Phiên Bản Cực Phẩm Của Mẫu Thân Đại Nhân!
Chương 18: (18) NGƯỜI MẸ TRỌNG NAM KHINH NỮ
Thanh Thanh Kết Ngạnh
19/09/2021
Editor: Zittrasua (Wattpad).
Tưởng Kiến Quốc trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Ân Âm.
Ân Âm nghe hết chuyện, trước cũng không nói ra ý kiến của mình như thế nào, ngược lại còn cười nhạt hỏi: “Vậy anh cảm thấy như thế nào?”
Tưởng Kiến Quốc muốn nói rằng, nếu được thì mỗi tháng đưa nhiều tiền hơn cho mẹ tầm mấy trăm tệ đi, không biết vì sao, bỗng nhiên lời nói vừa nãy của ông chủ bỗng vang lên bên tai, nhất thời lại trầm mặc.
Hắn biết, quan hệ của mẹ và vợ không tốt. Một khi hắn mở miệng, Ân Âm khẳng định sẽ tức giận.
Nhưng một bên là mẹ ruột, một bên là vợ con.
Tưởng Kiến Quốc trầm mặc, Ân Âm cũng không thúc giục, có một số việc vẫn nên để chính bản thân suy nghĩ thật kĩ lưỡng, nế không thì khi nghe người khác nói đến quá nhiều, cũng chỉ như cơn gió thoáng quá mà thôi, làm sao cô đọng lại trong lòng được.
Cuối cùng, Tưởng Kiến Quốc rốt cuộc hạ quyết tâm, thanh âm nặng nề nói: "Vợ, anh nghe theo lời vợ.”
Ở đầu bên kia điện thoại, Ân Âm nhẹ nhàng thở ra, hoá ra tên gia hỏa này cũng không đến nỗi quá ngốc, chẳng qua vẫn luôn bị người khác lợi dụng.
“Nếu anh nói là nghe vợ, vậy em sẽ nói. Thứ nhất, Kim Bảo là con trai của Tưởng Kiến Quân, không phải là con của chúng ta, vì sao chúng ta phải kiếm tiền nuôi con của người khác học chứ, chưa kể đến, em của anh nói là mượn tiền, nhưng có trả lại hay không, chẳng lẽ trong lòng anh còn không rõ bằng em ư.
Thứ hai, học phí của Tiểu Bảo ở nhà trẻ tư lập một năm đã gần một vạn tệ, Chiêu Đệ cũng sắp lên trung học, cũng cần phải có tiền học phí, em không thể nào để con gái em dựa vào việc nhặt chai rỗng, nhặt rác rưởi để kiếm học phí, còn chúng ta là cha mẹ, lại dùng tiền của mình để cung phụng cho kẻ khác.”
Nhắc đến Tưởng Du, Ân Âm không khỏi đau lòng, đợt đó cô đến tiểu học Đan Dương, thật ra không phải cô không thấy ra những đứa trẻ khác buông lời ghét bỏ Tưởng Du, cũng chính vì vậy mà đứa nhỏ kia càng khiến người ta cảm thấy cực kì đau lòng.
Sắc mặt Tưởng Kiến Quốc cứng lại: “Chiêu Đệ đi nhặt rác để kiếm học phí, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Ân Âm lập tức đem chuyện ngày đó kể cho hắn, lại nói: “Anh nói xem, nếu không phải vì chúng ta không có tiền, không phải vì trước kia chúng ta nói không để con bé đi học nữa, con bé cần phải làm như vậy sao? Anh có biết bạn học của con bé dùng ánh mắt như thế nào để đối đãi với con bé không? Tưởng Kiến Quốc, đứa nhỏ là con gái của em, em thương con.”
Nghe vợ khóc lóc kể lể ở đầu điện thoại kia, trong lòng Tưởng Kiến Quốc hung hăng đau một trận, hắn không nghĩ tới, ở thời điểm hắn không có mặt, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Còn đứa nhỏ Chiêu Đệ……
Hồi tưởng lại về Tưởng Chiêu Đệ, trong ấn tượng của hắn, con bé vẫn luôn là một đứa trẻ rất ngoan, biết giúp mẹ làm việc nhà, chăm sóc em trai, nếu rảnh rỗi sẽ làm việc vặt kiếm tiền, thành tích học tập cũng tốt.
Một khắc này, Tưởng Kiến Quốc bỗng cảm thấy hắn rất thẹn với đứa nhỏ này.
Tưởng Kiến Quốc áp những chua xót trong lòng xuống, nói: "Vợ à, em yên tâm, anh đã biết nên làm như thế nào.”
Ngắt điện thoại, Tưởng Kiến Quốc yên lặng đứng một mình thơ thẩn, sương khói lượn lờ, đem gương mặt hàm hậu cùng với góc cạnh bình thường của hắn thêm mơ hồ hơn vài phần.
Bên ngoài cửa sổ, một cặp cha mẹ nắm tay một cô bé nhỏ cười cười nói nói bước vào một cửa hàng bánh kem.
Ánh mắt phức tạp của Tưởng Kiến Quốc lại càng thêm phân minh và kiên định.
————Editor: Zittrasua————
Nhoáng cái đã qua ba ngày.
“Mẹ, con không có tiền, mẹ cho một it đi.” Vừa từ bên ngoài trở về, Tưởng Kiến Quân lập tức duỗi tay đòi tiền bà Tưởng, biểu tình theo vô cùng tự nhiên.
“Không phải mấy ngày trước mới đưa cho con sao, nói không có là như thế nào.” Tưởng lão trừng lớn mắt, không trực tiếp đưa tiền ra.
Tưởng Kiến Quân xì một tiếng, bộ dáng một mực lưu manh: "Mẹ cũng biết là mấy ngày trước chỉ có 300 tệ, chỉ làm được chút chuyện, đến ăn một bữa cơm còn không đủ.”
Bà Tưởng theo bản năng ngay lập tức muốn hỏi lại, là loại đồ ăn cao lương mỹ vị gì mà cần đến 300 tệ, nhưng ngẫm lại người ở trước mắt chính là đứa con trai bà ta thương yêu nhất, lại nhịn xuống.
"Bên mẹ làm gì mà có tiền đâu.” Bà cụ Tưởng bản chất chính là một người keo kiệt, hơn nữa gần đây còn chưa đến hạn lấy tiền, bây giờ nếu còn phải đi xin xỏ, liền cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Tưởng Kiến Quốc trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Ân Âm.
Ân Âm nghe hết chuyện, trước cũng không nói ra ý kiến của mình như thế nào, ngược lại còn cười nhạt hỏi: “Vậy anh cảm thấy như thế nào?”
Tưởng Kiến Quốc muốn nói rằng, nếu được thì mỗi tháng đưa nhiều tiền hơn cho mẹ tầm mấy trăm tệ đi, không biết vì sao, bỗng nhiên lời nói vừa nãy của ông chủ bỗng vang lên bên tai, nhất thời lại trầm mặc.
Hắn biết, quan hệ của mẹ và vợ không tốt. Một khi hắn mở miệng, Ân Âm khẳng định sẽ tức giận.
Nhưng một bên là mẹ ruột, một bên là vợ con.
Tưởng Kiến Quốc trầm mặc, Ân Âm cũng không thúc giục, có một số việc vẫn nên để chính bản thân suy nghĩ thật kĩ lưỡng, nế không thì khi nghe người khác nói đến quá nhiều, cũng chỉ như cơn gió thoáng quá mà thôi, làm sao cô đọng lại trong lòng được.
Cuối cùng, Tưởng Kiến Quốc rốt cuộc hạ quyết tâm, thanh âm nặng nề nói: "Vợ, anh nghe theo lời vợ.”
Ở đầu bên kia điện thoại, Ân Âm nhẹ nhàng thở ra, hoá ra tên gia hỏa này cũng không đến nỗi quá ngốc, chẳng qua vẫn luôn bị người khác lợi dụng.
“Nếu anh nói là nghe vợ, vậy em sẽ nói. Thứ nhất, Kim Bảo là con trai của Tưởng Kiến Quân, không phải là con của chúng ta, vì sao chúng ta phải kiếm tiền nuôi con của người khác học chứ, chưa kể đến, em của anh nói là mượn tiền, nhưng có trả lại hay không, chẳng lẽ trong lòng anh còn không rõ bằng em ư.
Thứ hai, học phí của Tiểu Bảo ở nhà trẻ tư lập một năm đã gần một vạn tệ, Chiêu Đệ cũng sắp lên trung học, cũng cần phải có tiền học phí, em không thể nào để con gái em dựa vào việc nhặt chai rỗng, nhặt rác rưởi để kiếm học phí, còn chúng ta là cha mẹ, lại dùng tiền của mình để cung phụng cho kẻ khác.”
Nhắc đến Tưởng Du, Ân Âm không khỏi đau lòng, đợt đó cô đến tiểu học Đan Dương, thật ra không phải cô không thấy ra những đứa trẻ khác buông lời ghét bỏ Tưởng Du, cũng chính vì vậy mà đứa nhỏ kia càng khiến người ta cảm thấy cực kì đau lòng.
Sắc mặt Tưởng Kiến Quốc cứng lại: “Chiêu Đệ đi nhặt rác để kiếm học phí, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Ân Âm lập tức đem chuyện ngày đó kể cho hắn, lại nói: “Anh nói xem, nếu không phải vì chúng ta không có tiền, không phải vì trước kia chúng ta nói không để con bé đi học nữa, con bé cần phải làm như vậy sao? Anh có biết bạn học của con bé dùng ánh mắt như thế nào để đối đãi với con bé không? Tưởng Kiến Quốc, đứa nhỏ là con gái của em, em thương con.”
Nghe vợ khóc lóc kể lể ở đầu điện thoại kia, trong lòng Tưởng Kiến Quốc hung hăng đau một trận, hắn không nghĩ tới, ở thời điểm hắn không có mặt, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Còn đứa nhỏ Chiêu Đệ……
Hồi tưởng lại về Tưởng Chiêu Đệ, trong ấn tượng của hắn, con bé vẫn luôn là một đứa trẻ rất ngoan, biết giúp mẹ làm việc nhà, chăm sóc em trai, nếu rảnh rỗi sẽ làm việc vặt kiếm tiền, thành tích học tập cũng tốt.
Một khắc này, Tưởng Kiến Quốc bỗng cảm thấy hắn rất thẹn với đứa nhỏ này.
Tưởng Kiến Quốc áp những chua xót trong lòng xuống, nói: "Vợ à, em yên tâm, anh đã biết nên làm như thế nào.”
Ngắt điện thoại, Tưởng Kiến Quốc yên lặng đứng một mình thơ thẩn, sương khói lượn lờ, đem gương mặt hàm hậu cùng với góc cạnh bình thường của hắn thêm mơ hồ hơn vài phần.
Bên ngoài cửa sổ, một cặp cha mẹ nắm tay một cô bé nhỏ cười cười nói nói bước vào một cửa hàng bánh kem.
Ánh mắt phức tạp của Tưởng Kiến Quốc lại càng thêm phân minh và kiên định.
————Editor: Zittrasua————
Nhoáng cái đã qua ba ngày.
“Mẹ, con không có tiền, mẹ cho một it đi.” Vừa từ bên ngoài trở về, Tưởng Kiến Quân lập tức duỗi tay đòi tiền bà Tưởng, biểu tình theo vô cùng tự nhiên.
“Không phải mấy ngày trước mới đưa cho con sao, nói không có là như thế nào.” Tưởng lão trừng lớn mắt, không trực tiếp đưa tiền ra.
Tưởng Kiến Quân xì một tiếng, bộ dáng một mực lưu manh: "Mẹ cũng biết là mấy ngày trước chỉ có 300 tệ, chỉ làm được chút chuyện, đến ăn một bữa cơm còn không đủ.”
Bà Tưởng theo bản năng ngay lập tức muốn hỏi lại, là loại đồ ăn cao lương mỹ vị gì mà cần đến 300 tệ, nhưng ngẫm lại người ở trước mắt chính là đứa con trai bà ta thương yêu nhất, lại nhịn xuống.
"Bên mẹ làm gì mà có tiền đâu.” Bà cụ Tưởng bản chất chính là một người keo kiệt, hơn nữa gần đây còn chưa đến hạn lấy tiền, bây giờ nếu còn phải đi xin xỏ, liền cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.