Phiên Ngoại Của Đàm Đài Tẫn: Duyên Kiếp Vạn Năm
Chương 15
Dục Linh Tiên Tử
02/10/2023
Phiên ngoại của Đàm Đài Tẫn: Duyên kiếp vạn năm – P15
Còn đám Tiểu Mật vẫn trải qua một ngày êm ả, vui vẻ, nhất là Tiểu Mật và Tiểu Nhiên. Mọi người đều không ngờ buổi tối hôm nay là một đêm đầy sóng gió.
Sau khi, cả nhóm ăn tối xong. Bỗng đâu ngoài cổng xuất hiện một đoàn người, mang theo rất nhiều lễ vật, còn có cả kiệu hoa rước dâu. Mọi người ai nấy đều bất ngờ không biết chuyện gì đang diễn ra. Dẫn đầu đoàn người là một chàng trai tuấn tú, ăn mặc bảnh bao. Chàng tiến về phía nhóm người Tiểu Mật. Cúi chào lên tiếng.
Dạ Ngọc: Xin chào các vị, vãn bối họ Dạ tên Ngọc. Là con trai của nhà phú hộ làng bên. Nhân tiện hôm nay có ghé qua đây đi dạo. Tình cờ gặp cô nương áo xanh này ( Tiểu Mật) dung mạo tuyệt trần, lại rất hiền dịu. Là mẫu người mà vãn bối tìm kiếm lâu nay. Nên vãn bối mạo muội đến đây để xin phép trưởng bối được gặp gỡ, cưới cô về làm chính thiếp. Nhà vãn bối tuy không giàu có gì, nhưng cũng dư ăn dư mặc. Vãn bối cũng chưa hề có thê thiếp gì. Rất mong cô nương và các trưởng bối cho phép gửi trước lễ. Để có cơ hội qua lại tìm hiểu cô nương đây. Xin hỏi cô nương áo xanh này tên gì, có bằng lòng cho vãn bối cơ hội hay không.
Lần đầu tiên nghe có người thích mình, Tiểu Mật rất vui. Nhưng cô ấy nghĩ cô ấy còn quá nhỏ.
Tiểu Mật: Ta tên Tiểu Mật, cám ơn huynh đã thích ta. Nhưng ta nay có 7 tuổi, sao mà có thể lấy chồng. Chắc huynh di tìm nhầm người rồi.
Dạ Ngọc: Không sao cả tiểu cô nương. Ta chỉ cần được phép trưởng bối và tiểu cô nương để qua lại tìm hiểu, định hôn trước. Khi cô nương đủ tuổi trưởng thành, chúng ta sẽ tiến hành làm lễ cưới đàng hoàng. Ta sẽ không để cô nương chịu thiệt thòi đâu. Nói xong, Y cho thuộc hạ đem đến 5 hòm châu báu, tiền bạc. Có các trang sức quý hiếm.
Tiểu Mật: Thật thứ lỗi, ta không phải người nơi đây. Ta chỉ dừng chân lại đây thêm ngày mai nữa thôi. Ta còn có chuyện phải đi không thể chậm trễ. Nên ta không thể nhận lời huynh. Mong huynh thông cảm.
Nói xong, nàng quay bước vào trong.
Dạ Ngọc tuy rất tức vì bị từ chối, nhưng vẫn tỏ ra lịch sự.
Dạ Ngọc: Ta sẽ cho cô nương ít thời gian suy nghĩ. Hẹn ngày mai chúng ta sẽ gặp lại.
Sau khi Dạ Ngọc đi rồi.
Diệp Thanh Vũ mới nói. Y không phải người phàm mà y là yêu tinh có hơn 500 năm đạo hạnh. Y là một xác chuyên hút linh hồn người để tu tâp. Cửu Cửu nghĩ mỗi khi làm xong việc, y lại xóa hết trí nhớ mọi người nên dân chúng không ai biết trong làng có yêu ma. Có vẻ y đã nhắm đến con rồi đó Tiểu Mật. Chúng ta nên nghĩ phương án đối phó với y. Cửu Cửu nghĩ Y vẫn chưa biết con có Thần lực nên sẽ không bỏ qua cho con đâu. Tối nay, nhất định Y sẽ quay lại.
