Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài
Chương 36: Thiếu gia nhà họ Trình
Dương Tiểu Bạch
08/09/2018
Hỏng bét!
Vân Thiên Nhược thầm cảm thán, cô nào dám xem thường vị Giám Đốc cao cao tại thượng không ai bì nổi này chứ.
Cô muốn đối với anh giải thích, thời điểm còn chưa nhìn rõ sắc mặt anh. Trình Dật Hàn hơi thở đã quanh quẩn bên tai cô, tư thế lại có chút ái muội. Tim cô lại đập loạn nhịp, đôi chân mềm nhũn, da gà bất chợt nổi lên.
" Tôi nói cho cô biết. Tôi không có hứng thú với nhân viên của mình! ". Thần sắc tối tăm, không nhanh không chậm nhấn mạnh từng chữ. Trình Dật Hàn cũng không có lập tức tạo khoảng cách với cô.
" Vâng! Tôi biết rồi ".
Nhẹ nhàng đưa đôi tay run rẩy đẩy bờ ngực rắn chắc. Cô muốn một chút cách xa anh, anh không để ý nhưng cô rất để ý. Cái cảm giác anh kề cận như vậy, cô nhất thời bị dọa sợ. Anh nói cô nghe rất rõ ràng, anh lại gần ngược lại cô nghe thật mơ hồ. Ý anh có phải hay không nhắc nhở cô, không cần có ý định tiếp cận anh.
Ngay cả cùng anh nói chuyện cô còn muốn né tránh, làm sao lại có thể suy nghĩ đến việc tiếp cận anh chứ?
Trình Dật Hàn nhìn ra động tác của cô, từ tốn rút đôi chân lại. Thỏa mãn nhìn sắc mặt hoảng loạn cùng đôi tay run rẩy đã nắm chặt từ bao giờ. Còn xen lẫn một tư vị không vui, cô lại muốn nhanh chóng giữ khoảng cách với anh.
Là thật lòng hay lạt mềm buộc chặt, anh cũng không rõ. Nhưng cô lẽ ra phải vui mừng, tìm cách quyến rũ anh chứ không phải nhắc nhở anh tránh xa cô ra. Phải biết rằng, phụ nữ có cơ hội sẽ bám dính lấy anh không buông. Cô thì có chỗ nào khác họ, còn giả vờ thanh thuần, anh xem cô giả vờ đến bao giờ.
Nhìn bóng hình cao lớn di chuyển đến bàn làm việc. Vân Thiên Nhược lau nhẹ mồ hôi trên trán, không ngừng hít thở. Giờ cô mới có cảm giác căn phòng này không có bị thiếu Oxi, cứ như vậy cô sẽ thọ chẳng bao lâu.
Cô còn chưa có học được cách bình tĩnh trước mặt anh, anh lại xuất hiện. Cả đời này, Vân Thiên Nhược cô xác định là bại dưới tay người nam nhân tâm trạng bất ổn này. Phải học cách giữ được sắc mặt bình thản trước đối phương mới có thể mong kì tích xảy ra.
Mọi người xung quanh bàn tán thế nào cô cũng không quản, một chút thái độ tức giận cũng không có. Dáng vẻ thờ ơ của cô khiến họ không còn hứng thú buôn chuyện nữa, vậy là cô thắng. Còn nam nhân này cô đã thua, thua từ nhiều năm về trước, thua từ khi mới bắt đầu.
Vân Thiên Nhược thẫn thờ một lúc,nhìn lại Trình Dật Hàn đã lại cầm văn kiện nhanh chóng kí xuống.
" Nếu vậy, tôi ra ngoài trước ".
Gọi cô vào tùy tiện hỏi tội cô vài câu, còn bày ra bộ dạng ăn tươi nuốt sống cô. Giờ thì hay rồi, anh ngồi an tĩnh như vậy. Vẫn còn là tỏa ra hơi thở lạnh nhạt, thế nhưng gương mặt lại cực kì bình tĩnh, dường như những tức giận vừa rồi chỉ là ảo giác.
Khi Vân Thiên Nhược đặt tay lên nắm cửa, thanh âm âm trầm quen thuộc truyền tới:
" Người đó có thể là Lăng Tổng đi ".
Nghe nhầm chăng? Khẽ quay đầu lại, mỹ nam vẫn an tĩnh như vậy. Ý anh đây là nói người hôm qua cùng Quản Lý Giản sao? Cô không hiểu, anh tại sao phải nói cho cô biết chứ. Anh nói anh sẽ không quan hệ với cấp dưới, cô tin. Nghĩ lại cũng thấy bản thân nói chuyện lại không có nghĩ kĩ, cô từ đầu đã định sẵn người nam nhân đó là anh rồi, lại không nghĩ tới cũng có thể là khách hàng. Như vậy, cô đáng bị anh lên giọng như thế, còn chưa phạt cô đã là khoan hồng rồi.
