Phía Trên Cường Phu Ắt Có Dũng Thê
Chương 8
Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu
28/10/2022
Nha hoàn chạy đi gọi phu nhân, bên đây các di nương loạn thành một đoàn, cũng có người can ngăn nhưng phần lớn là giả mù sa mưa.
Tuy nói đều là người một nhà, nhưng bản thân ở chung quá lâu rồi, như mấy bộ phận trên người cánh tay có lúc sẽ đánh tới chân, huống chi là cả một nhà toàn đàn bà.
Nhị di còn ôm hi vọng cứu cánh, nài nỉ Đại nương tử “Con ngăn các nàng lại đi”
Đại di nương đã nhanh tay nhanh chân đem mấy cuộn vải đẹp bà và phu nhân thích dọn thành một đống nhỏ, thấy vẫn còn kha khá bèn gom thêm hai thước nữa.
Lúc này tam di nương đang hăng say xem đánh nhau nhìn lướt qua nàng, rồi vô tình thấy đại di nương thất sắc kêu “Đại tỷ, cuộn màu phấn kia là ta nhìn trúng!”
Tất cả mọi người đang xem náo nhiệt phục hồi tinh thần, nhào qua bàn lớn.
Đại di nương thấy thế không ổn, đặt mông ngồi hẳn trước đống vải, kiều chân bắt chéo, hất cằm: “Ta chọn cả phần phu nhân và ta, ta xem ai dám đoạt!”
Bị chọn trúng mấy thước vải mình thích các di nương ủy khuất mà dậm chân “Đại tỷ, ngươi lại tới nữa.”
Lâm Đại Nương chỉ nhìn thoáng qua, chôn mặt trong ngực nhị di nương, không nỡ nhìn thẳng hiện trường.
Cha nàng có vài phần bản lĩnh ấy chứ, các di nương nhiều năm như vậy cũng chưa sinh hạ một hài tử, ông còn có thể để các bà thành thành thật thật ở hậu viện mà nuôi, nhưng hiện tại tính tình các di nương haiz có phần khó miêu tả.
Giống như Đại di nương thật bá đạo, chỉ cần bà nhìn trúng cái gì đều tóm về, ai dám đoạt bà cũng dám náo cả Lâm Phủ, không dễ chọc.
Cũng may, trong lòng bà ấy có nương, vô luận thích cái gì cái gì tốt cũng tóm về, phải để phu nhân chọn trước dư ra mới tới phần bà.
Lâm phu nhân cũng mắt nhắm mắt mở, Lâm Đại Nương cũng chẳng còn cách nào trị đại di nương.
“Nương tử,” lúc này di nương nhỏ nhất Lâm gia tiến lại đây, cũng mặc kệ lục di nương và thập nhất di nương đang cào mặt nhau rướm máu, hai người hiện tại đang ở một bên vừa khóc vừa đánh, phá lệ xuất sắc, bà hiện tại đang sốt ruột thước vải màu lam bị đại di nương chọn trúng “Đại tỷ muốn lam bố làm chi?”
Bà nhếch lên đôi môi anh đào, tưởng tượng Lâm đại nương là Lâm lão gia mà làm nũng “Nương tử, ta muốn lam bố, đại chất nhi của ta muốn vào thư viện đi học, ta muốn lấy vải về làm cho hắn hai bộ xiêm y thật tốt, càng tăng thể diện.”
Tiểu di nương cũng hơn 30 rồi, nhưng tính tình còn khá nũng nịu, từ tiến khi vào phủ đến giờ chưa sửa được. Bà khá là đẹp nhưng suy nghĩ cũng rất đơn giản, muốn cái gì liền nói, không cho thì khóc, lại mắng bà hai câu thì biết điều im ngay.
Lâm Đại Nương nghe là làm xiêm y cho đại chất nhi liền quay đầu nói với bà: “ Màu lam để may quần áo cho con gái, tiểu công tử mặc không hợp, quá mấy ngày chờ thời tiết tốt hơn, ta sai tiệm vải bên kia đem mấy màu hợp với công tử qua đây…”
“Vừa lúc,” nàng mặt không đổi sắc, nói với các di nương“Các ngươi làm xiêm y thay người nhà cứ nói, báo số lượng cho Kế quản sự, ta cũng tính một chút để tiệm vải đưa mấy cuộn qua.”
