Phiên Bản Cực Phẩm Của Mẫu Thân Đại Nhân!
Chương 46: NGƯỜI MẸ TRỌNG NAM KHINH NỮ (47)
Thanh Thanh Kết Ngạnh
07/10/2021
Editor: Zittrasua (Wattpad).
Thiếu niên chậm rãi xoay người, Tưởng Du rốt cuộc cũng thấy rõ được khuôn mặt hắn.
Thiếu niên rất cao, Tưởng Du hơn một mét sáu, mét bảy, mà thiếu niên so với cô còn cao hơn cả một cái đầu, ước chừng hơn 1 mét 8.
Dáng người hắn cao dài, nhìn giống như mảnh khảnh hơn, nhưng lúc đó khi hắn đánh người, rõ ràng Tưởng Du nhìn thấy trên người hắn có cơ bắp đang căng chặt.
Hắn góc cạnh rõ ràng, ngũ quan có vẻ sắc bén, như đao tước rìu đục, chẳng qua giữa mày có vẻ tương đối hung dữ, trên má phải còn có một vết sẹo thật dài, vốn dĩ hắn đã trông dữ tợn nay còn tăng thêm một chút.
Chỉ là, lúc này hung ác thiếu niên nhìn về phía Tưởng Du ánh mắt lại có chút né tránh, gương mặt nhiễm hơi mỏng đỏ ửng, có vẻ có chút vô thố.
Tưởng Du thấy bộ dáng này của hắn, không biết vì sao mà tâm trạng vừa bị Hồng Minh phá hư thế nhưng lại vui mừng.
Cô không quen biết thiếu niên trước mắt, nhưng tổng cảm thấy hắn có chút tiểu khả ái*.
(*Đáng iu:>)
"Hôm nay cảm ơn cậu đã giúp tôi." Tưởng Du cười nhạt nói cảm ơn với hắn.
"Không, không cần đâu." Lục Cao gãi gãi đầu, lắp bắp nói.
"Cậu tên là gì?"
Lục Cao trong lòng vui vẻ, nói: "Tôi tên là Lục Cao."
"Lục Cao à, chào cậu, tớ là Tưởng Du."
Tôi biết mà, tôi biết là cậu tên Tưởng Du. Lục Cao trong lòng âm thầm nói, bất quá, lần đầu tiên hắn cảm thấy tên của mình dễ nghe như vậy, nhịn không được lại muốn Tưởng Du kêu nhiều thêm mấy lần.
"Đúng rồi, người vừa nãy là?" Lục Cao hỏi.
Xem Tưởng Du biểu diễn xong, Lục Cao cũng không định xem những người còn lại, rời khỏi sảnh đường lớn, chuẩn bị làm việc tiếp, không ngờ tới lại lần nữa nhìn thấy Tưởng Du ở cổng trường, còn có cái tên đàn ông đầy ý đồ kia lôi lôi kéo kéo cô.
Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra được người đàn ông kia không phải người tốt, hơn nữa Tưởng Du cũng không quen biết hắn ta, bị hắn ta làm phiền.
Lục Cao chỉ cho là có người quấy rầy Tưởng Du, trực tiếp nắm chặt nắm tay chạy lên đánh.
Lục Cao vừa hỏi, Tưởng Du cũng không biết vì sao liền đem chuyện Hồng Minh nói cho hắn, nói xong ngay chính cô cũng có chút ngạc nhiên, ngày thường không phải cô sẽ thoải mái nói những chuyện này cho người khác đâu.
Cô cảm thấy hôm nay bản thân có chút kỳ quái.
Lục Cao không nhìn ra chút khác thường đó, nghe Tưởng Du nói hết thì tức giận nắm chặt tay, bất bình: "Tên chó đó*, xem chừng vừa nãy đánh còn nhẹ, sớm biết vậy đã đánh nhiều hơn chút."
(*Nguyên văn là cẩu đồ vật://, tui định edit "Tên khốn" nhưng mà thôi cứ để thế này cho máu?)
