Phiên Bản Cực Phẩm Của Mẫu Thân Đại Nhân!
Chương 30: NGƯỜI MẸ TRỌNG NAM KHINH NỮ (30)
Thanh Thanh Kết Ngạnh
07/10/2021
Editor: Zittrasua (Wattpad).
Đối với Tưởng Kiến Quân - người em trai này, cảm tình của Tưởng Kiến Quốc rất phức tạp.
Khi còn nhỏ, gia cảnh nghèo khó, mẹ và cả hai sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm của hai anh em hắn được coi là khá tốt, nhưng sau này cả hai dần trưởng thành, hắn ra bên ngoài làm việc, Tưởng Kiến Quân ở trường học, khi gặp lại nhau, tình cảm giữa cả hai đã có sự thay đổi, cũng ít nói chuyện với nhau hơn.
Trong điện thoại, Tưởng Kiến Quốc nói thẳng là muốn Tưởng Kiến Quân đem Tưởng lão cùng Tưởng Kim Bảo trở về.
Lúc trước khi hai anh em họ phân gia, bà Tưởng chỉ phân một chút tiền trợ cấp cho Tưởng Kiến Quốc, còn phòng ở, số tiền còn lại của nhà đều đưa cho Tưởng Kiến Quân cả, cho thấy bà muốn ở cùng với con út, về sau mỗi tháng Tưởng Kiến Quốc chỉ cần gửi tiền phụng dưỡng về là được. Vì vậy Tưởng lão không có lý do để ở lại chỗ này.
Thứ hai, hắn sẽ không gánh vác tiền học phí cho Tưởng Kim Bảo.
Tưởng Kiến Quân bắt Tưởng lão và Tưởng Kim Bảo đến thành phố S, ý muốn để bọn họ đến vớt vát hết mọi thứ của người anh trai này, không ngờ lần này anh trai hắn ta thế nhưng còn bảo hắn gọi mẹ và Kim Bảo về.
Chuyện này sao có thể?
Bên ngoài tiệm tạp hoá, Tưởng Kiến Quân ngồi ở trên ghế, chân dài bắt chéo, ngón út ngoáy ngoái lỗ tai, bộ dáng cà lơ phất phơ.
Một bên kẹp điện thoại giữa đầu và bả vai.
Khoé môi hắn ta hơi cong cong, nhẹ nhàng xì một tiếng: "Anh cả, anh nói vậy nghĩa là sao, đó là mẹ của em, cũng là mẹ anh, để mẹ ở nhà anh thì có vấn đề gì, hơn nữa Kim Bảo là cháu trai anh, anh nhẫn tâm đem nó đuổi ra ngoài sao? Anh có cảm thấy đau lòng không. Em cũng chỉ xót Kim Bảo mà thôi, đứa nhỏ đó cũng thông minh, nên em mới nghĩ nên để nó đến trường nào tốt một chút để học.
Chưa kể em đâu nói anh cả cho em tiền đâu, em chỉ là mượn tạm thôi mà, hơn nữa về sau cũng sẽ trả, anh cả à, chúng ta là anh em, anh không thể keo kiệt như vậy chứ."
Trải qua một đêm dằn vặt, cộng với cuộc nói chuyện cùng Ân Âm tối hôm qua, lúc này suy nghĩ của Tưởng Kiến Quốc rõ ràng hơn bao giờ hết, thái độ cũng rất bình tĩnh.
"Kiến Quân, chuyện như thế nào thì trong lòng cậu rõ nhất, anh không muốn cùng diễn trò với cậu nữa. Cho dù Kim Bảo đi học ở đâu thì anh cũng không có tiền cho cậu mượn. Còn về chuyện của mẹ nữa, lúc trước phân gia cậu đã lấy phần lớn tài sản, mẹ cũng tỏ vẻ muốn ở với cậu, đưa mẹ trở về chính là trách nhiệm của cậu."
Mặt Tưởng Kiến Quân đen lại: "Anh cả, anh đang có ý gì đây, anh không cần mẹ nữa ư, đó là người đã chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn đấy."
