Chương 26
Phạm Kiều Trang
16/09/2022
Nhìn thấy mẹ tôi, vẻ mặt Phong ngay lập tức tái nhợt,
thậm chí lần đầu tiên tôi còn thấy anh hoảng hốt đến mức sống lưng run
lên, vô thức lùi về phía sau mấy bước.
Những người xung quanh nhìn thấy thái độ khác lạ của
Phong lẫn mẹ tôi thế này thì ai cũng ngẩn ra, ngay cả tôi cũng cuống đến nỗi rối tinh rối mù nên ngơ ngác hỏi:
– Mẹ… mẹ biết anh ấy à?
– Phong là…
Mẹ tôi còn chưa nói hết câu, anh đã lạnh lùng ngắt lời:
– Tôi không quen bà ấy.
– Phong…
Anh không thèm điếm xỉa đến mẹ tôi mà chỉ quay sang nhìn tôi nói:
– Anh có việc bận, mọi người cứ ăn đi, không cần đợi anh.
Dứt lời, anh lập tức lấy chìa khóa rồi mở cửa đi ra
ngoài, thậm chí không thèm nghe tôi nói, cũng chẳng buồn ngoái đầu lại
nhìn tôi.
Tôi không biết tại sao gặp mẹ tôi xong thái độ của anh
lại đột ngột thay đổi như thế, nhưng linh cảm nói cho tôi biết, chắc
chắn giữa mẹ tôi và anh có vấn đề gì đó. Mới vài phút trước thôi Phong
vẫn còn rất dịu dàng với tôi, anh còn hỏi bao giờ thì mẹ tôi đến, nếu
không phải có chuyện, chắc chắn anh sẽ không bao giờ bỏ lại tôi một
mình, nhất là trong ngày sinh nhật như thế này.
Nhưng là chuyện gì mới được chứ?
Trong lòng tôi thoáng qua một suy nghĩ rất đ.iê.n rồ,
nhưng vì quá sợ hãi nên tôi ngay lập tức gạt đi. Tôi kéo tay mẹ, sốt
ruột hỏi:
– Mẹ, có chuyện gì thế? Mẹ quen anh ấy à?
– À… mẹ…
– Mẹ nói con xem nào.
Mẹ tôi cứ ấp a ấp úng không chịu trả lời, chị Hoa đứng bên cạnh cũng bảo:
– Phong là bạn trai của Giang đấy, cô nói gì đi chứ. Cô không nói lỡ hai người ấy khúc mắc thì biết giải quyết thế nào?
– Cái gì cơ?
– Gì là sao ạ?
– Cháu nói bạn trai của Giang là ai cơ?
– Là anh Phong đấy đấy ạ.
Ánh mắt mẹ tôi hiện rõ vẻ thảng thốt tột độ, bà hốt
hoảng quay sang nhìn tôi, chẳng biết có phải đã trông thấy dấu hôn đỏ
thẫm trên cổ tôi hay không mà bà cứ nhìn mãi, nhìn mãi. Gương mặt càng
lúc càng sợ hãi đến thất thần.
Một lát sau, mẹ tôi mới lắp bắp nói:
– Nhà bạn mà con nói… là nhà Phong hả con?
Tôi nhíu mày rất chặt, bình thường sẽ tìm cách chối
ngay, nhưng hôm nay tôi biết có chuyện gì đó không ổn nên quyết định nói thật:
– Vâng. Con ở đây.
– Trời ơi…
Mẹ tôi chỉ kịp thốt ra đúng hai từ rồi ngã xuống ngất
xỉu, mấy người bọn tôi kinh hãi lao đến, nhưng lay thế nào bà cũng không tỉnh, ngược lại, cơ thể càng lúc càng co quắp như con tôm. Cuối cùng
tôi sợ quá nên đành cúi xuống xốc vai bà lên, định cõng mẹ chạy đến bệnh viện.
Mỗi tội, còn chưa kịp đặt bà lên lưng thì Khánh đã làm
việc đó trước. Trong lúc tôi với chị Hoa còn đang chưa kịp định hình ra
chuyện gì thì anh ta đã cõng xong mẹ tôi:
– Để tôi cõng, cô mở cửa đi.
