Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện
Chương 109
Tam Thượng Tang
24/06/2022
Lữ Trác Văn là một sự trợ giúp không tồi. Lúc Phong Thiệu là Cửu Anh đạo nhân, nếu bên cạnh
có một người hoàn toàn đáng tin cậy thì khi làm việc sẽ thuận tiện hơn
rất nhiều. Y cũng không lo thân phận của mình bị vạch trần bởi vì mặt nạ mà y đeo không phải loại mặt nạ bình thường, đó là một pháp khí Hoàng
giai do Bích Lạc chế tạo ra, gọi là mặt nạ Như Ý.
Tấm mặt nạ Như Ý này không chỉ che giấu được dung mạo khiến thức tảo không thể xuyên qua, mà còn thay đổi được khí tức của tu giả. Đây là một vô cùng có ích khi muốn ngụy trang thân phận.
Phong Thiệu ở lại thành Vân Phù mấy tháng, mãi cho đến khi người của Tán Tu minh ở khắp Từ Ký châu, Thanh Duyệt Châu, Tây Hòa châu đều tụ lại thành Vân Phù kêu gọi Cửu Anh đạo nhân thì y mới xuất hiện. Hiện giờ y đang nắm giữ quyền quản lý trận truyền tống của bốn châu giới, giành thắng lợi trong trận chiến chống lại tông môn, sau đó còn tiêu diệt rất nhiều yêu thú ở Dự Kinh châu khiến cho danh vọng của y giữa đám Tán tu như mặt trời ban trưa vậy.
Không chỉ có thế, Phong Thiệu còn lấy thân phận Cửu Anh đạo nhân để cao giọng với thiếu tông chủ Côn Luân là Phong Bạch, muốn hắn cử đệ tử của Côn Luân đến giúp chém giết yêu thú trong địa phận, bảo vệ cuộc sống của Tán tu và phàm nhân. Tất nhiên những thứ này chỉ là vẻ bề ngoài thôi, thực chất Côn Luân đã có dự định tiêu diệt đám yêu thú kia từ lâu rồi, lần này thêm Phong Bạch thúc giục nên mọi chuyện đều thuận lợi như nước chảy thành sông.
Nguyên nhân trong đó không thể nói với người ngoài, bởi vậy nhóm Tán tu này đều cảm thấy tất cả là nhờ có Cửu Anh đạo nhân với thực lực siêu phàm, sau khi đánh bại thiếu tông chủ của Côn Luân còn dùng tình nghĩa để mưu cầu lợi ích cho nhóm Tán tu… Dư luận xôn xao như vậy tất nhiên một phần cũng vì có Phong Thiệu đổ thêm dầu vào lửa.
Danh khí và danh vọng đều là thứ tốt, nhất là đang trong thời loạn của tu giới. Sau khi Phong Thiệu đặt nền móng vững chắc, lợi dụng trận truyền tống châu giới để làm cơ sở dựng lên lá cờ bảo vệ Tán tu, lấy mục tiêu thống nhất Tán tu khắp Cửu Châu thành một thể kiên cố vững chắc để gộp bốn Tán Tu minh ở bốn châu lại thành một Minh duy nhất.
Chỉ với sức của một mình Cửu Anh đạo nhân thì chắc chắn không đủ mà còn phải nhờ Côn Luân tạo áp lực ở phía sau. Nói tóm lại, vốn là Tán Tu Minh cúi đầu xưng thần, tấm lòng của Tán tu ở khắp bốn châu cũng đều hướng về đây. Cho nên Phong Thiệu liền xây dựng Tứ Châu minh ở thành Vân Phù rồi nhét một lượng lớn Tán tu vào trong Minh của mình.
Ban đầu là đệ tử của Côn Luân nhập thế để chém giết yêu thú đổi lấy thiện công, sau đó nhờ Phong Thiệu dẫn đầu Tán tu đi săn giết yêu thú, thậm chí còn lập hẳn một đội ngũ giúp Tán tu rèn luyện săn thú với các tu giả có pháp môn khác nhau. Những năm sau đó dù trong địa phận bốn châu của Côn Luân vẫn còn yêu thú tàn sát bừa bãi nhưng số lượng đã giảm đi rất nhiều rồi. Bởi vì có Côn Luân âm thầm hòa giải nên mối quan hệ giữa Tán tu và các tông môn trong thế tục đã dịu đi nhiều, tông môn ở bốn châu địa phận càng không dám bắt nạt Tán tu. Sau khi trải qua một trận đại kiếp thì nhóm người phàm cũng có cơ hội để nghỉ ngơi hồi phục.
Cứ như vậy, trong lúc năm châu còn lại tối tăm rối loạn thì bốn châu thuộc địa phận của Côn Luân lại vô cùng thái bình khiến đám Tán tu ùn ùn kéo tới như đang xua vịt. Lúc này Phong Thiệu đã trở thành Cửu Anh đạo nhân được mười hai năm.
Hoàng hôn lặng lẽ buông xuống từ lúc nào, sắc trời rực rỡ đã dần phai nhạt bớt làm cho ánh nắng chiếu lên tấm bia đá khắc chữ Tứ Châu Minh cũng hơi phiếm đỏ. Xa xa là những nhóm đạo nhân, người thì đốt phù, kẻ lại luyện kiếm, cũng có người đang luyện đan, trồng trọt, tất cả đều vô cùng bận rộn. Gió mát lướt qua những tán lá cây tạo thành âm thanh xào xạc, chim chóc trong rừng hót líu lo không ngớt, những âm thanh này cùng hòa trộn, xen lẫn với nhau lại tạo thành một cảnh tượng yên tĩnh lạ thường.
