Phiên Ngoại Nàng Dâu Vương Phủ
Chương 28: Trong Cơn Bão, Hai Người Cùng Rơi Xuống Nước(2)
Tiếu Giai Nhân
09/03/2023
Editor: Hạ Tân Lang
Beta: Tân Sinh
"Sao cha biết bọn họ không phải đánh chủ ý lên người Hàm Châu?" Trương Phúc nghẹn một bụng lửa, chỉ vào mui thuyền phát ra một tia tức giận, "Trên thuyền bên kia còn thừa giường, hắn không qua bên kia mà một hai phải ở cùng thuyền với Hàm Châu, lúc chèo thuyền còn trộm nhìn Hàm Châu, không phải nhớ thương Hàm Châu thì là cái gì? Bây giờ Hàm Châu sinh bệnh, hắn còn muốn tranh công cùng vị hôn phu của nàng là con đây, cha đừng thật sự nghĩ bọn họ tốt như vậy! Tới Thiên Tân, ai biết bọn họ sẽ đưa chúng ta đến địa phương nào?"
"Câm miệng!" Trương thúc thấp giọng quát, "Ngươi đừng quên mạng của một nhà bốn người chúng ta là ai cứu? Người ta muốn đoạt người với ngươi, cần gì phải lo lắng cứu chúng ta ra? Nếu muốn ổn định cưới được đại tiểu thư, thì ngươi ở yên trên thuyền phía trước cho cha, đừng gây chuyện, làm đối phương tức giận, người ta có thể lấy mạng của ngươi đấy!"
Trương Phúc rụt cổ, nhỏ giọng nói: "Hắn còn cần chúng ta giúp hắn chèo thuyền che dấu, nếu không còn lâu mới cứu chúng ta! Chính là thấy cha thành thật dễ lừa.."
Hắn ngang bướng hồ đồ, Trương thúc tức giận đến mức không biết nên nói cái gì, Trương Phúc cũng sợ phụ thân đánh, bèn trở về thuyền còn lại.
Trương thúc nhìn tàu bên kia, buồn bực.
Trương thẩm khuyên hắn: "Được rồi được rồi, nó còn nhỏ không hiểu chuyện, ông đừng so đo với nó, sau này ta sẽ nhìn chằm chằm nó, không để cho nó qua bên này."
Trương thúc lắc đầu, thúc giục nàng: "Ta không có việc gì, bà mau đi nhìn đại tiểu thư một cái, Xuân Liễu các nàng còn nhỏ, không dùng được."
Trương thẩm nhanh đi.
Ba mươi phút sau, Trình Ngọc mang một lão lang trung gần năm mươi tuổi trở về, lúc lên thuyền hơi thở hắn vững vàng, lão lang trung lại hổn hà hổn hển, không dám oán giận Trình Ngọc, sau khi lên thuyền thấy bên trong ngoại trừ Trương thúc đi theo phía sau còn lại tất cả đều là nữ quyến, hắn một bên lau mồ hôi, một bên cả giận nói: "Ta còn chưa kịp ăn cơm đã bị hắn lôi qua đây, hạ nhân nhà các người thật không hiểu quy củ, làm sao có thể bắt ép người khác chứ? Lại khôn g phải bệnh nặng gì."
Trương thúc, Trương thẩm cùng nhau nhận lỗi.
Ngưng Châu đứng bên cạnh tỷ tỷ, vành mắt hồng hồng cầu xin ông: "Ngài mau chữa bệnh cho tỷ tỷ của ta đi, tỷ tỷ khó chịu."
Tiểu cô nương xinh đẹp, khóc lên khiến người đau lòng, lão lang trung lập tức nguôi giận, lại thấy nằm trên giường cũng là một mỹ nhân, mặc dù hắn đã lớn tuổi cũng nhìn đến mức tim đập nhanh một cái, nhất thời không oán trách, ngồi lên ghế thêu ở trước giường, nhìn, nghe, hỏi, sờ.
May mắn Hàm Châu chỉ là cảm lạnh bình thường, sắc thuốc dùng hai ngày liền khỏe.
"Cô nương khỏi bệnh rồi nên ra ngoài nhiều một chút, đừng sợ nắng, cả ngày buồn ở chỗ này, tích tụ nhiều tâm sự, không bệnh cũng nghẹn ra thành bệnh." Trước khi đi, lão lang trung thấm thía khuyên nhủ, "Người chết không thể sống lại, chúng ta đi đến phía trước xem, nhìn xem một đường phong cảnh này, trong lòng nhẹ nhõm, thân thể mới có thể khoẻ mạnh."
