Phiên Ngoại Nàng Dâu Vương Phủ
Chương 56: Lấy Lòng Nữ Nhi(2)
Tiếu Giai Nhân
09/03/2023
Editor: Lan Ngọc
Beta: Tân Sinh
Sở Khuynh có khi nào mà bị một tiểu bối tráo phúng như thế, ông nhấc chân định đạp hắn, ai ngờ động tác của Trình Ngọc nhanh hơn, hắn lắc mình tránh đi. Chỉ trong một cái chớp mắt, hai người nhanh chóng động thủ với nhau, khi ra quyền, làm cho áo choàng bay bay sột soạt, tuyết ở xung quanh dù là trên không hay dưới đất đều bay tán loạn.
Hàm Châu vì khẩn trương mà phát run, A Tuân trực tiếp ngẩng đầu lên khóc, "Đừng đánh biểu ca của ta!"
Động tác của Sở Khuynh bỗng nhiên cứng đờ.
Khi hai tháng trước chia tay với hắn nhi tử cũng đã khóc, lúc này mới vừa gặp mặt, nhi tử lại khóc.
Đang thất thần, thì nắm đấm của Trình Ngọc đã ở trước mắt ông, Sở Khuynh lập tức né sang một bên, siết chặt cổ tay Trình Ngọc, hất mạnh rồi lùi lại và nói: "Quên đi, hôm nay không cùng ngươi so đo. Ngày khác ta và ngươi cùng luận võ, khi đó ta sẽ không hạ thủ lưu tình."
Ở Kinh Thành, nỗi phiền muộn đầu tiên của ông là Chu gia, phiền muộn thứ hai chính là phụ tử Tĩnh Vương, nếu không phải Tĩnh Vương Trình Kính Vinh hảo hảo chiếu cố vương phi của mình, làm chết đi cô cô và nãi nãi của Chu gia, sau đó là thê tử đã mất của ông, và làm cho trong phủ không có người hậu trạch.
Bởi vì giận chó đánh mèo với Trình Kính Vinh và biết được Trình Kính Vinh không thích Trình Ngọc, Sở Khuynh cũng muốn quan tâm đến cháu trai của mình một chút, không nghĩ rằng Ngọc Trình lại không biết điều, khi nhìn thấy ông, hắn thậm chí một tiếng thúc cũng không gọi, cứ một tiếng Hầu gia, hai tiếng cũng Hầu gia. Sở Khuynh mỗi lần nhìn thấy hắn lại muốn đánh một trận.
"Ta sẽ bồi Hầu gia bất cứ lúc nào." Trình Ngọc không sợ hãi chút nào, xoay người đến chỗ A Tuân.
Hắn càng đi càng gần, Hàm Châu cụp mắt xuống.
Trình Ngọc không nhìn nàng, đem A Tuân ôm vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "A Tuân đừng khóc, trời lạnh, nếu khóc thì mặt sẽ bị nhăn."
"Hắn đánh huynh.." A Tuân nằm trên vai biểu ca. Thút tha thút thít nói.
Trình Ngọc thích nhất chính là tiểu gia hỏa mà hắn bảo hộ, tiểu thúc và tiểu thẩm cũng đối tốt với hắn, nhưng chỉ có ngôn ngữ trẻ con của A Tuân mới làm cho tận đáy lòng cảu hắn cảm thấy ấm áp.
"Hắn không đánh lại ta, A Tuân đừng sợ." Không nghĩ sẽ nghe thấy hắn đi dỗ dành đứa trẻ, lau nước mắt cho A Tuân xong, Trình Ngọc gật đầu với hai phu thê Chu Dần, trước ôm A Tuân đi ra ngoài, mà Sở Khuynh lại không cao hứng. Sợ nhi tử sẽ khóc, chỉ có thể nhìn nhi tử ruột của mình bị người khác ôm đi.
Những người phía sau cũng lại nhấc chân lên.
Phương thị trầm giọng trấn định Hàm Châu: "Đừng sợ, bọn họ thường như vậy. Nhìn thì nguy hiểm chớ chưa từng có ai thực sự bị thương."
Chỉ là không biết cháu ngoại trai công phu hảo, hay là Sở Khuynh không có toàn lực đối phó.