Tưởng Kiến Quân cũng thông minh, Tưởng Kim Bảo chỉ là cháu trai Tưởng Kiến Quốc, nhưng Tưởng lão lại là mẹ ruột của Tưởng Kiến Quốc, lấy một cái danh "Bất hiếu" chụp lên đầu hắn, có thể nói nhiều lần như vậy, Tưởng Kiến Quốc đều ngoan ngoãn bị hắn ta nắm thóp, hắn ta biết cái người anh cả của hắn là người thành thật.
Nhưng lúc này, Tưởng Kiến Quốc ngược lại không như ý nguyện của hắn.
"Kiến Quân, nói vậy thì vì sao mẹ lại đến thành phố S, chẳng lẽ cậu lại không biết. Nếu cậu không đón mẹ về, vậy số tiền phụng dưỡng mỗi tháng anh cũng không gửi về nữa, để mẹ ở lại nơi này, còn về Kim Bảo, anh không có nghĩa vụ phải nuôi nó, nếu thật sự muốn để nó lại đây thì cũng được, mỗi tháng anh sẽ gửi hoá đơn tiền học phí, tiền phòng và tiền phí sinh hoạt tới, cậu trả tiền đi, cậu là cha của nó, vậy nên cậu có nghĩa vụ phải nuôi con trai của cậu."
Tưởng Kiến Quốc không lưu tình nói thẳng hết ra.
Tưởng Kiến Quân có thể ngồi lên đầu hắn nhiều lần như vậy, thế thì hắn cần gì phải cho người em này mặt mũi.
Hắn có thể làm một người con hiếu thảo, cũng có thể làm một người hoà đồng dễ tính, nhưng không thể đảm đương trách nhiệm của một cái máy rút tiền được.
Tưởng Kiến Quân nổi trận lôi đình: "Anh cả, anh đang muốn xé rách mặt đối nghịch với bọn tôi sao."
Tưởng Kiến Quốc: "Là do các người không biết xấu hổ trước. Những lời cần nói tôi đã nói hết, cậu tự thân vận động đi."
Nói xong, Tưởng Kiến Quốc ngắt điện thoại.
#071021
Đối với Tưởng Kiến Quân - người em trai này, cảm tình của Tưởng Kiến Quốc rất phức tạp.
Khi còn nhỏ, gia cảnh nghèo khó, mẹ và cả hai sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm của hai anh em hắn được coi là khá tốt, nhưng sau này cả hai dần trưởng thành, hắn ra bên ngoài làm việc, Tưởng Kiến Quân ở trường học, khi gặp lại nhau, tình cảm giữa cả hai đã có sự thay đổi, cũng ít nói chuyện với nhau hơn.
Trong điện thoại, Tưởng Kiến Quốc nói thẳng là muốn Tưởng Kiến Quân đem Tưởng lão cùng Tưởng Kim Bảo trở về.
Lúc trước khi hai anh em họ phân gia, bà Tưởng chỉ phân một chút tiền trợ cấp cho Tưởng Kiến Quốc, còn phòng ở, số tiền còn lại của nhà đều đưa cho Tưởng Kiến Quân cả, cho thấy bà muốn ở cùng với con út, về sau mỗi tháng Tưởng Kiến Quốc chỉ cần gửi tiền phụng dưỡng về là được. Vì vậy Tưởng lão không có lý do để ở lại chỗ này.
Thứ hai, hắn sẽ không gánh vác tiền học phí cho Tưởng Kim Bảo.
Tưởng Kiến Quân bắt Tưởng lão và Tưởng Kim Bảo đến thành phố S, ý muốn để bọn họ đến vớt vát hết mọi thứ của người anh trai này, không ngờ lần này anh trai hắn ta thế nhưng còn bảo hắn gọi mẹ và Kim Bảo về.
Chuyện này sao có thể?
Bên ngoài tiệm tạp hoá, Tưởng Kiến Quân ngồi ở trên ghế, chân dài bắt chéo, ngón út ngoáy ngoái lỗ tai, bộ dáng cà lơ phất phơ.
Một bên kẹp điện thoại giữa đầu và bả vai.
Khoé môi hắn ta hơi cong cong, nhẹ nhàng xì một tiếng: "Anh cả, anh nói vậy nghĩa là sao, đó là mẹ của em, cũng là mẹ anh, để mẹ ở nhà anh thì có vấn đề gì, hơn nữa Kim Bảo là cháu trai anh, anh nhẫn tâm đem nó đuổi ra ngoài sao? Anh có cảm thấy đau lòng không. Em cũng chỉ xót Kim Bảo mà thôi, đứa nhỏ đó cũng thông minh, nên em mới nghĩ nên để nó đến trường nào tốt một chút để học.
Chưa kể em đâu nói anh cả cho em tiền đâu, em chỉ là mượn tạm thôi mà, hơn nữa về sau cũng sẽ trả, anh cả à, chúng ta là anh em, anh không thể keo kiệt như vậy chứ."
Trải qua một đêm dằn vặt, cộng với cuộc nói chuyện cùng Ân Âm tối hôm qua, lúc này suy nghĩ của Tưởng Kiến Quốc rõ ràng hơn bao giờ hết, thái độ cũng rất bình tĩnh.
"Kiến Quân, chuyện như thế nào thì trong lòng cậu rõ nhất, anh không muốn cùng diễn trò với cậu nữa. Cho dù Kim Bảo đi học ở đâu thì anh cũng không có tiền cho cậu mượn. Còn về chuyện của mẹ nữa, lúc trước phân gia cậu đã lấy phần lớn tài sản, mẹ cũng tỏ vẻ muốn ở với cậu, đưa mẹ trở về chính là trách nhiệm của cậu."
Mặt Tưởng Kiến Quân đen lại: "Anh cả, anh đang có ý gì đây, anh không cần mẹ nữa ư, đó là người đã chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn đấy."
Tưởng Kiến Quân cũng thông minh, Tưởng Kim Bảo chỉ là cháu trai Tưởng Kiến Quốc, nhưng Tưởng lão lại là mẹ ruột của Tưởng Kiến Quốc, lấy một cái danh "Bất hiếu" chụp lên đầu hắn, có thể nói nhiều lần như vậy, Tưởng Kiến Quốc đều ngoan ngoãn bị hắn ta nắm thóp, hắn ta biết cái người anh cả của hắn là người thành thật.
Nhưng lúc này, Tưởng Kiến Quốc ngược lại không như ý nguyện của hắn.
"Kiến Quân, nói vậy thì vì sao mẹ lại đến thành phố S, chẳng lẽ cậu lại không biết. Nếu cậu không đón mẹ về, vậy số tiền phụng dưỡng mỗi tháng anh cũng không gửi về nữa, để mẹ ở lại nơi này, còn về Kim Bảo, anh không có nghĩa vụ phải nuôi nó, nếu thật sự muốn để nó lại đây thì cũng được, mỗi tháng anh sẽ gửi hoá đơn tiền học phí, tiền phòng và tiền phí sinh hoạt tới, cậu trả tiền đi, cậu là cha của nó, vậy nên cậu có nghĩa vụ phải nuôi con trai của cậu."
Tưởng Kiến Quốc không lưu tình nói thẳng hết ra.
Tưởng Kiến Quân có thể ngồi lên đầu hắn nhiều lần như vậy, thế thì hắn cần gì phải cho người em này mặt mũi.
Hắn có thể làm một người con hiếu thảo, cũng có thể làm một người hoà đồng dễ tính, nhưng không thể đảm đương trách nhiệm của một cái máy rút tiền được.
Tưởng Kiến Quân nổi trận lôi đình: "Anh cả, anh đang muốn xé rách mặt đối nghịch với bọn tôi sao."
Tưởng Kiến Quốc: "Là do các người không biết xấu hổ trước. Những lời cần nói tôi đã nói hết, cậu tự thân vận động đi."
Nói xong, Tưởng Kiến Quốc ngắt điện thoại.
#071021
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.