Hàm Châu cảm kích nói đa tạ.
Trương thúc Trương thẩm đưa lang trung ra cửa, Trình Ngọc cùng lang trung đi bốc thuốc.
Bên trong, Ngưng Châu bĩu môi khuyên tỷ tỷ: "Tỷ tỷ mau cùng ta ra ngoài câu cá, đừng cả ngày ngồi buồn ở đây."
Hàm Châu yếu ớt cười, "Được, đều nghe muội, Ngưng Châu ra ngoài trước đi, đừng để lây bệnh."
"Muội không sợ." Ngưng Châu ôm lấy tỷ tỷ làm nũng.
Hàm Châu bất đắc dĩ mà nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng.
Cẩn thận nghỉ ngơi ba ngày, Hàm Châu cuối cùng cũng khỏi hẳn, nàng cũng không muốn lại sinh bệnh, liền đội mũ mạng lên, cùng muội muội ra bên ngoài hít thở không khí, cố ý chọn chỗ hai người Trình Ngọc và Định Vương nhìn không thấy.
Một ngày này ăn cơm xong thì đi ngủ trưa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân lặp đi lặp lại, Hàm Châu bừng tỉnh, mở to mắt, khiếp sợ phát hiện trong mui thuyền là một mảnh tối tăm, giống như lúc mặt trời lặn.
Hàm Châu sửng sốt một lát mới nhớ lại canh giờ, ý thức được có điểm không đúng, nàng nhanh chóng xuống giường đi đến bên cửa sổ, lúc đẩy màn trúc ra thì thấy trên mặt sông thủy triều lên xuống, cực kỳ dọa người, lại nhìn lên bầu trời, mây đen che kín đỉnh đầu, chiếu xuống lòng sông một màu đen kịt.
"Ầm" một tiếng, mâm đựng trái cây trên bàn đột nhiên rơi xuống đất, không biết là bị gió thổi, hay là thuyền lắc lư.
"Tỷ tỷ?" Ngưng Châu xoa mắt ngồi dậy.
Hàm Châu vừa muốn trấn an muội muội, bỗng tiếng sấm nổ vang rền, chớp rạch ngang trời, sau đó là mưa rền gió dữ.
"Tỷ tỷ, muội sợ!" Ngưng Châu nhìn tia chớp chói mắt kia, hét lên một tiếng, che lỗ tai lại òa khóc.
Hàm Châu cũng sợ sấm, lúc này cũng mặc kệ bản thân, chạy về phía muội muội ôm con bé vào trong lòng, giúp muội muội che lỗ tai.
"Tiểu thư, nhà đò nói mưa gió quá lớn cần phải cập bờ, trước tiểu thư cẩn thận đừng để bị ngã!" Xuân Liễu Thu Lan đi vào, một bên nói chuyện một bên nhanh chóng đem đồ vật bỏ vào trong rương, thuyền lay động kịch liệt, hai người cũng ngã trái ngã phải, Hàm Châu nhìn đến trong lòng run sợ.
Mưa to lộp bộp rơi trên thuyền, như cổ trùng đòi mạng.
Cửa thuyền chợt bị người ta đá văng, cuồng phong như mãnh thú gào thét, Hàm Châu không khỏi ôm chặt muội muội thêm, hoảng sợnhìn ra ngoài.
Trình Ngọc cả người ướt đẫm, vén màn lên, đem hai bộ áo mưa trong tay ném vào, nhìn Hàm Châu nói: "Lập tức cập vào bờ, các ngươi mặc vào rồi đợi, đừng lộn xộn."
Nói xong nhanh chóng rời đi.
Tình huống khẩn cấp, Hàm Châu bảo muội muội nắm lấy trụ giường, nàng loạng choạng đi nhặt áo mưa, một lớn một nhỏ, trước giúp muội muội mặc vào, xong nàng lại mặc cho chính mình. Vừa vặn Xuân Liễu Thu Lan cũng thu dọn xong xuôi, chủ tớ bốn người ôm thành một đoàn, mong thuyền mau chóng cập bờ.