– Ơ… vâng.
Hôm đó, đường đông mà anh ta vẫn phóng xe lao như bay
đến bệnh viện, lúc tới nơi, các bác sĩ cấp cứu cho mẹ tôi xong mới vuốt
mồ hôi trên trán nói:
– May mà đến kịp nhé. Chậm 3 phút nữa thôi là không cứu được nữa rồi.
– Vâng, cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ ạ. Mẹ cháu thế nào rồi hả bác sĩ?
– Tăng huyết áp kịch phát. Nhưng may là chưa có mạch máu nào bị vỡ, bây giờ tạm thời cứ nằm viện theo dõi và chờ hồi phục thôi.
Bệnh nhân tăng huyết áp thế này xong rất mệt, người nhà tránh làm kích
động tinh thần bệnh nhân, cũng tránh làm ồn, để bệnh nhân nghỉ ngơi.
– Vâng ạ.
Vì cần yên tĩnh nghỉ ngơi nên mẹ tôi được chuyển đến một phòng bệnh riêng ngay sau đó. Sau đợt tăng huyết áp, bà mệt nên cứ ngủ
mê mệt, tôi cũng không dám làm ồn, chỉ loay hoay chèn chăn gối rồi kiểm
tra kim truyền cẩn thận cho mẹ rồi mới đi ra ngoài.
Chị Hoa vẫn đang lang thang ở hành lang, vừa thấy bóng tôi đã vội vàng chạy lại:
– Sao rồi? Mẹ mày ngủ rồi à?
– Vâng, ngủ rồi. Ngại quá, hôm nay mời chị đến nhà mà chưa ăn được gì. Thôi đợi hôm khác em bù nhé.
– Ăn uống quan trọng gì, ăn lúc nào chẳng được. Tao chứ
ai đâu mà mày khách sáo. Mẹ mày không sao là được rồi, khiếp thật, lúc
nãy người bà ấy cứ co cứng lại, tao cứ sợ bị sao rồi cơ.
– Vâng. Chắc giờ đến tuổi già rồi nên huyết áp cao.
Tôi định nói thêm câu “Không chịu được kích động”, nhưng lời nói cứ vướng mãi trong miệng, không thốt ra tiếng được. Chị Hoa có
lẽ cũng hiểu được những mâu thuẫn trong lòng tôi, cho nên đành nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi an ủi:
– Nãy giờ đã gọi điện thông báo cho anh Phong chưa?
– Chưa chị ạ. Nãy giờ cuống quá nên em không gọi điện. Với cả … thái độ anh ấy hôm nay lạ lắm.
– Mày có nghĩ mẹ mày với ông Phong quen nhau không?
Tôi lặng lẽ hít sâu vào một hơi, bởi vì phải gồng lên các khớp tay cứng lại:
– Em cũng không biết.
– Trước khi mẹ mày đến, ông Phong vẫn vui vẻ, mà thấy mẹ mày cái thì thay đổi 180 độ ngay. Mà ngay cả mẹ mày cũng thế. Tao nghĩ
mày nên tìm hiểu xem như thế nào. Giờ mẹ mày thế này không hỏi được,
nhưng ông Phong không sao thì cũng nên nói với nhau rõ ràng xem đầu đuôi như thế nào.
– Vâng, em biết rồi.
– Thôi đừng suy nghĩ nữa, đợi hai hôm nữa mẹ mày khỏe lại rồi tổ chức sinh nhật bù. Lần sau ra quán ăn lẩu nhé?
– Vâng.
Hôm ấy, chị Hoa cứ đòi ở lại chăm mẹ cùng tôi, nhưng
phòng bệnh không cho quá nhiều người vào, với cả ngày mai chị ấy còn
phải đi làm sớm nữa nên tôi phải từ chối mãi, nói đến rát cả lưỡi thì bà ấy mới chịu đi về.
Trước lúc bà ấy đi khỏi, cứ nhắc đi nhắc lại chuyện tôi
nên liên lạc với Phong xem tình hình ra sao, còn bảo giờ tôi với Phong
chỉ được ở bên cạnh nhau mấy ngày nữa thôi, đừng phí hoài thời gian vì
những chuyện vớ vẩn, có gì thì cứ thẳng thắn nói với nhau rồi chia tay
cho nhẹ lòng.
Thực ra tôi cũng muốn thế, tôi không muốn phí phạm những ngày ít ỏi còn lại bên anh, nhưng mà cứ nghĩ đến thái độ kỳ lạ của
Phong hôm nay, tự nhiên trong lòng tôi lại xuất hiện một nỗi sợ hãi
không tên, cảm giác bất an mơ hồ khiến tinh thần tôi trở nên chênh vênh
chưa từng có.
Mặc dù không rõ mối quan hệ giữa Phong và mẹ tôi là gì,
nhưng tôi chắc chắn hai người có quen nhau, còn quen nhau đến thế nào và tại sao lại quen thì tôi không muốn nghĩ, mà nói thật là không dám
nghĩ.
Cuối cùng, tôi không đủ dũng khí để gọi điện cho Phong mà chỉ đành nhắn tin:
– Anh đã về nhà chưa?
Tin nhắn gửi đi, rất lâu sau cũng không có hồi đáp. Tôi
chờ 5 phút, 10 phút, rồi đến 30 phút không thấy động tĩnh gì mới vào
Zalo. Rõ ràng nick anh đang online mà anh lại không trả lời tôi.
Như thế nghĩa là sao vậy?
Lòng tôi bất giác trở nên nặng nề hơn, muốn chạy về nhà
để tìm anh, nhưng lại chẳng thể bỏ mẹ một mình ở đây được, thế nên sau
cùng chỉ có thể gửi thêm một tin nhắn:
– Tối nay em ở với mẹ anh nhé, ngày mai em về. Anh về sớm ngủ sớm đi, đừng làm việc khuya quá.
Vẫn không có tin nhắn đáp trả. Tôi cứ tự an ủi mình rằng chắc Phong đang bận thôi, tý nữa anh sẽ trả lời tôi hoặc gọi điện thoại cho tôi, hôm nay là sinh nhật tôi cơ mà, sao mà anh bỏ tôi một mình
được.
Thế nhưng, tôi thấp thỏm chờ rất lâu, rất lâu, qua 12h
đêm rồi lại đến 2h sáng, cho tới tận khi bầu trời bên ngoài bắt đầu xuất hiện mấy tia nắng ấm áp của ngày mới vẫn không thấy Phong gọi điện cho
tôi.
Mẹ tôi mở mắt, thấy tôi cứ cầm điện thoại mãi không buông mới thều thào gọi:
– Giang…
Tôi giật mình, vội vàng ngồi thẳng dậy hỏi mẹ:
– Mẹ sao rồi? Có mệt lắm không? Có đói không?
Bà không trả lời mà chỉ nhìn tôi, càng nhìn thì hốc mắt
lại càng đỏ hoe, cuối cùng mấy giọt nước mắt không kìm được, lặng lẽ
chảy ra:
– Giang ơi, mẹ xin lỗi.
– Mẹ mới vừa đỡ, đừng nói những lời như thế nữa. Để con đi mua cháo cho mẹ ăn sáng nhé?
– Mẹ xin lỗi… cả đời này, mẹ có c.hế.t cũng không hết tội. Mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi con.
Bà cứ liên tục xin lỗi thế này thì tôi càng hoảng, nhưng nghĩ đến những lời bác sĩ dặn dò hôm qua, tôi sợ mẹ lại kích động nên
không dám hỏi gì cả.
Tôi vội vã đứng dậy:
– Con ra ngoài mua cháo đây, mẹ cứ nằm yên đây. Con mua
xong về ngay. Bác sĩ bảo mẹ phải nghỉ ngơi nhiều, mẹ đừng xuống giường
đấy nhé.
Nói xong, tôi không chờ mẹ đáp đã vội vã chạy đi, suốt
cả quãng đường ra đến cổng bệnh viện mà tâm trí cứ như để trên mây, đâm
hết vào người này người nọ, thậm chí còn suýt nữa lao thẳng vào một
chiếc xe ô tô đang từ trong bãi đỗ đi ra.
Nghe chủ xe mắng xong, tôi mới có thể tỉnh táo lại đôi
chút, vội vàng xin lỗi rồi xách theo hộp cháo chạy về. Tuy nhiên, khi
vào đến phòng bệnh thì không còn thấy mẹ tôi đâu nữa, giường chiếu trống trơn, chỉ có một chị y tá đang thu lại dây truyền gần đó.
Tôi vội vã đi lại hỏi chị ấy:
– Chị ơi, mẹ em đâu rồi hả chị? Ban nãy mẹ em nằm phòng này mà?
– À… mẹ em nhờ chị nhắn lại với em là mẹ em xuất viện rồi, bảo em cứ về đi.
– Mẹ em đi lâu chưa hả chị?
– Đi được gần 10 phút rồi đấy.
– Vâng, em cảm ơn chị.
Tôi cuống lên đuổi theo mẹ nhưng không còn thấy bóng
dáng bà đâu nữa, gọi điện thoại thì mẹ không nhấc máy, cuối cùng tôi
chẳng còn cách nào nên đành lếch thếch đi về.
Phong không có ở nhà, mà hình như cả đêm qua anh cũng
không quay lại nên tất cả những đồ đạc mà bọn tôi chuẩn bị để nấu lẩu
vẫn còn nguyên, thậm chí chiếc bánh kem mẹ tôi làm rơi cũng vẫn y nguyên ở chỗ cũ. Lúc này, tôi bắt đầu sốt ruột, tôi cảm thấy mọi chuyện càng
lúc càng không kiểm soát được, lòng dạ nóng như lửa đốt nên đành nhắn
tin cho Khánh.
Anh ta thấy tôi hỏi về Phong thì chỉ trả lời một câu:
– Đừng tìm nó nữa, để nó yên tĩnh vài ngày đi.
– Có chuyện gì anh nói cho em biết đi, không ai nói gì
em không biết đã xảy ra chuyện gì cả. Ít nhất cũng nên nói cho em biết
em đã sai gì hay anh ấy đang ở đâu chứ?
– Nó không sao, có cái hợp đồng hơi nan giải nên nó bận
lắm, giờ cũng không ở Hà Nội. Đợi khi nào nó về rồi hai người nói chuyện sau.
Vì sắp hết thời hạn 3 tháng nên tôi với Phong đều rất
quý trọng quãng thời gian ít ỏi bên nhau này, anh nói với tôi, sau sinh
nhật sẽ đưa tôi đi loanh quanh Hà Nội, còn hẹn đến quán cafe chị Hoa làm để thử cafe trứng, thậm chí còn bảo sẽ đưa tôi về thăm nhà một hôm. Thế mà bây giờ anh đột nhiên biến mất khiến tôi không biết phải làm sao cả, tôi không biết phải đi đâu để tìm anh, cũng không rõ làm cách nào để
níu giữ lại những ngày cuối cùng này…
Rút cuộc, tôi phải làm sao bây giờ?
Bởi vì sắp chia tay nên tôi không đến công ty anh làm
nữa, mọi số liệu cũng đã giao lại hết cho chị My. Những ngày vắng anh,
tôi không dám đi đâu mà chỉ quanh quẩn ở nhà đợi anh, còn tranh thủ làm
thêm một cái Dreamcatcher khác thật đẹp để thay cho cái cũ. Chị Hoa lo
cho tôi nên gọi điện đến suốt, nhưng lần nào tôi cũng chỉ nói:
– Em không sao đâu. Hai hôm nữa là hết 3 tháng rồi, chắc ngày mai anh ấy sẽ về thôi mà. Anh ấy hứa ngày cuối sẽ đưa em đi đến
chỗ chị uống cafe trứng rồi.
– Mày có nhắn tin với ông ấy không?
– Em có, nhưng anh Khánh nói anh Phong đang làm hợp đồng gì đó, bận nên chắc không có thời gian nhắn lại.