Nhưng Cửu Cửu cũng nhắc con Tiểu Mật. Con không được như lúc trước, lại dùng lửa Phượng Hoàng. Thứ nhất là tiêu hao linh lực của con. Thứ 2 mọi người sẽ biết con là ai thì sẽ rắc rối to. Phụ thân con còn không biết sống hay chết. Nếu biết con là con gái của Ma Thần thì sẽ tìm cách tiếp cận con. Còn những người tham lam linh lực của Thần cũng sẽ tìm đến con. Tốt nhất từ nay về sau con tránh bớt việc để lộ thân phận. Sẽ mang đến rắc rối ah.
Tiểu Mật gật đầu: Dạ con biết rồi. Giờ đối phó với Dạ Ngọc tối nay làm sao đây. Chúng ta đâu có tìm được hang ổ của chúng. Lại không biết điểm yếu của chúng ở đâu sao mà thu phục được nó đây.
Tiểu Nhiên: Hay là chúng ta tùy cơ ứng biến đi. Tiểu Mật cứ để Dạ Ngọc bắt tỷ đi vào chỗ nó ở. Chúng ta sẽ đi theo. Tỷ tùy cơ dò tìm điểm yếu của nó là được.
Tiểu Mật gật đầu, dù sao trong tay nàng cũng có vảy hộ tâm và lão Hổ yêu vạn năm. Cũng không sợ lắm. Huống hồ còn có Tiểu Nhiên và Cửu Cửu đi theo nữa.
Mọi người thống nhất như vậy. Nên đêm đó ngồi chờ đợi. Đúng như Diệp Thanh Vũ nói thì Dạ Ngọc quay trở lại thật. Hắn nhìn thấy Tiểu Mật đang ngủ thì biến thành làn khói đen mang nàng bay đi.
Lập tức Tiểu Nhiên và Diệp Thanh Vũ đi theo. Đi đến thác nước thì hắn cùng Tiểu Mật biến mất. Cả hai phải vào trong tìm đường. Nhưng do có kết giới nên người phàm không thấy. Nhưng Tiểu Nhiên và Diệp Thanh Vũ thì thấy rõ. Giờ nếu phá kết giới đi vào sẽ gây động tĩnh hắn sẽ biết sẽ đề phòng. Đang luống cuốn không biết làm sao để vào.
Bỗng đâu, Nhị Tử xuất hiện, Y bảo mọi người muốn vào trong thì đi theo ta. Ta biết con đường khác mà không có kết giới.
Mọi người hơi ngạc nhiên, nhưng đang lo lắng cho Tiểu Mật nên đành đi theo.
Lúc này đây, Tiểu Mật đang giả vờ ngất xỉu. được Y đưa vào một căn phòng khá khang trang. Hắn nhẹ nhàng đặt Tiểu Mật lên giường rồi cũng không làm gì nàng. Cứ vậy đóng cửa đi ra ngoài. Tiểu Mật mở mắt ra khá ngạc nhiên. Nghĩ sao yêu quái này lại tốt bụng đến vậy, lại không đụng vào nàng. Hay hắn có ý định làm gì. Muốn lấy lòng Tiểu Mật chăng. Nàng ngồi dậy gọi lão Hổ và Tiểu Bạch ra.
Tiểu Mật: Yêu quái đó hình như lại đi săn mồi rồi. Lão đi xung quanh xem có tìm ra được khuyết điểm gì của hắn để tiêu diệt không. Còn Tiểu Bạch thì ngươi tạm thời ở đây, sư phụ sẽ biến đệ tử thành hình dáng của sư phụ. Tiểu Bạch yên tâm, yêu quái đó đã đi rồi chắc không quay lại sớm thế đâu. Sư phụ đi tìm Tiểu Nhiên và Cửu Cửu xem họ ở đâu rồi, sẽ quay lại ngay.
Lão Hổ gật đầu biến thành làn khói bay đi mất.
Tiểu Bạch không biết làm gì ngoài đồng ý. Với lại y cũng có đi được đâu. Thôi kệ đi, yêu quái đó thì làm được gì Y chứ. Cùng lắm biến vào lại Vảy Hộ Tâm trốn thôi. Thế là Tiểu Mật biến Y thành nàng. Để Y ở đó rồi cũng đi.