Nhưng mà vận khí bọn họ không tốt, thuyền đi đến ngoại ô, xa xa có thể thấy phía trước có cái thôn nhỏ, nhưng sóng gió lớn như vậy không thể tiếp tục đi, chỉ có thể tạm thời tìm một chỗ cập bờ. Không có bến tàu, các nam nhân phải lên bờ đem thuyền buộc lên thân cây, dù buộc chắc chắn nhưng thuyền vẫn lay động như cũ.
"Con đi giúp nương, lát nữa lại qua bên này!" Trương thúc đón gió hô to với nhi tử.
Trương Phúc muốn anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mẹ ruột còn chờ hắn đến bảo vệ, đành phải đi qua.
Bên này Trương thúc và Trình Ngọc lên thuyền đi cứu bốn cô nương, Định Vương ở trên bờ tiếp ứng.
Trình Ngọc động tác nhanh nhẹn, đến khoang thuyền trước Trương thúc một bước, một câu cũng không nói, túm tỷ muội Hàm Châu đi ra ngoài, mỗi tay xách một người. Thuyền lung lay, hai tỷ muội ngã trái ngã phải, Trình Ngọc không thể không đổi thành một tay chống thành thuyền, một tay kia ôm chặt Hàm Châu, quát to: "Ngươi giữ chặt nàng!"
Hàm Châu lúc này cũng không có tâm tư cố kỵ nam nữ thụ thụ bất thân, đem muội muội ôm chặt chẽ bảo vệ trong lòng.
Thuyền thoáng chòng chành, Ngưng Châu ngã lên người tỷ tỷ, Hàm Châu đập vào lồng ngực Trình Ngọc, Trình Ngọc đập mạnh vào thành thuyền.
Nghiêng ngả một hồi, thật vất vả mới đi đến mũi thuyền.
Mũi thuyền trái phải không có lan can bảo vệ, càng nguy hiểm, ba người đều dựa vào Trình Ngọc mới không bị gió thổi đi.
Định Vương trên bờ duỗi tay, Hàm Châu đưa muội muội sang trước.
Định Vương ôm lấy Ngưng Châu, đem nó đặt lên mặt đất, quay đầu lại đang muốn đỡ Hàm Châu, một con sóng to không hề dự liệu xô lại đây, thuyền khách cơ hồ bị đâm cho ngã ngửa. Chòng chành dữ dội, Hàm Châu không khống chế được ngã sang một bên, sức Trình Ngọc trước tình hình này cũng không đứng vững, trong khoảnh khắc hai người liền ngã vào lòng sông.
Lúc ngã xuống lại tách ra, Trình Ngọc bơi tới bên thuyền Trương Phúc, bên cạnh không có ai, hắn quay đầu lại nhìn, thì thấy Hàm Châu đã bị sóng cuốn ra rất xa.
"Chờ ta trở lại!"
Hắn nói với Định Vương, chỉ phương hướng thôn xóm phía trước, sau đó chui vào trong dòng nước, dưới bão táp bơi về phía cô nương đang bị nước sông cuốn lấy.
Sắc trời tối tăm, dòng nước chảy xiết, trong nháy mắt hai người đều không thấy bóng dáng.
Trên bờ, Ngưng Châu bị Định Vương ôm trong ngực, nhìn nước sông chảy xiết khóc rống.
Trương Phúc đưa mẫu thân lên bờ rồi vội vàng nhảy xuống nước, cũng muốn đi cứu người, một con sóng to vồ tới, hắn theo bản năng lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch.
Trương thúc nhìn thấy rất rõ ràng.
Hắn chậm rãi thu lại ý muốn khuyên can nhi tử, quỳ gối trên bờ dập đầu, nước mắt hòa với nước mưa: "Lão gia ở trên trời có linh, phù hộ đại tiểu thư bình an, cầu ông trời khai ân, buông tha cho tiểu thư nhà ta.."
Trán chạm xuống đất, Trương thúc lẩm bẩm nói: "Lão gia, A Phúc không xứng với đại tiểu thư, thứ cho lão nô không thể tuân theo di nguyện của lão gia, ngài yên tâm, chỉ cần đại tiểu thư có thể bình an trở về, lão nô nhất định sẽ vì đại tiểu thư tìm một tấm chồng xứng đôi với nàng."
Đó là con ông, ông không muốn nó xuống nước chịu chết, nhưng nếu nhi tử thật sự nhảy xuống, ít nhất chứng minh được nó thật lòng với đại tiểu thư..
Ai ngờ nhi tử nửa phân thật tình cũng không có.