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, tôi có thể nghe thấy
một tiếng thở dài nặng nề qua tai nghe, nhưng tôi giả vờ như không biết, vẫn cười bảo:
– Hôm nay quán chị ít khách à, rảnh thế?
– Ừ, ít khách lắm.
– Vâng.
– Bữa giờ mẹ mày có gọi không?
– Cũng không chị ạ.
– Giang này, hay là đừng chờ anh Phong nữa. Gặp mặt khó
nói chia tay lắm, hay là mày cứ đi đi. Không tạm biệt thì đỡ lưu luyến.
Cứ im lặng mà đi thôi.
– Không đâu. Em đã hứa với anh ấy rồi, chia tay là phải
ngẩng cao đầu. Nói tạm biệt, chúc nhau hạnh phúc. Tự nhiên im im đi thế
làm sao được. Em phải nhìn anh ấy thêm một lần nữa.
Tôi nghe thấy giọng mình càng lúc càng lạc đi, cổ họng
mặn đắng, đưa tay sờ lên mặt mới thấy mình đã khóc từ bao giờ. Bên kia,
tiếng chị Hoa cũng phảng phất âm thanh nức nở:
– Hay giờ chị đến với mày nhé? Đưa mày đi ăn súp cua được không? Hay là ăn đồ nướng?
– Thôi, em ở nhà chờ anh Phong thôi. Chị cứ làm việc đi. Đến giờ em phải nấu cơm rồi. Em cúp máy nhé.
Không đợi chị Hoa trả lời, tôi đã vội vàng cúp điện
thoại, sau khi tín hiệu đã ngắt, tôi mới gục xuống, ôm lấy đầu gối òa
lên khóc.
Trước đây tôi cứ nghĩ chia tay anh mình sẽ rất đau lòng, nhưng bây giờ mới hiểu, không có đau lòng nhất, chỉ có đau lòng hơn,
quá nhiều chuyện xảy ra khiến hai từ “chia tay” này trở nên khủng khiếp
hơn bao giờ hết. Nó như một con d.a.o cắm ngập trong tim tôi, ngày ngày
chịu đau đớn, chịu chảy máu, nhưng lại không có dũng khí rút ra, bởi vì
nếu tôi rút ra, có lẽ trái tim đã thủng một lỗ rất lớn rồi. Không thể vá lại được nữa, tôi sẽ c.hế.t ngay thôi…
Nhưng tôi mà c.hế.t đi, chắc anh cũng sẽ đau lòng lắm nhỉ?
Ngày hôm ấy, tôi đã khóc đến kiệt quệ, khóc đến mức cổ
họng và phổi như muốn nổ tung ra, cuối cùng vì quá mệt, không còn sức để lết vào giường nữa nên tôi tựa vào tường thiếp đi.
Chẳng biết đã ngủ mê mệt qua bao lâu, chỉ biết đến tận
khi có một bàn tay ấm áp chạm vào người tôi, tôi mới giật mình mở mắt.
Nhìn thấy Phong, tôi có cảm giác như mình vừa sống lại vậy, vội vàng
nhào đến định ôm lấy anh:
– Anh ơi…
Anh lập tức lùi về phía sau mấy bước, né tránh vòng tay
của tôi. Sau mấy ngày, gương mặt của Phong hiện rõ nét tiều tụy mệt mỏi, quầng mắt trũng sâu, tuy nhiên, vẻ lạnh lùng sắc bén thì không hề suy
chuyển.
Anh lạnh nhạt bảo tôi:
– Vào phòng ngủ đi.
– Anh về từ lúc nào? Có đói không? Em nấu cơm rồi, để em đi hâm lại đồ ăn cho anh nhé. Chắc anh đi làm về đói rồi phải không?
Tôi làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì, vội vàng đứng dậy định đi vào bếp. Nhưng vừa bước được mấy bước đã nghe anh nói:
– Không cần dọn cơm đâu, tôi về lấy đồ rồi đi luôn.