Hàm Châu nhìn những dấu chân lộn xộn do hai người để lại trên tuyết khi họ động thủ, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
Ra ngoài rồi, Hàm Châu và mọi người Chu gia từ biệt, khi chuẩn bị lên xe ngựa, Chu Văn Gia muốn đỡ nàng lên, nhưng Sở Khuynh đã kéo nàng sang một bên, ông tự dìu nàng lên xe ngựa. Tư thế đỡ người lên xe ngựa cũng giống như người khác, một tay ông nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hàm Châu, tay còn lại ôm eo nàng, Hàm Châu mím môi, không ngừng tự nhủ đây là phụ thân nàng và cho dù giả cũng là phụ thân.
Cách đó vài bước, Trình Ngọc nhìn chằm chằm bàn tay hai người đang nắm chặt, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
Hắn không ngờ rằng Sở Khuynh sẽ đột nhiên ân cần với nữ nhi, cũng không ngờ hai người lại có tiếp xúc thân thể, hôm nay chính là ở trước mặt hắn, khi đến Vân Dương Hầu phủ, thì hắn sẽ không nhìn thấy, Sở Khuynh sẽ làm gì nàng? Còn nàng, trong lòng nàng sẽ nghĩ như thế nào?
Đang suy nghĩ, Trình Ngọc lại nghĩ đến chuyện phong lưu của Sở Khuynh. Điều thú vị nhất đối với những người rảnh rỗi ở Kinh Thành là chuyện của trưởng công chúa Thọ An, hoàng muội của Hoàng đế Minh Đức, hoàng đế Minh Đức đã sắp đặt nhiều mối hôn sự cho bà, nhưng bà đều từ chối, bà một lòng chỉ muốn gả cho Sở Khuynh. Trong triều đại này, phò mã không được phép nắm giữ những chức vụ quan trọng. Hoàng đế Minh Đức rất coi trọng Sở Khuynh nên đã cự tuyệt yêu cầu của muội muội, Công chúa Thọ An liền cam nguyện từ bỏ danh dự của công chúa, đòi làm thường dân để có thể gả cho Sở Khuynh, Hoàng đế Minh Đức bất đắc dĩ mới đề nghị với Sở Khuynh. Nhưng bị Sở Khuynh từ chối, nhưng Thọ An công chúa vẫn không từ bỏ, thậm chí còn làm ra việc là câu dẫn.
Có thể để một công chúa sủng ái buông xuống thể diện, có thể hình dung Sở Khuynh có vị trí như thế nào với nữ nhân.
Vậy còn nàng ngày đêm đối mặt với ông ấy, liệu nàng có.. Trình Ngọc nhìn rèm xe ngựa, nhưng rèm cửa dày cộp đã che kín người bên trong.
Còn chưa kịp thu hồi ánh mắt, bên trong đã truyền đến thanh âm của Sở Khuynh, "Đi thôi."
Người đánh xe nhận lệnh, dùng roi thúc ngựa, xe ngựa của Vân Dương Hầu phủ bắt đầu di chuyển, các thị vệ do Sở Khuynh mang theo cưỡi ngựa, trái phải bảo vệ. Trong. Tuyết rơi không ngừng nghỉ, trong nháy mắt đã tích tụ lại một lớp tuyết mớitrên con đường.
"Đi thôi, chúng ta cũng vào đi." Phương thị thở dài sau khi xe ngựa lăn bánh. Điều gì xảy ra tiếp theo thì đành phụ thuộc vào mệnh của Hàm Châu, chỉ hy vọng rằng những gì Sở Khuynh nói ở trong phòng là nói thật, và hắn sẽ đối xử thật tốt với Hàm Châu và A Tuân.
Lại nói người ở trong xe ngựa khi rời đi, Sở Khuynh ngồi ở bên cạnh nữ nhi, nhìn nhi tử chôn mặt trong lòng nữ nhi thút tha thút thít, vẻ mặt hắn âm trầm.
