Phiên Ngoại Nàng Dâu Vương Phủ

Chương 54: Sở Khuynh Vươn Tay Giúp Nàng Lau Nước Mắt.(3)

Tiếu Giai Nhân

09/03/2023

Edit: Hạ Tân Lang

Beta: Tân Sinh

Hàm Châu cắn môi, không giả bộ hồ đồ, nhìn chiến giáp trên người nam nhân nói: "Phụ thân."

Tuy không phải tiếng cha thân mật nhất, nhưng hai chữ phụ thân, cũng là lần đầu tiên nữ nhi gọi hắn kể từ khi thê tử qua đời.

Sở Khuynh nói không nên lời tư vị trong lòng, quét mắt nhìn mọi người đang đứng bên cửa, hắn nhấc chân bước vào trong. Lúc đi vào nhìn qua tiểu nhi tử đang ôm đùi tỷ tỷ trốn hắn, Sở Khuynh muốn tới ôm nó ra, lại nhớ lúc đầu năm, trước khi hắn khởi hành đến Liêu Đông, cố gắng ôm A Tuân lại dọa A Tuân khóc, không muốn để phu thê Chu Dần dong dài, tạm thời Sở Khuynh không để ý nó, phân phó Hàm Châu theo hắn đi vào.

Rèm cửa phía sau rơi xuống, Hàm Châu theo bản năng nhìn Phương thị.

Phương thị cổ vũ gật đầu, cho dù sớm hay muộn, một bước này đều phải vượt qua.

Không còn đường lui, Hàm Châu ngồi xổm xuống, giúp A Tuân lau vết nhọ nồi trên mặt, nhỏ giọng trấn an, "A Tuân không sợ, có tỷ tỷ đây."

A Tuân cái gì cũng không nói, chỉ bổ nhào vào trong lòng tỷ tỷ.

Hàm Châu vỗ vai nhỏ của nó, đưa khăn tay cho Như Ý cầm, nàng hít sâu một hơi, nắm tay A Tuân đi vào trong nhà.

Sở Khuynh ngồi trên ghế nhìn hai tỷ đệ, chỉ vào ghế dựa hắn đã sớm cho người dọn xong, nói: "Ngồi."

Hàm Châu ôm A Tuân qua, để A Tuân ngồi trên đùi nàng, mặt đối diện với Sở Khuynh. A Tuân liếc mắt một cái cũng không dám, xoay người ngồi trên đùi tỷ tỷ, hai tay ôm chặt lấy tỷ tỷ, đầu nhỏ chôn trong ngực nàng, tiểu mập mạp co lại thành một đoàn, Sở Khuynh nhìn đến mức nhịn không được muốn lôi nó ra.

Nhưng nhìn nữ nhi đối diện ngồi ngoan ngoãn, tâm tình Sở Khuynh mới không tệ.

Hắn bảo nàng ngồi đây nàng cũng thành thật ngồi, từ khi nào nữ nhi trở nên nghe lời như vậy?

Vừa muốn hỏi thương thế nữ nhi, rèm cửa khẽ nhúc nhích, Sở Khuynh nhíu mày nhìn qua, thấy một con chó con đen thui chui vào, nhìn thấy hắn thì chậm rãi đứng lại. Một người một chó đối diện trong chốc lát, mắt chó của Hắc Hắc hiện lên vẻ sợ hãi, lắc lắc cái đuôi, không có tiền đồ chui ra ngoài.

Hàm Châu nhìn thấy vậy, bỗng nhiễn không còn sợ hãi như ban nãy.

Tóc mái trên trán chợt bị người vén lên, Hàm Châu khiếp sợ muốn trốn, Sở Khuynh nhanh tay lẹ mắt giữ chặt bả vai nàng, không vui nói: "Để ta xem."

Hàm Châu cứng đờ, phụ thân muốn xem vết thương của nữ nhi, nàng không có lý do gì từ chối.



Nàng không kháng cự, Sở Khuynh rất vừa lòng, ánh mắt dời khỏi lông mi đang phát run của nàng, nhìn cái trán nàng, trơn bóng mịn màng, không có sẹo hay vết thương. Sở Khuynh hơi giật mình, nhíu mày hỏi: "Đầu bị đập ở chỗ nào?"

Hàm Châu rũ mi mắt đáp: "Bên phải."

"Vết thương rất mau lành." Sở Khuynh giữ trán nàng, giống như đại phu, nói.

