Chương 24
Tưởng Mục Đồng
13/06/2019
Hai người Tiếu Hàn và Tề Hiểu đồng loạt quay đầu lại nhìn Tần Lục Trác, ánh mắt trừng to bằng quả chuông đồng.
Nhưng Tần Lục Trác vẫn lãnh đạm nhìn Úy Lam, hơi nâng cằm, thản nhiên nói: "Chuẩn bị mọi thứ xong chưa?"
Úy Lam vẫn còn hơi kinh ngạc, chỉ vào cái vali của mình, khẽ cười: " Chuẩn bị xong rồi."
Tần Lục Trác duỗi tay kéo vali của cô ra ngoài, những người còn lại quan sát xung quanh lần nữa rồi mới rời khỏi. Sau khi ra ngoài, Tề Hiều đem dụng cụ cất xong, lại nói: "Ngày mai tôi sẽ mang những cái này đến khu trực thuộc công an, lúc nãy vừa vào cửa đã nhìn qua, khu này đều là trẻ em và người già, tuy thiết bị theo dõi đã cũ kỹ, nhưng cũng không quá tệ."
Tứ hợp viện này là nơi ông ngoại Úy Lam khi còn sống đã ở, xung quanh quả thực đều là mấy tiểu khu có niên đại lâu đời.
Tiếu Hàn phân phó: "Đừng quên, lần này chuyên gia Úy đã giúp chúng ta một việc lớn."
Tề Hiểu được phân phó, đáp lại một tiếng rõ ràng.
Úy Lam lắc đầu: "Vụ án vẫn chưa được phá, không thể nói là giúp một việc lớn."
Tiếu Hàn lắc đầu, mấy ngày nay vẫn luôn cau mày cuối cùng cũng thoải mái nói: "Trên cơ bản manh mối đã được xác định, hiện tại cần phải tìm chứng cứ. Hắn ta, chỉ cần làm chuyện xấu, nhất định sẽ lưu lại dấu vết."
Vừa nhớ ra, anh ta lại nói: "Lời này là của lão đại, anh ấy đã nói với chúng tôi."
Tiếu Hàn nhìn về phía Tần Lục Trác, vẻ mặt hoài niệm.
Những ngày kề vai chiến đấu đầy nhiệt huyết, vĩnh viễn không từ bỏ con đường tìm kiếm chính nghĩa.
Một lời này, làm Úy Lam nhìn sang Tần Lục Trác, từ khi cô biết Tần Lục Trác, kiểu xưng hô này không phải cô chỉ nghe được từ miệng một người, Thẩm Phóng người luôn bên cạnh anh cũng luôn gọi anh như vậy.
Đàn ông trong lòng bẩm sinh có một cổ kiêu ngạo, chính là họ sẽ không tin phục bất cứ người nào.
Nhưng Tần Lục Trác lại là một kiểu người, chỉ cần anh xuất hiện, đều làm cho người khác phải tin phục.
Bất luận là bác sĩ tâm lí hay là một người phụ nữ, cô đây đều đối với anh hứng thứ mười phần.
Tần Lục Trác khẽ cười, xốc vali của Úy Lam lên, mở cóp xe, đem vali bỏ vào. Lần thứ hai anh đi tới bên cạnh ghế điều khiển chiếc xe việt dã, chuẩn bị duỗi tay mở cửa xe thì hờ hững nói: "Các cậu cũng sớm về nhà đi, vụ án này hẳn cũng sắp được phá rồi."
Tiếu Hàn gật đầu, đặc biệt nghiêm túc nói: "Phá xong vụ án này, em muốn mời mọi người ăn cơm, lão đại, anh cũng nên nể mặt đó."
Tần Lục Trác vỗ vai anh ta, giọng nói trầm thấp: "Nhất định."
Sau đó bốn người lại tách ra lên xe của mình, Tề Hiểu ngồi xe của Tiếu Hàn. Chạy đến giao lộ, Tiếu Hàn hạ cửa kính xe xuống, phất tay với Tần Lục Trác một cái, rồi lái về hướng ngược lại.
Tần Lục Trác quay của kính xe lên, lái theo đường cũ.
Bên trong xe không mở đèn, ngọn đèn mờ nhạt ven đường thỉnh thoảng chiếu vào trong xe. Lúc Úy Lam quay đầu nhìn anh, chỉ thấy đường nét của gò má, dưới bóng đèn mờ nhạt, như ẩn như hiện.
Cuối cùng cô cũng mở miệng: "Không phải anh từ chối cho tôi ở lại nhà anh, tại sao lại đổi ý?"
Bàn tay thon dài của người đàn ông đặt trên tay lái màu đen, lúc Úy Lam hỏi những lời này, bàn tay anh hơi xiết lại, ngay cả hàm dưới cũng theo bản năng mà bạnh ra.
Chỉ là khi anh mở miệng, giọng nói vẫn hờ hững như cũ, "Lúc nào thì tôi từ chối cho cô ở lại nhà tôi?"
Úy Lam nhớ lại khi đứng trong phòng ngủ đã hỏi anh, khi đó anh chỉ là không trả lời câu hỏi mà thôi.
Cho nên không phải là từ chối, mà chính là gián tiếp đồng ý.
Vì vậy, cô hiền lành gật đầu, cười nhẹ: "Thì ra anh không nói lời nào tức là đồng ý, tôi nhớ kỹ rồi."
Tần Lục Trác sờ mũi một cái.
Được rồi, nói không lại cô...
*
Có kinh nghiệm, lần này tắm xong Úy Lam đem quần áo của mình đều kiểm tra trong ngoài một lần rồi mới trở về phòng.
Còn Tần Lục Trác bên này, anh đi ngủ sớm hơn, gần như là vừa vào nhà thì liền đi vào phòng của mình.
Sáng sớm thức dậy, lúc Tần Lục Trác vừa mặc quần áo tử tế đi ra đã ngửi thấy hương thơm bay khắp phòng khách. Anh đi tới phòng bếp thì nhìn thấy một bóng lưng mặc quần áo màu xanh đang bận rộn trong phòng bếp.
Bình thương Tần Lục Trác không hay ăn ở nhà, cho nên đối với những việc này, anh đúng là vô dụng.
Anh đứng ở cửa bếp, nhìn cô gái đang chú tâm xứ lý chảo trứng chiên.
Dáng người cô gầy nhỏ, mái tóc dài tùy ý buộc thành đuôi ngựa phía sau nhẹ nhàng lắc lư. Vì mặc quần áo ở nhà nên có hơi sát người, cái eo thon nhỏ cùng đôi chân dài đều hiện ra, đặc biệt là vòng eo tinh tế không đầy một nắm tay, xuống chút nữa chính cặp mông cong thẳng.
Nhìn ra được, cô thường xuyên luyện tập, nên dáng người vô cùng đẹp.
Úy Lam quay đầu lại thì phát hiện ra anh, tự nhiên nói: " Mang cháo ra ngoài trước đi, sắp xong rồi."
Tần Lục Trác không trả lời, im lặng đi tới bên cạnh, theo lời cô nói, nhấn nút tắt nút nấu cháo, chuẩn bị mang cháo ra ngoài.
Chỉ là vừa mới mở nắp nồi, một làn hơi nóng đập vào mặt.
Cháo cô nấu là cháo hoa, vừa mở nắp, liền có một mùi gạo thơm xông vào mũi, vừa đặc vừa trắng bóng.
Tần Lục Trác có một người giúp việc, bình thường vẫn luôn ở chỗ của mẹ anh, bởi vì ở cảnh đội đã thành thói quen, có ăn là được. Còn hầu hết thời đều cùng nhân viên ăn ở căng tin công ty.
Cơm tập thể a, không thể nói là khó ăn, thế nhưng tuyệt đối là ăn không ngon.
Ngay cả ngày hôm hôm qua Úy Lam ở đây, anh cũng là sáng sớm đi ra ngoài mua đồ ăn sáng mang về.
Không nghĩ tới, một nồi cháo hoa đơn giản này lại làm nhà anh có chút hương vị gia đình.
Không bao lâu, Úy Lam đã mang trứng chiên ra, cô chỉ chỉ miếng bánh mì trên bàn: "Tôi tìm trong tủ lạnh, chỉ có cái này."
Tần Lục Trác múc thêm một chén cháo cho cô.
Hai người ăn đều rất có quy củ, không nói lời nào.
Còn là ăn nhanh tới khi nào xong thì thôi, Tần Lục Trác ngẩng đầu nhìn cô hỏi: "Nếu cô có thói quen nấu cơm ở nhà, gần chỗ này có một cái siêu thị, đồ ăn đều rất tươi ngon."