Hàm Châu không nhìn thấy vẻ mặt của ông, nhưng nàng cũng cảm nhận được sự hàn khí trong người nam nhân này, nàng cứ nghĩ A Tuân sẽ nói chuyện, dù gì cũng không phải phụ thân của nàng, lương tâm cắn rứt không dám nói nên cúi đầu giả vờ như không biết. Hắc Hắc cũng coi như biết xem sắc mặt, cuộn mình bên cạnh đôi giày thêu của Hàm Châu, một đôi mắt chó hắc bạch phân minh liếc nhìn Sở Khuynh qua khe hở giữa nữ chủ nhân và chiếc ghế.
Trong xe ngựa yên tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, và tiếng bánh xe lăn bên ngoài đều đặn đến rõ ràng.
Ngay khi Hàm Châu nghĩ rằng sự im lặng sẽ được duy trì suốt quãng đường, thì có tiếng ục ục bên cạnh nàng, tiếng của bụng đói.
Lông mi của Hàm Châu run lên, theo bản năng nàng hơi nghiêng đầu sang chỗ khác.
Bởi vì âm thanh quá lớn, A Tuấn cũng nghe thấy, đầu nhỏ khẽ nhúc nhích.
Sở Khuynh xấu hổ giải thích, "Ta sáng sớm liền tới đón các ngươi, sau khi rời cung, còn chưa dùng bữa."
Ông cũng mong nữ nhi mềm lòng mà quan tâm đến ông vài câu. Hãy xem phụ thân lo lắng bọn họ như thế nào. Hầu phủ vẫn chưa trở về, y phục chưa thay, và ông cũng không quan tâm dùng bữa. Sau khi đối phó với hoàng đế, việc đầu tiên ông làm là đến bọn họ.
Tuy nhiên, sau một thời gian chờ đợi, không ai đáp lại ông.
Hàm Châu không biết phải đáp như thế nào, khi đệ đệ và muội muội đói, nàng sẽ hỏi họ muốn ăn gì, lát nữa nàng sẽ nấu cho họ, Sở Khuynh cũng đói, nàng không thể nói như vậy, đúng không? A Tuân không quan tâm chút nào, ôm chặt lấy tỷ tỷ, nghĩ đến khoai lang nướng mà mình vẫn chưa ăn xong, và người tuyết mà cậu cùng biểu ca đắp mới được một nửa.
Tất cả đều là do phụ thân..
Tiểu gia hỏa tức giận bỉu môi, càng thấy không thích phụ thân?
Beta: Tân Sinh
Sở Khuynh có khi nào mà bị một tiểu bối tráo phúng như thế, ông nhấc chân định đạp hắn, ai ngờ động tác của Trình Ngọc nhanh hơn, hắn lắc mình tránh đi. Chỉ trong một cái chớp mắt, hai người nhanh chóng động thủ với nhau, khi ra quyền, làm cho áo choàng bay bay sột soạt, tuyết ở xung quanh dù là trên không hay dưới đất đều bay tán loạn.
Hàm Châu vì khẩn trương mà phát run, A Tuân trực tiếp ngẩng đầu lên khóc, "Đừng đánh biểu ca của ta!"
Động tác của Sở Khuynh bỗng nhiên cứng đờ.
Khi hai tháng trước chia tay với hắn nhi tử cũng đã khóc, lúc này mới vừa gặp mặt, nhi tử lại khóc.
Đang thất thần, thì nắm đấm của Trình Ngọc đã ở trước mắt ông, Sở Khuynh lập tức né sang một bên, siết chặt cổ tay Trình Ngọc, hất mạnh rồi lùi lại và nói: "Quên đi, hôm nay không cùng ngươi so đo. Ngày khác ta và ngươi cùng luận võ, khi đó ta sẽ không hạ thủ lưu tình."
Ở Kinh Thành, nỗi phiền muộn đầu tiên của ông là Chu gia, phiền muộn thứ hai chính là phụ tử Tĩnh Vương, nếu không phải Tĩnh Vương Trình Kính Vinh hảo hảo chiếu cố vương phi của mình, làm chết đi cô cô và nãi nãi của Chu gia, sau đó là thê tử đã mất của ông, và làm cho trong phủ không có người hậu trạch.