Y nằm trên giường đang mơ màng ngủ. Thì có tiếng mở cửa. Y tưởng đâu Tiểu Mật và mọi người hoặc lão Hổ quay lại. Nhưng mở mắt nhìn thì ra là không phải mà là Dạ Ngọc quay lại.
Dạ Ngọc: Nàng đã tỉnh rồi ah. Ta xin lỗi đã mang nàng đi như vậy. Nhưng ta quả thật rất thích nàng. Nàng yên tâm ta sẽ không làm gì hại đến nàng. Nàng cứ yên tâm ở lại đây. Giờ nàng chắc đã đói rồi. Ta có làm một vài món ăn, nàng dậy ăn đi cho đỡ đói.
Tiểu Bạch ( Tiểu Mật): Y giật mình khi thấy Dạ Ngọc. Y nghĩ sao y xui vậy. Tiểu Mật chưa về, mà Dạ Ngọc đã đến rồi. Giờ phải làm gì đây. Y nói: Ta không đói, ta không thích là không thích, ngươi dám tự ý mang ta về đây, không sợ ta sẽ giết ngươi sao.
Dạ Ngọc cười nói: Nàng chỉ là phàm nhân yếu ớt sao giết được ta. Đừng nghĩ nhiều nữa, miễn sao sau này ta sẽ làm nàng thật lòng thích ta. Nào nàng ăn một chút cho ta vui.
Tiểu Bạch hắn lắc đầu cự tuyệt nhắm mắt lại. Nhưng Dạ Ngọc vẫn cố chấp tiến đến.
Nếu nàng nhác gắp thức ăn thì để ta bón cho nàng, hầu hạ nàng. Nói xong hắn tiến lại sát bên, đưa muỗng thức ăn lên đến miệng Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cứ lắc đầu mà tránh.
Dạ Ngọc: Nếu nàng cứ không để im vậy, cự tuyệt thế làm sao ta bón thức ăn được. Làm vậy áo quần nàng sẽ bẩn đấy. Chắc nàng cũng không muốn ta thay y phục cho nàng chứ đúng không. Giờ nàng ngoan ngoãn ngồi yên đó, ta bón nàng ăn.
Tiểu Bạch nghe xong đến câu thay y phục là cả người y run lên. Y đành ngồi yên cho Dạ Ngọc bón y ăn.
Khi bọn Tiểu Mật định bước vào trong thì thấy một màn trước mắt mà rớt mắt nói không nên lời. Tiểu Bạch đang dựa người vào gối, ngoan ngoãn há miệng cho Dạ Ngọc bón ăn như bón ăn em bé. Lại còn miệng bị vấy bẩn, Dạ Ngọc lấy khen lên lau quanh miệng Tiểu Bạch rồi bón tiếp.
Cả 5 người nhìn nhau, mà không biết nên làm gì tiếp theo. Lúc đó lão Hổ cũng vừa về xong. Nhìn thấy hình ảnh vạn năm có một mà chỉ biết chấc lưỡi.
Lão Hổ: Không ngờ chủ nhân cũng có ngày hôm nay. Nếu chủ nhân có lại ký ức mà biết bị vậy chắc chém tên Dạ Ngọc kia thành trăm mảnh rồi. Đúng là sống lâu không gì không thấy được.
Diệp Thanh Vũ: Tạm thời, Tiểu Bạch sẽ không bị nguy hiểm gì, còn được hầu hạ tận nơi. Hihhi, chúng ta cũng tìm chỗ kín nói chuyện, bàn bạc nên làm sao thu phục yêu quái này.
Tiểu Mật: Xin lỗi Tiểu Bạch nha, sư để con chịu ủy khuất rồi. Ráng đợi sư phụ tìm cách, sẽ nhanh quay lại đây cứu con. Tạm thời Dạ Ngọc cũng không dám làm gì con đâu.
Tiểu Nhiên và Nhị Tứ cũng chỉ cười.
Rồi cả bọn đi ra ngoài.
Bên trong Tiểu Bạch rất muốn khóc, rất muốn gào lên “ Tiểu sư phụ đâu rồi, mau cứu con với”. Thật khiến Y khóc không ra nước mắt mà. Sao ai cũng bỏ lại Y rồi đi đâu mất để Y chịu khổ vậy.
Còn đám Tiểu Mật vẫn trải qua một ngày êm ả, vui vẻ, nhất là Tiểu Mật và Tiểu Nhiên. Mọi người đều không ngờ buổi tối hôm nay là một đêm đầy sóng gió.
Sau khi, cả nhóm ăn tối xong. Bỗng đâu ngoài cổng xuất hiện một đoàn người, mang theo rất nhiều lễ vật, còn có cả kiệu hoa rước dâu. Mọi người ai nấy đều bất ngờ không biết chuyện gì đang diễn ra. Dẫn đầu đoàn người là một chàng trai tuấn tú, ăn mặc bảnh bao. Chàng tiến về phía nhóm người Tiểu Mật. Cúi chào lên tiếng.
Dạ Ngọc: Xin chào các vị, vãn bối họ Dạ tên Ngọc. Là con trai của nhà phú hộ làng bên. Nhân tiện hôm nay có ghé qua đây đi dạo. Tình cờ gặp cô nương áo xanh này ( Tiểu Mật) dung mạo tuyệt trần, lại rất hiền dịu. Là mẫu người mà vãn bối tìm kiếm lâu nay. Nên vãn bối mạo muội đến đây để xin phép trưởng bối được gặp gỡ, cưới cô về làm chính thiếp. Nhà vãn bối tuy không giàu có gì, nhưng cũng dư ăn dư mặc. Vãn bối cũng chưa hề có thê thiếp gì. Rất mong cô nương và các trưởng bối cho phép gửi trước lễ. Để có cơ hội qua lại tìm hiểu cô nương đây. Xin hỏi cô nương áo xanh này tên gì, có bằng lòng cho vãn bối cơ hội hay không.
Lần đầu tiên nghe có người thích mình, Tiểu Mật rất vui. Nhưng cô ấy nghĩ cô ấy còn quá nhỏ.
Tiểu Mật: Ta tên Tiểu Mật, cám ơn huynh đã thích ta. Nhưng ta nay có 7 tuổi, sao mà có thể lấy chồng. Chắc huynh di tìm nhầm người rồi.
Dạ Ngọc: Không sao cả tiểu cô nương. Ta chỉ cần được phép trưởng bối và tiểu cô nương để qua lại tìm hiểu, định hôn trước. Khi cô nương đủ tuổi trưởng thành, chúng ta sẽ tiến hành làm lễ cưới đàng hoàng. Ta sẽ không để cô nương chịu thiệt thòi đâu. Nói xong, Y cho thuộc hạ đem đến 5 hòm châu báu, tiền bạc. Có các trang sức quý hiếm.
Tiểu Mật: Thật thứ lỗi, ta không phải người nơi đây. Ta chỉ dừng chân lại đây thêm ngày mai nữa thôi. Ta còn có chuyện phải đi không thể chậm trễ. Nên ta không thể nhận lời huynh. Mong huynh thông cảm.
Nói xong, nàng quay bước vào trong.
Dạ Ngọc tuy rất tức vì bị từ chối, nhưng vẫn tỏ ra lịch sự.
Dạ Ngọc: Ta sẽ cho cô nương ít thời gian suy nghĩ. Hẹn ngày mai chúng ta sẽ gặp lại.
Sau khi Dạ Ngọc đi rồi.
Diệp Thanh Vũ mới nói. Y không phải người phàm mà y là yêu tinh có hơn 500 năm đạo hạnh. Y là một xác chuyên hút linh hồn người để tu tâp. Cửu Cửu nghĩ mỗi khi làm xong việc, y lại xóa hết trí nhớ mọi người nên dân chúng không ai biết trong làng có yêu ma. Có vẻ y đã nhắm đến con rồi đó Tiểu Mật. Chúng ta nên nghĩ phương án đối phó với y. Cửu Cửu nghĩ Y vẫn chưa biết con có Thần lực nên sẽ không bỏ qua cho con đâu. Tối nay, nhất định Y sẽ quay lại.
Nhưng Cửu Cửu cũng nhắc con Tiểu Mật. Con không được như lúc trước, lại dùng lửa Phượng Hoàng. Thứ nhất là tiêu hao linh lực của con. Thứ 2 mọi người sẽ biết con là ai thì sẽ rắc rối to. Phụ thân con còn không biết sống hay chết. Nếu biết con là con gái của Ma Thần thì sẽ tìm cách tiếp cận con. Còn những người tham lam linh lực của Thần cũng sẽ tìm đến con. Tốt nhất từ nay về sau con tránh bớt việc để lộ thân phận. Sẽ mang đến rắc rối ah.
Tiểu Mật gật đầu: Dạ con biết rồi. Giờ đối phó với Dạ Ngọc tối nay làm sao đây. Chúng ta đâu có tìm được hang ổ của chúng. Lại không biết điểm yếu của chúng ở đâu sao mà thu phục được nó đây.
Tiểu Nhiên: Hay là chúng ta tùy cơ ứng biến đi. Tiểu Mật cứ để Dạ Ngọc bắt tỷ đi vào chỗ nó ở. Chúng ta sẽ đi theo. Tỷ tùy cơ dò tìm điểm yếu của nó là được.
Tiểu Mật gật đầu, dù sao trong tay nàng cũng có vảy hộ tâm và lão Hổ yêu vạn năm. Cũng không sợ lắm. Huống hồ còn có Tiểu Nhiên và Cửu Cửu đi theo nữa.
Mọi người thống nhất như vậy. Nên đêm đó ngồi chờ đợi. Đúng như Diệp Thanh Vũ nói thì Dạ Ngọc quay trở lại thật. Hắn nhìn thấy Tiểu Mật đang ngủ thì biến thành làn khói đen mang nàng bay đi.
Lập tức Tiểu Nhiên và Diệp Thanh Vũ đi theo. Đi đến thác nước thì hắn cùng Tiểu Mật biến mất. Cả hai phải vào trong tìm đường. Nhưng do có kết giới nên người phàm không thấy. Nhưng Tiểu Nhiên và Diệp Thanh Vũ thì thấy rõ. Giờ nếu phá kết giới đi vào sẽ gây động tĩnh hắn sẽ biết sẽ đề phòng. Đang luống cuốn không biết làm sao để vào.
Bỗng đâu, Nhị Tử xuất hiện, Y bảo mọi người muốn vào trong thì đi theo ta. Ta biết con đường khác mà không có kết giới.
Mọi người hơi ngạc nhiên, nhưng đang lo lắng cho Tiểu Mật nên đành đi theo.
Lúc này đây, Tiểu Mật đang giả vờ ngất xỉu. được Y đưa vào một căn phòng khá khang trang. Hắn nhẹ nhàng đặt Tiểu Mật lên giường rồi cũng không làm gì nàng. Cứ vậy đóng cửa đi ra ngoài. Tiểu Mật mở mắt ra khá ngạc nhiên. Nghĩ sao yêu quái này lại tốt bụng đến vậy, lại không đụng vào nàng. Hay hắn có ý định làm gì. Muốn lấy lòng Tiểu Mật chăng. Nàng ngồi dậy gọi lão Hổ và Tiểu Bạch ra.
Tiểu Mật: Yêu quái đó hình như lại đi săn mồi rồi. Lão đi xung quanh xem có tìm ra được khuyết điểm gì của hắn để tiêu diệt không. Còn Tiểu Bạch thì ngươi tạm thời ở đây, sư phụ sẽ biến đệ tử thành hình dáng của sư phụ. Tiểu Bạch yên tâm, yêu quái đó đã đi rồi chắc không quay lại sớm thế đâu. Sư phụ đi tìm Tiểu Nhiên và Cửu Cửu xem họ ở đâu rồi, sẽ quay lại ngay.
Lão Hổ gật đầu biến thành làn khói bay đi mất.
Tiểu Bạch không biết làm gì ngoài đồng ý. Với lại y cũng có đi được đâu. Thôi kệ đi, yêu quái đó thì làm được gì Y chứ. Cùng lắm biến vào lại Vảy Hộ Tâm trốn thôi. Thế là Tiểu Mật biến Y thành nàng. Để Y ở đó rồi cũng đi.
Y nằm trên giường đang mơ màng ngủ. Thì có tiếng mở cửa. Y tưởng đâu Tiểu Mật và mọi người hoặc lão Hổ quay lại. Nhưng mở mắt nhìn thì ra là không phải mà là Dạ Ngọc quay lại.
Dạ Ngọc: Nàng đã tỉnh rồi ah. Ta xin lỗi đã mang nàng đi như vậy. Nhưng ta quả thật rất thích nàng. Nàng yên tâm ta sẽ không làm gì hại đến nàng. Nàng cứ yên tâm ở lại đây. Giờ nàng chắc đã đói rồi. Ta có làm một vài món ăn, nàng dậy ăn đi cho đỡ đói.
Tiểu Bạch ( Tiểu Mật): Y giật mình khi thấy Dạ Ngọc. Y nghĩ sao y xui vậy. Tiểu Mật chưa về, mà Dạ Ngọc đã đến rồi. Giờ phải làm gì đây. Y nói: Ta không đói, ta không thích là không thích, ngươi dám tự ý mang ta về đây, không sợ ta sẽ giết ngươi sao.
Dạ Ngọc cười nói: Nàng chỉ là phàm nhân yếu ớt sao giết được ta. Đừng nghĩ nhiều nữa, miễn sao sau này ta sẽ làm nàng thật lòng thích ta. Nào nàng ăn một chút cho ta vui.
Tiểu Bạch hắn lắc đầu cự tuyệt nhắm mắt lại. Nhưng Dạ Ngọc vẫn cố chấp tiến đến.
Nếu nàng nhác gắp thức ăn thì để ta bón cho nàng, hầu hạ nàng. Nói xong hắn tiến lại sát bên, đưa muỗng thức ăn lên đến miệng Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cứ lắc đầu mà tránh.
Dạ Ngọc: Nếu nàng cứ không để im vậy, cự tuyệt thế làm sao ta bón thức ăn được. Làm vậy áo quần nàng sẽ bẩn đấy. Chắc nàng cũng không muốn ta thay y phục cho nàng chứ đúng không. Giờ nàng ngoan ngoãn ngồi yên đó, ta bón nàng ăn.
Tiểu Bạch nghe xong đến câu thay y phục là cả người y run lên. Y đành ngồi yên cho Dạ Ngọc bón y ăn.
Khi bọn Tiểu Mật định bước vào trong thì thấy một màn trước mắt mà rớt mắt nói không nên lời. Tiểu Bạch đang dựa người vào gối, ngoan ngoãn há miệng cho Dạ Ngọc bón ăn như bón ăn em bé. Lại còn miệng bị vấy bẩn, Dạ Ngọc lấy khen lên lau quanh miệng Tiểu Bạch rồi bón tiếp.
Cả 5 người nhìn nhau, mà không biết nên làm gì tiếp theo. Lúc đó lão Hổ cũng vừa về xong. Nhìn thấy hình ảnh vạn năm có một mà chỉ biết chấc lưỡi.
Lão Hổ: Không ngờ chủ nhân cũng có ngày hôm nay. Nếu chủ nhân có lại ký ức mà biết bị vậy chắc chém tên Dạ Ngọc kia thành trăm mảnh rồi. Đúng là sống lâu không gì không thấy được.
Diệp Thanh Vũ: Tạm thời, Tiểu Bạch sẽ không bị nguy hiểm gì, còn được hầu hạ tận nơi. Hihhi, chúng ta cũng tìm chỗ kín nói chuyện, bàn bạc nên làm sao thu phục yêu quái này.
Tiểu Mật: Xin lỗi Tiểu Bạch nha, sư để con chịu ủy khuất rồi. Ráng đợi sư phụ tìm cách, sẽ nhanh quay lại đây cứu con. Tạm thời Dạ Ngọc cũng không dám làm gì con đâu.
Tiểu Nhiên và Nhị Tứ cũng chỉ cười.
Rồi cả bọn đi ra ngoài.
Bên trong Tiểu Bạch rất muốn khóc, rất muốn gào lên “ Tiểu sư phụ đâu rồi, mau cứu con với”. Thật khiến Y khóc không ra nước mắt mà. Sao ai cũng bỏ lại Y rồi đi đâu mất để Y chịu khổ vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.