Lục Cao âm thầm nghĩ, chờ xong việc sẽ đi tra hỏi xem tên khốn kia có lai lịch gì, để đánh hắn thêm vài trận nữa, đánh đến khi hắn ta biết sợ, không dám chọc phiền phức cho Tưởng Du nữa mới thôi.
Mà xong việc, Lục Cao xác thật cũng sẽ làm như vậy.
Lục Cao người này, vừa chính lại vừa tà, cũng quen biết không ít lưu manh, việc giáo huấn một người vẫn không có vấn đề gì.
Nhưng những lời này Lục Cao không định nói cho Tưởng Du biết.
Đương nhiên đây cũng là lời sau đó càng phải giấu.
"Tiểu Du." Lục Cao còn đang muốn nói thêm nhiều thêm mấy câu cùng Tưởng Du bỗng nhiên nghe được có người đang kêu cô.
Vừa ngẩng đầu liền thấy một người phụ nữ mặc váy dài bước tới, dung mạo thanh lệ, cùng Tưởng Du có năm sáu phân tương tự.
Lục Cao nhớ rõ người này, chính là mẹ Tưởng Du.
Lục Cao cùng Tưởng Du nhìn thấy Ân Âm đến, không hiểu vì cái gì lại đồng thời có loại cảm giác chột dạ như bị bắt gian.
Đặc biệt là Tưởng Du, ngẫm lại càng thêm kỳ quái, không biết tại sao lại có suy nghĩ như thế.
"Mẹ." Tưởng Du đến chào đón, ôm lấy cánh tay Ân Âm, "Sao mẹ lại tới đây?"
Ân Âm vỗ vỗ tay cô nàng: "Thấy con lâu như vậy còn chưa ra tới, có chút lo lắng nên ra đây tìm xem, người này là......"
Ánh mắt Ân Âm dừng trên Lục Cao, tinh tế đánh giá.
Tưởng Du lập tức giới thiệu Lục Cao với Ân Âm, bao gồm cả chuyện Hồng Minh trước đó.
Nghe được Hồng Minh dám tới tận cổng trường chặn Tưởng Du, mặt Ân Âm lạnh lẽo, cô nói với Tưởng Du: "Đừng lo, chuyện này cứ giao cho mẹ xử lý."
#071021
Thiếu niên chậm rãi xoay người, Tưởng Du rốt cuộc cũng thấy rõ được khuôn mặt hắn.
Thiếu niên rất cao, Tưởng Du hơn một mét sáu, mét bảy, mà thiếu niên so với cô còn cao hơn cả một cái đầu, ước chừng hơn 1 mét 8.
Dáng người hắn cao dài, nhìn giống như mảnh khảnh hơn, nhưng lúc đó khi hắn đánh người, rõ ràng Tưởng Du nhìn thấy trên người hắn có cơ bắp đang căng chặt.
Hắn góc cạnh rõ ràng, ngũ quan có vẻ sắc bén, như đao tước rìu đục, chẳng qua giữa mày có vẻ tương đối hung dữ, trên má phải còn có một vết sẹo thật dài, vốn dĩ hắn đã trông dữ tợn nay còn tăng thêm một chút.
Chỉ là, lúc này hung ác thiếu niên nhìn về phía Tưởng Du ánh mắt lại có chút né tránh, gương mặt nhiễm hơi mỏng đỏ ửng, có vẻ có chút vô thố.
Tưởng Du thấy bộ dáng này của hắn, không biết vì sao mà tâm trạng vừa bị Hồng Minh phá hư thế nhưng lại vui mừng.
Cô không quen biết thiếu niên trước mắt, nhưng tổng cảm thấy hắn có chút tiểu khả ái*.
(*Đáng iu:>)
"Hôm nay cảm ơn cậu đã giúp tôi." Tưởng Du cười nhạt nói cảm ơn với hắn.
"Không, không cần đâu." Lục Cao gãi gãi đầu, lắp bắp nói.
"Cậu tên là gì?"
Lục Cao trong lòng vui vẻ, nói: "Tôi tên là Lục Cao."
"Lục Cao à, chào cậu, tớ là Tưởng Du."