Lại nói nếu như hôm qua cô đi, chẳng phải giờ cô tiêu mất rồi không. Trình Dật Hàn chắc chắn sẽ không có hứng thú với cô, nhưng vị Lăng Tổng kia thì... Quản Lí Giản vui như vậy, không giống như bị ép buộc. Càng nghĩ cô càng dần mơ hồ rồi, chuyện gì khó quá tốt hơn hết là bỏ qua.
" Vâng! ". Ngạc nhiên thì có ngạc nhiên, nhưng cô sẽ không thể hỏi anh tại sao phải nói cho cô biết. Nhưng cô vẫn còn chuyện vướng mắc, anh nói sẽ không quan hệ với cấp dưới. Vậy Tăng Nhu Đình là gì?
Anh đối với những người có liên quan đến Nhạc Lam Tịch cùng người khác rất không đồng dạng. Tăng Nhu Đình là vậy, Trương Băng Khanh có một nét gì giống Nhạc Lam Tịch cũng vậy. Nếu anh biết cô là nguyên nhân khiến Tiểu Tịch của anh chết, anh sẽ như thế nào đây?? Đây chính là lí do cô từ tâm can đã rất sợ, rất sợ anh.
Cánh cửa khép lại, lúc này nam nhân mới đưa ánh mắt nhìn khoảng không. Anh đây không phải là cùng cô giải thích, anh muốn cô tiếc nuối vì tối qua không đi. Cô đã bỏ lỡ cơ hội cùng Lăng Tổng hẳn là sẽ thất vọng đi.
Trình Dật Hàn cũng không có nghĩ qua, nếu tối hôm qua người đi là cô, anh sẽ vẫn làm như vậy không. Giản La Ân là tình nguyện cùng Lăng Tổng, nếu Vân Thiên Nhược đồng dạng ham muốn, anh cũng sẽ không ngăn cản.
Tâm tư Trình Dật Hàn vì chuyện này mà đấu tranh kịch liệt, anh cũng không nhận ra. Bằng chứng là người gõ cửa đã có chút sốt ruột.
" Cốc cốc... ". Thanh âm thanh thuý từ cửa cao cấp truyền đến, dùng lực mạnh hơn như sợ người bên trong nghe không lọt.
Bên trong thật may cũng có động tĩnh, nam nhân này làm việc sẽ không lơ là. Có thể một tiếng đầu không nghe được là do người bên ngoài cung kính chủ nhân căn phòng nên lực đạo đương nhiên không lớn.
" Vào ". Thanh âm không lộ ra một chút thất thần, mang một phần lạnh lẽo, chín phần ra lệnh. Người ngoài chỉ có thể lập tức tiến vào, sẽ không có thời gian nghĩ tại sao nam nhân này lại không nghe thấy tiếng gõ cửa.
" Thiếu gia! ". Tần Dạ đến gần, cung kính hành lễ
" Tra đến đâu rồi? ". Tần Dạ chỉ khi có việc mới gặp trực tiếp anh ở công ty, chuyện cậu ta tìm hiểu chắc là đã có kết quả rồi đi.
" Đúng như thiếu gia nghĩ, người hôm qua cùng Vân Tiểu Thư không tầm thường. Quản Lí Giản ban đầu cho người khóa cửa phòng Vân Tiểu Thư. Người đàn ông tên Huỳnh Tông Việt lấy tư cách là thành viên đội cứu trợ đến mở khóa cửa. Nhưng điều kì lạ là anh ta vốn không có hoạt động cứu trợ, trước đó cũng không cùng Vân Tiểu Thư quen biết. Tôi vẫn đang tiếp tục điều tra xem người đứng đằng sau anh ta là ai? ".
" Không cần! ". Không một chút chần chừ suy nghĩ, phong cách làm việc của anh luôn nhanh gọn lẹ. Mắt vẫn chuyên chú xem văn kiện, nhưng vẫn có thể nghe rõ mồn một báo cáo của Tần Dạ.
" Vâng! "
Cúi đầu thay cho lời chào hỏi rồi mặt không một chút biến sắc, không ngạc nhiên vì sao thiếu gia đột nhiên dừng lại. Đối với Tần Dạ, lời thiếu gia nhà cậu chính là lệnh, không nên thắc mắc quá nhiều.
Tần Dạ đối với Trình Dật Hàn thật sự rất nể phục, cảm thấy thật may mắn khi có một người chủ làm việc luôn có quy tắc, tài giỏi, thủ đoạn hơn người. Trình Dật Hàn chỉ nhìn cử chỉ vuốt tóc đầy kiêu ngạo cùng với vóc người là nhìn ra điểm bất thường. Một người gia thế tầm thường như Vân Thiên Nhược lí nào lại quen được một người nhìn giống như một tay côn đồ hoạt động trong giới hắc đạo.
