Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài
Chương 7: Cô cũng có gia đình 2
Dương Tiểu Bạch
28/08/2018
Lúc cô xuống lầu, mọi người đã ngồi vào bàn ăn hết rồi, nhìn thấy Dượng cô lễ phép chào:
" Chào buổi sáng dượng. Hôm qua con về trễ nên không chào hỏi dượng được. "
Triệu Chánh Đạo cười nói:
" Về là tốt rồi. Nào, lại đây ăn sáng, đã lâu rồi con chưa về nhà, ở bên ngoài có phải chịu thiệt thòi rồi không? "
" Dạ không đâu ạ! Mặc dù không tốt như ở nhà nhưng con không thấy khổ đâu ạ."
" Lần này con về khi nào lại đi? "
" Con tính tuần sau ạ, mà giờ đột nhiên có chút chuyện nên chiều con phải đi rồi ạ"
" Nhanh như vậy sao? ". Diêu Thanh Nhan gắp miếng thịt cho cô rồi hỏi.
" Dạ mẹ "
" Chị không ở lại chơi với em sao, em muốn chị dẫn đi chơi!". Triệu Thanh Ca ngước khuôn mặt bầu bĩnh chăm chú nhìn cô.
" Lần sau chị sẽ dẫn em đi có được không! Bé Thanh Ca ở nhà phải nghe lời ba mẹ có biết không".
" Dạ, em ngoan lắm ".
" Đây, ăn nhiều một chút cho nhanh lớn nào".
Vân Thiên Nhược gắp đồ ăn cho em, Triệu Thanh Ca cười híp mắt. Triệu Chánh Đạo và Diêu Thanh Nhan cũng nhìn nhau cười thỏa mãn, hài lòng. Đột nhiên nhớ ra một chuyện.
" Mẹ, Chánh Phàm như thế nào rồi "
" Tháng trước nó có về, nhưng việc gấp gáp, hai ngày lại bay qua, nên không có nói cho con".
" Cũng lâu rồi, chưa gặp cậu ấy".
" Tiểu Phàm chỉ một năm nữa là tốt nghiệp rồi, chỉ đào tạo 3.5 năm thôi!"
" Nhanh như vậy, có thể nhanh chóng giúp dượng quản lí công ty rồi!"
" Haha, đúng vậy, dượng cũng nên nghỉ ngơi rồi "
Bữa ăn sáng tràn ngập tiếng cười, dượng thì phải đến công ty, mẹ đã đưa bé Thanh Ca đi học. Vân Thiên Nhược nhàm chán nên đi phụ dì Thẩm làm việc lặt vặt. Thật ra, không cần phải thuê giúp việc nhưng vì dượng không muốn mẹ cực. Làm việc lâu năm nên dì Thẩm cũng như một thành viên trong nhà vậy.
Đến chiều, Vân Thiên Nhược lại phải đi. Thật sự cô vẫn chưa muốn đi. Nhưng lại không thể không đi. Cô rất ghét cái cảm giác của bản thân khi đối diện với Trình Dật Hàn. Lần này có duyên gặp lại nhưng chắc chắn sẽ không có lần sau rồi, chỉ cần cô rời khỏi thành phố A thì chuyện gặp lại anh sẽ rất khó. Cô không muốn lại đi lên vết xe đổ của mình, cô thật không chắc chắn bản thân thật sự đã quên cái cảm giác rung động của nhiều năm trước. Nếu không tại sao cứ cố chấp mà không chấp nhận ai, xem ra cô phải nhanh chóng kiếm một mối tình rồi.
" Chào buổi sáng dượng. Hôm qua con về trễ nên không chào hỏi dượng được. "
Triệu Chánh Đạo cười nói:
" Về là tốt rồi. Nào, lại đây ăn sáng, đã lâu rồi con chưa về nhà, ở bên ngoài có phải chịu thiệt thòi rồi không? "
" Dạ không đâu ạ! Mặc dù không tốt như ở nhà nhưng con không thấy khổ đâu ạ."
" Lần này con về khi nào lại đi? "
" Con tính tuần sau ạ, mà giờ đột nhiên có chút chuyện nên chiều con phải đi rồi ạ"
" Nhanh như vậy sao? ". Diêu Thanh Nhan gắp miếng thịt cho cô rồi hỏi.
" Dạ mẹ "
" Chị không ở lại chơi với em sao, em muốn chị dẫn đi chơi!". Triệu Thanh Ca ngước khuôn mặt bầu bĩnh chăm chú nhìn cô.
" Lần sau chị sẽ dẫn em đi có được không! Bé Thanh Ca ở nhà phải nghe lời ba mẹ có biết không".
" Dạ, em ngoan lắm ".
" Đây, ăn nhiều một chút cho nhanh lớn nào".
Vân Thiên Nhược gắp đồ ăn cho em, Triệu Thanh Ca cười híp mắt. Triệu Chánh Đạo và Diêu Thanh Nhan cũng nhìn nhau cười thỏa mãn, hài lòng. Đột nhiên nhớ ra một chuyện.
" Mẹ, Chánh Phàm như thế nào rồi "
" Tháng trước nó có về, nhưng việc gấp gáp, hai ngày lại bay qua, nên không có nói cho con".
" Cũng lâu rồi, chưa gặp cậu ấy".
" Tiểu Phàm chỉ một năm nữa là tốt nghiệp rồi, chỉ đào tạo 3.5 năm thôi!"
" Nhanh như vậy, có thể nhanh chóng giúp dượng quản lí công ty rồi!"
" Haha, đúng vậy, dượng cũng nên nghỉ ngơi rồi "
Bữa ăn sáng tràn ngập tiếng cười, dượng thì phải đến công ty, mẹ đã đưa bé Thanh Ca đi học. Vân Thiên Nhược nhàm chán nên đi phụ dì Thẩm làm việc lặt vặt. Thật ra, không cần phải thuê giúp việc nhưng vì dượng không muốn mẹ cực. Làm việc lâu năm nên dì Thẩm cũng như một thành viên trong nhà vậy.
Đến chiều, Vân Thiên Nhược lại phải đi. Thật sự cô vẫn chưa muốn đi. Nhưng lại không thể không đi. Cô rất ghét cái cảm giác của bản thân khi đối diện với Trình Dật Hàn. Lần này có duyên gặp lại nhưng chắc chắn sẽ không có lần sau rồi, chỉ cần cô rời khỏi thành phố A thì chuyện gặp lại anh sẽ rất khó. Cô không muốn lại đi lên vết xe đổ của mình, cô thật không chắc chắn bản thân thật sự đã quên cái cảm giác rung động của nhiều năm trước. Nếu không tại sao cứ cố chấp mà không chấp nhận ai, xem ra cô phải nhanh chóng kiếm một mối tình rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.