. Anh bảo ở nhà chẳng có việc gì làm. Đọc sách hay chơi thể thao thì ở trường tiện hơn. Anh còn bảo ăn luôn ở trường cũng tiện hơn. Kusanagi nhìn đồng hồ. Mới gần năm giờ. Yugawa thường không về nhà vào giờ này. Vừa đi theo sau, Kusanagi vừa ghi nhớ số xe và tên hãng taxi. Ngộ nhỡ bị mất dấu giữa đường thì sau còn hỏi lại được.
Chiếc taxi đi về phía Đông. Đường hơi đông. Thỉnh thoảng có xe chen ngang vào giữa xe Kusanagi và chiếc taxi nhưng rất may là anh không bị mất dấu ở những đoạn đèn đỏ. Chiếc taxi đi qua cầu Nihonbashi. Nó dừng lại ở một nơi gần chỗ rẽ sang sông Sumida, trước cầu Shin-ohashi. Cách đó không xa là khu nhà của Ishigami và Yasuko.
Kusanagi tạt xe vào lề đường, quan sát tình hình. Yugawa đi xuống những bậc thang bên cạnh cầu Shin-ohashi. Có vẻ như anh không đi về phía nhà Ishigami.
Kusanagi đưa mắt tìm chỗ đỗ xe. Rất may là trước cột đồng hồ đỗ xe còn trống. Anh đỗ xe vào đó rồi vội vàng đuổi theo Yugawa.
Yugawa đang chậm rãi đi xuôi xuống bờ sông Sumida. Anh đi rất chậm, như thể đang đi dạo chứ không phải có việc. Thỉnh thoảng anh lại nhìn những người vô gia cư. Tuy vậy anh vẫn đi mà không hề dừng lại. Chỉ khi đi qua hết dây lều bạt của những người vô gia cư Yugawa mới dừng lại. Anh chống khuỷu tay vào hàng rào xây sát bờ sông, rồi bất ngờ anh ngoảnh lại phía Kusanagi.
Kusanagi hơi sững người lại. Yugawa chẳng tỏ vẻ gì là ngạc nhiên. Thậm chí anh còn khẽ mỉm cười. Có vẻ anh đã biết mình bị bám theo từ trước rồi.
Kusanagi sải bước tiến về phía Yugawa: “Cậu biết rồi à?”
- Vì xe của cậu rất nổi bật mà. – Yugawa nói. – Giờ làm gì còn mấy ai đi cái loại Skyline cổ đó nữa.
- Cậu biết bị đi theo nên dừng ở đây hay đây là nơi cậu định đến từ đầu?
- Nói là phải cũng được mà không phải cũng được. Tôi định đi tiếp lên phía trên cơ. Nhưng khi nhận r axe của cậu thì tôi quyết định thay đổi một chút. Tôi muốn dẫn cậu đến đây.
- Để làm gì? – Kusanagi đưa mắt nhìn quanh.
- Lần cuối cùng tôi nói chuyện với Ishigami là ở chỗ này. Khi đó tôi nói với anh ấy là trên đời này không có bánh xe nào là vô dụng, việc một chiếc bánh xe được sử dụng thế nào là do chính bánh xe đó quyết định.
- Bánh xe?
- Sau đấy tôi nói thẳng với anh ấy mấy điểm nghi ngờ của tôi về vụ án. Anh ấy không tỏ thái độ gì nhưng sau khi gặp tôi, anh ấy đã tìm ra câu trả lời. Đó là ra đầu thú.
- Nghĩa là nghe cậu nói xong, anh ấy tỉnh ngộ và quyết định ra đầu thú?
- Tỉnh ngộ à… Về mặt nào đấy thì có thể coi là tỉnh ngộ nhưng có lẽ anh ấy đã tung ra con át chủ bài. Có vẻ anh ấy đã chuẩn bị rất cẩn thận cho con bài này.
- Cậu đã nói chuyện gì với Ishigami?
- Tôi đã nói rồi. Chuyện về những chiếc bánh xe.
- Cậu còn nói cả những điểm nghi ngờ của cậu nữa. Tôi đang hỏi cái đó.
Yugawa cười. Nụ cười của anh phảng phất buồn. Anh khẽ lắc đầu.