Nhưng thứ gọi là yên tĩnh cũng chẳng phải tuyệt đối, giữa đám cỏ đã héo khô trên một sườn núi nhỏ nào đó truyền ra những tiếng động loạt xoạt.
“… A… Ư… Thoải mái không?” Một thiếu niên có dáng vẻ tinh tế tầm mười bốn, mười lăm tuổi đang quỳ úp giữa đôi chân cường tráng rắn chắc, không ngừng phập phồng lên xuống.
Chủ nhân của đôi chân ấy là một người nam nhân hơn hai mươi tuổi. Quần áo của hắn đã cởi được một nửa, để lộ ra lồng ngực căng phồng. Hắn sướng đến hít một hơi khí lạnh, bàn tay mới hơi dùng chút sức đã đập vỡ tảng đá ở sát bên: “… thấy hơi kỳ lạ.”
“Kỳ lạ?” Thiếu niên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp đang ngậm vẻ bỡn cợt.
Giọng nói của người nam nhân chợt nhẹ bẫng: “Đừng, đừng dừng lại.”
Thiếu niên đang quỳ ở thân dưới của hắn khẽ mỉm cười rồi ngồi dậy sửa sang lại đầu tóc, nam nhân nhìn vật cứng ngắc đang chờ sẵn sàng ở giữa hai chân mình thì chợt nhíu mày, sau đó không kìm được phải kéo đầu đối phương qua: “Tiếp tục…”
Thiếu niên chợt nở nụ cười ranh mãnh, cởi áo lót của mình ra trồi treo lên khuỷu tay hắn, để lộ lồng ngực bị ánh chiều tà nhiễm đỏ. Cậu nắm tay đối phương kéo đến bên eo mình, lời nói đầy mê hoặc: “Có muốn ta không?”
Nam nhân đã hơi tê dại: “Cái gì?”
Thiếu niên cầm tay đối phương vuốt ve khắp người mình, giọng nói càng ẩn chứa sự ái muội: “Không phải lúc trước chúng ta đã đến tiểu quan quán của phàm nhân đấy thôi…”
Vàng tai của nam nhân đã ửng đỏ, tay hắn bị kéo đến phần rãnh xương cụt của đối phương rồi không ngừng dây dưa ở đó, cùng với nụ hôn ở trước ngực khiến cự vật dưới thân hắn càng thêm cong nẩy, cứng đến đỏ bừng như muốn nứt toác ra.
“Không muốn à?”
“Muốn gì cơ?” Nam nhân thấy hơi khó hiểu, chỉ muốn nắm lấy thứ đang đứng thẳng của mình, dường như có chút buồn rầu.
Thiếu niên tức đến bật cười, tự tách đôi chân thon dài trắng như tuyết của mình ra. Cậu dùng nước bọt thấm ướt hai ngón tay sau đó đưa xuống phía dưới, cắm vào trong động nhỏ đã mềm mại của mình rồi nhẹ nhàng ma sát
Nam tử chợt nuốt nước bọt, trong đầu cũng hiện ra một vài hình ảnh. Có điều còn chưa kịp làm theo thì bỗng nhiên thấy thiếu niên vội vã mặc lại y phục vừa mới cởi ra. Nam tử định níu lại nhưng chỉ nhận được một cái trừng mắt: “Mùi của mẹ ta!”
Lúc này hắn mới thu mấy cái suy nghĩ kiều diễm, kỳ quái vừa tràn ngập trong đầu óc của mình lại, sau đó dùng Thần Thức tra xét thì quả nhiên thấy không ổn. Thế nhưng hắn vẫn chỉ ngẩn người một cách ngốc nghếch chứ chưa phản ứng kịp. Thiếu niên thấy vậy thì tức đến đỏ cả mắt: “Mặc quần áo vào!”
Bấy giờ nam tử mới giật mình buộc lại xiêm y, che đi lồng ngực rắn chắc và cự vật còn đang dựng thẳng tắp. Thiếu niên lại liếc mắt nhìn rồi vội vàng đập một phát vào chỗ đang nhô lên kia khiến nam tử phải thét lớn, vậy mà chỗ đó không những không lõm vào lại còn cứng rắn hơn trước mấy phần.
Vừa vào Tứ Châu Minh thì Phong Bạch đã dùng Thần Thứ để thức tảo. Hắn mẫn cảm với ma khí nhất cũng giống như Nguyên Hạo mẫn cảm với mùi của hắn nhất. Chẳng bao lâu hắn đã biết được phương hướng đại khái liền lập tức ngự kiếm bay đến đó.
Ba năm không gặp, hiện giờ Nguyên Hạo đã có mấy phần lột xác. Dù khi đứng canh Xuyên Nghi vẫn lộ vẻ mảnh mai nhưng cậu không hề gầy yếu, ngũ quan cũng nảy nở hơn nhiều. Dáng vẻ nhỏ bé mũm mĩm năm đó của Nấm giờ đã biến mất hoàn toàn, trở thành một thiếu niên vô cùng tuấn mĩ.
Phong Bạch rời mắt sau đó vừa cầm lấy cổ tay của Nguyên Hạo để tham thức vừa hỏi: “Mấy năm nay có chăm chỉ tu luyện không?”
Nguyên Hạo nháy mắt mấy cái, nói liên mồm: “Mẹ yên tâm đi! Mỗi ngày con đều tu luyện với Xuyên Nghi. Tụi con đã cùng giết rất nhiều yêu thú!”
Đã là Luyện Khí đại viên mãn rồi, Phong Bạch nhướn mày: “Giết yêu thú? Ta thấy một thân tu vi này của con đều do ăn mới có được đấy.”
“Mẹ!” Nguyên Hạo cũng không thèm xấu hổ, cậu ôm lấy cánh tay Phong Bạch cười nói: “Ai bảo con trai của mẹ thiên phú dị bẩm cơ chứ? Hiện giờ tu vi của con vẫn thấp nên chưa tiêu hóa được mấy. Đợi đến khi tu vi của con được nâng cao thì sức ăn cũng sẽ tăng hơn nhiều, chẳng mấy chốc sẽ vượt qua mẹ thôi.” Cuối cùng cũng không quên hỏi: “Trước khi mẹ xuất quan đã là cảnh giới Trúc Cơ đại viên mãn. Lần này phải bế quan ba năm, chắc là đột phá lên Giả Đan rồi chứ ạ?”
Đại viên mãn là cảnh giới, mỗi đại cảnh giới đều có tiểu cảnh giới là đại viên mãn này, có điều không phải ai cũng trải qua giai đoạn đó. Có rất nhiều tu giả ở giai đoạn hậu kỳ Luyện Khí, hậy kỳ Trúc Cơ, hậu kỳ Kim Đan đột phá thẳng lên Trúc Cơ, Giả Đan, Nguyên Anh, đồng thời cũng có một số tu giả tu được lên đại viên mãn rồi mới đột phá đại cảnh giới. Nếu tu được đại viên mãn rồi mới đột phá sẽ giúp cho trụ cột của người đó càng thêm vững chắc, ngày sau thăng giai sẽ thuận lợi hơn, lượng linh khí tồn trữ cũng càng thêm dồi dào.
Tất nhiên đại viên mãn là thứ có thể gặp nhưng không thể cầu, nó yêu cầu tư chất cực cao. Tư chất của cả Phong Bạch lẫn Phong Thiệu đều có nhiều lần đại viên mãn.
Phong Bạch gật: “Đã tu được Giả Đan.”
Ánh mắt Nguyên Hạo lộ vẻ hâm mộ: “Trong mười hai năm mà thăng được tận hai tiểu cảnh giới, phóng mắt nhìn khắp Cửu Châu này thì mẹ là người mạnh nhất đấy.”
Phong Bạch khẽ cười, ánh mắt hắn lơ đãng dừng trên người Xuyên Nghi đang đứng bên cạnh, chỉ thấy Xuyên Nghi vẫn buộc chặt đạo bào toàn thân như cũ, cả người khôi ngô cao lớn giống như một tòa núi nhỏ… Trên sườn núi nhỏ lại có một ngọn núi nhỏ khác.
Hắn khẽ nhíu mày: “Chờ chủ nhân của ngươi xuất quan, ta sẽ bảo y tìm cho ngươi một con Nhai Xế cái.”
Xuyên Nghi sửng sốt, nói: “Nhai Xế là con của rồng, không có giống cái…” Còn chưa dứt lời đã bị Nguyên Hạo đập một phát lên khuỷu tay. Nguyên Hạo trừng mắt nhìn hắn, khi quay lại Phong Bạch thì miệng đã chuyển đề tài: “Mẹ, cha vẫn chưa xuất quan à? Đã năm năm rồi.”
Ánh mắt của Phong Bạch chợt tối sầm:“Kim Đan kỳ thăng giai cũng không hề dễ dàng, Nếu y bớt để ý đến Tứ Châu Minh, ngộ đạo bế quan sớm một chút thì đâu đén mức giờ vẫn chưa… ” Hắn chợt ngừng lại rồi nói tiếp: “Tháng sau linh cảnh Nam Hoa sẽ mở ra, ta phải xuôi nam đi Bình Nhung châu. nếu cha con xuất quan thì hãy báo với y một tiếng.”
Linh cảnh Nam Hoa chỉ mở có năm ngày, Phong Bạch mong ngóng mảnh tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ đó đã lâu, hắn nóng lòng muốn đoạt được nó để đối lấy nhẫn Thái A của Tử Hư chân nhân, đây là tình thế bắt buộc cho nên Phong Bạch không dám chậm trễ. Sau khi dặn dò xong hết mọi chuyện, hắn lập tức ngự kiếm bay đi.
Nguyên Hạo dõi mắt nhìn theo bóng dáng đang đi xa dần cho đến khi biến mất hoàn toàn, lúc này mới bực mình nện Xuyên Nghi mấy phát: “Sao ngươi ngốc thế, không biết đường đè nén xuống?”
Xuyên Nghi thấy hơi oan ức. Tất nhiên là hắn cũng muốn làm vậy, nhưng mà đè không nổi… Hắn dõi ánh mắt đơn thuần nhìn về phía Nguyên Hạo, nói: “Có tiếp tục nữa không?”
Nguyên Hạo phì cười, trong nụ cười còn có hai phần ngứa ngáy. Cậu quen tay cởi hết y phục của hai người, sau đó đẩy mạnh Xuyên Nghi một cái, ai ngờ đối phương vẫn cứ đứng sừng sững như núi. Cậu cắn một nhát vào hạt đậu nổi lên trước ngực đối phương rồi cười mắng: “Đồ ngốc! Ngươi còn không ngã xuống đi!”
Dù Xuyên Nghi chất phác đơn thuần nhưng cũng không phải kẻ câm điếc ngu đần, nghe thấy mệnh lệnh này liền đổ rạp xuống đám cỏ khô, tự động dạng chân để lộ ra cây cột lớn đang dựng thẳng ngẩn người.
Nguyên Hạo mượn danh nghĩa của cha mẹ mình để lấy được mĩ cao ở chỗ Hà Loan, sau khi tự mình mở rộng liền xoay người, để lộ ra lỗ nhỏ vẫn còn vương chút cao dược trong suốt: “Tiến vào đi!”
Dù Xuyên Nghi thấy cả người mình đều rất khó chịu, giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, nhưng khi nhìn đến chỗ khiến cho người ta phải miệng đắng lưỡi khô kia thì vẫn cố gắng tự nhẫn nại, giọng nói đầy vẻ do dự: “Nhỏ thế này, nếu đâm vào thì ngươi sẽ đau lắm.”
Nguyên Hạo cũng mặc kệ hắn, tự mình kéo lấy vật đang sừng sững giữa hai chân Xuyên Nghi.
Xuyên Nghi bị kéo đau đến hít một hơi lạnh: “Đau, ta đi vào là được mà.” Tuy giọng nói đầy vẻ miễn cưỡng nhưng khi hắn cẩn thận đặt hai bàn tay đã ướt sũng mồ hôi lên bờ mông cong vểnh trắng như tuyết của Nguyên Hạo thì vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn hứng phấn, sướng đến độ thứ phía dưới càng ngày càng cứng — Thật là mềm quá đi… Hắn luyến tiếc không muốn làm cậu đau
Nguyên Hạo ngửa cổ thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận nhiệt độ nóng rực truyền đến từ hai bàn tay kia khiến cậu thoải mái đến có chút ngứa ngáy, bởi vậy bèn thúc giục: “Xuyên Xuyên ngươi nhanh lên đi.”
“Làm ngươi đau thì sao?” Xuyên Nghi vẫn cắn răng nhịn xuống, ước chừng nhìn độ lớn của vật kia rồi lại nhìn khe hở với kích thước đối lập trước mặt, kiểu gì cũng vẫn cảm thấy không đành lòng.
Nguyên Hạo ngứa ngáy khó nhịn, dứt khoát tự mình ngồi xuống. Xuyên Nghi nhìn ánh hoàng hôn bao phủ lên thân hình trắng nõn, cả người đổ đầy mồ hôi. Mắt thấy đối phương muốn ngồi xuống, hắn lại đột ngột nắm eo đối phương nhấc lên, chịu đựng để phần khe thịt của cậu sượt qua vật kia của mình.
“Thôi Nấm ơi, nơi ấy nhỏ quá, làm ngươi bị thương thì ta khóc mất.” Xuyên Nghi nghẹn đến mức cả mặt lẫn người đều trướng đỏ, trời mới biết tính nhẫn của hắn đã đột phá cực hạn mấy lần. Dường như bị ánh mắt ai oán phẫn nộ của Nguyên Hạo đâm đến ngượng, Xuyên Nghi cố gắng dỗ dành: “Nấm ngoan, đợi chỗ đó lớn hơn chút nữa rồi chúng ta hãy chơi nhé.”
“Làm gì có ai mà chỗ ấy sẽ phát triển to ra! Chỉ có chơi đến to ra thôi!” Nguyên Hạo đạp hắn một phát, sau đó vẫn chưa bõ tức bèn nghiến cái vật ngu ngốc đang ngóc cao đầu chọc tức cậu.
Thế nhưng cậu mắng như vậy thì đối phương cũng đâu có hiểu, vẻ mặt trông còn ngu ngốc hơn cả cái vật kia, đã nghẹn đến đỏ bừng. Hơn nữa tính cách của Xuyên Nghi cũng giống y đúc nó, vừa ngốc, vừa cứng rắn, chẳng dễ mềm xuống.
Cho nên Nguyên Hạo muốn đánh, cậu muốn dùng cách cứng rắn!
Có điều dù trong người cậu có Ma châu, có thể hút được tinh huyết nguyên phách của vật sống nhưng hiện giờ tu vi của cậu vẫn còn thấp nên không thể thi triển được hết sức mạnh tối đa của Ma châu. Bởi vậy cậu cũng không phải là đối thủ của yêu thú cấp bốn như Xuyên Nghi… Nếu so sánh hai người thì sẽ giống như một cọng cỏ với cả khu rừng.
Nguyên Hạo bi phẫn muốn chết bèn hung hăng cắn lên phần ngực cường tráng, khiêu gợi của đối phương: “Đồ ngốc! Đồ đại ngốc!”
Xuyên Nghi cũng không giận mà còn vỗ nhẹ lên phần lưng trần của Nguyên Hạo như trước đây: “Đừng giận mà, đợi nó lớn hơn, chỉ cần lớn hơn hút nữa thì chúng ta lại chơi tiếp, được không nào… ”
Đôi con ngươi đen như quả nho của Nguyên Hạo chuyển động chớp nhoáng, dường như cậu đang bày ra một bàn tính giả dối gì đó.
Tấm mặt nạ Như Ý này không chỉ che giấu được dung mạo khiến thức tảo không thể xuyên qua, mà còn thay đổi được khí tức của tu giả. Đây là một vô cùng có ích khi muốn ngụy trang thân phận.
Phong Thiệu ở lại thành Vân Phù mấy tháng, mãi cho đến khi người của Tán Tu minh ở khắp Từ Ký châu, Thanh Duyệt Châu, Tây Hòa châu đều tụ lại thành Vân Phù kêu gọi Cửu Anh đạo nhân thì y mới xuất hiện. Hiện giờ y đang nắm giữ quyền quản lý trận truyền tống của bốn châu giới, giành thắng lợi trong trận chiến chống lại tông môn, sau đó còn tiêu diệt rất nhiều yêu thú ở Dự Kinh châu khiến cho danh vọng của y giữa đám Tán tu như mặt trời ban trưa vậy.
Không chỉ có thế, Phong Thiệu còn lấy thân phận Cửu Anh đạo nhân để cao giọng với thiếu tông chủ Côn Luân là Phong Bạch, muốn hắn cử đệ tử của Côn Luân đến giúp chém giết yêu thú trong địa phận, bảo vệ cuộc sống của Tán tu và phàm nhân. Tất nhiên những thứ này chỉ là vẻ bề ngoài thôi, thực chất Côn Luân đã có dự định tiêu diệt đám yêu thú kia từ lâu rồi, lần này thêm Phong Bạch thúc giục nên mọi chuyện đều thuận lợi như nước chảy thành sông.
Nguyên nhân trong đó không thể nói với người ngoài, bởi vậy nhóm Tán tu này đều cảm thấy tất cả là nhờ có Cửu Anh đạo nhân với thực lực siêu phàm, sau khi đánh bại thiếu tông chủ của Côn Luân còn dùng tình nghĩa để mưu cầu lợi ích cho nhóm Tán tu… Dư luận xôn xao như vậy tất nhiên một phần cũng vì có Phong Thiệu đổ thêm dầu vào lửa.
Danh khí và danh vọng đều là thứ tốt, nhất là đang trong thời loạn của tu giới. Sau khi Phong Thiệu đặt nền móng vững chắc, lợi dụng trận truyền tống châu giới để làm cơ sở dựng lên lá cờ bảo vệ Tán tu, lấy mục tiêu thống nhất Tán tu khắp Cửu Châu thành một thể kiên cố vững chắc để gộp bốn Tán Tu minh ở bốn châu lại thành một Minh duy nhất.
Chỉ với sức của một mình Cửu Anh đạo nhân thì chắc chắn không đủ mà còn phải nhờ Côn Luân tạo áp lực ở phía sau. Nói tóm lại, vốn là Tán Tu Minh cúi đầu xưng thần, tấm lòng của Tán tu ở khắp bốn châu cũng đều hướng về đây. Cho nên Phong Thiệu liền xây dựng Tứ Châu minh ở thành Vân Phù rồi nhét một lượng lớn Tán tu vào trong Minh của mình.
Ban đầu là đệ tử của Côn Luân nhập thế để chém giết yêu thú đổi lấy thiện công, sau đó nhờ Phong Thiệu dẫn đầu Tán tu đi săn giết yêu thú, thậm chí còn lập hẳn một đội ngũ giúp Tán tu rèn luyện săn thú với các tu giả có pháp môn khác nhau. Những năm sau đó dù trong địa phận bốn châu của Côn Luân vẫn còn yêu thú tàn sát bừa bãi nhưng số lượng đã giảm đi rất nhiều rồi. Bởi vì có Côn Luân âm thầm hòa giải nên mối quan hệ giữa Tán tu và các tông môn trong thế tục đã dịu đi nhiều, tông môn ở bốn châu địa phận càng không dám bắt nạt Tán tu. Sau khi trải qua một trận đại kiếp thì nhóm người phàm cũng có cơ hội để nghỉ ngơi hồi phục.
Cứ như vậy, trong lúc năm châu còn lại tối tăm rối loạn thì bốn châu thuộc địa phận của Côn Luân lại vô cùng thái bình khiến đám Tán tu ùn ùn kéo tới như đang xua vịt. Lúc này Phong Thiệu đã trở thành Cửu Anh đạo nhân được mười hai năm.
Hoàng hôn lặng lẽ buông xuống từ lúc nào, sắc trời rực rỡ đã dần phai nhạt bớt làm cho ánh nắng chiếu lên tấm bia đá khắc chữ Tứ Châu Minh cũng hơi phiếm đỏ. Xa xa là những nhóm đạo nhân, người thì đốt phù, kẻ lại luyện kiếm, cũng có người đang luyện đan, trồng trọt, tất cả đều vô cùng bận rộn. Gió mát lướt qua những tán lá cây tạo thành âm thanh xào xạc, chim chóc trong rừng hót líu lo không ngớt, những âm thanh này cùng hòa trộn, xen lẫn với nhau lại tạo thành một cảnh tượng yên tĩnh lạ thường.
Nhưng thứ gọi là yên tĩnh cũng chẳng phải tuyệt đối, giữa đám cỏ đã héo khô trên một sườn núi nhỏ nào đó truyền ra những tiếng động loạt xoạt.
“… A… Ư… Thoải mái không?” Một thiếu niên có dáng vẻ tinh tế tầm mười bốn, mười lăm tuổi đang quỳ úp giữa đôi chân cường tráng rắn chắc, không ngừng phập phồng lên xuống.
Chủ nhân của đôi chân ấy là một người nam nhân hơn hai mươi tuổi. Quần áo của hắn đã cởi được một nửa, để lộ ra lồng ngực căng phồng. Hắn sướng đến hít một hơi khí lạnh, bàn tay mới hơi dùng chút sức đã đập vỡ tảng đá ở sát bên: “… thấy hơi kỳ lạ.”
“Kỳ lạ?” Thiếu niên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp đang ngậm vẻ bỡn cợt.
Giọng nói của người nam nhân chợt nhẹ bẫng: “Đừng, đừng dừng lại.”
Thiếu niên đang quỳ ở thân dưới của hắn khẽ mỉm cười rồi ngồi dậy sửa sang lại đầu tóc, nam nhân nhìn vật cứng ngắc đang chờ sẵn sàng ở giữa hai chân mình thì chợt nhíu mày, sau đó không kìm được phải kéo đầu đối phương qua: “Tiếp tục…”
Thiếu niên chợt nở nụ cười ranh mãnh, cởi áo lót của mình ra trồi treo lên khuỷu tay hắn, để lộ lồng ngực bị ánh chiều tà nhiễm đỏ. Cậu nắm tay đối phương kéo đến bên eo mình, lời nói đầy mê hoặc: “Có muốn ta không?”
Nam nhân đã hơi tê dại: “Cái gì?”
Thiếu niên cầm tay đối phương vuốt ve khắp người mình, giọng nói càng ẩn chứa sự ái muội: “Không phải lúc trước chúng ta đã đến tiểu quan quán của phàm nhân đấy thôi…”
Vàng tai của nam nhân đã ửng đỏ, tay hắn bị kéo đến phần rãnh xương cụt của đối phương rồi không ngừng dây dưa ở đó, cùng với nụ hôn ở trước ngực khiến cự vật dưới thân hắn càng thêm cong nẩy, cứng đến đỏ bừng như muốn nứt toác ra.
“Không muốn à?”
“Muốn gì cơ?” Nam nhân thấy hơi khó hiểu, chỉ muốn nắm lấy thứ đang đứng thẳng của mình, dường như có chút buồn rầu.
Thiếu niên tức đến bật cười, tự tách đôi chân thon dài trắng như tuyết của mình ra. Cậu dùng nước bọt thấm ướt hai ngón tay sau đó đưa xuống phía dưới, cắm vào trong động nhỏ đã mềm mại của mình rồi nhẹ nhàng ma sát
Nam tử chợt nuốt nước bọt, trong đầu cũng hiện ra một vài hình ảnh. Có điều còn chưa kịp làm theo thì bỗng nhiên thấy thiếu niên vội vã mặc lại y phục vừa mới cởi ra. Nam tử định níu lại nhưng chỉ nhận được một cái trừng mắt: “Mùi của mẹ ta!”
Lúc này hắn mới thu mấy cái suy nghĩ kiều diễm, kỳ quái vừa tràn ngập trong đầu óc của mình lại, sau đó dùng Thần Thức tra xét thì quả nhiên thấy không ổn. Thế nhưng hắn vẫn chỉ ngẩn người một cách ngốc nghếch chứ chưa phản ứng kịp. Thiếu niên thấy vậy thì tức đến đỏ cả mắt: “Mặc quần áo vào!”
Bấy giờ nam tử mới giật mình buộc lại xiêm y, che đi lồng ngực rắn chắc và cự vật còn đang dựng thẳng tắp. Thiếu niên lại liếc mắt nhìn rồi vội vàng đập một phát vào chỗ đang nhô lên kia khiến nam tử phải thét lớn, vậy mà chỗ đó không những không lõm vào lại còn cứng rắn hơn trước mấy phần.
Vừa vào Tứ Châu Minh thì Phong Bạch đã dùng Thần Thứ để thức tảo. Hắn mẫn cảm với ma khí nhất cũng giống như Nguyên Hạo mẫn cảm với mùi của hắn nhất. Chẳng bao lâu hắn đã biết được phương hướng đại khái liền lập tức ngự kiếm bay đến đó.
Ba năm không gặp, hiện giờ Nguyên Hạo đã có mấy phần lột xác. Dù khi đứng canh Xuyên Nghi vẫn lộ vẻ mảnh mai nhưng cậu không hề gầy yếu, ngũ quan cũng nảy nở hơn nhiều. Dáng vẻ nhỏ bé mũm mĩm năm đó của Nấm giờ đã biến mất hoàn toàn, trở thành một thiếu niên vô cùng tuấn mĩ.
Phong Bạch rời mắt sau đó vừa cầm lấy cổ tay của Nguyên Hạo để tham thức vừa hỏi: “Mấy năm nay có chăm chỉ tu luyện không?”
Nguyên Hạo nháy mắt mấy cái, nói liên mồm: “Mẹ yên tâm đi! Mỗi ngày con đều tu luyện với Xuyên Nghi. Tụi con đã cùng giết rất nhiều yêu thú!”
Đã là Luyện Khí đại viên mãn rồi, Phong Bạch nhướn mày: “Giết yêu thú? Ta thấy một thân tu vi này của con đều do ăn mới có được đấy.”
“Mẹ!” Nguyên Hạo cũng không thèm xấu hổ, cậu ôm lấy cánh tay Phong Bạch cười nói: “Ai bảo con trai của mẹ thiên phú dị bẩm cơ chứ? Hiện giờ tu vi của con vẫn thấp nên chưa tiêu hóa được mấy. Đợi đến khi tu vi của con được nâng cao thì sức ăn cũng sẽ tăng hơn nhiều, chẳng mấy chốc sẽ vượt qua mẹ thôi.” Cuối cùng cũng không quên hỏi: “Trước khi mẹ xuất quan đã là cảnh giới Trúc Cơ đại viên mãn. Lần này phải bế quan ba năm, chắc là đột phá lên Giả Đan rồi chứ ạ?”
Đại viên mãn là cảnh giới, mỗi đại cảnh giới đều có tiểu cảnh giới là đại viên mãn này, có điều không phải ai cũng trải qua giai đoạn đó. Có rất nhiều tu giả ở giai đoạn hậu kỳ Luyện Khí, hậy kỳ Trúc Cơ, hậu kỳ Kim Đan đột phá thẳng lên Trúc Cơ, Giả Đan, Nguyên Anh, đồng thời cũng có một số tu giả tu được lên đại viên mãn rồi mới đột phá đại cảnh giới. Nếu tu được đại viên mãn rồi mới đột phá sẽ giúp cho trụ cột của người đó càng thêm vững chắc, ngày sau thăng giai sẽ thuận lợi hơn, lượng linh khí tồn trữ cũng càng thêm dồi dào.
Tất nhiên đại viên mãn là thứ có thể gặp nhưng không thể cầu, nó yêu cầu tư chất cực cao. Tư chất của cả Phong Bạch lẫn Phong Thiệu đều có nhiều lần đại viên mãn.
Phong Bạch gật: “Đã tu được Giả Đan.”
Ánh mắt Nguyên Hạo lộ vẻ hâm mộ: “Trong mười hai năm mà thăng được tận hai tiểu cảnh giới, phóng mắt nhìn khắp Cửu Châu này thì mẹ là người mạnh nhất đấy.”
Phong Bạch khẽ cười, ánh mắt hắn lơ đãng dừng trên người Xuyên Nghi đang đứng bên cạnh, chỉ thấy Xuyên Nghi vẫn buộc chặt đạo bào toàn thân như cũ, cả người khôi ngô cao lớn giống như một tòa núi nhỏ… Trên sườn núi nhỏ lại có một ngọn núi nhỏ khác.
Hắn khẽ nhíu mày: “Chờ chủ nhân của ngươi xuất quan, ta sẽ bảo y tìm cho ngươi một con Nhai Xế cái.”
Xuyên Nghi sửng sốt, nói: “Nhai Xế là con của rồng, không có giống cái…” Còn chưa dứt lời đã bị Nguyên Hạo đập một phát lên khuỷu tay. Nguyên Hạo trừng mắt nhìn hắn, khi quay lại Phong Bạch thì miệng đã chuyển đề tài: “Mẹ, cha vẫn chưa xuất quan à? Đã năm năm rồi.”
Ánh mắt của Phong Bạch chợt tối sầm:“Kim Đan kỳ thăng giai cũng không hề dễ dàng, Nếu y bớt để ý đến Tứ Châu Minh, ngộ đạo bế quan sớm một chút thì đâu đén mức giờ vẫn chưa… ” Hắn chợt ngừng lại rồi nói tiếp: “Tháng sau linh cảnh Nam Hoa sẽ mở ra, ta phải xuôi nam đi Bình Nhung châu. nếu cha con xuất quan thì hãy báo với y một tiếng.”
Linh cảnh Nam Hoa chỉ mở có năm ngày, Phong Bạch mong ngóng mảnh tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ đó đã lâu, hắn nóng lòng muốn đoạt được nó để đối lấy nhẫn Thái A của Tử Hư chân nhân, đây là tình thế bắt buộc cho nên Phong Bạch không dám chậm trễ. Sau khi dặn dò xong hết mọi chuyện, hắn lập tức ngự kiếm bay đi.
Nguyên Hạo dõi mắt nhìn theo bóng dáng đang đi xa dần cho đến khi biến mất hoàn toàn, lúc này mới bực mình nện Xuyên Nghi mấy phát: “Sao ngươi ngốc thế, không biết đường đè nén xuống?”
Xuyên Nghi thấy hơi oan ức. Tất nhiên là hắn cũng muốn làm vậy, nhưng mà đè không nổi… Hắn dõi ánh mắt đơn thuần nhìn về phía Nguyên Hạo, nói: “Có tiếp tục nữa không?”
Nguyên Hạo phì cười, trong nụ cười còn có hai phần ngứa ngáy. Cậu quen tay cởi hết y phục của hai người, sau đó đẩy mạnh Xuyên Nghi một cái, ai ngờ đối phương vẫn cứ đứng sừng sững như núi. Cậu cắn một nhát vào hạt đậu nổi lên trước ngực đối phương rồi cười mắng: “Đồ ngốc! Ngươi còn không ngã xuống đi!”
Dù Xuyên Nghi chất phác đơn thuần nhưng cũng không phải kẻ câm điếc ngu đần, nghe thấy mệnh lệnh này liền đổ rạp xuống đám cỏ khô, tự động dạng chân để lộ ra cây cột lớn đang dựng thẳng ngẩn người.
Nguyên Hạo mượn danh nghĩa của cha mẹ mình để lấy được mĩ cao ở chỗ Hà Loan, sau khi tự mình mở rộng liền xoay người, để lộ ra lỗ nhỏ vẫn còn vương chút cao dược trong suốt: “Tiến vào đi!”
Dù Xuyên Nghi thấy cả người mình đều rất khó chịu, giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, nhưng khi nhìn đến chỗ khiến cho người ta phải miệng đắng lưỡi khô kia thì vẫn cố gắng tự nhẫn nại, giọng nói đầy vẻ do dự: “Nhỏ thế này, nếu đâm vào thì ngươi sẽ đau lắm.”
Nguyên Hạo cũng mặc kệ hắn, tự mình kéo lấy vật đang sừng sững giữa hai chân Xuyên Nghi.
Xuyên Nghi bị kéo đau đến hít một hơi lạnh: “Đau, ta đi vào là được mà.” Tuy giọng nói đầy vẻ miễn cưỡng nhưng khi hắn cẩn thận đặt hai bàn tay đã ướt sũng mồ hôi lên bờ mông cong vểnh trắng như tuyết của Nguyên Hạo thì vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn hứng phấn, sướng đến độ thứ phía dưới càng ngày càng cứng — Thật là mềm quá đi… Hắn luyến tiếc không muốn làm cậu đau
Nguyên Hạo ngửa cổ thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận nhiệt độ nóng rực truyền đến từ hai bàn tay kia khiến cậu thoải mái đến có chút ngứa ngáy, bởi vậy bèn thúc giục: “Xuyên Xuyên ngươi nhanh lên đi.”
“Làm ngươi đau thì sao?” Xuyên Nghi vẫn cắn răng nhịn xuống, ước chừng nhìn độ lớn của vật kia rồi lại nhìn khe hở với kích thước đối lập trước mặt, kiểu gì cũng vẫn cảm thấy không đành lòng.
Nguyên Hạo ngứa ngáy khó nhịn, dứt khoát tự mình ngồi xuống. Xuyên Nghi nhìn ánh hoàng hôn bao phủ lên thân hình trắng nõn, cả người đổ đầy mồ hôi. Mắt thấy đối phương muốn ngồi xuống, hắn lại đột ngột nắm eo đối phương nhấc lên, chịu đựng để phần khe thịt của cậu sượt qua vật kia của mình.
“Thôi Nấm ơi, nơi ấy nhỏ quá, làm ngươi bị thương thì ta khóc mất.” Xuyên Nghi nghẹn đến mức cả mặt lẫn người đều trướng đỏ, trời mới biết tính nhẫn của hắn đã đột phá cực hạn mấy lần. Dường như bị ánh mắt ai oán phẫn nộ của Nguyên Hạo đâm đến ngượng, Xuyên Nghi cố gắng dỗ dành: “Nấm ngoan, đợi chỗ đó lớn hơn chút nữa rồi chúng ta hãy chơi nhé.”
“Làm gì có ai mà chỗ ấy sẽ phát triển to ra! Chỉ có chơi đến to ra thôi!” Nguyên Hạo đạp hắn một phát, sau đó vẫn chưa bõ tức bèn nghiến cái vật ngu ngốc đang ngóc cao đầu chọc tức cậu.
Thế nhưng cậu mắng như vậy thì đối phương cũng đâu có hiểu, vẻ mặt trông còn ngu ngốc hơn cả cái vật kia, đã nghẹn đến đỏ bừng. Hơn nữa tính cách của Xuyên Nghi cũng giống y đúc nó, vừa ngốc, vừa cứng rắn, chẳng dễ mềm xuống.
Cho nên Nguyên Hạo muốn đánh, cậu muốn dùng cách cứng rắn!
Có điều dù trong người cậu có Ma châu, có thể hút được tinh huyết nguyên phách của vật sống nhưng hiện giờ tu vi của cậu vẫn còn thấp nên không thể thi triển được hết sức mạnh tối đa của Ma châu. Bởi vậy cậu cũng không phải là đối thủ của yêu thú cấp bốn như Xuyên Nghi… Nếu so sánh hai người thì sẽ giống như một cọng cỏ với cả khu rừng.
Nguyên Hạo bi phẫn muốn chết bèn hung hăng cắn lên phần ngực cường tráng, khiêu gợi của đối phương: “Đồ ngốc! Đồ đại ngốc!”
Xuyên Nghi cũng không giận mà còn vỗ nhẹ lên phần lưng trần của Nguyên Hạo như trước đây: “Đừng giận mà, đợi nó lớn hơn, chỉ cần lớn hơn hút nữa thì chúng ta lại chơi tiếp, được không nào… ”
Đôi con ngươi đen như quả nho của Nguyên Hạo chuyển động chớp nhoáng, dường như cậu đang bày ra một bàn tính giả dối gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.