Phiên Ngoại Nàng Dâu Vương Phủ

Chương 33: Nàng Nợ Hắn Một Mạng, Nên Báo Đáp(1)

Tiếu Giai Nhân

09/03/2023

Editor: Hạ Tân Lang

Beta: Tân Sinh

Trình Ngọc cùng Định Vương ra roi thúc ngựa trở về kinh thành.

Đường về nguy hiểm, tới vùng phụ cận kinh thành lại an toàn.

Hai người cùng tiến cung bái kiến thiên tử.

Tin tức Định Vương bị dư đảng giặc Oa ám sát, sinh tử không rõ đã truyền ở kinh thành hơn một tháng nay, liên quan đến an nguy của nhi tử, Minh Đức Đế lo lắng không thôi. Lúc này thấy nhi tử an ổn trở về, long nhan đại duyệt, trước thưởng nhi tử và cháu trai có công đánh giặc, sau mới nói với Trình Ngọc: "Hoài Bích về trước đi, lâu như vậy hai huynh đệ ngươi đều không có tin tức, phụ vương ngươi cũng rất lo lắng."

Hắn có lời riêng muốn nói với nhi tử, người ngoài không tiện nghe.

Trình Ngọc thức thời cáo từ, lui ra khỏi đại điện.

Ngoài điện, ánh mặt trời đầu đông ảm đạm, phóng tầm mắt nhìn lại, hoàng cung to lớn như vậy càng lộ rõ vẻ tịch liêu. Ánh mắt hắn hướng về phía Tĩnh Vương phủ, đáy lòng Trình Ngọc không có chút cảm xúc ấm áp nào của người đi xa về nhà. Phụ vương sẽ lo lắng cho hắn sao? Đừng nói hắn chỉ mất tích, cho dù có người đem thi thể của hắn nâng trở về, hẳn là người nọ cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái đi?

Nhưng đó là nhà hắn, hắn chỉ có thể về nơi đó.

Ra khỏi cung, Trình Ngọc tiếp lấy ngựa tiểu thái giám dắt lại đây, không nhanh không chậm mà đi về hướng vương phủ.

Không tới ba mươi phút đã tới trước cửa Tĩnh Vương phủ.

Thị vệ thiếp thân của hắn, Trần Sóc đã sớm chờ ở ngoài cửa, thấy hắn cưỡi ngựa đi tới, Trần Sóc kích động đến mức sắc mặt đỏ lên. Lúc ấy bị hai mươi mấy thích khách đuổi giết, Định Vương còn bị thương, tuy rằng hắn mang theo người dụ thích khách rời đi, nhưng Nhị gia chậm chạp không về, hắn nhịn không được suy đoán theo hướng tồi tệ, lúc này gặp lại, cảm giác như đã trải qua mấy đời.

"Trong phủ thế nào?" Trình Ngọc không có nhiều cảm khái như vậy, vừa đi đến chính viện vừa hỏi.

Trần Sóc thấp giọng nói: "Thái Hậu đến Ngũ Đài Sơn cầu phúc, Thế tử cũng đi cùng, nói là tháng chạp mới trở về, còn lại đều không có chuyện gì."

Trình Ngọc ừ một tiếng, không khác lắm với suy đoán của hắn.



Tới chính viện, Trần Sóc không cần hắn nhắc nhở liền đứng chờ ở cửa viện, Trình Ngọc tự đi vào trong, đẩy cửa phòng ra, nhìn một nhà bốn người ở bên trong.

Tĩnh Vương Trình Kính Vinh cũng thấy con thứ, thả đứa con út mới năm tuổi trong lòng xuống, xoa xoa đầu nó nói: "Nhị ca ngươi về rồi, Quân ca nhi mau qua chào hỏi."

Tiểu nam hài quay đầu nhìn, có chút sợ hãi mà rúc vào trong ngực phụ thân, ôm phụ thân nói: "Nhị ca hung dữ, con không dám đi."

Trình Kính Vinh cười cười, không miễn cưỡng.

Trình Lam do Tĩnh Vương phi Tạ thị một tay dạy dỗ rất hiểu chuyện, nhìn mẫu thân một cái, nàng cười gọi đệ đệ, "Quân ca nhi lại đây, tỷ tỷ đem ngươi đi đón Nhị ca."

Quân ca nhi lúc này mới không vui mà nhảy xuống từ trên đùi phụ thân, chạy đến bên người tỷ tỷ, gắng sức nắm chặt tay tỷ tỷ, sợ hãi nhìn người ở bên ngoài.

"Nhị ca đã về, đã ăn sáng chưa?" Trình Lam dừng ở cửa, cười cười hỏi nam nhân cao lớn đang đi vào.

Tiểu cô nương mười tuổi, bộ dáng cực giống Tạ thị, lúc không cười ôn nhu yên lặng, cười rộ lên lại dịu dàng hào phóng, từ nhỏ đến lớn lễ nghi quy củ học đến hoàn mỹ, mà nàng là tiểu thư duy nhất của Tĩnh Vương phủ, cũng được Vương gia Trình Kính Vinh cực kỳ sủng ái, tiền tiêu mỗi tháng đều giống với ba vị ca ca.

Trình Ngọc đối với hai tỷ đệ cùng cha khác mẹ này không có tình cảm gì, nhàn nhạt ừ một tiếng, đi đến trước mặt Trình Kính Vinh hành lễ: "Phụ vương."

Đối với Tạ thị bên kia chỉ hơn hắn tám tuổi nhìn như không thấy.

Tạ thị cũng không thèm nhìn hắn, mặt vô cảm xúc nhìn một đôi nhi nữ của mình.

Trình Kính Vinh tập mãi thành quen, nhíu mày hỏi con thứ: "Sao về muộn như vậy? Không xảy ra việc gì chứ?"

Trình Ngọc rũ mắt nói: "Gặp được mấy tên thích khách, cũng may hữu kinh vô hiểm."

Trình Kính Vinh gật đầu, xua tay nói: "Bôn ba một đường, trước về nghỉ ngơi một chút đi, buổi tối qua bên này dùng cơm, phụ vương vì ngươi đón gió tẩy trần."

Không hỏi thích khách là ai, không hỏi nhi tử có bị thương hay không, cũng không hỏi hắn trong khoảng thời gian này tránh ở nơi nào, giống như nhi tử có trở về hay khôngcũng không có quan hệ gì với ông.

Trình Ngọc cũng không để tâm, xoay người rời khỏi.

Quân ca nhi tiếp tục leo lên đùi phụ vương, cao hứng hỏi: "Tẩy trần là gì ạ? Được ăn ngon sao?"



Trình Kính Vinh cười ha ha, xoa xoa gương mặt mập mạp của nhi tử, quay đầu nói với Tạ thị: "Cả ngày chỉ biết nhớ đồ ăn ngon, thật giống nàng." Ánh mắt mang theo vẻ lấy lòng và tình ý nhè nhẹ khó có thể phát hiện được.

Tạ thị là mỹ nhân băng lãnh, nghe vậy nhíu mày, đứng dậy nói: "Bên kia ta còn có chút việc, mang Lam Nhi trở về trước."

Trình Kính Vinh cười nhìn mẹ con hai người đi xa, bế con út lên nói: "Đi, phụ vương dạy ngươi đọc sách, Quân ca nhi học tập tốt, phụ vương sẽ nói với trù phòng làm đồ ăn ngon cho ngươi."

Quân ca nhi không thích đọc sách, nhưng cũng không dám trái ý phụ vương, ngoan ngoãn để phụ vương ôm đi thư phòng.

Trường Phong Đường, Trình Ngọc thay y phục, nằm đến trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong đầu không nhịn được hiện lên hình ảnh một nhà bốn người vui vẻ đùa giỡn, hiện lên cảnh tượng tỷ muội Giang gia cùng nhau quỳ gối cầu xin hắn giúp đỡ. Trình Ngọc tự giễu cười cười, Định Vương nói tỷ muội Giang gia đáng thương, hắn lại không cảm thấy vậy, ít nhất các nàng còn có một người thân thật lòng yêu thương, Định Vương sớm mất mẹ giống hắn, nhưng Định Vương so với hắn mạnh mẽ hơn, Hoàng Thượng cũng có tình cảm cha con với Định Vương, không giống hắn..

Mẫu thân đã chết, phụ thân không thương yêu, huynh đệ tỷ muội chỉ thừa cơ châm chọc, trên người lại mang bệnh, muốn thành thân sinh con cũng không được.

Hắn không biết mình tồn tại ý nghĩa gì.

"Nhị gia, cữu phu nhân phái người đưa tin!" Trần Sóc vội vàng chạy rới, còn chưa vào phòng đã lớn tiếng nói, "Biểu tiểu thư và Tuân thiếu gia lúc chơi trong vườn bị ngã xuống hòn giả sơn, hôn mê bất tỉnh, cữu phu nhân trước đem người mang về phủ Võ Khang Bá, biết được nhị gia đã trở lại, mời nhị gia lập tức qua bên đó!"

"Ai hôn mê bất tỉnh?" Trình Ngọc lập tức nhảy xuống giường, trầm mặt chạy ra bên ngoài.

"Là biểu tiểu thư!" Trần Sóc biết Tuân thiếu gia mới là người nhị gia nhà mình đặt ở đầu quả tim, vội vàng giải thích, "Nhị gia đừng nóng vội, Tuân thiếu gia không có việcgì, chỉ bị dọa khóc."

Sắc mặt Trình Ngọc hòa hoãn đi một chút.

Trình Kính Vinh từ trước đến nay mặc kệ chuyện của hắn và người bên ngoại, Trình Ngọc cũng không cho người qua đó truyền lời, cưỡi ngựa chạy đến phủ Võ Khang Bá của cữu cữu. Tới bên kia, cữu mẫu Phương thị đã sớm phái nha hoàn chờ ở bên ngoài, hắn vừa đến, trực tiếp đem hắn đi đến Cúc viên.

Trước, phủ Võ Khang Bá tổng cộng có hai nữ nhi, vị lớn gả cho Tĩnh Vương gia làm kế phu nhân, sớm qua đời, vị nhỏ hơn thì gả cho Vân Dương hầu Sở Khuynh tức hầu phu nhân, tháng giêng năm ngoái vì khó sinh mà mất, để lại một nam một nữ. Vân Dương hầu Sở Khuynh là người sủng thiếp diệt thê, không thích thê tử, cũng không thích nữ nhi do thê tử sinh, Phương thị đau lòng ngoại chất, thường thường mang bọn họ về chăm sóc, cho ở Cúc viên trước đây tiểu cô nãi nãi từng ở.

Trình Ngọc chạy tới Cúc viên liền nghe thấy tiểu biểu đệ A Tuân oa oa khóc.

Lông mày hắn nhíu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phiên Ngoại Nàng Dâu Vương Phủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook