Phiên Bản Cực Phẩm Của Mẫu Thân Đại Nhân!
Chương 2: (2) NGƯỜI MẸ TRỌNG NAM KHINH NỮ
Thanh Thanh Kết Ngạnh
19/09/2021
Editor: Zittrasua (Wattpad).
Càng hy vọng chuyện gì, thì nguyện vọng lại càng không thành.
Liên tiếp mấy năm sau, nguyên chủ và Tưởng Kiến Quốc bất luận có nỗ lực như thế nào, thì chuyện hoài thai một đứa trẻ vẫn không thành.
Nguyên chủ không biết đã bị Tưởng lão thái thái xem thường và châm chọc mỉa mai bao nhiêu, chưa kể đến Lưu Miêu Miêu kia sau khi sinh con trai luôn an ủi cô, nhưng thực tế lại cười nhạo cô là gà mái không biết đẻ trứng.
Người nhà quê, luôn chú ý phải có con trai để kế thừa gia nghiệp.
Kết hôn nhiều năm nhưng không có con trai, không rõ nguyên chủ đã phải gặp qua nhiều hay ít ánh mắt xem thường, cũng không rõ đã tốn bao nhiêu nước mắt.
Thời điểm mâu thuẫn một lần bùng nổ, là khi Tưởng lão thái thái mang về một cô gái không biết từ nơi nào về nhà.
Ban đầu, nguyên chủ vẫn còn nghi hoặc, thẳng đến khi cô gái kia vừa vô tình vừa cố ý hướng tới nơi đó của Tưởng Kiến Quốc nhìn vào, còn xum xoe.
Mục đích của Tưởng lão thái thái rốt cuộc cũng bại lộ.
Bà ta hy vọng nguyên chủ có thể ly hôn với Tưởng Kiến Quốc, để cho Tưởng Kiến Quốc cưới cô gái kia, rồi sinh một đứa con trai cho hắn.
Tưởng Kiến Quốc cũng không cưới nữ hài tâm tư kia, mặc dù hắn cũng muốn một đứa con trai tiếp nối hương khói, nhưng hắn thích nguyên chủ.
Sự tình bại lộ ra, nguyên chủ cuối cùng nhịn không nổi, bắt Tưởng Kiến Quốc phải ra ở riêng, không ở riêng thì ly hôn.
Cuối cùng là ra ở riêng.
Vì không muốn ở trong thôn, nguyên chủ liền cùng Tưởng Kiến Quốc và con gái Tưởng Chiêu Đệ đi tới trấn Bạch Lộc cách vách của thành phố S thuê phòng ở, định cư ở đó.
Đại khái là kẻ khiến cô mệt tâm cuối cùng cũng không con túc trực bên người, cũng dường như không hề ôm bất luận hy vọng gì, thời điểm Tưởng Chiêu Đệ 7 tuổi, nguyên chủ đã nhiều năm không mang thai, thế nhưng mười tháng sau lại sinh ra một thằng nhóc béo ú.
Hai người mừng rỡ như điên, đặt tên cho con trai là Tưởng Thiên Dương, nhũ danh Tiểu Bảo.
Cũng từ đó, đãi ngộ trong sinh hoạt của Tưởng Chiêu Đệ và Tưởng Thiên Dương bắt đầu trở nên hoàn toàn bất đồng.
Nguyên chủ nghe nói sữa bột rất tốt cho con, vốn dĩ sinh hoạt túng quẫn, nhưng vẫn chịu bỏ ra một số tiền lớn mua sữa bột nhập khẩu cho Tưởng Tiểu Bảo uống, vẫn luôn uống tới tận ba tuổi.
Từ nhỏ đến lớn, Tưởng Tiểu Bảo quần áo đều là loại mới tinh được mua từ cửa hàng.
Còn quần áo của Tưởng Chiêu Đệ xuyên suốt quanh năm suốt tháng đều chỉ có hai ba bộ, cô bé thậm chí đã ba năm chưa được mua một kiện trang phục mới, hầu hết quần áo đều là quần áo thừa của đứa con gái hàng xóm cách vách.
Tưởng Chiêu Đệ nhìn những bạn bè bằng tuổi khác được mặc những bộ quần áo xinh đẹp, cũng thật hâm mộ, cô bé nói với mẹ rằng cô cũng muốn có quần áo mới.
Nguyên chủ nghe vậy thì sẽ mắng cô bé, "Con làm sao còn không biết hiểu chuyện như vậy, trong nhà đã khó khăn, phải nuôi con, còn cần phải nuôi em trai con, thuê phòng ở, ăn thứ gì cũng cần tiền, con còn ích kỷ như thế, không biết nghĩ cho gia đình.”
Dần dà, Tưởng Chiêu Đệ hiểu rõ, mẹ sẽ không mua quần áo mới cho cô bé, cô cũng không còn dám mở miệng nói.
Từ sau khi sinh ra Tưởng Tiểu Bảo, nguyên chủ càng thêm bận rộn, cô đi công tác nhận chức giáo viên ngữ văn trung học.
Tưởng Kiến Quốc hằng năm ở bên ngoài làm việc, đến một nhà hàng khác không có mặt ở nhà, nguyên chủ muốn cô bé ở trường vừa để học, vừa để chăm sóc cho Tưởng Tiểu Bảo, lúc ấy Tưởng Chiêu Đệ cũng chỉ mới bảy tám tuổi.
Cô bé bắt buộc phải biết đút sữa bột cho em trai ăn, còn phải đổi tã.
Còn phải bắt móc treo, đem em trai cõng ở phía sau lưng, một bên dỗ hắn, một bên làm việc nhà.
Có đôi khi mẹ thật sự quá bận, để chiếu cố em trai Tưởng Chiêu Đệ căn bản còn không có thời gian đi học, mẹ nói, nếu một người thật sự thông minh, thiếu hụt mấy tiết học cũng không có vấn đề gì, thành tích vẫn tốt.
Có thể nói, từ khi Tưởng Tiểu Bảo sinh ra đến bây giờ đã 6 tuổi, người chăm sóc hắn nhiều nhất phải kể đến chị gái hắn là Tưởng Chiêu Đệ.
Ở thời điểm Tưởng Chiêu Đệ học lớp 6 năm ấy, nguyên chủ không muốn để cô bé tiếp tục học, tận tình khuyên bảo, khiến cho Tưởng Chiêu Đệ mềm lòng bỏ học đến xưởng nội y làm công.
Tiền có được cô bé đều giao toàn bộ cho mẹ, thậm chí khi biết được mẹ không có khả năng để cho em trai học lên tiểu học, mỗi buổi tối đều thức đêm tăng ca đến 11 giờ, ngày hôm sau năm sáu giờ liền rời giường.
Như thế, từ khi Tưởng Chiêu Đệ bắt đầu 13 tuổi, sinh hoạt của cô dường như đều ở bên trong y xưởng ngày qua ngày sống cùng máy móc.
Mà Tưởng Tiểu Bảo hoàn toàn bị sủng hư.
Từ nhỏ là một ông hoàng nhỏ, trưởng thành chính thì thành kẻ lưu manh, trốn học, chơi điện tử, lên mạng, tán gái, toàn bộ đều làm.
Hắn không có kiên nhẫn học hành, đến sơ trung đã bỏ học.
Có một năm nọ, Tưởng Tiểu Bảo cùng người khác đánh nhau, trực tiếp đánh nam sinh đó trọng thương, người nọ về sau không còn khả năng có con.
Người nhà họ hùng hổ tìm tới, muốn đem Tưởng Tiểu Bảo phế đi.
Tưởng Tiểu Bảo là đứa con trai duy nhất mà Tưởng Kiến Quốc và nguyên chủ thật vất vả mới có được, làm sao có thể để người khác phế đi.
Nhưng mà muốn bồi thường 50 vạn, bọn họ căn bản không đền nổi.
Cuối cùng, hộ gia đình kia thấy diện mạo Tưởng Chiêu Đệ không tệ.
“Không bồi thường cũng được, nhưng các ngươi đưa con gái cho con trai ta làm vợ đi, dù sao con trai ta bị như vậy, về sau cũng không thể cưới vợ, vừa vặn hợp lí.”
Tưởng Chiêu Đệ vẫn trong độ tuổi của thiếu nữ, tất nhiên không muốn gả cho một người đàn ông như vậy.
Nhưng nguyên chủ thậm chí còn quỳ xuống cầu xin cô, thậm chí còn nói, nếu Tưởng Chiêu Đệ không đồng ý, cô sẽ đi chết cho coi.
Nguyên chủ nói: Chiêu Đệ ơi, đó là em trai của con, con thân làm chị gái, con không giúp nó, ai có thể giúp đây. Chiêu Đệ ơi Chiêu Đệ, tiền nhà chúng ta còn không có, nếu, nếu em trai con có gặp chuyện gì bất trắc, mẹ cũng không sống nổi.
Tưởng Chiêu Đệ đấu tranh, nhưng cuối cùng vẫn phải gả cho người đàn kia.
Người đàn ông bị đánh kia, tính cách cũng vặn vẹo, hắn đem hết những hận thù đối với Tưởng Tiểu Bảo toàn bộ đều phát tiết lên người Tưởng Chiêu Đệ.
Tưởng Chiêu Đệ ban ngày đến xưởng thủ công nội y làm công, buổi tối bị hắn ta đánh đến mình đầy thương tích.
Cô đến xin giúp đỡ từ cha mẹ, nhưng bọn họ không để ý, cuối cùng không nói một tiếng liền dọn nhà đi mất.
Sinh hoạt của Tưởng Chiêu Đệ hoàn toàn tăm tối.
Hai tháng sau, rốt cuộc không chịu nổi nữa, Tưởng Chiêu Đệ tự sát.
Mà ngay cả một nhà nguyên chủ rời, cũng không quá tốt.
Tưởng Tiểu Bảo nhiễm thói đánh bạc, trong một lần đòi tiền Tưởng Kiến Quốc, đẩy hắn một phen, khiến Tưởng Kiến Quốc chết ngoài ý muốn.
Nguyên chủ không biết sự thật sau khi Tưởng Kiến Quốc chết, một mình một người nuôi hắn đến 30 tuổi, cũng không có người nguyện ý gả cho Tưởng Tiểu Bảo.
Tưởng Tiểu Bảo không có tiền còn nợ tiền cờ bạc.
Người tới cửa đòi tiền, nguyên chủ vì bảo vệ cho Tưởng Tiểu Bảo, bị chủ nợ dùng dao chém chết.
Cuối cùng Tưởng Tiểu Bảo trở thành một kẻ lang thang, không tới mấy năm sau cũng qua đời.
Một đám người trong gia đình này chính là bi kịch.
Mà lần này bà bà bảo hộ Ân Âm tới, cũng là vì muốn thay đổi Tưởng Chiêu Đệ và Tưởng Tiểu Bảo, cuộc đời không thành chỉ vì một người mẹ trọng nam khinh nữ.
————Editor: Zittrasua————
"Vợ, anh về rồi, anh còn mua rất nhiều đồ về.” Tưởng Kiến Quốc lại lần nữa mở miệng.
Hắn làm đầu bếp ở một nhà hàng nào đó ở thành phố H, hai tháng lại được về nhà một lần.
Tưởng Kiến Quốc năm nay 37 tuổi, thân hình cao lớn, diện mạo bình thường, người thì cũng hàm hậu thành thật, đối với nguyên chủ xinh đẹp như vậy, hắn cũng thực thích.
Lúc này, hắn đang đưa ra vẻ mặt tươi cười thẹn thùng nhìn Ân Âm, ánh mắt chứa đầy nhung nhớ.
“Ba ba, ba ba mang thứ gì về thế, ăn ngon không? Tiểu Bảo muốn.” Tiểu Bảo đang ngồi trên sofa xem hoạt hình nhấc chân nhảy ra, bước chân ngắn nhỏ chạy hướng Tưởng Kiến Quốc, lập tức mở túi đồ Tưởng Kiến Quốc vừa mang về lục lọi.
Tưởng Tiểu Bảo được nuôi rất khá, hiện giờ hắn 6 tuổi, trắng trẻo mập mạp, giống cái bánh bao béo ú.
Hắn thuần thục lấy ra tới từng món đồ chơi trong túi, còn có những thứ đồ ăn vặt.
————Editor: Zittrasua————
Đôi lời của editor Zịt: Chắc mỗi ngày đăng một chương cho kịp tiến độ của hố bên kia quá =)).
Càng hy vọng chuyện gì, thì nguyện vọng lại càng không thành.
Liên tiếp mấy năm sau, nguyên chủ và Tưởng Kiến Quốc bất luận có nỗ lực như thế nào, thì chuyện hoài thai một đứa trẻ vẫn không thành.
Nguyên chủ không biết đã bị Tưởng lão thái thái xem thường và châm chọc mỉa mai bao nhiêu, chưa kể đến Lưu Miêu Miêu kia sau khi sinh con trai luôn an ủi cô, nhưng thực tế lại cười nhạo cô là gà mái không biết đẻ trứng.
Người nhà quê, luôn chú ý phải có con trai để kế thừa gia nghiệp.
Kết hôn nhiều năm nhưng không có con trai, không rõ nguyên chủ đã phải gặp qua nhiều hay ít ánh mắt xem thường, cũng không rõ đã tốn bao nhiêu nước mắt.
Thời điểm mâu thuẫn một lần bùng nổ, là khi Tưởng lão thái thái mang về một cô gái không biết từ nơi nào về nhà.
Ban đầu, nguyên chủ vẫn còn nghi hoặc, thẳng đến khi cô gái kia vừa vô tình vừa cố ý hướng tới nơi đó của Tưởng Kiến Quốc nhìn vào, còn xum xoe.
Mục đích của Tưởng lão thái thái rốt cuộc cũng bại lộ.
Bà ta hy vọng nguyên chủ có thể ly hôn với Tưởng Kiến Quốc, để cho Tưởng Kiến Quốc cưới cô gái kia, rồi sinh một đứa con trai cho hắn.
Tưởng Kiến Quốc cũng không cưới nữ hài tâm tư kia, mặc dù hắn cũng muốn một đứa con trai tiếp nối hương khói, nhưng hắn thích nguyên chủ.
Sự tình bại lộ ra, nguyên chủ cuối cùng nhịn không nổi, bắt Tưởng Kiến Quốc phải ra ở riêng, không ở riêng thì ly hôn.
Cuối cùng là ra ở riêng.
Vì không muốn ở trong thôn, nguyên chủ liền cùng Tưởng Kiến Quốc và con gái Tưởng Chiêu Đệ đi tới trấn Bạch Lộc cách vách của thành phố S thuê phòng ở, định cư ở đó.
Đại khái là kẻ khiến cô mệt tâm cuối cùng cũng không con túc trực bên người, cũng dường như không hề ôm bất luận hy vọng gì, thời điểm Tưởng Chiêu Đệ 7 tuổi, nguyên chủ đã nhiều năm không mang thai, thế nhưng mười tháng sau lại sinh ra một thằng nhóc béo ú.
Hai người mừng rỡ như điên, đặt tên cho con trai là Tưởng Thiên Dương, nhũ danh Tiểu Bảo.
Cũng từ đó, đãi ngộ trong sinh hoạt của Tưởng Chiêu Đệ và Tưởng Thiên Dương bắt đầu trở nên hoàn toàn bất đồng.
Nguyên chủ nghe nói sữa bột rất tốt cho con, vốn dĩ sinh hoạt túng quẫn, nhưng vẫn chịu bỏ ra một số tiền lớn mua sữa bột nhập khẩu cho Tưởng Tiểu Bảo uống, vẫn luôn uống tới tận ba tuổi.
Từ nhỏ đến lớn, Tưởng Tiểu Bảo quần áo đều là loại mới tinh được mua từ cửa hàng.
Còn quần áo của Tưởng Chiêu Đệ xuyên suốt quanh năm suốt tháng đều chỉ có hai ba bộ, cô bé thậm chí đã ba năm chưa được mua một kiện trang phục mới, hầu hết quần áo đều là quần áo thừa của đứa con gái hàng xóm cách vách.
Tưởng Chiêu Đệ nhìn những bạn bè bằng tuổi khác được mặc những bộ quần áo xinh đẹp, cũng thật hâm mộ, cô bé nói với mẹ rằng cô cũng muốn có quần áo mới.
Nguyên chủ nghe vậy thì sẽ mắng cô bé, "Con làm sao còn không biết hiểu chuyện như vậy, trong nhà đã khó khăn, phải nuôi con, còn cần phải nuôi em trai con, thuê phòng ở, ăn thứ gì cũng cần tiền, con còn ích kỷ như thế, không biết nghĩ cho gia đình.”
Dần dà, Tưởng Chiêu Đệ hiểu rõ, mẹ sẽ không mua quần áo mới cho cô bé, cô cũng không còn dám mở miệng nói.
Từ sau khi sinh ra Tưởng Tiểu Bảo, nguyên chủ càng thêm bận rộn, cô đi công tác nhận chức giáo viên ngữ văn trung học.
Tưởng Kiến Quốc hằng năm ở bên ngoài làm việc, đến một nhà hàng khác không có mặt ở nhà, nguyên chủ muốn cô bé ở trường vừa để học, vừa để chăm sóc cho Tưởng Tiểu Bảo, lúc ấy Tưởng Chiêu Đệ cũng chỉ mới bảy tám tuổi.
Cô bé bắt buộc phải biết đút sữa bột cho em trai ăn, còn phải đổi tã.
Còn phải bắt móc treo, đem em trai cõng ở phía sau lưng, một bên dỗ hắn, một bên làm việc nhà.
Có đôi khi mẹ thật sự quá bận, để chiếu cố em trai Tưởng Chiêu Đệ căn bản còn không có thời gian đi học, mẹ nói, nếu một người thật sự thông minh, thiếu hụt mấy tiết học cũng không có vấn đề gì, thành tích vẫn tốt.
Có thể nói, từ khi Tưởng Tiểu Bảo sinh ra đến bây giờ đã 6 tuổi, người chăm sóc hắn nhiều nhất phải kể đến chị gái hắn là Tưởng Chiêu Đệ.
Ở thời điểm Tưởng Chiêu Đệ học lớp 6 năm ấy, nguyên chủ không muốn để cô bé tiếp tục học, tận tình khuyên bảo, khiến cho Tưởng Chiêu Đệ mềm lòng bỏ học đến xưởng nội y làm công.
Tiền có được cô bé đều giao toàn bộ cho mẹ, thậm chí khi biết được mẹ không có khả năng để cho em trai học lên tiểu học, mỗi buổi tối đều thức đêm tăng ca đến 11 giờ, ngày hôm sau năm sáu giờ liền rời giường.
Như thế, từ khi Tưởng Chiêu Đệ bắt đầu 13 tuổi, sinh hoạt của cô dường như đều ở bên trong y xưởng ngày qua ngày sống cùng máy móc.
Mà Tưởng Tiểu Bảo hoàn toàn bị sủng hư.
Từ nhỏ là một ông hoàng nhỏ, trưởng thành chính thì thành kẻ lưu manh, trốn học, chơi điện tử, lên mạng, tán gái, toàn bộ đều làm.
Hắn không có kiên nhẫn học hành, đến sơ trung đã bỏ học.
Có một năm nọ, Tưởng Tiểu Bảo cùng người khác đánh nhau, trực tiếp đánh nam sinh đó trọng thương, người nọ về sau không còn khả năng có con.
Người nhà họ hùng hổ tìm tới, muốn đem Tưởng Tiểu Bảo phế đi.
Tưởng Tiểu Bảo là đứa con trai duy nhất mà Tưởng Kiến Quốc và nguyên chủ thật vất vả mới có được, làm sao có thể để người khác phế đi.
Nhưng mà muốn bồi thường 50 vạn, bọn họ căn bản không đền nổi.
Cuối cùng, hộ gia đình kia thấy diện mạo Tưởng Chiêu Đệ không tệ.
“Không bồi thường cũng được, nhưng các ngươi đưa con gái cho con trai ta làm vợ đi, dù sao con trai ta bị như vậy, về sau cũng không thể cưới vợ, vừa vặn hợp lí.”
Tưởng Chiêu Đệ vẫn trong độ tuổi của thiếu nữ, tất nhiên không muốn gả cho một người đàn ông như vậy.
Nhưng nguyên chủ thậm chí còn quỳ xuống cầu xin cô, thậm chí còn nói, nếu Tưởng Chiêu Đệ không đồng ý, cô sẽ đi chết cho coi.
Nguyên chủ nói: Chiêu Đệ ơi, đó là em trai của con, con thân làm chị gái, con không giúp nó, ai có thể giúp đây. Chiêu Đệ ơi Chiêu Đệ, tiền nhà chúng ta còn không có, nếu, nếu em trai con có gặp chuyện gì bất trắc, mẹ cũng không sống nổi.
Tưởng Chiêu Đệ đấu tranh, nhưng cuối cùng vẫn phải gả cho người đàn kia.
Người đàn ông bị đánh kia, tính cách cũng vặn vẹo, hắn đem hết những hận thù đối với Tưởng Tiểu Bảo toàn bộ đều phát tiết lên người Tưởng Chiêu Đệ.
Tưởng Chiêu Đệ ban ngày đến xưởng thủ công nội y làm công, buổi tối bị hắn ta đánh đến mình đầy thương tích.
Cô đến xin giúp đỡ từ cha mẹ, nhưng bọn họ không để ý, cuối cùng không nói một tiếng liền dọn nhà đi mất.
Sinh hoạt của Tưởng Chiêu Đệ hoàn toàn tăm tối.
Hai tháng sau, rốt cuộc không chịu nổi nữa, Tưởng Chiêu Đệ tự sát.
Mà ngay cả một nhà nguyên chủ rời, cũng không quá tốt.
Tưởng Tiểu Bảo nhiễm thói đánh bạc, trong một lần đòi tiền Tưởng Kiến Quốc, đẩy hắn một phen, khiến Tưởng Kiến Quốc chết ngoài ý muốn.
Nguyên chủ không biết sự thật sau khi Tưởng Kiến Quốc chết, một mình một người nuôi hắn đến 30 tuổi, cũng không có người nguyện ý gả cho Tưởng Tiểu Bảo.
Tưởng Tiểu Bảo không có tiền còn nợ tiền cờ bạc.
Người tới cửa đòi tiền, nguyên chủ vì bảo vệ cho Tưởng Tiểu Bảo, bị chủ nợ dùng dao chém chết.
Cuối cùng Tưởng Tiểu Bảo trở thành một kẻ lang thang, không tới mấy năm sau cũng qua đời.
Một đám người trong gia đình này chính là bi kịch.
Mà lần này bà bà bảo hộ Ân Âm tới, cũng là vì muốn thay đổi Tưởng Chiêu Đệ và Tưởng Tiểu Bảo, cuộc đời không thành chỉ vì một người mẹ trọng nam khinh nữ.
————Editor: Zittrasua————
"Vợ, anh về rồi, anh còn mua rất nhiều đồ về.” Tưởng Kiến Quốc lại lần nữa mở miệng.
Hắn làm đầu bếp ở một nhà hàng nào đó ở thành phố H, hai tháng lại được về nhà một lần.
Tưởng Kiến Quốc năm nay 37 tuổi, thân hình cao lớn, diện mạo bình thường, người thì cũng hàm hậu thành thật, đối với nguyên chủ xinh đẹp như vậy, hắn cũng thực thích.
Lúc này, hắn đang đưa ra vẻ mặt tươi cười thẹn thùng nhìn Ân Âm, ánh mắt chứa đầy nhung nhớ.
“Ba ba, ba ba mang thứ gì về thế, ăn ngon không? Tiểu Bảo muốn.” Tiểu Bảo đang ngồi trên sofa xem hoạt hình nhấc chân nhảy ra, bước chân ngắn nhỏ chạy hướng Tưởng Kiến Quốc, lập tức mở túi đồ Tưởng Kiến Quốc vừa mang về lục lọi.
Tưởng Tiểu Bảo được nuôi rất khá, hiện giờ hắn 6 tuổi, trắng trẻo mập mạp, giống cái bánh bao béo ú.
Hắn thuần thục lấy ra tới từng món đồ chơi trong túi, còn có những thứ đồ ăn vặt.
————Editor: Zittrasua————
Đôi lời của editor Zịt: Chắc mỗi ngày đăng một chương cho kịp tiến độ của hố bên kia quá =)).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.