Lòng tôi chợt đau nhói, sống mũi lại bắt đầu cay lên,
nhưng tôi vẫn cố kìm nén không khóc, thậm chí còn cố nặn ra một nụ cười
méo xệch:
– Bận mấy thì bận, phải ăn cơm đã chứ. Em nấu xong thật rồi mà, anh ăn đi cho có sức.
– Giang.
– Đợi em một tý, …
– Chúng ta chia tay đi.
Nước mắt tôi lặng lẽ rơi xuống, từng giọt tí tách, rõ
ràng nhẹ đến mức không phát ra tiếng động nhưng chẳng hiểu sao tôi cứ có cảm giác nó nặng đến ngàn cân. Nặng tới mức tôi chẳng thể nào bước tiếp được.
Tôi cười bảo:
– Vẫn còn… hai ngày mà.
– Tôi muốn kết thúc sớm hơn. Vợ tôi không muốn tôi tiếp tục dây dưa với cô nữa.
– À… em hiểu rồi.
– Tôi kết hôn, sẽ dọn đến ở chỗ khác, nhà này cho cô. Coi như phần thưởng vì thời gian vừa rồi cô đã xử lý công việc giúp tôi.
– Em không nhận đâu. Em có tiền rồi, anh cho em nhiều tiền lắm, vẫn còn đây. Anh không cần phải cho em thêm gì đâu.
– Tùy cô.
Anh chỉ hờ hững bỏ lại một câu như vậy rồi đi thẳng vào
phòng ngủ, hình như Phong dọn đồ nên tôi nghe mấy âm thanh lạch cạch bên trong. Lát sau, anh kéo một chiếc va ly to đi ra, không nhìn tôi mà chỉ đi thẳng ra cửa.
Tôi thì sợ sau này vĩnh viễn không bao giờ được gặp anh
nữa, cho nên dù biết sẽ bị từ chối nhưng vẫn muốn níu kéo một lần cuối
cùng:
– Anh đi luôn à?
– Ừ.
– Có thể… ăn cơm với em… thêm một lần nữa không?
Lúc này, Phong mới chậm rãi quay đầu nhìn tôi. Ánh mắt
anh rất lạnh lùng, nhưng không hiểu sao tôi có thể cảm nhận được sự bi
thương và day dứt đến tột cùng từ đôi đồng tử màu đen thẫm ấy. Anh nói:
– Sau này, hãy sống thật tốt.
– Sẽ chứ… em sẽ sống tốt. Anh cứ yên tâm. Hôm nay em đã
nấu cơm xong hết cả rồi, một mình ăn thì buồn lắm, anh ở lại ăn cùng em
đi. Không mất nhiều thời gian của anh đâu, 15 phút thôi mà.
– Xin lỗi.
Tôi không hiểu sao tự nhiên anh lại nói xin lỗi, nhưng
còn chưa kịp đáp lời thì anh đã quay người rời đi. Nhìn bóng lưng rộng
lớn của anh kéo theo chiếc va ly to kia ra khỏi nhà, bỗng dưng tôi có
cảm giác như mình sắp đánh mất đi một thứ quan trọng nhất trong cuộc đời này, lúc ấy, vì không nỡ xa anh, không nỡ chia tay nên tôi giống như
một kẻ đ.iê.n vậy, bất chấp hết luân thường đạo lý chạy theo, túm lấy
anh rồi xô anh vào tường, không đợi anh kịp phản ứng đã xông đến hôn
anh.
Tôi vừa hôn vừa khóc, Phong thì trong thoáng chốc cứng
đơ cả người, ban đầu, anh theo phản xạ mấp máy đáp lại nụ hôn của tôi,
nhưng chỉ đúng một giây sau anh lập tức đẩy tôi ra, còn suýt nữa giơ tay lên tát tôi một tát:
– Cô đ.iê.n rồi à?
– Đúng thế, em đ.iê.n rồi. Anh đánh em đi, anh g.iế.t em đi. Em đ.iê.n rồi.