Bởi vì giận chó đánh mèo với Trình Kính Vinh và biết được Trình Kính Vinh không thích Trình Ngọc, Sở Khuynh cũng muốn quan tâm đến cháu trai của mình một chút, không nghĩ rằng Ngọc Trình lại không biết điều, khi nhìn thấy ông, hắn thậm chí một tiếng thúc cũng không gọi, cứ một tiếng Hầu gia, hai tiếng cũng Hầu gia. Sở Khuynh mỗi lần nhìn thấy hắn lại muốn đánh một trận.
"Ta sẽ bồi Hầu gia bất cứ lúc nào." Trình Ngọc không sợ hãi chút nào, xoay người đến chỗ A Tuân.
Hắn càng đi càng gần, Hàm Châu cụp mắt xuống.
Trình Ngọc không nhìn nàng, đem A Tuân ôm vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "A Tuân đừng khóc, trời lạnh, nếu khóc thì mặt sẽ bị nhăn."
"Hắn đánh huynh.." A Tuân nằm trên vai biểu ca. Thút tha thút thít nói.
Trình Ngọc thích nhất chính là tiểu gia hỏa mà hắn bảo hộ, tiểu thúc và tiểu thẩm cũng đối tốt với hắn, nhưng chỉ có ngôn ngữ trẻ con của A Tuân mới làm cho tận đáy lòng cảu hắn cảm thấy ấm áp.
"Hắn không đánh lại ta, A Tuân đừng sợ." Không nghĩ sẽ nghe thấy hắn đi dỗ dành đứa trẻ, lau nước mắt cho A Tuân xong, Trình Ngọc gật đầu với hai phu thê Chu Dần, trước ôm A Tuân đi ra ngoài, mà Sở Khuynh lại không cao hứng. Sợ nhi tử sẽ khóc, chỉ có thể nhìn nhi tử ruột của mình bị người khác ôm đi.
Những người phía sau cũng lại nhấc chân lên.
Phương thị trầm giọng trấn định Hàm Châu: "Đừng sợ, bọn họ thường như vậy. Nhìn thì nguy hiểm chớ chưa từng có ai thực sự bị thương."
Chỉ là không biết cháu ngoại trai công phu hảo, hay là Sở Khuynh không có toàn lực đối phó.
Hàm Châu nhìn những dấu chân lộn xộn do hai người để lại trên tuyết khi họ động thủ, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
Ra ngoài rồi, Hàm Châu và mọi người Chu gia từ biệt, khi chuẩn bị lên xe ngựa, Chu Văn Gia muốn đỡ nàng lên, nhưng Sở Khuynh đã kéo nàng sang một bên, ông tự dìu nàng lên xe ngựa. Tư thế đỡ người lên xe ngựa cũng giống như người khác, một tay ông nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hàm Châu, tay còn lại ôm eo nàng, Hàm Châu mím môi, không ngừng tự nhủ đây là phụ thân nàng và cho dù giả cũng là phụ thân.
Cách đó vài bước, Trình Ngọc nhìn chằm chằm bàn tay hai người đang nắm chặt, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
Hắn không ngờ rằng Sở Khuynh sẽ đột nhiên ân cần với nữ nhi, cũng không ngờ hai người lại có tiếp xúc thân thể, hôm nay chính là ở trước mặt hắn, khi đến Vân Dương Hầu phủ, thì hắn sẽ không nhìn thấy, Sở Khuynh sẽ làm gì nàng? Còn nàng, trong lòng nàng sẽ nghĩ như thế nào?
Đang suy nghĩ, Trình Ngọc lại nghĩ đến chuyện phong lưu của Sở Khuynh. Điều thú vị nhất đối với những người rảnh rỗi ở Kinh Thành là chuyện của trưởng công chúa Thọ An, hoàng muội của Hoàng đế Minh Đức, hoàng đế Minh Đức đã sắp đặt nhiều mối hôn sự cho bà, nhưng bà đều từ chối, bà một lòng chỉ muốn gả cho Sở Khuynh. Trong triều đại này, phò mã không được phép nắm giữ những chức vụ quan trọng. Hoàng đế Minh Đức rất coi trọng Sở Khuynh nên đã cự tuyệt yêu cầu của muội muội, Công chúa Thọ An liền cam nguyện từ bỏ danh dự của công chúa, đòi làm thường dân để có thể gả cho Sở Khuynh, Hoàng đế Minh Đức bất đắc dĩ mới đề nghị với Sở Khuynh. Nhưng bị Sở Khuynh từ chối, nhưng Thọ An công chúa vẫn không từ bỏ, thậm chí còn làm ra việc là câu dẫn.