“Kia nương tử, ta muốn hai thướt lam bố, nhà ta có vài đứa cháu trai ấy……”
“ Nhà mẹ đẻ ta có sáu đứa” Có di nương đã khoa tay múa chân đếm đếm vẻ mặt đầy hào hứng.
Có người mở đầu, Lục di nương không thèm đánh nhau nữa, bà đạp thập nhất di nương chỏng vó, đầu bù tóc rối nói vọng lại đây: “Nương tử, cho ta một thước vải mịn may quần áo đẹp cho cháu dâu, ta phải để hai đứa sinh một đứa chất tôn tử ……”
Nói đoạn liền cười muốn liệt miệng, khiến vài di nương trợn trắng mắt.
**
Lâm phủ có một nhi một nữ, lão gia tuổi tác đã cao, hiện nay không xuống giường được, các di nương dưới gối không con cái trong lòng sớm có tính toán.
Tuổi không lớn, vẫn nghĩ nên về nhà mẹ đẻ.
Mấy năm nay, các bà ở Lâm gia cũng tích cóp không ít tiền, giống tiểu di nương, tính toán sẽ về nhà mẹ đẻ, nhận nuôi một vài đứa trẻ, ngày sau già còn có người sống chung.
Chỉ có ai giống Đại di nương và Nhị di nương ngày trước theo Phu nhân cắt đứt liên hệ với người nhà, mới không tính tới chuyện này.
Lâm Đại Nương sau khi Lâm lão gia bị liệt giường mới yêu cầu nàng quản gia. Thời điểm ăn tết, ông liền nói rõ ràng với con gái, đối với các di nương cứ hào phóng, nếu thân thích các bà tới đây làm tiền hay hạch sách thì tống cổ đi sạch sẽ, còn lại nếu nhà họ muốn hỗ trợ cái gì, nếu giúp được cứ phân phó phía dưới đi giúp.
Lâm phủ nội phủ quy củ không quá khắc khe, nhưng thủ vệ nghiêm ngặt, cũng không cho các di nương tùy tiện ra khỏi cửa, trước kia Lâm lão gia nhiều nhất cho các bà một năm về nhà mẹ đẻ một lần.
Lâm Đại Nương giờ là đương gia, hồi ăn tết đa số người nhà của các di nương đều tới, thấy Lâm gia xưa nay mới có một con nhóc quản gia chắc sẽ dễ nói chuyện, không chỉ một mà dìu già dắt trẻ tới rất nhiều lần.
Còn có mười lăm tháng giêng tết nguyên tiêu Lâm Đại Nương nhả ra, có di nương trở về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày mới trở về.
Các di nương chẳng nghĩ nhiều, tưởng Lâm đại nương tuổi còn nhỏ quản gia không nghiêm, lão gia bệnh, phu nhân lại mặc kệ sự đời, lúc này các bà cứ thoải mái
Cha béo cũng tính toán để các đi nương về nhà mẹ đẻ nếu các bà muốn, nên sai nàng lo liệu, bất quá chuyện này cũng có mặt lợi hại.
Cha béo không giống những người khác, Lâm phủ trước kia độc mình ông là nam nhân, dưới gối không con, sợ người ngoài lợi dụng sơ hở, ông bố trí bên ngoài không thể vào bên trong cũng không được ra, ngoại bất xuất nội bất nhập.
Ngày đó các di nương tuổi nhỏ đã vào Lâm phủ, mẹ nàng lại không phải người hà khắc, vào phủ để sinh con, sinh không được vậy giữ lại nuôi, Lâm phủ không thiếu chút tiền kia.
Bao nhiêu năm trôi qua, các di nương áo tới duỗi tay cơm tới há miệng, không thiếu đồ tốt, cái gì những người khác có hẳn mình không thiếu, cũng không tồn tại chuyện tranh sủng, dần dần hình thành nên cái tính thiên chân vô tà.
Vì thế tương đương với việc thả các bà ra ngoài, các bà một lần nữa phải học cách hiểu thói đời.
Đến lúc đó nào có đơn giản hôm nay đánh nhau một trận, tối về giận dỗi. Hôm sau vẫn ngồi ăn chung một mâm cơm.
Những việc này, Lâm lão gia thật ra không nói nhưng nàng đã nghĩ tới rồi, nhưng nàng cũng nghĩ thả di nương ra ngoài là chuyện tốt, trước khi thả ra nàng giúp các bà một vài hẳn cha cũng đồng ý.