Cánh tay anh giơ lên không trung rất lâu cũng không hạ
xuống, chỉ có ánh mắt anh hoảng hốt và đau lòng nhìn tôi. Tôi không rõ
có phải do mình khóc nhiều nên hoang tưởng hay không, mà lúc ấy, tôi
thấy viền mắt anh đỏ lên, gân xanh trên trán hằn lên đến cực hạn.
Cuối cùng, Phong thu tay về rồi loạng choạng lùi về phía sau, anh cố tránh thật xa tôi, sau đó vội vàng lau miệng mình, chà mạnh đến mức muốn trầy luôn cả da thịt.
Tôi rơi nước mắt:
– Anh lau cái gì?
– Tránh xa tôi ra. Đừng có động vào tôi.
– Không phải chúng ta từng động vào nhau suốt đó sao? Ở
bên nhau lâu như thế, có chỗ nào trên người nhau là không biết? Tư thế
nào cũng thử hết rồi, thậm chí lúc lên đỉnh anh hay muốn em gọi cái gì,
em đều biết hết, giờ anh bảo đừng động vào là đừng động vào thế nào hả?
Sắc mặt Phong càng lúc càng trắng bệch, anh không dám
nhìn tôi, cũng không đáp lại mà chỉ hoảng hốt tóm lấy va ly rồi xoay
người đi thẳng. Không, bước chân anh nhanh đến mức gần như là bỏ chạy
khỏi tôi mới đúng.
Nhìn thấy anh mất bình tĩnh đến nỗi sống lưng run lên,
ngay cả đi cũng liêu xa liêu xiêu, toàn bộ gai góc trên người tôi đã gần như bị bẻ gãy. Tôi không muốn giày vò anh nữa, cũng không muốn đuổi
theo nữa, chỉ mở to mắt nhìn theo bóng anh cho đến khi thang máy khép
lại mới bật cười, cười một cách cay đắng.
Có lẽ, khi nỗi đau quá lớn, lớn đến mức con người ta
không thể chịu đựng nổi nữa thì suy sụp bật khóc không phải là phương án phát tiết tốt nhất nữa mà là cười. Vừa cười vừa khóc, vật vã như một kẻ đ.iê.n, lúc này đã đau lòng đến độ có thể c.hế.t đi, nhưng số kiếp vẫn
chưa hết nên vẫn phải tồn tại ở nhân thế này, tiếp tục chịu đựng sự hành hạ khủng khiếp của số phận.
Tôi quệt nước mắt, lặng lẽ xoay người đi vào trong nhà,
ban đầu chỉ bó gối ngồi ở ghế sofa thôi. Tôi cứ nghĩ mình cứ thức như
vậy, chờ đến khi mặt trời của ngày mới lên thì mọi nỗi đau sẽ bị xua đi, nhưng càng ngồi lâu trong bóng tối thì tôi lại càng nhận ra, dù ngày
mai mặt trời có lên thì anh cũng sẽ chẳng quay trở về bên tôi nữa. Vĩnh
viễn không quay về bên tôi được nữa.
Vậy thì tôi còn sợ hãi chuyện gì, cố chấp điều chi?
Tôi thở hắt ra một hơi thật dài, sau đó mới lặng lẽ cầm
điện thoại lên, mở mục tin nhắn. Ở đó có rất nhiều tin mẹ tôi đã gửi từ
cách đây mấy ngày trước, kể từ khi bà xuất viện đến giờ vẫn liên tục gửi tin nhắn cho tôi, có điều, vì tôi quá hèn nhát không dám mở ra đọc, tôi không dám đối diện nên mới chần chừ đến tận bây giờ.
Ngón tay tôi kéo lên tin nhắn trên cùng, vì mắt rất nhòe nên phải cố gắng mãi mới có thể đọc được một dòng:
– Giang, mẹ xin lỗi vì đã xuất viện mà không nói cho con biết, nhưng thật sự không biết làm cách nào để đối diện với con cả. Con ơi, mẹ sai quá sai rồi, đời mẹ đã gây ra quá nhiều nghiệp chướng. Mẹ
không dám xin con hay Phong tha thứ, nhưng mẹ muốn cầu xin con một việc, con hãy dừng lại với Phong đi được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.