Tôi biết mà, tôi biết là cậu tên Tưởng Du. Lục Cao trong lòng âm thầm nói, bất quá, lần đầu tiên hắn cảm thấy tên của mình dễ nghe như vậy, nhịn không được lại muốn Tưởng Du kêu nhiều thêm mấy lần.
"Đúng rồi, người vừa nãy là?" Lục Cao hỏi.
Xem Tưởng Du biểu diễn xong, Lục Cao cũng không định xem những người còn lại, rời khỏi sảnh đường lớn, chuẩn bị làm việc tiếp, không ngờ tới lại lần nữa nhìn thấy Tưởng Du ở cổng trường, còn có cái tên đàn ông đầy ý đồ kia lôi lôi kéo kéo cô.
Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra được người đàn ông kia không phải người tốt, hơn nữa Tưởng Du cũng không quen biết hắn ta, bị hắn ta làm phiền.
Lục Cao chỉ cho là có người quấy rầy Tưởng Du, trực tiếp nắm chặt nắm tay chạy lên đánh.
Lục Cao vừa hỏi, Tưởng Du cũng không biết vì sao liền đem chuyện Hồng Minh nói cho hắn, nói xong ngay chính cô cũng có chút ngạc nhiên, ngày thường không phải cô sẽ thoải mái nói những chuyện này cho người khác đâu.
Cô cảm thấy hôm nay bản thân có chút kỳ quái.
Lục Cao không nhìn ra chút khác thường đó, nghe Tưởng Du nói hết thì tức giận nắm chặt tay, bất bình: "Tên chó đó*, xem chừng vừa nãy đánh còn nhẹ, sớm biết vậy đã đánh nhiều hơn chút."
(*Nguyên văn là cẩu đồ vật://, tui định edit "Tên khốn" nhưng mà thôi cứ để thế này cho máu?)
Lục Cao âm thầm nghĩ, chờ xong việc sẽ đi tra hỏi xem tên khốn kia có lai lịch gì, để đánh hắn thêm vài trận nữa, đánh đến khi hắn ta biết sợ, không dám chọc phiền phức cho Tưởng Du nữa mới thôi.
Mà xong việc, Lục Cao xác thật cũng sẽ làm như vậy.
Lục Cao người này, vừa chính lại vừa tà, cũng quen biết không ít lưu manh, việc giáo huấn một người vẫn không có vấn đề gì.
Nhưng những lời này Lục Cao không định nói cho Tưởng Du biết.
Đương nhiên đây cũng là lời sau đó càng phải giấu.
"Tiểu Du." Lục Cao còn đang muốn nói thêm nhiều thêm mấy câu cùng Tưởng Du bỗng nhiên nghe được có người đang kêu cô.
Vừa ngẩng đầu liền thấy một người phụ nữ mặc váy dài bước tới, dung mạo thanh lệ, cùng Tưởng Du có năm sáu phân tương tự.
Lục Cao nhớ rõ người này, chính là mẹ Tưởng Du.
Lục Cao cùng Tưởng Du nhìn thấy Ân Âm đến, không hiểu vì cái gì lại đồng thời có loại cảm giác chột dạ như bị bắt gian.
Đặc biệt là Tưởng Du, ngẫm lại càng thêm kỳ quái, không biết tại sao lại có suy nghĩ như thế.
"Mẹ." Tưởng Du đến chào đón, ôm lấy cánh tay Ân Âm, "Sao mẹ lại tới đây?"
Ân Âm vỗ vỗ tay cô nàng: "Thấy con lâu như vậy còn chưa ra tới, có chút lo lắng nên ra đây tìm xem, người này là......"
Ánh mắt Ân Âm dừng trên Lục Cao, tinh tế đánh giá.
Tưởng Du lập tức giới thiệu Lục Cao với Ân Âm, bao gồm cả chuyện Hồng Minh trước đó.
Nghe được Hồng Minh dám tới tận cổng trường chặn Tưởng Du, mặt Ân Âm lạnh lẽo, cô nói với Tưởng Du: "Đừng lo, chuyện này cứ giao cho mẹ xử lý."
#071021
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.