Vân Thiên Nhược thầm cảm thán, cô nào dám xem thường vị Giám Đốc cao cao tại thượng không ai bì nổi này chứ.
Cô muốn đối với anh giải thích, thời điểm còn chưa nhìn rõ sắc mặt anh. Trình Dật Hàn hơi thở đã quanh quẩn bên tai cô, tư thế lại có chút ái muội. Tim cô lại đập loạn nhịp, đôi chân mềm nhũn, da gà bất chợt nổi lên.
" Tôi nói cho cô biết. Tôi không có hứng thú với nhân viên của mình! ". Thần sắc tối tăm, không nhanh không chậm nhấn mạnh từng chữ. Trình Dật Hàn cũng không có lập tức tạo khoảng cách với cô.
" Vâng! Tôi biết rồi ".
Nhẹ nhàng đưa đôi tay run rẩy đẩy bờ ngực rắn chắc. Cô muốn một chút cách xa anh, anh không để ý nhưng cô rất để ý. Cái cảm giác anh kề cận như vậy, cô nhất thời bị dọa sợ. Anh nói cô nghe rất rõ ràng, anh lại gần ngược lại cô nghe thật mơ hồ. Ý anh có phải hay không nhắc nhở cô, không cần có ý định tiếp cận anh.
Ngay cả cùng anh nói chuyện cô còn muốn né tránh, làm sao lại có thể suy nghĩ đến việc tiếp cận anh chứ?
Trình Dật Hàn nhìn ra động tác của cô, từ tốn rút đôi chân lại. Thỏa mãn nhìn sắc mặt hoảng loạn cùng đôi tay run rẩy đã nắm chặt từ bao giờ. Còn xen lẫn một tư vị không vui, cô lại muốn nhanh chóng giữ khoảng cách với anh.
Là thật lòng hay lạt mềm buộc chặt, anh cũng không rõ. Nhưng cô lẽ ra phải vui mừng, tìm cách quyến rũ anh chứ không phải nhắc nhở anh tránh xa cô ra. Phải biết rằng, phụ nữ có cơ hội sẽ bám dính lấy anh không buông. Cô thì có chỗ nào khác họ, còn giả vờ thanh thuần, anh xem cô giả vờ đến bao giờ.
Nhìn bóng hình cao lớn di chuyển đến bàn làm việc. Vân Thiên Nhược lau nhẹ mồ hôi trên trán, không ngừng hít thở. Giờ cô mới có cảm giác căn phòng này không có bị thiếu Oxi, cứ như vậy cô sẽ thọ chẳng bao lâu.
Cô còn chưa có học được cách bình tĩnh trước mặt anh, anh lại xuất hiện. Cả đời này, Vân Thiên Nhược cô xác định là bại dưới tay người nam nhân tâm trạng bất ổn này. Phải học cách giữ được sắc mặt bình thản trước đối phương mới có thể mong kì tích xảy ra.
Mọi người xung quanh bàn tán thế nào cô cũng không quản, một chút thái độ tức giận cũng không có. Dáng vẻ thờ ơ của cô khiến họ không còn hứng thú buôn chuyện nữa, vậy là cô thắng. Còn nam nhân này cô đã thua, thua từ nhiều năm về trước, thua từ khi mới bắt đầu.
Vân Thiên Nhược thẫn thờ một lúc,nhìn lại Trình Dật Hàn đã lại cầm văn kiện nhanh chóng kí xuống.
" Nếu vậy, tôi ra ngoài trước ".
Gọi cô vào tùy tiện hỏi tội cô vài câu, còn bày ra bộ dạng ăn tươi nuốt sống cô. Giờ thì hay rồi, anh ngồi an tĩnh như vậy. Vẫn còn là tỏa ra hơi thở lạnh nhạt, thế nhưng gương mặt lại cực kì bình tĩnh, dường như những tức giận vừa rồi chỉ là ảo giác.
Khi Vân Thiên Nhược đặt tay lên nắm cửa, thanh âm âm trầm quen thuộc truyền tới:
" Người đó có thể là Lăng Tổng đi ".
Nghe nhầm chăng? Khẽ quay đầu lại, mỹ nam vẫn an tĩnh như vậy. Ý anh đây là nói người hôm qua cùng Quản Lý Giản sao? Cô không hiểu, anh tại sao phải nói cho cô biết chứ. Anh nói anh sẽ không quan hệ với cấp dưới, cô tin. Nghĩ lại cũng thấy bản thân nói chuyện lại không có nghĩ kĩ, cô từ đầu đã định sẵn người nam nhân đó là anh rồi, lại không nghĩ tới cũng có thể là khách hàng. Như vậy, cô đáng bị anh lên giọng như thế, còn chưa phạt cô đã là khoan hồng rồi.