Úy Lam nhướng mày, nhưng lại nhịn xuống, không nên mới sáng sớm đã trêu chọc anh.
Dù sao tối hôm qua anh còn tin tưởng hỏi cô, dự định ở chỗ này bao lâu.
Vì vậy cô gật đầu, lên tiếng, "Tốt, ít nhất tôi cũng không thể cứ ở đây mà ăn chùa a."
Sáng sớm Tần Lục Trác lái xe đưa cô đến phòng làm việc, vừa xuống xe Úy Lam lại gõ lên cửa sổ ghế phó lái, Tần Lục Trác đem cửa kính hạ xuống, chợt nghe cô nói: "Hôm này tôi tự lái xe về, anh không cần đến đón tôi."
Tần Lục Trác: "..." Anh không có ý định đến đón.
Buổi sáng không có nhiều người đến tư vấn, Úy Lam như cũ để điện thoại ở chế độ im lặng, mãi cho đến khi kết thúc, cũng không hề có người làm phiền.
Sau khi người đến tư vấn rời khỏi, trợ lí Trương Tiêu gõ cửa.
Không chờ Úy Lam trả lời, Trương Tiêu chỉ ra ngoài nói: "Chuyên gia Úy, trước sảnh lớn có đồ cần chị tự mình ký nhận."
Úy Lam đứng dậy đi ra sảnh lớn, kết quả vừa ra tới đã nhìn thấy mọi người vây ở một chỗ. Chỗ này không phải chỉ có mình cô là chuyên gia tư vấn tâm lí, vẫn còn nhiều người khác nữa.
Thấy cô đi tới, chuyên gia cố vấn Trần cười nói: "Chuyên gia Úy, toàn bộ phòng làm việc của chúng ta, thì cô là có người theo đuổi nhiều nhất."
Trước sảnh lớn có hai thanh niên mặc đồng phục chuyển phát nhanh đang ôm một bó hoa hồng lớn, trên cánh hoa mềm mại tươi mới có thể thấy những giọt nước còn đọng lại, giống như là dính phải sương sớm trên đường.
Một người chuyển phát nhanh trong đó thấy cô đi tới: "Úy tiểu thư đúng không? Mời ký nhận."
Chuyên gia Trần bên cạnh nhìn lướt qua, kinh ngạc nói: "Ở đây sẽ không phải 1314(*) bông đi."
(*)1314: Một đời một kiếp
Tuy nói mấy con số này khá là thô tục, thế nhưng có bao nhiêu cô gái có thể nhận được sự hào phóng như vậy. Ai lại không muốn mình được đặt trong lòng bàn tay mà nâng niu như một cô công chúa, để người khác phí hết tâm tư mà tán tụng, nịnh nọt.
Trương Tiêu cùng các cô gái ở sảnh lớn liếc mắt nhìn nhau, hâm mộ đầy mặt.
Đặc biệt là mấy cô gái trẻ, bạn trai tặng 1314 bông hoa hồng, đều phải chụp hình đem kheo một còng bạn bè. Lúc này thật sự nhìn thấy bút tích bày tích bày tỏ tình yêu khoa trương như vậy, Úy Lam là đương sự còn chưa lên tiếng, tâm tình thiếu nữ của các cô ấy đều sắp tràn ra ngoài.
Ai ngờ, người xem xung quanh vẫm còn đang kích động, Úy Lam đã duỗi tay cầm tấm thiệp để sâu trong bó hoa lên.
Cô nhẹ nhàng mở tấm thiệp ra, nhìn kiểu chữ viết tay, cùng với phần cuối.
"Cái này có thể trả lại không?"
Lời này vừa nói ra, những người khác đều ngây người. Hai người chuyển phát nhanh cũng có chút không tin, nhưng bất quá mọi người đều là người thông minh, nghĩ lại, khả năng chi tiền bạo tay như vậy, phỏng chừng là người yêu cãi nhau.
Chuyên gia Trần khuyên nhủ, "Nếu không cô cứ ký nhận đi, người ta cũng chỉ là tặng hoa mà thôi."
Nhân viên chuyển phát nhanh nhanh chóng gật đầu: "Úy tiểu thư, nếu cô có chuyện gì thì cùng đối phương nói chuyện, chúng tôi cũng đã đưa tới. Nếu như trả về lại, thực sự không thể ăn nói với cửa hàng bán hoa bên kia."