- Cái đó thì sao cũng được.
- Sao cũng được?
- Chuyện quan trọng là chuyện về bánh xe kìa. Anh ấy nghe và quyết định ra đầu thú.
Kusanagi lớn tiếng thở dài.
- Cậu kiểm tra báo ở thư viện đúng không? Để làm gì thế?
- Tokiwa bảo cậu thế à? Có vẻ như cậu bắt đầu điều tra cả hành động của tôi rồi nhỉ.
- Tôi không muốn làm vậy đâu nhưng vì cậu chẳng kể gì với tôi cả.
- Tôi không khó chịu đâu. Đó là công việc của cậu, cậu điều tra gì về tôi cũng được.
Kusanagi nhìn Yugawa rồi cúi đầu cầu xin:
- Tôi xin cậu đấy, Yugawa. Cậu đừng có nói lấp lửng thế nữa. Chắc chắn cậu biết điều gì đó. Nói cho tôi biết đi. Ishigami không phải là thủ phạm à? Nếu thế thì việc anh ấy nhận tội là không công bằng. Cậu không muốn người bạn cũ của mình phạm tội giết người đấy chứ.
- Cậu ngẩng mặt lên đi.
Kusanagi ngẩng lên nhìn Yugawa. Anh giật mình. Gương mặt nhà vật lý nhăn nhó như tỏ vẻ đau khổ. Yugawa đặt tay lên trán, nhắm nghiền mắt lại.
- Tất nhiên tôi không hề muốn anh ấy là kẻ giết người. Nhưng chẳng thể làm được gì nữa rồi. Tại sao lại thế chứ…
- Sao cậu lại khổ sở thế? Sao cậu không nói thật với tôi? Tôi có phải là bạn cậu không?
Yugawa mở mắt, vẻ mặt vô cùng buồn bã:
- Cậu là bạn, nhưng đồng thời cũng là điều tra viên.
Kusanagi không nói được lời nào. Lần đầu tiên anh cảm thấy có bức tường ngăn cách với người bạn lâu năm này. Thậm chí anh còn không thể hỏi người bạn chưa bao giờ tỏ ra khổ sở như thế kia rằng tại sao lại thế. Vì anh là điều tra viên.
- Bây giờ tôi sẽ đến chỗ Hanaoka Yasuko. – Yugawa nói. – Cậu đi với tôi nhé.
- Tôi đi được không?
- Không sao. Nhưng xin cậu đừng nói gì.
- … Được.
Yugawa quay người lại và bước đi. Kusanagi đi theo sau. Có vẻ như nơi Yugawa định đến ban đầu là quán Mỹ Nhân. Kusanagi rất muốn hỏi ngay là Yugawa định nói chuyện gì với Hanaoka Yasuko nhưng an him lặng đi tiếp. Yugawa lên cầu thang ở trước cầu Kyobashi và đợi Kusanagi đi tới.
- Kia là tòa nhà văn phòng. – Yugawa chỉ vào tòa nhà bên cạnh. – Lối vào có cửa kính. Cậu thấy không?
Kusanagi nhìn theo hướng Yugawa chỉ. Trên cửa là hình ảnh của anh và Yugawa.
- Có. Sao cơ?
- Lần gặp Ishigami ngay sau khi xảy ra vụ án, hai chúng tôi cũng nhìn vào cửa kính như thế này. Thật ra lúc đó tôi hoàn toàn không để ý. Ishigami nói tôi mới nhận ra. Cho đến lúc đó, tôi không hề nghĩ là anh ấy có liên quan tới vụ án. Thậm chí tôi còn cảm thấy vui mừng vì gặp lại được một đối thủ hợp cạ sau bao nhiêu năm trời.
- Cậu bắt đầu thấy nghi ngờ khi nhìn hình ảnh anh ấy trong gương à?