Vô tài vô đức không thể gánh trọng trách, ông tiếp tục đồng ý hôn sự này này, mới là thật sự có lỗi với lão gia.
Beta: Tân Sinh
"Sao cha biết bọn họ không phải đánh chủ ý lên người Hàm Châu?" Trương Phúc nghẹn một bụng lửa, chỉ vào mui thuyền phát ra một tia tức giận, "Trên thuyền bên kia còn thừa giường, hắn không qua bên kia mà một hai phải ở cùng thuyền với Hàm Châu, lúc chèo thuyền còn trộm nhìn Hàm Châu, không phải nhớ thương Hàm Châu thì là cái gì? Bây giờ Hàm Châu sinh bệnh, hắn còn muốn tranh công cùng vị hôn phu của nàng là con đây, cha đừng thật sự nghĩ bọn họ tốt như vậy! Tới Thiên Tân, ai biết bọn họ sẽ đưa chúng ta đến địa phương nào?"
"Câm miệng!" Trương thúc thấp giọng quát, "Ngươi đừng quên mạng của một nhà bốn người chúng ta là ai cứu? Người ta muốn đoạt người với ngươi, cần gì phải lo lắng cứu chúng ta ra? Nếu muốn ổn định cưới được đại tiểu thư, thì ngươi ở yên trên thuyền phía trước cho cha, đừng gây chuyện, làm đối phương tức giận, người ta có thể lấy mạng của ngươi đấy!"
Trương Phúc rụt cổ, nhỏ giọng nói: "Hắn còn cần chúng ta giúp hắn chèo thuyền che dấu, nếu không còn lâu mới cứu chúng ta! Chính là thấy cha thành thật dễ lừa.."
Hắn ngang bướng hồ đồ, Trương thúc tức giận đến mức không biết nên nói cái gì, Trương Phúc cũng sợ phụ thân đánh, bèn trở về thuyền còn lại.
Trương thúc nhìn tàu bên kia, buồn bực.
Trương thẩm khuyên hắn: "Được rồi được rồi, nó còn nhỏ không hiểu chuyện, ông đừng so đo với nó, sau này ta sẽ nhìn chằm chằm nó, không để cho nó qua bên này."
Trương thúc lắc đầu, thúc giục nàng: "Ta không có việc gì, bà mau đi nhìn đại tiểu thư một cái, Xuân Liễu các nàng còn nhỏ, không dùng được."
Trương thẩm nhanh đi.
Ba mươi phút sau, Trình Ngọc mang một lão lang trung gần năm mươi tuổi trở về, lúc lên thuyền hơi thở hắn vững vàng, lão lang trung lại hổn hà hổn hển, không dám oán giận Trình Ngọc, sau khi lên thuyền thấy bên trong ngoại trừ Trương thúc đi theo phía sau còn lại tất cả đều là nữ quyến, hắn một bên lau mồ hôi, một bên cả giận nói: "Ta còn chưa kịp ăn cơm đã bị hắn lôi qua đây, hạ nhân nhà các người thật không hiểu quy củ, làm sao có thể bắt ép người khác chứ? Lại khôn g phải bệnh nặng gì."
Trương thúc, Trương thẩm cùng nhau nhận lỗi.
Ngưng Châu đứng bên cạnh tỷ tỷ, vành mắt hồng hồng cầu xin ông: "Ngài mau chữa bệnh cho tỷ tỷ của ta đi, tỷ tỷ khó chịu."
Tiểu cô nương xinh đẹp, khóc lên khiến người đau lòng, lão lang trung lập tức nguôi giận, lại thấy nằm trên giường cũng là một mỹ nhân, mặc dù hắn đã lớn tuổi cũng nhìn đến mức tim đập nhanh một cái, nhất thời không oán trách, ngồi lên ghế thêu ở trước giường, nhìn, nghe, hỏi, sờ.
May mắn Hàm Châu chỉ là cảm lạnh bình thường, sắc thuốc dùng hai ngày liền khỏe.
"Cô nương khỏi bệnh rồi nên ra ngoài nhiều một chút, đừng sợ nắng, cả ngày buồn ở chỗ này, tích tụ nhiều tâm sự, không bệnh cũng nghẹn ra thành bệnh." Trước khi đi, lão lang trung thấm thía khuyên nhủ, "Người chết không thể sống lại, chúng ta đi đến phía trước xem, nhìn xem một đường phong cảnh này, trong lòng nhẹ nhõm, thân thể mới có thể khoẻ mạnh."