**
Lâm phu nhân vừa đến, không nhìn thấy cãi nhau gì vì tất cả đã an phận lại, Lâm Đại Nương thấy bà đến cũng nhẹ thở ra “Nương, người lại đây ngồi một lát, con đến phòng cha.”
Nàng vốn dĩ không cần bồi, nhưng đụng loại sự tình này nếu không có nàng hoặc nương nhìn ngó, các di nương có khả năng sẽ đánh tới tối, hiện tại nương tới mình có thể đi làm việc rồi.
Có Lâm phu nhân bên cạnh, các bà đều ngoan ngoãn.
Lâm phu nhân không phải là người cao giọng nói chuyện hay quát tháo ầm ĩ, nhưng các di nương đều có điểm sợ bà. Bởi vì phu nhân nói cái gì, lão gia liền đều nghe bà, lúc trước có vài người không phục, bị lão gia phạt nên sợ tới giờ.
Thấy mẫu thân ở đây, các di nương mỗi người đều biến chim cút, nhân vật hay bị tiểu di nương kì kèo thở dài Lâm đại nương lắc đầu rời đi.
Các di nương nhìn tiểu di nương cười mỉa không thôi, “Nương tử đi ạ, chớ để ướt mưa, cẩn thận bậc thềm trơn trượt.”
“Đúng vậy, Tiểu Nha, ngươi mau đem áo choàng cho nương tử phủ thêm, đừng để dính mưa cảm lạnh ”
“Nương tử, thăm lão gia xong xuôi, quay đầu lại ta lại làm cho con kiện váy hoa……”
Trong tiếng dặn dò mồm năm miệng mười của các bà, Lâm Đại Nương nhất váy bước qua ngạch cửa đại đường, nghiêng đầu hỏi Tiểu nha “Tiểu công tử đâu?”
“Đang tập viết, Vũ Đường tiên sinh nói hắn hôm nay viết chữ vẫn chưa tốt lắm, thỉnh nương tử đón trễ chút” Tiểu Nha mới từ bên tiểu công tử qua đây.
“Kia?” Ngẫm lại tay nhỏ của nhóc mập chắc bị đánh sưng lên, Vũ Đường tiên sinh là nghiêm sư, chính là Lâm Đại Nương vừa thấy ông đã hài lòng, cũng không biết cha mình tìm đâu ra một tiên sinh nghiêm khắc thế, không nể mặt ai, làm sai thì phạt, nàng sợ ông phạt nặng đánh thằng nhóc, thường thường phái nha hoàn qua đi nhìn một cái.
“Vũ Đường tiên sinh nói, ‘ nói cho đại nương tử nhà các ngươi, hôm nay có đánh cũng không đánh chết đâu, đến giờ thì tới đón ’.” Tiểu Nha tằng hắng, nói.
Lâm Đại Nương tức khắc buồn cười vừa tức giận, “ Ông tiên sinh này còn có lý ”
Lâm Đại Nương chủ viện của cha mẹ, nàng vừa đến, Lâm lão gia mới tỉnh, nàng ở bên ngoài ngồi một hồi, chờ giường đệm này đó đều thu thập ổn thoả mới đi vào.
Cửa sổ sương phòng mở rộng mang theo hơi nước mùa xuân thổi vào trong nên bên trong cũng lạnh như bên ngoài.
Lâm lão gia dựa trên gối nộm lông chim, thấy nữ nhi ý cười trầm ngâm ngâm đi qua bậc cửa, ông cũng cười tủm tỉm nói: “Tiểu trứng thối tới nha.”
Tiểu trứng thối trừng mắt nhìn ông một cái, ngồi xuống bên giường, nâng bàn tay đầy thịt của ông lên, ghét bỏ nói: “Lão thịt mỡ.”
“Mấy ngày nữa không sai biệt lắm mưa sẽ ngừng, chờ trời ráo hẳn, bọn Thủ Nghĩa thúc sẽ trở lại……” Lâm lão gia hôm nay có thể cử động thân trên, đang tựa nửa người vào gối đầu, ông biết tới lúc nên nói chuyện nghiêm túc với nữ nhi “Tân tri châu cũng sẽ tới nhậm chức.”
Tri Châu thành Trướng Châu 5 năm đổi một nhiệm kỳ, vị tiền nhiệm trước khi ăn tết đi rồi, nghe nói là bị điều đến thâm sơn cùng cốc, Lâm lão gia liền hiểu vị kia được La gia mua chức cho, giờ quan lộ chỉ đến thế mà thôi. Đương kim thánh thượng so với thế hệ trước càng cường ngạnh, lần này không biết sẽ phái ai tới Trướng Châu.
“ Vâng” Lão cha béo thường giảng cho nàng thế cục đương thời, những chuyện này Lâm Đại Nương đều là nghe một chút liền thôi, không mấy nghiêm túc.
“Đến lúc đó, lão cha cũng có thể xuống giường.”
“Đó là” Lâm Đại Nương cũng cảm thấy lại quá mấy ngày liền không sai biệt lắm, nói đến cái này tinh thần nàng rung lên “Đợi mưa tạnh chúng ta liền đi ra ngoài một chút, cũng đi xem nhà, đồng ruộng, trà sơn của chúng ta, không khí bên ngoài tốt hơn.”
Lâm lão gia nở nụ cười, chụp tay lên đầu tiểu khuê nữ “ Chỉ nghĩ mỗi ngày ra ngoài chơi.”
“Nào có, nếu có thể, con nằm mơ đều cười đến tỉnh.” Nếu là thật có thể mỗi ngày đi ra ngoài, Lâm Đại Nương thật đến mỗi ngày đều cười đến tỉnh là có thể. Lại nói Nhâm Triều không tính là phong kiến thái quá, hòa li và quả phụ tái giá là sự hết sức bình thường, xong nàng cảm thấy thoạt nhìn Nhâm Triều khá cởi mở với nữ tử nhưng thật ra là vì thuận lợi cho chính sách sinh nhiều con mà thôi, kỳ thật thế đạo này vẫn không cho phép nữ nhân bước quá cửa lớn, nhưng vẫn có chút coi trọng nữ nhân khuê các. Đặc biệt nhà bọn họ, có ai quản gia mà quản được cái tính dữ dằn của cha béo, nàng chính là nữ nhi thân sinh, cũng không dám đối nghịch với ông đâu.
“Ngươi á, chính là quá dã tâm……” Lâm lão gia có vài phần thổn thức, nếu nàng là đứa con trai thì quá tốt, trao Lâm gia vào tay nàng, ông cũng liền an tâm, Lâm gia nói không chừng còn có thể thịnh hơn một bậc.
Lâm Đại Nương vừa nghe khẩu khí của cha, liền biết ông lại suy nghĩ cái gì.
Nàng là nữ nhi, không giống đệ đệ sinh ra mới tìm tiên sinh dạy dỗ, nàng là do chính tay cha cầm tay từng chút, cha béo không ngừng một lần nói qua được đứa con như nàng có bao nhiêu tốt.
Lâm Đại Nương biết ý ông, nàng kỳ thật đối với gả chồng không có mong đợi gì. Khi xuyên qua đây, cha nàng thê thiếp thành đàn, trong nhà cũng không có gúc mắt yêu hận tình thù, các di nương đều bị người nhà bán vào phủ, chính mẹ nàng chỉ vì bên ngoài không có ngày lành mới bị ông ngoại gả cho cha. Ở cái thế đạo này, chẳng sợ những gì nàng từng biết về vương triều phong kiến có tính tương đối, thời đại này sinh tồn vẫn nằm ở bản thân. Mà những chuyện tình tình ái ái trong thoại bản càng mông lung. Nói trắng ra, đời trước sống trong một xã hội ai ai cũng có thể theo đuổi tình yêu và thời đại bây giờ phụ nữ chỉ là công cụ sinh đẻ, nàng có thể ở trong mộng ôn lại dư vị từng tự do ở kiếp trước, nhưng ở hoàn cảnh này không hề phổ biến cái quan niệm hiện đại đó. Mà một khi đã như vậy, ở đâu cũng là kiếm ăn, so với gả cho người làm công cụ sinh đẻ, còn không bằng ngốc tại Lâm gia, thoải mái dễ chịu mà qua một đời.
Nhưng Lâm Đại Nương cũng biết cái ngẫm này cũng chỉ là ngẫm mà thôi, Nhâm Triều nữ tử quá hai mươi mà không gả, sẽ bị quan phủ mạnh mẽ ép xuất giá đến lúc đó không được chọn lựa, Lâm phủ không giữ được nàng.
Từ điểm này mà nói, cha béo tiếc nuối Lâm gia không thuộc về nàng, mà thực tế Lâm gia thực sự, không thuộc về nàng.
Tuy nói đều là người một nhà, nhưng bản thân ở chung quá lâu rồi, như mấy bộ phận trên người cánh tay có lúc sẽ đánh tới chân, huống chi là cả một nhà toàn đàn bà.
Nhị di còn ôm hi vọng cứu cánh, nài nỉ Đại nương tử “Con ngăn các nàng lại đi”
Đại di nương đã nhanh tay nhanh chân đem mấy cuộn vải đẹp bà và phu nhân thích dọn thành một đống nhỏ, thấy vẫn còn kha khá bèn gom thêm hai thước nữa.
Lúc này tam di nương đang hăng say xem đánh nhau nhìn lướt qua nàng, rồi vô tình thấy đại di nương thất sắc kêu “Đại tỷ, cuộn màu phấn kia là ta nhìn trúng!”
Tất cả mọi người đang xem náo nhiệt phục hồi tinh thần, nhào qua bàn lớn.
Đại di nương thấy thế không ổn, đặt mông ngồi hẳn trước đống vải, kiều chân bắt chéo, hất cằm: “Ta chọn cả phần phu nhân và ta, ta xem ai dám đoạt!”
Bị chọn trúng mấy thước vải mình thích các di nương ủy khuất mà dậm chân “Đại tỷ, ngươi lại tới nữa.”
Lâm Đại Nương chỉ nhìn thoáng qua, chôn mặt trong ngực nhị di nương, không nỡ nhìn thẳng hiện trường.
Cha nàng có vài phần bản lĩnh ấy chứ, các di nương nhiều năm như vậy cũng chưa sinh hạ một hài tử, ông còn có thể để các bà thành thành thật thật ở hậu viện mà nuôi, nhưng hiện tại tính tình các di nương haiz có phần khó miêu tả.
Giống như Đại di nương thật bá đạo, chỉ cần bà nhìn trúng cái gì đều tóm về, ai dám đoạt bà cũng dám náo cả Lâm Phủ, không dễ chọc.
Cũng may, trong lòng bà ấy có nương, vô luận thích cái gì cái gì tốt cũng tóm về, phải để phu nhân chọn trước dư ra mới tới phần bà.
Lâm phu nhân cũng mắt nhắm mắt mở, Lâm Đại Nương cũng chẳng còn cách nào trị đại di nương.
“Nương tử,” lúc này di nương nhỏ nhất Lâm gia tiến lại đây, cũng mặc kệ lục di nương và thập nhất di nương đang cào mặt nhau rướm máu, hai người hiện tại đang ở một bên vừa khóc vừa đánh, phá lệ xuất sắc, bà hiện tại đang sốt ruột thước vải màu lam bị đại di nương chọn trúng “Đại tỷ muốn lam bố làm chi?”
Bà nhếch lên đôi môi anh đào, tưởng tượng Lâm đại nương là Lâm lão gia mà làm nũng “Nương tử, ta muốn lam bố, đại chất nhi của ta muốn vào thư viện đi học, ta muốn lấy vải về làm cho hắn hai bộ xiêm y thật tốt, càng tăng thể diện.”
Tiểu di nương cũng hơn 30 rồi, nhưng tính tình còn khá nũng nịu, từ tiến khi vào phủ đến giờ chưa sửa được. Bà khá là đẹp nhưng suy nghĩ cũng rất đơn giản, muốn cái gì liền nói, không cho thì khóc, lại mắng bà hai câu thì biết điều im ngay.
Lâm Đại Nương nghe là làm xiêm y cho đại chất nhi liền quay đầu nói với bà: “ Màu lam để may quần áo cho con gái, tiểu công tử mặc không hợp, quá mấy ngày chờ thời tiết tốt hơn, ta sai tiệm vải bên kia đem mấy màu hợp với công tử qua đây…”
“Vừa lúc,” nàng mặt không đổi sắc, nói với các di nương“Các ngươi làm xiêm y thay người nhà cứ nói, báo số lượng cho Kế quản sự, ta cũng tính một chút để tiệm vải đưa mấy cuộn qua.”
“Kia nương tử, ta muốn hai thướt lam bố, nhà ta có vài đứa cháu trai ấy……”
“ Nhà mẹ đẻ ta có sáu đứa” Có di nương đã khoa tay múa chân đếm đếm vẻ mặt đầy hào hứng.
Có người mở đầu, Lục di nương không thèm đánh nhau nữa, bà đạp thập nhất di nương chỏng vó, đầu bù tóc rối nói vọng lại đây: “Nương tử, cho ta một thước vải mịn may quần áo đẹp cho cháu dâu, ta phải để hai đứa sinh một đứa chất tôn tử ……”
Nói đoạn liền cười muốn liệt miệng, khiến vài di nương trợn trắng mắt.
**
Lâm phủ có một nhi một nữ, lão gia tuổi tác đã cao, hiện nay không xuống giường được, các di nương dưới gối không con cái trong lòng sớm có tính toán.
Tuổi không lớn, vẫn nghĩ nên về nhà mẹ đẻ.
Mấy năm nay, các bà ở Lâm gia cũng tích cóp không ít tiền, giống tiểu di nương, tính toán sẽ về nhà mẹ đẻ, nhận nuôi một vài đứa trẻ, ngày sau già còn có người sống chung.
Chỉ có ai giống Đại di nương và Nhị di nương ngày trước theo Phu nhân cắt đứt liên hệ với người nhà, mới không tính tới chuyện này.
Lâm Đại Nương sau khi Lâm lão gia bị liệt giường mới yêu cầu nàng quản gia. Thời điểm ăn tết, ông liền nói rõ ràng với con gái, đối với các di nương cứ hào phóng, nếu thân thích các bà tới đây làm tiền hay hạch sách thì tống cổ đi sạch sẽ, còn lại nếu nhà họ muốn hỗ trợ cái gì, nếu giúp được cứ phân phó phía dưới đi giúp.
Lâm phủ nội phủ quy củ không quá khắc khe, nhưng thủ vệ nghiêm ngặt, cũng không cho các di nương tùy tiện ra khỏi cửa, trước kia Lâm lão gia nhiều nhất cho các bà một năm về nhà mẹ đẻ một lần.
Lâm Đại Nương giờ là đương gia, hồi ăn tết đa số người nhà của các di nương đều tới, thấy Lâm gia xưa nay mới có một con nhóc quản gia chắc sẽ dễ nói chuyện, không chỉ một mà dìu già dắt trẻ tới rất nhiều lần.
Còn có mười lăm tháng giêng tết nguyên tiêu Lâm Đại Nương nhả ra, có di nương trở về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày mới trở về.
Các di nương chẳng nghĩ nhiều, tưởng Lâm đại nương tuổi còn nhỏ quản gia không nghiêm, lão gia bệnh, phu nhân lại mặc kệ sự đời, lúc này các bà cứ thoải mái
Cha béo cũng tính toán để các đi nương về nhà mẹ đẻ nếu các bà muốn, nên sai nàng lo liệu, bất quá chuyện này cũng có mặt lợi hại.
Cha béo không giống những người khác, Lâm phủ trước kia độc mình ông là nam nhân, dưới gối không con, sợ người ngoài lợi dụng sơ hở, ông bố trí bên ngoài không thể vào bên trong cũng không được ra, ngoại bất xuất nội bất nhập.
Ngày đó các di nương tuổi nhỏ đã vào Lâm phủ, mẹ nàng lại không phải người hà khắc, vào phủ để sinh con, sinh không được vậy giữ lại nuôi, Lâm phủ không thiếu chút tiền kia.
Bao nhiêu năm trôi qua, các di nương áo tới duỗi tay cơm tới há miệng, không thiếu đồ tốt, cái gì những người khác có hẳn mình không thiếu, cũng không tồn tại chuyện tranh sủng, dần dần hình thành nên cái tính thiên chân vô tà.
Vì thế tương đương với việc thả các bà ra ngoài, các bà một lần nữa phải học cách hiểu thói đời.
Đến lúc đó nào có đơn giản hôm nay đánh nhau một trận, tối về giận dỗi. Hôm sau vẫn ngồi ăn chung một mâm cơm.
Những việc này, Lâm lão gia thật ra không nói nhưng nàng đã nghĩ tới rồi, nhưng nàng cũng nghĩ thả di nương ra ngoài là chuyện tốt, trước khi thả ra nàng giúp các bà một vài hẳn cha cũng đồng ý.