Úy Lam cúi đầu nhìn tấm thiệp, ba chữ Chu Tây Trạch này, nhất thời cười lạnh một tiếng.
Cô dứt khoát ký tên mình lên biên lai ký nhận, nhân viên chuyển phát nhanh vừa cúi người vừa cảm ơn, Úy Lam cười ôn hòa, khi anh ta hỏi muốn đặt ở đâu để đem tới, "Vậy làm phiền anh đem xuống dưới giúp tôi."
"Đem xuống dưới lầu?"
Úy Lam: "Tùy tiện tìm một thùng rác rồi ném đi."
Lúc cô trở về phòng làm việc, cô gọi điện thoại cho Úy Nhiên, một lát sau đầu bên kia mới bắt máy, hơn nữa vừa mở miệng liền cười hỏi: "Thế nào ngày hôm nay lại rãnh rỗi gọi điện cho chị?"
"Cha vẫn chưa nói rõ ràng với Chu gia sao?" Úy Lam bất ngờ hỏi.
Úy Nhiên cũng không có chút thông tin gì, nhíu mày nói: "Có ý gì?"
Úy Lam đem chuyện Chu Tây Trạch tặng hoa hôm nay kể lại một lần, nghe được tiếng cười lạnh liên tục của Úy Nhiên bên kia, cô ấy nói: "Xem ra cậu ta đã hối hận, nhưng sớm biết sẽ thế này, cớ gì lúc trước."
Còn chưa kết hôn, lại làm loạn ở bên ngoài, đối với việc làm này của Chu Tây Trạch đến Úy Nhiên cũng thấy chướng mắt.
Nếu không phải Úy Lam đã chia tay anh ta, với tính cách của Úy Nhiên, đã sớm đánh cho tên kia một trận.
Úy Nhiên thoải mái cười: "Em yên tâm, cha sẽ không ép em cùng tên kia ở bên nhau."
Bất quá cô ấy vẫn nói phòng trước với Úy Lam, "Nhưng mấy ngày nay mẹ đã chọn đối tượng hẹn hò cho em, chị nhắc trước với em."
Tin tức này, đã phá hủy tâm tình cả buổi sáng của Úy Lam.
Vì vậy đến buổi chiếu, Tiếu Hàn gọi điện thoại tới, hỏi cô có muốn đến hiện trường hay không, Úy Lam không chút do dự mà đồng ý.
Cô tự lái xe của mình đến, đến cửa biệt thự, vừa muốn điện thoại cho Tiếu Hàn, ai ngờ ở cửa lại nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, cô nhấn còi một cái.
Người đàn ông ngồi trên chiếc xe việt dã màu đen nhìn qua chiếc xe Porche của cô.
"Trợ lí Tần, anh cũng tới "
Úy Lam thấy anh, tâm trạng buồn bực lúc nãy, tựa hồ bị quét sạch.
Bọn cô đi qua chỗ bảo vệ tìm Tiếu Hàn, sau khi được Úy Lam nhắc nhở chỉ điều tra mấy ngày nghri gần đây của người giúp việc, sáng sớm hôm nay họ đã thẩm vấn người giúp việc của Đỗ Như Lệ một lần nữa.
Luc bọn cô đi tới, Tiếu Hàn đang cùng một người đàn ông mặc tây trang nói chuyện.
Tiếu Hàn thấy bọn cô đi tới, giới thiệu, "Vị này chính là quản lí Hạ Hạ Trí Huy, phụ trách bảo vệ chỗ này."
Tuổi của Hạ Trí Huy không tính là lớn, nhìn hào hoa phong nhã, anh ta vươn tay, khách khí nói: "Tôi quản lí an ninh ở chỗ này, có vấn đề gì các vị cứ nói, dù sao loại án mạng này cũng phát sinh ở biệt thự chúng tôi, chúng tôi hy vọng có thể sớm tìm ra hung thủ."
Úy Lam nhìn anh ta vươn tay tới, đã bị đồ vật trên cổ tay anh ta hấp dẫn.
Bởi vì Hạ Trí Huy còn phải bận chuyện khác, nên không thể ở lại lâu, đã rời đi trước.
Anh ta vừa đi, Tần Lục Trác liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Nghĩ đến cái gì?"
Úy Lam nhìn thoáng qua anh, hơi có chút kinh ngạc: "Xem ra chuyện gì cũng không qua được ánh mắt trợ lí Tần."
Đối với tiếng xưng hô trợ lí Tần này, Tần Lục Trác đã học được cách tự động xem nhẹ.
Nhưng Tần Lục Trác vẫn lãnh đạm nhìn Úy Lam, hơi nâng cằm, thản nhiên nói: "Chuẩn bị mọi thứ xong chưa?"
Úy Lam vẫn còn hơi kinh ngạc, chỉ vào cái vali của mình, khẽ cười: " Chuẩn bị xong rồi."
Tần Lục Trác duỗi tay kéo vali của cô ra ngoài, những người còn lại quan sát xung quanh lần nữa rồi mới rời khỏi. Sau khi ra ngoài, Tề Hiều đem dụng cụ cất xong, lại nói: "Ngày mai tôi sẽ mang những cái này đến khu trực thuộc công an, lúc nãy vừa vào cửa đã nhìn qua, khu này đều là trẻ em và người già, tuy thiết bị theo dõi đã cũ kỹ, nhưng cũng không quá tệ."
Tứ hợp viện này là nơi ông ngoại Úy Lam khi còn sống đã ở, xung quanh quả thực đều là mấy tiểu khu có niên đại lâu đời.
Tiếu Hàn phân phó: "Đừng quên, lần này chuyên gia Úy đã giúp chúng ta một việc lớn."
Tề Hiểu được phân phó, đáp lại một tiếng rõ ràng.
Úy Lam lắc đầu: "Vụ án vẫn chưa được phá, không thể nói là giúp một việc lớn."
Tiếu Hàn lắc đầu, mấy ngày nay vẫn luôn cau mày cuối cùng cũng thoải mái nói: "Trên cơ bản manh mối đã được xác định, hiện tại cần phải tìm chứng cứ. Hắn ta, chỉ cần làm chuyện xấu, nhất định sẽ lưu lại dấu vết."
Vừa nhớ ra, anh ta lại nói: "Lời này là của lão đại, anh ấy đã nói với chúng tôi."
Tiếu Hàn nhìn về phía Tần Lục Trác, vẻ mặt hoài niệm.
Những ngày kề vai chiến đấu đầy nhiệt huyết, vĩnh viễn không từ bỏ con đường tìm kiếm chính nghĩa.
Một lời này, làm Úy Lam nhìn sang Tần Lục Trác, từ khi cô biết Tần Lục Trác, kiểu xưng hô này không phải cô chỉ nghe được từ miệng một người, Thẩm Phóng người luôn bên cạnh anh cũng luôn gọi anh như vậy.
Đàn ông trong lòng bẩm sinh có một cổ kiêu ngạo, chính là họ sẽ không tin phục bất cứ người nào.
Nhưng Tần Lục Trác lại là một kiểu người, chỉ cần anh xuất hiện, đều làm cho người khác phải tin phục.
Bất luận là bác sĩ tâm lí hay là một người phụ nữ, cô đây đều đối với anh hứng thứ mười phần.
Tần Lục Trác khẽ cười, xốc vali của Úy Lam lên, mở cóp xe, đem vali bỏ vào. Lần thứ hai anh đi tới bên cạnh ghế điều khiển chiếc xe việt dã, chuẩn bị duỗi tay mở cửa xe thì hờ hững nói: "Các cậu cũng sớm về nhà đi, vụ án này hẳn cũng sắp được phá rồi."
Tiếu Hàn gật đầu, đặc biệt nghiêm túc nói: "Phá xong vụ án này, em muốn mời mọi người ăn cơm, lão đại, anh cũng nên nể mặt đó."
Tần Lục Trác vỗ vai anh ta, giọng nói trầm thấp: "Nhất định."
Sau đó bốn người lại tách ra lên xe của mình, Tề Hiểu ngồi xe của Tiếu Hàn. Chạy đến giao lộ, Tiếu Hàn hạ cửa kính xe xuống, phất tay với Tần Lục Trác một cái, rồi lái về hướng ngược lại.
Tần Lục Trác quay của kính xe lên, lái theo đường cũ.
Bên trong xe không mở đèn, ngọn đèn mờ nhạt ven đường thỉnh thoảng chiếu vào trong xe. Lúc Úy Lam quay đầu nhìn anh, chỉ thấy đường nét của gò má, dưới bóng đèn mờ nhạt, như ẩn như hiện.