Có thể để một công chúa sủng ái buông xuống thể diện, có thể hình dung Sở Khuynh có vị trí như thế nào với nữ nhân.
Vậy còn nàng ngày đêm đối mặt với ông ấy, liệu nàng có.. Trình Ngọc nhìn rèm xe ngựa, nhưng rèm cửa dày cộp đã che kín người bên trong.
Còn chưa kịp thu hồi ánh mắt, bên trong đã truyền đến thanh âm của Sở Khuynh, "Đi thôi."
Người đánh xe nhận lệnh, dùng roi thúc ngựa, xe ngựa của Vân Dương Hầu phủ bắt đầu di chuyển, các thị vệ do Sở Khuynh mang theo cưỡi ngựa, trái phải bảo vệ. Trong. Tuyết rơi không ngừng nghỉ, trong nháy mắt đã tích tụ lại một lớp tuyết mớitrên con đường.
"Đi thôi, chúng ta cũng vào đi." Phương thị thở dài sau khi xe ngựa lăn bánh. Điều gì xảy ra tiếp theo thì đành phụ thuộc vào mệnh của Hàm Châu, chỉ hy vọng rằng những gì Sở Khuynh nói ở trong phòng là nói thật, và hắn sẽ đối xử thật tốt với Hàm Châu và A Tuân.
Lại nói người ở trong xe ngựa khi rời đi, Sở Khuynh ngồi ở bên cạnh nữ nhi, nhìn nhi tử chôn mặt trong lòng nữ nhi thút tha thút thít, vẻ mặt hắn âm trầm.
Hàm Châu không nhìn thấy vẻ mặt của ông, nhưng nàng cũng cảm nhận được sự hàn khí trong người nam nhân này, nàng cứ nghĩ A Tuân sẽ nói chuyện, dù gì cũng không phải phụ thân của nàng, lương tâm cắn rứt không dám nói nên cúi đầu giả vờ như không biết. Hắc Hắc cũng coi như biết xem sắc mặt, cuộn mình bên cạnh đôi giày thêu của Hàm Châu, một đôi mắt chó hắc bạch phân minh liếc nhìn Sở Khuynh qua khe hở giữa nữ chủ nhân và chiếc ghế.
Trong xe ngựa yên tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, và tiếng bánh xe lăn bên ngoài đều đặn đến rõ ràng.
Ngay khi Hàm Châu nghĩ rằng sự im lặng sẽ được duy trì suốt quãng đường, thì có tiếng ục ục bên cạnh nàng, tiếng của bụng đói.
Lông mi của Hàm Châu run lên, theo bản năng nàng hơi nghiêng đầu sang chỗ khác.
Bởi vì âm thanh quá lớn, A Tuấn cũng nghe thấy, đầu nhỏ khẽ nhúc nhích.
Sở Khuynh xấu hổ giải thích, "Ta sáng sớm liền tới đón các ngươi, sau khi rời cung, còn chưa dùng bữa."
Ông cũng mong nữ nhi mềm lòng mà quan tâm đến ông vài câu. Hãy xem phụ thân lo lắng bọn họ như thế nào. Hầu phủ vẫn chưa trở về, y phục chưa thay, và ông cũng không quan tâm dùng bữa. Sau khi đối phó với hoàng đế, việc đầu tiên ông làm là đến bọn họ.
Tuy nhiên, sau một thời gian chờ đợi, không ai đáp lại ông.
Hàm Châu không biết phải đáp như thế nào, khi đệ đệ và muội muội đói, nàng sẽ hỏi họ muốn ăn gì, lát nữa nàng sẽ nấu cho họ, Sở Khuynh cũng đói, nàng không thể nói như vậy, đúng không? A Tuân không quan tâm chút nào, ôm chặt lấy tỷ tỷ, nghĩ đến khoai lang nướng mà mình vẫn chưa ăn xong, và người tuyết mà cậu cùng biểu ca đắp mới được một nửa.
Tất cả đều là do phụ thân..
Tiểu gia hỏa tức giận bỉu môi, càng thấy không thích phụ thân?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.