**
Lâm phu nhân vừa đến, không nhìn thấy cãi nhau gì vì tất cả đã an phận lại, Lâm Đại Nương thấy bà đến cũng nhẹ thở ra “Nương, người lại đây ngồi một lát, con đến phòng cha.”
Nàng vốn dĩ không cần bồi, nhưng đụng loại sự tình này nếu không có nàng hoặc nương nhìn ngó, các di nương có khả năng sẽ đánh tới tối, hiện tại nương tới mình có thể đi làm việc rồi.
Có Lâm phu nhân bên cạnh, các bà đều ngoan ngoãn.
Lâm phu nhân không phải là người cao giọng nói chuyện hay quát tháo ầm ĩ, nhưng các di nương đều có điểm sợ bà. Bởi vì phu nhân nói cái gì, lão gia liền đều nghe bà, lúc trước có vài người không phục, bị lão gia phạt nên sợ tới giờ.
Thấy mẫu thân ở đây, các di nương mỗi người đều biến chim cút, nhân vật hay bị tiểu di nương kì kèo thở dài Lâm đại nương lắc đầu rời đi.
Các di nương nhìn tiểu di nương cười mỉa không thôi, “Nương tử đi ạ, chớ để ướt mưa, cẩn thận bậc thềm trơn trượt.”
“Đúng vậy, Tiểu Nha, ngươi mau đem áo choàng cho nương tử phủ thêm, đừng để dính mưa cảm lạnh ”
“Nương tử, thăm lão gia xong xuôi, quay đầu lại ta lại làm cho con kiện váy hoa……”
Trong tiếng dặn dò mồm năm miệng mười của các bà, Lâm Đại Nương nhất váy bước qua ngạch cửa đại đường, nghiêng đầu hỏi Tiểu nha “Tiểu công tử đâu?”
“Đang tập viết, Vũ Đường tiên sinh nói hắn hôm nay viết chữ vẫn chưa tốt lắm, thỉnh nương tử đón trễ chút” Tiểu Nha mới từ bên tiểu công tử qua đây.
“Kia?” Ngẫm lại tay nhỏ của nhóc mập chắc bị đánh sưng lên, Vũ Đường tiên sinh là nghiêm sư, chính là Lâm Đại Nương vừa thấy ông đã hài lòng, cũng không biết cha mình tìm đâu ra một tiên sinh nghiêm khắc thế, không nể mặt ai, làm sai thì phạt, nàng sợ ông phạt nặng đánh thằng nhóc, thường thường phái nha hoàn qua đi nhìn một cái.
“Vũ Đường tiên sinh nói, ‘ nói cho đại nương tử nhà các ngươi, hôm nay có đánh cũng không đánh chết đâu, đến giờ thì tới đón ’.” Tiểu Nha tằng hắng, nói.
Lâm Đại Nương tức khắc buồn cười vừa tức giận, “ Ông tiên sinh này còn có lý ”
Lâm Đại Nương chủ viện của cha mẹ, nàng vừa đến, Lâm lão gia mới tỉnh, nàng ở bên ngoài ngồi một hồi, chờ giường đệm này đó đều thu thập ổn thoả mới đi vào.
Cửa sổ sương phòng mở rộng mang theo hơi nước mùa xuân thổi vào trong nên bên trong cũng lạnh như bên ngoài.
Lâm lão gia dựa trên gối nộm lông chim, thấy nữ nhi ý cười trầm ngâm ngâm đi qua bậc cửa, ông cũng cười tủm tỉm nói: “Tiểu trứng thối tới nha.”
Tiểu trứng thối trừng mắt nhìn ông một cái, ngồi xuống bên giường, nâng bàn tay đầy thịt của ông lên, ghét bỏ nói: “Lão thịt mỡ.”
“Mấy ngày nữa không sai biệt lắm mưa sẽ ngừng, chờ trời ráo hẳn, bọn Thủ Nghĩa thúc sẽ trở lại……” Lâm lão gia hôm nay có thể cử động thân trên, đang tựa nửa người vào gối đầu, ông biết tới lúc nên nói chuyện nghiêm túc với nữ nhi “Tân tri châu cũng sẽ tới nhậm chức.”
Tri Châu thành Trướng Châu 5 năm đổi một nhiệm kỳ, vị tiền nhiệm trước khi ăn tết đi rồi, nghe nói là bị điều đến thâm sơn cùng cốc, Lâm lão gia liền hiểu vị kia được La gia mua chức cho, giờ quan lộ chỉ đến thế mà thôi. Đương kim thánh thượng so với thế hệ trước càng cường ngạnh, lần này không biết sẽ phái ai tới Trướng Châu.