Cuối cùng cô cũng mở miệng: "Không phải anh từ chối cho tôi ở lại nhà anh, tại sao lại đổi ý?"
Bàn tay thon dài của người đàn ông đặt trên tay lái màu đen, lúc Úy Lam hỏi những lời này, bàn tay anh hơi xiết lại, ngay cả hàm dưới cũng theo bản năng mà bạnh ra.
Chỉ là khi anh mở miệng, giọng nói vẫn hờ hững như cũ, "Lúc nào thì tôi từ chối cho cô ở lại nhà tôi?"
Úy Lam nhớ lại khi đứng trong phòng ngủ đã hỏi anh, khi đó anh chỉ là không trả lời câu hỏi mà thôi.
Cho nên không phải là từ chối, mà chính là gián tiếp đồng ý.
Vì vậy, cô hiền lành gật đầu, cười nhẹ: "Thì ra anh không nói lời nào tức là đồng ý, tôi nhớ kỹ rồi."
Tần Lục Trác sờ mũi một cái.
Được rồi, nói không lại cô...
*
Có kinh nghiệm, lần này tắm xong Úy Lam đem quần áo của mình đều kiểm tra trong ngoài một lần rồi mới trở về phòng.
Còn Tần Lục Trác bên này, anh đi ngủ sớm hơn, gần như là vừa vào nhà thì liền đi vào phòng của mình.
Sáng sớm thức dậy, lúc Tần Lục Trác vừa mặc quần áo tử tế đi ra đã ngửi thấy hương thơm bay khắp phòng khách. Anh đi tới phòng bếp thì nhìn thấy một bóng lưng mặc quần áo màu xanh đang bận rộn trong phòng bếp.
Bình thương Tần Lục Trác không hay ăn ở nhà, cho nên đối với những việc này, anh đúng là vô dụng.
Anh đứng ở cửa bếp, nhìn cô gái đang chú tâm xứ lý chảo trứng chiên.
Dáng người cô gầy nhỏ, mái tóc dài tùy ý buộc thành đuôi ngựa phía sau nhẹ nhàng lắc lư. Vì mặc quần áo ở nhà nên có hơi sát người, cái eo thon nhỏ cùng đôi chân dài đều hiện ra, đặc biệt là vòng eo tinh tế không đầy một nắm tay, xuống chút nữa chính cặp mông cong thẳng.
Nhìn ra được, cô thường xuyên luyện tập, nên dáng người vô cùng đẹp.
Úy Lam quay đầu lại thì phát hiện ra anh, tự nhiên nói: " Mang cháo ra ngoài trước đi, sắp xong rồi."
Tần Lục Trác không trả lời, im lặng đi tới bên cạnh, theo lời cô nói, nhấn nút tắt nút nấu cháo, chuẩn bị mang cháo ra ngoài.
Chỉ là vừa mới mở nắp nồi, một làn hơi nóng đập vào mặt.
Cháo cô nấu là cháo hoa, vừa mở nắp, liền có một mùi gạo thơm xông vào mũi, vừa đặc vừa trắng bóng.
Tần Lục Trác có một người giúp việc, bình thường vẫn luôn ở chỗ của mẹ anh, bởi vì ở cảnh đội đã thành thói quen, có ăn là được. Còn hầu hết thời đều cùng nhân viên ăn ở căng tin công ty.
Cơm tập thể a, không thể nói là khó ăn, thế nhưng tuyệt đối là ăn không ngon.
Ngay cả ngày hôm hôm qua Úy Lam ở đây, anh cũng là sáng sớm đi ra ngoài mua đồ ăn sáng mang về.
Không nghĩ tới, một nồi cháo hoa đơn giản này lại làm nhà anh có chút hương vị gia đình.
Không bao lâu, Úy Lam đã mang trứng chiên ra, cô chỉ chỉ miếng bánh mì trên bàn: "Tôi tìm trong tủ lạnh, chỉ có cái này."
Tần Lục Trác múc thêm một chén cháo cho cô.
Hai người ăn đều rất có quy củ, không nói lời nào.
Còn là ăn nhanh tới khi nào xong thì thôi, Tần Lục Trác ngẩng đầu nhìn cô hỏi: "Nếu cô có thói quen nấu cơm ở nhà, gần chỗ này có một cái siêu thị, đồ ăn đều rất tươi ngon."
Úy Lam nhướng mày, nhưng lại nhịn xuống, không nên mới sáng sớm đã trêu chọc anh.
Dù sao tối hôm qua anh còn tin tưởng hỏi cô, dự định ở chỗ này bao lâu.
Vì vậy cô gật đầu, lên tiếng, "Tốt, ít nhất tôi cũng không thể cứ ở đây mà ăn chùa a."
Sáng sớm Tần Lục Trác lái xe đưa cô đến phòng làm việc, vừa xuống xe Úy Lam lại gõ lên cửa sổ ghế phó lái, Tần Lục Trác đem cửa kính hạ xuống, chợt nghe cô nói: "Hôm này tôi tự lái xe về, anh không cần đến đón tôi."
Tần Lục Trác: "..." Anh không có ý định đến đón.
Buổi sáng không có nhiều người đến tư vấn, Úy Lam như cũ để điện thoại ở chế độ im lặng, mãi cho đến khi kết thúc, cũng không hề có người làm phiền.
Sau khi người đến tư vấn rời khỏi, trợ lí Trương Tiêu gõ cửa.
Không chờ Úy Lam trả lời, Trương Tiêu chỉ ra ngoài nói: "Chuyên gia Úy, trước sảnh lớn có đồ cần chị tự mình ký nhận."
Úy Lam đứng dậy đi ra sảnh lớn, kết quả vừa ra tới đã nhìn thấy mọi người vây ở một chỗ. Chỗ này không phải chỉ có mình cô là chuyên gia tư vấn tâm lí, vẫn còn nhiều người khác nữa.
Thấy cô đi tới, chuyên gia cố vấn Trần cười nói: "Chuyên gia Úy, toàn bộ phòng làm việc của chúng ta, thì cô là có người theo đuổi nhiều nhất."
Trước sảnh lớn có hai thanh niên mặc đồng phục chuyển phát nhanh đang ôm một bó hoa hồng lớn, trên cánh hoa mềm mại tươi mới có thể thấy những giọt nước còn đọng lại, giống như là dính phải sương sớm trên đường.
Một người chuyển phát nhanh trong đó thấy cô đi tới: "Úy tiểu thư đúng không? Mời ký nhận."
Chuyên gia Trần bên cạnh nhìn lướt qua, kinh ngạc nói: "Ở đây sẽ không phải 1314(*) bông đi."
(*)1314: Một đời một kiếp
Tuy nói mấy con số này khá là thô tục, thế nhưng có bao nhiêu cô gái có thể nhận được sự hào phóng như vậy. Ai lại không muốn mình được đặt trong lòng bàn tay mà nâng niu như một cô công chúa, để người khác phí hết tâm tư mà tán tụng, nịnh nọt.
Trương Tiêu cùng các cô gái ở sảnh lớn liếc mắt nhìn nhau, hâm mộ đầy mặt.
Đặc biệt là mấy cô gái trẻ, bạn trai tặng 1314 bông hoa hồng, đều phải chụp hình đem kheo một còng bạn bè. Lúc này thật sự nhìn thấy bút tích bày tích bày tỏ tình yêu khoa trương như vậy, Úy Lam là đương sự còn chưa lên tiếng, tâm tình thiếu nữ của các cô ấy đều sắp tràn ra ngoài.
Ai ngờ, người xem xung quanh vẫm còn đang kích động, Úy Lam đã duỗi tay cầm tấm thiệp để sâu trong bó hoa lên.
Cô nhẹ nhàng mở tấm thiệp ra, nhìn kiểu chữ viết tay, cùng với phần cuối.
"Cái này có thể trả lại không?"
Lời này vừa nói ra, những người khác đều ngây người. Hai người chuyển phát nhanh cũng có chút không tin, nhưng bất quá mọi người đều là người thông minh, nghĩ lại, khả năng chi tiền bạo tay như vậy, phỏng chừng là người yêu cãi nhau.
Chuyên gia Trần khuyên nhủ, "Nếu không cô cứ ký nhận đi, người ta cũng chỉ là tặng hoa mà thôi."
Nhân viên chuyển phát nhanh nhanh chóng gật đầu: "Úy tiểu thư, nếu cô có chuyện gì thì cùng đối phương nói chuyện, chúng tôi cũng đã đưa tới. Nếu như trả về lại, thực sự không thể ăn nói với cửa hàng bán hoa bên kia."
Úy Lam cúi đầu nhìn tấm thiệp, ba chữ Chu Tây Trạch này, nhất thời cười lạnh một tiếng.