- Anh ấy đã nói thế này: “Trông cậu vẫn còn trẻ nhỉ. Khác hẳn với tôi. Đầu cậu vẫn còn bao nhiêu tóc.” Anh ấy tỏ vẻ lo lắng về mái tóc của mình. Điều đó khiến tôi ngạc nhiên. Ishigami là người không bao giờ quan tâm đến vẻ bề ngoài. Từ xưa anh ấy đã cho rằng giá trị con người không đo bằng mấy thứ như vậy. Tóc của anh ấy đúng là thưa thật. Anh ấy than vãn là quá muộn rồi, chẳng thể làm gì được nữa. Vì thế mà tôi phát hiện ra anh ấy đang ở trong tình thế bắt buộc phải quan tâm tới vẻ bề ngoài. Nghĩa là anh ấy đang yêu. Sao tự nhiên anh ấy lại nói ra điều đó ở đây? Sao đột nhiên anh ấy lại chú ý tới vẻ bề ngoài?
Kusanagi hiểu điều Yugawa muốn nói:
- Vì anh ấy sắp gặp người mình yêu?
Yugawa gật đầu.
- Tôi cũng nghĩ vậy và đoán không biết người phụ nữ trong tim anh ấy có phải là người phụ nữ làm ở quán cơm hộp, sống ở nhà bên cạnh và có chồng cũ mới bị giết hay không. Nghĩ thế, trong tôi bỗng nảy ra một câu hỏi lớn. Đó là quan điểm của anh ấy đối với vụ án. Đương nhiên, mặc dù rất băn khoăn về điều này, nhưng tôi quyết định làm kẻ đứng ngoài quan sát. Việc anh ấy đang yêu có lẽ chỉ là do tôi nghĩ quá lên chăng? Vì vậy, tôi lại đến gặp anh ấy và cùng anh ấy đi tới quán cơm hộp. Tôi muốn xem có thể biết thêm được điều gì qua thái độ của anh ấy không. Đúng lần ấy, một nhân vật không ngờ xuất hiện. Đó là một người đàn ông quen biết với Hanaoka Yasuko.
- Kudo. – Kusanagi nói. – Anh ta đang đi lại với Yasuko.
- Có vẻ thế. Tôi để ý gương mặt của Ishigami khi thấy cảnh cái người tên là Kudo đó nói chuyện với Yasuko. – Yugawa chau mày và lắc đầu. – Nhìn gương mặt ấy, tôi có thể chắc chắn người Ishigami yêu là Yasuko. Vẻ ghen tuông hiện ra trên mặt anh ấy.
- Nhưng nếu thế thì lại nảy sinh nghi ngờ khác.
- Đúng vậy. Chỉ có một cách giải thích cho sự mâu thuẫn này.
- Ishigami dính líu đến vụ án. Cậu bắt đầu nghi ngờ Ishigami từ khi ấy? – Kusanagi lại nhìn vào cửa kính. – Cậu giỏi thật đấy! Nghĩa là Ishigami từ bỏ cả mạng sống của mình chỉ vì một vết thương lòng nhỏ như thế?
- Tính cách mạnh mẽ của anh ấy dù bao nhiêu năm đã trôi qua vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi. Nếu không thì tôi cũng không phát hiện ra được.
- Dù thế nào thì anh ấy cũng gặp xui xẻo rồi. – Nói xong Kusanagi đi ra phía đường cái. Khi nhận ra Yugawa không đi theo, anh đứng lại: “Cậu không tới quán Mỹ Nhân à?”
Yugawa cúi đầu tiến lại gần Kusanagi.
- Tôi muốn nhờ cậu một việc mà tôi biết là rất khó với cậu. Không biết có được không?
Kusanagi cười: “Còn tùy xem việc đó thế nào đã.”
- Cậu có thể nghe tôi nói với tư cách là một người bạn không? Có thể vứt nghĩa vụ là một điều tra viên đi không?
- Chuyện gì cơ?
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu trước. Nhưng là nói với một người bạn chứ không phải nói với một điều tra viên. Những chuyện tôi nói với cậu, tôi muốn cậu không nói với bất kỳ ai. Kể cả sếp cậu, bạn cậu, và gia đình nữa. Cậu hứa chứ? – Đôi mắt sau cặp kính của Yugawa tỏ vẻ khẩn cầu. Có thể thấy anh đang ở trong tình thế buộc phải cần đến quyết định cuối cùng.
Kusanagi muốn nói là tùy xem nội dung thế nào nhưng những lời đó nghẹn lại trong họng anh. Anh mà nói ra điều ấy thì từ giờ trở đi sẽ không được người này coi là bạn nữa.
- Được. Tôi hứa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.