Hàm Châu cảm kích nói đa tạ.
Trương thúc Trương thẩm đưa lang trung ra cửa, Trình Ngọc cùng lang trung đi bốc thuốc.
Bên trong, Ngưng Châu bĩu môi khuyên tỷ tỷ: "Tỷ tỷ mau cùng ta ra ngoài câu cá, đừng cả ngày ngồi buồn ở đây."
Hàm Châu yếu ớt cười, "Được, đều nghe muội, Ngưng Châu ra ngoài trước đi, đừng để lây bệnh."
"Muội không sợ." Ngưng Châu ôm lấy tỷ tỷ làm nũng.
Hàm Châu bất đắc dĩ mà nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng.
Cẩn thận nghỉ ngơi ba ngày, Hàm Châu cuối cùng cũng khỏi hẳn, nàng cũng không muốn lại sinh bệnh, liền đội mũ mạng lên, cùng muội muội ra bên ngoài hít thở không khí, cố ý chọn chỗ hai người Trình Ngọc và Định Vương nhìn không thấy.
Một ngày này ăn cơm xong thì đi ngủ trưa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân lặp đi lặp lại, Hàm Châu bừng tỉnh, mở to mắt, khiếp sợ phát hiện trong mui thuyền là một mảnh tối tăm, giống như lúc mặt trời lặn.
Hàm Châu sửng sốt một lát mới nhớ lại canh giờ, ý thức được có điểm không đúng, nàng nhanh chóng xuống giường đi đến bên cửa sổ, lúc đẩy màn trúc ra thì thấy trên mặt sông thủy triều lên xuống, cực kỳ dọa người, lại nhìn lên bầu trời, mây đen che kín đỉnh đầu, chiếu xuống lòng sông một màu đen kịt.
"Ầm" một tiếng, mâm đựng trái cây trên bàn đột nhiên rơi xuống đất, không biết là bị gió thổi, hay là thuyền lắc lư.
"Tỷ tỷ?" Ngưng Châu xoa mắt ngồi dậy.
Hàm Châu vừa muốn trấn an muội muội, bỗng tiếng sấm nổ vang rền, chớp rạch ngang trời, sau đó là mưa rền gió dữ.
"Tỷ tỷ, muội sợ!" Ngưng Châu nhìn tia chớp chói mắt kia, hét lên một tiếng, che lỗ tai lại òa khóc.
Hàm Châu cũng sợ sấm, lúc này cũng mặc kệ bản thân, chạy về phía muội muội ôm con bé vào trong lòng, giúp muội muội che lỗ tai.
"Tiểu thư, nhà đò nói mưa gió quá lớn cần phải cập bờ, trước tiểu thư cẩn thận đừng để bị ngã!" Xuân Liễu Thu Lan đi vào, một bên nói chuyện một bên nhanh chóng đem đồ vật bỏ vào trong rương, thuyền lay động kịch liệt, hai người cũng ngã trái ngã phải, Hàm Châu nhìn đến trong lòng run sợ.
Mưa to lộp bộp rơi trên thuyền, như cổ trùng đòi mạng.
Cửa thuyền chợt bị người ta đá văng, cuồng phong như mãnh thú gào thét, Hàm Châu không khỏi ôm chặt muội muội thêm, hoảng sợnhìn ra ngoài.
Trình Ngọc cả người ướt đẫm, vén màn lên, đem hai bộ áo mưa trong tay ném vào, nhìn Hàm Châu nói: "Lập tức cập vào bờ, các ngươi mặc vào rồi đợi, đừng lộn xộn."
Nói xong nhanh chóng rời đi.
Tình huống khẩn cấp, Hàm Châu bảo muội muội nắm lấy trụ giường, nàng loạng choạng đi nhặt áo mưa, một lớn một nhỏ, trước giúp muội muội mặc vào, xong nàng lại mặc cho chính mình. Vừa vặn Xuân Liễu Thu Lan cũng thu dọn xong xuôi, chủ tớ bốn người ôm thành một đoàn, mong thuyền mau chóng cập bờ.
Nhưng mà vận khí bọn họ không tốt, thuyền đi đến ngoại ô, xa xa có thể thấy phía trước có cái thôn nhỏ, nhưng sóng gió lớn như vậy không thể tiếp tục đi, chỉ có thể tạm thời tìm một chỗ cập bờ. Không có bến tàu, các nam nhân phải lên bờ đem thuyền buộc lên thân cây, dù buộc chắc chắn nhưng thuyền vẫn lay động như cũ.
"Con đi giúp nương, lát nữa lại qua bên này!" Trương thúc đón gió hô to với nhi tử.
Trương Phúc muốn anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mẹ ruột còn chờ hắn đến bảo vệ, đành phải đi qua.
Bên này Trương thúc và Trình Ngọc lên thuyền đi cứu bốn cô nương, Định Vương ở trên bờ tiếp ứng.
Trình Ngọc động tác nhanh nhẹn, đến khoang thuyền trước Trương thúc một bước, một câu cũng không nói, túm tỷ muội Hàm Châu đi ra ngoài, mỗi tay xách một người. Thuyền lung lay, hai tỷ muội ngã trái ngã phải, Trình Ngọc không thể không đổi thành một tay chống thành thuyền, một tay kia ôm chặt Hàm Châu, quát to: "Ngươi giữ chặt nàng!"
Hàm Châu lúc này cũng không có tâm tư cố kỵ nam nữ thụ thụ bất thân, đem muội muội ôm chặt chẽ bảo vệ trong lòng.
Thuyền thoáng chòng chành, Ngưng Châu ngã lên người tỷ tỷ, Hàm Châu đập vào lồng ngực Trình Ngọc, Trình Ngọc đập mạnh vào thành thuyền.
Nghiêng ngả một hồi, thật vất vả mới đi đến mũi thuyền.
Mũi thuyền trái phải không có lan can bảo vệ, càng nguy hiểm, ba người đều dựa vào Trình Ngọc mới không bị gió thổi đi.
Định Vương trên bờ duỗi tay, Hàm Châu đưa muội muội sang trước.
Định Vương ôm lấy Ngưng Châu, đem nó đặt lên mặt đất, quay đầu lại đang muốn đỡ Hàm Châu, một con sóng to không hề dự liệu xô lại đây, thuyền khách cơ hồ bị đâm cho ngã ngửa. Chòng chành dữ dội, Hàm Châu không khống chế được ngã sang một bên, sức Trình Ngọc trước tình hình này cũng không đứng vững, trong khoảnh khắc hai người liền ngã vào lòng sông.
Lúc ngã xuống lại tách ra, Trình Ngọc bơi tới bên thuyền Trương Phúc, bên cạnh không có ai, hắn quay đầu lại nhìn, thì thấy Hàm Châu đã bị sóng cuốn ra rất xa.
"Chờ ta trở lại!"
Hắn nói với Định Vương, chỉ phương hướng thôn xóm phía trước, sau đó chui vào trong dòng nước, dưới bão táp bơi về phía cô nương đang bị nước sông cuốn lấy.
Sắc trời tối tăm, dòng nước chảy xiết, trong nháy mắt hai người đều không thấy bóng dáng.
Trên bờ, Ngưng Châu bị Định Vương ôm trong ngực, nhìn nước sông chảy xiết khóc rống.
Trương Phúc đưa mẫu thân lên bờ rồi vội vàng nhảy xuống nước, cũng muốn đi cứu người, một con sóng to vồ tới, hắn theo bản năng lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch.
Trương thúc nhìn thấy rất rõ ràng.
Hắn chậm rãi thu lại ý muốn khuyên can nhi tử, quỳ gối trên bờ dập đầu, nước mắt hòa với nước mưa: "Lão gia ở trên trời có linh, phù hộ đại tiểu thư bình an, cầu ông trời khai ân, buông tha cho tiểu thư nhà ta.."
Trán chạm xuống đất, Trương thúc lẩm bẩm nói: "Lão gia, A Phúc không xứng với đại tiểu thư, thứ cho lão nô không thể tuân theo di nguyện của lão gia, ngài yên tâm, chỉ cần đại tiểu thư có thể bình an trở về, lão nô nhất định sẽ vì đại tiểu thư tìm một tấm chồng xứng đôi với nàng."
Đó là con ông, ông không muốn nó xuống nước chịu chết, nhưng nếu nhi tử thật sự nhảy xuống, ít nhất chứng minh được nó thật lòng với đại tiểu thư..
Ai ngờ nhi tử nửa phân thật tình cũng không có.
Vô tài vô đức không thể gánh trọng trách, ông tiếp tục đồng ý hôn sự này này, mới là thật sự có lỗi với lão gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.