Lại nói nếu như hôm qua cô đi, chẳng phải giờ cô tiêu mất rồi không. Trình Dật Hàn chắc chắn sẽ không có hứng thú với cô, nhưng vị Lăng Tổng kia thì... Quản Lí Giản vui như vậy, không giống như bị ép buộc. Càng nghĩ cô càng dần mơ hồ rồi, chuyện gì khó quá tốt hơn hết là bỏ qua.
" Vâng! ". Ngạc nhiên thì có ngạc nhiên, nhưng cô sẽ không thể hỏi anh tại sao phải nói cho cô biết. Nhưng cô vẫn còn chuyện vướng mắc, anh nói sẽ không quan hệ với cấp dưới. Vậy Tăng Nhu Đình là gì?
Anh đối với những người có liên quan đến Nhạc Lam Tịch cùng người khác rất không đồng dạng. Tăng Nhu Đình là vậy, Trương Băng Khanh có một nét gì giống Nhạc Lam Tịch cũng vậy. Nếu anh biết cô là nguyên nhân khiến Tiểu Tịch của anh chết, anh sẽ như thế nào đây?? Đây chính là lí do cô từ tâm can đã rất sợ, rất sợ anh.
Cánh cửa khép lại, lúc này nam nhân mới đưa ánh mắt nhìn khoảng không. Anh đây không phải là cùng cô giải thích, anh muốn cô tiếc nuối vì tối qua không đi. Cô đã bỏ lỡ cơ hội cùng Lăng Tổng hẳn là sẽ thất vọng đi.
Trình Dật Hàn cũng không có nghĩ qua, nếu tối hôm qua người đi là cô, anh sẽ vẫn làm như vậy không. Giản La Ân là tình nguyện cùng Lăng Tổng, nếu Vân Thiên Nhược đồng dạng ham muốn, anh cũng sẽ không ngăn cản.
Tâm tư Trình Dật Hàn vì chuyện này mà đấu tranh kịch liệt, anh cũng không nhận ra. Bằng chứng là người gõ cửa đã có chút sốt ruột.
" Cốc cốc... ". Thanh âm thanh thuý từ cửa cao cấp truyền đến, dùng lực mạnh hơn như sợ người bên trong nghe không lọt.
Bên trong thật may cũng có động tĩnh, nam nhân này làm việc sẽ không lơ là. Có thể một tiếng đầu không nghe được là do người bên ngoài cung kính chủ nhân căn phòng nên lực đạo đương nhiên không lớn.
" Vào ". Thanh âm không lộ ra một chút thất thần, mang một phần lạnh lẽo, chín phần ra lệnh. Người ngoài chỉ có thể lập tức tiến vào, sẽ không có thời gian nghĩ tại sao nam nhân này lại không nghe thấy tiếng gõ cửa.
" Thiếu gia! ". Tần Dạ đến gần, cung kính hành lễ
" Tra đến đâu rồi? ". Tần Dạ chỉ khi có việc mới gặp trực tiếp anh ở công ty, chuyện cậu ta tìm hiểu chắc là đã có kết quả rồi đi.
" Đúng như thiếu gia nghĩ, người hôm qua cùng Vân Tiểu Thư không tầm thường. Quản Lí Giản ban đầu cho người khóa cửa phòng Vân Tiểu Thư. Người đàn ông tên Huỳnh Tông Việt lấy tư cách là thành viên đội cứu trợ đến mở khóa cửa. Nhưng điều kì lạ là anh ta vốn không có hoạt động cứu trợ, trước đó cũng không cùng Vân Tiểu Thư quen biết. Tôi vẫn đang tiếp tục điều tra xem người đứng đằng sau anh ta là ai? ".
" Không cần! ". Không một chút chần chừ suy nghĩ, phong cách làm việc của anh luôn nhanh gọn lẹ. Mắt vẫn chuyên chú xem văn kiện, nhưng vẫn có thể nghe rõ mồn một báo cáo của Tần Dạ.
" Vâng! "
Cúi đầu thay cho lời chào hỏi rồi mặt không một chút biến sắc, không ngạc nhiên vì sao thiếu gia đột nhiên dừng lại. Đối với Tần Dạ, lời thiếu gia nhà cậu chính là lệnh, không nên thắc mắc quá nhiều.
Tần Dạ đối với Trình Dật Hàn thật sự rất nể phục, cảm thấy thật may mắn khi có một người chủ làm việc luôn có quy tắc, tài giỏi, thủ đoạn hơn người. Trình Dật Hàn chỉ nhìn cử chỉ vuốt tóc đầy kiêu ngạo cùng với vóc người là nhìn ra điểm bất thường. Một người gia thế tầm thường như Vân Thiên Nhược lí nào lại quen được một người nhìn giống như một tay côn đồ hoạt động trong giới hắc đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.