Cô dứt khoát ký tên mình lên biên lai ký nhận, nhân viên chuyển phát nhanh vừa cúi người vừa cảm ơn, Úy Lam cười ôn hòa, khi anh ta hỏi muốn đặt ở đâu để đem tới, "Vậy làm phiền anh đem xuống dưới giúp tôi."
"Đem xuống dưới lầu?"
Úy Lam: "Tùy tiện tìm một thùng rác rồi ném đi."
Lúc cô trở về phòng làm việc, cô gọi điện thoại cho Úy Nhiên, một lát sau đầu bên kia mới bắt máy, hơn nữa vừa mở miệng liền cười hỏi: "Thế nào ngày hôm nay lại rãnh rỗi gọi điện cho chị?"
"Cha vẫn chưa nói rõ ràng với Chu gia sao?" Úy Lam bất ngờ hỏi.
Úy Nhiên cũng không có chút thông tin gì, nhíu mày nói: "Có ý gì?"
Úy Lam đem chuyện Chu Tây Trạch tặng hoa hôm nay kể lại một lần, nghe được tiếng cười lạnh liên tục của Úy Nhiên bên kia, cô ấy nói: "Xem ra cậu ta đã hối hận, nhưng sớm biết sẽ thế này, cớ gì lúc trước."
Còn chưa kết hôn, lại làm loạn ở bên ngoài, đối với việc làm này của Chu Tây Trạch đến Úy Nhiên cũng thấy chướng mắt.
Nếu không phải Úy Lam đã chia tay anh ta, với tính cách của Úy Nhiên, đã sớm đánh cho tên kia một trận.
Úy Nhiên thoải mái cười: "Em yên tâm, cha sẽ không ép em cùng tên kia ở bên nhau."
Bất quá cô ấy vẫn nói phòng trước với Úy Lam, "Nhưng mấy ngày nay mẹ đã chọn đối tượng hẹn hò cho em, chị nhắc trước với em."
Tin tức này, đã phá hủy tâm tình cả buổi sáng của Úy Lam.
Vì vậy đến buổi chiếu, Tiếu Hàn gọi điện thoại tới, hỏi cô có muốn đến hiện trường hay không, Úy Lam không chút do dự mà đồng ý.
Cô tự lái xe của mình đến, đến cửa biệt thự, vừa muốn điện thoại cho Tiếu Hàn, ai ngờ ở cửa lại nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, cô nhấn còi một cái.
Người đàn ông ngồi trên chiếc xe việt dã màu đen nhìn qua chiếc xe Porche của cô.
"Trợ lí Tần, anh cũng tới "
Úy Lam thấy anh, tâm trạng buồn bực lúc nãy, tựa hồ bị quét sạch.
Bọn cô đi qua chỗ bảo vệ tìm Tiếu Hàn, sau khi được Úy Lam nhắc nhở chỉ điều tra mấy ngày nghri gần đây của người giúp việc, sáng sớm hôm nay họ đã thẩm vấn người giúp việc của Đỗ Như Lệ một lần nữa.
Luc bọn cô đi tới, Tiếu Hàn đang cùng một người đàn ông mặc tây trang nói chuyện.
Tiếu Hàn thấy bọn cô đi tới, giới thiệu, "Vị này chính là quản lí Hạ Hạ Trí Huy, phụ trách bảo vệ chỗ này."
Tuổi của Hạ Trí Huy không tính là lớn, nhìn hào hoa phong nhã, anh ta vươn tay, khách khí nói: "Tôi quản lí an ninh ở chỗ này, có vấn đề gì các vị cứ nói, dù sao loại án mạng này cũng phát sinh ở biệt thự chúng tôi, chúng tôi hy vọng có thể sớm tìm ra hung thủ."
Úy Lam nhìn anh ta vươn tay tới, đã bị đồ vật trên cổ tay anh ta hấp dẫn.
Bởi vì Hạ Trí Huy còn phải bận chuyện khác, nên không thể ở lại lâu, đã rời đi trước.
Anh ta vừa đi, Tần Lục Trác liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Nghĩ đến cái gì?"
Úy Lam nhìn thoáng qua anh, hơi có chút kinh ngạc: "Xem ra chuyện gì cũng không qua được ánh mắt trợ lí Tần."
Đối với tiếng xưng hô trợ lí Tần này, Tần Lục Trác đã học được cách tự động xem nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.