“ Vâng” Lão cha béo thường giảng cho nàng thế cục đương thời, những chuyện này Lâm Đại Nương đều là nghe một chút liền thôi, không mấy nghiêm túc.
“Đến lúc đó, lão cha cũng có thể xuống giường.”
“Đó là” Lâm Đại Nương cũng cảm thấy lại quá mấy ngày liền không sai biệt lắm, nói đến cái này tinh thần nàng rung lên “Đợi mưa tạnh chúng ta liền đi ra ngoài một chút, cũng đi xem nhà, đồng ruộng, trà sơn của chúng ta, không khí bên ngoài tốt hơn.”
Lâm lão gia nở nụ cười, chụp tay lên đầu tiểu khuê nữ “ Chỉ nghĩ mỗi ngày ra ngoài chơi.”
“Nào có, nếu có thể, con nằm mơ đều cười đến tỉnh.” Nếu là thật có thể mỗi ngày đi ra ngoài, Lâm Đại Nương thật đến mỗi ngày đều cười đến tỉnh là có thể. Lại nói Nhâm Triều không tính là phong kiến thái quá, hòa li và quả phụ tái giá là sự hết sức bình thường, xong nàng cảm thấy thoạt nhìn Nhâm Triều khá cởi mở với nữ tử nhưng thật ra là vì thuận lợi cho chính sách sinh nhiều con mà thôi, kỳ thật thế đạo này vẫn không cho phép nữ nhân bước quá cửa lớn, nhưng vẫn có chút coi trọng nữ nhân khuê các. Đặc biệt nhà bọn họ, có ai quản gia mà quản được cái tính dữ dằn của cha béo, nàng chính là nữ nhi thân sinh, cũng không dám đối nghịch với ông đâu.
“Ngươi á, chính là quá dã tâm……” Lâm lão gia có vài phần thổn thức, nếu nàng là đứa con trai thì quá tốt, trao Lâm gia vào tay nàng, ông cũng liền an tâm, Lâm gia nói không chừng còn có thể thịnh hơn một bậc.
Lâm Đại Nương vừa nghe khẩu khí của cha, liền biết ông lại suy nghĩ cái gì.
Nàng là nữ nhi, không giống đệ đệ sinh ra mới tìm tiên sinh dạy dỗ, nàng là do chính tay cha cầm tay từng chút, cha béo không ngừng một lần nói qua được đứa con như nàng có bao nhiêu tốt.
Lâm Đại Nương biết ý ông, nàng kỳ thật đối với gả chồng không có mong đợi gì. Khi xuyên qua đây, cha nàng thê thiếp thành đàn, trong nhà cũng không có gúc mắt yêu hận tình thù, các di nương đều bị người nhà bán vào phủ, chính mẹ nàng chỉ vì bên ngoài không có ngày lành mới bị ông ngoại gả cho cha. Ở cái thế đạo này, chẳng sợ những gì nàng từng biết về vương triều phong kiến có tính tương đối, thời đại này sinh tồn vẫn nằm ở bản thân. Mà những chuyện tình tình ái ái trong thoại bản càng mông lung. Nói trắng ra, đời trước sống trong một xã hội ai ai cũng có thể theo đuổi tình yêu và thời đại bây giờ phụ nữ chỉ là công cụ sinh đẻ, nàng có thể ở trong mộng ôn lại dư vị từng tự do ở kiếp trước, nhưng ở hoàn cảnh này không hề phổ biến cái quan niệm hiện đại đó. Mà một khi đã như vậy, ở đâu cũng là kiếm ăn, so với gả cho người làm công cụ sinh đẻ, còn không bằng ngốc tại Lâm gia, thoải mái dễ chịu mà qua một đời.
Nhưng Lâm Đại Nương cũng biết cái ngẫm này cũng chỉ là ngẫm mà thôi, Nhâm Triều nữ tử quá hai mươi mà không gả, sẽ bị quan phủ mạnh mẽ ép xuất giá đến lúc đó không được chọn lựa, Lâm phủ không giữ được nàng.
Từ điểm này mà nói, cha béo tiếc nuối Lâm gia không thuộc về nàng, mà thực tế Lâm gia thực sự, không thuộc về nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.