Hàm Châu sớm có chuẩn bị, nhẹ giọng giải thích: "Lúc mới ngã sưng rất lớn, dưỡng mấy ngày đã đỡ nhiều."

Ở gần, giọng nói nữ tử gia giáo mềm mại dịu dàng, rất dễ nghe, biểu cảm trên mặt Sở Khuynh càng thêm nhu hòa, không kinh ngạc vì giọng nữ nhi có thay đổi. Mười một mười hai tuổi, giọng của thiếu niên sẽ biến đổi, tiểu cô nương cũng có thể, mỗi ngày ở cạnh có lẽ không phát hiện, hắn đã gần một năm không gặp nữ nhi..

Hắn thu tay, "Giờ còn đau không?"

Hàm Châu lắc đầu, "Không đau."

Hắn hỏi cái gì nàng liền đáp cái đó, cực kỳ nghe lời.

Sở Khuynh đột nhiên cảm thấy, nữ nhi quên những chuyện trước kia cũng khá tốt. Thê tử lòng dạ hẹp hòi, người cũng hồ đồ, người lớn không hợp nhau, nàng ấycần gì phải dạy nữ nhi đến mức hận hắn như kẻ thù? Năm ngoái thê tử rốt cuộc nghĩ thông suốt, hắn cũng lần nữa cho nàng thể diện, quan hệ với nữ nhi có chút hòa hoãn, không nghĩ tới thê tử lại khó sinh.

Sở Khuynh sẽ không quá tin tưởng bất cứ ai, nhưng đó là thê tử hắn tự mình cưới về, hắn coi trọng nàng và con cái, bà đỡ cũng là hắn tự mình chọn ra, đồ ăn thê tử ăn hàng ngày, nàng ấy so với bất cứ ai cũng cẩn thận hơn, sẽ không xảy ra chuyện. Xong việc hắn cũng phái người điều tra qua, căn bản không có người động tay chân, thê tử thực sự là khó sinh.

Nữ nhân sinh con xảy ra nhiều sự cố, nữ nhi lại nói là do Hạ di nương làm hại, phu thê Chu Dần cũng tin lời con bé, tới cửa bắt hắn đòi lại công bằng cho thê tử. Sở Khuynh không thèm nhìn, trực tiếp đem người đuổi ra ngoài. Nếu thật sự là Hạ di nương làm, hắn là người đầu tiên muốn mạng nàng ta, nhưng nếu không phải, hắn cũng sẽ không tùy tiện để nàng ta hàm oan mà chết.

Không ai có thể uy hiếp hắn. Nữ nhi của hắn cũng không thể.

Nữ nhi không thích hắn, hắn sắp xếp nhũ mẫu chăm sóc A Tuân xong cũng không thèm quản con bé, chỉ phái người nhìn chằm chằm, đừng để con bé xảy ra chuyện, mặt khác mặc kệ con bé muốn làm gì thì làm. Đến nỗi A Tuân, nàng một hai muốn đặt ở trước mắt mới yên tâm, Sở Khuynh cũng tùy nàng, tính toán chờ sau khi A Tuân bốn tuổi hắn lại tự mình dạy dỗ.

Ai ngờ hắn ra ngoài chưa đến một năm, thị vệ sắp xếp bảo vệ nữ nhi không chu toàn, khiến con bé thiếu chút nữa ngã chết, ngay cả ngã như thế nào cũng không biết.

Phế vật như vậy, giữ lại có tác dụng gì?

"Con yên tâm, cha sẽ không để con lại xảy ra chuyện." Sở Khuynh sờ đầu nữ nhi, thấp giọng bảo đảm.

Nữ nhi đã quên chuyện cũ, cũng đã quên bản thân đã hận hắn nhiều năm như vậy, đây là cơ hội ông trời cho hắn, nếu hắn lại khiến cha con chia lìa, ngay cả hắn cũng khinh thường chính mình.



Bị một nam nhân xa lạ sờ đầu, Hàm Châu cảm thấy rất không tự nhiên. Nếu Sở Khuynh làl ão nhân đầu tóc hoa râm, Hàm Châu có lẽ sẽ không sao, nhưng Sở Khuynh mới hơn ba mươi, hai người không thân cũng chẳng quen, cố tình ở trong mắt hắn, nàng lại là con gái hắn.

Hàm Châu nỗ lực coi Sở Khuynh là phụ thân của mình, nhưng mặt nàng vẫn chậm rãi đỏ lên.

Sở Khuynh thầm nghĩ thú vị, nhớ lại tiếng phụ thân nàng gọi kia, hắn như dỗ dành tiểu hài tử, nói: "Gọi phụ thân xa lạ, sau này vẫn nên gọi cha đi." Con trai lớn không thích hợp làm nũng, thường sửa miệng gọi phụ thân, con gái thường nũng nịu, nên gọi cha.

Hàm Châu không có cách nào từ chối, miễn cưỡng đáp ứng.

Sở Khuynh được một tấc lại muốn tiến một thước, "Bây giờ gọi một tiếng cho cha nghe, cha ở bên ngoài lãnh binh đánh giặc, rảnh rỗi lại nhớ tỷ đệ hai đứa."

Thốt ra lời này, ngay cả Sở Khuynh cũng ngây ngẩn cả người.

Hắn có nhiều nữ nhân như vậy, nhưng lời ngon tiếng ngọt, hắn chỉ từng nói với thê tử. Là lúc vừa mới thành thân, đối mặt với một đại mỹ nhân nũng nịu, hắn nguyện ý dỗ dành nàng, sau khi hai người lạnh mặt với nhau, hắn rốt cuộc chưa từng nói qua. Đến nỗi Hạ di nương và những oanh oanh yến yến hắn không nhớ được tên kia, Sở Khuynh một câu cũng chưa từng nói, bởi vì các nàng ở trong mắt hắn đều là nô, các nàng không xứng.

Trừ bỏ thê tử cưới hỏi đàng hoàng, hắn chỉ cam tâm tình nguyện dỗ dành nữ nhi, dỗ nàng chịu thân cận hắn.

Thứ nữ Sở Mạn khiến người thương yêu, hắn thường dỗ dành con bé, trưởng nữ vừa gặp liền cho hắn sắc mặt lạnh lùng, Sở Khuynh nhìn quan hệ cha con chỉ có thể dung túng nàng mở miệng bất kính, làm sao còn tâm tư dỗ dành?

Nhưng hiện tại nữ nhi rất ngoan, giật mình một lát, Sở Khuynh rất nhanh cảm thấy thoải mái, cười thúc giục nàng.

Hàm Châu căng da đầu, ấp a ấp úng gọi một tiếng "Cha", gọi xong rồi, nhớ tới cha ruột nàng gọi mười mấy năm, nước mắt liên tiếp rơi xuống, như chuỗi hạt châu, muốn ngừng lại cũng không được.

Sở Khuynh lắp bắp kinh hãi, muốn lấy khăn tay, một thân áo giáp, nào có cái loại đồ vật này, đành phải duỗi tay giúp nữ nhi lau nước mắt, "Đang tốt đẹp khóc cái gì?" Khóc cũng không phát ra một chút thanh âm, đáng thương vô cùng.

Hàm Châu tránh tay hắn, tự mình lau, cúi đầu nhìn thấy A Tuân không biết ngẩng đầu lên từ khi nào, sợ nó khóc theo, Hàm Châu vội vàng gượng cười một cái, trước khi A Tuân há mồm muốn khóc dỗ dành: "A Tuân không khóc, tỷ tỷ rất vui, cha đã trở lại, cha, cha còn đối xử tốt với tỷ tỷ như vậy, A Tuân không khóc."

A Tuân nghe tỷ tỷ nói, cái miệng mở rộng chuẩn bị gào khóc liền ngậm lại, còn rơi xuống hai hạt nước mắt to như viên đậu.

Hàm Châu nhẹ nhàng giúp hắn lau sạch.

Sở Khuynh kinh ngạc nhìn con gái.

Thì ra con bé là bởi vì cảm động mới khóc. Những chuyện trước kia nữ nhi đã quên, nhưng chỉ sợ trong lòng còn tích góp ủy khuất đi? Phu thê Chu Dần từ trước đến nay không thích hắn, sau khi nữ nhi tỉnh lại không chừng bọn họ đã nói gì đó hù dọa con bé, cho nên con bé vừa nhìn thấy hắn đã sợ hãi, hắn ôn nhu dỗ dành hai câu, con bé thụ sủng nhược kinh, cảm động mà khóc..

"Nín đi, sau này cha sẽ đối xử với hai đứa càng tốt." Sở Khuynh nâng tay lên, ôm cả hai tỷ đệ vào lòng, một lần nữa đảm bảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phiên Ngoại Nàng Dâu Vương Phủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook